Chương 164: Hãm thân tặc quật
Trịnh Phong
01/03/2013
Triệu Quan cùng công chúa ăn uống no say, cảm giác thân thể ấm áp như thể cả đời chưa từng bao giờ dễ chịu đến thế. Công chúa hỏi Tam Lang địa chỉ khách điếm, y đáp: “Trên đảo không có khách điếm, chỉ có một tòa nhà lớn trên núi, hai vị có thể lên đó xin tá túc.” Rồi sai một đứa bé dẫn đường.
Cậu bé thắt hai bím tóc, thân thể gầy gò được tấm áo bông trùm lên, tay cầm đèn lồng, chân đi giày cỏ, chạy rất nhanh. Triệu Quan sợ công chúa không theo kịp bèn đỡ tay vào eo nàng kéo đi, ngọn núi không cao lắm, không lâu sau cả ba đến trước một căn nhà lớn. Cậu bé nói: “Đây rồi, chủ nhà họ Gia Hạ, các vị đi tìm ông ta.”
Công chúa lấy một con trâu nhỏ đúc bằng vàng ròng đưa cho cậu bé: “Cái này cho cậu, sáng mai sẽ có một toán người Hán lên đảo, phiền cậu bảo họ là Lý tiểu thư cùng Giang công tử nghỉ ở đây. Nếu cậu đưa họ đến, ta còn vật hay hơn nhiều tặng cậu.”
Cậu bé kinh ngạc, ngắm nghía con trâu mãi mới nhảy chân sáo chạy đi.
Triệu Quan đến gõ cửa, không lâu sau có một tiểu lão đầu đến mở cửa, đưa mắt đánh giá khách, nói mấy câu rất khách khí. Công chúa bước lên nói mấy câu, lão đầu gật đầu lia lịa, chỉ vào Triệu Quan hỏi han, nàng gật đầu, người đó liền cúi người hành lễ với gã.
Gã hỏi: “Lão đầu nói gì vậy?”
Công chúa đáp: “Lão nói rằng chủ nhân không có nhà, lão không dám cho người khác ngủ nhờ nhưng chủ nhân xưa nay tôn trọng người Hán, nghe nói đàn chủ là người Hán, nhất định sẽ vui mừng cho chúng ta nghỉ lại.”
Gã vòng tay cảm tạ, lão đầu liên tục xua tay, chỉ lên trời hàm ý tối nay sẽ đổ tuyết, không nên khách khí, rồi mở cửa mời vào.
Trong nhà trần thiết cực kỳ hoa lệ, sàn nhà lát gỗ thông nâu sậm, trên chiếc tủ thấp bên tay trái bày một thanh võ sỹ đao tuốt khỏi vỏ, thân đao lấp lánh, vị trí giếng trời giữa nhà đặt một chiếc bình sứ trắng cắm ba cành mai già, bàn thờ bên phải có bày tượng Quan âm bằng gỗ điêu khắc tinh tế. Triệu Quan chưa từng thấy cách bài trí kiểu Đông Doanh, đưa mắt quan sát bốn phía, cảm giác vô cùng mới mẻ, liên tục khen ngợi.
Công chúa xuất thân Triều Tiên hoàng tộc, từ nhỏ đã áo gấm cơm ngọc, quen thuộc với nhà vàng ngựa bạc, trân kỳ bảo bối, mà thấy bài trí trong nhà cũng kinh ngạc, thấp giọng: “Mỗi đồ vật trong nhà đều là tinh phẩm hảo hạng, không phải nhà đại phú quyết không mua nổi. Không hiểu chủ nhân nhà này là ai?”
Lão đầu đưa hai người qua hành lang, vượt liền ba cái giếng trời đến một gian phòng, mở cánh cửa dán giấy mời khách ngồi. Trong phòng bày biện càng đẹp đẽ, nền nhà lát trúc nổi bật kim ti hoa văn, trên tường treo mấy bức tự họa rất lớn, nét bút rất đậm, một bức vẽ cảnh rồng bay phượng múa, một bức vẽ cảnh Đạt Ma diện bích. Khay trà bày bộ ấm chén bằng sứ màu xanh cùng một lò hương cũng bằng sứ. Lão đầu nói mấy câu rồi lui đi.
Công chúa bảo: “Chủ mẫu của lão muốn đến gặp, chúng ta đợi một chút.”
Không lâu sau, cánh cửa mở ra một nữ nhân trung niên mặt trát đầy phấn trắng quỳ ngoài cửa hành lễ với công chúa, nàng cũng quỳ xuống đáp lễ.
Triệu Quan thấy nữ nhân đó mặc y phục bằng tơ đen, sau lưng đeo một chiếc gối lớn màu đỏ, mặt trắng nhợt đến đáng sợ, lông mày dùng nét bút đen nhánh vẽ thành nét ngài, khóe môi trên tô son đỏ sậm, môi dưới tô đỏ nhạt, vô cùng cổ quái, thấy bà tay quay lại cung cung kính kính cúi đầu thi lễ với mình liền vội vàng quỳ xuống đáp lễ.
Trung niên nữ nhân đứng dậy đi vào ngồi cạnh bàn, đối đáp mấy câu với công chúa, ngữ khí cực kỳ cung kính khách khí đoạn lui ra.
Triệu Quan hỏi: “Bà ta nói gì?”
Công chúa đáp: “Bà ta nói rằng chúng ta cứ yên tâm ngủ lại, tối mai chủ nhân về sẽ tự đến chiêu đãi.” Liền đó có hai thị nữ bước vào, lấy đệm và chăn màn từ tủ tường ra trải, đặt hai chiếc gối lên, đoạn một người thổi tắt đèn dầu, chỉ để lại một đĩa đèn nhỏ trên bàn, người kia đổi hương đốt, cho thêm trà nóng rồi cùng quỳ xuống hành lễ trước khi lui ra còn thuận tay khép cửa lại.
Triệu Quan sờ mó khắp căn phòng, tự lật bức tranh lên xem xét, rồi mở nắp lò hương đảo lên, quay lại nhìn tấm đệm được sắp xếp hoàn chỉnh giữa phòng, chăn thêu “bách hạc đồ” bằng chỉ kim ngân cực kỳ hoa lệ, bất giác bật cười: “Người Đông Doanh cổ quái thật, không có cả giường, lại ngủ dưới đất.”
Công chúa thấy sắc mặt gã cổ quái, biết được gã nghĩ gì, ho khẽ một tiếng: “Đông Doanh tập tục là thế, để tránh hiềm nghi, bản tọa mới nói rằng chúng ta là phu thê, họ chỉ chuẩn bị một chỗ ngủ. Giang đàn chủ hôm nay vất vả rồi, mời đàn chủ ngủ trước.”
Triệu Quan nghĩ đến cảnh cùng nàng qua đêm, có cơ hội khinh bạc nhưng gã vẫn giữ đôi phần kính ý với nàng công chúa cao quý trang trọng này, bèn thu lại vọng tưởng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ không mệt. Điện hạ thân thể quý giá, hôm nay nhiễm gió lạnh trên biển, nên nghỉ ngơi, tại hạ sẽ trông cho điện hạ.”
Công chúa vốn cực kỳ mỏi mệt, nghe gã nói vậy liền không tiện từ chối, cởi áo hồ cừu và áo ngoài. Trời rất lạnh nên nàng cảm thấy hàn ý, vội chui vào chăn.
Triệu Quan đắp chăn cho nàng, mỉm cười nói: “Chúc điện hạ ngủ ngon!”
Công chúa nhìn gã: “Đàn chủ có lạnh không?”
Gã đáp: “Không lạnh, điện hạ đừng lo, ngủ sớm đi.”
Công chúa nhắm mắt: “Mùi hương này thơm quá.”
Gã máy động tâm linh, đứng dậy đi một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên lò hương, hít một hơi rồi thấp giọng: “Thủ đoạn cao minh thật.” Y lướt đến cạnh công chúa, cúi xuống ôm nàng lên: “Điện hạ, chúng ta sa vào ổ giặc rồi.”
Công chúa đang ngủ lơ mơ, liền cả kinh: “Sao cơ?”
Triệu Quan không nói gì thêm, móc ra một viên thuốc cho nàng uống, nghiêng tai lắng nghe, chợt kéo chăn lên che kín gối rồi ôm công chúa nhảy lên xà nhà.
Công chúa định lên tiếng, liền đó tiếng bước chân vang lên rồi có tiếng quát, ba mặt căn phòng bật mở, hơn hai chục cung tiễn thủ sắp hàng, chĩa cung tên vào chăn đệm, mũi tên sắt tỏa hàn quang lấp lánh dưới ánh đèn u ám.
Tiểu lão đầu mở cửa và chủ mẫu vào phòng, tiểu lão đầu cười ha hả: “Công chúa điện hạ tưởng lão không nhận ra sao? Phúc Giang đảo này chính thị đại bản doanh Đông Doanh hải đạo, các vị tự chui đầu vào lưới, sao ta lại không cẩn thận chiêu đãi nhỉ? Điện hạ, mau cùng tên tình nhân mặt trắng đi về âm giới!”
Công chúa thấy mình suýt thành quỷ dưới cung tên, bất giác mặt mày trắng nhợt, nắm chặt tay Triệu Quan.
--- Xem tiếp hồi 165 ----
Cậu bé thắt hai bím tóc, thân thể gầy gò được tấm áo bông trùm lên, tay cầm đèn lồng, chân đi giày cỏ, chạy rất nhanh. Triệu Quan sợ công chúa không theo kịp bèn đỡ tay vào eo nàng kéo đi, ngọn núi không cao lắm, không lâu sau cả ba đến trước một căn nhà lớn. Cậu bé nói: “Đây rồi, chủ nhà họ Gia Hạ, các vị đi tìm ông ta.”
Công chúa lấy một con trâu nhỏ đúc bằng vàng ròng đưa cho cậu bé: “Cái này cho cậu, sáng mai sẽ có một toán người Hán lên đảo, phiền cậu bảo họ là Lý tiểu thư cùng Giang công tử nghỉ ở đây. Nếu cậu đưa họ đến, ta còn vật hay hơn nhiều tặng cậu.”
Cậu bé kinh ngạc, ngắm nghía con trâu mãi mới nhảy chân sáo chạy đi.
Triệu Quan đến gõ cửa, không lâu sau có một tiểu lão đầu đến mở cửa, đưa mắt đánh giá khách, nói mấy câu rất khách khí. Công chúa bước lên nói mấy câu, lão đầu gật đầu lia lịa, chỉ vào Triệu Quan hỏi han, nàng gật đầu, người đó liền cúi người hành lễ với gã.
Gã hỏi: “Lão đầu nói gì vậy?”
Công chúa đáp: “Lão nói rằng chủ nhân không có nhà, lão không dám cho người khác ngủ nhờ nhưng chủ nhân xưa nay tôn trọng người Hán, nghe nói đàn chủ là người Hán, nhất định sẽ vui mừng cho chúng ta nghỉ lại.”
Gã vòng tay cảm tạ, lão đầu liên tục xua tay, chỉ lên trời hàm ý tối nay sẽ đổ tuyết, không nên khách khí, rồi mở cửa mời vào.
Trong nhà trần thiết cực kỳ hoa lệ, sàn nhà lát gỗ thông nâu sậm, trên chiếc tủ thấp bên tay trái bày một thanh võ sỹ đao tuốt khỏi vỏ, thân đao lấp lánh, vị trí giếng trời giữa nhà đặt một chiếc bình sứ trắng cắm ba cành mai già, bàn thờ bên phải có bày tượng Quan âm bằng gỗ điêu khắc tinh tế. Triệu Quan chưa từng thấy cách bài trí kiểu Đông Doanh, đưa mắt quan sát bốn phía, cảm giác vô cùng mới mẻ, liên tục khen ngợi.
Công chúa xuất thân Triều Tiên hoàng tộc, từ nhỏ đã áo gấm cơm ngọc, quen thuộc với nhà vàng ngựa bạc, trân kỳ bảo bối, mà thấy bài trí trong nhà cũng kinh ngạc, thấp giọng: “Mỗi đồ vật trong nhà đều là tinh phẩm hảo hạng, không phải nhà đại phú quyết không mua nổi. Không hiểu chủ nhân nhà này là ai?”
Lão đầu đưa hai người qua hành lang, vượt liền ba cái giếng trời đến một gian phòng, mở cánh cửa dán giấy mời khách ngồi. Trong phòng bày biện càng đẹp đẽ, nền nhà lát trúc nổi bật kim ti hoa văn, trên tường treo mấy bức tự họa rất lớn, nét bút rất đậm, một bức vẽ cảnh rồng bay phượng múa, một bức vẽ cảnh Đạt Ma diện bích. Khay trà bày bộ ấm chén bằng sứ màu xanh cùng một lò hương cũng bằng sứ. Lão đầu nói mấy câu rồi lui đi.
Công chúa bảo: “Chủ mẫu của lão muốn đến gặp, chúng ta đợi một chút.”
Không lâu sau, cánh cửa mở ra một nữ nhân trung niên mặt trát đầy phấn trắng quỳ ngoài cửa hành lễ với công chúa, nàng cũng quỳ xuống đáp lễ.
Triệu Quan thấy nữ nhân đó mặc y phục bằng tơ đen, sau lưng đeo một chiếc gối lớn màu đỏ, mặt trắng nhợt đến đáng sợ, lông mày dùng nét bút đen nhánh vẽ thành nét ngài, khóe môi trên tô son đỏ sậm, môi dưới tô đỏ nhạt, vô cùng cổ quái, thấy bà tay quay lại cung cung kính kính cúi đầu thi lễ với mình liền vội vàng quỳ xuống đáp lễ.
Trung niên nữ nhân đứng dậy đi vào ngồi cạnh bàn, đối đáp mấy câu với công chúa, ngữ khí cực kỳ cung kính khách khí đoạn lui ra.
Triệu Quan hỏi: “Bà ta nói gì?”
Công chúa đáp: “Bà ta nói rằng chúng ta cứ yên tâm ngủ lại, tối mai chủ nhân về sẽ tự đến chiêu đãi.” Liền đó có hai thị nữ bước vào, lấy đệm và chăn màn từ tủ tường ra trải, đặt hai chiếc gối lên, đoạn một người thổi tắt đèn dầu, chỉ để lại một đĩa đèn nhỏ trên bàn, người kia đổi hương đốt, cho thêm trà nóng rồi cùng quỳ xuống hành lễ trước khi lui ra còn thuận tay khép cửa lại.
Triệu Quan sờ mó khắp căn phòng, tự lật bức tranh lên xem xét, rồi mở nắp lò hương đảo lên, quay lại nhìn tấm đệm được sắp xếp hoàn chỉnh giữa phòng, chăn thêu “bách hạc đồ” bằng chỉ kim ngân cực kỳ hoa lệ, bất giác bật cười: “Người Đông Doanh cổ quái thật, không có cả giường, lại ngủ dưới đất.”
Công chúa thấy sắc mặt gã cổ quái, biết được gã nghĩ gì, ho khẽ một tiếng: “Đông Doanh tập tục là thế, để tránh hiềm nghi, bản tọa mới nói rằng chúng ta là phu thê, họ chỉ chuẩn bị một chỗ ngủ. Giang đàn chủ hôm nay vất vả rồi, mời đàn chủ ngủ trước.”
Triệu Quan nghĩ đến cảnh cùng nàng qua đêm, có cơ hội khinh bạc nhưng gã vẫn giữ đôi phần kính ý với nàng công chúa cao quý trang trọng này, bèn thu lại vọng tưởng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ không mệt. Điện hạ thân thể quý giá, hôm nay nhiễm gió lạnh trên biển, nên nghỉ ngơi, tại hạ sẽ trông cho điện hạ.”
Công chúa vốn cực kỳ mỏi mệt, nghe gã nói vậy liền không tiện từ chối, cởi áo hồ cừu và áo ngoài. Trời rất lạnh nên nàng cảm thấy hàn ý, vội chui vào chăn.
Triệu Quan đắp chăn cho nàng, mỉm cười nói: “Chúc điện hạ ngủ ngon!”
Công chúa nhìn gã: “Đàn chủ có lạnh không?”
Gã đáp: “Không lạnh, điện hạ đừng lo, ngủ sớm đi.”
Công chúa nhắm mắt: “Mùi hương này thơm quá.”
Gã máy động tâm linh, đứng dậy đi một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên lò hương, hít một hơi rồi thấp giọng: “Thủ đoạn cao minh thật.” Y lướt đến cạnh công chúa, cúi xuống ôm nàng lên: “Điện hạ, chúng ta sa vào ổ giặc rồi.”
Công chúa đang ngủ lơ mơ, liền cả kinh: “Sao cơ?”
Triệu Quan không nói gì thêm, móc ra một viên thuốc cho nàng uống, nghiêng tai lắng nghe, chợt kéo chăn lên che kín gối rồi ôm công chúa nhảy lên xà nhà.
Công chúa định lên tiếng, liền đó tiếng bước chân vang lên rồi có tiếng quát, ba mặt căn phòng bật mở, hơn hai chục cung tiễn thủ sắp hàng, chĩa cung tên vào chăn đệm, mũi tên sắt tỏa hàn quang lấp lánh dưới ánh đèn u ám.
Tiểu lão đầu mở cửa và chủ mẫu vào phòng, tiểu lão đầu cười ha hả: “Công chúa điện hạ tưởng lão không nhận ra sao? Phúc Giang đảo này chính thị đại bản doanh Đông Doanh hải đạo, các vị tự chui đầu vào lưới, sao ta lại không cẩn thận chiêu đãi nhỉ? Điện hạ, mau cùng tên tình nhân mặt trắng đi về âm giới!”
Công chúa thấy mình suýt thành quỷ dưới cung tên, bất giác mặt mày trắng nhợt, nắm chặt tay Triệu Quan.
--- Xem tiếp hồi 165 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.