Chương 13
Tiếu Khuynh Thành
03/08/2023
Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Phí Vân Đình vẫn là một ông già sống hơn năm mươi năm trên đời, lăn lộn trong quan trường cũng trên dưới ba chục năm, đối phó với cái nữ nhi mới mười mấy tuổi đầu vẫn dễ như trở bàn tay. Huống hồ, nàng còn sống dưới mi mắt ông ta suốt bấy lâu.
Phí Vân Đình gào lên điên cuồng, giận dữ.
"Người đâu! Người đâu! Lôi tiện nữ này ra ngoài đánh chết cho ta! Các ngươi chết hết rồi à?!"
Trước ánh mắt sắt lạnh của nhị tiểu thư và bộ dạng cuồng nộ của lão gia. Mấy gia đinh trong nhà rón rén lại gần rồi nhanh chóng áp chế nàng. Đối với bọn họ, dù nhị tiểu thư có đáng sợ thế nào thì cũng không thể bằng lão gia được, khế ước bán thân của họ vẫn nằm trong tay lão và già trẻ lớn bé trong nhà thì chỉ trông cậy vào mỗi mình họ thôi.
Mẫn Nhi giương to đôi mắt ngập nước nhìn tiểu thư nhà mình, nàng muốn cứu tiểu thư nhưng sức lực của nàng đối với đám trai tráng cao to kia cũng chỉ bằng con kiến với con voi. Dẫu vậy, nàng ấy vẫn cố gắng dùng sức đẩy những tên nô bộc thô kệch đó ra, miệng không ngừng hô "thả tiểu thư ra".
Mà phụ thân đáng kính của nàng, gia chủ Phí gia thì lại ung dung phủi phẳng y phục. Sau khi trông thấy nàng bị kìm hãm, tâm trí lão cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, sự sợ hãi vụt mất nhường chỗ cho cơn phẫn nộ sắp bùng phát.
"Được lắm! Lôi hai đứa nó xuống, đánh thật mạnh cho ta!! Để ta xem sau này nó còn dám chống đối ta không."
Phí Thiên Nương vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Lại bị đánh.
Xem ra phụ thân nàng ngoài cách quất roi thì không còn hình phạt nào khác nữa rồi.
Hễ có chuyện trái ý thì lão lại sai người đánh, nhẹ thì mười, hai mươi roi, nặng thì đánh chết.
Không biết lần này sẽ đánh bao nhiêu nữa.
"Tiểu thư, tiểu thư mau nhận lỗi với lão gia đi. Tiểu thư, người đừng cố chấp nữa. Huhu..." Mẫn Nhi vừa bất lực vừa sợ hãi, hay bám chặt vào người nàng, ánh mắt như van nài, như cầu xin.
Ánh mắt nàng dịu dàng, thương xót nhìn nô tỳ thân cận của mình. Khuôn mặt xinh xắn ấy giờ đây vì nàng mà nước mắt giàn giụa, chóp mũi đỏ ửng.
Ít ra, ở Phí gia, ngoài muội muội đáng yêu thì cũng chỉ có nàng ấy là thực tâm đối đãi nàng.
Thiên Nương không kêu gào, cũng không la hét, chửi bới, thanh minh các thứ. Cục diện này đã lặp đi lặp lại không ít lần, không thay đổi được chính là do nàng chưa đủ mạnh mẽ. Không thay đổi được thì tốt nhất nên dưỡng sức chịu đòn. Nói thêm mấy câu vô bổ cũng chẳng ít gì.
Hôm nay, một ngày đầu hè, dưới cái nắng ấm áp của buổi sáng, giữa sân đá Phí gia lại vang lên tiếng vụt roi chát chúa, kèm tiếng kêu khóc thảm thương.
Nhị tiểu thư lại bị đánh rồi.
Đó là câu nói quen thuộc mà mấy người hầu vẫn hay truyền tay nhau khi đi qua khoảng sân này.
Lần trước có đại tỷ trùng hợp về thăm, thoát được một kiếp. Lần này, chắc chắn nàng không may mắn như vậy rồi.
P
Từng roi mây quất mạnh trên tấm lưng ngọc ngà để lại vệt máu đỏ tươi tạo thành những nét ngang dọc, chồng chéo lên nhau. Nhìn thôi cũng đau mắt chứ đừng nói đến việc chịu đựng cơn đau da thịt rách bươm thế kia. Nàng mơ hồ đếm được đến roi thứ ba mươi ba thì ý thức mất đi trước khi cơ thể trở nên vô lực đổ rạp xuống nền đá nóng. Mí mắt nặng nề, đôi mi run rẩy, chầm chậm khép lại.
Xa xa vang lên tiếng căn dặn lạnh lùng của nam nhân: "Ngất rồi à? Vậy thì mang nó về phòng, chốt chặt cửa, nhốt lại cho ta. Mấy ngày nay cứ để nó trong đó tự kiểm điểm đi. Cấm ai bén mảng lại gần, nghe chưa?!"
...
Phí Thiên Nương tỉnh lại khi trời đã về chiều. Nàng thoát khỏi cơn mê cũng là nhờ sự đau rát từ những vết thương trên lưng. Máu chắc đã đông nhưng cảm giác đau đớn thì chẳng nguôi. Nàng cũng có chút bất lực trước dáng vẻ thảm hại của mình.
"Mẫn Nhi?"
"Mẫn Nhi?"
Cổ họng khô khốc, nàng cố gọi mấy lần liền nhưng không thấy ai trả lời, bỗng chốc trong lòng nàng dâng lên một cảm giác sợ hãi, sợ hãi đến độ hô hấp cũng trở nên khó khăn. Mặc kệ tấm lưng áo đầy máu cùng vết thương vừa đông máu, nàng lao thẳng xuống giường, xông về phía cửa. Vì cử động mạnh mà vết thương lại nứt toát ra, chất lỏng màu đỏ lại lặng lẽ nhuộm màu cho y phục.
Cánh cửa khoá chặt từ bên ngoài, mặc cho nàng cố gắng đập hay đẩy vẫn không nhúc nhích. Trong lúc rối bời, ngoài cửa vang lên giọng nói hung hăn của gia đinh: "Nhị tiểu thư, người ngoan ngoãn ở trong đó đi. Lão gia có lệnh không ai được phép ra vào phòng này."
Như bỏ ngoài tai lời của nô bộc kia, nàng chỉ muốn xác nhận một chuyện.
"Nô tỳ của ta đâu?" Giọng nói thanh mảnh có chút khàn khàn, run run, tuy giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng vẫn nghe ra sự lo lắng, xốt xắn của nàng.
"Người muốn hỏi nô tỳ chịu đánh cùng người sao? Lão gia bán đi rồi." Hắn ta điểm nhiên trả lời.
"Bán đi rồi?! Bán cho ai? Bán ở đâu?!"
Ba chữ "bán đi rồi" như nhát búa gõ một cái thật mạnh vào đầu nàng.
"Cái này thì tiểu nhân không biết. Người đi mà hỏi lão gia ấy."
Giờ phút này nàng làm gì còn tâm trí để tâm đến thái độ xấc xược của tên nô bộc đó. Vết thương trên lưng có đau đến mấy cũng không bằng cảm giác lo lắng, tự trách trong lòng.
Vì nàng hành động xốc nổi mà liên lụy người khác.
Cũng vì nàng không cân nhắc hậu quả, chỉ biết suy nghĩ ích kỷ cho bản thân mình.
Nàng cứ nghĩ... cùng lắm là bị phụ thân đánh một trận nhưng lại không nghĩ tới Mẫn Nhi mới là người gánh chịu tất cả.
Chẳng lẽ cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi Phí gia sao?
Nàng chỉ muốn một cuộc sống tự do, an nhàn thôi mà sao lại khó đến vậy?
Cảm giác tự trách cùng ý nghĩ hoài nghi bản thân như đang giết chết nàng từng chút một. Giọt nước mắt lấp lánh cứ như vậy lăn dài trên gò má nhạt màu rồi rơi xuống. Vỡ tan, thấm xuống nền gạch lạnh lẽo, tăm tối.
Lâu lắm rồi, nàng mới thấy bản thân yếu đuối và bất lực như hiện giờ.
Chiều tối rồi đến đêm, cánh cửa phòng nhị tiểu thư ở tiểu viện phía Nam vẫn khép chặt. Người canh cửa cũng đã đổi ca, ăn cơm nhưng chẳng có lấy một bát cơm hay lọ thuốc nào được đưa vào trong, mà người ở trong cũng không khóc không nháo, hoàn toàn im lặng.
Mấy người nô bộc mới đến, ngồi trước ngưỡng cửa, chán nản xì xầm với nhau những chuyện ban ngày.
"Các ngươi nói xem, nhị tiểu thư sao cứ phải đối đầu với lão gia làm gì chứ? Lần nào cũng bị đánh thê thảm."
"Ta nghĩ phần nhiều chắc là do ganh tị với tam tiểu thư rồi. Đãi ngộ của tam tiểu thư luôn đặc biệt tốt, lại còn được lão gia và phu nhân yêu thương. Ngươi xem, mấy tháng trước nàng ta bị bắt đến Phong Dinh tu dưỡng, lần này về cũng vì trùng hợp có tiệc trưởng thành của tam tiểu thư. Theo ta thấy, lão gia chắc chắn là muốn gửi nàng ta đi thật xa cho khuất mắt."
"Nếu thật vậy thì chuyên hôm nay chắc cũng là do nàng tự làm tự chịu rồi? Mà ngươi có biết sao hôm nay lão gia giận dữ vậy không? Ta nghe nói, đến cả tam tiểu thư cũng không ngăn được."
"Sáng nay, ta có bưng nước pha trà cho tiền sảnh, chuyện này ta biết rõ hơn ai hết. Lần này, nhị tiểu thư là phản đối hôn sự của tam tiểu thư với Lục gia đó!"
"Gì? Ngươi nói Lục gia nào?"
"Thì ở Đế Lư này có mấy cái Lục gia chứ?"
"Nếu thật vậy thì đây là một mối hôn sự tốt mà? Nàng ta phản đối chẳng lẽ muốn cướp về cho mình à?"
"Chắc không phải đâu, người đừng suốt ngày nghĩ xấu cho người khác..."
"Thật không ngờ, nhị tiểu thư bình thường trông cũng có vẻ đoan trang, ngoan hiền vậy mà lại dám làm những chuyện vô sỉ như vậy. Đến cả hôn sự của muội muội cũng muốn dành."
"Các ngươi câm miệng!"
Tên nô bộc vừa rồi còn mạnh miệng mắng nhiếc nàng vừa nghe thanh âm lạnh lùng vang lên từ trong phòng đã bị doạ cho giật mình, im bặt.
Phí Thiên Nương không muốn nhiều lời. Vết thương không được bôi thuốc, cũng không được xử lí nên cứ đau rát, đầu nàng thì ngổn ngang suy nghĩ, chuyện của Mẫn Nhi giống như hòn đá đè nặng lòng nàng. Tai nàng thật sự không nghe nổi mấy lời vô nghĩa của bọn tiểu nhân nữa!
"Nhị... Nhị tiểu thư, người hung dữ cái gì chứ? Ta cũng chẳng nói sai."
Không biết tên đó lấy dũng khí từ đâu, mặc cho bạn mình bên cạnh căn ngăn hắn vẫn cố chấp khiêu khích nàng.
Chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng cười nhàn nhạt, hình như nàng đã lấy lại bình tĩnh, âm giọng trong trẻo, dễ nghe chậm rãi vang lên: "Bổn tiểu thư mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Các ngươi tốt nhất là nên ngậm miệng lại, yên tĩnh ngồi bên ngoài chờ lệnh. Nếu không... Nhỡ trên cửa xuất hiện một cái lỗ hay trên người ngươi thiếu mất cái lưỡi thì đừng có trách."
"Gì... Gì chứ?! Ngươi đừng có mà doạ người!" Nam tử hán đại trượng phu như hắn sợ gì một cái nữ tử chân yếu tay mềm, lớn lên trong bốn bức tường như nàng chứ. Huống hồ bây giờ nàng còn bị thương và không thể ra ngoài.
"Xoẹtttt ————!!!"
"!??"
"!!!"
"A... a..."
Hai tên gia đinh trố mắt kinh hãi nhìn mũi kéo sắt bét đâm xuyên qua cánh cửa gỗ sơn son. Tên vừa nãy mạnh miệng suýt nữa bị đâm trúng mắt không kìm chế được mà ngã uỵch xuống đất, miệng ê a không nói thành lời.
Quá... Quá đáng sợ rồi!
Đây nào phải tiểu thư khuê các, đoan trang, hiền lành, dịu dàng gì?!
Cánh cửa gỗ dày như vậy nói đâm một phát liền đâm một phát. Nói xuyên qua liền xuyên qua được.
Cái sức lực này có thể là của một nữ nhân chân yêu tay mềm đang bị thương sao?
Trên cửa thực sự có một cái lỗ rồi, lần sau nàng ta không định thực sự cắt lưỡi hắn chứ?
Phí Vân Đình gào lên điên cuồng, giận dữ.
"Người đâu! Người đâu! Lôi tiện nữ này ra ngoài đánh chết cho ta! Các ngươi chết hết rồi à?!"
Trước ánh mắt sắt lạnh của nhị tiểu thư và bộ dạng cuồng nộ của lão gia. Mấy gia đinh trong nhà rón rén lại gần rồi nhanh chóng áp chế nàng. Đối với bọn họ, dù nhị tiểu thư có đáng sợ thế nào thì cũng không thể bằng lão gia được, khế ước bán thân của họ vẫn nằm trong tay lão và già trẻ lớn bé trong nhà thì chỉ trông cậy vào mỗi mình họ thôi.
Mẫn Nhi giương to đôi mắt ngập nước nhìn tiểu thư nhà mình, nàng muốn cứu tiểu thư nhưng sức lực của nàng đối với đám trai tráng cao to kia cũng chỉ bằng con kiến với con voi. Dẫu vậy, nàng ấy vẫn cố gắng dùng sức đẩy những tên nô bộc thô kệch đó ra, miệng không ngừng hô "thả tiểu thư ra".
Mà phụ thân đáng kính của nàng, gia chủ Phí gia thì lại ung dung phủi phẳng y phục. Sau khi trông thấy nàng bị kìm hãm, tâm trí lão cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, sự sợ hãi vụt mất nhường chỗ cho cơn phẫn nộ sắp bùng phát.
"Được lắm! Lôi hai đứa nó xuống, đánh thật mạnh cho ta!! Để ta xem sau này nó còn dám chống đối ta không."
Phí Thiên Nương vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Lại bị đánh.
Xem ra phụ thân nàng ngoài cách quất roi thì không còn hình phạt nào khác nữa rồi.
Hễ có chuyện trái ý thì lão lại sai người đánh, nhẹ thì mười, hai mươi roi, nặng thì đánh chết.
Không biết lần này sẽ đánh bao nhiêu nữa.
"Tiểu thư, tiểu thư mau nhận lỗi với lão gia đi. Tiểu thư, người đừng cố chấp nữa. Huhu..." Mẫn Nhi vừa bất lực vừa sợ hãi, hay bám chặt vào người nàng, ánh mắt như van nài, như cầu xin.
Ánh mắt nàng dịu dàng, thương xót nhìn nô tỳ thân cận của mình. Khuôn mặt xinh xắn ấy giờ đây vì nàng mà nước mắt giàn giụa, chóp mũi đỏ ửng.
Ít ra, ở Phí gia, ngoài muội muội đáng yêu thì cũng chỉ có nàng ấy là thực tâm đối đãi nàng.
Thiên Nương không kêu gào, cũng không la hét, chửi bới, thanh minh các thứ. Cục diện này đã lặp đi lặp lại không ít lần, không thay đổi được chính là do nàng chưa đủ mạnh mẽ. Không thay đổi được thì tốt nhất nên dưỡng sức chịu đòn. Nói thêm mấy câu vô bổ cũng chẳng ít gì.
Hôm nay, một ngày đầu hè, dưới cái nắng ấm áp của buổi sáng, giữa sân đá Phí gia lại vang lên tiếng vụt roi chát chúa, kèm tiếng kêu khóc thảm thương.
Nhị tiểu thư lại bị đánh rồi.
Đó là câu nói quen thuộc mà mấy người hầu vẫn hay truyền tay nhau khi đi qua khoảng sân này.
Lần trước có đại tỷ trùng hợp về thăm, thoát được một kiếp. Lần này, chắc chắn nàng không may mắn như vậy rồi.
P
Từng roi mây quất mạnh trên tấm lưng ngọc ngà để lại vệt máu đỏ tươi tạo thành những nét ngang dọc, chồng chéo lên nhau. Nhìn thôi cũng đau mắt chứ đừng nói đến việc chịu đựng cơn đau da thịt rách bươm thế kia. Nàng mơ hồ đếm được đến roi thứ ba mươi ba thì ý thức mất đi trước khi cơ thể trở nên vô lực đổ rạp xuống nền đá nóng. Mí mắt nặng nề, đôi mi run rẩy, chầm chậm khép lại.
Xa xa vang lên tiếng căn dặn lạnh lùng của nam nhân: "Ngất rồi à? Vậy thì mang nó về phòng, chốt chặt cửa, nhốt lại cho ta. Mấy ngày nay cứ để nó trong đó tự kiểm điểm đi. Cấm ai bén mảng lại gần, nghe chưa?!"
...
Phí Thiên Nương tỉnh lại khi trời đã về chiều. Nàng thoát khỏi cơn mê cũng là nhờ sự đau rát từ những vết thương trên lưng. Máu chắc đã đông nhưng cảm giác đau đớn thì chẳng nguôi. Nàng cũng có chút bất lực trước dáng vẻ thảm hại của mình.
"Mẫn Nhi?"
"Mẫn Nhi?"
Cổ họng khô khốc, nàng cố gọi mấy lần liền nhưng không thấy ai trả lời, bỗng chốc trong lòng nàng dâng lên một cảm giác sợ hãi, sợ hãi đến độ hô hấp cũng trở nên khó khăn. Mặc kệ tấm lưng áo đầy máu cùng vết thương vừa đông máu, nàng lao thẳng xuống giường, xông về phía cửa. Vì cử động mạnh mà vết thương lại nứt toát ra, chất lỏng màu đỏ lại lặng lẽ nhuộm màu cho y phục.
Cánh cửa khoá chặt từ bên ngoài, mặc cho nàng cố gắng đập hay đẩy vẫn không nhúc nhích. Trong lúc rối bời, ngoài cửa vang lên giọng nói hung hăn của gia đinh: "Nhị tiểu thư, người ngoan ngoãn ở trong đó đi. Lão gia có lệnh không ai được phép ra vào phòng này."
Như bỏ ngoài tai lời của nô bộc kia, nàng chỉ muốn xác nhận một chuyện.
"Nô tỳ của ta đâu?" Giọng nói thanh mảnh có chút khàn khàn, run run, tuy giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng vẫn nghe ra sự lo lắng, xốt xắn của nàng.
"Người muốn hỏi nô tỳ chịu đánh cùng người sao? Lão gia bán đi rồi." Hắn ta điểm nhiên trả lời.
"Bán đi rồi?! Bán cho ai? Bán ở đâu?!"
Ba chữ "bán đi rồi" như nhát búa gõ một cái thật mạnh vào đầu nàng.
"Cái này thì tiểu nhân không biết. Người đi mà hỏi lão gia ấy."
Giờ phút này nàng làm gì còn tâm trí để tâm đến thái độ xấc xược của tên nô bộc đó. Vết thương trên lưng có đau đến mấy cũng không bằng cảm giác lo lắng, tự trách trong lòng.
Vì nàng hành động xốc nổi mà liên lụy người khác.
Cũng vì nàng không cân nhắc hậu quả, chỉ biết suy nghĩ ích kỷ cho bản thân mình.
Nàng cứ nghĩ... cùng lắm là bị phụ thân đánh một trận nhưng lại không nghĩ tới Mẫn Nhi mới là người gánh chịu tất cả.
Chẳng lẽ cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi Phí gia sao?
Nàng chỉ muốn một cuộc sống tự do, an nhàn thôi mà sao lại khó đến vậy?
Cảm giác tự trách cùng ý nghĩ hoài nghi bản thân như đang giết chết nàng từng chút một. Giọt nước mắt lấp lánh cứ như vậy lăn dài trên gò má nhạt màu rồi rơi xuống. Vỡ tan, thấm xuống nền gạch lạnh lẽo, tăm tối.
Lâu lắm rồi, nàng mới thấy bản thân yếu đuối và bất lực như hiện giờ.
Chiều tối rồi đến đêm, cánh cửa phòng nhị tiểu thư ở tiểu viện phía Nam vẫn khép chặt. Người canh cửa cũng đã đổi ca, ăn cơm nhưng chẳng có lấy một bát cơm hay lọ thuốc nào được đưa vào trong, mà người ở trong cũng không khóc không nháo, hoàn toàn im lặng.
Mấy người nô bộc mới đến, ngồi trước ngưỡng cửa, chán nản xì xầm với nhau những chuyện ban ngày.
"Các ngươi nói xem, nhị tiểu thư sao cứ phải đối đầu với lão gia làm gì chứ? Lần nào cũng bị đánh thê thảm."
"Ta nghĩ phần nhiều chắc là do ganh tị với tam tiểu thư rồi. Đãi ngộ của tam tiểu thư luôn đặc biệt tốt, lại còn được lão gia và phu nhân yêu thương. Ngươi xem, mấy tháng trước nàng ta bị bắt đến Phong Dinh tu dưỡng, lần này về cũng vì trùng hợp có tiệc trưởng thành của tam tiểu thư. Theo ta thấy, lão gia chắc chắn là muốn gửi nàng ta đi thật xa cho khuất mắt."
"Nếu thật vậy thì chuyên hôm nay chắc cũng là do nàng tự làm tự chịu rồi? Mà ngươi có biết sao hôm nay lão gia giận dữ vậy không? Ta nghe nói, đến cả tam tiểu thư cũng không ngăn được."
"Sáng nay, ta có bưng nước pha trà cho tiền sảnh, chuyện này ta biết rõ hơn ai hết. Lần này, nhị tiểu thư là phản đối hôn sự của tam tiểu thư với Lục gia đó!"
"Gì? Ngươi nói Lục gia nào?"
"Thì ở Đế Lư này có mấy cái Lục gia chứ?"
"Nếu thật vậy thì đây là một mối hôn sự tốt mà? Nàng ta phản đối chẳng lẽ muốn cướp về cho mình à?"
"Chắc không phải đâu, người đừng suốt ngày nghĩ xấu cho người khác..."
"Thật không ngờ, nhị tiểu thư bình thường trông cũng có vẻ đoan trang, ngoan hiền vậy mà lại dám làm những chuyện vô sỉ như vậy. Đến cả hôn sự của muội muội cũng muốn dành."
"Các ngươi câm miệng!"
Tên nô bộc vừa rồi còn mạnh miệng mắng nhiếc nàng vừa nghe thanh âm lạnh lùng vang lên từ trong phòng đã bị doạ cho giật mình, im bặt.
Phí Thiên Nương không muốn nhiều lời. Vết thương không được bôi thuốc, cũng không được xử lí nên cứ đau rát, đầu nàng thì ngổn ngang suy nghĩ, chuyện của Mẫn Nhi giống như hòn đá đè nặng lòng nàng. Tai nàng thật sự không nghe nổi mấy lời vô nghĩa của bọn tiểu nhân nữa!
"Nhị... Nhị tiểu thư, người hung dữ cái gì chứ? Ta cũng chẳng nói sai."
Không biết tên đó lấy dũng khí từ đâu, mặc cho bạn mình bên cạnh căn ngăn hắn vẫn cố chấp khiêu khích nàng.
Chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng cười nhàn nhạt, hình như nàng đã lấy lại bình tĩnh, âm giọng trong trẻo, dễ nghe chậm rãi vang lên: "Bổn tiểu thư mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Các ngươi tốt nhất là nên ngậm miệng lại, yên tĩnh ngồi bên ngoài chờ lệnh. Nếu không... Nhỡ trên cửa xuất hiện một cái lỗ hay trên người ngươi thiếu mất cái lưỡi thì đừng có trách."
"Gì... Gì chứ?! Ngươi đừng có mà doạ người!" Nam tử hán đại trượng phu như hắn sợ gì một cái nữ tử chân yếu tay mềm, lớn lên trong bốn bức tường như nàng chứ. Huống hồ bây giờ nàng còn bị thương và không thể ra ngoài.
"Xoẹtttt ————!!!"
"!??"
"!!!"
"A... a..."
Hai tên gia đinh trố mắt kinh hãi nhìn mũi kéo sắt bét đâm xuyên qua cánh cửa gỗ sơn son. Tên vừa nãy mạnh miệng suýt nữa bị đâm trúng mắt không kìm chế được mà ngã uỵch xuống đất, miệng ê a không nói thành lời.
Quá... Quá đáng sợ rồi!
Đây nào phải tiểu thư khuê các, đoan trang, hiền lành, dịu dàng gì?!
Cánh cửa gỗ dày như vậy nói đâm một phát liền đâm một phát. Nói xuyên qua liền xuyên qua được.
Cái sức lực này có thể là của một nữ nhân chân yêu tay mềm đang bị thương sao?
Trên cửa thực sự có một cái lỗ rồi, lần sau nàng ta không định thực sự cắt lưỡi hắn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.