Chương 80: Party
Cát Hề
21/01/2017
Chu Cẩn, Quan Tuấn, Phòng Tiểu Huân cùng mấy người tương đối thân với
Diệp Noãn đều ngồi trên lầu, thấy cô đến đã bắt đầu trêu chọc.
“Ai da, ảnh hậu nha!!”
Diệp Noãn bật cười, tìm chỗ ngồi xuống: “Đừng có chọc nữa mà.”
“Ai da, tài tử đó!”
Trêu ghẹo Diệp Noãn xong, cũng không buông tha Cung Ngạn Vũ phía sau cô.
“Hai người…” Phòng Tiểu Huân ẩn ẩn mắt, lúc này mà không nhiều chuyện thì thật xin lỗi căn bệnh nghề nghiệp, “Là quan hệ gì vậy?”
Cung Ngạn Vũ không nói lời nào, chờ DIệp Noãn trả lời.
Diệp Noãn trả lời: “Bạn bè.”
Phòng Tiểu Huân không tin: “Đừng có kỳ thị nghề nghiệp, chỉ vì tớ là phóng viên nên không chịu nói thật!”
“Ai dám kỳ thị cậu.” Diệp Noãn cười nói.
“Tạm thời vẫn là bạn.” Cung Ngạn Vũ nói thêm một câu, làm mọi người ồn ào một trận.
“Còn đang thử thách sao?” Phòng TIểu Huân cười nói, “Đúng rồi, đúng rồi, nói nghe nè A Noãn, đàn ông, phải cho họ ăn khổ một chút mới được.”
Triệu Tư Viện và mấy người phụ nữ gật đầu ào ào.
Cung Ngạn Vũ: “…”
Diệp Noãn nhìn vẻ mặt của anh, nhịn không được bật cười.
Bên cạnh vài người bạn trai không đồng ý.
Chu Sở nói: “Chị Tiểu Huân đừng có phân biệt giới tính như vậy, tụi em sống không có dễ dàng chút nào đâu.”
Trương Hưng Văn cũng nói: “Đúng vậy…”
Mọi người cười đùa một trận, rồi thấy Tô Giản với Vân Oanh đi đến. Tô Giản trông sắc mặt không tốt lắm, khác với lúc rời nhà Diệp Noãn. Vân Oanh phía sau cũng mặt không tinh thần.
“Sao vậy?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Bên ngoài có phóng viên.” Tô GIản ngồi xuống, cầm một chai bia mới mở uống một ngụm. “Rất nhiều.”
“Thật sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều hơi biến sắc.
“Là ai để lộ?” “Chúng ta làm rầm rộ quá sao?”
Hiện giờ đi tìm ai là người tiết lộ ra ngoài đã là chuyện vô ích, Diệp Noãn nói: “Tôi đã nói Đàm Phượng đóng cửa, các cô ấy sẽ không tùy tiện để người đi vào, mọi người lát nữa đi ra cẩn thận một chút là được.”
“Biết.” Chỉ cần phóng viên không vào là được, mọi người đều từng trải, bình tĩnh không ít.
Sắc mặt Tô Giản vẫn không tốt, cầm chai bia: “Chúng tôi hình như bị chụp lén.”
“…”
Mọi người nhìn Tô Giản, lại nhìn Vân Oanh, gương mặt cô lộ ra ít nhiều vẻ bất đắc dĩ, “lúc xuống xe nhìn thấy ánh flash.”
“Vậy nên làm sao bây giờ?”
Vân Oanh nhún vai, nên làm gì không phải là chuyện của cô được quyết định. Cô nhìn Diệp Noãn, chúc mừng: “A Noãn, chúc mừng nha.”
Diệp Noãn gật đầu: “Cảm ơn.”
Vân Oanh đại khái là sống trong đoàn phim Thần Điêu bị kích thích nhiều, giờ đã quen, nên giờ đây gặp Diệp Noãn không còn vẻ đề phòng, thoải mái hơn nhiều.
Tô Giản tu nửa chai bia, nghĩ thoáng một chút: “Chụp thì chụp, cùng lắm thì công khai.”
Khả năng nhận trách nhiệm, anh vẫn có.
Phòng Tiểu Huân lúc trước còn phỏng vấn Diệp Noãn và Tô Giản, nhưng hôm nay gặp hai người đều đi cùng đối tượng của mình, chỉ có một câu: “Nếu muốn công bố, nhớ đến dự tiết mục của tôi nha.”
Tô Giản: “…”
Tình huống đầu như vậy cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến sự vui vẻ chung. Chơi thì cứ chơi. Trong đại sảnh ồn ào bắt Diệp Noãn hát.
Diệp Noãn thật bất đắc dĩ: “Tôi là diễn viên mà, sao lại bắt tôi hát chứ?”
Lấy cớ không lừa được ai, mọi người kêu ầm lên: “Ai nói diễn viên không thể hát?”
Diệp Noãn đã đi chơi, sẽ không làm mọi người mất hứng, mọi người nài cô cầm mic, cô không thể lại từ chối, chọn một bài ca xưa.
Kiếp trước lúc ra đĩa, cô cũng có học qua thanh nhạc, hiện giờ tuy hát không phải là xuất sắc, nhưng cũng không mất mặt.
“Còn nói không biết hát!” Chờ cô hát xong, mọi người lại ào ào. “Hát cũng hay như vậy, còn để cho người khác sống hay không!!”
Hết sức nhũn nhặn, Diệp Noãn cười nói: “Ở đây có một đống người từng ra đĩa, tôi cũng đã bêu xấu rồi, vậy mọi người cũng phải thể hiện một chút đó.”
“Ai da, ảnh hậu nha!!”
Diệp Noãn bật cười, tìm chỗ ngồi xuống: “Đừng có chọc nữa mà.”
“Ai da, tài tử đó!”
Trêu ghẹo Diệp Noãn xong, cũng không buông tha Cung Ngạn Vũ phía sau cô.
“Hai người…” Phòng Tiểu Huân ẩn ẩn mắt, lúc này mà không nhiều chuyện thì thật xin lỗi căn bệnh nghề nghiệp, “Là quan hệ gì vậy?”
Cung Ngạn Vũ không nói lời nào, chờ DIệp Noãn trả lời.
Diệp Noãn trả lời: “Bạn bè.”
Phòng Tiểu Huân không tin: “Đừng có kỳ thị nghề nghiệp, chỉ vì tớ là phóng viên nên không chịu nói thật!”
“Ai dám kỳ thị cậu.” Diệp Noãn cười nói.
“Tạm thời vẫn là bạn.” Cung Ngạn Vũ nói thêm một câu, làm mọi người ồn ào một trận.
“Còn đang thử thách sao?” Phòng TIểu Huân cười nói, “Đúng rồi, đúng rồi, nói nghe nè A Noãn, đàn ông, phải cho họ ăn khổ một chút mới được.”
Triệu Tư Viện và mấy người phụ nữ gật đầu ào ào.
Cung Ngạn Vũ: “…”
Diệp Noãn nhìn vẻ mặt của anh, nhịn không được bật cười.
Bên cạnh vài người bạn trai không đồng ý.
Chu Sở nói: “Chị Tiểu Huân đừng có phân biệt giới tính như vậy, tụi em sống không có dễ dàng chút nào đâu.”
Trương Hưng Văn cũng nói: “Đúng vậy…”
Mọi người cười đùa một trận, rồi thấy Tô Giản với Vân Oanh đi đến. Tô Giản trông sắc mặt không tốt lắm, khác với lúc rời nhà Diệp Noãn. Vân Oanh phía sau cũng mặt không tinh thần.
“Sao vậy?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Bên ngoài có phóng viên.” Tô GIản ngồi xuống, cầm một chai bia mới mở uống một ngụm. “Rất nhiều.”
“Thật sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều hơi biến sắc.
“Là ai để lộ?” “Chúng ta làm rầm rộ quá sao?”
Hiện giờ đi tìm ai là người tiết lộ ra ngoài đã là chuyện vô ích, Diệp Noãn nói: “Tôi đã nói Đàm Phượng đóng cửa, các cô ấy sẽ không tùy tiện để người đi vào, mọi người lát nữa đi ra cẩn thận một chút là được.”
“Biết.” Chỉ cần phóng viên không vào là được, mọi người đều từng trải, bình tĩnh không ít.
Sắc mặt Tô Giản vẫn không tốt, cầm chai bia: “Chúng tôi hình như bị chụp lén.”
“…”
Mọi người nhìn Tô Giản, lại nhìn Vân Oanh, gương mặt cô lộ ra ít nhiều vẻ bất đắc dĩ, “lúc xuống xe nhìn thấy ánh flash.”
“Vậy nên làm sao bây giờ?”
Vân Oanh nhún vai, nên làm gì không phải là chuyện của cô được quyết định. Cô nhìn Diệp Noãn, chúc mừng: “A Noãn, chúc mừng nha.”
Diệp Noãn gật đầu: “Cảm ơn.”
Vân Oanh đại khái là sống trong đoàn phim Thần Điêu bị kích thích nhiều, giờ đã quen, nên giờ đây gặp Diệp Noãn không còn vẻ đề phòng, thoải mái hơn nhiều.
Tô Giản tu nửa chai bia, nghĩ thoáng một chút: “Chụp thì chụp, cùng lắm thì công khai.”
Khả năng nhận trách nhiệm, anh vẫn có.
Phòng Tiểu Huân lúc trước còn phỏng vấn Diệp Noãn và Tô Giản, nhưng hôm nay gặp hai người đều đi cùng đối tượng của mình, chỉ có một câu: “Nếu muốn công bố, nhớ đến dự tiết mục của tôi nha.”
Tô Giản: “…”
Tình huống đầu như vậy cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến sự vui vẻ chung. Chơi thì cứ chơi. Trong đại sảnh ồn ào bắt Diệp Noãn hát.
Diệp Noãn thật bất đắc dĩ: “Tôi là diễn viên mà, sao lại bắt tôi hát chứ?”
Lấy cớ không lừa được ai, mọi người kêu ầm lên: “Ai nói diễn viên không thể hát?”
Diệp Noãn đã đi chơi, sẽ không làm mọi người mất hứng, mọi người nài cô cầm mic, cô không thể lại từ chối, chọn một bài ca xưa.
Kiếp trước lúc ra đĩa, cô cũng có học qua thanh nhạc, hiện giờ tuy hát không phải là xuất sắc, nhưng cũng không mất mặt.
“Còn nói không biết hát!” Chờ cô hát xong, mọi người lại ào ào. “Hát cũng hay như vậy, còn để cho người khác sống hay không!!”
Hết sức nhũn nhặn, Diệp Noãn cười nói: “Ở đây có một đống người từng ra đĩa, tôi cũng đã bêu xấu rồi, vậy mọi người cũng phải thể hiện một chút đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.