Chương 41: U vi cốc trung
Trịnh Phong
01/03/2013
Triệu Quan cùng Bạch Sơn Trà rời khỏi Hàng Châu, tiếp tục đi về hướng Nam, đã qua ba bốn ngày cuối cùng cũng đến được chân núi Nhạn Đảng, Bạch Sơn Trà nói: “Lăng đại công tử, đa tạ huynh đã đưa tiễn, tiện nữ trong lòng thật vô cùng cảm kích. Lộ trình sau này chỉ dành cho người của Bách Hoa Môn, tiện nữ không an tâm, đành phải cáo biệt Lăng Đại công tử tại đây.”
Lăng Tỷ Dực nói: “Triệu tiểu huynh đệ xin nhờ nàng chiếu cố dùm.” Chàng lại quay sang nói với Triệu Quan: “Triệu tiểu đệ, những ngày tháng sau này đệ cần gì, bất kể lúc nào cũng hãy báo tin về cho Hổ Khiếu Sơn Trang. Phụ mẫu nhất định ra sức tương trợ, đại ca của đệ cũng tuyệt không đứng nhìn”
Triệu Quan cảm động nói: “Đa tạ đại ca, ơn chiếu cố của đại ca, tiểu đệ xin khắc cốt ghi tâm.”
Sau khi cáo biệt Lăng Tỷ Dực, Triệu Quan mới cùng Bạch Sơn Trà đi lên núi. Cậu vừa đi vừa quay lại nhìn, vẫn thấy Lăng Tỷ Dực đứng ở dưới chân núi, vẫy vẫy tay mỉm cười. Triệu Quan trong lòng luyến tiếc, không ngừng vẫy tay đáp lại mãi đến khi qua bên kia sườn núi và không còn nhìn thấy được hình dáng của Lăng Tỷ Dực nữa mới thôi vẫy chào.
Triệu Quan thở một hơi, cùng Bạch Sơn Trà leo lên đỉnh núi gồ ghề. Trên đường, có mười mấy người vận bạch y của phái Bách Hoa Môn từ nơi ẩn náu bí mật hiện thân, hành lễ với hai người. Lúc bọn nữ đệ tử nhìn thấy Triệu Quan, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thậm chí giọng nói cũng lạc đi và nhỏ hẳn.
Đi nửa ngày đường Bạch Sơn Trà đưa Triệu Quan đến trước một thác nước trắng xóa, đổ ầm ì từ một hòn đá khổng lồ ở phía trên xuống. Những giọt nước bắn ra tứ phương, cảnh tượng rất hùng vĩ. Bên cạnh thác nước là một bia đá xanh trên có khắc ba chủ: “Thiên Xích Luyện.” Bạch Sơn Trà chỉ vào bia đá mà nói: “Đây chính là bút tích của Bách Hoa Bà Bà để lại” Triệu Quan đi đến trước bia đá cung kính hành lễ. Ngước nhìn lên, độ cao thác không đến nghìn thước, ước chừng mấy trăm. Trong lòng Triệu Quan nghĩ: “Bách Hoa Bà Bà thích những gì trọn vẹn, họ là Bách, lại đặt tên thác là Thiên Xích Luyện.”
Bạch Sơn Trà đưa Triệu Quan đi vòng qua một tảng đá lớn đến phía sau của thác, nhìn thấy một đường hầm u tối, tiếng nước thác ầm ầm chói cả tai, mặt đât gồ ghề, đi mười bước đến cửa hang. Nhìn ra bên ngòai, cảnh vật hoàn toàn khác: một hàng thanh liễu chạy dọc bờ sông đến ngút tầm mắt nổi trên mặt nước trong vắt có mấy đóa Chu Oản Đại, màu hồng tươi lóa mắt, còn có sen hoa thi nhau đua nở.
Bạch Sơn Trà từ trong một lều nhỏ mang ra hai chiếc áo tơi, khóac một cái lên người, một cái đưa cho Triệu Quan, dẫn cậu đến một con thuyền nhỏ bên sông. Triệu Quan cúi đầu nhìn xuống mặt nước trong xanh đang phát sáng, thấy nước rất trong, có thể nhìn thấu xuống cả đáy sông. Bất chợt có một cái gì rất lạ, nhìn kỹ một lần nữa, cậu mới phát hiện trong nước không có lấy một con cá, chỉ có loài cây sống nổi trên mặt nuớc. Triệu Quan thấy rất lạ, cúi xuống nhìn lại một lần nữa, bất chợt ngửi được hương trà phảng phất, lúc này cậu mới nhận ra: “Trong nước nhất định có lá “Thúy Lục Bích – một loại độc dược.” Triệu Quan nhớ lại những điều đã đọc được trong sách của nương nương: loại kịch độc này chỉ cần một giọt thấm vào cơ thể, nếu không điều trị kịp thời, ba canh sau có thể mất mạng. Ngước nhìn những đóa hoa đỏ nổi trên mặt nước, trong lòng nghĩ: “Những đóa hoa này làm thế nào có thể sống cùng lá Thúy Lục Bích được? Lẽ nào đây là Hỏa Liên kỳ độc mà trong giang hồ thường đồn đại. Tương truyền rằng chỉ cần đứng cách một dặm, là có thể bị nó làm hôn mê chóang váng. Đúng là nó rồi! Chỉ có loại kịch độc này mới có thể sống chung cùng lá Thúy Lục Bích. Bất giác Triệu Quan rùng mình, vội ngồi nép qua mạn thuyền. Bạch Sơn Trà cười nói: “Cẩn thận một chút, đừng ngồi gần mạn thuyền như vậy, nước sông này không đùa được đâu, sư đệ không thấy chiếc áo ta mặc ư?”
Triệu Quan nhìn mặt nước gợn sóng, cảm thấy lạnh người mà thầm nghĩ: “Đây là đại bản doanh của Bách Hoa môn chúng ta, đâu đâu cũng là độc, ta phải đề cao cảnh giác.”
Không lâu sau Bạch Sơn Trà đưa thuyền đến bờ, nàng đưa Triệu Quan lên bờ. Một vị lão nhân từ trong một đám cây đi ra hô lên: “Bách hoa thịnh khai xuân thần vĩnh tại.” Bạch Sơn Trà gật đầu, lật cổ áo ra để lộ trên cổ một dấu Bách Hoa ấn. Vị lão nhân nhìn sang Triệu Quan, Triệu Quan biết ý, kéo cổ tay áo bên trái lên, lộ ra Bách Hoa ấn mà thân mẫu đã điểm lên. Vị lão nhân kiểm tra cẩn thận mới cho hai người đi qua.
Bạch Sơn Trà dẫn Triệu Quan đi trên con dường nhỏ quanh co, Triệu Quan hỏi: “Nơi đây là U Vi Cốc?” Bạch Sơn Trà trả lời: “Đúng vậy. Không còn xa nữa đâu, chúng ta đi nhanh lên.” Đi được một tuần trà, hai người đến trước một thôn trang, trên cổng có ghi ba chữ “Thanh Thủy Các” bút tích rất đẹp. Hai người bước vài một đại sảnh, trước mắt hiển hiện một linh đường, người trên đường đi đều khoác đồ trắng qua lại, lại có hơn mười mấy người quỳ khóc trên sàn… Triệu Quan sững người, Bạch Sơn Trà biến sắc, giọng run run hỏi người đứng bên cửa: “Nương nương, nương …”
Một sư đồ trả lời trong tiếng khóc: “Sư phụ đã qua đời cách đây ba hôm.” Sơn Trà nghe tin, chạy ngay đến trước linh cửu, quỳ xuống khóc thảm thiết. Triệu Quan sững cả người. Cậu đến U Vi Cốc vốn dĩ muốn bái kiến Bạch Thủy Tiên môn chủ, nào ngờ môn chủ lại qua đời. Triệu Quan định thần trở lại, cậu không bước về phía trước, nhìn sang chậu hoa thủy tiên hãy còn tươi thắm, trên bài vị còn ghi chín chữ “Bách Hoa Môn Chủ Bạch Thuỷ Tiên chi linh”, bỗng nhiên, nhớ lại cảnh mẫu thân qua đời mà trong lòng chợt dậy chua xót, quỳ xuống trước linh đường rơi nước mắt.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Triệu Quan, cậu quay đầu lại nhìn thấy phía sau mình là một người phụ nữ, bà dáng dấp bé nhỏ, trạc độ ba mươi, mình vận tang phục, da trắng như tuyết, đôi mắt rất to, khóe mắt đã điểm những vết nhăn. Đôi mắt bà đỏ ửng, giọng nói đã lạc hẳn đi: “Vị này chắc hẳn là Triệu sư đệ của Hỏa Hạc Đường, ta là Bạch Lan Nhi, người kế nhiệm của Thủy Tiên đường.”
Triệu Quan đứng dậy hỏi: “Lan Nhi tỷ tỷ, môn chủ… môn chủ bị người ta sát hại à?” Bạch Lan Nhi thở dài một tiếng: “Đệ hãy theo ta”
Lan Nhi đưa cậu vào nội đường, mời ngồi và nối tiếp: “Cái chết của nương nương vốn dĩ không phải là một bí ẩn. Chuyện này nói ra vừa đáng cười, lại vừa đáng giận. Ba năm trước môn chủ cùng Bách Hợp Đường chủ Tiêu Bách Hợp sư bá quyết đấu, cả hai đều trúng kịch độc của đối phương, phải đổi thuốc giải mới có cơ giữ mạng. Mấy năm trước, doanh sơn của Bách Hợp đường bị người ta tấn công, Tiêu Bách Hợp sư bá tự vẫn, chỉ còn lại người con Tiêu Mai Khôi và một vài người chạy thoát xuống đây. Họ không kịp mang theo thuốc giải dành cho gia sư. Gia sư ngày đêm khổ tâm tìm tòi nhưng vẫn không thể tự cứu, độc tính ngày một thâm nhập sâu vào cốt tuỷ. Người tự biết mình sống không được bao lâu, lại nghe nói sư đệ vẫn còn trên thế gian lập tức phái Sơn Trà đến đón đệ. Gia sư mấy tháng nay sức khỏe ngày càng suy giảm, cuối cùng ba ngày trước đã đành lìa bỏ thế gian.” Nói đoạn, Lan Nhi mắt đỏ cả lên.
Triệu Quan ngạc nhiên, không hiểu như thế nào mà hai môn chủ có mối thâm thù đại hận như vậy, đến nỗi hạ độc lẫn nhau, trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng không dám hỏi. Cậu chỉ nói: “Thì ra là thế. Đệ nghe đồn Bắc Sơn trại bị người ta thiêu hủy thì ra là sự thật.”
Đột nhiên nghe một giọng cười lạnh lùng vang lên “Mẹ nói Hỏa Hạc sư thúc đã thu nhận con mình làm Bách Hoa môn hạ, ta cho là sư thúc không có gan như vậy đâu, nhưng hóa ra lại là sự thật?”
“Không phải như thế chứ, ta nghe nói Hỏa Hạc Đường không một ai còn sống, hóa ra là còn một người ư?” Một giọng nói khác vang lên.
Triệu Quan quay đầu lại, nhìn thấy có hai người đang cùng đi tới, một người dáng dấp cao cao, y phục đỏ, ước chừng chưa đến ba mươi, dung mạo đoan trang xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa vẻ hung ác. Người còn lại dáng người thấp, ăn mặc theo kiểu a hoàn, vận hồng y, trạc chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt u sầu, khóe môi trễ xuống hình như vừa gặp chuyện gì không vui. Trên cánh tay họ đều băng vải trắng, rõ ràng là đang thủ tang, nhưng ngoài mảnh vải tang, còn lại vẻ trang điểm thì giống như ngày thường.
Bạch Lan Nhi giới thiệu: “Tiêu Đường chủ, vị này là Hỏa Hạc Đường chủ Triệu Quan sư đệ.” nàng quay sang vị áo đỏ: “Triệu đệ, vị này là người kế nhiệm Bách Hợp Đường Tiêu Mai Khôi sư tỷ.” Lại chỉ sang a hoàn: “Vị này là Tiểu Cúc sư tỷ”
Triệu Quan hành lễ: “Kính chào hai vị tỷ tỷ”
Tiêu Mân Côi hất cằm, nhìn Triệu Quan với ánh mắt coi thường, cười khẩy nói: “Môn chủ phái người đi ngàn dặm đón về, là hắn ư?”
Bạch Lan Nhi đáp: “Không sai”
Tiểu Cúc tiếp lời: “Lan Nhi muội, lệnh sư các muội có phần làm to chuyện quá đấy. Địa vị Bách Hoa môn chủ vốn là việc có thể sớm định đoạt, di mệnh của lệnh sư phải đợi Sơn Trà đón Triệu Quan sư đệ đến mới quyết định, thật là làm việc thừa thải.”
Bạch Lan Nhi mày ngài nổi giận, lạnh lùng nói: “Gia sư qua đời vì tiên thuật của Bách Hợp Đường, ta lệnh cho đệ tử bổn đường không được phép trả thù quý đường, nào ngờ hai vị còn dám quay lại sàm ngôn vô lễ, bất kính với tiên sư, không phân biệt lớn nhỏ gì cả.”
Tiêu Mai Khôi chỉ cười lạnh: “Nói đến thứ tự lớn nhỏ Bách Hợp đường của chúng ta vốn là chi trưởng, lúc này bổn môn không có chủ, tự khắc phải do ta chủ trương, Lan sư tỷ lại tự cho mình là môn chủ, thật là làm trò cười cho người khác?” Tiểu Cúc cũng cười to.
Bạch Lan Nhi cúi mặt chờ cho hai người kia cười xong mới chậm chầm nói: “Bổn môn vốn không xét việc nhập môn sau trước, chỉ cần dựa vào vũ công và tiên thuật làm chủ. Hiện giờ ba vị đường chủ đều có mặt, vậy thì có thể sử xuất thủ đoạn, xem địa vị môn chủ này sẽ vào tay ai.”
Tiểu Cúc cười nói: “Lan muội, có ai lại không biết tâm tư của muội? Muội đối với Triệu Quan đệ luôn tỏ ra dịu dàng ân cần, bất quá muội muốn lôi kéo đệ ấy, để đệ ấy ủng hộ muội. Chà chà, nếu muội đối với hắn hoàn toàn không có ác ý, sao lại hạ “Thần Phi Phách Tán Tiêu Hồn” phấn vào người đệ ấy chứ. Lại nói, cho dù có sự tương trợ của thằng lỏi đó, muội tưởng có thể là đối thủ của bọn ta sao?”
Bạch Lan Nhi biến sắc, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, nàng đứng dậy nói: “Tiêu sư tỷ đã nói như thế, vậy xin tỷ chỉ dạy cho”
Tiêu Mai Khôi chắp hai tay sau lưng, mục quang quắc lên, gương mặt đầy vẻ khinh thường.
--- Xem tiếp hồi 42 ----
Lăng Tỷ Dực nói: “Triệu tiểu huynh đệ xin nhờ nàng chiếu cố dùm.” Chàng lại quay sang nói với Triệu Quan: “Triệu tiểu đệ, những ngày tháng sau này đệ cần gì, bất kể lúc nào cũng hãy báo tin về cho Hổ Khiếu Sơn Trang. Phụ mẫu nhất định ra sức tương trợ, đại ca của đệ cũng tuyệt không đứng nhìn”
Triệu Quan cảm động nói: “Đa tạ đại ca, ơn chiếu cố của đại ca, tiểu đệ xin khắc cốt ghi tâm.”
Sau khi cáo biệt Lăng Tỷ Dực, Triệu Quan mới cùng Bạch Sơn Trà đi lên núi. Cậu vừa đi vừa quay lại nhìn, vẫn thấy Lăng Tỷ Dực đứng ở dưới chân núi, vẫy vẫy tay mỉm cười. Triệu Quan trong lòng luyến tiếc, không ngừng vẫy tay đáp lại mãi đến khi qua bên kia sườn núi và không còn nhìn thấy được hình dáng của Lăng Tỷ Dực nữa mới thôi vẫy chào.
Triệu Quan thở một hơi, cùng Bạch Sơn Trà leo lên đỉnh núi gồ ghề. Trên đường, có mười mấy người vận bạch y của phái Bách Hoa Môn từ nơi ẩn náu bí mật hiện thân, hành lễ với hai người. Lúc bọn nữ đệ tử nhìn thấy Triệu Quan, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thậm chí giọng nói cũng lạc đi và nhỏ hẳn.
Đi nửa ngày đường Bạch Sơn Trà đưa Triệu Quan đến trước một thác nước trắng xóa, đổ ầm ì từ một hòn đá khổng lồ ở phía trên xuống. Những giọt nước bắn ra tứ phương, cảnh tượng rất hùng vĩ. Bên cạnh thác nước là một bia đá xanh trên có khắc ba chủ: “Thiên Xích Luyện.” Bạch Sơn Trà chỉ vào bia đá mà nói: “Đây chính là bút tích của Bách Hoa Bà Bà để lại” Triệu Quan đi đến trước bia đá cung kính hành lễ. Ngước nhìn lên, độ cao thác không đến nghìn thước, ước chừng mấy trăm. Trong lòng Triệu Quan nghĩ: “Bách Hoa Bà Bà thích những gì trọn vẹn, họ là Bách, lại đặt tên thác là Thiên Xích Luyện.”
Bạch Sơn Trà đưa Triệu Quan đi vòng qua một tảng đá lớn đến phía sau của thác, nhìn thấy một đường hầm u tối, tiếng nước thác ầm ầm chói cả tai, mặt đât gồ ghề, đi mười bước đến cửa hang. Nhìn ra bên ngòai, cảnh vật hoàn toàn khác: một hàng thanh liễu chạy dọc bờ sông đến ngút tầm mắt nổi trên mặt nước trong vắt có mấy đóa Chu Oản Đại, màu hồng tươi lóa mắt, còn có sen hoa thi nhau đua nở.
Bạch Sơn Trà từ trong một lều nhỏ mang ra hai chiếc áo tơi, khóac một cái lên người, một cái đưa cho Triệu Quan, dẫn cậu đến một con thuyền nhỏ bên sông. Triệu Quan cúi đầu nhìn xuống mặt nước trong xanh đang phát sáng, thấy nước rất trong, có thể nhìn thấu xuống cả đáy sông. Bất chợt có một cái gì rất lạ, nhìn kỹ một lần nữa, cậu mới phát hiện trong nước không có lấy một con cá, chỉ có loài cây sống nổi trên mặt nuớc. Triệu Quan thấy rất lạ, cúi xuống nhìn lại một lần nữa, bất chợt ngửi được hương trà phảng phất, lúc này cậu mới nhận ra: “Trong nước nhất định có lá “Thúy Lục Bích – một loại độc dược.” Triệu Quan nhớ lại những điều đã đọc được trong sách của nương nương: loại kịch độc này chỉ cần một giọt thấm vào cơ thể, nếu không điều trị kịp thời, ba canh sau có thể mất mạng. Ngước nhìn những đóa hoa đỏ nổi trên mặt nước, trong lòng nghĩ: “Những đóa hoa này làm thế nào có thể sống cùng lá Thúy Lục Bích được? Lẽ nào đây là Hỏa Liên kỳ độc mà trong giang hồ thường đồn đại. Tương truyền rằng chỉ cần đứng cách một dặm, là có thể bị nó làm hôn mê chóang váng. Đúng là nó rồi! Chỉ có loại kịch độc này mới có thể sống chung cùng lá Thúy Lục Bích. Bất giác Triệu Quan rùng mình, vội ngồi nép qua mạn thuyền. Bạch Sơn Trà cười nói: “Cẩn thận một chút, đừng ngồi gần mạn thuyền như vậy, nước sông này không đùa được đâu, sư đệ không thấy chiếc áo ta mặc ư?”
Triệu Quan nhìn mặt nước gợn sóng, cảm thấy lạnh người mà thầm nghĩ: “Đây là đại bản doanh của Bách Hoa môn chúng ta, đâu đâu cũng là độc, ta phải đề cao cảnh giác.”
Không lâu sau Bạch Sơn Trà đưa thuyền đến bờ, nàng đưa Triệu Quan lên bờ. Một vị lão nhân từ trong một đám cây đi ra hô lên: “Bách hoa thịnh khai xuân thần vĩnh tại.” Bạch Sơn Trà gật đầu, lật cổ áo ra để lộ trên cổ một dấu Bách Hoa ấn. Vị lão nhân nhìn sang Triệu Quan, Triệu Quan biết ý, kéo cổ tay áo bên trái lên, lộ ra Bách Hoa ấn mà thân mẫu đã điểm lên. Vị lão nhân kiểm tra cẩn thận mới cho hai người đi qua.
Bạch Sơn Trà dẫn Triệu Quan đi trên con dường nhỏ quanh co, Triệu Quan hỏi: “Nơi đây là U Vi Cốc?” Bạch Sơn Trà trả lời: “Đúng vậy. Không còn xa nữa đâu, chúng ta đi nhanh lên.” Đi được một tuần trà, hai người đến trước một thôn trang, trên cổng có ghi ba chữ “Thanh Thủy Các” bút tích rất đẹp. Hai người bước vài một đại sảnh, trước mắt hiển hiện một linh đường, người trên đường đi đều khoác đồ trắng qua lại, lại có hơn mười mấy người quỳ khóc trên sàn… Triệu Quan sững người, Bạch Sơn Trà biến sắc, giọng run run hỏi người đứng bên cửa: “Nương nương, nương …”
Một sư đồ trả lời trong tiếng khóc: “Sư phụ đã qua đời cách đây ba hôm.” Sơn Trà nghe tin, chạy ngay đến trước linh cửu, quỳ xuống khóc thảm thiết. Triệu Quan sững cả người. Cậu đến U Vi Cốc vốn dĩ muốn bái kiến Bạch Thủy Tiên môn chủ, nào ngờ môn chủ lại qua đời. Triệu Quan định thần trở lại, cậu không bước về phía trước, nhìn sang chậu hoa thủy tiên hãy còn tươi thắm, trên bài vị còn ghi chín chữ “Bách Hoa Môn Chủ Bạch Thuỷ Tiên chi linh”, bỗng nhiên, nhớ lại cảnh mẫu thân qua đời mà trong lòng chợt dậy chua xót, quỳ xuống trước linh đường rơi nước mắt.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Triệu Quan, cậu quay đầu lại nhìn thấy phía sau mình là một người phụ nữ, bà dáng dấp bé nhỏ, trạc độ ba mươi, mình vận tang phục, da trắng như tuyết, đôi mắt rất to, khóe mắt đã điểm những vết nhăn. Đôi mắt bà đỏ ửng, giọng nói đã lạc hẳn đi: “Vị này chắc hẳn là Triệu sư đệ của Hỏa Hạc Đường, ta là Bạch Lan Nhi, người kế nhiệm của Thủy Tiên đường.”
Triệu Quan đứng dậy hỏi: “Lan Nhi tỷ tỷ, môn chủ… môn chủ bị người ta sát hại à?” Bạch Lan Nhi thở dài một tiếng: “Đệ hãy theo ta”
Lan Nhi đưa cậu vào nội đường, mời ngồi và nối tiếp: “Cái chết của nương nương vốn dĩ không phải là một bí ẩn. Chuyện này nói ra vừa đáng cười, lại vừa đáng giận. Ba năm trước môn chủ cùng Bách Hợp Đường chủ Tiêu Bách Hợp sư bá quyết đấu, cả hai đều trúng kịch độc của đối phương, phải đổi thuốc giải mới có cơ giữ mạng. Mấy năm trước, doanh sơn của Bách Hợp đường bị người ta tấn công, Tiêu Bách Hợp sư bá tự vẫn, chỉ còn lại người con Tiêu Mai Khôi và một vài người chạy thoát xuống đây. Họ không kịp mang theo thuốc giải dành cho gia sư. Gia sư ngày đêm khổ tâm tìm tòi nhưng vẫn không thể tự cứu, độc tính ngày một thâm nhập sâu vào cốt tuỷ. Người tự biết mình sống không được bao lâu, lại nghe nói sư đệ vẫn còn trên thế gian lập tức phái Sơn Trà đến đón đệ. Gia sư mấy tháng nay sức khỏe ngày càng suy giảm, cuối cùng ba ngày trước đã đành lìa bỏ thế gian.” Nói đoạn, Lan Nhi mắt đỏ cả lên.
Triệu Quan ngạc nhiên, không hiểu như thế nào mà hai môn chủ có mối thâm thù đại hận như vậy, đến nỗi hạ độc lẫn nhau, trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng không dám hỏi. Cậu chỉ nói: “Thì ra là thế. Đệ nghe đồn Bắc Sơn trại bị người ta thiêu hủy thì ra là sự thật.”
Đột nhiên nghe một giọng cười lạnh lùng vang lên “Mẹ nói Hỏa Hạc sư thúc đã thu nhận con mình làm Bách Hoa môn hạ, ta cho là sư thúc không có gan như vậy đâu, nhưng hóa ra lại là sự thật?”
“Không phải như thế chứ, ta nghe nói Hỏa Hạc Đường không một ai còn sống, hóa ra là còn một người ư?” Một giọng nói khác vang lên.
Triệu Quan quay đầu lại, nhìn thấy có hai người đang cùng đi tới, một người dáng dấp cao cao, y phục đỏ, ước chừng chưa đến ba mươi, dung mạo đoan trang xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa vẻ hung ác. Người còn lại dáng người thấp, ăn mặc theo kiểu a hoàn, vận hồng y, trạc chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt u sầu, khóe môi trễ xuống hình như vừa gặp chuyện gì không vui. Trên cánh tay họ đều băng vải trắng, rõ ràng là đang thủ tang, nhưng ngoài mảnh vải tang, còn lại vẻ trang điểm thì giống như ngày thường.
Bạch Lan Nhi giới thiệu: “Tiêu Đường chủ, vị này là Hỏa Hạc Đường chủ Triệu Quan sư đệ.” nàng quay sang vị áo đỏ: “Triệu đệ, vị này là người kế nhiệm Bách Hợp Đường Tiêu Mai Khôi sư tỷ.” Lại chỉ sang a hoàn: “Vị này là Tiểu Cúc sư tỷ”
Triệu Quan hành lễ: “Kính chào hai vị tỷ tỷ”
Tiêu Mân Côi hất cằm, nhìn Triệu Quan với ánh mắt coi thường, cười khẩy nói: “Môn chủ phái người đi ngàn dặm đón về, là hắn ư?”
Bạch Lan Nhi đáp: “Không sai”
Tiểu Cúc tiếp lời: “Lan Nhi muội, lệnh sư các muội có phần làm to chuyện quá đấy. Địa vị Bách Hoa môn chủ vốn là việc có thể sớm định đoạt, di mệnh của lệnh sư phải đợi Sơn Trà đón Triệu Quan sư đệ đến mới quyết định, thật là làm việc thừa thải.”
Bạch Lan Nhi mày ngài nổi giận, lạnh lùng nói: “Gia sư qua đời vì tiên thuật của Bách Hợp Đường, ta lệnh cho đệ tử bổn đường không được phép trả thù quý đường, nào ngờ hai vị còn dám quay lại sàm ngôn vô lễ, bất kính với tiên sư, không phân biệt lớn nhỏ gì cả.”
Tiêu Mai Khôi chỉ cười lạnh: “Nói đến thứ tự lớn nhỏ Bách Hợp đường của chúng ta vốn là chi trưởng, lúc này bổn môn không có chủ, tự khắc phải do ta chủ trương, Lan sư tỷ lại tự cho mình là môn chủ, thật là làm trò cười cho người khác?” Tiểu Cúc cũng cười to.
Bạch Lan Nhi cúi mặt chờ cho hai người kia cười xong mới chậm chầm nói: “Bổn môn vốn không xét việc nhập môn sau trước, chỉ cần dựa vào vũ công và tiên thuật làm chủ. Hiện giờ ba vị đường chủ đều có mặt, vậy thì có thể sử xuất thủ đoạn, xem địa vị môn chủ này sẽ vào tay ai.”
Tiểu Cúc cười nói: “Lan muội, có ai lại không biết tâm tư của muội? Muội đối với Triệu Quan đệ luôn tỏ ra dịu dàng ân cần, bất quá muội muốn lôi kéo đệ ấy, để đệ ấy ủng hộ muội. Chà chà, nếu muội đối với hắn hoàn toàn không có ác ý, sao lại hạ “Thần Phi Phách Tán Tiêu Hồn” phấn vào người đệ ấy chứ. Lại nói, cho dù có sự tương trợ của thằng lỏi đó, muội tưởng có thể là đối thủ của bọn ta sao?”
Bạch Lan Nhi biến sắc, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, nàng đứng dậy nói: “Tiêu sư tỷ đã nói như thế, vậy xin tỷ chỉ dạy cho”
Tiêu Mai Khôi chắp hai tay sau lưng, mục quang quắc lên, gương mặt đầy vẻ khinh thường.
--- Xem tiếp hồi 42 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.