Chương 8: Phượng Nữ
Cát Hề
30/11/2016
“Cô đến mua thuốc?” Đàm Phượng lấy hộp thuốc lá trong tay cô, thuần thục mở ra, rút một điếu, sau đó lấy bật lửa trong túi ra châm lên, hít một
hơi, sau đó đưa hộp thuốc lá với bật lửa cho Diệp Noãn.
“Cô cầm đi, tôi không dùng.” Diệp Noãn khoát tay, có chút lo lắng, “Nơi này thật sự rất tối tăm, không có chuyện gì chứ? Sao không bật đèn lên?”
Quả thật nơi này quá âm u cho nên cô mới hỏi.
Đàm Phượng nghe xong liền bật cười: “Bật đèn? Cô toàn nghĩ những chuyện tốt gì đâu không thế? Bật điện không cần trả thêm tiền à? Người kia cũng thuộc dạng keo kiệt.”
Nghĩ lại cũng đúng, Diệp Noãn gật gật đầu.
“Được rồi, em gái,” Đàm Phương giơ bàn tay lên, “Chúng ta đi, hôm nay sẽ đa tạ cô.”
Cô làm động tác này trông rất đẹp trai phóng khoáng, chỉ là hiện tại Diệp Noãn không có tâm tư thưởng thức.
“Chia đều nha” Diệp Noãn nắm lấy tay áo cô, “Cô muốn đi đâu vậy? Còn nữa, ngày mai không phải trả lại tiền cho bọn họ sao?”
“Đúng vậy, phải trả tiền.” Đàm Phượng ngậm điếu thuốc, “Cô làm gì? Thật sự muốn giúp tôi trả tiền sao? Cô lại không quen biết tôi, vì cái gì lại muốn giúp tôi trả tiền? Em gái nhỏ à, làm người không nên quá lương thiện.”
“Cô không phải là không muốn về nhà sao?” Diệp Noãn lôi cô không buông, “Không bằng cô về sau liền đi theo tôi đi.”
“Khụ khụ…” Đàm Phượng bị sặc, nhìn từ trên xuống dưới đánh gia cô, nhìn không ra cô lớn lên khuôn mặt xinh đẹp lại có lại đam mê kia, cô rút tay mình về, theo bản năng tránh sang bên cạnh một chút, sau đó lắc lắc đầu, “Tôi không phải là loại người như vậy.”
Nhìn biểu tình, Diệp Noãn liền biết cô ấy hiểu sai, liền trừng mắt nhìn: “Tôi cũng không phải loại người như vậy, cô suy nghĩ đi đâu vậy?”
“Thật? Không phải ý đó sao?”. Đàm Phượng nhẹ đi một nửa “Vậy cô có ý gì?”
“Nếu không phải là do tôi thì cô cũng không nhất định phải trả tiền vào ngày mai, cô đã nói như thế liền không thể mặc kệ cô được.” Diệp Noãn nói một cách gọn gàng, dứt khoát, “Tôi vừa ký với một công ty giải trí, về sau sẽ đi theo con đường làm ngôi sao. Nhìn xem, hiện tại cô cũng chỉ có một mình, cũng không có chuyện gì làm, cô có muốn đi theo làm phụ tá cho tôi không?”
“Ngôi sao? Trợ lý?”
“Đúng vậy, cô cố gắng một chút, về sau tôi trở thành ngôi sao lớn, cô cũng coi như là người đại diện của tôi, nghe có phải cảm giác rất lợi hại không?”
"Diễn viên ngôi sao ư?" Đàm Phượng bật cười ha hả, "Cô làm sao xẹt đấy à, hay sao tự phong?"
Ý tứ này chính là kinh thường cô, người kia!
“Đúng nha” Diệp Noãn cũng không có phủ nhận, “Một người muốn thành công đương nhiên không dễ dàng, phải dựa vào công ty, dựa vào người đại diện, cho nên, cô có tin tưởng hay không? Có nguyện ý cùng tôi đánh cược một phen?”
Đối với Đàm Phượng, dùng phép khích tướng mới là hữu dụng nhất.
Quả nhiên, nghe Diệp Noãn nói những lời này, cô cũng không cười, đứng tại chỗ nghĩ ngợi. Toàn bộ chuyện ngày hôm nay có chút kỳ diệu, nha đầu kia giống như từ trên trời rớt xuống, hiện tại lại muốn cô theo làm phụ tá. Trong đó liệu có âm mưu nào hay không? Nhưng cô là một người hai bàn tay trắng, người ta có ý đồ với cô cái gì chứ?
Cô đem điếu thuốc ném xuống đất, dùng chân nghiền nát: “Đi, tôi đi với cô, dù sao tôi cái gì cũng không có, chẳng có gì phải sợ cả.”
“Vậy thì đi thôi, một cô gái như cô ở đây không an toàn, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ra ngoài.”
“Không an toàn gì chứ?” Trên mặt Đàm Phượng không chút để ý tươi cười, “Tôi từ nhỏ lớn lên ở đây, ai dám dụng đến tôi?”
Cũng không biết mới vừa rồi là ai bị đánh tại nơi này đâu.
“Được rồi, cô là khỏe nhất, thu dọn đồ đạc đi thôi.” Diệp Noãn thúc giục, một chút cũng không nghĩ sẽ ở đây mà tranh cãi với cô ấy.
Cái mà Đàm Phượng coi là nhà cũng chỉ có bốn bức tường, cô thu dọn đồ xong đi ra, trên vai chỉ nhiều thêm một cái ba lô.
“Đúng, tên tôi là Đàm Phượng.” Đàm Phượng kéo khóa ba lô, nói với Diệp Noãn.
“Ừ.” Diệp Noãn nghiêng đầu, cười với cô môt cái thật tươi, “Vậy từ nay về sau tôi gọi cô là Phượng Nữ đi.”
Đàm Phượng bộ dáng giống như kiếp trước, vừa nghe đến hai chữ này, liền lộ ra bộ mặt ghét bỏ: “Phượng cái gì nữ? Như vậy thật nữ tính quá.”
“Chính bởi vì cô quá nam tính, cho nên mới cho cô thêm một chút vị nữ tính.” Đây cũng chính là lời kiếp trước Diệp Noãn đã nói.
“Gì cơ…”
“Phượng Nữ.”
“Không được gọi như vậy.”
“Phượng Nữ!”
“Không được nói.”
“Được, Phượng Nữ!”
“Thôi tùy cô đấy!” Tên gọi cũng chỉ là mây bay, Đàm Phượng cũng lười tranh cãi, cô lấy hộp thuốc lá ra, nhẹ nhàng lắc lắc ra một điếu.
“Cô nghiện thuốc lá nặng như vậy sao?” Diệp Noãn vỗ tay cô, đem cất điếu thuốc vô lại, “Có thể cai liền cai, không thể cai thì bớt hút đi một chút, không tốt cho sức khỏe.”
Nha đầu này thật lo chuyện bao đồng quá, có lẽ vì tính cách cô ấy muốn nói gì liền nói như thế cho nên cô rất thích, cũng có lẽ bởi vì quá lâu rồi không có người quan tâm đến mình, cho nên Đàm Phượng không nổi giận. Cô đem điếu thuốc nhét trở lại, lầm bầm nói: “Bà Quản Gia.”
Từ nội thành muốn xe đi ra thì dễ, nhưng còn chỗ này muốn bắt xe vô thì rất khó khăn. Diệp Noãn với Đàm Phượng đi hồi lâu cũng không thấy bóng dáng chiếc taxi nào, không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Quan Tuấn xin giúp đỡ.
Cúp điện thoại, Diệp Noãn lôi kéo Đàm Phượng ngồi xuống bên đường: “Chúng ta ngồi nghỉ một lát.”
“Cô gái ở thành thị thể lực thật là kém.” Đàm Phượng nói khách sáo.
Diệp Noãn dừng chân: “Đi thêm chút nữa là trời tối, tôi có hẹn đi ăn cơm với người ta, không muốn đến muộn.”
Đàm Phượng nhướn mày: “Ăn cơm chiều?”
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi.”
“Vì sao?”
“Cô là trợ lý của tôi nha, đương nhiên là phải cùng tôi ở chung một chỗ rồi.” Diệp Noãn cười hì hì, “Ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau.”
Đàm Phượng nhíu máy, yên lặng dịch sang bên cạnh.
Diệp Noãn cười rộ lên, không đùa giỡn mà nói “Đợi chút nữa tôi lấy được tiền, ngày mai chúng ta đi trả nợ.”
“Số tiền lớn như vậy, ba mẹ cô sẽ cho sao?”
“Ai nói là ba mẹ tôi cho?”
Đàm Phượng nhíu mày chặt hơn: “Cô không đùa đấy chứ? Cô mới có mấy tuổi, làm sao có thể làm chuyện như vậy?”
Diệp Noãn buồn bực nhìn cô: “Tôi làm chuyện gì?”
“Không phải nói dựa vào chính mình, muốn đánh cược một phen sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao cô…”
“Ây da, cô nói rõ ràng chút đi.”
“Buổi tối đến lấy tiền…” Trong lòng Đàm Phượng có chút kinh bỉ, nhưng mà gặp nhau trong chốc lát đã có cảm tình cho nên cô cẩn thận nói :”Cô có phải là có người bao hay không…”
“Có cô mới bị bao đó!” Diệp Noãn vươn ngón tay chỉ chỉ vào đầu cô, “Tôi nói chứ cô suốt ngày toàn suy nghĩ lung tung cái gì đâu.”
Không phải là do cô suy nghĩ nhiều, Đàm Phượng vô tội nói: “Tuy rằng nhìn cô mặt người dạ thú…”
“Mặt người dạ thú?”
“À… Ra vẻ đạo mạo,” Đàm Phượng tiếp tục nói, “Nhưng cũng không biết vì sao lại chạy đến chỗ của tôi, còn mua thuốc, còn không sợ đánh nhau… Trước kia ba tôi nói, các cô gái xinh đẹp đều ủ rũ…”
Ai nói Đàm Phượng không có học thức, vừa rồi còn dùng hai câu thành ngữ!
“Thay tôi cám ơn ba cô,” Diệp Noãn liếc cô một cái, “Tôi tuy rằng không quá thiện lương, nhưng vẫn có nguyên tắc riêng. Tiền chút nữa lấy là tiền lương chụp quảng cáo lần trước.”
“Thế à,” Diệp Noãn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tôi yên tâm.”
Diệp Noãn cũng lười để ý đến.
“Chỉ là”, ngừng một lát, Đàm Phượng mới hỏi: “Trả 2000 xong vẫn còn tiền sao?”
Cô không nghĩa tới việc thiếu tiền người khác, nhưng mà thiếu bọn Ngô Hạo hay Diệp Noãn cũng đều là thiếu, hơn nữa 2000 không phải là con số nhỏ, quần áo Diệp Noãn mặc cũng là loại bình thường, lại thấy cô vừa rồi lấy ra cái điện thoại cũ, trong lòng Đàm Phượng không hy vọng Diệp Noãn phải gánh quá nhiều.
“Còn chứ.” Diệp Noãn gật gật đầu, “Đương nhiên là còn, trả tiền rồi, từ đó về sau không gặp lại nữa.”
Các cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mà cũng muốn đường đường chính chính đối mặt với quá khứ.
Đàm Phượng ừ một tiếng, hiểu được ý tứ của cô.
“Chỉ có điều,” Diệp Noãn bổ sung, “Hôm nay đạp họ một cái, cũng không biết bọn họ có mang thù hay không, tôi sợ ngày mai bọn họ sẽ mai phục nơi này, cho nên lúc trả tiền, kêu bọn họ vô nội thành tìm chúng ta mà lấy.”
Đàm Phượng lại ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Diệp Noãn, cảm thấy cô gái xinh đẹp này quá nhiều tâm tư.
Thật ra, trước mặt Quan Tuấn với Trương Uy, bộ dáng Diệp Noãn đều là trầm ổn, chỉ có tại trước mặt cô mới hoạt bát một chút.
Diệp Noãn vừa lên xe, Quan Tuấn liền hỏi: “Anh nghe nói em ký hợp đồng với Năm Ánh Sáng.”
“Anh Trương Uy nói cho anh biết sao?” Diệp Noãn gật gật đầu, “Đúng là ký với Năm Ánh Sáng.”
“Nha đầu nhỏ ảnh mắt không tệ.” Quan Tuấn vừa nói vừa liếc nhìn Đàm Phượng.
“Đây là bạn của em, tên Đàm Phượng.” Diệp Noãn giới thiệu bọn họ với nhau. “Phượng Nữ, đây là Quan Tuấn, là giám đốc bộ phận tuyên truyền sản phẩm dưỡng da Mĩ Mĩ.”
“Bạn của em nhìn rất đẹp trai đó,” Quan Tuấn nhìn Diệp Noãn một cái, quay qua Đàm Phượng cười nói: “Cô cũng giống A Noãn gọi anh Quan Tuấn là được.”
“Anh Quan Tuấn.” Đàm Phượng không được tự nhiên kêu một tiếng, cảm thấy cách gọi này thật con gái , không phù hợp với tính cách của cô.
Quan Tuấn đưa các cô đến quán cơm, chẳng lâu sau Trương Uy cũng đến, bốn gười cùng nhau ăn cơm. Sau đó Quan Tuấn chở hai cô về chỗ ở của Diệp Noãn, cũng không quên đưa tiền lương cho cô.
Đứa trẻ này sống quá khổ, đến chỗ ở của Diệp Noãn, Đàm Phượng chỉ có một ý nghĩ như vậy. Phòng chứa đồ sửa lại rồi cho thuê, một người đứng muốn xoay người cũng khó khắn, đừng nói chi đến việc hai người chen lấn.
“Chỗ của cô cũng chẳng tốt hơn nhà tôi là bao nhiêu.” Đàm Phượng bĩu môi, “Nhà tôi tốt xấu gì cũng có hai gian phòng.”
“Cô là địa chủ nha.” Diệp Noãn gọi như thế cũng không có ý tứ châm chọc, ở Bắc Kinh này có phòng ở, không phải địa chủ thì là cái gì, sau này giá trị tăng không ít đâu. Cô bò lên gường trước, nằm vào phía trong, “Cô đừng ghét bỏ liền, trước ở tạm hai ngày, qua vài ngày công ty sẽ an bài chỗ ở.”
Đàm Phượng cũng là cực khổ từ nhỏ, chỉ có khóe miệng nhếch một chút cũng liền nằm xuống.
Gường làm bằng gỗ, vừa nằm xuống liền kêu. Hai người không nhúc nhích nằm song song nhau, hai tay nắm chặt đặt trước bụng. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng chói lòi bên ngoài. Tư thế này rất thích hợp để tâm sự. Nhưng mà Đàm Phượng vẫn im lặng. Kỳ thật Diệp Noãn có rất nhiều lời muốn nói với cô. Nhưng bây giờ, chung quy cũng không phải là Đàm Phượng kiếp trước.
Cuối cùng, cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngày mai tôi dẫn cô đến công ty.”
“Cô cầm đi, tôi không dùng.” Diệp Noãn khoát tay, có chút lo lắng, “Nơi này thật sự rất tối tăm, không có chuyện gì chứ? Sao không bật đèn lên?”
Quả thật nơi này quá âm u cho nên cô mới hỏi.
Đàm Phượng nghe xong liền bật cười: “Bật đèn? Cô toàn nghĩ những chuyện tốt gì đâu không thế? Bật điện không cần trả thêm tiền à? Người kia cũng thuộc dạng keo kiệt.”
Nghĩ lại cũng đúng, Diệp Noãn gật gật đầu.
“Được rồi, em gái,” Đàm Phương giơ bàn tay lên, “Chúng ta đi, hôm nay sẽ đa tạ cô.”
Cô làm động tác này trông rất đẹp trai phóng khoáng, chỉ là hiện tại Diệp Noãn không có tâm tư thưởng thức.
“Chia đều nha” Diệp Noãn nắm lấy tay áo cô, “Cô muốn đi đâu vậy? Còn nữa, ngày mai không phải trả lại tiền cho bọn họ sao?”
“Đúng vậy, phải trả tiền.” Đàm Phượng ngậm điếu thuốc, “Cô làm gì? Thật sự muốn giúp tôi trả tiền sao? Cô lại không quen biết tôi, vì cái gì lại muốn giúp tôi trả tiền? Em gái nhỏ à, làm người không nên quá lương thiện.”
“Cô không phải là không muốn về nhà sao?” Diệp Noãn lôi cô không buông, “Không bằng cô về sau liền đi theo tôi đi.”
“Khụ khụ…” Đàm Phượng bị sặc, nhìn từ trên xuống dưới đánh gia cô, nhìn không ra cô lớn lên khuôn mặt xinh đẹp lại có lại đam mê kia, cô rút tay mình về, theo bản năng tránh sang bên cạnh một chút, sau đó lắc lắc đầu, “Tôi không phải là loại người như vậy.”
Nhìn biểu tình, Diệp Noãn liền biết cô ấy hiểu sai, liền trừng mắt nhìn: “Tôi cũng không phải loại người như vậy, cô suy nghĩ đi đâu vậy?”
“Thật? Không phải ý đó sao?”. Đàm Phượng nhẹ đi một nửa “Vậy cô có ý gì?”
“Nếu không phải là do tôi thì cô cũng không nhất định phải trả tiền vào ngày mai, cô đã nói như thế liền không thể mặc kệ cô được.” Diệp Noãn nói một cách gọn gàng, dứt khoát, “Tôi vừa ký với một công ty giải trí, về sau sẽ đi theo con đường làm ngôi sao. Nhìn xem, hiện tại cô cũng chỉ có một mình, cũng không có chuyện gì làm, cô có muốn đi theo làm phụ tá cho tôi không?”
“Ngôi sao? Trợ lý?”
“Đúng vậy, cô cố gắng một chút, về sau tôi trở thành ngôi sao lớn, cô cũng coi như là người đại diện của tôi, nghe có phải cảm giác rất lợi hại không?”
"Diễn viên ngôi sao ư?" Đàm Phượng bật cười ha hả, "Cô làm sao xẹt đấy à, hay sao tự phong?"
Ý tứ này chính là kinh thường cô, người kia!
“Đúng nha” Diệp Noãn cũng không có phủ nhận, “Một người muốn thành công đương nhiên không dễ dàng, phải dựa vào công ty, dựa vào người đại diện, cho nên, cô có tin tưởng hay không? Có nguyện ý cùng tôi đánh cược một phen?”
Đối với Đàm Phượng, dùng phép khích tướng mới là hữu dụng nhất.
Quả nhiên, nghe Diệp Noãn nói những lời này, cô cũng không cười, đứng tại chỗ nghĩ ngợi. Toàn bộ chuyện ngày hôm nay có chút kỳ diệu, nha đầu kia giống như từ trên trời rớt xuống, hiện tại lại muốn cô theo làm phụ tá. Trong đó liệu có âm mưu nào hay không? Nhưng cô là một người hai bàn tay trắng, người ta có ý đồ với cô cái gì chứ?
Cô đem điếu thuốc ném xuống đất, dùng chân nghiền nát: “Đi, tôi đi với cô, dù sao tôi cái gì cũng không có, chẳng có gì phải sợ cả.”
“Vậy thì đi thôi, một cô gái như cô ở đây không an toàn, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ra ngoài.”
“Không an toàn gì chứ?” Trên mặt Đàm Phượng không chút để ý tươi cười, “Tôi từ nhỏ lớn lên ở đây, ai dám dụng đến tôi?”
Cũng không biết mới vừa rồi là ai bị đánh tại nơi này đâu.
“Được rồi, cô là khỏe nhất, thu dọn đồ đạc đi thôi.” Diệp Noãn thúc giục, một chút cũng không nghĩ sẽ ở đây mà tranh cãi với cô ấy.
Cái mà Đàm Phượng coi là nhà cũng chỉ có bốn bức tường, cô thu dọn đồ xong đi ra, trên vai chỉ nhiều thêm một cái ba lô.
“Đúng, tên tôi là Đàm Phượng.” Đàm Phượng kéo khóa ba lô, nói với Diệp Noãn.
“Ừ.” Diệp Noãn nghiêng đầu, cười với cô môt cái thật tươi, “Vậy từ nay về sau tôi gọi cô là Phượng Nữ đi.”
Đàm Phượng bộ dáng giống như kiếp trước, vừa nghe đến hai chữ này, liền lộ ra bộ mặt ghét bỏ: “Phượng cái gì nữ? Như vậy thật nữ tính quá.”
“Chính bởi vì cô quá nam tính, cho nên mới cho cô thêm một chút vị nữ tính.” Đây cũng chính là lời kiếp trước Diệp Noãn đã nói.
“Gì cơ…”
“Phượng Nữ.”
“Không được gọi như vậy.”
“Phượng Nữ!”
“Không được nói.”
“Được, Phượng Nữ!”
“Thôi tùy cô đấy!” Tên gọi cũng chỉ là mây bay, Đàm Phượng cũng lười tranh cãi, cô lấy hộp thuốc lá ra, nhẹ nhàng lắc lắc ra một điếu.
“Cô nghiện thuốc lá nặng như vậy sao?” Diệp Noãn vỗ tay cô, đem cất điếu thuốc vô lại, “Có thể cai liền cai, không thể cai thì bớt hút đi một chút, không tốt cho sức khỏe.”
Nha đầu này thật lo chuyện bao đồng quá, có lẽ vì tính cách cô ấy muốn nói gì liền nói như thế cho nên cô rất thích, cũng có lẽ bởi vì quá lâu rồi không có người quan tâm đến mình, cho nên Đàm Phượng không nổi giận. Cô đem điếu thuốc nhét trở lại, lầm bầm nói: “Bà Quản Gia.”
Từ nội thành muốn xe đi ra thì dễ, nhưng còn chỗ này muốn bắt xe vô thì rất khó khăn. Diệp Noãn với Đàm Phượng đi hồi lâu cũng không thấy bóng dáng chiếc taxi nào, không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Quan Tuấn xin giúp đỡ.
Cúp điện thoại, Diệp Noãn lôi kéo Đàm Phượng ngồi xuống bên đường: “Chúng ta ngồi nghỉ một lát.”
“Cô gái ở thành thị thể lực thật là kém.” Đàm Phượng nói khách sáo.
Diệp Noãn dừng chân: “Đi thêm chút nữa là trời tối, tôi có hẹn đi ăn cơm với người ta, không muốn đến muộn.”
Đàm Phượng nhướn mày: “Ăn cơm chiều?”
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi.”
“Vì sao?”
“Cô là trợ lý của tôi nha, đương nhiên là phải cùng tôi ở chung một chỗ rồi.” Diệp Noãn cười hì hì, “Ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau.”
Đàm Phượng nhíu máy, yên lặng dịch sang bên cạnh.
Diệp Noãn cười rộ lên, không đùa giỡn mà nói “Đợi chút nữa tôi lấy được tiền, ngày mai chúng ta đi trả nợ.”
“Số tiền lớn như vậy, ba mẹ cô sẽ cho sao?”
“Ai nói là ba mẹ tôi cho?”
Đàm Phượng nhíu mày chặt hơn: “Cô không đùa đấy chứ? Cô mới có mấy tuổi, làm sao có thể làm chuyện như vậy?”
Diệp Noãn buồn bực nhìn cô: “Tôi làm chuyện gì?”
“Không phải nói dựa vào chính mình, muốn đánh cược một phen sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao cô…”
“Ây da, cô nói rõ ràng chút đi.”
“Buổi tối đến lấy tiền…” Trong lòng Đàm Phượng có chút kinh bỉ, nhưng mà gặp nhau trong chốc lát đã có cảm tình cho nên cô cẩn thận nói :”Cô có phải là có người bao hay không…”
“Có cô mới bị bao đó!” Diệp Noãn vươn ngón tay chỉ chỉ vào đầu cô, “Tôi nói chứ cô suốt ngày toàn suy nghĩ lung tung cái gì đâu.”
Không phải là do cô suy nghĩ nhiều, Đàm Phượng vô tội nói: “Tuy rằng nhìn cô mặt người dạ thú…”
“Mặt người dạ thú?”
“À… Ra vẻ đạo mạo,” Đàm Phượng tiếp tục nói, “Nhưng cũng không biết vì sao lại chạy đến chỗ của tôi, còn mua thuốc, còn không sợ đánh nhau… Trước kia ba tôi nói, các cô gái xinh đẹp đều ủ rũ…”
Ai nói Đàm Phượng không có học thức, vừa rồi còn dùng hai câu thành ngữ!
“Thay tôi cám ơn ba cô,” Diệp Noãn liếc cô một cái, “Tôi tuy rằng không quá thiện lương, nhưng vẫn có nguyên tắc riêng. Tiền chút nữa lấy là tiền lương chụp quảng cáo lần trước.”
“Thế à,” Diệp Noãn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tôi yên tâm.”
Diệp Noãn cũng lười để ý đến.
“Chỉ là”, ngừng một lát, Đàm Phượng mới hỏi: “Trả 2000 xong vẫn còn tiền sao?”
Cô không nghĩa tới việc thiếu tiền người khác, nhưng mà thiếu bọn Ngô Hạo hay Diệp Noãn cũng đều là thiếu, hơn nữa 2000 không phải là con số nhỏ, quần áo Diệp Noãn mặc cũng là loại bình thường, lại thấy cô vừa rồi lấy ra cái điện thoại cũ, trong lòng Đàm Phượng không hy vọng Diệp Noãn phải gánh quá nhiều.
“Còn chứ.” Diệp Noãn gật gật đầu, “Đương nhiên là còn, trả tiền rồi, từ đó về sau không gặp lại nữa.”
Các cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mà cũng muốn đường đường chính chính đối mặt với quá khứ.
Đàm Phượng ừ một tiếng, hiểu được ý tứ của cô.
“Chỉ có điều,” Diệp Noãn bổ sung, “Hôm nay đạp họ một cái, cũng không biết bọn họ có mang thù hay không, tôi sợ ngày mai bọn họ sẽ mai phục nơi này, cho nên lúc trả tiền, kêu bọn họ vô nội thành tìm chúng ta mà lấy.”
Đàm Phượng lại ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Diệp Noãn, cảm thấy cô gái xinh đẹp này quá nhiều tâm tư.
Thật ra, trước mặt Quan Tuấn với Trương Uy, bộ dáng Diệp Noãn đều là trầm ổn, chỉ có tại trước mặt cô mới hoạt bát một chút.
Diệp Noãn vừa lên xe, Quan Tuấn liền hỏi: “Anh nghe nói em ký hợp đồng với Năm Ánh Sáng.”
“Anh Trương Uy nói cho anh biết sao?” Diệp Noãn gật gật đầu, “Đúng là ký với Năm Ánh Sáng.”
“Nha đầu nhỏ ảnh mắt không tệ.” Quan Tuấn vừa nói vừa liếc nhìn Đàm Phượng.
“Đây là bạn của em, tên Đàm Phượng.” Diệp Noãn giới thiệu bọn họ với nhau. “Phượng Nữ, đây là Quan Tuấn, là giám đốc bộ phận tuyên truyền sản phẩm dưỡng da Mĩ Mĩ.”
“Bạn của em nhìn rất đẹp trai đó,” Quan Tuấn nhìn Diệp Noãn một cái, quay qua Đàm Phượng cười nói: “Cô cũng giống A Noãn gọi anh Quan Tuấn là được.”
“Anh Quan Tuấn.” Đàm Phượng không được tự nhiên kêu một tiếng, cảm thấy cách gọi này thật con gái , không phù hợp với tính cách của cô.
Quan Tuấn đưa các cô đến quán cơm, chẳng lâu sau Trương Uy cũng đến, bốn gười cùng nhau ăn cơm. Sau đó Quan Tuấn chở hai cô về chỗ ở của Diệp Noãn, cũng không quên đưa tiền lương cho cô.
Đứa trẻ này sống quá khổ, đến chỗ ở của Diệp Noãn, Đàm Phượng chỉ có một ý nghĩ như vậy. Phòng chứa đồ sửa lại rồi cho thuê, một người đứng muốn xoay người cũng khó khắn, đừng nói chi đến việc hai người chen lấn.
“Chỗ của cô cũng chẳng tốt hơn nhà tôi là bao nhiêu.” Đàm Phượng bĩu môi, “Nhà tôi tốt xấu gì cũng có hai gian phòng.”
“Cô là địa chủ nha.” Diệp Noãn gọi như thế cũng không có ý tứ châm chọc, ở Bắc Kinh này có phòng ở, không phải địa chủ thì là cái gì, sau này giá trị tăng không ít đâu. Cô bò lên gường trước, nằm vào phía trong, “Cô đừng ghét bỏ liền, trước ở tạm hai ngày, qua vài ngày công ty sẽ an bài chỗ ở.”
Đàm Phượng cũng là cực khổ từ nhỏ, chỉ có khóe miệng nhếch một chút cũng liền nằm xuống.
Gường làm bằng gỗ, vừa nằm xuống liền kêu. Hai người không nhúc nhích nằm song song nhau, hai tay nắm chặt đặt trước bụng. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng chói lòi bên ngoài. Tư thế này rất thích hợp để tâm sự. Nhưng mà Đàm Phượng vẫn im lặng. Kỳ thật Diệp Noãn có rất nhiều lời muốn nói với cô. Nhưng bây giờ, chung quy cũng không phải là Đàm Phượng kiếp trước.
Cuối cùng, cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngày mai tôi dẫn cô đến công ty.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.