Chương 101: Thất thủ thụ cầm
Trịnh Phong
01/03/2013
Không biết đã trải qua bao lâu, Triệu Quan cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, ý thức cũng từ từ trở lại, mở mắt ra chỉ thấy mình đang nằm trong một căn phòng tối đen, xa xa ngoài cửa sổ le lói chút ánh sáng mờ mờ chiếu vào, không biết lúc này đã là lúc nào. Gã cố vặn mình, chỉ cảm thấy toàn thân không thể cử động, nhìn lại thì ra chân tay đều bị trói chặt. Gã cảm thấy toàn thân lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy khắp người không một mảnh vải. Triệu Quan hít sâu một hơi, một cơn đau kịch liệt dồn lên từ trước ngực, tự hồ gân cốt bị đứt thành mấy đoạn, cố vận nội lực thì thấy chân khí không sao thông qua tâm mạch, trong lòng hiểu rõ mình bị Kim Ngô Nhân Ba Thiết đánh một đòn cực nặng, có cảm giác bị nội thương không nhẹ.
Gã vận khí không được, cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, thổ ra một bụm máu, thầm nghĩ: “Tình hình này có vẻ hung nhiều lành ít. Cũng còn may là Đinh Hương đã đi trước và người nhà họ Trần cũng thoát hiểm thành công.”
Triệu Quan tin chắc mình bị bắt, cái chết đã sờ sờ trước mắt, trong lòng lại thản nhiên. Nghĩ ngợi sang chuyện khác, lại thầm nhủ: “Bọn khốn này không bắt được người nào họ Trần, lại tưởng mình là con rể Trần gia, có khi sẽ sung thêm vào số người bị bắt, mình bị bắt đến giờ vẫn chưa bị giết, trên đường bị giải lên kinh thành biết đâu lại có cơ hội được người khác cứu thoát cũng nên.” Nghĩ một hồi, trong lòng lại dấy lên hy vọng. Nghĩ lộn xộn một lúc, chợt thấy trước ngực đau quặn, lại gục đầu hôn mê bất tỉnh.
Không biết hôn mê đã bao lâu, Triệu Quan chợt nghe tiếng chân bên ngoài, sau đó có người đẩy cửa bước vào, một lạt ma cầm đuốc bước đến trước mặt, chính là Kim Ngô Nhân Ba Thiết. Hắn ngồi xuống trước mặt gã, chằm chằm nhìn Triệu Quan không dứt. Triệu Quan bị nhìn đến phát tê người, lại thêm trước đó đã sớm không coi mọi sự ra gì, liền nhắm mắt lại không thèm nhìn hắn nữa. Qua một lúc, Kim Ngô Nhân Ba Thiết nói: “Tiểu tử, mười thuộc hạ của ta đã chết dưới tay ngươi, ta từ khi hạ sơn chưa từng bị một trận thảm bại nào như vậy. Trả lời cho ta nghe, ngươi là ai?”
Triệu Quan cười nói: “Trí nhớ của ngươi hơi tồi đó. Ta đã nói cho ngươi từ trước, ta là chồng của cả hai cô con gái nhà họ Trần, họ Vương tên Tam. Đại lạt ma, ta bị ngươi bắt, cũng là chưa bao giờ gặp thất bại như vậy, có điều ngươi muốn giết muốn mổ cứ tùy tiện, sao lại lột hết quần áo của ta như vậy?”
Kim Ngô cười lạnh nói: “Ngươi toàn thân đều có chất độc, không lột hết quần áo sao được? Có điều ngươi đường đường là một đại nam nhân, sợ gì chuyện đó. Yên tâm, ta sẽ lấy chất độc của ngươi, từng thứ từng thứ một dùng trên người ngươi, để xem ngươi sẽ chết như thế nào!”
Triệu Quan cười đáp: “Ngươi không biết cách dùng chất độc của ta, nếu tùy tiện động vào, đảm bảo người chết đầu tiên là ngươi đó.”
Kim Ngô lạnh lùng nhìn gã nói: “Chết đến nơi rồi còn dám cười à?” Tiến lên mấy bước, tung chân đá một cước vào ngực gã.
Triệu Quan đau đến gập người lại, sau đó không thèm nói gì nữa. Kim Ngô quát hỏi: “Nói thật cho ta nghe! Những người nhà họ Trần trốn ở đâu?” Triệu Quan đáp: “Ngươi cứ dập đầu trước mặt ta mấy cái, không biết chừng đại gia cao hứng sẽ nói cho ngươi nghe.” Kim Ngô tức điên người, đạp thêm lên người gã một cái, Triệu Quan đã bị trọng thương, giờ trúng thêm mấy cước, lại chìm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Triệu Quan cảm giác có người nhẹ nhàng nâng mình ngồi dậy, đổ vào miệng gã một thứ canh gì đó. Gã mở mắt ra, thấy trước mặt một vị lạt ma già, khắp mặt đầy những nếp nhăn, đang cho mình uống một bát gì đó. Gã bụng đói meo, lập tức há miệng uống một ngụm lớn, lại nghĩ: “Nếu là thuốc độc, để mình trúng độc mà chết có khi còn yên tĩnh hơn như thế này, làm bao cát cho lão quỷ khốn kiếp Ba Thiết đấm đá.” Có điều bát canh này hiển nhiên là không có độc, Triệu Quan uống hết rồi, nghiêng mặt nhìn lão lạt ma mỉm cười, tỏ ý đa tạ, lão lạt ma gật gật đầu, nhìn gã cười khẽ, rồi quay người đi ra.
Về sau, cứ hàng ngày Kim Ngô ba lần bốn bận tra khảo Triệu Quan, có điều gã căn bản không biết nhà họ Trần ẩn trốn nơi đâu, có đánh chết cũng chẳng có cách gì nói ra được, chỉ còn cách giương mắt lên nhìn, mồm miệng thì không ngớt châm chọc, khiến cho Kim Ngô vừa bực vừa giận mà không biết làm sao.
Đến một hôm, Kim Ngô lại tiếp tục vào tra khảo, Triệu Quan cười nói: “Ngươi không phải đã luyện thành Thiên Nhãn Thông rồi ư? Sao không ngồi vận công, dùng thiên nhãn tìm kiếm, đến hỏi ta làm gì?” Kim Ngô lạnh lùng nói: “Ngươi tự xưng là con rể nhà họ Trần, làm sao lại không biết chỗ, mấy vị lão bà của ngươi xem ra cũng quá vô tình đấy, đã biết ngươi bị ta bắt mà không hề tìm cách đến cứu!”
Triệu Quan nói: “Bọn họ biết ta bị lão khốn khiếp nhà ngươi bắt, đâm ra sợ nhìn thấy mặt ngươi phát buồn nôn, đương nhiên không dám đến cứu.” Kim Ngô gần như phát điên, phi người tới tung ra một cước. Triệu Quan cảm giác trước ngực đau như cắt, hai mắt tối xầm, trong lúc mơ hồ dường như thấp thoáng thấy đôi hai mắt long lanh của Trần Như Chân, trong lòng chợt cảm thấy thư thái, thầm nhủ: “Mình đã sớm quyết định dù có vì nàng chết cũng không hối hận. Lúc đó nàng quay lại tìm ta, như thế là đối với ta đã muôn phần quan tâm rồi. Nếu nàng biết ta bị bọn ác lạt ma này bắt giữ, nhất định vội vàng chạy lại cứu. Ái chà! Tiểu cô nương này thật quá ngây thơ chỉ mong cô ta không sao là tốt rồi.”
Kim Ngô đang định đá thêm cái nữa, chợt nghe trước cửa có tiếng chân bước, một vị lão lạt ma cao đang đến trước cửa, nói một câu gì đó. Kim Ngô bước vội về phía trước, cúi mình cung kính chào. Lão lạt ma khom mình, đỡ lấy tay Kim Ngô, ghé sát tai hắn nói thầm mấy câu. Vị lạt ma này nhìn khoảng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, tóc búi thành cuộn trên đỉnh đầu, bó lại bằng một cái vòng được kết bằng những hạt ngọc thạch xanh vàng nhiều màu sặc sỡ, mi dài tới ngực, toàn thân mặc tăng bào hồng rực, tay áo dài quét đất, bên ngoài khoác một áo lông cừu trắng muốt, đeo một thắt lưng khảm ngọc thạch, là trang phục của các Khang Ba lạt ma. Triệu Quan chưa từng nhìn thấy Khang Ba lạt ma bao giờ, không biết họ đều để tóc tu hành, trợn mắt lên nhìn lão đầy vẻ kinh ngạc. Lão lạt ma nhìn Kim Ngô Nhân Ba Thiết nói vài câu, đi về phía Triệu Quan, đỡ lấy khuôn mặt gã, ngắm nghía một hồi, lại cầm lấy tay trái gã, soi dưới ánh lửa, trên mặt lộ nét cười.
Triệu Quan kinh hãi, toàn thân tê dại, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lão lạt ma này cũng có sở thích khác người như anh em họ Giang? Không ổn rồi, ta khi trước từng giả trang thành thích người đồng giới, không ngờ lộng giả thành chân, hôm nay bị lão lạt ma biến thành con gái thật.” Cũng may lão lạt ma chỉ nhìn qua mặt và tay gã, sau đó lùi ra, cùng Kim Ngô Nhân Ba Thiết nói chuyện một hồi. Hai người nói bằng tiếng Tây Tạng, Triệu Quan một câu cũng không hiểu, chỉ thấy cả hai không ngừng nhìn mình, chỉ chỉ chỏ chỏ, dường như đang tranh luận rất căng thẳng. Triệu Quan thầm nhủ: “Hai tên lạt ma khốn khiếp này, quá nửa là đang bàn xem hành hạ ta như thế nào!” Qua một lúc, chỉ thấy Kim Ngô Nhân Ba Thiết gật gật đầu, quay lại nhìn gã trừng mắt một cái, trong mắt đầy vẻ oán hận và phẫn nộ, sau đó quay lại thi lễ với lão lạt ma rồi đi ra.
Sau đó có bảy tám lão lạt ma khác đi vào, lão lạt ma ban đầu đến bên Triệu Quan, miệng có nét cười, nhìn gã nói điều gì đó, khẩu khí đầy vẻ ôn hòa. Triệu Quan nghe hắn lý la lý lố một hồi, nửa câu cũng không thông, có điều thấy lão có vẻ không có gì là ác ý, thuận tiện mỉm cười đáp lễ, cũng gật gật đầu.
Lão lạt ma cười khẽ, phất tay ra hiệu cho mấy lạt ma nhỏ tuổi đi lên phía trước, rồi tất cả phất tay áo hướng Triệu Quan cúi đầu bái chào. Triệu Quan chính lúc đang cảm thấy kỳ lạ, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm không hay, thầm nghĩ: “Không xong! Chẳng nhẽ bọn chúng định tế sống ta sao? Có lẽ lúc này lão lạt ma hỏi ta có đồng ý không, thấy ta gật đầu nên mới cao hứng như vậy.”
Đám lạt ma bái chào xong, một tên lạt ma trẻ tuổi đi về phía Triệu Quan, từ trong áo lấy ra một cây giới đao nhỏ, Triệu Quan đang lúc hoang mang không biết bọn chúng định cắt mổ mình như thế nào, thấy hắn rút đao, tức thì mặt mày trắng bệch, đến khi phát hiện ra hắn dùng đao cắt dây trói chân tay cho gã, Triệu Quan mới thở phào một hơi. Lại một lạt ma khác đi lên trước, mặc cho gã một bộ quần áo, Triệu Quan cũng đang lạnh nên để mặc họ mặc y phục cho mình. Đến khi mặc xong nhìn lại mới thấy đó là một bộ tăng bào màu hồng, ngoài thêu kim tuyến, ống tay và cổ áo làm bằng gấm hồng, trên mặt ngoài thêu hoa văn bằng chỉ bạc, cực kỳ tinh xảo.
Đám lạt ma giúp Triệu Quan mặc quần áo xong, đỡ lấy eo, nâng tay gã nâng ra khỏi phòng. Triệu Quan thấy bên ngoài là một gian phòng khác, trên điện có một bức tượng phật sơn son thếp vàng, dường như là một ngôi miếu. Đám lạt ma đưa gã ra ngoài cửa, phía ngoài mặt trời chói chang, Triệu Quan nhíu mày chớp mắt, thấy bên ngoài dường như có bảy tám chục lạt ma, thấy gã được đưa ra, nhất loạt phất tay áo cúi đầu hướng Triệu Quan làm lễ bái tổ. Gã thấy cả đám đồng thanh tụng niệm kinh văn gì đó, chỉ cảm giác trong tay ong ong, mắt thấy đám lạt ma hết quỳ lại đứng, lễ bái không ngừng, cảm giác hoang mang như đang trong mộng.
--- Xem tiếp hồi 102 ----
livan chú: Thất thủ thụ cầm = Thua trận bị bắt giam.
Gã vận khí không được, cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, thổ ra một bụm máu, thầm nghĩ: “Tình hình này có vẻ hung nhiều lành ít. Cũng còn may là Đinh Hương đã đi trước và người nhà họ Trần cũng thoát hiểm thành công.”
Triệu Quan tin chắc mình bị bắt, cái chết đã sờ sờ trước mắt, trong lòng lại thản nhiên. Nghĩ ngợi sang chuyện khác, lại thầm nhủ: “Bọn khốn này không bắt được người nào họ Trần, lại tưởng mình là con rể Trần gia, có khi sẽ sung thêm vào số người bị bắt, mình bị bắt đến giờ vẫn chưa bị giết, trên đường bị giải lên kinh thành biết đâu lại có cơ hội được người khác cứu thoát cũng nên.” Nghĩ một hồi, trong lòng lại dấy lên hy vọng. Nghĩ lộn xộn một lúc, chợt thấy trước ngực đau quặn, lại gục đầu hôn mê bất tỉnh.
Không biết hôn mê đã bao lâu, Triệu Quan chợt nghe tiếng chân bên ngoài, sau đó có người đẩy cửa bước vào, một lạt ma cầm đuốc bước đến trước mặt, chính là Kim Ngô Nhân Ba Thiết. Hắn ngồi xuống trước mặt gã, chằm chằm nhìn Triệu Quan không dứt. Triệu Quan bị nhìn đến phát tê người, lại thêm trước đó đã sớm không coi mọi sự ra gì, liền nhắm mắt lại không thèm nhìn hắn nữa. Qua một lúc, Kim Ngô Nhân Ba Thiết nói: “Tiểu tử, mười thuộc hạ của ta đã chết dưới tay ngươi, ta từ khi hạ sơn chưa từng bị một trận thảm bại nào như vậy. Trả lời cho ta nghe, ngươi là ai?”
Triệu Quan cười nói: “Trí nhớ của ngươi hơi tồi đó. Ta đã nói cho ngươi từ trước, ta là chồng của cả hai cô con gái nhà họ Trần, họ Vương tên Tam. Đại lạt ma, ta bị ngươi bắt, cũng là chưa bao giờ gặp thất bại như vậy, có điều ngươi muốn giết muốn mổ cứ tùy tiện, sao lại lột hết quần áo của ta như vậy?”
Kim Ngô cười lạnh nói: “Ngươi toàn thân đều có chất độc, không lột hết quần áo sao được? Có điều ngươi đường đường là một đại nam nhân, sợ gì chuyện đó. Yên tâm, ta sẽ lấy chất độc của ngươi, từng thứ từng thứ một dùng trên người ngươi, để xem ngươi sẽ chết như thế nào!”
Triệu Quan cười đáp: “Ngươi không biết cách dùng chất độc của ta, nếu tùy tiện động vào, đảm bảo người chết đầu tiên là ngươi đó.”
Kim Ngô lạnh lùng nhìn gã nói: “Chết đến nơi rồi còn dám cười à?” Tiến lên mấy bước, tung chân đá một cước vào ngực gã.
Triệu Quan đau đến gập người lại, sau đó không thèm nói gì nữa. Kim Ngô quát hỏi: “Nói thật cho ta nghe! Những người nhà họ Trần trốn ở đâu?” Triệu Quan đáp: “Ngươi cứ dập đầu trước mặt ta mấy cái, không biết chừng đại gia cao hứng sẽ nói cho ngươi nghe.” Kim Ngô tức điên người, đạp thêm lên người gã một cái, Triệu Quan đã bị trọng thương, giờ trúng thêm mấy cước, lại chìm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Triệu Quan cảm giác có người nhẹ nhàng nâng mình ngồi dậy, đổ vào miệng gã một thứ canh gì đó. Gã mở mắt ra, thấy trước mặt một vị lạt ma già, khắp mặt đầy những nếp nhăn, đang cho mình uống một bát gì đó. Gã bụng đói meo, lập tức há miệng uống một ngụm lớn, lại nghĩ: “Nếu là thuốc độc, để mình trúng độc mà chết có khi còn yên tĩnh hơn như thế này, làm bao cát cho lão quỷ khốn kiếp Ba Thiết đấm đá.” Có điều bát canh này hiển nhiên là không có độc, Triệu Quan uống hết rồi, nghiêng mặt nhìn lão lạt ma mỉm cười, tỏ ý đa tạ, lão lạt ma gật gật đầu, nhìn gã cười khẽ, rồi quay người đi ra.
Về sau, cứ hàng ngày Kim Ngô ba lần bốn bận tra khảo Triệu Quan, có điều gã căn bản không biết nhà họ Trần ẩn trốn nơi đâu, có đánh chết cũng chẳng có cách gì nói ra được, chỉ còn cách giương mắt lên nhìn, mồm miệng thì không ngớt châm chọc, khiến cho Kim Ngô vừa bực vừa giận mà không biết làm sao.
Đến một hôm, Kim Ngô lại tiếp tục vào tra khảo, Triệu Quan cười nói: “Ngươi không phải đã luyện thành Thiên Nhãn Thông rồi ư? Sao không ngồi vận công, dùng thiên nhãn tìm kiếm, đến hỏi ta làm gì?” Kim Ngô lạnh lùng nói: “Ngươi tự xưng là con rể nhà họ Trần, làm sao lại không biết chỗ, mấy vị lão bà của ngươi xem ra cũng quá vô tình đấy, đã biết ngươi bị ta bắt mà không hề tìm cách đến cứu!”
Triệu Quan nói: “Bọn họ biết ta bị lão khốn khiếp nhà ngươi bắt, đâm ra sợ nhìn thấy mặt ngươi phát buồn nôn, đương nhiên không dám đến cứu.” Kim Ngô gần như phát điên, phi người tới tung ra một cước. Triệu Quan cảm giác trước ngực đau như cắt, hai mắt tối xầm, trong lúc mơ hồ dường như thấp thoáng thấy đôi hai mắt long lanh của Trần Như Chân, trong lòng chợt cảm thấy thư thái, thầm nhủ: “Mình đã sớm quyết định dù có vì nàng chết cũng không hối hận. Lúc đó nàng quay lại tìm ta, như thế là đối với ta đã muôn phần quan tâm rồi. Nếu nàng biết ta bị bọn ác lạt ma này bắt giữ, nhất định vội vàng chạy lại cứu. Ái chà! Tiểu cô nương này thật quá ngây thơ chỉ mong cô ta không sao là tốt rồi.”
Kim Ngô đang định đá thêm cái nữa, chợt nghe trước cửa có tiếng chân bước, một vị lão lạt ma cao đang đến trước cửa, nói một câu gì đó. Kim Ngô bước vội về phía trước, cúi mình cung kính chào. Lão lạt ma khom mình, đỡ lấy tay Kim Ngô, ghé sát tai hắn nói thầm mấy câu. Vị lạt ma này nhìn khoảng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, tóc búi thành cuộn trên đỉnh đầu, bó lại bằng một cái vòng được kết bằng những hạt ngọc thạch xanh vàng nhiều màu sặc sỡ, mi dài tới ngực, toàn thân mặc tăng bào hồng rực, tay áo dài quét đất, bên ngoài khoác một áo lông cừu trắng muốt, đeo một thắt lưng khảm ngọc thạch, là trang phục của các Khang Ba lạt ma. Triệu Quan chưa từng nhìn thấy Khang Ba lạt ma bao giờ, không biết họ đều để tóc tu hành, trợn mắt lên nhìn lão đầy vẻ kinh ngạc. Lão lạt ma nhìn Kim Ngô Nhân Ba Thiết nói vài câu, đi về phía Triệu Quan, đỡ lấy khuôn mặt gã, ngắm nghía một hồi, lại cầm lấy tay trái gã, soi dưới ánh lửa, trên mặt lộ nét cười.
Triệu Quan kinh hãi, toàn thân tê dại, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lão lạt ma này cũng có sở thích khác người như anh em họ Giang? Không ổn rồi, ta khi trước từng giả trang thành thích người đồng giới, không ngờ lộng giả thành chân, hôm nay bị lão lạt ma biến thành con gái thật.” Cũng may lão lạt ma chỉ nhìn qua mặt và tay gã, sau đó lùi ra, cùng Kim Ngô Nhân Ba Thiết nói chuyện một hồi. Hai người nói bằng tiếng Tây Tạng, Triệu Quan một câu cũng không hiểu, chỉ thấy cả hai không ngừng nhìn mình, chỉ chỉ chỏ chỏ, dường như đang tranh luận rất căng thẳng. Triệu Quan thầm nhủ: “Hai tên lạt ma khốn khiếp này, quá nửa là đang bàn xem hành hạ ta như thế nào!” Qua một lúc, chỉ thấy Kim Ngô Nhân Ba Thiết gật gật đầu, quay lại nhìn gã trừng mắt một cái, trong mắt đầy vẻ oán hận và phẫn nộ, sau đó quay lại thi lễ với lão lạt ma rồi đi ra.
Sau đó có bảy tám lão lạt ma khác đi vào, lão lạt ma ban đầu đến bên Triệu Quan, miệng có nét cười, nhìn gã nói điều gì đó, khẩu khí đầy vẻ ôn hòa. Triệu Quan nghe hắn lý la lý lố một hồi, nửa câu cũng không thông, có điều thấy lão có vẻ không có gì là ác ý, thuận tiện mỉm cười đáp lễ, cũng gật gật đầu.
Lão lạt ma cười khẽ, phất tay ra hiệu cho mấy lạt ma nhỏ tuổi đi lên phía trước, rồi tất cả phất tay áo hướng Triệu Quan cúi đầu bái chào. Triệu Quan chính lúc đang cảm thấy kỳ lạ, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm không hay, thầm nghĩ: “Không xong! Chẳng nhẽ bọn chúng định tế sống ta sao? Có lẽ lúc này lão lạt ma hỏi ta có đồng ý không, thấy ta gật đầu nên mới cao hứng như vậy.”
Đám lạt ma bái chào xong, một tên lạt ma trẻ tuổi đi về phía Triệu Quan, từ trong áo lấy ra một cây giới đao nhỏ, Triệu Quan đang lúc hoang mang không biết bọn chúng định cắt mổ mình như thế nào, thấy hắn rút đao, tức thì mặt mày trắng bệch, đến khi phát hiện ra hắn dùng đao cắt dây trói chân tay cho gã, Triệu Quan mới thở phào một hơi. Lại một lạt ma khác đi lên trước, mặc cho gã một bộ quần áo, Triệu Quan cũng đang lạnh nên để mặc họ mặc y phục cho mình. Đến khi mặc xong nhìn lại mới thấy đó là một bộ tăng bào màu hồng, ngoài thêu kim tuyến, ống tay và cổ áo làm bằng gấm hồng, trên mặt ngoài thêu hoa văn bằng chỉ bạc, cực kỳ tinh xảo.
Đám lạt ma giúp Triệu Quan mặc quần áo xong, đỡ lấy eo, nâng tay gã nâng ra khỏi phòng. Triệu Quan thấy bên ngoài là một gian phòng khác, trên điện có một bức tượng phật sơn son thếp vàng, dường như là một ngôi miếu. Đám lạt ma đưa gã ra ngoài cửa, phía ngoài mặt trời chói chang, Triệu Quan nhíu mày chớp mắt, thấy bên ngoài dường như có bảy tám chục lạt ma, thấy gã được đưa ra, nhất loạt phất tay áo cúi đầu hướng Triệu Quan làm lễ bái tổ. Gã thấy cả đám đồng thanh tụng niệm kinh văn gì đó, chỉ cảm giác trong tay ong ong, mắt thấy đám lạt ma hết quỳ lại đứng, lễ bái không ngừng, cảm giác hoang mang như đang trong mộng.
--- Xem tiếp hồi 102 ----
livan chú: Thất thủ thụ cầm = Thua trận bị bắt giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.