Chương 162: Hải thượng kỳ nhân
Trịnh Phong
01/03/2013
Giải quyết xong Trịnh Khuê Dung, chúng nhân trên thuyền cũng sa vào tuyệt cảnh. Lúc đó biển lớn mênh mang trước mặt, cột buồm bị hủy nên không thể khống chế phương hướng, cộng thêm không có nước uống, những người mắc bệnh ngày càng nặng, những người khỏe cũng khát cháy cổ, không còn sống được mấy ngày. Phác lão đại tuy vừa tiếp nhận trách nhiệm thủ phụ đại thần nhưng cũng rối bời, vội chỉ huy thủy thủ tu bổ thuyền, còn may vẫn sử dụng được. Hắn lệnh cho đoàn thuyền dốc hết tốc lực đi về phía tây nhưng đã ra biển nửa tháng, biết chắc không mất mấy ngày nữa khó tìm đâu ra hòn đảo nào trong hải vực gần đó. Hơn nữa dây buồm chưa sửa xong, mấy con thuyền bị mất phương hướng, hắn nóng lòng như lửa đốt, đi đi lại lại trên khoang, thỉnh thoảng quỳ xuống xin trời đổ mưa, có lúc lên mũi thuyền dõi mắt ra xa, chỉ hy vọng nhìn thấy hòn đảo nào đó.
Chỉ còn nửa bình nước uống trong trù phòng, chúng nhân tự nhiên nhường cho công chúa uống nhưng nàng không chịu: “Mọi người cùng chịu khổ, sao lại hưởng dụng một mình?”
Thêm một ngày trôi qua, trời không nhỏ xuống dù một giọt mưa, có mấy người bệnh không chịu nổi hôn mê mà chết, thị nữ của công chúa thể chất yếu ớt, nằm bẹp không dậy nổi. Chính ngọ hôm đó, Phác lão đại leo lên nóc thuyền nóng nảy quan sát tứ phương chợt kêu lớn: “Thấy rồi.”
Chúng nhân trên thuyền đều mừng phát cuồng, vây quanh hỏi dồn: “Thấy đất liền chăng?”
“Còn bao xa?”
“Là đảo hay lục địa?”
Phác lão đại im lặng một lúc mới đáp: “Không phải đảo hay đất liền, là một người.”
Chúng nhân đều ngây ra, nhìn về hướng Phác lão đại quan sát, quả nhiên thấy ngoài xa có một người đang cưỡi trên ngọn sóng, dù lên hay xuống thì thân thể vẫn nổi trên mặt nước. Ai nấy đều cho rằng mình hoa mắt, giữa biển lớn làm gì có chuyện một người đi trên nước? Nhưng người đó từ dưới nước lao lên cực nhanh, đến trước con thuyền, chúng nhân mới nhìn rõ làn da đối phương bánh mật, cơ thịt cuồn cuộn, đầu tóc xanh mướt, lưng thắt một manh khố bằng vải bố có dây thừng thít lại, đang đứng trên lưng một con cá lớn.
Đinh Hương nhìn rõ dáng vẻ người đó liền tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: “Thiếu gia, muội sống cả đời ở đất liền, chưa từng thấy nhân vật nào thế này, đúng là cô lậu quả văn.”
Phác lão đại lắc đầu: “Ta sống trên biển cả đời cũng lần đầu thấy người thế này” đoạn hỏi: “Ồ, vị lão huynh này xin hãy dừng bước!”
Vốn người đó định lướt qua đội thuyền, nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại, tung mình lên thuyền của Phác lão đại, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng: “Ai kêu ta? Có việc gì?”
Chúng nhân thấy y nói liền thở phào, hóa ra không phải quỷ quái, Phác lão đại hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Người kia đáp: “Tại hạ tên Hải Linh Nhi.”
Phác lão đại hỏi: “Hải tiên sinh, chúng tôi lạc đường, xin hỏi gần đây có đảo không?”
Hải Linh Nhi ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Đảo thì có đấy, chỉ sợ các vị không đến được.”
Phác lão đại ngạc nhiên: “Thế là thế nào?”
Hải Linh Nhi đáp: “Ở đó có nhiều dòng ám lưu, đá ngầm tua tủa, thuyền mà va vào tất chìm ngay. Các vị sao không tìm lấy một con cá mà cưỡi, ta đưa đi.”
Chúng nhân nhìn nhau, biết rằng trên đời trừ người như y làm gì còn ai ngồi được trên lưng cá, Triệu Quan lên tiếng: “Lão huynh, bản lĩnh cưỡi cá thế gian hiếm có, chúng tôi chắc không làm nổi. Chi bằng lão huynh dẫn thuyền của chúng tôi đến gần đảo, chúng tôi sẽ có cách.”
Hải Linh Nhi ngẩng lên nhìn gã, mỉm cười: “Hóa ra các vị đều không biết cưỡi cá, còn ra biển làm gì? Cho huynh đài biết, biển là địa bàn của cá, các vị không biết cưỡi mà còn ra biển đúng là không biết trời cao biển sâu, mười cái mạng cũng không đủ, có khi chết khát cũng nên.”
Triệu Quan thấy y tỏ vẻ khinh miệt, chợt tung mình nhảy xuống cạnh y, dưới chân quả thật là một con cá, chỗ đứng trơn tuột, gã vội thi triển khinh công đứng vững. Con cá đen ngòm dài khoảng mười trượng, còn lớn hơn cả một con thuyền, bất giác gã hiếu kỳ: “Đây là loại cá gì?”
Hải Linh Nhi đáp: “Đây là côn ngư, còn gọi là kình ngư, huynh đài đừng đứng trên lỗ mũi nó, nó phun nước bây giờ.” Chưa dứt lời, Triệu Quan chợt thấy dưới chân có một cỗ lực đạo tràn lên, vội lùi một bước, làn nước phun lên khiến toàn thân gã ướt dẫm. Chúng nhân trên thuyền đang lúc nguy nan mà thấy vậy cũng bật cười.
Hải Linh Nhi nhìn gã, tỏ vẻ thú vị, vỗ lên vai gã: “Dám cùng cưỡi cá với tại hạ, huynh đài là người đầu tiên. Được rồi, Hải Linh Nhi ta giúp các vị một chuyến. Con cá này còn mang được thêm hai người nữa, tại hạ đưa hai người lên đảo rồi đi đón những người khác sau, được không?”
Chúng nhân nhìn nhau, đều biết đó là tia hy vọng duy nhất, tuy còn nghi ngờ quái nhân trên biển này nhưng không biết làm sao. Phác lão đại nói: “Được, Giang đàn chủ xin hãy hộ tống công chúa đi trước.”
Triệu Quan biết chuyến này chưa liệu được lành dữ nhưng là cơ hội cầu sinh duy nhất, tính mạng công chúa đương nhiên quý giá hơn cả, hơn nữa những người khác đều cho rằng gã võ công cao nhất nên có trách nhiệm bảo vệ nàng, mình cũng nên nhận lãnh: “Vậy cũng được, lên đảo tại hạ sẽ lấy nước uống, để Hải đại ca mang tới cho các vị.” Đoạn nhìn công chúa.
Nàng hơi ngần ngừ nhìn Phác lão đại rồi lại nhìn những người khác trên thuyền: “Bản tọa quyết cùng sống chết với các vị, mong mọi… người bảo trọng, đợi Hải tiên sinh quay lại đón, bằng không bản tọa không tham sống.”
Phác lão đại hết sức cảm động, quỳ xuống khóc: “Xin điện hạ yên tâm cất bước, chúng… chúng tôi sẽ tận lực theo người.”
Thị nữ của công chúa và Đinh Hương vào khoang lấy áo ấm cùng y trang đưa cho nàng, thị nữ quỳ xuống khóc: “Điện hạ nhất định phải sống.” Công chúa ôm nàng ta, hạ giọng an ủi.
Đinh Hương đưa hành trang cho Triệu Quan, cúi đầu nhìn gã tỏ vẻ lưu luyến. Công chúa nói: “Đinh Hương, thiếu gia cô nhất định sẽ cứu cô.”
Triệu Quan mỉm cười với cô: “Đinh Hương ngoan, công chúa nói không sai, giúp ta chiếu cố Niên đại thiếu gia và Phác lão đại.” Đinh Hương gật đầu, tròng mắt ửng lên.
Công chúa hít một hơi nhìn xuống biển, thấy Triệu Quan giang hai tay chờ mình nhảy xuống, không nhìn rõ con cá dưới nước nên đâm ra hoảng sợ, cố lấy dũng khí nhắm mắt nhảy qua mạn thuyền, cảm giác hai cánh tay gã ôm lấy mình. Lúc mở mắt thấy một con sóng ập tới liền nhắm mắt lại.
Hải Linh Nhi kêu to: “Xuất phát nào!” Rồi tiếng sóng gió nổi lên, con cá bắt đầu bơi. Công chúa ngoái lại, thuyền của Phác lão đại ngày một xa dần, bản thân và Triệu Quan ngồi trên lưng cá cùng quái nhân giữa biển lớn, bất giác cảm thấy vừa sợ vừa mới mẻ.
--- Xem tiếp hồi 163 ----
Chỉ còn nửa bình nước uống trong trù phòng, chúng nhân tự nhiên nhường cho công chúa uống nhưng nàng không chịu: “Mọi người cùng chịu khổ, sao lại hưởng dụng một mình?”
Thêm một ngày trôi qua, trời không nhỏ xuống dù một giọt mưa, có mấy người bệnh không chịu nổi hôn mê mà chết, thị nữ của công chúa thể chất yếu ớt, nằm bẹp không dậy nổi. Chính ngọ hôm đó, Phác lão đại leo lên nóc thuyền nóng nảy quan sát tứ phương chợt kêu lớn: “Thấy rồi.”
Chúng nhân trên thuyền đều mừng phát cuồng, vây quanh hỏi dồn: “Thấy đất liền chăng?”
“Còn bao xa?”
“Là đảo hay lục địa?”
Phác lão đại im lặng một lúc mới đáp: “Không phải đảo hay đất liền, là một người.”
Chúng nhân đều ngây ra, nhìn về hướng Phác lão đại quan sát, quả nhiên thấy ngoài xa có một người đang cưỡi trên ngọn sóng, dù lên hay xuống thì thân thể vẫn nổi trên mặt nước. Ai nấy đều cho rằng mình hoa mắt, giữa biển lớn làm gì có chuyện một người đi trên nước? Nhưng người đó từ dưới nước lao lên cực nhanh, đến trước con thuyền, chúng nhân mới nhìn rõ làn da đối phương bánh mật, cơ thịt cuồn cuộn, đầu tóc xanh mướt, lưng thắt một manh khố bằng vải bố có dây thừng thít lại, đang đứng trên lưng một con cá lớn.
Đinh Hương nhìn rõ dáng vẻ người đó liền tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: “Thiếu gia, muội sống cả đời ở đất liền, chưa từng thấy nhân vật nào thế này, đúng là cô lậu quả văn.”
Phác lão đại lắc đầu: “Ta sống trên biển cả đời cũng lần đầu thấy người thế này” đoạn hỏi: “Ồ, vị lão huynh này xin hãy dừng bước!”
Vốn người đó định lướt qua đội thuyền, nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại, tung mình lên thuyền của Phác lão đại, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng: “Ai kêu ta? Có việc gì?”
Chúng nhân thấy y nói liền thở phào, hóa ra không phải quỷ quái, Phác lão đại hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Người kia đáp: “Tại hạ tên Hải Linh Nhi.”
Phác lão đại hỏi: “Hải tiên sinh, chúng tôi lạc đường, xin hỏi gần đây có đảo không?”
Hải Linh Nhi ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Đảo thì có đấy, chỉ sợ các vị không đến được.”
Phác lão đại ngạc nhiên: “Thế là thế nào?”
Hải Linh Nhi đáp: “Ở đó có nhiều dòng ám lưu, đá ngầm tua tủa, thuyền mà va vào tất chìm ngay. Các vị sao không tìm lấy một con cá mà cưỡi, ta đưa đi.”
Chúng nhân nhìn nhau, biết rằng trên đời trừ người như y làm gì còn ai ngồi được trên lưng cá, Triệu Quan lên tiếng: “Lão huynh, bản lĩnh cưỡi cá thế gian hiếm có, chúng tôi chắc không làm nổi. Chi bằng lão huynh dẫn thuyền của chúng tôi đến gần đảo, chúng tôi sẽ có cách.”
Hải Linh Nhi ngẩng lên nhìn gã, mỉm cười: “Hóa ra các vị đều không biết cưỡi cá, còn ra biển làm gì? Cho huynh đài biết, biển là địa bàn của cá, các vị không biết cưỡi mà còn ra biển đúng là không biết trời cao biển sâu, mười cái mạng cũng không đủ, có khi chết khát cũng nên.”
Triệu Quan thấy y tỏ vẻ khinh miệt, chợt tung mình nhảy xuống cạnh y, dưới chân quả thật là một con cá, chỗ đứng trơn tuột, gã vội thi triển khinh công đứng vững. Con cá đen ngòm dài khoảng mười trượng, còn lớn hơn cả một con thuyền, bất giác gã hiếu kỳ: “Đây là loại cá gì?”
Hải Linh Nhi đáp: “Đây là côn ngư, còn gọi là kình ngư, huynh đài đừng đứng trên lỗ mũi nó, nó phun nước bây giờ.” Chưa dứt lời, Triệu Quan chợt thấy dưới chân có một cỗ lực đạo tràn lên, vội lùi một bước, làn nước phun lên khiến toàn thân gã ướt dẫm. Chúng nhân trên thuyền đang lúc nguy nan mà thấy vậy cũng bật cười.
Hải Linh Nhi nhìn gã, tỏ vẻ thú vị, vỗ lên vai gã: “Dám cùng cưỡi cá với tại hạ, huynh đài là người đầu tiên. Được rồi, Hải Linh Nhi ta giúp các vị một chuyến. Con cá này còn mang được thêm hai người nữa, tại hạ đưa hai người lên đảo rồi đi đón những người khác sau, được không?”
Chúng nhân nhìn nhau, đều biết đó là tia hy vọng duy nhất, tuy còn nghi ngờ quái nhân trên biển này nhưng không biết làm sao. Phác lão đại nói: “Được, Giang đàn chủ xin hãy hộ tống công chúa đi trước.”
Triệu Quan biết chuyến này chưa liệu được lành dữ nhưng là cơ hội cầu sinh duy nhất, tính mạng công chúa đương nhiên quý giá hơn cả, hơn nữa những người khác đều cho rằng gã võ công cao nhất nên có trách nhiệm bảo vệ nàng, mình cũng nên nhận lãnh: “Vậy cũng được, lên đảo tại hạ sẽ lấy nước uống, để Hải đại ca mang tới cho các vị.” Đoạn nhìn công chúa.
Nàng hơi ngần ngừ nhìn Phác lão đại rồi lại nhìn những người khác trên thuyền: “Bản tọa quyết cùng sống chết với các vị, mong mọi… người bảo trọng, đợi Hải tiên sinh quay lại đón, bằng không bản tọa không tham sống.”
Phác lão đại hết sức cảm động, quỳ xuống khóc: “Xin điện hạ yên tâm cất bước, chúng… chúng tôi sẽ tận lực theo người.”
Thị nữ của công chúa và Đinh Hương vào khoang lấy áo ấm cùng y trang đưa cho nàng, thị nữ quỳ xuống khóc: “Điện hạ nhất định phải sống.” Công chúa ôm nàng ta, hạ giọng an ủi.
Đinh Hương đưa hành trang cho Triệu Quan, cúi đầu nhìn gã tỏ vẻ lưu luyến. Công chúa nói: “Đinh Hương, thiếu gia cô nhất định sẽ cứu cô.”
Triệu Quan mỉm cười với cô: “Đinh Hương ngoan, công chúa nói không sai, giúp ta chiếu cố Niên đại thiếu gia và Phác lão đại.” Đinh Hương gật đầu, tròng mắt ửng lên.
Công chúa hít một hơi nhìn xuống biển, thấy Triệu Quan giang hai tay chờ mình nhảy xuống, không nhìn rõ con cá dưới nước nên đâm ra hoảng sợ, cố lấy dũng khí nhắm mắt nhảy qua mạn thuyền, cảm giác hai cánh tay gã ôm lấy mình. Lúc mở mắt thấy một con sóng ập tới liền nhắm mắt lại.
Hải Linh Nhi kêu to: “Xuất phát nào!” Rồi tiếng sóng gió nổi lên, con cá bắt đầu bơi. Công chúa ngoái lại, thuyền của Phác lão đại ngày một xa dần, bản thân và Triệu Quan ngồi trên lưng cá cùng quái nhân giữa biển lớn, bất giác cảm thấy vừa sợ vừa mới mẻ.
--- Xem tiếp hồi 163 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.