Thiên Quan Song Hiệp

Chương 20: Tình Phong tao nạn

Trịnh Phong

01/03/2013

Triệu Quan từ cửa sau chạy ra, vào trong thành hỏi thăm mấy khách sạn, hỏi đến mười mấy nhà thì mới tìm được khách sạn mà hai vợ chồng nhà kia đã ở trọ, nhưng chưởng quầy ở đấy lại nói rằng đôi vợ chồng kia với đứa nhỏ sáng sớm nay đã trả phòng và rời đi rồi, cũng không biết là họ đi theo hướng nào. Triệu Quan trong lòng sốt ruột, liền chạy tới mấy sòng bạc thăm dò tin tức.

Ở sòng bạc Vạn Lợi thì gặp mấy thằng nhỏ, trong đó có một đứa nói rằng: “Đôi vợ chồng kia nện Lục lão lục một trận, tìm lại được con gái, sau đó thì không biết ra sao nữa.” Đứa khác lại nói “Họ vẫn đang đi khắp nơi tìm Tiểu Tam Nhi, về sau nghe nói Tiểu Tam Nhi đã ra khỏi thành, họ liền truy theo.” Triệu Quan liền hỏi: “Thế có biết họ đi theo hướng nào không.” Nhưng không một ai trong số mấy thằng nhỏ đấy biết.

Tiểu Ngưu tại lầu Lộng Nguyệt trông thấy Triệu Quan liền hỏi: “Này, Triệu Quan lần trước anh vay của tôi hai mươi đồng, vẫn chưa trả đó nha.” Triệu Quan lục tìm nhưng trong người không mang tiền theo, liền đáp “Hôm nay tôi đang bận để hôm khác tôi trả lại sau.” Vừa nói vừa chạy đi luôn, vẫn còn nghe tiếng Tiểu Ngưu vói theo “Tôi đang cần tiền gấp, nhất định buổi chiều phải lấy được tiền, lát nữa tôi sẽ lại đằng quán để lấy đấy nhé.” Triệu Quan không còn thì giờ để ý đến anh ta nữa, cứ thế vội bước đi.

Đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm, Triệu Quan mới biết là đôi vợ chồng họ Trần sáng sớm nay đã ra khỏi thành đi về hướng bắc. Lúc này đã là đầu giờ chiều, Triệu Quan nghĩ bụng “Sáng sớm họ đã ra khỏi thành, đã qua hai, ba canh giờ rồi, làm thế nào mà đuổi kịp họ đây?”, rồi lại nghĩ “Nếu mà họ dừng lại ăn trưa thì có lẽ vẫn có thể đuổi kịp chăng?” Trên đường ra cổng thành Triệu Quan được một người bán rau cho biết anh ta có nhìn thấy đôi vợ chồng mang theo một đứa con đi theo hướng Bắc vào lúc bình minh, người nương tử ôm đứa con, cưỡi trên một con ngựa xanh thần tuấn phi thường, phi rất nhanh ra khỏi thành “

Nghe vậy Triệu Quan thầm nghĩ “Nếu mà ta đi bộ thì chẳng thể nào đuổi kịp họ được, làm thế nào để kiếm được một con ngựa đây? Có lên quay lại quán lấy một con ngựa không?!” Đúng lúc đó thì có xe ngựa đang đi ra hướng cổng thành, Triệu Quan nhận ngay ra cỗ xe của Phan đại thiếu gia. Người phu xe là Củng đại ca thường cùng với Phan đại thiếu gia đến Tình Phong Quán tìm Tú Liên, Triệu Quan thường chơi với anh ta, trong lòng vui mừng Triệu Quan liền gọi to: “Củng đại ca, xin đợi một chút”

Củng đại ca liền dừng xe ngựa ngay lại, khi nhận ra Triệu Quan thì liền nói: “Triệu Quan, là cậu à. Sao loanh quanh một mình ở cổng thành thế này”

Triệu Quan đáp “Mẹ tôi sai tôi đi làm chút việc, phải đến một khách sạn ở trấn phía trước, đệ muốn phiền đại ca cho đệ đi nhờ một chặng đường, được không?”

Củng đại ca liền nói “Đương nhiên là được rồi, tôi ra ngoài thành đến Lầu Vương Công đón đại thiếu gia. Tôi có thể đưa cậu đến đó, sau đó thì cậu tự đi tiếp nhé”

Triệu Quan phấn khởi liền đáp: “Cám ơn Củng đại ca.” Nói xong liền nhẩy lên ngồi cạnh Củng đại ca. Trên đường đi, Triệu Quan không quên quan sát để tìm hành tung của đôi vợ chồng Trần thị. Cứ như thế chừng mười mấy dặm, khi đã gần đến nhà họ Vương thì Củng đại ca cho Triệu Quan xuống và chỉ thêm rằng cứ theo hướng này đi khoảng ba, bốn dặm nữa thì sẽ gặp thành Tiểu Bắc, trong thành có khách sạn Duyệt Lai rất nổi tiếng.”Mẹ cậu chắc là sai cậu đến khách sạn đó?” Triệu Quan liền cảm tạ, và nhanh chóng rời đi.

Lúc này đã giờ Thân, mặt trời vẫn còn ở trên cao, Triệu Quan đề khí để chạy, chẳng mấy chốc mà mồ hôi ướt đẫm toàn thân. May mà Triệu Quan đã luyện nội công qua loa, nên quãng đường này đi tuy mệt nhưng vẫn có thể vượt qua được. Không bao lâu thì quả nhiên Triệu Quan đến một trấn nhỏ, Triệu Quan đi một vòng quanh trấn hỏi thăm về hành tung của đôi vợ chồng đem theo đứa con gái nhỏ, nhưng không ai nhìn thấy họ. Triệu Quan lại đi đến các khách sạn, hàng rượu hỏi thăm tiếp nhưng cũng chẳng có thêm tin tức gì về đôi vợ chồng kia. Trong lòng Triệu Quan vừa sốt ruột vừa hối hận: “Phải chăng là mình tìm nhầm hướng, nếu không thì có thể họ không dừng lại ở đây. Bây giờ đi tiếp hay là quay lại tìm đều là quá muộn. Rốt cuộc thì mình có tìm thấy họ không?”

Triệu Quan ngẩng nhìn trời, mặt trời đã hạ thấp dần, khí trời cũng dần tối, lại giật mình kinh sợ trộm nghĩ: “Bây giờ quay về mà lại không có xe ngựa, phải mất bao lâu mới quay về được đây. Mẹ nhất định sẽ đợi mình mà không chịu xuất phát. Mẹ muốn mình về trước khi trời tối, mình phải đi nhanh thôi.” Nghĩ vậy liền quay đầu, nhằm hướng cũ mà chạy. Đoạn đường đó cũng phải mười bảy mười tám dặm, Triệu Quan chạy bạt mạng, đến khí mặt trời đã xuống núi, trời tối thì mới đến ngoại thành, đúng lúc mấy anh lính canh vừa đóng cổng thành. Triệu Quan liền nói tói nói lui, cầu xin hết lời thì anh lính canh mới chịu mở cổng thành cho Triệu Quan vào. Sau khi vào thành, mệt quá Triệu Quan phải dựa vào tường nghỉ một lúc rồi mới chạy về Yên Thủy tiểu lộng.

Lúc này là cuối giờ Dậu sang giờ Tuất, Triệu Quan đến trước cửa Tình Phong Quán, nhưng cửa lớn khép kín, trên cánh cửa dán một tờ giấy “Hôm nay quán nghỉ, không đón khách. Mời quý khách hôm khác lại đến.” Trong lòng giật mình, thầm nghĩ “Không lẽ họ đã bỏ mình ở lại mà đi trước chăng?”, rồi lại nghĩ: “Cũng không sao cả. Chẳng phải mẹ đã nói rằng muốn đến núi Nhạn Đãng tìm Bạch sư bá, mình cứ đi theo thể nào cũng bắt kịp bọn họ.” Đúng lúc chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, lại quay về đứng trước cổng, thầm nghĩ: “Hay là vào xem xem. Không biết là mẹ mang Thanh Hoa, Thanh Văn đi hộ mình không?” liền đẩy cửa đi vào.

Triệu Quan vừa bước vào đến cửa nhà, liền cảm thấy có luồng khí lạnh, trong nhà lạnh ngắt như tờ, bầu không khí mang đầy mùi máu tanh nồng. Nó liền vội vàng bước vào, chân vướng đụng, thì ra là một người đang nằm dưới đất. Nó liền ngồi xuống sờ xem, thì sờ đúng mặt người, nhưng lại thấy mặt anh ta lành lạnh thì ra đã chết rồi. Triệu Quan hít sâu một hơi, đi vào bên trong lần mò cái bàn cạnh cửa, trong đêm tối mò mẫm tìm mồi lửa đốt một cây nến.

Nhìn vào trong sảnh, sắc mặt trắng nhợt khi nhìn thấy nền nhà ngổn ngang xác chết, đều là những bạn bè và cô nương mà nó quen trong quán từ nhỏ. Đầu óc Triệu Quan cứ đờ đẫn cả ra khi định thần lại, nó mới thảng thốt kêu to: “Mẹ!”, rồi chạy vội lên lầu hai vào phòng của mẹ mình, nhưng trước mắt nó là một căn phòng hỗn loạn, tất cả đồ đạc nằm lổng chổng dưới đất, ngay cả cái bình gốm cổ mà mẹ rất yêu quý cũng đã vỡ tan. Triệu Quan liền gọi to “Mẹ!” mặc dù nó thầm hiểu sẽ khó lòng còn nghe được tiếng đáp của bà. Nó nhìn lên giường mẹ thì thấy Dạ Hương đã chết ở trên giường từ bao giờ rồi.



Nó liền đi một vòng trên lầu hai. Lạc Anh, Tú Liên, Thanh Bình, Kiều Hà... đều đã chết, ở khắp mọi nơi trên sàn nhà nơi nào cũng đầy vết máu, vết đao kiếm. Rõ ràng là nơi đây đã xảy ra một trận chiến kinh hoàng. Nó ngửi thấy có mùi ám hương,biết rằng mẹ đã dùng hương khói để đối phó bọn họ, liền đó vội vàng lấy từ trong túi áo ngực thuốc giải để uống. Nó lần theo vết máu thì đến chính căn phòng của nó, một thi thể đang nằm trên nền nhà, và không phải chính là mẹ nó đó sao.

Toàn thân lạnh toát, tay buông thõng, cây đèn nến rơi xuống nền nhà, hai chân bủn rủn, quỳ dưới đất đưa tay lên mũi của mẹ mong tìm được một hơi thở mong manh nhưng người mẹ nó đã lạnh ngắt, dường như đã đoạn hơi được một lúc lâu rồi. Dưới ánh nến mặt mẹ nó đầy những vết máu bầm tím, hai mắt mở to, Triệu Quan biết rằng toàn thân mẫu thân đều có độc, liền cho tay vào khăn và khép mắt mẫu thân lại.

Ngồi cạnh thi thể của mẫu thân, không thể nuốt nhịn được nước mắt cứ ở đâu chạy ra, và nó cứ khóc như vậy. Sau một hồi khóc thảm thiết, Triệu Quan mới ngẩng lên lau nước mắt. Lúc ấy mới chú ý rằng bên cạnh thi thể của mẹ còn có thi thể nằm ngửa, rõ ràng là đã chết rồi, đó chính là Tiểu Ngưu bên Lộng Nguyệt lầu, có lẽ anh ta đến Tình Phong Quán tìm nó đòi nợ. Mẹ nó đã giả vờ như bảo vệ anh ta, để kẻ thù tưởng đó chính là nó. Triệu Quan nghĩ đến mẫu thân đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ nó, không cầm được nước mắt. Sau màn nước mắt mờ mờ nó nhìn thấy mẹ nó đã viết gì đó bên cạnh thân mình. Nó liền đem ngọn nến đến soi thật gần để nhìn cho kỹ, dường như trước khi chết mẹ nó đễ dùng móng tay viết một chữ trên đất, lờ mờ như là chữ “Phong”, rõ ràng là chữ vẫn còn đang viết dang dở thì dừng lại. Triệu Quan không thể nhận ra là chữ gì, nó liền lấy vạt áo in lại hình chữ đã viết trên nền nhà.

Sau khi định thần, kiểm tra trên thi thể mẫu thân thì thấy vùng ngực của mẫu thân đã bị trúng một chưởng, toàn bộ xương sườn đã bị gãy, cánh tay trái cháy xém không rõ là đã bị vật nóng nào đốt, ngoài ra trên thân thể có có nhiều chỗ như bị tổn thương do bỏng, nhìn rất là thương tâm. Lại một lần nữa Triệu Quan không thể cầm được nước mắt, nó hạ giọng nói: “Mẹ hãy an lòng đi, con nhất định sẽ báo thù cho mẹ!”

Nó nhớ lại trước kia lời mẹ đã dặn dò khi sinh thời, nó quay trở về phòng của mẹ, lấy ra hai quyển sách từ trong cái tủ trên đầu giường, một lọ thuốc và rất nhiều ngân lượng.

Quay trở lại phòng của mình, quỳ bên cạnh thi thể mẫu thân, lầm rầm đọc: “Triệu Quan đệ tử đời thứ ba Bách Hoa Môn, cung kính đưa tiễn đệ tử đời thứ hai Cơ Hoả Hạc về thế giới Bách Hoa. Hữu tình vô tình đều về cát bụi ! Hữu tình vô tình đều quay về cát bụi !” Hắn niệm mấy lần, rồi lấy bột từ trong lọ rắc lên thi thể mẫu thân, vái lạy bái biệt. Đó là một loại bột có tính ăn mòn rất mạnh, chẳng mấy chốc mà thi thể mẫu thân đã bị tan chảy hết. Triệu Quan dùng một tấm khăn gói nắm tro hài của mẫu thân lại, lại dùng một tấm khăn khác gói hai quyển sách, lọ thuốc cùng toàn bộ ngân lượng lại làm hành lý đeo trên vai.

Ngồi ngẩn người một lát, Triệu Quan lại quay lại sảnh lầu hai, châm ngọn nến, tỉ mỉ quan sát những dấu vết của trận hỗn chiến. Hắn nhìn thấy chủy thủ của Lạc Anh cắm trên dầm nhà, rõ ràng là đã bị người đá bay, có thể thấy là kẻ thù có võ công rất cao. Lại kiểm tra những thi thể khác trong quán thì đều thấy tất cả đều bị đánh một chưởng rất mạnh mà chết, nội lực của kẻ thù rất thâm hậu. Những người chết đều là những cô nương chăm sóc cho hắn, chơi với hắn từ nhỏ, nhìn họ chết thảm thương, trong tim quặn đau, cố nén nước mắt, cắn chặt môi đến nỗi bật cả máu, nhưng Triệu Quan không hề cảm thấy đau đớn.

Triệu Quan lại quan sát trước sau sảnh đường của quán, nhận thấy rằng ngoài những thây người thì những đồ vật quý giá không hề bị mất mát, rõ ràng là kẻ thù vì muốn giết người mà đến. Quan sát một vòng, đứng ngẩn người giữa sảnh đường một lát, rồi Triệu Quan mới từ từ châm ngọn lửa đốt Tình Phong Quán, và hắn chọn cửa sau đi ra.

Ngay từ nhỏ đã nhận được sự dạy bảo của mẫu thân, sớm đã biết được sự nguy hiểm trên giang hồ, nên Triệu Quan tuổi tuy còn nhỏ nhưng hành sự đã rất cẩn trọng. Hắn lần mò trong đêm tối của con ngõ nhỏ đi ra ngoài rồi mới ngoái nhìn lại thấy Tình Phong Quán đang chìm trong biển lửa, trái tim đau buốt, hắn cắn chặt răng thề: “Máu trả máu. Bách Hoa môn của ta đã bị người đến tàn phá, không thể không báo thù”

Phải nói rằng sinh thời mẹ hắn đã thiết kế Tình Phong Quán rất là độc đáo, độc lập, thế nên dù cho toàn bộ quán bị đốt cháy nhưng không hề lan sang nhưng căn nhà hàng xóm. Triệu Quan biết rằng mẹ mình không phải là một kỹ nữ thông thường, mà thực ra là một kỳ nữ tử trong chốn phong trần, dẫu biết như vậy mà bị giết một cách không minh bạch đến cả đối thủ là ai cũng không biết.

Trong lòng hắn do dự, thầm nghĩ: “Võ công hung thủ nhất định là rất cao cường, trong lúc giao đánh với bọn họ mẫu thân đã dùng đến cả hương độc mà cũng không làm gì được bọn họ, mẫu thân đã phải dùng đến cả hoa độc để tự sát, bổn môn cũng đã chết hết. Mình không biết đối thủ là ai, không có dấu vết để lần tìm thì làm sao đây? Đến mẫu thân cũng không đối phó nổi với bọn họ thì mình làm sao có khả năng đối phó lại bọn họ đây?” rồi lại nghĩ “Bây giờ ta không đối phó nổi, nhưng đợi ta lớn lên, luyện thành võ công nhất định sẽ báo thù cho mẹ.”

Trong đêm tối quỳ bên đường, cả đêm nhìn về ngọn lửa đốt cháy Tình Phong Quán, lại vừa chú ý những người đi lại trên đường. Trời sáng rõ, trên đường đều là những kẻ đánh bạc đi tìm sự thắng thua, lại có bảy tám người nông dân gánh rau vào thành bán. Hai ba người phương Tây từ Tô Châu đến truyền giáo đang đi về hướng giáo đường, lại thêm mấy người già tụ tập bên phố đương nói chuyện, không hề thấy có một nhân vật võ lâm khả nghi nào. Hắn biết rằng kẻ thù có thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự rất tinh vi cẩn trọng thì không thể dễ dàng để lộ thân phận.

--- Xem tiếp hồi 21 ----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Quan Song Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook