Thiên Quan Song Hiệp

Chương 23: Phi Phong đao pháp

Trịnh Phong

01/03/2013

Triệu Quan thấy vẻ cười cợt trên mặt Thành Đạt không giảm chút nào, hờn mát: “Thúc cười đủ chưa?”

Thành Đạt lại cười ha hả: “Mẹ con đúng là không đơn giản, không đơn giản tí nào! Nhân vật cỡ Vân Long Anh mà cũng….hắc hắc, hắc hắc.”

Triệu Quan hỏi: “Vân Long Anh là người thế nào?”

Thành Đạt đáp: “Một nhân vật tương đối có bản sắc.”

Lại giảng giải tiếp: “Triệu Quan, các môn phái bang hội trên giang hồ tính ra có ‘cửu phái, nhị bang, tam môn, tứ thế gia’. Những bang phái, thế lực quật khởi sau này thuộc về các bang hội hắc đạo. Sau trận chiến Nam Xương mười năm trước, đại đa số các môn phái, thế gia sa sút, rất nhiều nhân vật võ lâm đã gia nhập các bang phái, vì thế có thể nói võ lâm hiện giờ là thiên hạ của các bang hội. Trong các bang phái thì Thanh Bang lớn nhất, gia gia con năm xưa từng là lão đại của bang này. Đứng kế tiếp là Cái Bang. Cái Bang có lịch sử lâu đời, thế lực phân bố khắp đại giang nam bắc, nhân vật trong bang đều là khất cái có võ công. Tiếp nữa là Long bang. Long bang nguyên do Hổ Hiệp sáng lập, dưới bàn tay của Lăng phu nhân Tần Yến Long đã phát dương quang đại, hô mưa gọi gió, vì người thiên hạ mà tiêu diệt Hỏa giáo…”

Triệu Quan hỏi: “Hỏa giáo?”

Thành Đạt đáp: “Đúng, đó là chuyện trong quá khứ. Trong trận chiến Nam Xương, hai người Lăng Tiêu và Tần Yến dẫn đầu nhân sĩ võ lâm chính giáo tiến thẳng lên Độc Thánh phong, giết chết Hỏa giáo giáo chủ Độc Thánh, dẹp yên Hỏa loạn. Giờ thì Hỏa giáo đã bị nhổ sạch gốc rễ, không còn trên giang hồ nữa.” Triệu Quan lại gật gù.

Thành Đạt kể tiếp: “Sau này, Tần hiệp thoái ẩn, đem Long bang giao cho Vân Long Anh chưởng quản. Bản lĩnh của y không nhỏ, mới chưa đến năm mươi tuổi mà đã tề danh cùng Cái Bang bang chủ Ngô Tam Thạch và Thanh Bang bang chủ Triệu Tự Tường. Mẹ con đúng là ‘tuệ nhãn thức anh hùng’ mười năm trước đã biết Vân Long Anh là nhân vật có hạng.”

Triệu Quan ngây ngẩn, không biết nên hi vọng ai là cha mình. Lại nghĩ: “Có lẽ cái tên Triệu Quan mẹ đặt cho mình chẳng qua là một cái tên tùy tiện mà thôi. Nếu theo họ Cơ của mẹ, chẳng phải mình là Cơ Quan sao? Cơ Quan, Kê Quan, khó nghe quá! Nếu là họ Lưu, Lưu Quan cũng tạm được, là Lưu Quan trong ba người Lưu, Quan, Trương kết nghĩa vườn đào. Ài, mình đến lẩn thẩn mất thôi, kẻ thù giết mẹ là ai, cha đẻ là ai đều chưa biết, ngay cả họ là gì cũng mù tịt luôn, thiên hạ lại có chuyện hồ đồ đến thế ư?”

Thành Đạt hình như chỉ thấy sự tình vô cùng thú vị, kêu điếm tiểu nhị mang rượu và thức nhắm lên phòng, cùng Triệu Quan đối ẩm chuyện trò.

Triệu Quan có lòng dạ nào mà cười nói, cụng hết chén này đến chén khác, thầm nhủ: “Người này rất thích uống rượu, có lẽ thật sự là cha mình. Không chừng Vân bang chủ cũng thích uống rượu thì sao đây? Mẹ nó chứ, mình cứ uống thêm mấy chén sẽ bớt đi những chuyện vớ vẩn đau đầu nhức óc này.” Bèn tận tình đối ẩm với Thành Đạt, uống đến say mềm người, chẳng biết gì nữa.

Trưa trật hôm sau, Triệu Quan mới mở mắt, lại nghỉ ngơi thêm nửa ngày, đến tận sáng hôm sau nữa mới cùng Thành Đạt theo chân Trương Tĩnh lên đường.



Trương Tĩnh lo liệu thập phần chu đáo, thuê cho hai người một cỗ xe lớn, ăn nghỉ rất thoải mái, cứ chậm rãi đi về hướng tây bắc. Dọc đường, Triệu Quan và Thành Đạt tiêu khiển đủ trò, vô cùng mãn ý.

Trong lòng Triệu Quan đã có tính toán, biết rằng khi đến Long cung, hầu như mọi mù mờ về thân thế sẽ sáng tỏ, nếu mình không phải là con trai Thành Đạt thì hai người sẽ rẽ sang hai ngả bèn thầm nhủ: “Đao pháp người này cực cao, mình mà không học thì sau này làm gì còn cơ hội. Cơ hội tốt thế này bỏ qua thế nào được? Nhưng nhiều khả năng mình và ông ta không thân không thích, lẽ nào chịu dạy cho mình?”

Đi được hai ngày, chiều tối hôm ấy, hai người vừa dùng cơm vừa chuyện gẫu trong phòng khách, rốt cuộc Triệu Quan cũng thu hết dũng khí nói với Thành Đạt: “Thành đại thúc, hôm nọ thúc chém chết mấy tên khốn Trường Tĩnh bang trên thuyền, hình như có một chiêu như thế này.” Đoạn nhấc đũa lên thay đao xả chéo xuống mé hữu, từ từ thu lại rồi công lên thượng bàn địch nhân. Triệu Quan hỏi: “Cháu cứ thắc mắc, vì sao một đao này của thúc lại chém lên vị trí cao thế? Cứ chém xuống trung bàn có phải đơn giản hơn không?”

Thành Đạt buông đũa, quan sát động tác của cậu bé rồi giải thích: “Nhát đao chém vào thượng bàn chỉ là hư chiêu, còn ba bốn biến hóa nữa đằng sau, tịnh không thể bằng vào một đao này mà làm địch nhân bị thương được. Tên cầm côn võ công quá kém nên bị ta chém trúng vai, chứ gặp phải cao thủ thì không thể chém trúng được, vì thế biến chiêu xong còn có thể phòng thủ và tấn công tiếp, linh hoạt vô cùng.”

Triệu Quan ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Đao của thúc hớt lên cao thì biến chiêu và tự phòng thủ bằng cách nào?”

Thành Đạt cười không đáp, nhìn Triệu Quan mà rằng: “Con muốn học đao pháp của ta cứ nói tuột ra. Con nghĩ ta có dạy con không?”

Triệu Quan nói thẳng băng: “Cháu nhận thúc là cha thì thúc sẽ dạy, không nhận thì không dạy.”

Thành Đạt ha hả cười vang: “Con hiểu rõ đấy.”

Triệu Quan thở dài: “Thôi vậy! Mẹ cháu chưa từng nói, cháu làm sao mà biết được ai là cha mình? Cháu mà nhận thúc, đúng thì không nói làm gì, sai thì đúng là đã đầu môi chót lưỡi lại còn lẩn thẩn, thúc muốn cháu phải làm sao?” Nói xong cậu ngả người lên ghế, trong lòng hết sức ảo não.

Thành Đạt nhìn cậu từ phía đối diện, lên tiếng: “Triệu Quan, con nghe đây. Nếu con không sợ khổ, ta sẽ dạy con.”

Triệu Quan mừng lắm, ngẩng đầu hỏi: “Thật chứ?”

Thành Đạt gật đầu. Triệu Quan quỳ luôn xuống, dập đầu ba cái.



Thành Đạt không đỡ cậu dậy, chậm rãi nói tiếp: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Hôm nay con dập đầu ba lần với ta, cũng coi là đệ tử của ta, ta sẽ tận tân chỉ dạy Phi Phong đao pháp. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, quan hệ sư đồ giữa chúng ta vẫn bất biến. Con rõ chưa?”

Triệu Quan mừng đến nỗi lông mày dựng lên: “Sư phụ tại thượng, đệ tử hiểu rồi.”

Thành Đạt lắc đầu: “Con không cần gọi ta là sư phụ, cứ gọi Thành đại thúc như cũ là được.” Triệu Quan gật đầu lĩnh ý.

Hôm sau, Thành Đạt bắt đầu dạy Triệu Quan đao pháp. Bình thường Thành Đạt xuề xòa, hài hước nhưng khi dạy võ công lại cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc, Triệu Quan có chỗ nào sơ khoáng liền quở mắng đến nơi đến chốn. Nguyên Triệu Quan cũng có chút căn bản về võ công song rất thô thiển, chưa từng được nếm trải võ công thượng thừa, giờ gặp minh sư, không dám lần khân, chuyên cần khổ luyện.

Dọc đường, Thành Đạt trì hoãn hành trình, liên tục mượn cớ đưa Triệu Quan thăm thú phong cảnh sông nước núi non, điểm nào cũng dừng lại một đôi bữa đợi cho cậu luyện chiêu thức được vài phần hỏa hầu mới đi tiếp, mất gần ba tháng trời mới đến chân Ngũ Bàn sơn. Bấy giờ Triệu Quan đã học được ba bốn thành đao pháp của Thành Đạt, thành tựu sau này phải dựa vào tự khổ luyện. Thành Đạt truyền thụ một ít khẩu quyết khinh công, mặc cậu tự tập luyện.

Ba người đến sát chân núi, nghỉ chân ở một khách xá, Trương Tĩnh thông báo với người canh gác của Long bang. Thành Đạt để Triệu Quan diễn luyện Phi Phong đao pháp tại hậu viện, liên tục chỉ điểm. Đợi Triệu Quan diễn luyện ba lượt, hoàn toàn không sai sót gì, Thành Đạt mới bảo: “Quan nhi, con thông minh lắm, tiếp thu rất nhanh. Nhưng đạo tu luyện võ công thì phải ngày ngày khổ công, từng giờ từng khắc cần cù tập luyện mới đạt đến mức tinh thâm được. Sau này, ta không thể hôm sớm đốc thúc con, mong là con tự mình nỗ lực.”

Triệu Quan kinh ngạc: “Thành đại thúc, thúc… thúc muốn đi ư?”

Thành Đạt đáp: “Việc gì trên đời mà chẳng có hợp có phân, chúng ta có một khoảng thời gian cùng nhau cũng là có duyên. Duyên tụ rồi tan là việc bình thường. Ta cùng con lên núi, giao tận tay Vân bang chủ rồi sẽ ra đi.”

Triệu Quan không đành lòng, những ngày gần đây cậu đã sớm coi Thành Đạt là phụ thân, càng lúc càng thân thiết kính yêu. Cậu vẫn cho rằng Thành Đạt sẽ đem mình theo, mình cũng có được một trưởng bối đủ tầm để dựa dẫm, lẽ nào lại nghĩ rằng ông ta sẽ bỏ mình mà đi? Ý niệm xoay chuyển, tự hỏi: “Giang hồ lãng tử như đại thúc, làm sao có thể mang nhi tử hành tẩu giang hồ được? Hà huống mình chưa chắc đã là nhi tử của đại thúc. Thêm vào đó, mẹ mình lại không phải là vợ của đại thúc, biết đâu ông ấy chẳng còn cả chục đứa con đang chờ được chiếu cố, dạy bảo, lý nào lại dành hết thời gian cho mình được?” Ngẫm đến đây, tư tưởng thông suốt nhưng không thể rũ sạch buồn thương trong lòng, hít sâu một hơi rồi quỳ xuống trước mặt Thành Đạt, cung cung kính kính vập đầu.

Thành Đạt đỡ cậu dậy: “Mẫu thân con là một trong những người ta khâm phục, năm xưa lại từng có ân với ta. Con là nhi tử của Cơ Hỏa Hạc, ta dạy con võ công cũng là chuyện nên làm.”

Triệu Quan gật gù, trong lòng bất giác dấy lên nghi hoặc: “Đại thúc không đề cập đến chuyện nhận cha con nữa, hiện giờ lại bảo dạy mình võ công vì mẹ mình có ơn với ông ấy, tịnh không phải vì mình là nhi tử. Lẽ nào đại thúc biết rằng mình không phải là con trai ông ấy?”

Đúng lúc đó, Trương Tĩnh về đến hậu viện, cất tiếng: “Thành thiếu gia, Triệu tiểu gia, Vân bang chủ có lời mời hai vị lên núi tương kiến.” Bốn bang chúng Long bang theo sau y bước lên hành lễ cực kỳ cung kính với hai người rồi đi trước dẫn đường, đưa cả hai lên núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Quan Song Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook