Chương 123: Địa động kỳ ngộ
Trịnh Phong
01/03/2013
Rơi xuống khe sâu mấy ngàn thước đương nhiên khó lòng sống sót, trong giây lát, Lăng Hạo Thiên lướt qua muôn vàn suy nghĩ: “Cha mẹ nuôi ta tới lớn, sao ta có thể chết ở đây? Bảo An mà nghe nói ta chết có đến đây khóc than không? Muội ấy thích khóc nhất, nếu đến đây khóc than liệu ai an ủi?” Đang lúc suy nghĩ lung tung chợt nghe tiếng Không Phi và Phi Thiên hét lớn: “Chụp lấy miếng sắt.”
Y ngẩn người, vách đá cao ngất này moi đâu ra tấm sắt? Mới nghĩ thế, trước mắt hiện ra một vật đen ngòm, tựa hồ làm bằng sắt, vội đưa tay chộp lấy. Tấm sắt thò khỏi vách đá một xích, dày chừng hai thốn, mười ngón tay y bấu vào mép, mượn lực ngăn đà rơi, treo lơ lửng trên đó. Y cảm giác bàn tay đau nhói, máu tươi từ kẽ tay chảy xuống, đoán rằng móc rơi tự do, bị đá nhọn cào phải nên hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, phía dưới tấm sắt là một nham huyệt tối om, không rõ sâu bao nhiêu. Cơn buốt nhói xuất phát từ cơ thịt hai tay khiến lòng tay đau đớn cùng cực, không thể chịu nổi, trong lúc nguy cấp y không nghĩ nhiều, buông tay ngay, nhảy thẳng vào nham huyệt, phía trên đầu, Không Phi kêu váng lên: “Không được rồi.”
Lăng Hạo Thiên không tự chủ được, rơi vào lòng huyệt, vốn là một con dốc đứng trơn tuột, y vung hai tay dùng lực hãm lại nhưng vô dụng, đành thuận theo đà lăn xuống, mãi mới đến đáy. Cú ngã khá nặng, y lăn liền bốn, năm vòng mới dừng được, cố đứng dậy, cảm giác toàn thân đau đớn, vận khí một vòng biết chỉ bị thương gân cốt, không thụ nội thương mới thở phào nhẹ nhõm. Trong động tối om, y lần mò cất bước, đến một thạch bích liền tựa vào nghỉ ngơi, nghe được tiếng thở của mình vọng lại, hình như tòa động này khá lớn.
Y nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy, lần mò đến động khẩu vừa rơi xuống, ngẩng lên nhìn thấy bên ngoài truyền vào ánh sáng mờ mờ. Y thử bò lên nhưng dốc dựng làm bằng sắt trơn tuồn tuột, không thể lên được, bèn thầm nhủ: “Địa động nhất định có lối ra khác.” Lần mò thêm một lúc, y phát hiện bên sườn động có một bình đài, bên trên bày mấy đồ vật, trong đó có một vật hình trụ, trơn láng, tựa hồ là giá nến. Y lấy làm kỳ lạ: “Sao ở đây lại chuẩn bị cả nến? Đã vậy thế nào cũng có đồ đánh lửa.” Lại lần mò tìm, quả nhiên tìm được dao và đá đánh lửa, trong động ẩm ướt, mấy tờ giấy châm lửa đều không dùng được, y thử bảy tám lần mới đánh được lửa, cầm cây nến lên châm rồi đi vào trong động.
Thạch động rất rộng, đỉnh nóc cao ngang tòa lầu ba tầng, dưới nền là lớp đá xanh, góc phía đông đặt mấy chiếc đôn đá, có một tấm bia đá khắc chữ. Y bước lên đọc được: “Công pháp bản môn tụ tập thiên hạ tuyệt học làm một, luyện thành tất vô địch thiên hạ. Chưởng pháp làm chủ, khinh công là phụ; côn pháp tự vệ, kiếm pháp giết địch. Kỳ chiêu sáng tạo riêng, thế gian không có, ám khí phóng từ cực ly xa, tâm pháp uy lực vô cùng. Qua đủ bảy gian sẽ nội ngoại kiêm tu, sau mười năm xuất sơn khó có địch thủ.”
Y thầm nhủ: “Hóa ra đây là nơi chuyên để luyện công, đệ tử phái nào đến đây luyện công mười năm mới xuất sơn, không phải quá lâu sao? Nhưng chỗ này không phải lao tù, tất có lối ra.” Vòng ra sau tấm bia thấy có cửa động, y cầm nến đi vào. Đằng sau cánh cửa là một gian thạch thất mỗi bề chừng mười xích, bốn vách đều là những phiến đá lớn khắc đầy chữ, đối diện thạch bích có một thạch môn khảm tấm sắt, trên mặt khắc: “Luyện thành chưởng pháp, dùng chưởng lực hùng hậu đánh vào cửa này sẽ thông sang gian khác. Người có tư chất trung đẳng mà khổ công, sau ba tháng sẽ có tiểu thành.” Cánh cửa dày đặc chữ, có không ít đồ hình, là một bí quyết chưởng pháp.
Y lắc đầu: “Cái gì mà ba tháng, không đầy ba ngày ta đã chết đói ở đây rồi.” Đoạn ra khỏi thạch thất, thăm dò khắp thạch động nhưng không có lối ra, lại không thể leo ngược lên, đành phải quay lại thạch thất, đấm vào thạch môn, nghe hồi âm nằng nặng, tựa hồ là một phiến đá đặc không biết dày bao nhiêu. Y vận khí đánh vào thạch môn hơn mười chưởng mà không mảy may lay động, đành quay sang đọc chưởng pháp bí quyết.
Y đọc bí quyết trên bón bức tường, bất giác vô cùng thất vọng: “Chưởng pháp này có gì hay ho nhỉ, lấy đâu ra uy lực mạnh như thế?” Y chán nản nằm xuống, cảm giác hàn khí thấm vào lưng: “Lẽ nào ta bị khốn đến chết ở đây? Ta chết không sao, nhưng bọn A Đan sẽ thất vọng, cảm tình bốn người họ tốt như vậy, Dung Tình mà bất hạnh táng mệnh, nhất định họ đau lòng lắm.” Lại nghĩ: “Việc ta đồng ý với Ngô lão bang chủ chưa hoàn thành, sao để lão bang chủ thất vọng? Bảo An, Bảo An. Ôi, ta muốn thấy muội lần nữa.” Lòng y vô cùng khó chịu, thu liễm tâm thần, nhảy bật lên, đến xem chưởng pháp bí quyết lần nữa.
Y tuy thông minh dĩnh ngộ nhưng từ bé đã hiếu động, không thích chuyên tâm luyện công, hiện giờ bị tình thế bức bách phải dụng tâm học chưởng pháp trên tường, không ngờ lĩnh ngộ cực nhanh. Nến tàn, y đốt ngọn khác, liên tục ba lần là luyện xong chưởng pháp, quay lại nhìn thạch môn, quát vang rồi vung song chưởng liên hoàn đánh ta ba mươi sáu chưởng nhưng cánh cửa trơ trơ. Y hít một hơi, xuất chưởng tiếp tục, vừa nhanh vừa mạnh sau bốn mươi chín chưởng, cánh cửa tưa hồ rơi rung rinh. Y nhắm mắt, nhớ lại chưởng pháp bí quyết một lần rồi xuất ra, chưởng lực lần này mang uy thế phá thiên chấn địa, mỗi chưởng đều vang lên hồi âm liên miên. Sau sáu mươi tư chưởng, cánh cửa rung lên ầm ầm rồi từ từ đổ xuống, lộ ra một động khẩu.
Y hết sức cao hứng, quay lại đại thạch động, nhét hộp nến vào ngực rồi chạy vào thạch môn. Gian thạch thất phía sau chỉ rộng bốn xích, trên đầu lại cao vút, ba mặt có chữ, mặt thứ tư lồi lõm, đá nhọn lởm chởm. Tấm sắt bên cửa viết: “Luyện thành khinh công, leo lên gian khác, người tư chất trung đẳng nếu khổ công, năm tháng sẽ có tiểu thành.” Y thầm nhủ: “Năm tháng lâu quá, đốt hết năm ngọn nến là vừa.” Nhìn sang khinh công bí quyết trên tường, được một nửa liền động tâm: “Môn khinh công tâm pháp này hinh như cùng gốc với khinh công của Không Phi, Phi Thiên, Phong Trung Tứ Kỳ.” Bèn chuyên tâm nghiên cứu bí quyết.
Y từ nhỏ đã theo mẫu thân luyện tập khinh công, căn cơ vững vàng, không cháy hết năm ngọn nến đã hiểu xong khinh công tâm pháp trên tường, bèn đề khí leo lên, được năm chục trượng mới lên một bình đài, trên đó có một sợi xích sắt nối với một bình đài khác cách hơn mười trượng. Y nhìn sợi dây xích, bất giác bật cười, nhớ lại chuyện lúc nhảo: “Mẹ bắt mình luyện khinh công, đi bằng dây thừng trên vách đá, mình hỏi có tác dụng gì, không phải đang diễn kịch, có ai liều mạng đi trên dây thừng? Lúc đó mẹ bảo khinh công luyện thành bằng cách này, thừng không phải vô dụng mà có lúc là vật cứu mạng, một lần cha thụ thương, mẹ cõng cha đi qua một đoạn xích sắt trên sơn nhai mới thoát được nhân truy sát. Mình hoài nghi có phải mẹ nghĩ ra để lừa mình không, đâu ngờ hôm nay lại thấy sợi dây xích cứu mệnh đó? Hóa ra mẹ nói là có đạo lý.”
Bèn tĩnh tâm vận khí, đặt chân lên sợi dây xích, ứng dụng khinh công tâm pháp vừa luyện thành đi sang, cảm giác thân thể nhẹ bẫng, bước chân ổn định, bất giác thầm nhủ: “Khinh công tâm pháp này quả nhiên bất phàm, tựa hồ còn cao hơn khinh công mẹ dạy.”
Qua được sợi xích đến bình đài đối diện, trên tường lại có cửa động, bên trong là một thạch thất hình chữ nhật cực kỳ nhỏ hẹp, như một tòa động vươn dài, bốn phía đều là tường đá đen sì, đối diện có một tiểu động cao bằng nửa người thường. Cạnh cửa có tấm sắt viết: “Đả Cẩu bổng pháp, kỳ diệu nhất thiên hạ. Luyện thành theo tiểu động sang một gian mới, người tư chất trung đẳng nếu khổ công, bảy tháng sẽ có tiểu thành.”
Y thấy bốn chữ Đả Cẩu bổng pháp bất giác ngẩn người, nhìn lên bí quyết trên tường, chính thị bổng pháp lừng danh thiên hạ này, bèn lấy làm kỳ lạ: “Đả Cẩu bổng pháp không truyền cho người ngoài, sao lại có khắc ở đây?” Nhất thời y không nghĩ ra, nhặt một cây trúc bổng lên khom người tiến vào tiểu động, đặt chân lên con đường hẹp, nào ngờ tiếng gió rít lên, hai bên bay ra năm sáu cây côn bổng đánh vào những bộ vị khác nhau, lực đạo cực mạnh. Y đã luyện thuần thục Đả Cẩu bổng pháp, vung bổng chặn lại, đi thêm một bước lại có bốn, năm cây bổng chặn đường, y nhất nhất gạt hết, cũng may con đường không dài, chỉ mười bước đã đến điểm tận đầu.
--- Xem tiếp hồi 124 ----
Y ngẩn người, vách đá cao ngất này moi đâu ra tấm sắt? Mới nghĩ thế, trước mắt hiện ra một vật đen ngòm, tựa hồ làm bằng sắt, vội đưa tay chộp lấy. Tấm sắt thò khỏi vách đá một xích, dày chừng hai thốn, mười ngón tay y bấu vào mép, mượn lực ngăn đà rơi, treo lơ lửng trên đó. Y cảm giác bàn tay đau nhói, máu tươi từ kẽ tay chảy xuống, đoán rằng móc rơi tự do, bị đá nhọn cào phải nên hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, phía dưới tấm sắt là một nham huyệt tối om, không rõ sâu bao nhiêu. Cơn buốt nhói xuất phát từ cơ thịt hai tay khiến lòng tay đau đớn cùng cực, không thể chịu nổi, trong lúc nguy cấp y không nghĩ nhiều, buông tay ngay, nhảy thẳng vào nham huyệt, phía trên đầu, Không Phi kêu váng lên: “Không được rồi.”
Lăng Hạo Thiên không tự chủ được, rơi vào lòng huyệt, vốn là một con dốc đứng trơn tuột, y vung hai tay dùng lực hãm lại nhưng vô dụng, đành thuận theo đà lăn xuống, mãi mới đến đáy. Cú ngã khá nặng, y lăn liền bốn, năm vòng mới dừng được, cố đứng dậy, cảm giác toàn thân đau đớn, vận khí một vòng biết chỉ bị thương gân cốt, không thụ nội thương mới thở phào nhẹ nhõm. Trong động tối om, y lần mò cất bước, đến một thạch bích liền tựa vào nghỉ ngơi, nghe được tiếng thở của mình vọng lại, hình như tòa động này khá lớn.
Y nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy, lần mò đến động khẩu vừa rơi xuống, ngẩng lên nhìn thấy bên ngoài truyền vào ánh sáng mờ mờ. Y thử bò lên nhưng dốc dựng làm bằng sắt trơn tuồn tuột, không thể lên được, bèn thầm nhủ: “Địa động nhất định có lối ra khác.” Lần mò thêm một lúc, y phát hiện bên sườn động có một bình đài, bên trên bày mấy đồ vật, trong đó có một vật hình trụ, trơn láng, tựa hồ là giá nến. Y lấy làm kỳ lạ: “Sao ở đây lại chuẩn bị cả nến? Đã vậy thế nào cũng có đồ đánh lửa.” Lại lần mò tìm, quả nhiên tìm được dao và đá đánh lửa, trong động ẩm ướt, mấy tờ giấy châm lửa đều không dùng được, y thử bảy tám lần mới đánh được lửa, cầm cây nến lên châm rồi đi vào trong động.
Thạch động rất rộng, đỉnh nóc cao ngang tòa lầu ba tầng, dưới nền là lớp đá xanh, góc phía đông đặt mấy chiếc đôn đá, có một tấm bia đá khắc chữ. Y bước lên đọc được: “Công pháp bản môn tụ tập thiên hạ tuyệt học làm một, luyện thành tất vô địch thiên hạ. Chưởng pháp làm chủ, khinh công là phụ; côn pháp tự vệ, kiếm pháp giết địch. Kỳ chiêu sáng tạo riêng, thế gian không có, ám khí phóng từ cực ly xa, tâm pháp uy lực vô cùng. Qua đủ bảy gian sẽ nội ngoại kiêm tu, sau mười năm xuất sơn khó có địch thủ.”
Y thầm nhủ: “Hóa ra đây là nơi chuyên để luyện công, đệ tử phái nào đến đây luyện công mười năm mới xuất sơn, không phải quá lâu sao? Nhưng chỗ này không phải lao tù, tất có lối ra.” Vòng ra sau tấm bia thấy có cửa động, y cầm nến đi vào. Đằng sau cánh cửa là một gian thạch thất mỗi bề chừng mười xích, bốn vách đều là những phiến đá lớn khắc đầy chữ, đối diện thạch bích có một thạch môn khảm tấm sắt, trên mặt khắc: “Luyện thành chưởng pháp, dùng chưởng lực hùng hậu đánh vào cửa này sẽ thông sang gian khác. Người có tư chất trung đẳng mà khổ công, sau ba tháng sẽ có tiểu thành.” Cánh cửa dày đặc chữ, có không ít đồ hình, là một bí quyết chưởng pháp.
Y lắc đầu: “Cái gì mà ba tháng, không đầy ba ngày ta đã chết đói ở đây rồi.” Đoạn ra khỏi thạch thất, thăm dò khắp thạch động nhưng không có lối ra, lại không thể leo ngược lên, đành phải quay lại thạch thất, đấm vào thạch môn, nghe hồi âm nằng nặng, tựa hồ là một phiến đá đặc không biết dày bao nhiêu. Y vận khí đánh vào thạch môn hơn mười chưởng mà không mảy may lay động, đành quay sang đọc chưởng pháp bí quyết.
Y đọc bí quyết trên bón bức tường, bất giác vô cùng thất vọng: “Chưởng pháp này có gì hay ho nhỉ, lấy đâu ra uy lực mạnh như thế?” Y chán nản nằm xuống, cảm giác hàn khí thấm vào lưng: “Lẽ nào ta bị khốn đến chết ở đây? Ta chết không sao, nhưng bọn A Đan sẽ thất vọng, cảm tình bốn người họ tốt như vậy, Dung Tình mà bất hạnh táng mệnh, nhất định họ đau lòng lắm.” Lại nghĩ: “Việc ta đồng ý với Ngô lão bang chủ chưa hoàn thành, sao để lão bang chủ thất vọng? Bảo An, Bảo An. Ôi, ta muốn thấy muội lần nữa.” Lòng y vô cùng khó chịu, thu liễm tâm thần, nhảy bật lên, đến xem chưởng pháp bí quyết lần nữa.
Y tuy thông minh dĩnh ngộ nhưng từ bé đã hiếu động, không thích chuyên tâm luyện công, hiện giờ bị tình thế bức bách phải dụng tâm học chưởng pháp trên tường, không ngờ lĩnh ngộ cực nhanh. Nến tàn, y đốt ngọn khác, liên tục ba lần là luyện xong chưởng pháp, quay lại nhìn thạch môn, quát vang rồi vung song chưởng liên hoàn đánh ta ba mươi sáu chưởng nhưng cánh cửa trơ trơ. Y hít một hơi, xuất chưởng tiếp tục, vừa nhanh vừa mạnh sau bốn mươi chín chưởng, cánh cửa tưa hồ rơi rung rinh. Y nhắm mắt, nhớ lại chưởng pháp bí quyết một lần rồi xuất ra, chưởng lực lần này mang uy thế phá thiên chấn địa, mỗi chưởng đều vang lên hồi âm liên miên. Sau sáu mươi tư chưởng, cánh cửa rung lên ầm ầm rồi từ từ đổ xuống, lộ ra một động khẩu.
Y hết sức cao hứng, quay lại đại thạch động, nhét hộp nến vào ngực rồi chạy vào thạch môn. Gian thạch thất phía sau chỉ rộng bốn xích, trên đầu lại cao vút, ba mặt có chữ, mặt thứ tư lồi lõm, đá nhọn lởm chởm. Tấm sắt bên cửa viết: “Luyện thành khinh công, leo lên gian khác, người tư chất trung đẳng nếu khổ công, năm tháng sẽ có tiểu thành.” Y thầm nhủ: “Năm tháng lâu quá, đốt hết năm ngọn nến là vừa.” Nhìn sang khinh công bí quyết trên tường, được một nửa liền động tâm: “Môn khinh công tâm pháp này hinh như cùng gốc với khinh công của Không Phi, Phi Thiên, Phong Trung Tứ Kỳ.” Bèn chuyên tâm nghiên cứu bí quyết.
Y từ nhỏ đã theo mẫu thân luyện tập khinh công, căn cơ vững vàng, không cháy hết năm ngọn nến đã hiểu xong khinh công tâm pháp trên tường, bèn đề khí leo lên, được năm chục trượng mới lên một bình đài, trên đó có một sợi xích sắt nối với một bình đài khác cách hơn mười trượng. Y nhìn sợi dây xích, bất giác bật cười, nhớ lại chuyện lúc nhảo: “Mẹ bắt mình luyện khinh công, đi bằng dây thừng trên vách đá, mình hỏi có tác dụng gì, không phải đang diễn kịch, có ai liều mạng đi trên dây thừng? Lúc đó mẹ bảo khinh công luyện thành bằng cách này, thừng không phải vô dụng mà có lúc là vật cứu mạng, một lần cha thụ thương, mẹ cõng cha đi qua một đoạn xích sắt trên sơn nhai mới thoát được nhân truy sát. Mình hoài nghi có phải mẹ nghĩ ra để lừa mình không, đâu ngờ hôm nay lại thấy sợi dây xích cứu mệnh đó? Hóa ra mẹ nói là có đạo lý.”
Bèn tĩnh tâm vận khí, đặt chân lên sợi dây xích, ứng dụng khinh công tâm pháp vừa luyện thành đi sang, cảm giác thân thể nhẹ bẫng, bước chân ổn định, bất giác thầm nhủ: “Khinh công tâm pháp này quả nhiên bất phàm, tựa hồ còn cao hơn khinh công mẹ dạy.”
Qua được sợi xích đến bình đài đối diện, trên tường lại có cửa động, bên trong là một thạch thất hình chữ nhật cực kỳ nhỏ hẹp, như một tòa động vươn dài, bốn phía đều là tường đá đen sì, đối diện có một tiểu động cao bằng nửa người thường. Cạnh cửa có tấm sắt viết: “Đả Cẩu bổng pháp, kỳ diệu nhất thiên hạ. Luyện thành theo tiểu động sang một gian mới, người tư chất trung đẳng nếu khổ công, bảy tháng sẽ có tiểu thành.”
Y thấy bốn chữ Đả Cẩu bổng pháp bất giác ngẩn người, nhìn lên bí quyết trên tường, chính thị bổng pháp lừng danh thiên hạ này, bèn lấy làm kỳ lạ: “Đả Cẩu bổng pháp không truyền cho người ngoài, sao lại có khắc ở đây?” Nhất thời y không nghĩ ra, nhặt một cây trúc bổng lên khom người tiến vào tiểu động, đặt chân lên con đường hẹp, nào ngờ tiếng gió rít lên, hai bên bay ra năm sáu cây côn bổng đánh vào những bộ vị khác nhau, lực đạo cực mạnh. Y đã luyện thuần thục Đả Cẩu bổng pháp, vung bổng chặn lại, đi thêm một bước lại có bốn, năm cây bổng chặn đường, y nhất nhất gạt hết, cũng may con đường không dài, chỉ mười bước đã đến điểm tận đầu.
--- Xem tiếp hồi 124 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.