Chương 74: học diễn.
Cát Hề
20/01/2017
Hai ngày sau, Quý Thu chính thức ký hợp đồng với Năm Ánh Sáng. Có hai
người đại diện, Diệp Noãn làm một buổi phân công nho nhỏ cho hai người.
Quý Thu phụ trách ký hợp đồng, phim truyền hình, điện ảnh, thương thảo và ký kết hết thảy hợp đồng. Đàm Phượng phụ trách liên hệ với fan, với nhà tài trợ, đoàn phim, tóm lại là phần thông tin liên lạc đều do cô thực hiện.
Mỗi người phụ trách phần mình am hiểu nhất, kiếp trước hai người này hợp tác rất tốt.
“Như vậy, công việc trước mắt của tớ là?” Quý Thu hỏi.
“Mấy ngày nay giành về hai hợp đồng điện ảnh kia cái đã.” Diệp Noãn trả lời.
“Hai cái nào thế?”
“Hai cái cậu chọn hôm trước đó.”
Quý Thu kinh ngạc nhìn cô: “Cậu thật sự muốn nhận hai kịch bản đó?”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Làm sao, hai cái đó không phải cậu nhìn trúng sao?”
Là cô nhìn trúng, nhưng hôm đó lúc chọn cô không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bằng cảm giác. Hiện giờ đã là người đại diện của Diệp Noãn, lúc suy xét vấn đề cần thận trọng một chút.
Quý Thu sắp xếp câu nói một chút: “Lê Viên Thế Gia kia, vai diễn hay thì hay, nhưng chung quy là vai thứ, chuyển biến lại nằm ở cuối phim. Vai nữ chính Cát Phương Phỉ có kỹ thuật diễn khá tốt, cảm giác tồn tại của chúng ta nói không chừng sẽ bị cô ta áp không còn gì. Còn có Ta Là Đạo Diễn Lớn, kịch bản dù hay, nhưng trình độ đạo diễn thế nào còn phải bàn lại, phí tổn nhỏ thu về nhiều là giấc mơ của mọi đạo diễn, nhưng kiểu giấc mơ này, mười phim có khi không có một phim thực hiện được.
Ngày hôm trước chỉ giải thích những câu hỏi của Diệp Noãn, hôm nay Quý Thu là mang hết suy luận về các khả năng có thể xảy ra nói hết.
“Cũng đúng,” Diệp Noãn nói, “Mỗi kịch bản đều có ưu điểm khuyết điểm. Nhưng hai bộ phim này, chỉ cần kỹ thuật diễn của tớ không có vấn đề, chắc chắn không ảnh hưởng được danh tiếng của tớ.”
Quý Thu biết hiện giờ là thời điểm Diệp Noãn chú trọng danh tiếng đến mức nào, biết Diệp Noãn đã suy nghĩ kỹ càng, cô không nói nhiều nữa, tiếp nhận nhiệm vụ.
“Lê Viên Thế Gia chủ yếu là lịch quay quá áp đặt, cần phải thay đổi một chút.” Diệp Noãn bổ sung, “Ta Là Đạo Diễn Lớn” mà nói, thù lao đích thực là vấn đề, cậu thêm vào điều kiện, tớ muốn chia hoa hồng lượng vé bán, tỷ lệ phần trăm cậu thương thảo rồi quyết định.”
Đây là ngày đầu tiên đi làm của Quý Thu, nhưng nghệ sĩ của cô đã tin tưởng cô đến vậy, trong lòng cô dâng lên một niềm vui sướng, Quý Thu quyết định, hai hợp đồng nhày cô nhất định phải ký kết đúng ý Diệp Noãn, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành xuất sắc.
“Tớ biết.” Cô trả lời.
“Ừ.” Diệp Noãn cười nói, “đi trước nha, cơm chiều tớ mời, chúc mừng chúng ta có thêm đồng bọn.”
Diệp Noãn thêm người, công việc của Hướng Phân cũng đỡ đi một chút. Tỷ như tìm tài xế tìm thợ trang điểm, chuyện như vậy vốn là chị làm, giờ đều giao hết lại cho Đàm Phượng.
Thêm người, nhưng Đàm Phượng vẫn bận bịu như vậy, ngoài công việc, còn phải giúp đỡ Diệp Noãn xử lý ít việc riêng, ví như nhà Diệp Noãn mua đã ký kết xong, thủ tục sau khi mua và việc chuyển khoản đều là cô làm. Nhưng so với chọn kịch bản ký hợp đồng này nọ, cô càng thích làm mấy chuyện này hơn.
Lúc ăn cơm tối, Quý Thu mang hợp đồng Lê Viên Thế Gia về, trên hợp đồng đã đóng đủ con dấu của các bên, chỉ cần Diệp Noãn ký tên vào lập tức có hiệu lực.
Tháng 1 đến đoàn kịch, các cảnh quay của Diệp Noãn tập trung trước tháng 4. Hậu kỳ cô có khả năng còn phải quay lại một số cảnh, nhưng cũng không chiếm thời gian quá dài.
Diệp Noãn xem lướt qua, liền ký tên vào. Đưa hợp đồng cho Quý Thu, sau đó nói với Đàm Phượng: “Cậu ngày mai nhanh chóng tìm giúp tớ một thầy dạy kinh kịch.”
Đàm Phượng hỏi: “Cậu muốn học?”
DIệp Noãn gật đầu: “Ừ, tớ muốn học, càng nhanh càng tốt.”
“Kinh kịch chú trọng nhất là lực ánh mắt, cậu chỉ có một tháng có thể học cái gì?” (Editor: cho bạn nào quên để ý, Lê Viên Thế Gia là bộ phim điện ảnh về Kinh Kịch của Trung Quốc, lấy bối cảnh quốc dân, các nhân vật là thành viên của một đoàn Kinh Kịch lớn thời đó, được nhiều dòng họ chung tay dựng lên, tranh giành ảnh hưởng, vị thế lẫn nhau trong đoàn).
“Học không được gì, nhưng chắc chắn tốt hơn không học.”
Quý Thu nói: “Kịch bản này ký khá vội. Có khả năng đa phần các cảnh trên sân khấu sẽ dùng người đóng thế.”
Diệp Noãn nói: “Nhân vật khác đã sớm xác định rồi, chỉ có vai diễn của tớ thôi…”
Đàm Phượng nói: “Anh Văn Úc nổi tiếng quá rồi, chọn diễn viên vai thứ cũng phải thật nổi bật, trước kia đạo diễn Âu Dương bắt đầu phỏng vấn vốn là muốn chọn từ trong học viện hí kịch ra.”
Mấy tin tức này đương nhiên không lọt khỏi tai mắt Đàm Phượng.
Quý Thu hỏi: “Vậy sao cuối cùng không chọn?”
“Tớ nghe người khác nói,” Đàm Phương trả lời, “Mấy người thử vai, diễn lúc hát chèo không tồi, nhưng diễn phim không tốt.” Cô thì thầm. “Vẻ ngoài cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Quý Thu bị giọng điệu này của cô chọc cười, gật đầu: “Các đoạn lên sân khấu diễn tuy rằng phải nổi bật, nhưng cũng chiếm độ dài không bao nhiêu. Nếu không phối hợp được với Văn Úc tiền bối, vậy nhân vật này xem như bỏ đi.”
Quý Thu phụ trách ký hợp đồng, phim truyền hình, điện ảnh, thương thảo và ký kết hết thảy hợp đồng. Đàm Phượng phụ trách liên hệ với fan, với nhà tài trợ, đoàn phim, tóm lại là phần thông tin liên lạc đều do cô thực hiện.
Mỗi người phụ trách phần mình am hiểu nhất, kiếp trước hai người này hợp tác rất tốt.
“Như vậy, công việc trước mắt của tớ là?” Quý Thu hỏi.
“Mấy ngày nay giành về hai hợp đồng điện ảnh kia cái đã.” Diệp Noãn trả lời.
“Hai cái nào thế?”
“Hai cái cậu chọn hôm trước đó.”
Quý Thu kinh ngạc nhìn cô: “Cậu thật sự muốn nhận hai kịch bản đó?”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Làm sao, hai cái đó không phải cậu nhìn trúng sao?”
Là cô nhìn trúng, nhưng hôm đó lúc chọn cô không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bằng cảm giác. Hiện giờ đã là người đại diện của Diệp Noãn, lúc suy xét vấn đề cần thận trọng một chút.
Quý Thu sắp xếp câu nói một chút: “Lê Viên Thế Gia kia, vai diễn hay thì hay, nhưng chung quy là vai thứ, chuyển biến lại nằm ở cuối phim. Vai nữ chính Cát Phương Phỉ có kỹ thuật diễn khá tốt, cảm giác tồn tại của chúng ta nói không chừng sẽ bị cô ta áp không còn gì. Còn có Ta Là Đạo Diễn Lớn, kịch bản dù hay, nhưng trình độ đạo diễn thế nào còn phải bàn lại, phí tổn nhỏ thu về nhiều là giấc mơ của mọi đạo diễn, nhưng kiểu giấc mơ này, mười phim có khi không có một phim thực hiện được.
Ngày hôm trước chỉ giải thích những câu hỏi của Diệp Noãn, hôm nay Quý Thu là mang hết suy luận về các khả năng có thể xảy ra nói hết.
“Cũng đúng,” Diệp Noãn nói, “Mỗi kịch bản đều có ưu điểm khuyết điểm. Nhưng hai bộ phim này, chỉ cần kỹ thuật diễn của tớ không có vấn đề, chắc chắn không ảnh hưởng được danh tiếng của tớ.”
Quý Thu biết hiện giờ là thời điểm Diệp Noãn chú trọng danh tiếng đến mức nào, biết Diệp Noãn đã suy nghĩ kỹ càng, cô không nói nhiều nữa, tiếp nhận nhiệm vụ.
“Lê Viên Thế Gia chủ yếu là lịch quay quá áp đặt, cần phải thay đổi một chút.” Diệp Noãn bổ sung, “Ta Là Đạo Diễn Lớn” mà nói, thù lao đích thực là vấn đề, cậu thêm vào điều kiện, tớ muốn chia hoa hồng lượng vé bán, tỷ lệ phần trăm cậu thương thảo rồi quyết định.”
Đây là ngày đầu tiên đi làm của Quý Thu, nhưng nghệ sĩ của cô đã tin tưởng cô đến vậy, trong lòng cô dâng lên một niềm vui sướng, Quý Thu quyết định, hai hợp đồng nhày cô nhất định phải ký kết đúng ý Diệp Noãn, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành xuất sắc.
“Tớ biết.” Cô trả lời.
“Ừ.” Diệp Noãn cười nói, “đi trước nha, cơm chiều tớ mời, chúc mừng chúng ta có thêm đồng bọn.”
Diệp Noãn thêm người, công việc của Hướng Phân cũng đỡ đi một chút. Tỷ như tìm tài xế tìm thợ trang điểm, chuyện như vậy vốn là chị làm, giờ đều giao hết lại cho Đàm Phượng.
Thêm người, nhưng Đàm Phượng vẫn bận bịu như vậy, ngoài công việc, còn phải giúp đỡ Diệp Noãn xử lý ít việc riêng, ví như nhà Diệp Noãn mua đã ký kết xong, thủ tục sau khi mua và việc chuyển khoản đều là cô làm. Nhưng so với chọn kịch bản ký hợp đồng này nọ, cô càng thích làm mấy chuyện này hơn.
Lúc ăn cơm tối, Quý Thu mang hợp đồng Lê Viên Thế Gia về, trên hợp đồng đã đóng đủ con dấu của các bên, chỉ cần Diệp Noãn ký tên vào lập tức có hiệu lực.
Tháng 1 đến đoàn kịch, các cảnh quay của Diệp Noãn tập trung trước tháng 4. Hậu kỳ cô có khả năng còn phải quay lại một số cảnh, nhưng cũng không chiếm thời gian quá dài.
Diệp Noãn xem lướt qua, liền ký tên vào. Đưa hợp đồng cho Quý Thu, sau đó nói với Đàm Phượng: “Cậu ngày mai nhanh chóng tìm giúp tớ một thầy dạy kinh kịch.”
Đàm Phượng hỏi: “Cậu muốn học?”
DIệp Noãn gật đầu: “Ừ, tớ muốn học, càng nhanh càng tốt.”
“Kinh kịch chú trọng nhất là lực ánh mắt, cậu chỉ có một tháng có thể học cái gì?” (Editor: cho bạn nào quên để ý, Lê Viên Thế Gia là bộ phim điện ảnh về Kinh Kịch của Trung Quốc, lấy bối cảnh quốc dân, các nhân vật là thành viên của một đoàn Kinh Kịch lớn thời đó, được nhiều dòng họ chung tay dựng lên, tranh giành ảnh hưởng, vị thế lẫn nhau trong đoàn).
“Học không được gì, nhưng chắc chắn tốt hơn không học.”
Quý Thu nói: “Kịch bản này ký khá vội. Có khả năng đa phần các cảnh trên sân khấu sẽ dùng người đóng thế.”
Diệp Noãn nói: “Nhân vật khác đã sớm xác định rồi, chỉ có vai diễn của tớ thôi…”
Đàm Phượng nói: “Anh Văn Úc nổi tiếng quá rồi, chọn diễn viên vai thứ cũng phải thật nổi bật, trước kia đạo diễn Âu Dương bắt đầu phỏng vấn vốn là muốn chọn từ trong học viện hí kịch ra.”
Mấy tin tức này đương nhiên không lọt khỏi tai mắt Đàm Phượng.
Quý Thu hỏi: “Vậy sao cuối cùng không chọn?”
“Tớ nghe người khác nói,” Đàm Phương trả lời, “Mấy người thử vai, diễn lúc hát chèo không tồi, nhưng diễn phim không tốt.” Cô thì thầm. “Vẻ ngoài cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Quý Thu bị giọng điệu này của cô chọc cười, gật đầu: “Các đoạn lên sân khấu diễn tuy rằng phải nổi bật, nhưng cũng chiếm độ dài không bao nhiêu. Nếu không phối hợp được với Văn Úc tiền bối, vậy nhân vật này xem như bỏ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.