Chương 94: Sức dãn
Cát Hề
19/02/2017
Tỷ lệ rating “Tam Quốc” liên tục được kéo lên, tên Diệp Noãn gần đây lại
đứng đầu danh sách tìm kiếm. Nhưng mà đầu óc Diệp Noãn vẫn rất rõ ràng,
có lẽ cô tăng thêm một chút điểm sáng cho bộ phim này, nhưng chủ yếu mở
lối cho tỷ lệ người xem chính là bởi vì mấy vị diễn viên lớn cao cấp,
chế tác hay, kịch bản xuất sắc, ngoài ra còn có kiệt tác chính là những
điều thu hút người xem.
Phim điện ảnh “Lê Viên Thế Gia” vẫn tiếp tục quay, vẫn như bình thường, vai nữ chính vẫn chưa hồi phục, trong lúc hết cảnh, đạo diễn liền cho Diệp Noãn thêm mấy phần diễn.
Ngoại trừ quay phim, Diệp Noãn còn nhận được thư mời của “Red”, mời cô tham gia tiệc mừng năm năm thành lập “Red” vào cuối tháng ba.
Nghỉ ngơi một tháng, rốt cuộc trong tháng hai, Cát Phương Phỉ trở lại đoàn phim, da của cô ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như lúc đâu, không được bóng loáng như vậy, nhưng dùng đồ trang điểm che đi cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Lúc này đại khái cô ta cũng đã nghĩ rõ ràng, cũng không kéo mặt kia xuống, tiếp tục làm tiền bối rộng lượng của Diệp Noãn, ở trong đoàn phim gặp nhau, liền hoàn toàn đem Diệp Noãn thành người vô hình.
Những chuyện cô ta trúng độc, tuy rằng trên truyền thông có làm sáng tỏ, nhưng không biết ai nhiều chuyện trong đoàn phim truyền tin làm không ai là không biết, cô ta xuống tay với hậu bối kết quả chính mình trúng chiêu, cũng không ít người ngầm chê cười sau lưng cô ta.
Cảnh quay đối diễn của tháng trước, mãi đến một tháng sau mới quay.
Thời điểm Diệp Noãn hóa trang Quý Phi, có chút ý ác, cũng không biết lúc Cát Phương Phỉ hóa trang Ngu Cơ trong lòng có bị bóng ma hay không?
Hai diễn viên rất nhanh đã chuẩn bị hoàn tất, cảnh diễn ở phía sau vũ đài, hai người thay xong đồ diễn, đều không có mang mũ.
Cảnh này quay ở phòng hóa trang của Tống Ngọc Chi.
Căn phòng nhỏ bị các thiết bị vây kín.
“!”
Cát Phương Phỉ cầm bút, ngồi đối diện với tấm kính đang hóa trang. Sau lưng có người đẩy cửa đang đi vào. Dừng bút trong tay, nàng nhìn thoáng qua tấm kính, thấy Diệp Noãn đang thản thiên đi tới chỗ nàng.
Nàng không để ý tớ nàng ấy, tiếp tục vẽ chân mày.
Diệp Noãn đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên cười rộ lên, tự mình nói: “Mấy ngày này ta đột nhiên nghe được một chuyện thú vị, cần thiết cùng với Tống lão bản chia sẻ một chút.”
Cát Phương Phỉ vẽ xong chân mày, mới ngồi thẳng lên, xoay người đối mặt với nàng: “Dựa vào giao tình giữa ta và La lão bản, hình như không có cái gọi là có thể chia sẻ chuyện.”
Diệp Noãn đối với giương mặt lạnh lùng của nàng ấy không có chút phật lòng, trên mặt nàng mang theo ý cười, phối hợp với cách trang điểm của Quý Phi, có vẻ rất là yêu diễm: “Bởi vì chuyện này có quan hệ với Tống lão bản, cho nên a, ta không thể không cùng ngươi chia sẻ.”
Cát Phương Phỉ lạnh lùng, phòng bị nhìn nàng.
Nhìn nàng ta càng phòng bị, nàng liền cảm thấy càng thú vị, Diệp Noãn nhìn nàng ta, tựa như nhìn con mồi của mình. Ánh mắt tò mò, gần như không thấy rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy mắt nàng lóe sáng hào quang khoái trá: “Ta chỉ là đột nhiên nghe nói, năm đó có người chơi trò ly miêu hoán thái tử*, a không, cái ví dụ này còn chưa đủ chuẩn xác. Phải nói là nam hán phụ lòng bỏ rơi vợ con, cuối cùng trở thành một câu chuyện nổi danh.”
*Ly miêu hoán thái tử: theo truyền thuyết Trung Quốc, năm đó Lý Thần phi (Tống Chân Tông) cùng Lưu hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa chết yểu, còn Lý Thần phi sinh được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu đã tráo con của Lý Thần phi bằng một con Ly miêu.
Cát Phương Phỉ biến sắc, nhìn nàng một cái, lại giả bộ không thèm để ý: “Chuyện này liên can gì đến ta?”
Diệp Noãn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn cờ thưởng “Đệ nhất danh đán” treo ở một bên, ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống: “Năm đó nếu không phải phụ thân ngươi đến ở rể nhà mẫu thân ngươi, căn bản sẽ không có cơ hội cùng phụ thân ta tranh cao thấp.”
Kéo chuyện lên người trưởng bối, Cát Phương Phỉ không kịp lo lắng chuyện gì, nàng trầm giọng phản bác: “Năm đó phụ thân ta dựa vào bản lãnh thật sự đánh bại phụ thân ngươi, tài nghệ La gia các ngươi không bằng người, còn có thể nói gì?”
Diệp Noãn bị lời của nàng chọc cười: “Không có tên tuổi Tống gia, hát có tốt đến mấy cũng là kẻ cô độc, phụ thân ngươi bởi vì cái “Đệ nhất danh đán” này mà hưởng 20 năm, cũng không biết hắn có sợ hơn nửa đời danh vọng bị hủy hoại trong chốc lát?”
Đây không phải là nói chuyện, quả thực chính là uy hiếp.
Cát Phương Phỉ mím môi, phòng bị lại căm ghét nhìn nàng ấy, lại nghe nàng ấy tiếp tục nói: “Nói tới Tống gia các ngươi, người chân chính có tư cách làm đối thủ của ta, không phải người, mà phải là người thường đi bên cạnh ngươi Tống Anh Vinh kia?”
Diệp Noãn lắc lắc đầu, tràn đầy đồng tình cùng tiếc nuối: “Đại thiếu gia chính tông, lại chỉ có thể làm người hầu.”
Cái này lại đề cập đến một chuyện bí ẩn khác của Tống gia, Cát Phương Phỉ triệt để bị đánh bại, nàng lui về sau nửa bước, vẫn còn đứng thắng sống lưng, ngẩng đầu hỏi nàng: “Đến cùng ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào?” Diệp Noãn buồn cười hỏi ngược lại một câu, lần nữa nhìn mặt chiếc cờ, “Lê Viên chúng ta có quy củ của Lê Viên, cái cờ này tóm lại phải có một cách danh chính ngôn thuận mới tốt, ngươi nói có đúng hay không?”
Cát Phương Phỉ nhăn mày: “Nếu để cho ngươi lấy được cờ này…”
“Đương nhiên,” Diệp Noãn ngắt lời nàng, “Ta chỉ muốn có cờ, chuyện phiền lòng nhà các ngươi, ta mới lười quản.”
“Ok!” Đạo diễn hô dừng.
Nhìn bữa tiệc thực lực diễn chính là thư thái như vậy. Toàn bộ hành trình nhiều sai lầm, liền kết thúc ở cảnh này.
Âu Dương Cổ đoán không sai, hai người ở ngoài không hợp, ở trong vai diễn liền dãn ra đối lập đến mười phần. Cảnh này không cần hắn chỉ đạo cái gì, hai người bọn họ hoàn thành rất tốt, vừa nhìn liền biết là rất chán ghét đối phương.
Trên đường về nhà, Đàm Phượng hỏi Diệp Noãn: “Kỹ thuật diễn của Cát Phương Phỉ có phải rất tốt hay không?”
Quý Thu trả lời: “Cô ta là ảnh hậu.”
“Không phải,” Đàm Phượng nói, “Ý tứ tớ là cùng A Noãn so thì thế nào?”
Cái này Quý Thu trả lời không được, hai người bọn họ cùng nhau nhìn về phía Diệp Noãn.
Diệp Noãn nghĩ ngợi: “Khả năng tớ tương đối tốt hơn một chút, chung quy gần đây Cát Phương Phỉ không đặt nhiều tâm tư vào vai diễn này.”
“Vậy vì sao cậu không áp cô ta?” Đàm Phượng hỏi.
“Áp diễn?” Diệp Noãn hỏi lại.
“Đúng vậy.” Đàm Phượng trả lời, “giống như cậu áp diễn Mã Thụy Tiệp.”
Lúc ấy bộ phim truyền hình đầu tiên của Diệp Noãn “Ngàn Năm Chi Luyến”, bởi vì Mã Thụy Tiệp nhiều lần khiêu khích, lúc đối diễn Diệp Noãn đem cô ta hung hăng áp một phen, áp cho cô ta ngay cả một câu kịch bản đơn giản cũng không nói được, sau đó lập tức thành thật không ít.
Xem trận diễn đó Đàm Phượng cảm thấy toàn thân sảng khoái, nghĩ ngợi, có vẻ giống với cục diện hiện tại. Tử Yên lạnh lùng, La Bảo Châu kiêu ngạo, đều là có thể triệt để ngăn chặn nhân vật của đối phương. Nếu là Cát Phương Phỉ hoàn toàn bị áp, vậy sẽ tạo thành cục diện ra sao? Đàm Phượng chú tâm nghĩ tới.
Nhưng mà Diệp Noãn lại trả lời: “Không cần thiết?”
“Vì sao không cần thiết?” Đàm Phượng không ngại học hỏi.
“Tốn công mà chẳng được gì, chính là không cần thiết.” Dù sao cũng không có việc gì, Diệp Noãn liền cẩn thận giải thích: “Đầu tiên là Cát Phương Phỉ không kém như Mã Thụy Tiệp, khả năng tớ không có cách nào áp cô ta triệt để như vậy được.”
Đàm Phượng hồi tưởng một chút, hình như là có chuyện như vậy. Lúc trước Mã Thụy Tiệp là hoàn toàn bị Diệp Noãn khống chế cảm xúc. Mà hôm nay Cát Phương Phỉ, cứ việc từng bước theo kịch bản, khí chất của Tống Ngọc Chi vẫn bảo trì được.
“Thứ hai,” Diệp Noãn nói tiếp, “Hiện tại sức dãn đúng thích hợp, nếu là tớ, hoặc Cát Phương Phỉ biểu hiện cường thế một chút, liền sẽ mất cân bằng. Cường thế một phía cũng sẽ không có vẻ ưu tú hơn, ngược lại sẽ rất đột ngột, đối với cả bộ phim cũng không có lợi.”
Nghe những lời Diệp Noãn nói, Đàm Phượng không thể không thừa nhận: “Đúng là như vậy.” Nhưng mà nét mặt vẫn có chút tiếc nuối.
“Thật là hiếu chiến.” Diệp Noãn lắc đầu cười, “Cậu trông chờ từng đối thủ đều bị chúng ta triệt để giết hại sao?”
Quý Thu tiếp lời cô: “Lần này, A Noãn không cần vượt qua Cát Phương Phỉ, chỉ cần duy trì tiêu chuẩn giống như Cát Phương Phỉ, chúng ta liền thắng.”
Đàm Phượng phản ứng kịp, cô vỗ đùi, cười nói: “Đúng vậy, thiếu chút nữa thì tớ quên.”
Thiếu chút nữa quên mất buổi họp báo dẫn đến trận chiến kia.
Diệp Noãn về đến nhà, Cung Ngạn Vũ liền gọi điện tới. Mặc kệ việc Bắc Kinh và Paris chênh lệch múi giờ. Anh vẫn hoàn toàn phối hợp với thời gian nghỉ ngơi của Diệp Noãn.
“Hôm nay Cát Phương Phỉ trở lại đoàn phim?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Có phát sinh chuyện gì không?”
“Không, tất cả đều rất thuận lợi.”
“Có việc gì em cứ nói với anh Tiểu Thiên.”
“Được rồi,” Diệp Noãn cười an ủi anh, “Anh không cần quá lo lắng, cho dù có chuyện em cũng có thể ứng phó được.”
“Được.” Cung Ngạn Vũ cũng bắt đầu cười, “Em có nhớ anh hay không?”
Đây là vấn đề mà ngày nào anh cũng hỏi.
Hiện tại ở Bắc Kinh là 19h, đại khái bên Paris là 0h. Diệp Noãn suy đoán anh đang nằm trên giường, căn phòng rất tối, anh một thân một mình cầm di động.
“Nhớ anh à.” Âm thanh Diệp Noãn mền mại, trả lời anh, “Vô cùng nhớ anh.”
“Khéo như vậy, anh cũng rất nhớ em,” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Trở về gặp em có được hay không?”
“Hiện tại anh mới đi được nửa tháng thôi đó.” Diệp Noãn nhắc nhở anh.
“Sống một ngày bằng một năm à.” Cung Ngạn Vũ thở dài trong điện thoại.
Diệp Noãn cười rộ lên: “Lo học cho tốt, đại đạo diễn Cung, lịch quay em đã để trống hết rồi.”
Ở Pháp được ba tuần, Cung Ngạn Vũ vẫn là nhịn không được liền trở về gặp Diệp Noãn một chuyến, có điều bởi vì thời gian, về chỉ một ngày liền bay trở lại.
Trong đoàn phim mọi chuyện đều thuận lợi, Cát Phương Phỉ tuy rằng không cho Diệp Noãn sắc mặt tốt, nhưng cũng không lại dùng ám chiêu gì. Trải qua sự kiện kia, về sau cô ta cũng đem tâm tính trở lại như cũ, không thể xuống tay với Diệp Noãn thì chí ít cũng không thể đập đi sự nghiệp của mình.
Ảnh hậu chuyên nghiệp đứng lên, cuộc sống của mọi người trong đoàn phim đều rất dễ chịu, công tác vô cùng có hiệu suất.
Theo hợp đồng, vai diễn của Diệp Noãn kết thúc trước tháng 4, cô quay đến cuối tháng 3 cũng chính là những cảnh cuối cùng. Tạm biệt đoàn phim “Lê Viên Thế Gia”, gần như không có nghỉ ngơi, tiếp theo là tiệc chúc mừng thành lập “Red”, sau đó cô chuẩn bị tiến vào đoàn phim “Ta là đại đạo diễn.”
Là một tạp chí thời thượng đứng đầu trong nước, “Red” rất có thể diện khi mời đến gần như là các nghệ sĩ đang nổi tiếng gần đây. Tứ Đại Hoa Đán, Tứ Tiểu Hoa Đán, còn có bốn tiểu sinh nóng nổi, Tô Giản, Hạ Xuyên, Trương Hưng Văn, Mộc Thừa Thiên.
Diệp Noãn vừa mới thoát khỏi Cát Phương Phỉ, hôm nay lại không thể không đụng phải ba người Lâm Uyển Uyển, đúng là thật nhiều chuyện vui. Cũng may hôm nay cũng có nhiều bạn hữu tham dự, cô không cần đem lực chú ý đặt lên trên người không liên quan.
Phim điện ảnh “Lê Viên Thế Gia” vẫn tiếp tục quay, vẫn như bình thường, vai nữ chính vẫn chưa hồi phục, trong lúc hết cảnh, đạo diễn liền cho Diệp Noãn thêm mấy phần diễn.
Ngoại trừ quay phim, Diệp Noãn còn nhận được thư mời của “Red”, mời cô tham gia tiệc mừng năm năm thành lập “Red” vào cuối tháng ba.
Nghỉ ngơi một tháng, rốt cuộc trong tháng hai, Cát Phương Phỉ trở lại đoàn phim, da của cô ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như lúc đâu, không được bóng loáng như vậy, nhưng dùng đồ trang điểm che đi cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Lúc này đại khái cô ta cũng đã nghĩ rõ ràng, cũng không kéo mặt kia xuống, tiếp tục làm tiền bối rộng lượng của Diệp Noãn, ở trong đoàn phim gặp nhau, liền hoàn toàn đem Diệp Noãn thành người vô hình.
Những chuyện cô ta trúng độc, tuy rằng trên truyền thông có làm sáng tỏ, nhưng không biết ai nhiều chuyện trong đoàn phim truyền tin làm không ai là không biết, cô ta xuống tay với hậu bối kết quả chính mình trúng chiêu, cũng không ít người ngầm chê cười sau lưng cô ta.
Cảnh quay đối diễn của tháng trước, mãi đến một tháng sau mới quay.
Thời điểm Diệp Noãn hóa trang Quý Phi, có chút ý ác, cũng không biết lúc Cát Phương Phỉ hóa trang Ngu Cơ trong lòng có bị bóng ma hay không?
Hai diễn viên rất nhanh đã chuẩn bị hoàn tất, cảnh diễn ở phía sau vũ đài, hai người thay xong đồ diễn, đều không có mang mũ.
Cảnh này quay ở phòng hóa trang của Tống Ngọc Chi.
Căn phòng nhỏ bị các thiết bị vây kín.
“!”
Cát Phương Phỉ cầm bút, ngồi đối diện với tấm kính đang hóa trang. Sau lưng có người đẩy cửa đang đi vào. Dừng bút trong tay, nàng nhìn thoáng qua tấm kính, thấy Diệp Noãn đang thản thiên đi tới chỗ nàng.
Nàng không để ý tớ nàng ấy, tiếp tục vẽ chân mày.
Diệp Noãn đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên cười rộ lên, tự mình nói: “Mấy ngày này ta đột nhiên nghe được một chuyện thú vị, cần thiết cùng với Tống lão bản chia sẻ một chút.”
Cát Phương Phỉ vẽ xong chân mày, mới ngồi thẳng lên, xoay người đối mặt với nàng: “Dựa vào giao tình giữa ta và La lão bản, hình như không có cái gọi là có thể chia sẻ chuyện.”
Diệp Noãn đối với giương mặt lạnh lùng của nàng ấy không có chút phật lòng, trên mặt nàng mang theo ý cười, phối hợp với cách trang điểm của Quý Phi, có vẻ rất là yêu diễm: “Bởi vì chuyện này có quan hệ với Tống lão bản, cho nên a, ta không thể không cùng ngươi chia sẻ.”
Cát Phương Phỉ lạnh lùng, phòng bị nhìn nàng.
Nhìn nàng ta càng phòng bị, nàng liền cảm thấy càng thú vị, Diệp Noãn nhìn nàng ta, tựa như nhìn con mồi của mình. Ánh mắt tò mò, gần như không thấy rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy mắt nàng lóe sáng hào quang khoái trá: “Ta chỉ là đột nhiên nghe nói, năm đó có người chơi trò ly miêu hoán thái tử*, a không, cái ví dụ này còn chưa đủ chuẩn xác. Phải nói là nam hán phụ lòng bỏ rơi vợ con, cuối cùng trở thành một câu chuyện nổi danh.”
*Ly miêu hoán thái tử: theo truyền thuyết Trung Quốc, năm đó Lý Thần phi (Tống Chân Tông) cùng Lưu hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa chết yểu, còn Lý Thần phi sinh được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu đã tráo con của Lý Thần phi bằng một con Ly miêu.
Cát Phương Phỉ biến sắc, nhìn nàng một cái, lại giả bộ không thèm để ý: “Chuyện này liên can gì đến ta?”
Diệp Noãn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn cờ thưởng “Đệ nhất danh đán” treo ở một bên, ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống: “Năm đó nếu không phải phụ thân ngươi đến ở rể nhà mẫu thân ngươi, căn bản sẽ không có cơ hội cùng phụ thân ta tranh cao thấp.”
Kéo chuyện lên người trưởng bối, Cát Phương Phỉ không kịp lo lắng chuyện gì, nàng trầm giọng phản bác: “Năm đó phụ thân ta dựa vào bản lãnh thật sự đánh bại phụ thân ngươi, tài nghệ La gia các ngươi không bằng người, còn có thể nói gì?”
Diệp Noãn bị lời của nàng chọc cười: “Không có tên tuổi Tống gia, hát có tốt đến mấy cũng là kẻ cô độc, phụ thân ngươi bởi vì cái “Đệ nhất danh đán” này mà hưởng 20 năm, cũng không biết hắn có sợ hơn nửa đời danh vọng bị hủy hoại trong chốc lát?”
Đây không phải là nói chuyện, quả thực chính là uy hiếp.
Cát Phương Phỉ mím môi, phòng bị lại căm ghét nhìn nàng ấy, lại nghe nàng ấy tiếp tục nói: “Nói tới Tống gia các ngươi, người chân chính có tư cách làm đối thủ của ta, không phải người, mà phải là người thường đi bên cạnh ngươi Tống Anh Vinh kia?”
Diệp Noãn lắc lắc đầu, tràn đầy đồng tình cùng tiếc nuối: “Đại thiếu gia chính tông, lại chỉ có thể làm người hầu.”
Cái này lại đề cập đến một chuyện bí ẩn khác của Tống gia, Cát Phương Phỉ triệt để bị đánh bại, nàng lui về sau nửa bước, vẫn còn đứng thắng sống lưng, ngẩng đầu hỏi nàng: “Đến cùng ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào?” Diệp Noãn buồn cười hỏi ngược lại một câu, lần nữa nhìn mặt chiếc cờ, “Lê Viên chúng ta có quy củ của Lê Viên, cái cờ này tóm lại phải có một cách danh chính ngôn thuận mới tốt, ngươi nói có đúng hay không?”
Cát Phương Phỉ nhăn mày: “Nếu để cho ngươi lấy được cờ này…”
“Đương nhiên,” Diệp Noãn ngắt lời nàng, “Ta chỉ muốn có cờ, chuyện phiền lòng nhà các ngươi, ta mới lười quản.”
“Ok!” Đạo diễn hô dừng.
Nhìn bữa tiệc thực lực diễn chính là thư thái như vậy. Toàn bộ hành trình nhiều sai lầm, liền kết thúc ở cảnh này.
Âu Dương Cổ đoán không sai, hai người ở ngoài không hợp, ở trong vai diễn liền dãn ra đối lập đến mười phần. Cảnh này không cần hắn chỉ đạo cái gì, hai người bọn họ hoàn thành rất tốt, vừa nhìn liền biết là rất chán ghét đối phương.
Trên đường về nhà, Đàm Phượng hỏi Diệp Noãn: “Kỹ thuật diễn của Cát Phương Phỉ có phải rất tốt hay không?”
Quý Thu trả lời: “Cô ta là ảnh hậu.”
“Không phải,” Đàm Phượng nói, “Ý tứ tớ là cùng A Noãn so thì thế nào?”
Cái này Quý Thu trả lời không được, hai người bọn họ cùng nhau nhìn về phía Diệp Noãn.
Diệp Noãn nghĩ ngợi: “Khả năng tớ tương đối tốt hơn một chút, chung quy gần đây Cát Phương Phỉ không đặt nhiều tâm tư vào vai diễn này.”
“Vậy vì sao cậu không áp cô ta?” Đàm Phượng hỏi.
“Áp diễn?” Diệp Noãn hỏi lại.
“Đúng vậy.” Đàm Phượng trả lời, “giống như cậu áp diễn Mã Thụy Tiệp.”
Lúc ấy bộ phim truyền hình đầu tiên của Diệp Noãn “Ngàn Năm Chi Luyến”, bởi vì Mã Thụy Tiệp nhiều lần khiêu khích, lúc đối diễn Diệp Noãn đem cô ta hung hăng áp một phen, áp cho cô ta ngay cả một câu kịch bản đơn giản cũng không nói được, sau đó lập tức thành thật không ít.
Xem trận diễn đó Đàm Phượng cảm thấy toàn thân sảng khoái, nghĩ ngợi, có vẻ giống với cục diện hiện tại. Tử Yên lạnh lùng, La Bảo Châu kiêu ngạo, đều là có thể triệt để ngăn chặn nhân vật của đối phương. Nếu là Cát Phương Phỉ hoàn toàn bị áp, vậy sẽ tạo thành cục diện ra sao? Đàm Phượng chú tâm nghĩ tới.
Nhưng mà Diệp Noãn lại trả lời: “Không cần thiết?”
“Vì sao không cần thiết?” Đàm Phượng không ngại học hỏi.
“Tốn công mà chẳng được gì, chính là không cần thiết.” Dù sao cũng không có việc gì, Diệp Noãn liền cẩn thận giải thích: “Đầu tiên là Cát Phương Phỉ không kém như Mã Thụy Tiệp, khả năng tớ không có cách nào áp cô ta triệt để như vậy được.”
Đàm Phượng hồi tưởng một chút, hình như là có chuyện như vậy. Lúc trước Mã Thụy Tiệp là hoàn toàn bị Diệp Noãn khống chế cảm xúc. Mà hôm nay Cát Phương Phỉ, cứ việc từng bước theo kịch bản, khí chất của Tống Ngọc Chi vẫn bảo trì được.
“Thứ hai,” Diệp Noãn nói tiếp, “Hiện tại sức dãn đúng thích hợp, nếu là tớ, hoặc Cát Phương Phỉ biểu hiện cường thế một chút, liền sẽ mất cân bằng. Cường thế một phía cũng sẽ không có vẻ ưu tú hơn, ngược lại sẽ rất đột ngột, đối với cả bộ phim cũng không có lợi.”
Nghe những lời Diệp Noãn nói, Đàm Phượng không thể không thừa nhận: “Đúng là như vậy.” Nhưng mà nét mặt vẫn có chút tiếc nuối.
“Thật là hiếu chiến.” Diệp Noãn lắc đầu cười, “Cậu trông chờ từng đối thủ đều bị chúng ta triệt để giết hại sao?”
Quý Thu tiếp lời cô: “Lần này, A Noãn không cần vượt qua Cát Phương Phỉ, chỉ cần duy trì tiêu chuẩn giống như Cát Phương Phỉ, chúng ta liền thắng.”
Đàm Phượng phản ứng kịp, cô vỗ đùi, cười nói: “Đúng vậy, thiếu chút nữa thì tớ quên.”
Thiếu chút nữa quên mất buổi họp báo dẫn đến trận chiến kia.
Diệp Noãn về đến nhà, Cung Ngạn Vũ liền gọi điện tới. Mặc kệ việc Bắc Kinh và Paris chênh lệch múi giờ. Anh vẫn hoàn toàn phối hợp với thời gian nghỉ ngơi của Diệp Noãn.
“Hôm nay Cát Phương Phỉ trở lại đoàn phim?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Có phát sinh chuyện gì không?”
“Không, tất cả đều rất thuận lợi.”
“Có việc gì em cứ nói với anh Tiểu Thiên.”
“Được rồi,” Diệp Noãn cười an ủi anh, “Anh không cần quá lo lắng, cho dù có chuyện em cũng có thể ứng phó được.”
“Được.” Cung Ngạn Vũ cũng bắt đầu cười, “Em có nhớ anh hay không?”
Đây là vấn đề mà ngày nào anh cũng hỏi.
Hiện tại ở Bắc Kinh là 19h, đại khái bên Paris là 0h. Diệp Noãn suy đoán anh đang nằm trên giường, căn phòng rất tối, anh một thân một mình cầm di động.
“Nhớ anh à.” Âm thanh Diệp Noãn mền mại, trả lời anh, “Vô cùng nhớ anh.”
“Khéo như vậy, anh cũng rất nhớ em,” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Trở về gặp em có được hay không?”
“Hiện tại anh mới đi được nửa tháng thôi đó.” Diệp Noãn nhắc nhở anh.
“Sống một ngày bằng một năm à.” Cung Ngạn Vũ thở dài trong điện thoại.
Diệp Noãn cười rộ lên: “Lo học cho tốt, đại đạo diễn Cung, lịch quay em đã để trống hết rồi.”
Ở Pháp được ba tuần, Cung Ngạn Vũ vẫn là nhịn không được liền trở về gặp Diệp Noãn một chuyến, có điều bởi vì thời gian, về chỉ một ngày liền bay trở lại.
Trong đoàn phim mọi chuyện đều thuận lợi, Cát Phương Phỉ tuy rằng không cho Diệp Noãn sắc mặt tốt, nhưng cũng không lại dùng ám chiêu gì. Trải qua sự kiện kia, về sau cô ta cũng đem tâm tính trở lại như cũ, không thể xuống tay với Diệp Noãn thì chí ít cũng không thể đập đi sự nghiệp của mình.
Ảnh hậu chuyên nghiệp đứng lên, cuộc sống của mọi người trong đoàn phim đều rất dễ chịu, công tác vô cùng có hiệu suất.
Theo hợp đồng, vai diễn của Diệp Noãn kết thúc trước tháng 4, cô quay đến cuối tháng 3 cũng chính là những cảnh cuối cùng. Tạm biệt đoàn phim “Lê Viên Thế Gia”, gần như không có nghỉ ngơi, tiếp theo là tiệc chúc mừng thành lập “Red”, sau đó cô chuẩn bị tiến vào đoàn phim “Ta là đại đạo diễn.”
Là một tạp chí thời thượng đứng đầu trong nước, “Red” rất có thể diện khi mời đến gần như là các nghệ sĩ đang nổi tiếng gần đây. Tứ Đại Hoa Đán, Tứ Tiểu Hoa Đán, còn có bốn tiểu sinh nóng nổi, Tô Giản, Hạ Xuyên, Trương Hưng Văn, Mộc Thừa Thiên.
Diệp Noãn vừa mới thoát khỏi Cát Phương Phỉ, hôm nay lại không thể không đụng phải ba người Lâm Uyển Uyển, đúng là thật nhiều chuyện vui. Cũng may hôm nay cũng có nhiều bạn hữu tham dự, cô không cần đem lực chú ý đặt lên trên người không liên quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.