Chương 142: Cựu cừu tân hiềm
Trịnh Phong
01/03/2013
Lời Hứa Phi tuy bình đạm nhưng ai cũng lạnh buốt cõi lòng. Từ lúc niên thiếu, Hứa Phi dựa vào cơ trí võ công có được thanh danh, cùng Hổ Sơn Y Hiệp Lăng Tiêu, Quan Trung đại hiệp Trần Cận Vân kết bái huynh đệ, hợp xưng Thanh Thiên Tam Hiệp, phái Điểm Thương nhân số tuy ít nhưng trong võ lâm uy danh hiển hách, được người người kính trọng, đều dựa vào lão. Từ sau trận chiến Nam Xương mất đi người tâm ái, lão đau lòng, nhất tâm hướng đạo, bế quan tu luyện, phát huy Cổ Tùng kiếm đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, đồn rằng hơn mười năm trước, lão lên Hổ Sơn bái phỏng nghĩa huynh Lăng Tiêu, hai người đối kiếm ngang ngửa nhau, Lăng phu nhân ở ngoài quan chiến cũng khen ngợi không ngớt, cho rằng Cổ Tùng kiếm của lão có sáng kiến riêng, tinh tuyệt diệu tuyệt. Hứa Phi giữ lòng trong sáng, luôn bình đạm, tuy chưa xuất gia nhưng dần nhập đạo. Người trong võ lâm nhắc đến Điểm Thương Hứa quan chủ đều kính sợ tôn trọng, lão bảo rằng mấy chục năm nay không ai dám buông lời vô lễ với mình tuyệt không phải nói khoác.
Sắc mặt Chính Ấn biến đổi, đang cân nhắc nên làm căng với Hứa Phi hay chịu nhún, chợt Thanh Triệu lên tiếng: “Các vị cùng lên Tung Sơn tụ hội, để dẹp hiểu lầm, hóa giải oan cừu, đây chính là ví dụ hay nhất. Trước mặt các vị chưởng môn, Hứa quan chủ và Chính Ấn đại sư nói rõ ràng sự tình, phân biệt thị phi, cùng tôn trọng lẫn nhau, sự tình sẽ tự nhiên được giải quyết. Chính Ấn đại sư lo lắng cho đệ tử thụ thương, không kịp tra cứu nguyên do, bần tăng kiến nghị đại sư về điều tra lại thật rõ ràng, dẫu song phương có hiểu lầm gì cũng sẽ tự hóa giải.”
Lời lẽ rất hợp lý, không trợ giúp Hứa Phi, cũng không làm mất mặt Chính Ấn khiến lão có cơ hội xuống nước.
Thanh Triệu đại sư dẹp yên xung đột giữa Điểm Thương và Nga My xong, chợt Củng Thiên Phàm cười ha hả: “Nắm tay cười nói giải hết hiểu lầm tự nhiên tuyệt diệu nhưng Chu thiếu chưởng môn, hiểu lầm có liên quan đến mạng người thì tính sao?”
Chu Bang nhướng mày: “Không sai, Cao Mẫn do ta giết, ngươi muốn báo cừu, Trường Thanh phái cũng có chuẩn bị rồi, ngươi gọi người đến đây.” Đoạn đứng dậy bạt đao.
Chúng nhân không ngờ tính tình Chu Bang nóng nảy như vậy, một câu vừa nói liền tuốt đao ngay, Củng Thiên Phàm cười lạnh: “Ngươi không phải đuối lý, hà tất vội động thủ như vậy? Trước mặt các vị chưởng môn, ngươi có dám đối chất với ta không?”
Mặt Chu Bang tím ngắt, gã mồm miệng không linh hoạt, đầu óc đơn giản, tính tình cương trực nên mới có danh hiệu “Phương Chính quân tử”. Tự biết không tranh biện được Củng Thiên Phàm, nghe đến hai chữ đối chất lại càng nổi giận: “Ai đúng ai sai cứ để võ lực giải quyết.”
Thanh Triệu vội đứng dậy ngăn: “Chu thiếu chưởng môn không cần vội, sự tình thế nào cứ kể lại rõ ràng.”
Chu Bang rất tôn trọng Thanh Triệu, lập tức thu trường đao, lớn tiếng kể: “Tên khốn Cao Mẫn đáng chém ngàn đao, tại hạ chỉ hận không giết hắn từ trước. Hôm đó bọn tại hạ vào khách điếm ăn uống, nghe thấy hắn xúc phạm Trường Thanh phái trước mặt đông người, lớn lối khoe rằng mấy năm nay Hoa Sơn phái nhân tài đông đúc, không như bản phái cao thủ điêu linh, không có người tiếp nối, lại còn huênh hoang rằng mười mấy năm trước Hoa Sơn đã vượt Trường Thanh, hiện tại càng vượt xa. Sư đệ tại hạ không vừa tai bèn tiến lên quát hỏi, hai người đánh nhau, tên gian tặc Cao Mẫn chém đứt tay trái sư đệ, hừ cả đời này, sư đệ coi như hết hy vọng luyện võ. Tại… tại hạ nổi giận hỏi hắn vì sao xuất thủ độc ác, tên gian tặc lại cười rằng: đao kiếm nguyên bản không có mắt, nên trách sư đệ học nghệ bất tinh, lại bảo không phải hắn xuất kiếm độc ác, chẳng qua bản phái không ra gì. Tại… tại hạ sao có thể để Trường Thanh phái mất mặt như thế?”
Gã tuy ấp úng nhưng chúng nhân đều nghe rõ, Hoa Sơn và Trường Thanh là những phái có thực lực mạnh nhất xếp sau tam đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, xưa nay vẫn tranh đoạt xem ai xếp thứ tư, giờ lại nảy sinh xung đột hiển nhiên cũng vì nguyên nhân này.
Củng Thiên Phàm nói: “Bất luận đúng sai thế nào, thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Cao Mẫn tuy làm bị thương sư đệ ngươi nhưng là giao đấu công bằng, kẻ thua bị thương là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng hắn không lấy mạng sư đệ ngươi. Bản thân ngươi lại không nhiên giết đồ đệ của ta, món nợ này tính sao?” Từng lời của gã đều dồn ép người, Chu Bang càng nổi giận: “Ta giết hắn thì sao? Hắn nói năng lung tung, đáng chết.”
Củng Thiên Phàm cười lạnh: “Nói nhăng? Cao Mẫn nói câu nào cũng đúng, sao lại nói nhăng được? Ta cũng nói thế: mười mấy năm trước Hoa Sơn đã vượt Trường Thanh, hiện tại càng vượt xa. Thế nào, Chu thiếu chưởng môn, ta cũng đáng chết chăng?”
Chu Bang hung hãn nhìn đối phương, không nói gì nữa mà tuốt trường đao, quăng vỏ đi, hiển nhiên không muốn thu đao nữa.
Chợt nghe Thanh Hiển lên tiếng: “A di đà phật! Lục đại phái chúng ta xảy ra nhiều tranh chấp cũng vì chưa phân trật tự, theo thiển kiến của lão nạp, lục đại phái xác thật nên xếp lại vị trí, tranh chấp giữa hai phái Hoa Sơn và Trường Thanh có thể giải quyết bằng tỷ thí, bên thua tự động nhận sai, bên thắng không được khinh người thái quá, giải quyết như vậy, không phải có lý sao?” Lão nói năng ôn hòa, hết sức khách khí hữu lễ, Củng Thiên Phàm, Chu Bang, Thanh Hải, Thanh Pháp đều tán đồng.
Hứa Phi đột nhiên đứng dậy: “Các vị muốn tỷ võ xếp vị trí, Điểm Thương xin cáo từ.” Đoạn vòng tay xuống đài ngay.
Củng Thiên Phàm cười lạnh: “Điểm Thương Hứa quan chủ không dám xuất thủ sao? Cũng không nên miễn cưỡng.” Chợt hàn quang lóe trước mắt, Hứa Phi nhìn gã, cười lạnh một tiếng rồi đi xuống.
Gã bất giác đưa tay chạm vào vạt áo, nhận thấy hai vết kiếm, trong sát na Hứa Phi quay người đã bạt kiếm, xuất kiếm, thu kiếm, xuất thủ cực nhanh, đến mức gã không nhận ra. Trán gã đẫm mồ hôi, biết nếu không phải Hứa Phi hạ thủ lưu tình, chắc mình đã xong đời, nhất thời không dám lên tiếng.
Chúng nhân trên đài lặng lẽ nhìn theo bóng Hứa Phi, lòng không dám chắc thắng được lão, thấy Điểm Thương tự rút khỏi lần tranh đoạt vị trí của lục đại phái, bất giác cùng thở phào.
Thanh Triệu lại nhảy xuống đài đuổi theo gọi: “Hứa quan chủ, xin dừng bước.”
Hứa Phi quay lại: “Thanh Triệu đại sư, tại hạ khuyên ông nên rút chân khỏi vũng nước đục.”
Thanh Triệu thở dài, buồn bã lắc đầu: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.”
Hứa Phi mỉm cười, vỗ vai ông: “Đại sư là người xuất gia, lẽ nào còn thân bất do kỷ?”
Thanh Triệu mỉm cười, gõ đầu: “Đúng, là bần tăng hồ đồ. Hứa quan chủ, ngài đi rất đúng, Thanh Triệu bội phục.”
Hứa Phi vòng tay, hai người hiểu rõ lòng nhau, cùng cười vang, Hứa Phi dẫn đệ tử Điểm Thương hạ sơn.
--- Xem tiếp hồi 143 ----
Sắc mặt Chính Ấn biến đổi, đang cân nhắc nên làm căng với Hứa Phi hay chịu nhún, chợt Thanh Triệu lên tiếng: “Các vị cùng lên Tung Sơn tụ hội, để dẹp hiểu lầm, hóa giải oan cừu, đây chính là ví dụ hay nhất. Trước mặt các vị chưởng môn, Hứa quan chủ và Chính Ấn đại sư nói rõ ràng sự tình, phân biệt thị phi, cùng tôn trọng lẫn nhau, sự tình sẽ tự nhiên được giải quyết. Chính Ấn đại sư lo lắng cho đệ tử thụ thương, không kịp tra cứu nguyên do, bần tăng kiến nghị đại sư về điều tra lại thật rõ ràng, dẫu song phương có hiểu lầm gì cũng sẽ tự hóa giải.”
Lời lẽ rất hợp lý, không trợ giúp Hứa Phi, cũng không làm mất mặt Chính Ấn khiến lão có cơ hội xuống nước.
Thanh Triệu đại sư dẹp yên xung đột giữa Điểm Thương và Nga My xong, chợt Củng Thiên Phàm cười ha hả: “Nắm tay cười nói giải hết hiểu lầm tự nhiên tuyệt diệu nhưng Chu thiếu chưởng môn, hiểu lầm có liên quan đến mạng người thì tính sao?”
Chu Bang nhướng mày: “Không sai, Cao Mẫn do ta giết, ngươi muốn báo cừu, Trường Thanh phái cũng có chuẩn bị rồi, ngươi gọi người đến đây.” Đoạn đứng dậy bạt đao.
Chúng nhân không ngờ tính tình Chu Bang nóng nảy như vậy, một câu vừa nói liền tuốt đao ngay, Củng Thiên Phàm cười lạnh: “Ngươi không phải đuối lý, hà tất vội động thủ như vậy? Trước mặt các vị chưởng môn, ngươi có dám đối chất với ta không?”
Mặt Chu Bang tím ngắt, gã mồm miệng không linh hoạt, đầu óc đơn giản, tính tình cương trực nên mới có danh hiệu “Phương Chính quân tử”. Tự biết không tranh biện được Củng Thiên Phàm, nghe đến hai chữ đối chất lại càng nổi giận: “Ai đúng ai sai cứ để võ lực giải quyết.”
Thanh Triệu vội đứng dậy ngăn: “Chu thiếu chưởng môn không cần vội, sự tình thế nào cứ kể lại rõ ràng.”
Chu Bang rất tôn trọng Thanh Triệu, lập tức thu trường đao, lớn tiếng kể: “Tên khốn Cao Mẫn đáng chém ngàn đao, tại hạ chỉ hận không giết hắn từ trước. Hôm đó bọn tại hạ vào khách điếm ăn uống, nghe thấy hắn xúc phạm Trường Thanh phái trước mặt đông người, lớn lối khoe rằng mấy năm nay Hoa Sơn phái nhân tài đông đúc, không như bản phái cao thủ điêu linh, không có người tiếp nối, lại còn huênh hoang rằng mười mấy năm trước Hoa Sơn đã vượt Trường Thanh, hiện tại càng vượt xa. Sư đệ tại hạ không vừa tai bèn tiến lên quát hỏi, hai người đánh nhau, tên gian tặc Cao Mẫn chém đứt tay trái sư đệ, hừ cả đời này, sư đệ coi như hết hy vọng luyện võ. Tại… tại hạ nổi giận hỏi hắn vì sao xuất thủ độc ác, tên gian tặc lại cười rằng: đao kiếm nguyên bản không có mắt, nên trách sư đệ học nghệ bất tinh, lại bảo không phải hắn xuất kiếm độc ác, chẳng qua bản phái không ra gì. Tại… tại hạ sao có thể để Trường Thanh phái mất mặt như thế?”
Gã tuy ấp úng nhưng chúng nhân đều nghe rõ, Hoa Sơn và Trường Thanh là những phái có thực lực mạnh nhất xếp sau tam đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, xưa nay vẫn tranh đoạt xem ai xếp thứ tư, giờ lại nảy sinh xung đột hiển nhiên cũng vì nguyên nhân này.
Củng Thiên Phàm nói: “Bất luận đúng sai thế nào, thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng. Cao Mẫn tuy làm bị thương sư đệ ngươi nhưng là giao đấu công bằng, kẻ thua bị thương là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng hắn không lấy mạng sư đệ ngươi. Bản thân ngươi lại không nhiên giết đồ đệ của ta, món nợ này tính sao?” Từng lời của gã đều dồn ép người, Chu Bang càng nổi giận: “Ta giết hắn thì sao? Hắn nói năng lung tung, đáng chết.”
Củng Thiên Phàm cười lạnh: “Nói nhăng? Cao Mẫn nói câu nào cũng đúng, sao lại nói nhăng được? Ta cũng nói thế: mười mấy năm trước Hoa Sơn đã vượt Trường Thanh, hiện tại càng vượt xa. Thế nào, Chu thiếu chưởng môn, ta cũng đáng chết chăng?”
Chu Bang hung hãn nhìn đối phương, không nói gì nữa mà tuốt trường đao, quăng vỏ đi, hiển nhiên không muốn thu đao nữa.
Chợt nghe Thanh Hiển lên tiếng: “A di đà phật! Lục đại phái chúng ta xảy ra nhiều tranh chấp cũng vì chưa phân trật tự, theo thiển kiến của lão nạp, lục đại phái xác thật nên xếp lại vị trí, tranh chấp giữa hai phái Hoa Sơn và Trường Thanh có thể giải quyết bằng tỷ thí, bên thua tự động nhận sai, bên thắng không được khinh người thái quá, giải quyết như vậy, không phải có lý sao?” Lão nói năng ôn hòa, hết sức khách khí hữu lễ, Củng Thiên Phàm, Chu Bang, Thanh Hải, Thanh Pháp đều tán đồng.
Hứa Phi đột nhiên đứng dậy: “Các vị muốn tỷ võ xếp vị trí, Điểm Thương xin cáo từ.” Đoạn vòng tay xuống đài ngay.
Củng Thiên Phàm cười lạnh: “Điểm Thương Hứa quan chủ không dám xuất thủ sao? Cũng không nên miễn cưỡng.” Chợt hàn quang lóe trước mắt, Hứa Phi nhìn gã, cười lạnh một tiếng rồi đi xuống.
Gã bất giác đưa tay chạm vào vạt áo, nhận thấy hai vết kiếm, trong sát na Hứa Phi quay người đã bạt kiếm, xuất kiếm, thu kiếm, xuất thủ cực nhanh, đến mức gã không nhận ra. Trán gã đẫm mồ hôi, biết nếu không phải Hứa Phi hạ thủ lưu tình, chắc mình đã xong đời, nhất thời không dám lên tiếng.
Chúng nhân trên đài lặng lẽ nhìn theo bóng Hứa Phi, lòng không dám chắc thắng được lão, thấy Điểm Thương tự rút khỏi lần tranh đoạt vị trí của lục đại phái, bất giác cùng thở phào.
Thanh Triệu lại nhảy xuống đài đuổi theo gọi: “Hứa quan chủ, xin dừng bước.”
Hứa Phi quay lại: “Thanh Triệu đại sư, tại hạ khuyên ông nên rút chân khỏi vũng nước đục.”
Thanh Triệu thở dài, buồn bã lắc đầu: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.”
Hứa Phi mỉm cười, vỗ vai ông: “Đại sư là người xuất gia, lẽ nào còn thân bất do kỷ?”
Thanh Triệu mỉm cười, gõ đầu: “Đúng, là bần tăng hồ đồ. Hứa quan chủ, ngài đi rất đúng, Thanh Triệu bội phục.”
Hứa Phi vòng tay, hai người hiểu rõ lòng nhau, cùng cười vang, Hứa Phi dẫn đệ tử Điểm Thương hạ sơn.
--- Xem tiếp hồi 143 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.