Chương 28: Gặp mặt
Cát Hề
30/11/2016
Cô lại làm hắn đau lòng, Diệp Noãn cảm thấy giữa cô và hắn, cuối cùng vẫn
là cô nợ hắn hơi nhiều. Nhìn biểu hiện khổ sở của hắn, lòng cô cũng
không dễ chịu gì, nhưng cô cũng không để lộ ra, nét mặt vẫn lạnh như
băng. Lạnh như băng lướt qua hắn, đi về phía xe công ty vừa trờ tới.
Đàm Phượng sửng sốt tại chỗ một lúc, cô nhìn Tô Giản, cũng không biết nên nói gì với hắn, cuối cùng vẫn là chạy theo Diệp Noãn.
Từ lúc lên xe, hai người một câu cũng không nói nổi. Xe đã đi hơn mười phút, trong khoang xe vẫn im lặng.
Cuối cùng là Đàm Phượng chịu không nổi: “A Noãn,” giọng điệu của cô hơi có mùi lên án, “Cậu đối với Tô Giản hình như hơi quá đáng.”
“Vậy sao?” Diệp Noãn nhìn con đường trước mặt, “Chẳng lẽ để mặc anh ta hy vọng, mặc hắn hy sinh, cuối cùng vẫn là phải cho anh ta biết là tớ không có khả năng thích anh ta, như vậy tốt hơn sao?”
“Cũng không phải,” Đàm Phượng thở dài một hơi, “Dù sao, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, tớ có chút không đành lòng.”
“Tớ nghĩ, nếu như từ đầu không thể thì đừng để cho hắn nuôi hy vọng.” Diệp Noãn chậm rãi dựa vào cửa xe, tựa đầu lên kính, “Anh ta về sau nhất định có thể gặp một cô gái tốt thích hợp với anh ấy.”
Đời này cô không thể đi vào ngõ cụt như cũ, cô muốn bạn tốt của cô, Tô Giản, có thể buông bỏ tình cảm này càng sớm càng tốt, không nên quá cố chấp. Yêu mà cố chấp, nhìn bên ngoài thì là vì tình yêu, nhưng thực tế vẫn là vì bản chất con người cố chấp mà thôi.
Đoàn phim quay gần đến đoạn cuối, gần đây, tâm trạng Diệp Noãn không tốt, cũng có phần nguyên do từ vai diễn của cô, mỗi ngày đều có cảnh khóc.
Cảnh cuối phim là lúc Vu Trần chết, Hạ Nhi từ biệt Thạch Vinh Hiên, mang con của cô và Vu Trần về nhà.
Nhưng mà cảnh quay chừa lại để hoàn thành cuối cùng chính là cảnh Vu Trần bị thương mà chết, nằm trong vòng tay cô.
Diệp Noãn thấy cuộc đời các nhân vật mình thủ vai có hơi bi đát, phim trước là mình chết trong lòng người yêu, đến giờ lại là người yêu chết trong tay mình.
“Căn bản là không có duyên bên nhau,” Đàm Phượng lật lật kịch bản, ngồi bên cạnh Diệp Noãn cảm thán, “Nữ chính khổ, nam chính cũng không sung sướng gì, mỗi người một nơi không phải tốt hơn sao.”
“Tớ cũng không biết,” Diệp Nõa nói, “Tớ cũng đâu đã hiểu tình yêu.”
Đàm Phượng nghe vậy, trề môi: “Kỳ thật, tớ cũng không hiểu.”
Có ai lăn lộn giang hồ mà lại có kết cục tốt bao giờ, Vu Trần bị kẻ trước kia từng là đàn anh bán đứng, cả nhóm có mấy người bị bang phái khác mai phục, hắn thay Hạ Nhi cản một dao, đẩy Hạ Nhi vào tay Thạch Vinh Hiên, để Thạch Vinh Hiên mang cô chạy trước.
Nhưng mà Hạ Nhi sao có thể bỏ lại hắn một mình, cô đứng bên ngoài, cướp một mã tấu tạo đường máu, một lần nữa chém giết, quay trở lại bên người Vu Trần. Cảnh này quay mất hết một ngày. Màn đêm buông xuống, thể xác tinh thần mọi người đã mệt mỏi, đoàn phim quay nốt cảnh cuối cùng.
“Cảnh cuối rồi!” “Sắp xong rồi!” “Mọi người cố gắng lên!” Mọi người cổ vũ nhau.
“Cảnh cuối rồi!” Hạ Xuyên hiếm hoi mở miệng, giờ phút này ở bên Diệp Noãn, đột nhiên lẩm bẩm một câu.
Đạo diễn bắc loa: “Diễn viên chuẩn bị!”
Diệp Noãn trên tay đầy máu, cô ném đi mã tấu, nhào lên phía Hạ Xuyên đang nằm trên đất.
Phía sau cô, Thạch Vinh Hiên móc điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.
“A Trần,” Diệp Noãn quỳ trên đất, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Hạ Xuyên, “A Trần, anh cố lên, xe cứu thương đến ngay.”
“Chỉ sợ không được,” Hạ Xuyên nắm lấy tay Diệp Noãn, “Nếu như anh chết, một mình em phải sống thật tốt.”
“Anh sẽ không chết,” Diệp Noãn lắc đầu, nước mắt ràn rụa tràn ra, “ Em không cho anh chết.”
Hạ Xuyên nâng một tay, vuốt ve gò má cô: “A Noãn…”
“Cắt!”
Người xung quanh ồ ồ cười vang.
“Làm gì vậy!”
“Gọi tên sai rồi!”
“A Xuyên à, cậu rốt cuộc là chưa nhập vai hay là quá mức nhập vai đây?!”
Chính Hạ Xuyên tựa hồ cũng có phần buồn cười, cong cong khóe miệng.
Thợ tạo hình bước đến, chỉnh trang lại trên mặt hai người một chút.
Diệp Noãn kỳ thật cũng bị ảnh hưởng, trước màn ảnh, Diệp Noãn là Hạ Nhi, Hạ Nhi là Diệp Noãn.
Cảnh quay tiếp tục.
Hạ Xuyên vuốt má Diệp Noãn, rốt cuộc gọi đúng tên: “Hạ Nhi, nếu như có thể làm lại từ đầu… Anh nhất định không đem em vào thế giới của anh.” Thanh âm hắn đứt quãng, “Đi theo anh… em luôn phải rơi nước mắt… Thật ra… Anh thật sự rất yêu nét mặt em cười.”
“Em không khóc,” Diệp Noãn vội vàng chùi nước mắt, “Về sau cũng không khóc nữa, chỉ cần anh không sao. A Trần, anh quên sao? Mạng của anh là em cứu về, em không cho phép, anh làm sao chết được?”
“Hạ Nhi,” người sắp chết, ánh mắt cũng trầm tĩnh, lại có vài phần quyến luyến, “Anh yêu em, chỉ vì anh quá yêu em.”
Diệp Noãn cảm giác được nước mắt mình chực trào ra, cô cố nén lại: “Em cũng yêu anh.”
Hơi ấm rời đi, tay kia không còn sức lực, trượt xuống đất, trước khi chết được ở bên cạnh người yêu, cả đời Vu Trần tựa hồ không còn gì hối tiếc, hắn nhắm mắt lại.
Diệp Noãn cũng nhịn không được nữa, nằm vật trên người hắn khóc lớn.
Các vai diễn xung quanh đều yên lặng rơi lệ. Xung quanh đó, nhân viên hậu đài cũng bị cảm xúc lây nhiễm, vài người còn phải lau nước mắt.
“Ok!” Đây là tiếng hô ok cuối cùng, kết thúc quá trình quay phim.
“Đóng máy!” Vốn là nên vui vẻ, nhưng mà bị cảnh quay này ảnh hưởng, tâm tình ai cũng có hơi nặng nề.
Cảnh quay đã xong, nhưng Diệp Noãn vẫn chưa thể hoàn toàn ra khỏi cảm xúc ấy. Cô ngồi thẳng người, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Hạ Xuyên, trong kịch bản đã chết, lại mở mắt. Hắn ngồi dậy, lấy tay lau nước mắt cho Diệp Noãn, thấy cô khóc đến run người, trong lòng hắn đau xót, dứt khoát ôm cô vào lòng.
Bị hắn ôm, Diệp Noãn lập tức phản hứng lại, cô đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói “vất vả rồi”, xong liền nhanh chóng đẩy hắn ra.
“A Noãn.” Đàm Phượng nắm khăn tay đứng một bên, nhìn sửng sốt.
“Tớ không sao.” Diệp Noãn đứng dậy, cầm khăn tay, dụi mắt một cái, cười tươi với Đàm Phượng.
Đóng máy xong đương nhiên có tiệc đóng máy.
Sau cái ôm vừa rồi, Diệp Noãn và Hạ Xuyên lại trở về làm hai người không quen biết, nhưng tiệc đóng máy, hai nhân vật chính cũng không trốn được.
“A Xuyên quả nhiên là diễn viên có thực lực.”
“Kỹ thuật diễn của A Noãn thật tốt, người mới vậy quả xuất sắc.”
“Hai người phối hợp cũng rất tốt.”
“Kim Đồng Ngọc Nữ.”
“Về sau có cơ hội chắc chắn lại hợp tác.”
Mặc mọi người ào ào nói, Diệp Noãn cũng chỉ cười cười.
Sau khi hết thảy chấm dứt, cô về nhà. Cũng không vội vã báo tin về công tin, cô ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Bộ phim này quay còn mệt hơn phim trước, chủ yếu là về tinh thần. Đối mặt với Hạ Xuyên, có những lúc kỹ thuật diễn không đủ, bất tri bất giác cô lộ ra tình cảm thật sự. Một bộ phim quay xong, cũng giống như mới vừa thêm một lần cùng Hạ Xuyên yêu nhau. Chẳng qua, cuối cùng lại là Hạ Xuyên chết, âu cũng là cái kết cục tốt.
Công ty cho cô nghỉ ngơi, giống như Hướng Phân đã nói lúc trước, đợi Ngàn Năm Chi Luyến ra mắt xong lại tiếp tục hoạt động.
Kể từ lần trước nói thẳng với Tô GIản, anh cũng không còn gây rối cho cô nữa, nên gần đây Diệp Noãn vô cùng nhàn nhã, ngoại trừ thỉnh thoảng đi thu âm hậu kỳ phim, cô còn có thời gian hẹn Quan Tuấn đi ăn cơm, hẹn Chu Cẩn đi xem phim. Bạn bè cũng rất là quan trọng nha.
Đầu tháng bảy, Ngàn Năm Chi Luyến sắp sửa được phát sóng trên đài truyền hình Chiết Giang, nên cuối tháng sáu, Diệp Noãn cùng các diễn viên chính khác mở họp báo ở các thành phố lớn để quảng bá phim.
Bốn diễn viên chính lần nữa gặp nhau, ai tinh tế một chút thì liếc một cái cũng thấy rõ, so với lúc quay phim hồi trước, Diệp Noãn trở nên lãnh đạm với Tô Giản hơn nhiều. Điều này làm cho Mã Thụy TIệp âm thầm đắc ý, hừ, cô biết mà, Tô Giản bất quá là nhất thời bồng bột, muốn chơi đùa thôi. Chẳng qua, trong lòng cô ta có nghĩ cái gì đi nữa, Diệp Noãn một chút cũng không thèm để ý, cô gái này chưa bao giờ cô xem trọng.
Lúc quay phim, bốn người bọn họ đều sinh hoạt rất cá nhân, bây giờ lúc quảng bá phim cũng không khác là bao. Lúc làm việc, Diệp Noãn vẫn luôn chăm chỉ, lúc không có việc bận bịu, cô liền trốn vào một góc nghe nhạc. Đàm Phượng đã mua máy nghe đĩa cho cô.
Thật ra, đối với công việc quảng bá phim này, Diệp Noãn cũng không mấy thích thú. Ngoài gặp gỡ truyền thông, cô còn phải gặp các hội fan. Diệp Noãn hiện tại cũng có người ngẫu nhiên ngưỡng mộ nhan sắc của cô, nhưng nói đến hâm mộ vẫn chưa có ai. Ngẫm lại kiếp trước, khắp nơi rầm rộ ảnh hưởng, lại nhìn đến bây giờ vắng vẻ, thật không khỏi thổn thức. Chẳng qua bây giờ mới bắt đầu, từng bước một, cô sẽ bước lên phía trước, cô tự an ủi mình trong lòng như vậy.
Không có tham gia tác phẩm phim truyền hình nào trước đó, Diệp Noãn đối với giới truyền thông mà nói, chỉ là người mới, chẳng qua, cô có ngồi yên một chỗ cũng không mờ nhạt chút nào. Bề ngoài xuất chúng, trả lời phỏng vấn thỏa đáng, lập tức nhận được lòng cảm mến của nhiều người.
Nửa tháng trôi qua, bốn người chạy một vòng trong nước, cuối cùng gặp mặt nhau tại Hàng Châu. Bởi vì nhà phát sóng là đài Chiết Giang, cho nên Chiết Giang xem như là sân nhà. Lần này họp báo, mọi người đều mặc phục trang. Thời tiết nóng bức làm ai cũng tưởng như lại quay về thời gian quay phim lúc ấy.
Mặc đồ cổ trang xuất hiện, bốn người tuấn nam mĩ nữ liền thu hút ánh đèn flash không ngừng. Chẳng qua chủ đề phỏng vấn đa phần đều xoay quanh nội dung phim, cũng không khác nhiều với các họp báo trước.
Buổi họp báo tại Hàng Châu vừa kết thúc, Diệp Noãn không nghỉ lại, liền đi theo Đàm Phượng về Bắc Kinh. Từ lúc cô đem chuyện của mình giãi bày với Hướng Phân và Đàm Phượng, Đàm Phượng hiện tại cũng khá thông cảm với tâm tình của cô.
Cũng giống như Diệp Noãn, Tô Giản cũng vội vàng rời đi, anh còn phải đến đoàn phim Vô Tích để quay. Hai người gặp mặt trong đại sảnh. Tô Giản nhìn Diệp Noãn, trong lòng còn đang do dự có nên chào hỏi cô hay không, cô lại như không quen biết, quay đầu đi.
Cô gái này… Tô Giản trong lòng lại bắt đầu giận dữ. Cô rốt cuộc là vì cái gì lại làm lơ anh như vậy. Giận cô rồi lại giận chính mình, vì cái gì mà đã vậy vẫn yêu cô.
Đàm Phượng sửng sốt tại chỗ một lúc, cô nhìn Tô Giản, cũng không biết nên nói gì với hắn, cuối cùng vẫn là chạy theo Diệp Noãn.
Từ lúc lên xe, hai người một câu cũng không nói nổi. Xe đã đi hơn mười phút, trong khoang xe vẫn im lặng.
Cuối cùng là Đàm Phượng chịu không nổi: “A Noãn,” giọng điệu của cô hơi có mùi lên án, “Cậu đối với Tô Giản hình như hơi quá đáng.”
“Vậy sao?” Diệp Noãn nhìn con đường trước mặt, “Chẳng lẽ để mặc anh ta hy vọng, mặc hắn hy sinh, cuối cùng vẫn là phải cho anh ta biết là tớ không có khả năng thích anh ta, như vậy tốt hơn sao?”
“Cũng không phải,” Đàm Phượng thở dài một hơi, “Dù sao, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, tớ có chút không đành lòng.”
“Tớ nghĩ, nếu như từ đầu không thể thì đừng để cho hắn nuôi hy vọng.” Diệp Noãn chậm rãi dựa vào cửa xe, tựa đầu lên kính, “Anh ta về sau nhất định có thể gặp một cô gái tốt thích hợp với anh ấy.”
Đời này cô không thể đi vào ngõ cụt như cũ, cô muốn bạn tốt của cô, Tô Giản, có thể buông bỏ tình cảm này càng sớm càng tốt, không nên quá cố chấp. Yêu mà cố chấp, nhìn bên ngoài thì là vì tình yêu, nhưng thực tế vẫn là vì bản chất con người cố chấp mà thôi.
Đoàn phim quay gần đến đoạn cuối, gần đây, tâm trạng Diệp Noãn không tốt, cũng có phần nguyên do từ vai diễn của cô, mỗi ngày đều có cảnh khóc.
Cảnh cuối phim là lúc Vu Trần chết, Hạ Nhi từ biệt Thạch Vinh Hiên, mang con của cô và Vu Trần về nhà.
Nhưng mà cảnh quay chừa lại để hoàn thành cuối cùng chính là cảnh Vu Trần bị thương mà chết, nằm trong vòng tay cô.
Diệp Noãn thấy cuộc đời các nhân vật mình thủ vai có hơi bi đát, phim trước là mình chết trong lòng người yêu, đến giờ lại là người yêu chết trong tay mình.
“Căn bản là không có duyên bên nhau,” Đàm Phượng lật lật kịch bản, ngồi bên cạnh Diệp Noãn cảm thán, “Nữ chính khổ, nam chính cũng không sung sướng gì, mỗi người một nơi không phải tốt hơn sao.”
“Tớ cũng không biết,” Diệp Nõa nói, “Tớ cũng đâu đã hiểu tình yêu.”
Đàm Phượng nghe vậy, trề môi: “Kỳ thật, tớ cũng không hiểu.”
Có ai lăn lộn giang hồ mà lại có kết cục tốt bao giờ, Vu Trần bị kẻ trước kia từng là đàn anh bán đứng, cả nhóm có mấy người bị bang phái khác mai phục, hắn thay Hạ Nhi cản một dao, đẩy Hạ Nhi vào tay Thạch Vinh Hiên, để Thạch Vinh Hiên mang cô chạy trước.
Nhưng mà Hạ Nhi sao có thể bỏ lại hắn một mình, cô đứng bên ngoài, cướp một mã tấu tạo đường máu, một lần nữa chém giết, quay trở lại bên người Vu Trần. Cảnh này quay mất hết một ngày. Màn đêm buông xuống, thể xác tinh thần mọi người đã mệt mỏi, đoàn phim quay nốt cảnh cuối cùng.
“Cảnh cuối rồi!” “Sắp xong rồi!” “Mọi người cố gắng lên!” Mọi người cổ vũ nhau.
“Cảnh cuối rồi!” Hạ Xuyên hiếm hoi mở miệng, giờ phút này ở bên Diệp Noãn, đột nhiên lẩm bẩm một câu.
Đạo diễn bắc loa: “Diễn viên chuẩn bị!”
Diệp Noãn trên tay đầy máu, cô ném đi mã tấu, nhào lên phía Hạ Xuyên đang nằm trên đất.
Phía sau cô, Thạch Vinh Hiên móc điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.
“A Trần,” Diệp Noãn quỳ trên đất, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Hạ Xuyên, “A Trần, anh cố lên, xe cứu thương đến ngay.”
“Chỉ sợ không được,” Hạ Xuyên nắm lấy tay Diệp Noãn, “Nếu như anh chết, một mình em phải sống thật tốt.”
“Anh sẽ không chết,” Diệp Noãn lắc đầu, nước mắt ràn rụa tràn ra, “ Em không cho anh chết.”
Hạ Xuyên nâng một tay, vuốt ve gò má cô: “A Noãn…”
“Cắt!”
Người xung quanh ồ ồ cười vang.
“Làm gì vậy!”
“Gọi tên sai rồi!”
“A Xuyên à, cậu rốt cuộc là chưa nhập vai hay là quá mức nhập vai đây?!”
Chính Hạ Xuyên tựa hồ cũng có phần buồn cười, cong cong khóe miệng.
Thợ tạo hình bước đến, chỉnh trang lại trên mặt hai người một chút.
Diệp Noãn kỳ thật cũng bị ảnh hưởng, trước màn ảnh, Diệp Noãn là Hạ Nhi, Hạ Nhi là Diệp Noãn.
Cảnh quay tiếp tục.
Hạ Xuyên vuốt má Diệp Noãn, rốt cuộc gọi đúng tên: “Hạ Nhi, nếu như có thể làm lại từ đầu… Anh nhất định không đem em vào thế giới của anh.” Thanh âm hắn đứt quãng, “Đi theo anh… em luôn phải rơi nước mắt… Thật ra… Anh thật sự rất yêu nét mặt em cười.”
“Em không khóc,” Diệp Noãn vội vàng chùi nước mắt, “Về sau cũng không khóc nữa, chỉ cần anh không sao. A Trần, anh quên sao? Mạng của anh là em cứu về, em không cho phép, anh làm sao chết được?”
“Hạ Nhi,” người sắp chết, ánh mắt cũng trầm tĩnh, lại có vài phần quyến luyến, “Anh yêu em, chỉ vì anh quá yêu em.”
Diệp Noãn cảm giác được nước mắt mình chực trào ra, cô cố nén lại: “Em cũng yêu anh.”
Hơi ấm rời đi, tay kia không còn sức lực, trượt xuống đất, trước khi chết được ở bên cạnh người yêu, cả đời Vu Trần tựa hồ không còn gì hối tiếc, hắn nhắm mắt lại.
Diệp Noãn cũng nhịn không được nữa, nằm vật trên người hắn khóc lớn.
Các vai diễn xung quanh đều yên lặng rơi lệ. Xung quanh đó, nhân viên hậu đài cũng bị cảm xúc lây nhiễm, vài người còn phải lau nước mắt.
“Ok!” Đây là tiếng hô ok cuối cùng, kết thúc quá trình quay phim.
“Đóng máy!” Vốn là nên vui vẻ, nhưng mà bị cảnh quay này ảnh hưởng, tâm tình ai cũng có hơi nặng nề.
Cảnh quay đã xong, nhưng Diệp Noãn vẫn chưa thể hoàn toàn ra khỏi cảm xúc ấy. Cô ngồi thẳng người, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Hạ Xuyên, trong kịch bản đã chết, lại mở mắt. Hắn ngồi dậy, lấy tay lau nước mắt cho Diệp Noãn, thấy cô khóc đến run người, trong lòng hắn đau xót, dứt khoát ôm cô vào lòng.
Bị hắn ôm, Diệp Noãn lập tức phản hứng lại, cô đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói “vất vả rồi”, xong liền nhanh chóng đẩy hắn ra.
“A Noãn.” Đàm Phượng nắm khăn tay đứng một bên, nhìn sửng sốt.
“Tớ không sao.” Diệp Noãn đứng dậy, cầm khăn tay, dụi mắt một cái, cười tươi với Đàm Phượng.
Đóng máy xong đương nhiên có tiệc đóng máy.
Sau cái ôm vừa rồi, Diệp Noãn và Hạ Xuyên lại trở về làm hai người không quen biết, nhưng tiệc đóng máy, hai nhân vật chính cũng không trốn được.
“A Xuyên quả nhiên là diễn viên có thực lực.”
“Kỹ thuật diễn của A Noãn thật tốt, người mới vậy quả xuất sắc.”
“Hai người phối hợp cũng rất tốt.”
“Kim Đồng Ngọc Nữ.”
“Về sau có cơ hội chắc chắn lại hợp tác.”
Mặc mọi người ào ào nói, Diệp Noãn cũng chỉ cười cười.
Sau khi hết thảy chấm dứt, cô về nhà. Cũng không vội vã báo tin về công tin, cô ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Bộ phim này quay còn mệt hơn phim trước, chủ yếu là về tinh thần. Đối mặt với Hạ Xuyên, có những lúc kỹ thuật diễn không đủ, bất tri bất giác cô lộ ra tình cảm thật sự. Một bộ phim quay xong, cũng giống như mới vừa thêm một lần cùng Hạ Xuyên yêu nhau. Chẳng qua, cuối cùng lại là Hạ Xuyên chết, âu cũng là cái kết cục tốt.
Công ty cho cô nghỉ ngơi, giống như Hướng Phân đã nói lúc trước, đợi Ngàn Năm Chi Luyến ra mắt xong lại tiếp tục hoạt động.
Kể từ lần trước nói thẳng với Tô GIản, anh cũng không còn gây rối cho cô nữa, nên gần đây Diệp Noãn vô cùng nhàn nhã, ngoại trừ thỉnh thoảng đi thu âm hậu kỳ phim, cô còn có thời gian hẹn Quan Tuấn đi ăn cơm, hẹn Chu Cẩn đi xem phim. Bạn bè cũng rất là quan trọng nha.
Đầu tháng bảy, Ngàn Năm Chi Luyến sắp sửa được phát sóng trên đài truyền hình Chiết Giang, nên cuối tháng sáu, Diệp Noãn cùng các diễn viên chính khác mở họp báo ở các thành phố lớn để quảng bá phim.
Bốn diễn viên chính lần nữa gặp nhau, ai tinh tế một chút thì liếc một cái cũng thấy rõ, so với lúc quay phim hồi trước, Diệp Noãn trở nên lãnh đạm với Tô Giản hơn nhiều. Điều này làm cho Mã Thụy TIệp âm thầm đắc ý, hừ, cô biết mà, Tô Giản bất quá là nhất thời bồng bột, muốn chơi đùa thôi. Chẳng qua, trong lòng cô ta có nghĩ cái gì đi nữa, Diệp Noãn một chút cũng không thèm để ý, cô gái này chưa bao giờ cô xem trọng.
Lúc quay phim, bốn người bọn họ đều sinh hoạt rất cá nhân, bây giờ lúc quảng bá phim cũng không khác là bao. Lúc làm việc, Diệp Noãn vẫn luôn chăm chỉ, lúc không có việc bận bịu, cô liền trốn vào một góc nghe nhạc. Đàm Phượng đã mua máy nghe đĩa cho cô.
Thật ra, đối với công việc quảng bá phim này, Diệp Noãn cũng không mấy thích thú. Ngoài gặp gỡ truyền thông, cô còn phải gặp các hội fan. Diệp Noãn hiện tại cũng có người ngẫu nhiên ngưỡng mộ nhan sắc của cô, nhưng nói đến hâm mộ vẫn chưa có ai. Ngẫm lại kiếp trước, khắp nơi rầm rộ ảnh hưởng, lại nhìn đến bây giờ vắng vẻ, thật không khỏi thổn thức. Chẳng qua bây giờ mới bắt đầu, từng bước một, cô sẽ bước lên phía trước, cô tự an ủi mình trong lòng như vậy.
Không có tham gia tác phẩm phim truyền hình nào trước đó, Diệp Noãn đối với giới truyền thông mà nói, chỉ là người mới, chẳng qua, cô có ngồi yên một chỗ cũng không mờ nhạt chút nào. Bề ngoài xuất chúng, trả lời phỏng vấn thỏa đáng, lập tức nhận được lòng cảm mến của nhiều người.
Nửa tháng trôi qua, bốn người chạy một vòng trong nước, cuối cùng gặp mặt nhau tại Hàng Châu. Bởi vì nhà phát sóng là đài Chiết Giang, cho nên Chiết Giang xem như là sân nhà. Lần này họp báo, mọi người đều mặc phục trang. Thời tiết nóng bức làm ai cũng tưởng như lại quay về thời gian quay phim lúc ấy.
Mặc đồ cổ trang xuất hiện, bốn người tuấn nam mĩ nữ liền thu hút ánh đèn flash không ngừng. Chẳng qua chủ đề phỏng vấn đa phần đều xoay quanh nội dung phim, cũng không khác nhiều với các họp báo trước.
Buổi họp báo tại Hàng Châu vừa kết thúc, Diệp Noãn không nghỉ lại, liền đi theo Đàm Phượng về Bắc Kinh. Từ lúc cô đem chuyện của mình giãi bày với Hướng Phân và Đàm Phượng, Đàm Phượng hiện tại cũng khá thông cảm với tâm tình của cô.
Cũng giống như Diệp Noãn, Tô Giản cũng vội vàng rời đi, anh còn phải đến đoàn phim Vô Tích để quay. Hai người gặp mặt trong đại sảnh. Tô Giản nhìn Diệp Noãn, trong lòng còn đang do dự có nên chào hỏi cô hay không, cô lại như không quen biết, quay đầu đi.
Cô gái này… Tô Giản trong lòng lại bắt đầu giận dữ. Cô rốt cuộc là vì cái gì lại làm lơ anh như vậy. Giận cô rồi lại giận chính mình, vì cái gì mà đã vậy vẫn yêu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.