Chương 34: Lan trở cừu gia
Trịnh Phong
01/03/2013
Đi được một quãng, Triệu Quan không nén được bèn hỏi: “Lăng đại ca, khinh công hay lắm! Chỉ đáng cười mấy kẻ mắt mù đó lại bị lòe.”
Lăng Tỷ Dực cười nhẹ: “Đúng là mấy vị cậu ấm cô chiêu, ài! Huynh vẫn nghe nói rằng những người lương thiện lại quá ư thích tranh biện mồm miệng.”
Triệu Quan nói: “Đệ thấy hai người họ Thịnh thật ra thông minh lắm.”
Lăng Tỷ Dực hỏi: “Sao cơ?”
Triệu Quan đáp: “Họ kéo huynh giúp đỡ chuyện nhà mà không lộ ra dẫu là nửa điểm.”
Lăng Tỷ Dực nói: “Huynh không biết có giúp được không, chỉ đành tận lực. Nếu đã bảo đảm giữ yên lành cho tối nay, một mình huynh không thể làm được, phải được đệ giúp một tay mới xong.”
Triệu Quan được đề cao đâm ra kinh hoảng: “Đệ? Đệ thì làm được gì?”
Lăng Tỷ Dực bật cười: “Đệ đường đường là Hỏa hạc đường chủ, làm được nhiều lắm chứ. Triệu huynh đệ, đệ và Thịnh gia không thân không thích, huynh không ép đệ phải xuất thủ tương trợ. Thịnh gia dù gì cũng là một trong Vũ lâm tứ đại thế gia, đã hưng vượng mấy chục năm nay tại võ lâm Giang Nam, tuy đám con cháu không có nhân tài đặc biệt nào nhưng cũng là những người biết lễ nghĩa, quy củ, lão trang chủ Thịnh Băng là bậc lão anh hùng đáng để cho chúng ta kính trọng.”
Triệu Quan nghe thế, nghĩ thầm: “Lăng đại ca lúc nào cũng trọng thị mình, mình sao có thể quên ân tình này được?” Bèn gật đầu: “Lăng đại ca, huynh muốn đệ giúp thế nào xin cứ nói ra, đệ nhất định tận lực.”
Lăng Tỷ Dực cao hứng vô cùng: “Vừa rồi huynh còn chưa biết phải nhờ vả đệ thế nào, chúng ta cứ vào thành rồi hẵng bàn. Lúc mới đến thành, huynh thấy mấy nhân vật võ lâm có giao hảo với Thanh Sương phái, cũng nên vào xem xét một chút.”
Triệu Quan hỏi: “Thanh Sương phái có cừu hận gì với Thịnh gia?”
Lăng Tỷ Dực lắc đầu: “Huynh cũng không rõ. Nghe nói trong trận đại chiến Nam Xương năm đó, Thanh Sương chưởng môn Trử Văn Nghĩa bị bắt, theo lời đồn thì ông ta tham sống sợ chết nên đầu hàng địch nhân, tiết lộ nhiều bí mật của võ lâm chính phái mới được thả. Người Thịnh gia nghe được liền ra tay giết chết ông ta. Nhi tử của Trử Văn Nghĩa lại bảo phụ thân mình không có đầu hàng, Thịnh gia mới nghe lời đồn đã giết lầm Trử chưởng môn, nên rêu rao muốn báo cừu. Lúc đó có rất nhiều nhân vật võ lâm tử thương, mấy vị tiền bối cộm cán mới ra mặt khuyên hai bên dừng tay, không truy cứu chuyện này nữa. Đó là chuyện xảy ra nhiều năm rồi, tưởng đâu ý muốn báo cừu của nhi tử Trử Văn Nghĩa cũng nhạt nhòa, nào ngờ lại gây sự với Thịnh gia.”
Triệu Quan gật gù: “Té ra như thế.”
Nói đến đó, hai người đã vào đến trong thành Hàng Châu. Khắp các đường phố, đâu đâu cũng thấy nhân vật võ lâm đeo đao mang kiếm, chắc đều đến dự thọ yến. Lăng Tỷ Dực rảo qua liền mấy tửu quán, thình lình vui mừng thốt: “Vận khí không đến nỗi tệ, cũng để ta gặp được.”
Triệu Quan nhìn theo ánh mắt họ Lăng, thấy hai hán tử sắc mặt đen nhẻm, thân hình lùn thấp, nhìn không thuận mắt chút nào đang ngồi trong góc tửu lâu. Lăng Tỷ Dực cúi đầu thì thầm với Triệu Quan, cậu liền gật đầu đáp ứng.
Lăng Tỷ Dực bèn vào trong tửu quán, gọi tiểu nhị mang cho một hồ rượu rồi đi đến bên bàn của hai hán tử ngồi trong góc, đặt hồ rượu lên bàn, ngồi xuống cười nói: “Hai vị đại ca, huynh đệ mời hai vị uống rượu, nào nào, không nên khách khí.”
Hai hán tử mặt đen chằm chằm nhìn y, vẫn không tài nào hiểu được lộ số.
Lăng Tỷ Dực tự rót một chén, giơ lên nói: “Mời, mời hai vị.”
Hán tử bên tay tả lạnh lùng thốt: “Chúng tôi không quen biết huynh đài. Tự nhiên được mời, chúng tôi không dám nhận.”
Lăng Tỷ Dực không lý gì đến hắn, vẫy tay gọi Triệu Quan đến ngồi xuống đoạn nói: “Hai vị đại danh đỉnh đỉnh, có ai trên giang hồ lại không biết Lĩnh Nam Song Hùng năm xưa đại chiến quần phỉ tại Đái Vân sơn, anh hùng vô địch, khiến người ta không khỏi bội phục.”
Hai người khẽ biến sắc, cùng nhìn nhau, có vẻ hơi đắc ý. Huynh đệ họ ở Lĩnh Nam đã lâu, danh đầu cũng không lấy gì làm vang dội, không ngờ lại được người ta nhận ra. Hai người cùng quan sát Lăng Tỷ Dực, nghĩ thầm: “Người này bất quá chỉ ngoài hai mươi, khẩu âm không phải người Lĩnh Nam, làm sao lại biết tiếng huynh đệ bọn mình nhỉ?”
Lăng Tỷ Dực tự uống một chén, lại nói tiếp: “Giang hồ nghĩa khí phải vì bằng hữu mà hi sinh. Còn những kẻ đưa bạn bè vào chỗ bất nghĩa hoặc nguy nan thì không phải là hảo bằng hữu. Hai vị thấy có đúng không?”
Huynh trưởng trong Lĩnh Nam Song Hùng là Ngô Đào lên tiếng đáp: “Lời của các hạ, tại hạ không hiểu lắm, xin các hạ nói rõ ràng ra.”
Lăng Tỷ Dực thấp giọng: “Thịnh gia là thế gia có thế lực hùng hậu, lần này có đại sự chắc đã sớm chuẩn bị chu toàn. Thịnh gia kính trọng hai vị là nhân vật có tiếng mới phát thiếp mời, nếu còn tồn tâm sinh sự sẽ không tránh khỏi bị nhục.”
Ngô Đào biến sắc, gượng cười thốt: “Huynh đài nói gì vậy, tại hạ thật sự không hiểu.”
Lăng Tỷ Dực mỉm cười: “Đây là vụ công án từ nhiều năm trước, bằng hữu của các hạ nhớ mãi không quên, định gây sự với Thịnh gia; sự tình còn chưa rõ ràng, hai vị mà ra tay tương trợ khác nào đưa bằng hữu vào chỗ bất nghĩa. Đối thủ đã giới bị nghiêm ngặt, hai vị xuất đầu trợ giúp, chắc không tránh khỏi nguy hiểm. Đó không phải là đạo làm bằng hữu.”
Đệ đệ Ngô Ba biến sắc, cười lạnh: “Ngươi nói nhăng gì vậy? Ta chả hiểu câu nào cả.” Đột nhiên vung trảo chộp lấy cổ tay Lăng Tỷ Dực.
Lăng Tỷ Dực lật tay lại nắm lấy cổ tay hắn, tức thì toàn thân Ngô Ba tê liệt, không động đậy nổi. Lăng Tỷ Dực cực kỳ cao hứng, y mới uốn vài tấc lưỡi đã dễ dàng khiến hai kẻ này lòi đuôi, đỡ cho y phải phí công.
Ngô Đào thấy huynh đệ lọt vào tay đối phương, đành cố gượng cười: “Có gì cứ từ từ nói, cứ từ từ nói. Xin các hạ cứ nói rõ ràng, huynh đệ chúng ta sẽ hồi đáp đầy đủ.” Đột ngột hắn vung tay chộp cổ tay Triệu Quan.
Cậu không thèm tránh, mặc cho hắn nắm lấy. Ngô Đào thình lình ré lên khe khẽ, nhanh nhẹn rút tay lại, bàn tay như bị nhúng vào dầu nóng, đau đến tái người, rồi toàn thân tê đi, tay chân tức thì cứng đơ. Y sợ hãi cùng cực, nhìn sang Triệu Quan thấy cậu đang cười với mình.
Lăng Tỷ Dực nói: “Chúng ta động chân động tay ở chỗ đông người đúng là khó coi quá. Mời hai vị dẫn chúng tôi đi gặp bằng hữu, chúng ta sẽ làm quen.”
Trán Ngô Ba, Ngô Đào đều toát mồ hôi, toàn thân không thể cử động, giống như bị yểm bùa, đành phải ưng thuận.
Lăng Tỷ Dực nắm lấy tay hai người rồi nói: “Xin hai vị dẫn đường.”
Ngô Ba biết Lăng Tỷ Dực dùng nội lực chế trụ mình, chính là dựa vào công phu thật sự, Ngô Đào lại không hiểu được phương cách của thiếu niên, hai người đều kinh sợ, được Lăng Tỷ Dực dìu đi ra ngoài, đến một gian phòng trong khách sạn.
Lăng Tỷ Dực buông lỏng cổ tay Ngô Ba, hỏi: “Người đâu?”
Hắn đáp: “Người nào cơ?”
Lăng Tỷ Dực lại vận lực lên cánh tay, Ngô Ba đau đến nhập cốt nhập tủy, không thốt ra lời nổi. Lăng Tỷ Dực quát: “Kế hoạch của các ngươi, Thịnh lão gia sớm đã biết cả rồi. Tên tiểu tử Trử Hiếu Hiền ở đâu?”
Ngô Ba không dám giả bộ ngây ngô nữa: “Y không ở trong thành. Y sợ rằng vào thành sẽ bị phe đối đầu phát hiện nên dẫn thủ hạ mai phục bên ngoài thành.”
Lăng Tỷ Dực hừ lên một tiếng: “Tối nay hắn dẫn người tới thì các ngươi làm nội ứng chứ gì.” Ngô Đào và Ngô Ba im lặng, hiển nhiên đã thừa nhận.
Lăng Tỷ Dực lắc đầu: “Tại hạ biết rằng giao tình giữa hai vị và Ẩn Tử sâu đậm, nhưng tại hạ cũng phải nói rõ trắng đen cho hai vị rằng lần này đến gây loạn trong lễ đại thọ của vũ lâm tiền bối đúng là việc bất nghĩa. Muốn báo cừu, cứ quang minh chính đại đến khiêu chiến, nhân lúc người ta tổ chức lễ thọ mà đến làm loạn, rõ ràng mất đi bản sắc.”
Ngô Đào, Ngô Ba đều im lặng.
Lăng Tỷ Dực lại nói: “Hơn nữa những chuyện ân ân oán oán trong giang hồ vốn không thể luận giải rành rọt. Tại hạ cũng chỉ lo cho Ẩn Tử, Viêm Thử sơn trang vang danh mấy chục năm nay, thanh danh đó tốt đẹp bao nhiêu? Thọ yến tối nay quần hùng tụ tập như mây, lại đều là hảo bằng hữu của Thịnh gia, nếu đến gây sự mà báo được cừu thì đã đành, nhưng tại hạ e Ẩn Tử lại 'vẽ hổ không thành, thành vẽ chó' mất thôi.”
Ngô Đào, Ngô Ba đã thấy thủ đoạn của y, đều tự kinh hoảng trong lòng: “Thanh niên này là con cái nhà ai mà võ công cao cường đến thế? Vô phúc mà bên đối đối đã chuẩn bị đâu vào đấy thì chuyến này chắc phải nếm đau thương.” Ngô Đào đâm sợ, vội nói: “Huynh đài chỉ điểm đúng lắm. Ban đầu chúng tôi đồng ý đến giúp chẳng qua là ý nghĩ nông nổi nhất thời, giờ được huynh đài chỉ điểm, huynh đệ chúng tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Lăng Tỷ Dực tán đồng: “Như vậy thì hay lắm. Ẩn Tử còn bố trí nội ứng nào nữa trong thọ yến? Tại hạ nhân chuyến này khuyên nhủ bọn họ đừng theo y gây náo động, tự sa vào hiểm cảnh.”
Ngô Đào rất đỗi tâm phục họ Lăng bèn khai thật: “Theo tại hạ biết, còn có Cửu Hoa Sơn Trương Ngũ Công, Xích Bích Hiệp Bạch Vô Quy, Tây Sơn Tam Hùng cùng Đại Bi hòa thượng.”
Lăng Tỷ Dực than: “Những người này sao?”
Ngô Ba đáp: “Huynh đệ tại hạ chỉ biết có bấy nhiêu người thôi.”
Lăng Tỷ Dực nhíu mày: “Thủ đoạn của Ẩn Tử đúng là âm độc thái quá. Hỏa dược tạc đạn của Trương Ngũ Công chắc sẽ làm nháo nhào thọ lễ mất? Lại thêm Bi Tình độc phấn của Đại Bi hòa thượng, phi đao của Tây Sơn Tam Hùng, y nhất định muốn Thọ tinh công lâm vào tử địa rồi.”
Ngô Đào, Ngô Ba xuôi tay không nói năng gì, vẻ mặt hiện lên nét bất nhẫn. Lăng Tỷ Dực thấy thần thái bọn họ, biết rằng mình đoán không sai, bèn hỏi: “Người ta được hưởng thọ, tự có phúc báo đáp. Sao lại phải độc ác thái quá đến thế. Trử chưởng môn tự thân ra tay chứ? Y định xâm nhập Thịnh gia bằng cách nào?”
Ngô Ba đáp: “Trừ người của Thanh Sương kiếm phái, y còn dẫn theo rất nhiều cao thủ. Y cũng không đến nỗi âm độc, ta nghe y nói rằng sẽ xông thẳng vào Thịnh gia, chỉ đích danh lão trang chủ để khiêu chiến. Chuyện mai phục Tây Sơn Tam Hùng cùng Đại Bi hòa thượng để phòng tân khách dự yến chọc tay vào can dự, dự bị tạc đạn của Trương Ngũ Công phòng khi khiêu chiến thất bại sẽ đồng quy ư tận với Thịnh gia.”
Lăng Tỷ Dực kêu ồ lên, không ngớt than: “Lợi hại, lợi hại.” Đoạn buông tay hai người ra, vùng tay lại nói: “Đa tạ hai vị tương cáo. Tại hạ họ Lăng, tiện danh Tỷ Dực. Vừa nãy đã đắc tội, xin hai vị bỏ quá cho.”
Ngô Đào, Ngô Ba kinh hoảng, đưa mắt nhìn nhau, thái độ lập tức chuyển biến. Ngô Đào cúi người nói: “Thế ra là đại công tử của Y Hiệp, năm xưa tiên công từng thụ ân huệ của Y Hiệp mà chưa báo đáp được. Lăng đại công tử vũ công cao cường, hiệp nghĩa vô song, Hổ Khiếu sơn trang quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lăng Tỷ Dực đáp: “Không dám nhận.”
Ngô Ba lúc này can đảm hơn hẳn, nói với Lăng Tỷ Dực: “Lăng đại công tử, lần này Trử huynh đệ tìm được mấy tay viện thủ rất khá, công tử nên cẩn thận.”
Lăng Tỷ Dực hỏi: “Bọn họ hiện giờ ở đâu?”
Ngô Ba đáp: “Trong thổ địa miếu phía đông ngoài thành, định động thủ vào giờ Tuất.”
Lăng Tỷ Dực chắp tay: “Thừa mông hai vị chỉ điểm, tại hạ cảm kích bất tận. Đã đắc tội nhiều, mong được bỏ quá.”
Đoạn cùng Triệu Quan rời đi.
--- Xem tiếp hồi 35 ----
Lăng Tỷ Dực cười nhẹ: “Đúng là mấy vị cậu ấm cô chiêu, ài! Huynh vẫn nghe nói rằng những người lương thiện lại quá ư thích tranh biện mồm miệng.”
Triệu Quan nói: “Đệ thấy hai người họ Thịnh thật ra thông minh lắm.”
Lăng Tỷ Dực hỏi: “Sao cơ?”
Triệu Quan đáp: “Họ kéo huynh giúp đỡ chuyện nhà mà không lộ ra dẫu là nửa điểm.”
Lăng Tỷ Dực nói: “Huynh không biết có giúp được không, chỉ đành tận lực. Nếu đã bảo đảm giữ yên lành cho tối nay, một mình huynh không thể làm được, phải được đệ giúp một tay mới xong.”
Triệu Quan được đề cao đâm ra kinh hoảng: “Đệ? Đệ thì làm được gì?”
Lăng Tỷ Dực bật cười: “Đệ đường đường là Hỏa hạc đường chủ, làm được nhiều lắm chứ. Triệu huynh đệ, đệ và Thịnh gia không thân không thích, huynh không ép đệ phải xuất thủ tương trợ. Thịnh gia dù gì cũng là một trong Vũ lâm tứ đại thế gia, đã hưng vượng mấy chục năm nay tại võ lâm Giang Nam, tuy đám con cháu không có nhân tài đặc biệt nào nhưng cũng là những người biết lễ nghĩa, quy củ, lão trang chủ Thịnh Băng là bậc lão anh hùng đáng để cho chúng ta kính trọng.”
Triệu Quan nghe thế, nghĩ thầm: “Lăng đại ca lúc nào cũng trọng thị mình, mình sao có thể quên ân tình này được?” Bèn gật đầu: “Lăng đại ca, huynh muốn đệ giúp thế nào xin cứ nói ra, đệ nhất định tận lực.”
Lăng Tỷ Dực cao hứng vô cùng: “Vừa rồi huynh còn chưa biết phải nhờ vả đệ thế nào, chúng ta cứ vào thành rồi hẵng bàn. Lúc mới đến thành, huynh thấy mấy nhân vật võ lâm có giao hảo với Thanh Sương phái, cũng nên vào xem xét một chút.”
Triệu Quan hỏi: “Thanh Sương phái có cừu hận gì với Thịnh gia?”
Lăng Tỷ Dực lắc đầu: “Huynh cũng không rõ. Nghe nói trong trận đại chiến Nam Xương năm đó, Thanh Sương chưởng môn Trử Văn Nghĩa bị bắt, theo lời đồn thì ông ta tham sống sợ chết nên đầu hàng địch nhân, tiết lộ nhiều bí mật của võ lâm chính phái mới được thả. Người Thịnh gia nghe được liền ra tay giết chết ông ta. Nhi tử của Trử Văn Nghĩa lại bảo phụ thân mình không có đầu hàng, Thịnh gia mới nghe lời đồn đã giết lầm Trử chưởng môn, nên rêu rao muốn báo cừu. Lúc đó có rất nhiều nhân vật võ lâm tử thương, mấy vị tiền bối cộm cán mới ra mặt khuyên hai bên dừng tay, không truy cứu chuyện này nữa. Đó là chuyện xảy ra nhiều năm rồi, tưởng đâu ý muốn báo cừu của nhi tử Trử Văn Nghĩa cũng nhạt nhòa, nào ngờ lại gây sự với Thịnh gia.”
Triệu Quan gật gù: “Té ra như thế.”
Nói đến đó, hai người đã vào đến trong thành Hàng Châu. Khắp các đường phố, đâu đâu cũng thấy nhân vật võ lâm đeo đao mang kiếm, chắc đều đến dự thọ yến. Lăng Tỷ Dực rảo qua liền mấy tửu quán, thình lình vui mừng thốt: “Vận khí không đến nỗi tệ, cũng để ta gặp được.”
Triệu Quan nhìn theo ánh mắt họ Lăng, thấy hai hán tử sắc mặt đen nhẻm, thân hình lùn thấp, nhìn không thuận mắt chút nào đang ngồi trong góc tửu lâu. Lăng Tỷ Dực cúi đầu thì thầm với Triệu Quan, cậu liền gật đầu đáp ứng.
Lăng Tỷ Dực bèn vào trong tửu quán, gọi tiểu nhị mang cho một hồ rượu rồi đi đến bên bàn của hai hán tử ngồi trong góc, đặt hồ rượu lên bàn, ngồi xuống cười nói: “Hai vị đại ca, huynh đệ mời hai vị uống rượu, nào nào, không nên khách khí.”
Hai hán tử mặt đen chằm chằm nhìn y, vẫn không tài nào hiểu được lộ số.
Lăng Tỷ Dực tự rót một chén, giơ lên nói: “Mời, mời hai vị.”
Hán tử bên tay tả lạnh lùng thốt: “Chúng tôi không quen biết huynh đài. Tự nhiên được mời, chúng tôi không dám nhận.”
Lăng Tỷ Dực không lý gì đến hắn, vẫy tay gọi Triệu Quan đến ngồi xuống đoạn nói: “Hai vị đại danh đỉnh đỉnh, có ai trên giang hồ lại không biết Lĩnh Nam Song Hùng năm xưa đại chiến quần phỉ tại Đái Vân sơn, anh hùng vô địch, khiến người ta không khỏi bội phục.”
Hai người khẽ biến sắc, cùng nhìn nhau, có vẻ hơi đắc ý. Huynh đệ họ ở Lĩnh Nam đã lâu, danh đầu cũng không lấy gì làm vang dội, không ngờ lại được người ta nhận ra. Hai người cùng quan sát Lăng Tỷ Dực, nghĩ thầm: “Người này bất quá chỉ ngoài hai mươi, khẩu âm không phải người Lĩnh Nam, làm sao lại biết tiếng huynh đệ bọn mình nhỉ?”
Lăng Tỷ Dực tự uống một chén, lại nói tiếp: “Giang hồ nghĩa khí phải vì bằng hữu mà hi sinh. Còn những kẻ đưa bạn bè vào chỗ bất nghĩa hoặc nguy nan thì không phải là hảo bằng hữu. Hai vị thấy có đúng không?”
Huynh trưởng trong Lĩnh Nam Song Hùng là Ngô Đào lên tiếng đáp: “Lời của các hạ, tại hạ không hiểu lắm, xin các hạ nói rõ ràng ra.”
Lăng Tỷ Dực thấp giọng: “Thịnh gia là thế gia có thế lực hùng hậu, lần này có đại sự chắc đã sớm chuẩn bị chu toàn. Thịnh gia kính trọng hai vị là nhân vật có tiếng mới phát thiếp mời, nếu còn tồn tâm sinh sự sẽ không tránh khỏi bị nhục.”
Ngô Đào biến sắc, gượng cười thốt: “Huynh đài nói gì vậy, tại hạ thật sự không hiểu.”
Lăng Tỷ Dực mỉm cười: “Đây là vụ công án từ nhiều năm trước, bằng hữu của các hạ nhớ mãi không quên, định gây sự với Thịnh gia; sự tình còn chưa rõ ràng, hai vị mà ra tay tương trợ khác nào đưa bằng hữu vào chỗ bất nghĩa. Đối thủ đã giới bị nghiêm ngặt, hai vị xuất đầu trợ giúp, chắc không tránh khỏi nguy hiểm. Đó không phải là đạo làm bằng hữu.”
Đệ đệ Ngô Ba biến sắc, cười lạnh: “Ngươi nói nhăng gì vậy? Ta chả hiểu câu nào cả.” Đột nhiên vung trảo chộp lấy cổ tay Lăng Tỷ Dực.
Lăng Tỷ Dực lật tay lại nắm lấy cổ tay hắn, tức thì toàn thân Ngô Ba tê liệt, không động đậy nổi. Lăng Tỷ Dực cực kỳ cao hứng, y mới uốn vài tấc lưỡi đã dễ dàng khiến hai kẻ này lòi đuôi, đỡ cho y phải phí công.
Ngô Đào thấy huynh đệ lọt vào tay đối phương, đành cố gượng cười: “Có gì cứ từ từ nói, cứ từ từ nói. Xin các hạ cứ nói rõ ràng, huynh đệ chúng ta sẽ hồi đáp đầy đủ.” Đột ngột hắn vung tay chộp cổ tay Triệu Quan.
Cậu không thèm tránh, mặc cho hắn nắm lấy. Ngô Đào thình lình ré lên khe khẽ, nhanh nhẹn rút tay lại, bàn tay như bị nhúng vào dầu nóng, đau đến tái người, rồi toàn thân tê đi, tay chân tức thì cứng đơ. Y sợ hãi cùng cực, nhìn sang Triệu Quan thấy cậu đang cười với mình.
Lăng Tỷ Dực nói: “Chúng ta động chân động tay ở chỗ đông người đúng là khó coi quá. Mời hai vị dẫn chúng tôi đi gặp bằng hữu, chúng ta sẽ làm quen.”
Trán Ngô Ba, Ngô Đào đều toát mồ hôi, toàn thân không thể cử động, giống như bị yểm bùa, đành phải ưng thuận.
Lăng Tỷ Dực nắm lấy tay hai người rồi nói: “Xin hai vị dẫn đường.”
Ngô Ba biết Lăng Tỷ Dực dùng nội lực chế trụ mình, chính là dựa vào công phu thật sự, Ngô Đào lại không hiểu được phương cách của thiếu niên, hai người đều kinh sợ, được Lăng Tỷ Dực dìu đi ra ngoài, đến một gian phòng trong khách sạn.
Lăng Tỷ Dực buông lỏng cổ tay Ngô Ba, hỏi: “Người đâu?”
Hắn đáp: “Người nào cơ?”
Lăng Tỷ Dực lại vận lực lên cánh tay, Ngô Ba đau đến nhập cốt nhập tủy, không thốt ra lời nổi. Lăng Tỷ Dực quát: “Kế hoạch của các ngươi, Thịnh lão gia sớm đã biết cả rồi. Tên tiểu tử Trử Hiếu Hiền ở đâu?”
Ngô Ba không dám giả bộ ngây ngô nữa: “Y không ở trong thành. Y sợ rằng vào thành sẽ bị phe đối đầu phát hiện nên dẫn thủ hạ mai phục bên ngoài thành.”
Lăng Tỷ Dực hừ lên một tiếng: “Tối nay hắn dẫn người tới thì các ngươi làm nội ứng chứ gì.” Ngô Đào và Ngô Ba im lặng, hiển nhiên đã thừa nhận.
Lăng Tỷ Dực lắc đầu: “Tại hạ biết rằng giao tình giữa hai vị và Ẩn Tử sâu đậm, nhưng tại hạ cũng phải nói rõ trắng đen cho hai vị rằng lần này đến gây loạn trong lễ đại thọ của vũ lâm tiền bối đúng là việc bất nghĩa. Muốn báo cừu, cứ quang minh chính đại đến khiêu chiến, nhân lúc người ta tổ chức lễ thọ mà đến làm loạn, rõ ràng mất đi bản sắc.”
Ngô Đào, Ngô Ba đều im lặng.
Lăng Tỷ Dực lại nói: “Hơn nữa những chuyện ân ân oán oán trong giang hồ vốn không thể luận giải rành rọt. Tại hạ cũng chỉ lo cho Ẩn Tử, Viêm Thử sơn trang vang danh mấy chục năm nay, thanh danh đó tốt đẹp bao nhiêu? Thọ yến tối nay quần hùng tụ tập như mây, lại đều là hảo bằng hữu của Thịnh gia, nếu đến gây sự mà báo được cừu thì đã đành, nhưng tại hạ e Ẩn Tử lại 'vẽ hổ không thành, thành vẽ chó' mất thôi.”
Ngô Đào, Ngô Ba đã thấy thủ đoạn của y, đều tự kinh hoảng trong lòng: “Thanh niên này là con cái nhà ai mà võ công cao cường đến thế? Vô phúc mà bên đối đối đã chuẩn bị đâu vào đấy thì chuyến này chắc phải nếm đau thương.” Ngô Đào đâm sợ, vội nói: “Huynh đài chỉ điểm đúng lắm. Ban đầu chúng tôi đồng ý đến giúp chẳng qua là ý nghĩ nông nổi nhất thời, giờ được huynh đài chỉ điểm, huynh đệ chúng tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Lăng Tỷ Dực tán đồng: “Như vậy thì hay lắm. Ẩn Tử còn bố trí nội ứng nào nữa trong thọ yến? Tại hạ nhân chuyến này khuyên nhủ bọn họ đừng theo y gây náo động, tự sa vào hiểm cảnh.”
Ngô Đào rất đỗi tâm phục họ Lăng bèn khai thật: “Theo tại hạ biết, còn có Cửu Hoa Sơn Trương Ngũ Công, Xích Bích Hiệp Bạch Vô Quy, Tây Sơn Tam Hùng cùng Đại Bi hòa thượng.”
Lăng Tỷ Dực than: “Những người này sao?”
Ngô Ba đáp: “Huynh đệ tại hạ chỉ biết có bấy nhiêu người thôi.”
Lăng Tỷ Dực nhíu mày: “Thủ đoạn của Ẩn Tử đúng là âm độc thái quá. Hỏa dược tạc đạn của Trương Ngũ Công chắc sẽ làm nháo nhào thọ lễ mất? Lại thêm Bi Tình độc phấn của Đại Bi hòa thượng, phi đao của Tây Sơn Tam Hùng, y nhất định muốn Thọ tinh công lâm vào tử địa rồi.”
Ngô Đào, Ngô Ba xuôi tay không nói năng gì, vẻ mặt hiện lên nét bất nhẫn. Lăng Tỷ Dực thấy thần thái bọn họ, biết rằng mình đoán không sai, bèn hỏi: “Người ta được hưởng thọ, tự có phúc báo đáp. Sao lại phải độc ác thái quá đến thế. Trử chưởng môn tự thân ra tay chứ? Y định xâm nhập Thịnh gia bằng cách nào?”
Ngô Ba đáp: “Trừ người của Thanh Sương kiếm phái, y còn dẫn theo rất nhiều cao thủ. Y cũng không đến nỗi âm độc, ta nghe y nói rằng sẽ xông thẳng vào Thịnh gia, chỉ đích danh lão trang chủ để khiêu chiến. Chuyện mai phục Tây Sơn Tam Hùng cùng Đại Bi hòa thượng để phòng tân khách dự yến chọc tay vào can dự, dự bị tạc đạn của Trương Ngũ Công phòng khi khiêu chiến thất bại sẽ đồng quy ư tận với Thịnh gia.”
Lăng Tỷ Dực kêu ồ lên, không ngớt than: “Lợi hại, lợi hại.” Đoạn buông tay hai người ra, vùng tay lại nói: “Đa tạ hai vị tương cáo. Tại hạ họ Lăng, tiện danh Tỷ Dực. Vừa nãy đã đắc tội, xin hai vị bỏ quá cho.”
Ngô Đào, Ngô Ba kinh hoảng, đưa mắt nhìn nhau, thái độ lập tức chuyển biến. Ngô Đào cúi người nói: “Thế ra là đại công tử của Y Hiệp, năm xưa tiên công từng thụ ân huệ của Y Hiệp mà chưa báo đáp được. Lăng đại công tử vũ công cao cường, hiệp nghĩa vô song, Hổ Khiếu sơn trang quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lăng Tỷ Dực đáp: “Không dám nhận.”
Ngô Ba lúc này can đảm hơn hẳn, nói với Lăng Tỷ Dực: “Lăng đại công tử, lần này Trử huynh đệ tìm được mấy tay viện thủ rất khá, công tử nên cẩn thận.”
Lăng Tỷ Dực hỏi: “Bọn họ hiện giờ ở đâu?”
Ngô Ba đáp: “Trong thổ địa miếu phía đông ngoài thành, định động thủ vào giờ Tuất.”
Lăng Tỷ Dực chắp tay: “Thừa mông hai vị chỉ điểm, tại hạ cảm kích bất tận. Đã đắc tội nhiều, mong được bỏ quá.”
Đoạn cùng Triệu Quan rời đi.
--- Xem tiếp hồi 35 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.