Chương 83: Vô Vô thần công
Trịnh Phong
01/03/2013
Quần cái dừng lại cạnh một ngôi miếu gần cửa trấn, đã thấy một thiếu niên ngồi dưới hàng hiên, dựa vào tường ngáy khò khò, chính thị Tiểu Tam nhi họ đã gặp tối qua. Tiểu Cẩu Tử không nhịn được, hỏi: “Trưởng lão, y cũng ở đây.”
Minh Nhãn Thần Cái gật đầu không nói gì, chỉ nói: “Chuẩn bị ăn cơm.”
Quần cái đào hố trước tiền viện nấu cơm. Nửa khắc sau, Minh Nhãn Thần Cái đột nhiên đứng dậy, phẩy tay quát: “Có người đến, bày Đả Cẩu trận!” Chúng đệ tử được huấn luyện bài bản, lập tức buông bát buông đũa, đứng vào vị trí trước cửa miếu. Một hồi lâu sau mới nghe tiếng vó ngựa vang lên, mấy chục kỵ sĩ cầm đuốc từ bốn phương tám hướng tràn tới, bao vây cả ngôi miếu lại.
Minh Nhãn Thần Cái bước ra cửa miếu, hỏi đệ tử đứng cạnh: “Người đến thế nào?”
Đệ tử tên Tiểu Lại Tử đáp: “Có hơn hai mươi người, đều mặc hắc y, giống như người của Tu La hội chạm mặt với chúng ta tối qua.”
Minh Nhãn Thần Cái gật đầu cười lạnh: “Là đến cướp lệnh bài đây mà!” Đoạn bước ra ngoài cửa miếu, cao giọng: “Thiên Phong Lệnh đang ở trong tay lão cái. Ai có bản lãnh thắng được thiết quải trong tay lão cái, ắt lão cái sẽ hai tay dâng lên.”
Một người áo đen tay cầm hai cây Tiểu âm dương tam xoa, bước lên trước, cười cười nói: “Ngưỡng mộ uy danh Minh Nhãn Thần Cái đã lâu, Thiên Phong Lệnh này nguyên thuộc sở hữu của bản hội, xin tiền bối nhón tay trả lại. Nếu tiền bối nhất định muốn động thủ, vãn bối lớn mật xin được chỉ giáo đôi điều, mong tiền bối khảng khái tứ giáo.”
Minh Nhãn Thần Cái nghe nói hắn nói rất khách khí, bèn hỏi: “Các hạ là ai?”
Người cầm âm dương xoa bật cười: “Tiện danh không đáng để tiền bối quan tâm. Ha ha, ha ha.”
Minh Nhãn Thần Cái lạnh nhạt: “Xem ra tên hiệu của các hạ rất khó nghe nên không muốn cho người ta biết, chắc vậy rồi.”
Người cầm xoa hình như không để tâm, cười bảo: “Tiền bối nói đùa rồi. Danh hiệu của tại hạ, tiền bối chắc đã đoán ra, hà tất tại hạ phải mặt dầy nói ra?”
Minh Nhãn Thần Cái khẽ hừ: “Thế ra các hạ muốn thử lão cái.”
Tiểu Lại Tử đứng cạnh góp lời: “Hắn cầm hai cây vũ khí, đầu côn là một mũi xoa nhọn, phía dưới lại có hai cây đoản xoa chia ra tả, hữu, một hướng lên, một chúc xuống.”
Minh Nhãn Thần Cái nói: “Đó là Tiểu âm dương tam xoa. Người sử dụng binh khí này trên giang hồ không nhiều, gia nhập vào Tu La hội lại càng ít. Các hạ phải chăng là Khốc Tiếu Bất Đắc Âm Dương Sinh?”
Người cầm xoa bật cười ha hả: “Lão cái chỉ dựa vào vũ khí mà đoán được lai lịch của tại hạ, quả nhiên bất phàm.” Tiếng cười chưa dứt, thình lình hắn tung người lướt tới, song xoa từ dưới khẽ khàng đâm lên, hiển nhiên có ý coi thường Minh Nhãn Thần Cái mù lòa, khiến ông không thể nghe được tiếng gió. Không ngờ thính lực của ông cực kỳ linh mẫn, phát giác ngay, thiết trượng điểm tới, nhằm ngay mặt Âm Dương Sinh, vừa nhanh vừa ác độc. Âm Dương Sinh kinh ngạc lùi lại, tắt ngay nụ cười, song xoa giao nhau vung lên công tới Minh Nhãn Thần Cái, chiêu số cực kỳ linh động, nhẹ nhàng, khiến đối thủ khó nghe được âm thanh.
Trên bậc đá nơi cửa miếu, Lăng Hạo Thiên vặn người, ngồi thẳng dậy quan sát trận đấu. Y vừa thấy chiêu thức liền ngấm ngầm giận dữ: “Tên tiểu tử dùng xoa này không phải loại tử tế gì, dùng loại thủ đoạn đó với người mù.” Bèn nhặt mười viên đá nhỏ dưới đất lên, ánh mắt không rời khỏi huyệt đạo trên mình Âm Dương Sinh.
Hai người giao thủ mỗi lúc một nhanh, Minh Nhãn Thần Cái hơi chiếm thượng phong. Đột nhiên Âm Dương Sinh dồn cả hai cây hoa sang tay trái, tay phải chầm chậm ấn ra, đến gần ngực Minh Nhãn Thần Cái mới dụng lực đẩy mạnh, chưởng lực cực kỳ cương mãnh. Minh Nhãn Thần Cái cảm giác được kình lực ập đến, trong lúc nguy cấp lòn người tránh lùi lại, thiết trượng chặt vào cổ tay đối phương. Âm Dương Sinh hừ lạnh, thu tay lại, tung người ra phía sau, vẻ mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
Minh Nhãn Thần Cái chật vật mới tránh được một chưởng vừa rồi, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, giận dữ: “Ngươi không phải Âm Dương Sinh! Ngươi là Tồi Thủ Lương Cương trong Hà Gián Song Sát, ác tặc nổi danh trên giang hồ!”
Lương Cương cười lên ha ha: “Tại hạ chính thị Lương Cương! Té ra danh khí đỉnh đỉnh như Minh Nhãn Thần Cái mà cũng nhầm lẫn, đúng là lời đồn thất thiệt, từ không thành có.”
Minh Nhãn Thần Cái giận dữ rống lên: “Quả nhiên là tên tặc tử ngươi! Ta từ lâu đã muốn giết ngươi trừ hại cho thiên hạ, hôm nay ngươi tự dẫn xác đến, đừng trách lão cái ra tay không nể tình.” Đoạn nhảy lên hai bước, lao thẳng vào đối thủ, hai người lại tiếp tục giao thủ.
Lăng Hạo Thiên ngồi ngoài xem, nghe Lương Cương nói “từ không thành có”, đầu óc đột nhiên nhớ đến câu nói: “Vô trung sanh hữu, hữu trung tạng vô, thần hồ diệu hữu, tại ư nhất tâm. (Tạm dịch: Từ không đến có, trong có lại không. Thần kỳ ảo diệu đều ở trong lòng).” Y ngẩn người, đó chính là kinh Phật mà Ngọc Y lão hòa thượng dạy y, không ngờ lại là một bộ kinh điển. Ngẫm nghĩ hồi lâu, trong óc lại vang lên: “Vô vô chi nguyên, tại ư bổn tâm. Bổn tâm hà trụ? Hàm tồn vô trung. (Nguồn gốc của vô là tâm, tâm giữ vững thế nào? Ẩn chứa trong vô vô.)” Giờ y mới nhớ đến xuất xứ của câu nói.
Đó là chuyện nhiều năm về trước, lúc y mới khoảng mười tuổi. Có một hôm y vào phòng Bảo An, cũng không nhớ nổi vì sao lại vào, nhiều khả năng là muốn trốn trong tủ dọa cô một phen, hoặc kéo cô ra sau núi chơi đùa, nhưng cô không có ở trong phòng. Lúc đó Bảo An lên Hổ Sơn đã ba năm nhưng vẫn khá rụt rè, trừ lúc trước mặt sư phụ còn tỏ ra tự nhiên, cứ gặp mặt đại ca, nhị ca là e thẹn. Lăng Hạo Thiên khi ấy cũng chưa thật tâm học võ học y thuật, nhưng là tiểu quỷ gây rối trong nhà, Bảo An lên núi chưa lâu đã bị y chọc cho phát khóc. Thường ngày ở nhà, y vẫn quậy đến trời xoay đất chuyển nhưng chưa từng khiến ai phải khóc, thấy tiểu cô nương rơi lệ đâm ra có phần e sợ, về sau hết lòng quan tâm đến cô, hai nhóc tì rốt cuộc cũng thành bạn thân.
Lại nói hôm đó, Lăng Hạo Thiên đến phòng Bảo An, thấy trên bàn có mấy cuốn sách, nào là Kinh Thi, Tứ Thư Tập Chú, Đường Thi Tam Bách Thủ, còn có cả mấy cuốn tiểu thuyết thông dụng lưu hành đương thời. Y chờ đợi nhàn rỗi bèn cầm từng cuốn lên xem, đến cuối chồng phát hiện một cuốn được bọc bằng một vuông khăn tay, lại có buộc dây, đương nhiên là vật Bảo An rất trân trọng, không khỏi nảy lòng hiếu kỳ, không hiểu trong đó là sách gì, rất muốn mở ra coi nhưng ngại cô không vui. Còn đang do dự thì Bảo An quay về phòng, y tiện thể hỏi cô vật được bọc bằng khăn tay đó là gì, cô đáp: “Là di vật cha để lại, muội cũng không biết là vật gì, cha dặn muội phải đến năm hai mươi tuổi mới được mở ra xem.”
Lăng Hạo Thiên không nén nổi tò mò, nằn nì Bảo An mở ra xem thử, cô bèn cởi dây, hai đứa nhìn cuốn sách đều ngẩn người. Từng trang sách đều thẫm lại, ngả sang màu ố vàng, dĩ nhiên đã có lâu đời, nhưng hoàn toàn trống trơn, không có chữ nào, nửa nét mực đen cũng không có. Lăng Hạo Thiên cẩn thận lật liền mấy trang nhưng cả cuốn sách đều là những trang giấy ố vàng, không có lấy nửa chữ, cả ba chục trang giấy trắng trơn.
Y đột nhiên bật cười: “Ha ha, ta biết rồi, đây nhất định là Vô Tự thiên thư.”
Bảo An cũng cười, lại nhíu mày nói: “Cha giao vật này cho muội trong lúc nguy nan, muội cũng chỉ biết nhất định nó là vật trọng yếu, sao lại là quyển sách trống trơn thế này?” Cô lật lại một lượt, quả nhiên không hề có chữ nào.
Lăng Hạo Thiên nói: “Không chừng cuốn sách đã bị người ta giả mạo, nguyên bản đã bị lấy đi rồi.”
Bảo An ngoẹo đầu nghĩ ngợi, nhưng không nghĩ thấu đành cho quyển sách vào gói lại, hai đứa nhỏ cũng không đặt nặng chuyện này lắm.
Hơn tháng sau, vào tiết hạ, Lăng Hạo Thiên lại đến phòng Bảo An, thấy Vô Tự thiên thư đặt trên bàn thì nổi máu nghịch ngợm: “Ta mà vẽ mấy nét vào trong đó, thế nào cũng dọa được Bảo An một phen.” Bèn vội vàng mài mực, mở sách ra, định vẽ vào, chợt thấy trang đầu tiên lại có mấy chữ.
Y ngẩn người, lôi quyển sách ra dưới ánh nắng xem cho rõ, thấy hai chữ Vô Vô khá lớn viết theo lối cổ triện, trong lòng lấy làm hiếu kỳ, lần trước mở xem rõ ràng không có chữ, hai chữ này bắt nguồn từ đâu nhỉ? Y lật qua trang khác, thấy đầy toàn chữ là chữ, nét viết rất mờ nhưng đọc rất rõ. Trang đầu tiên viết: “Vô vô sinh ra, không không lại có, phản phản là chính. Cuốn sách không chữ, đại kỳ thư của thiên hạ, huyền diệu không thể tả, tên là Vô Vô. Nguồn gốc Vô Vô là tại lòng mình. Lòng mình có gì? Ẩn chứa trong Vô. Muốn sử dụng Vô Vô, ắt phải chuyên tâm. Muốn đạt được chuyên tâm, phải giữ lòng phẳng lặng.”
Y lật từng trang, chữ nghĩa trong đó mỗi lúc một thâm ảo cổ quái, giống như Phật điển, lại có những danh xưng kỳ lạ như Tứ Bạch, Thiên Đỉnh, Nhị Gián, Ngư Tế, Phong Trì, Trung Cực…Lúc đó, y hoàn toàn không biết, chỉ thấy thú vị, vội đi tìm Bảo An đến xem.
Không ngờ lúc cô quay lại phòng thì cuốn sách lại trắng trơn, cô cười: “Tiểu Tam, huynh lòe muội hả?”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc đến há hốc mồm, lật đi lật lại cuốn sách nhưng trên trang giấy nhẵn nhụi, làm gì có nửa chữ nào? Y nóng lòng thốt: “Vừa nãy còn có mà, ta thật sự đã thấy, còn nhớ được nữa cơ.” Đoạn đọc lại trang đầu, Bảo An cho là y bày trò nên không tin.
Về sau, ngày nào y cũng đến đọc sách, cuối cùng cũng phát hiện, chỉ vào lúc chính ngọ, sách mới có chữ, sau đó lại trắng trơn. Y hết sức hưng phấn, kéo Bảo An đến xem nhưng cô bảo: “Cha dặn muội trước lúc hai mươi tuổi không được đọc, muội không muốn xem.”
Lăng Hạo Thiên đảo mắt: “Muội không xem, ta đọc lại cho muội nghe thì sao?”
Bảo An vẫn không chịu.
Lăng Hạo Thiên không lý gì đến cô nữa, chính ngọ hôm nào cũng đọc mấy trang, vô tình thuộc lòng cả quyển thiên thư. Thi thoảng y lại đọc cho Bảo An nghe một đoạn, cô vừa nghe thấy cái gì mà Vô Vô không không, liền lập tức bịt tai lại. Lăng Hạo Thiên nảy lòng nghịch ngợm, cố ý chọc giận, thường thường nhân lúc cô không chú ý, bất ngờ đọc một hai câu khiến cô ghi nhớ. Thắm thoát thoi đưa, hai đứa tuy không hiểu ý nghĩa nhưng lại nhớ được rất nhiều câu. Mấy tháng sau, Lăng Hạo Thiên qua cơn hứng thú, bèn bỏ quyển sách đi, không buồn đến đọc nữa. Chuyện này trở thành một bí mật nho nhỏ giữa y và Bảo An.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng y vừa ấm áp vừa thương cảm. y chưa từng nếm mùi vị tương tư, giờ nhớ lại thần thái tươi cười đáng yêu, ôn nhu thân thiết của Bảo An mới hiểu mình đã quyến luyến cô đến độ không thể đè nén được nữa. Y chìm sâu vào hồi ức, gần như không nhìn thấy trận đấu diễn ra trước mắt. Thình lình nghe tiếng Minh Nhãn Thần Cái gầm vang: “Gian tặc!”
Y thất kinh, tỉnh khỏi hồi ức, ngẩng đầu lên nhìn, thấy tay trái Lương Cương phóng Tiểu âm dương tam xoa đâm vào bẹ sườn Minh Nhãn Thần Cái, tức thì máu văng tung tóe. Y nắm chặt viên đá trong tay nhưng Minh Nhãn Thần Cái vẫn cực kỳ thần dũng, không hề để tâm đến vết thương, múa thiết trượng như gió, bức Lương Cương liên tục lùi lại ba bước. Đám người Tu La hội còn lại thấy Lương Cương gặp nguy định xông lên giải cứu nhưng bị quần cái kết thành trận thế ngăn cản.
Sau năm sáu chiêu nữa, “bịch” một tiếng, thiết trượng của Minh Nhãn Thần Cái đánh trúng đùi Lương Cương, hắn gào lên đau đớn, ngã nhào xuống. Cây côn của Minh Nhãn Thần Cái lại nhắm đầu hắn bổ thẳng tay, một mạng người sắp ô hô ai tai. Đột nhiên một người áo đen quăng mình thoát khỏi trận thế, lao tới ôm Lương Cương rồi lăn qua một bên, tránh thoát một gậy của Thần Cái. Đầu hắn trọc lóc, té ra là một hòa thượng. Minh Nhãn Thần Cái không nhìn thấy hư thực của đối phương, không dám nhảy tới tấn công tiếp, quát hỏi: “Kẻ nào?”
Hòa thượng hừ một tiếng, đáp: “Mỗ đây là Hòa Thượng Võ Như. Lão khất cái chớ đắc ý, mối hận hôm nay, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ trả đủ.”
Minh Nhãn Thần Cái cười lạnh: “Hai tên giặc Hà Gián Song Sát! Tu La hội chỉ có loại nhân vật như các ngươi thôi sao?”
Lương Cương và Võ Như không đáp, phất tay ra hiệu cho người phe mình rút lui, nháy mắt sau mấy chục người đã sạch bóng.
Minh Nhãn Thần Cái cười ha hả, hiên ngang đứng thẳng, đệ tử vội đến băng bó vết thương cho ông. Đợi lúc vó ngựa địch nhân đi xa, Thần Cái mới nói: “Mọi người ăn cơm đi.”
Đệ tử Cái Bang đã nấu cơm xong xuôi, Minh Nhãn Thần Cái đột nhiên nói: “Tiểu Tam huynh đệ, lần trước cậu mời lão cái ăn cơm, tối nay để lão cái mời lại cậu một bữa, được không?”
Lăng Hạo Thiên cũng thấy đói bụng, bèn đáp: “Đa tạ.” Rồi tới đơm một bát, mang sang một góc ngồi xuống ăn.
--- Xem tiếp hồi 84 ----
Minh Nhãn Thần Cái gật đầu không nói gì, chỉ nói: “Chuẩn bị ăn cơm.”
Quần cái đào hố trước tiền viện nấu cơm. Nửa khắc sau, Minh Nhãn Thần Cái đột nhiên đứng dậy, phẩy tay quát: “Có người đến, bày Đả Cẩu trận!” Chúng đệ tử được huấn luyện bài bản, lập tức buông bát buông đũa, đứng vào vị trí trước cửa miếu. Một hồi lâu sau mới nghe tiếng vó ngựa vang lên, mấy chục kỵ sĩ cầm đuốc từ bốn phương tám hướng tràn tới, bao vây cả ngôi miếu lại.
Minh Nhãn Thần Cái bước ra cửa miếu, hỏi đệ tử đứng cạnh: “Người đến thế nào?”
Đệ tử tên Tiểu Lại Tử đáp: “Có hơn hai mươi người, đều mặc hắc y, giống như người của Tu La hội chạm mặt với chúng ta tối qua.”
Minh Nhãn Thần Cái gật đầu cười lạnh: “Là đến cướp lệnh bài đây mà!” Đoạn bước ra ngoài cửa miếu, cao giọng: “Thiên Phong Lệnh đang ở trong tay lão cái. Ai có bản lãnh thắng được thiết quải trong tay lão cái, ắt lão cái sẽ hai tay dâng lên.”
Một người áo đen tay cầm hai cây Tiểu âm dương tam xoa, bước lên trước, cười cười nói: “Ngưỡng mộ uy danh Minh Nhãn Thần Cái đã lâu, Thiên Phong Lệnh này nguyên thuộc sở hữu của bản hội, xin tiền bối nhón tay trả lại. Nếu tiền bối nhất định muốn động thủ, vãn bối lớn mật xin được chỉ giáo đôi điều, mong tiền bối khảng khái tứ giáo.”
Minh Nhãn Thần Cái nghe nói hắn nói rất khách khí, bèn hỏi: “Các hạ là ai?”
Người cầm âm dương xoa bật cười: “Tiện danh không đáng để tiền bối quan tâm. Ha ha, ha ha.”
Minh Nhãn Thần Cái lạnh nhạt: “Xem ra tên hiệu của các hạ rất khó nghe nên không muốn cho người ta biết, chắc vậy rồi.”
Người cầm xoa hình như không để tâm, cười bảo: “Tiền bối nói đùa rồi. Danh hiệu của tại hạ, tiền bối chắc đã đoán ra, hà tất tại hạ phải mặt dầy nói ra?”
Minh Nhãn Thần Cái khẽ hừ: “Thế ra các hạ muốn thử lão cái.”
Tiểu Lại Tử đứng cạnh góp lời: “Hắn cầm hai cây vũ khí, đầu côn là một mũi xoa nhọn, phía dưới lại có hai cây đoản xoa chia ra tả, hữu, một hướng lên, một chúc xuống.”
Minh Nhãn Thần Cái nói: “Đó là Tiểu âm dương tam xoa. Người sử dụng binh khí này trên giang hồ không nhiều, gia nhập vào Tu La hội lại càng ít. Các hạ phải chăng là Khốc Tiếu Bất Đắc Âm Dương Sinh?”
Người cầm xoa bật cười ha hả: “Lão cái chỉ dựa vào vũ khí mà đoán được lai lịch của tại hạ, quả nhiên bất phàm.” Tiếng cười chưa dứt, thình lình hắn tung người lướt tới, song xoa từ dưới khẽ khàng đâm lên, hiển nhiên có ý coi thường Minh Nhãn Thần Cái mù lòa, khiến ông không thể nghe được tiếng gió. Không ngờ thính lực của ông cực kỳ linh mẫn, phát giác ngay, thiết trượng điểm tới, nhằm ngay mặt Âm Dương Sinh, vừa nhanh vừa ác độc. Âm Dương Sinh kinh ngạc lùi lại, tắt ngay nụ cười, song xoa giao nhau vung lên công tới Minh Nhãn Thần Cái, chiêu số cực kỳ linh động, nhẹ nhàng, khiến đối thủ khó nghe được âm thanh.
Trên bậc đá nơi cửa miếu, Lăng Hạo Thiên vặn người, ngồi thẳng dậy quan sát trận đấu. Y vừa thấy chiêu thức liền ngấm ngầm giận dữ: “Tên tiểu tử dùng xoa này không phải loại tử tế gì, dùng loại thủ đoạn đó với người mù.” Bèn nhặt mười viên đá nhỏ dưới đất lên, ánh mắt không rời khỏi huyệt đạo trên mình Âm Dương Sinh.
Hai người giao thủ mỗi lúc một nhanh, Minh Nhãn Thần Cái hơi chiếm thượng phong. Đột nhiên Âm Dương Sinh dồn cả hai cây hoa sang tay trái, tay phải chầm chậm ấn ra, đến gần ngực Minh Nhãn Thần Cái mới dụng lực đẩy mạnh, chưởng lực cực kỳ cương mãnh. Minh Nhãn Thần Cái cảm giác được kình lực ập đến, trong lúc nguy cấp lòn người tránh lùi lại, thiết trượng chặt vào cổ tay đối phương. Âm Dương Sinh hừ lạnh, thu tay lại, tung người ra phía sau, vẻ mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
Minh Nhãn Thần Cái chật vật mới tránh được một chưởng vừa rồi, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, giận dữ: “Ngươi không phải Âm Dương Sinh! Ngươi là Tồi Thủ Lương Cương trong Hà Gián Song Sát, ác tặc nổi danh trên giang hồ!”
Lương Cương cười lên ha ha: “Tại hạ chính thị Lương Cương! Té ra danh khí đỉnh đỉnh như Minh Nhãn Thần Cái mà cũng nhầm lẫn, đúng là lời đồn thất thiệt, từ không thành có.”
Minh Nhãn Thần Cái giận dữ rống lên: “Quả nhiên là tên tặc tử ngươi! Ta từ lâu đã muốn giết ngươi trừ hại cho thiên hạ, hôm nay ngươi tự dẫn xác đến, đừng trách lão cái ra tay không nể tình.” Đoạn nhảy lên hai bước, lao thẳng vào đối thủ, hai người lại tiếp tục giao thủ.
Lăng Hạo Thiên ngồi ngoài xem, nghe Lương Cương nói “từ không thành có”, đầu óc đột nhiên nhớ đến câu nói: “Vô trung sanh hữu, hữu trung tạng vô, thần hồ diệu hữu, tại ư nhất tâm. (Tạm dịch: Từ không đến có, trong có lại không. Thần kỳ ảo diệu đều ở trong lòng).” Y ngẩn người, đó chính là kinh Phật mà Ngọc Y lão hòa thượng dạy y, không ngờ lại là một bộ kinh điển. Ngẫm nghĩ hồi lâu, trong óc lại vang lên: “Vô vô chi nguyên, tại ư bổn tâm. Bổn tâm hà trụ? Hàm tồn vô trung. (Nguồn gốc của vô là tâm, tâm giữ vững thế nào? Ẩn chứa trong vô vô.)” Giờ y mới nhớ đến xuất xứ của câu nói.
Đó là chuyện nhiều năm về trước, lúc y mới khoảng mười tuổi. Có một hôm y vào phòng Bảo An, cũng không nhớ nổi vì sao lại vào, nhiều khả năng là muốn trốn trong tủ dọa cô một phen, hoặc kéo cô ra sau núi chơi đùa, nhưng cô không có ở trong phòng. Lúc đó Bảo An lên Hổ Sơn đã ba năm nhưng vẫn khá rụt rè, trừ lúc trước mặt sư phụ còn tỏ ra tự nhiên, cứ gặp mặt đại ca, nhị ca là e thẹn. Lăng Hạo Thiên khi ấy cũng chưa thật tâm học võ học y thuật, nhưng là tiểu quỷ gây rối trong nhà, Bảo An lên núi chưa lâu đã bị y chọc cho phát khóc. Thường ngày ở nhà, y vẫn quậy đến trời xoay đất chuyển nhưng chưa từng khiến ai phải khóc, thấy tiểu cô nương rơi lệ đâm ra có phần e sợ, về sau hết lòng quan tâm đến cô, hai nhóc tì rốt cuộc cũng thành bạn thân.
Lại nói hôm đó, Lăng Hạo Thiên đến phòng Bảo An, thấy trên bàn có mấy cuốn sách, nào là Kinh Thi, Tứ Thư Tập Chú, Đường Thi Tam Bách Thủ, còn có cả mấy cuốn tiểu thuyết thông dụng lưu hành đương thời. Y chờ đợi nhàn rỗi bèn cầm từng cuốn lên xem, đến cuối chồng phát hiện một cuốn được bọc bằng một vuông khăn tay, lại có buộc dây, đương nhiên là vật Bảo An rất trân trọng, không khỏi nảy lòng hiếu kỳ, không hiểu trong đó là sách gì, rất muốn mở ra coi nhưng ngại cô không vui. Còn đang do dự thì Bảo An quay về phòng, y tiện thể hỏi cô vật được bọc bằng khăn tay đó là gì, cô đáp: “Là di vật cha để lại, muội cũng không biết là vật gì, cha dặn muội phải đến năm hai mươi tuổi mới được mở ra xem.”
Lăng Hạo Thiên không nén nổi tò mò, nằn nì Bảo An mở ra xem thử, cô bèn cởi dây, hai đứa nhìn cuốn sách đều ngẩn người. Từng trang sách đều thẫm lại, ngả sang màu ố vàng, dĩ nhiên đã có lâu đời, nhưng hoàn toàn trống trơn, không có chữ nào, nửa nét mực đen cũng không có. Lăng Hạo Thiên cẩn thận lật liền mấy trang nhưng cả cuốn sách đều là những trang giấy ố vàng, không có lấy nửa chữ, cả ba chục trang giấy trắng trơn.
Y đột nhiên bật cười: “Ha ha, ta biết rồi, đây nhất định là Vô Tự thiên thư.”
Bảo An cũng cười, lại nhíu mày nói: “Cha giao vật này cho muội trong lúc nguy nan, muội cũng chỉ biết nhất định nó là vật trọng yếu, sao lại là quyển sách trống trơn thế này?” Cô lật lại một lượt, quả nhiên không hề có chữ nào.
Lăng Hạo Thiên nói: “Không chừng cuốn sách đã bị người ta giả mạo, nguyên bản đã bị lấy đi rồi.”
Bảo An ngoẹo đầu nghĩ ngợi, nhưng không nghĩ thấu đành cho quyển sách vào gói lại, hai đứa nhỏ cũng không đặt nặng chuyện này lắm.
Hơn tháng sau, vào tiết hạ, Lăng Hạo Thiên lại đến phòng Bảo An, thấy Vô Tự thiên thư đặt trên bàn thì nổi máu nghịch ngợm: “Ta mà vẽ mấy nét vào trong đó, thế nào cũng dọa được Bảo An một phen.” Bèn vội vàng mài mực, mở sách ra, định vẽ vào, chợt thấy trang đầu tiên lại có mấy chữ.
Y ngẩn người, lôi quyển sách ra dưới ánh nắng xem cho rõ, thấy hai chữ Vô Vô khá lớn viết theo lối cổ triện, trong lòng lấy làm hiếu kỳ, lần trước mở xem rõ ràng không có chữ, hai chữ này bắt nguồn từ đâu nhỉ? Y lật qua trang khác, thấy đầy toàn chữ là chữ, nét viết rất mờ nhưng đọc rất rõ. Trang đầu tiên viết: “Vô vô sinh ra, không không lại có, phản phản là chính. Cuốn sách không chữ, đại kỳ thư của thiên hạ, huyền diệu không thể tả, tên là Vô Vô. Nguồn gốc Vô Vô là tại lòng mình. Lòng mình có gì? Ẩn chứa trong Vô. Muốn sử dụng Vô Vô, ắt phải chuyên tâm. Muốn đạt được chuyên tâm, phải giữ lòng phẳng lặng.”
Y lật từng trang, chữ nghĩa trong đó mỗi lúc một thâm ảo cổ quái, giống như Phật điển, lại có những danh xưng kỳ lạ như Tứ Bạch, Thiên Đỉnh, Nhị Gián, Ngư Tế, Phong Trì, Trung Cực…Lúc đó, y hoàn toàn không biết, chỉ thấy thú vị, vội đi tìm Bảo An đến xem.
Không ngờ lúc cô quay lại phòng thì cuốn sách lại trắng trơn, cô cười: “Tiểu Tam, huynh lòe muội hả?”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc đến há hốc mồm, lật đi lật lại cuốn sách nhưng trên trang giấy nhẵn nhụi, làm gì có nửa chữ nào? Y nóng lòng thốt: “Vừa nãy còn có mà, ta thật sự đã thấy, còn nhớ được nữa cơ.” Đoạn đọc lại trang đầu, Bảo An cho là y bày trò nên không tin.
Về sau, ngày nào y cũng đến đọc sách, cuối cùng cũng phát hiện, chỉ vào lúc chính ngọ, sách mới có chữ, sau đó lại trắng trơn. Y hết sức hưng phấn, kéo Bảo An đến xem nhưng cô bảo: “Cha dặn muội trước lúc hai mươi tuổi không được đọc, muội không muốn xem.”
Lăng Hạo Thiên đảo mắt: “Muội không xem, ta đọc lại cho muội nghe thì sao?”
Bảo An vẫn không chịu.
Lăng Hạo Thiên không lý gì đến cô nữa, chính ngọ hôm nào cũng đọc mấy trang, vô tình thuộc lòng cả quyển thiên thư. Thi thoảng y lại đọc cho Bảo An nghe một đoạn, cô vừa nghe thấy cái gì mà Vô Vô không không, liền lập tức bịt tai lại. Lăng Hạo Thiên nảy lòng nghịch ngợm, cố ý chọc giận, thường thường nhân lúc cô không chú ý, bất ngờ đọc một hai câu khiến cô ghi nhớ. Thắm thoát thoi đưa, hai đứa tuy không hiểu ý nghĩa nhưng lại nhớ được rất nhiều câu. Mấy tháng sau, Lăng Hạo Thiên qua cơn hứng thú, bèn bỏ quyển sách đi, không buồn đến đọc nữa. Chuyện này trở thành một bí mật nho nhỏ giữa y và Bảo An.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng y vừa ấm áp vừa thương cảm. y chưa từng nếm mùi vị tương tư, giờ nhớ lại thần thái tươi cười đáng yêu, ôn nhu thân thiết của Bảo An mới hiểu mình đã quyến luyến cô đến độ không thể đè nén được nữa. Y chìm sâu vào hồi ức, gần như không nhìn thấy trận đấu diễn ra trước mắt. Thình lình nghe tiếng Minh Nhãn Thần Cái gầm vang: “Gian tặc!”
Y thất kinh, tỉnh khỏi hồi ức, ngẩng đầu lên nhìn, thấy tay trái Lương Cương phóng Tiểu âm dương tam xoa đâm vào bẹ sườn Minh Nhãn Thần Cái, tức thì máu văng tung tóe. Y nắm chặt viên đá trong tay nhưng Minh Nhãn Thần Cái vẫn cực kỳ thần dũng, không hề để tâm đến vết thương, múa thiết trượng như gió, bức Lương Cương liên tục lùi lại ba bước. Đám người Tu La hội còn lại thấy Lương Cương gặp nguy định xông lên giải cứu nhưng bị quần cái kết thành trận thế ngăn cản.
Sau năm sáu chiêu nữa, “bịch” một tiếng, thiết trượng của Minh Nhãn Thần Cái đánh trúng đùi Lương Cương, hắn gào lên đau đớn, ngã nhào xuống. Cây côn của Minh Nhãn Thần Cái lại nhắm đầu hắn bổ thẳng tay, một mạng người sắp ô hô ai tai. Đột nhiên một người áo đen quăng mình thoát khỏi trận thế, lao tới ôm Lương Cương rồi lăn qua một bên, tránh thoát một gậy của Thần Cái. Đầu hắn trọc lóc, té ra là một hòa thượng. Minh Nhãn Thần Cái không nhìn thấy hư thực của đối phương, không dám nhảy tới tấn công tiếp, quát hỏi: “Kẻ nào?”
Hòa thượng hừ một tiếng, đáp: “Mỗ đây là Hòa Thượng Võ Như. Lão khất cái chớ đắc ý, mối hận hôm nay, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ trả đủ.”
Minh Nhãn Thần Cái cười lạnh: “Hai tên giặc Hà Gián Song Sát! Tu La hội chỉ có loại nhân vật như các ngươi thôi sao?”
Lương Cương và Võ Như không đáp, phất tay ra hiệu cho người phe mình rút lui, nháy mắt sau mấy chục người đã sạch bóng.
Minh Nhãn Thần Cái cười ha hả, hiên ngang đứng thẳng, đệ tử vội đến băng bó vết thương cho ông. Đợi lúc vó ngựa địch nhân đi xa, Thần Cái mới nói: “Mọi người ăn cơm đi.”
Đệ tử Cái Bang đã nấu cơm xong xuôi, Minh Nhãn Thần Cái đột nhiên nói: “Tiểu Tam huynh đệ, lần trước cậu mời lão cái ăn cơm, tối nay để lão cái mời lại cậu một bữa, được không?”
Lăng Hạo Thiên cũng thấy đói bụng, bèn đáp: “Đa tạ.” Rồi tới đơm một bát, mang sang một góc ngồi xuống ăn.
--- Xem tiếp hồi 84 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.