Thiên Phú

Chương 82: Mau lẹ

Cát Hề

21/01/2017

Trần Gia Ngũ vừa muốn chụp hình chung, còn muốn ký tên, ném bộ mặt ông chủ ra sau, cuối cùng còn sĩ diện nói với Cung Ngạn Vũ: “Cậu coi mà chiếu cố Diệp Noãn cho tốt, bằng không tiền thưởng tháng này, hừ hừ…”

Đáp lại anh ta là ánh mắt bất đắc dĩ của Cung Ngạn Vũ.

Chờ anh ta đi rồi, căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Cung Ngạn vũ dẫn Diệp Noãn đến ngồi xuống trước thiết bị, nhất thời không nói gì.

Diệp Noãn nhìn anh, anh cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, cô bật cười một tiếng.

Trong lòng Cung Ngạn Vũ càng oán niệm. Thật vất vả mới toàn tâm toàn ý có dũng khí đó! Chỉ ôm một cái như vậy là xong, hiện tại anh không có dũng khí làm lại lần nữa. Tiền thưởng cái gì, chỉ trong nháy mắt, tư tưởng muốn nhảy qua máng ra anh cũng đã có.

Miên man suy nghĩ, anh nghe được Diệp Noãn nói: “Quan hệ của anh với ông chủ tốt thật đó.”

Cung Ngạn Vũ lười biếng lên tiếng: “Cũng coi như hoàn hảo.”

“Ây, cảm xúc tại sao như vậy?” Diệp Noãn nghiêng đầu, trêu ghẹo nhìn anh, “Làm việc chung với em nhàm chán như vậy sao?”

“Không phải…” Cung Ngạn Vũ thu hồi thất vọng và bất đắc dĩ, trong đầu cố gắng nghĩ đến công việc. Anh đem lời bài hát trong tay đưa cho cô, “Nhạc anh đã chỉnh sửa qua, bỏ đi mấy chỗ chuyển âm cao tương đối khó, em có muốn hát thử không, anh sẽ dựa theo giọng của em mà điều chỉnh lại.”

“Được” Diệp Noãn cầm lấy bài hát, “Võ Tắc Thiên” nổi danh, “Như Ý Nương” cũng không thua kém, liên tục đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc trong mấy tháng. Phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe được. Diệp Noãn lấy đặc quyền là người nghe thử đối với bài hát này đương nhiên cũng không xa lạ.

Cô đứng lên, đi vào phòng thu. Đi ngang qua Cung Ngạn Vũ, nhìn thấy anh vẫn có chút mệt mỏi.

Thật ra tâm tình anh ra sao cô cũng có thể đoán. Lịch trình nghệ sĩ rất bận rộn, không phải muốn gặp là có thể gặp được ngay. Hôm nay gặp mặt, hẳn là anh rất chờ mong đi?



Nghĩ như vậy, cô dừng bước lại, khom lương xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái.

Sau đó, trước khi anh kịp phản ứng, cô nhanh chân chạy vào phòng thu âm.

Cô cũng có chút chờ mong. Bài hát này, cô muốn hát, thật ra cũng không nhất định là anh phải sửa chữa.

Ánh mắt Cung Ngạn Vũ thật thà di động theo cô, sau đó anh giơ tay lên, ngốc ngếch sờ sờ hai má của mình. Quá mấy giây, anh mới phản ứng kịp, ánh mắt cũng cực kỳ nóng.

Chỉ là bởi vì cái hành động này, tim cô cũng đập kỳ cục, ở chung với người hồn nhiên, giống như chính cô cũng sẽ bị tinh lọc.

Hai má Diệp Noãn nóng lên, không dám đối diện anh, vừa đeo tai nghe, nhìn chăm chú vào lời bài hát.

Cung Ngạn Vũ theo bản năng đẩy nút mở nhạc, tâm tư lại hoàn toàn không đặt vào. Anh nhìn cô, hồi tưởng lại nụ hôn và biểu tình vừa rồi của cô, đột nhiên anh không có cách nào tập trung làm việc.

Làm việc cái gì chứ, anh với cô nên cùng nhau tìm chỗ không bị người khác quấy rầy, sau đó ôm cô một cái, thân mật một chút. Chỉ cần ở cùng một chỗ, cả ngày đêm ngồi ngây ngốc cũng không có vấn đề gì.

Trước kia Cung Ngạn Vĩ cảm thấy, đối với anh mà nói, trên thế giới này sẽ không có thứ gì quan trọng hơn âm nhạc, nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra, quả nhiên trên đời không có gì là tuyệt đối.

Chây lười theo cách tiêu cực, đây là lần đầu tiên, nhưng nghĩ lại đây là vì Diệp Noãn mới làm việc, anh lại không chú ý.

Hôm nay Cung Ngạn Vũ hoàn toàn không yên lòng, trong lúc anh mất tập trung, Diệp Noãn đã hát xong một lần.

“Anh cảm thấy như thế nào?” Cô hỏi anh qua tấm thủy tinh.

“A..” Cung Ngạn Vũ trầm tư chốc lát, vẻ mặt thâm trầm nói với cô, “Anh không có nghe, em có thể hát lại lần nữa không?”



“…” Diệp Noãn nhìn anh mà muốn lật bàn.

Bắt đầu lần thứ hai, rốt cuộc Cung Ngạn Vũ dần dần tìm được cảm giác, chẳng bao lâu liền đem ca khúc chỉnh sửa thích hợp nhất cho Diệp Noãn.

Thời điểm Đàm Phượng và Nghê Thiên đi lên, Diệp Noãn và Cung Ngạn Vũ đang làm việc rất nghiêm túc.

“Khỉ!” Đàm Phượng nhỏ giọng nói với Nghê Thiên, “Mệt cho em trước đó còn mong chờ vừa đẩy cửa ra có thể nhìn thấy hình ảnh không phù hợp cho thiếu nhi.”

Nghê Thiên cười ha ha: “Em nói không có khả năng đâu.”

“Hai người trở lại?” Cung Ngạn Vũ lấy cà phê từ tay Nghê Thiên, hướng Diệp Noãn ngoắc tay, “Nghỉ ngơi một lát.”

Diệp Noãn đi ra, Đàm Phượng hỏi cô: “Hát thế nào?”

“Rất thuận lợi.” Diệp Noãn cười nói.

Cung Ngạn Vũ cắm ống hút rồi đưa nước tới tay Diệp Noãn.

“Cám ơn,” Diệp Noãn tiếp nhận, lại hỏi Đàm Phượng, “Quán cà phê thế nào? Có cảm nhận thật tốt không?”

“Có a,” Đàm Phượng gật đầu, “Không gian rất tốt, cho nên chúng tớ làm ra một quyết định.”

Diệp Noãn uống một ngụm cà phê: “Quyết định gì?”

Đàm Phượng liếc mắt nhìn Nghê Thiên một cái, hời hợt nói: “Chúng tớ quyết định quen nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook