Chương 134
Mặc Hương Đồng Khứu
08/07/2020
Lẽ ra Tạ Liên chỉ định giữ lại tất cả những bộ quỷ y đáng nghi, sau đó tự lục lọi kiểm chứng một phen, ngờ đâu một câu thuận miệng của Linh Văn lại để y tóm được sơ hở động trời. Vừa ngộ ra điều này, Tạ Liên bèn tương kế tựu kế, gạt luôn tuồng một mạch. Cuối cùng, không ngờ lại nổ cho Linh Văn chẳng còn manh giáp.
Linh Văn đứng thẳng không nhúc nhích. Tạ Liên nói: "Đương nhiên ngươi có quyền không thừa nhận, nhưng muốn biết thật hay giả cũng đơn giản thôi. Chỉ cần bây giờ ta đem bộ đồ đó đến điện Thần Võ, biển đổi hình thái của nó ngay trước mặt Đế Quân, sau đó hỏi ngươi có nhìn ra nó biến thành hình dạng gì không, sự thật sẽ được phơi bày."
Trước đó khi Cẩm Y Tiên lưu lạc nhân gian đã hút máu của hơn năm trăm người, đích thị là tà vật âm khí nặng nề. Nếu như Linh Văn chỉ tự tiện xông vào điện Thần Võ trộm cẩm y, chưa kịp lấy nó ra ngoài hại người, vậy cũng chưa tính là tội ác tày trời không thể dung thứ. Tuy nhiên, Linh Văn được điểm mặt đưa lên trước, sau đó mới phi thăng. Thời gian sớm nhất mà truyền thuyết về Cẩm Y Tiên bắt đầu lưu truyền, muộn hơn tháng năm Linh Văn được điểm mặt lên nhiều.
Nói vậy tức là, sau khi lên Thiên giới nhậm chức, Linh Văn làm ra Cẩm Y Tiên với cương vị thần quan!
Thần quan vốn nên bảo vệ người phàm bình an, trái lại còn dụ dỗ giết hại người phàm, tội này đã phải bắt giữ tra xét nghiêm ngặt rồi, chưa tính đến việc người phàm bị dụ dỗ giết hại còn là thần quan tương lai, e rằng việc này không thể dễ dàng bỏ qua. Linh Văn thở dài: "Thái tử điện hạ, ngươi đúng là..."
Ngừng một lát, nàng nói: "Có lẽ tại vận may của ta không tốt, việc này cứ phải dây vào ngươi. Tuy hôm nay trong điện Linh Văn chỉ có hai người chúng ta, ngươi với ta cũng có giao tình mấy trăm năm, nhưng mà ta nghĩ, nếu ta cầu xin ngươi niệm giao tình nhiều năm mở một mắt nhắm một mắt, ắt hẳn ngươi sẽ không đồng ý, tiếp theo hẳn sẽ khuyên ta đến điện Thần Võ tự thú đúng không?"
Tạ Liên cũng thở dài. Mặc dù y và Linh Văn đã quen biết nhau mấy trăm năm, tuy toàn là tiếp xúc trên công việc, không thân thiết gì mấy, nhưng quan hệ của cả hai xem như không tệ, thậm chí lúc y vừa phi thăng lần ba, người người mỉa mai y là tiên nhân đồng nát, Linh Văn vẫn chưa bao giờ lạnh nhạt với y, trái lại còn quan tâm chu đáo. Thế mà nhiệm vụ Cẩm Y Tiên cứ phải giao cho y, cuối cùng tra ra chân tướng sự việc, tố cáo thì có lỗi, không tố cáo thì càng không thể được.
Tạ Liên nói thật lòng: "Vận may của ta cũng không tốt."
Linh Văn khoanh tay, lắc đầu: "Điện hạ, người như ngươi... đôi lúc rất thông minh, đôi lúc lại rất ngờ nghệch; đôi lúc rất mềm lòng, đôi lúc lại lòng gan dạ sắt."
Ngừng một lát, nàng hỏi: "Vậy bây giờ rốt cuộc bộ đồ đó đang ở đâu?"
Tạ Liên nói: "Ở trong tay ta. Về sau ta sẽ đích thân đưa đến điện Thần Võ."
Linh Văn gật đầu, dường như chẳng còn gì để nói. Tạ Liên nói tiếp: "Vì vậy ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao Cẩm Y Tiên mặc trên người Lang Huỳnh lại mất tác dụng không?"
Linh Văn đáp: "Ta cũng đoán được đại khái. Có điều nếu điện hạ muốn biết đáp án, vậy ngươi đồng ý một thỉnh cầu của ta được không?"
Tạ Liên: "Ngươi nói đi."
Linh Văn hỏi: "Cho ta nhìn một lát được không? Cẩm Y Tiên ấy."
Tạ Liên sửng sốt. Linh Văn nói: "Cho ta thời gian một ngày là được rồi. Dù sao nếu ta đến điện Thần Võ tự thú, chỉ e không còn cơ hội nhìn được nữa. Đừng hiểu lầm, không phải ta muốn giở trò gì, chỉ là hôm qua ngươi nói huynh ấy hiện hình, ta thật sự rất ngạc nhiên."
Nàng lắc đầu, ánh mắt hơi rời rạc: "... Nhiều năm thế rồi, ta chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Cẩm hiện hình."
Tạ Liên hỏi: "Thì ra vị tướng sĩ trẻ tuổi đó tên Bạch Cẩm sao?"
Dường như bây giờ lấy lại tinh thần, Linh Văn nói: "Ồ. Đúng vậy, có điều thông thường người khác đều gọi huynh ấy là Tiểu Bạch."
*Tiểu bạch: còn có nghĩa là khờ khạo, ngây thơ.
Tạ Liên nói: "Tiểu Bạch? Nghe..." Hơi giống đang gọi một con chó, lại có phần giống đang gọi một kẻ ngốc.
Linh Văn cười: "Đúng là ý mà điện hạ đang nghĩ đấy. Bạch Cẩm là tên ta đặt cho huynh ấy, người khác chưa gọi thế bao giờ nên cũng chẳng mấy ai biết tên này. Nhưng nếu ngươi gọi huynh ấy như thế, huynh ấy sẽ vui lắm."
Trong truyền thuyết về Cẩm Y Tiên, cái cách cô gái mà chàng trai kia mến mộ đối xử với chàng ta chỉ khiến người khác cảm thấy tàn bạo và đáng sợ, nếu không có hận thù khắc cốt ghi tâm thì chính là máu lạnh trời sinh. Nhưng khi nhắc đến chàng trai đó, giọng điệu của Linh Văn lại hiền hoà đến lạ, không nhu tình cũng chẳng hận thù, chỉ nói: "Được không? Nếu như điện hạ sợ ta chạy trốn, chi bằng dùng Nhược Da trói ta lại. Ta không phải Võ Thần, trốn không thoát đâu."
Không hiểu tại sao, Tạ Liên cảm thấy mình nên tin tưởng Linh Văn. Trầm ngâm giây lát, y chậm rãi gật đầu, nói: "Được."
Hai người làm như không có gì, rời khỏi điện Linh Văn. Lúc đi trên đường cái ở Tiên kinh, cả hai vẫn chào hỏi thần quan đi ngang qua như thường lệ. Sắc mặt Linh Văn vẫn điềm nhiên như trước, hoàn toàn không nhìn ra đôi tay dưới tay áo của nàng đã bị Nhược Da trói chặt. Đi chưa bao xa thì gặp phải Bùi Minh tuần tra đường phố trở về, hai người họ chào hỏi nhau, đứng ven đường hàn huyên vài câu, Bùi Minh cứ nhìn Tạ Liên chòng chọc, Tạ Liên hơi cảnh giác, hỏi: "Sao Bùi tướng quân lại nhìn ta như vậy?"
Bùi Minh sờ sờ cằm, nói thật lòng: "Không gạt Thái tử điện hạ chứ, bây giờ ta thấy mặt ngươi là hết hồn, cảm giác như ai đứng cạnh ngươi cũng sẽ xảy ra chuyện. Bởi vậy ta thấy ngươi đi chung với Linh Văn mà tim đập dồn dập luôn. Linh Văn, dạo này ngươi nhớ phải cẩn thận đấy."
Linh Văn cười ha ha: "Sao lại nói thế? Bùi tướng quân đừng nói đùa." Tạ Liên thì lại dở khóc dở cười, xét theo ý nghĩa nào đó, cảm giác của Bùi Minh cũng chuẩn thật.
Trở lại Bồ Tề quán, từ xa đã thấy Lang Huỳnh đứng tựa dưới một gốc cổ thụ trước quán, tay trái hờ hững xoay cây chổi, một đống lá rụng vàng óng đã quét gọn chất bên chân cậu ta. Tạ Liên nheo mắt nhìn chốc lát, bấy giờ mới cố ý đặt nặng bước chân đi qua, Lang Huỳnh không quay đầu lại, nhưng chắc chắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ. Cậu ta thay đổi tư thế một cách tự nhiên, sau đó tiếp tục quét sân, cuối cùng xoay người lại nhìn, dường như lúc này mới nhìn thấy Tạ Liên và Linh Văn đang chầm chậm bước tới. Tạ Liên ho nhẹ một tiếng: "Lại đang quét sân hả."
Lang Huỳnh gật đầu. Thấy cậu ta như vậy, Tạ Liên nhịn không thấu, nhưng chỉ ra vẻ trưởng bối sờ đầu cậu ta, khen ngợi: "Bé ngoan."
Lang Huỳnh bình tĩnh cho sờ. Linh Văn nhìn hai người họ, không bình luận gì, Tạ Liên dẫn nàng đến mở cửa Bồ Tề quán, nói: "Ở đây nè..."
Nào ngờ vừa mở cửa ra, chỉ thấy một bóng người ngồi chồm hổm trước hòm công đức, lại đang lén lút nhét vàng thỏi, Tạ Liên vội vã đi tới kéo người nọ ra, nói: "Kỳ Anh, đừng nhét nữa, đủ thiệt rồi, đống lần trước ngươi nhét ta còn chưa lấy ra đó, kẹt cứng rồi."
Linh Văn gật đầu: "Chào Kỳ Anh điện hạ."
Quyền Nhất Chân cũng đáp: "Chào ngươi."
Một chiếc giá gỗ dựng thẳng giữa Bồ Tề quán, trên giá treo một chiếc áo vải đơn sơ, đương nhiên, đây chỉ là những gì mắt Tạ Liên nhìn thấy. Linh Văn bước lên trước, nhìn ngắm nó một lát, chiếc áo không có phản ứng gì, nàng nghiêng đầu hỏi: "Hai vị điện hạ, ta muốn ở đây nhìn một mình, được chứ?"
Tạ Liên nói: "Được."
Nhược Da trói chặt hai tay của Linh Văn, nàng không phải Võ Thần, trên cơ bản sẽ không xảy ra rắc rối gì, Tạ Liên xem như cũng yên tâm, đặt tay lên vai Quyền Nhất Chân, nói: "Ra ngoài thôi."
Ít nhiều gì cũng tính là đã giải quyết xong một việc, tâm trạng của Tạ Liên cũng thả lỏng phần nào. Đúng dịp hàng xóm tặng cho một mớ rau dưa trái cây, y bèn đem vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, phải nói là kiên định bất khuất miễn chê. Qua vài hôm, có vẻ như Quyền Nhất Chân đã xem Bồ Tề quán của y là nông gia lạc, hết bay lên lại nhảy xuống, khi thì leo cây, khi thì trộm dưa, khi thì bắt cá, khi thì chụp ếch. Mới không để ý một tí, Tạ Liên đã bị cậu chàng lẻn vào phòng bếp trộm mất củ khoai lang. Y mò hụt tay, quay đầu lại chỉ thấy Quyền Nhất Chân ngậm khoai lang chuồn hối hả như cá lọt lưới, vội kêu: "Chưa nấu xong đâu, đừng ăn mà!"
*Nông gia lạc: hình thức du lịch nông thôn, cho người thành phố cơ hội hòa mình với thiên nhiên.
Nhưng cũng vì chưa nấu xong nên mới phải ăn cho lẹ, chờ y nấu xong chắc khỏi ăn luôn. Tạ Liên lắc lắc đầu, lại thấy Lang Huỳnh đi tới, bèn nheo mắt hỏi: "Lang Huỳnh, có rảnh không? Đến đây phụ xắt thức ăn đi."
Lang Huỳnh vốn định tới giành củ khoai lang bị Quyền Nhất Chân trộm mất, nghe Tạ Liên nói vậy thì qua giúp ngay. Cậu ta vớ lấy dao phay trên thớt gỗ, nhấn bắp cải thảo, nghiêm túc xắt từng nhát. Tạ Liên nhìn cậu ta một hồi rồi quay đầu đi, vừa vo gạo vừa thuận miệng hỏi: "Lang Huỳnh à, thần thần quỷ quỷ đến Bồ Tề quán của chúng ta, ngươi cũng mở mang tầm mắt không ít nhỉ?"
Người nào người nấy cũng lạ lùng quái dị. Lang Huỳnh ở phía sau đáp: "Ừm."
Tạ Liên nói tiếp: "Vậy ta hỏi ngươi một câu nha: Nếu cho ngươi chọn, ngươi cảm thấy trong số thần thần quỷ quỷ đó, vị nào đẹp trai nhất?"
Lang Huỳnh vùi đầu xắt cải, dường như đang suy tư. Tạ Liên khẽ nhướn mày: "Nói đi. Nói lời thật lòng ngươi là được."
Thế là, Lang Huỳnh đáp: "Huynh."
Tạ Liên cười: "Trừ ta ra."
Lang Huỳnh nói: "Áo đỏ."
Tạ Liên nín cười sắp nội thương, đoạn nghiêm túc gật gù: "Ừm, ta cũng thấy vậy."
Dừng một lát, y hỏi tiếp: "Vậy ngươi cảm thấy, vị nào lợi hại nhất?"
Lang Huỳnh vẫn đáp: "Áo đỏ."
Tạ Liên hỏi thật nhanh: "Vị nào có tiền nhất?"
"Áo đỏ."
"Ngươi tán thưởng vị nào nhất?"
"Áo đỏ."
"Người nào ngu nhất? "
"Áo xanh."
Mấy câu này hỏi liền liền như vậy mà Lang Huỳnh lại đổi lời cực đúng lúc, đủ thấy tư duy lanh lợi, phản ứng bén nhạy. Tạ Liên nói: "Ừm, coi bộ ngươi thích ca ca mặc áo đỏ lắm nhỉ, tên của vị ca ca đó là Hoa Thành, nhớ kỹ nha. Nói vậy ngươi cảm thấy ca ca đó tốt lắm hả?"
Trong lúc vô thức, dường như con dao trong tay Lang Huỳnh xắt nhanh gấp mấy lần: "Tốt lắm luôn."
Tạ Liên hỏi: "Vậy nếu có thời gian, ngươi cảm thấy có nên mời ca ca đó đến chỗ mình làm khách không?"
Lang Huỳnh nói: "Ừm. Dĩ nhiên rồi. Nhất định phải mời."
Tạ Liên: "Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng thuộc hạ của ca ca đó nói dạo này ca ca đó bận dữ lắm, chắc chắn đang bận làm chuyện gì nghiêm túc lắm nè, ta nghĩ mình không nên quấy rầy thì hơn."
Sau câu này, tiếng xắt cải "cạch cạch" của Lang Huỳnh bỗng nặng thêm mấy phần. Tạ Liên thì vịn bếp lò, nín cười đến độ gân bụng co rút. Đột nhiên, đầu của Quyền Nhất Chân thò vào từ ngoài cửa sổ, cậu chàng cắn một miếng khoai lang, nhìn vài lượt rồi bảo Lang Huỳnh: "Ngươi cắt nát thế mất ngon rồi."
Lang Huỳnh hỏi: "Hả? Ngươi nói cái gì?"
Tạ Liên quay đầu sang nhìn, nào chỉ là nát, phải nói là nát vụn luôn, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ây chà, thiệt tình, đao pháp của ngươi tệ quá."
"......"
Sau khi đổ một đống nguyên liệu búa xua vào nồi, Tạ Liên vỗ vỗ tay, quyết định cứ để chúng luộc một canh giờ như thế, sau đó ra khỏi phòng bếp, thấy Linh Văn vẫn còn ngoan ngoãn ngồi chờ trong quán bèn tiếp tục làm việc. Y lục ra một ván gỗ trong đống củi, qua nhà thôn trưởng mượn bút mực, đoạn ngồi trước cửa quán, một tay cầm ván gỗ, một tay cầm bút thẫn thờ. Lang Huỳnh cũng đi tới, Tạ Liên ngẩng đầu lên, dịu giọng hỏi: "Lang Huỳnh, ngươi biết chữ không? Biết viết không?"
Lang Huỳnh nói: "Biết."
Tạ Liên hỏi: "Vậy chữ của ngươi thế nào?"
Lang Huỳnh đáp: "Bình thường."
Tạ Liên nói tiếp: "Không sao, thấy rõ là được rồi, giúp ta lần nữa nha."
Y đưa ván gỗ và bút cho Lang Huỳnh, cười khẽ: "Quán của chúng ta vẫn không có bức hoành, chi bằng ngươi qua viết một bức với ta nhé?"
"......"
Dưới sự thúc giục của Tạ Liên, Lang Huỳnh cầm bút lên. Cây bút nho nhỏ nằm trong tay Lang Huỳnh lại như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không vung được.
Hồi lâu sau, hình như đã chịu thua, Lang Huỳnh thả bút và ván gỗ xuống, một giọng nói bất đắc dĩ cất lên sau lớp băng vải: "... Ca ca, ta sai rồi."
Giọng nói này nào phải Lang Huỳnh, rõ ràng là Hoa Thành, có điều trong trẻo hơn trước đây nhiều, là chất giọng của thiếu niên. Tạ Liên khoanh tay tựa vào bức tường bên cạnh, nhìn Hoa Thành giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng phải đầu hàng, y thật sự nhịn không nổi nữa, cười lăn cười bò: "Tam Lang đúng là bận dữ ha!"
_______________
Tác giả nói:
Tác giả tôi đích thân đóng dấu, Hoa Hoa đẹp trai nhất! Tôi khách quan lắm!!! Hoa Hoa cũng rất khách quan! Nói thiệt không đó nha!!!
Linh Văn đứng thẳng không nhúc nhích. Tạ Liên nói: "Đương nhiên ngươi có quyền không thừa nhận, nhưng muốn biết thật hay giả cũng đơn giản thôi. Chỉ cần bây giờ ta đem bộ đồ đó đến điện Thần Võ, biển đổi hình thái của nó ngay trước mặt Đế Quân, sau đó hỏi ngươi có nhìn ra nó biến thành hình dạng gì không, sự thật sẽ được phơi bày."
Trước đó khi Cẩm Y Tiên lưu lạc nhân gian đã hút máu của hơn năm trăm người, đích thị là tà vật âm khí nặng nề. Nếu như Linh Văn chỉ tự tiện xông vào điện Thần Võ trộm cẩm y, chưa kịp lấy nó ra ngoài hại người, vậy cũng chưa tính là tội ác tày trời không thể dung thứ. Tuy nhiên, Linh Văn được điểm mặt đưa lên trước, sau đó mới phi thăng. Thời gian sớm nhất mà truyền thuyết về Cẩm Y Tiên bắt đầu lưu truyền, muộn hơn tháng năm Linh Văn được điểm mặt lên nhiều.
Nói vậy tức là, sau khi lên Thiên giới nhậm chức, Linh Văn làm ra Cẩm Y Tiên với cương vị thần quan!
Thần quan vốn nên bảo vệ người phàm bình an, trái lại còn dụ dỗ giết hại người phàm, tội này đã phải bắt giữ tra xét nghiêm ngặt rồi, chưa tính đến việc người phàm bị dụ dỗ giết hại còn là thần quan tương lai, e rằng việc này không thể dễ dàng bỏ qua. Linh Văn thở dài: "Thái tử điện hạ, ngươi đúng là..."
Ngừng một lát, nàng nói: "Có lẽ tại vận may của ta không tốt, việc này cứ phải dây vào ngươi. Tuy hôm nay trong điện Linh Văn chỉ có hai người chúng ta, ngươi với ta cũng có giao tình mấy trăm năm, nhưng mà ta nghĩ, nếu ta cầu xin ngươi niệm giao tình nhiều năm mở một mắt nhắm một mắt, ắt hẳn ngươi sẽ không đồng ý, tiếp theo hẳn sẽ khuyên ta đến điện Thần Võ tự thú đúng không?"
Tạ Liên cũng thở dài. Mặc dù y và Linh Văn đã quen biết nhau mấy trăm năm, tuy toàn là tiếp xúc trên công việc, không thân thiết gì mấy, nhưng quan hệ của cả hai xem như không tệ, thậm chí lúc y vừa phi thăng lần ba, người người mỉa mai y là tiên nhân đồng nát, Linh Văn vẫn chưa bao giờ lạnh nhạt với y, trái lại còn quan tâm chu đáo. Thế mà nhiệm vụ Cẩm Y Tiên cứ phải giao cho y, cuối cùng tra ra chân tướng sự việc, tố cáo thì có lỗi, không tố cáo thì càng không thể được.
Tạ Liên nói thật lòng: "Vận may của ta cũng không tốt."
Linh Văn khoanh tay, lắc đầu: "Điện hạ, người như ngươi... đôi lúc rất thông minh, đôi lúc lại rất ngờ nghệch; đôi lúc rất mềm lòng, đôi lúc lại lòng gan dạ sắt."
Ngừng một lát, nàng hỏi: "Vậy bây giờ rốt cuộc bộ đồ đó đang ở đâu?"
Tạ Liên nói: "Ở trong tay ta. Về sau ta sẽ đích thân đưa đến điện Thần Võ."
Linh Văn gật đầu, dường như chẳng còn gì để nói. Tạ Liên nói tiếp: "Vì vậy ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao Cẩm Y Tiên mặc trên người Lang Huỳnh lại mất tác dụng không?"
Linh Văn đáp: "Ta cũng đoán được đại khái. Có điều nếu điện hạ muốn biết đáp án, vậy ngươi đồng ý một thỉnh cầu của ta được không?"
Tạ Liên: "Ngươi nói đi."
Linh Văn hỏi: "Cho ta nhìn một lát được không? Cẩm Y Tiên ấy."
Tạ Liên sửng sốt. Linh Văn nói: "Cho ta thời gian một ngày là được rồi. Dù sao nếu ta đến điện Thần Võ tự thú, chỉ e không còn cơ hội nhìn được nữa. Đừng hiểu lầm, không phải ta muốn giở trò gì, chỉ là hôm qua ngươi nói huynh ấy hiện hình, ta thật sự rất ngạc nhiên."
Nàng lắc đầu, ánh mắt hơi rời rạc: "... Nhiều năm thế rồi, ta chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Cẩm hiện hình."
Tạ Liên hỏi: "Thì ra vị tướng sĩ trẻ tuổi đó tên Bạch Cẩm sao?"
Dường như bây giờ lấy lại tinh thần, Linh Văn nói: "Ồ. Đúng vậy, có điều thông thường người khác đều gọi huynh ấy là Tiểu Bạch."
*Tiểu bạch: còn có nghĩa là khờ khạo, ngây thơ.
Tạ Liên nói: "Tiểu Bạch? Nghe..." Hơi giống đang gọi một con chó, lại có phần giống đang gọi một kẻ ngốc.
Linh Văn cười: "Đúng là ý mà điện hạ đang nghĩ đấy. Bạch Cẩm là tên ta đặt cho huynh ấy, người khác chưa gọi thế bao giờ nên cũng chẳng mấy ai biết tên này. Nhưng nếu ngươi gọi huynh ấy như thế, huynh ấy sẽ vui lắm."
Trong truyền thuyết về Cẩm Y Tiên, cái cách cô gái mà chàng trai kia mến mộ đối xử với chàng ta chỉ khiến người khác cảm thấy tàn bạo và đáng sợ, nếu không có hận thù khắc cốt ghi tâm thì chính là máu lạnh trời sinh. Nhưng khi nhắc đến chàng trai đó, giọng điệu của Linh Văn lại hiền hoà đến lạ, không nhu tình cũng chẳng hận thù, chỉ nói: "Được không? Nếu như điện hạ sợ ta chạy trốn, chi bằng dùng Nhược Da trói ta lại. Ta không phải Võ Thần, trốn không thoát đâu."
Không hiểu tại sao, Tạ Liên cảm thấy mình nên tin tưởng Linh Văn. Trầm ngâm giây lát, y chậm rãi gật đầu, nói: "Được."
Hai người làm như không có gì, rời khỏi điện Linh Văn. Lúc đi trên đường cái ở Tiên kinh, cả hai vẫn chào hỏi thần quan đi ngang qua như thường lệ. Sắc mặt Linh Văn vẫn điềm nhiên như trước, hoàn toàn không nhìn ra đôi tay dưới tay áo của nàng đã bị Nhược Da trói chặt. Đi chưa bao xa thì gặp phải Bùi Minh tuần tra đường phố trở về, hai người họ chào hỏi nhau, đứng ven đường hàn huyên vài câu, Bùi Minh cứ nhìn Tạ Liên chòng chọc, Tạ Liên hơi cảnh giác, hỏi: "Sao Bùi tướng quân lại nhìn ta như vậy?"
Bùi Minh sờ sờ cằm, nói thật lòng: "Không gạt Thái tử điện hạ chứ, bây giờ ta thấy mặt ngươi là hết hồn, cảm giác như ai đứng cạnh ngươi cũng sẽ xảy ra chuyện. Bởi vậy ta thấy ngươi đi chung với Linh Văn mà tim đập dồn dập luôn. Linh Văn, dạo này ngươi nhớ phải cẩn thận đấy."
Linh Văn cười ha ha: "Sao lại nói thế? Bùi tướng quân đừng nói đùa." Tạ Liên thì lại dở khóc dở cười, xét theo ý nghĩa nào đó, cảm giác của Bùi Minh cũng chuẩn thật.
Trở lại Bồ Tề quán, từ xa đã thấy Lang Huỳnh đứng tựa dưới một gốc cổ thụ trước quán, tay trái hờ hững xoay cây chổi, một đống lá rụng vàng óng đã quét gọn chất bên chân cậu ta. Tạ Liên nheo mắt nhìn chốc lát, bấy giờ mới cố ý đặt nặng bước chân đi qua, Lang Huỳnh không quay đầu lại, nhưng chắc chắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ. Cậu ta thay đổi tư thế một cách tự nhiên, sau đó tiếp tục quét sân, cuối cùng xoay người lại nhìn, dường như lúc này mới nhìn thấy Tạ Liên và Linh Văn đang chầm chậm bước tới. Tạ Liên ho nhẹ một tiếng: "Lại đang quét sân hả."
Lang Huỳnh gật đầu. Thấy cậu ta như vậy, Tạ Liên nhịn không thấu, nhưng chỉ ra vẻ trưởng bối sờ đầu cậu ta, khen ngợi: "Bé ngoan."
Lang Huỳnh bình tĩnh cho sờ. Linh Văn nhìn hai người họ, không bình luận gì, Tạ Liên dẫn nàng đến mở cửa Bồ Tề quán, nói: "Ở đây nè..."
Nào ngờ vừa mở cửa ra, chỉ thấy một bóng người ngồi chồm hổm trước hòm công đức, lại đang lén lút nhét vàng thỏi, Tạ Liên vội vã đi tới kéo người nọ ra, nói: "Kỳ Anh, đừng nhét nữa, đủ thiệt rồi, đống lần trước ngươi nhét ta còn chưa lấy ra đó, kẹt cứng rồi."
Linh Văn gật đầu: "Chào Kỳ Anh điện hạ."
Quyền Nhất Chân cũng đáp: "Chào ngươi."
Một chiếc giá gỗ dựng thẳng giữa Bồ Tề quán, trên giá treo một chiếc áo vải đơn sơ, đương nhiên, đây chỉ là những gì mắt Tạ Liên nhìn thấy. Linh Văn bước lên trước, nhìn ngắm nó một lát, chiếc áo không có phản ứng gì, nàng nghiêng đầu hỏi: "Hai vị điện hạ, ta muốn ở đây nhìn một mình, được chứ?"
Tạ Liên nói: "Được."
Nhược Da trói chặt hai tay của Linh Văn, nàng không phải Võ Thần, trên cơ bản sẽ không xảy ra rắc rối gì, Tạ Liên xem như cũng yên tâm, đặt tay lên vai Quyền Nhất Chân, nói: "Ra ngoài thôi."
Ít nhiều gì cũng tính là đã giải quyết xong một việc, tâm trạng của Tạ Liên cũng thả lỏng phần nào. Đúng dịp hàng xóm tặng cho một mớ rau dưa trái cây, y bèn đem vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, phải nói là kiên định bất khuất miễn chê. Qua vài hôm, có vẻ như Quyền Nhất Chân đã xem Bồ Tề quán của y là nông gia lạc, hết bay lên lại nhảy xuống, khi thì leo cây, khi thì trộm dưa, khi thì bắt cá, khi thì chụp ếch. Mới không để ý một tí, Tạ Liên đã bị cậu chàng lẻn vào phòng bếp trộm mất củ khoai lang. Y mò hụt tay, quay đầu lại chỉ thấy Quyền Nhất Chân ngậm khoai lang chuồn hối hả như cá lọt lưới, vội kêu: "Chưa nấu xong đâu, đừng ăn mà!"
*Nông gia lạc: hình thức du lịch nông thôn, cho người thành phố cơ hội hòa mình với thiên nhiên.
Nhưng cũng vì chưa nấu xong nên mới phải ăn cho lẹ, chờ y nấu xong chắc khỏi ăn luôn. Tạ Liên lắc lắc đầu, lại thấy Lang Huỳnh đi tới, bèn nheo mắt hỏi: "Lang Huỳnh, có rảnh không? Đến đây phụ xắt thức ăn đi."
Lang Huỳnh vốn định tới giành củ khoai lang bị Quyền Nhất Chân trộm mất, nghe Tạ Liên nói vậy thì qua giúp ngay. Cậu ta vớ lấy dao phay trên thớt gỗ, nhấn bắp cải thảo, nghiêm túc xắt từng nhát. Tạ Liên nhìn cậu ta một hồi rồi quay đầu đi, vừa vo gạo vừa thuận miệng hỏi: "Lang Huỳnh à, thần thần quỷ quỷ đến Bồ Tề quán của chúng ta, ngươi cũng mở mang tầm mắt không ít nhỉ?"
Người nào người nấy cũng lạ lùng quái dị. Lang Huỳnh ở phía sau đáp: "Ừm."
Tạ Liên nói tiếp: "Vậy ta hỏi ngươi một câu nha: Nếu cho ngươi chọn, ngươi cảm thấy trong số thần thần quỷ quỷ đó, vị nào đẹp trai nhất?"
Lang Huỳnh vùi đầu xắt cải, dường như đang suy tư. Tạ Liên khẽ nhướn mày: "Nói đi. Nói lời thật lòng ngươi là được."
Thế là, Lang Huỳnh đáp: "Huynh."
Tạ Liên cười: "Trừ ta ra."
Lang Huỳnh nói: "Áo đỏ."
Tạ Liên nín cười sắp nội thương, đoạn nghiêm túc gật gù: "Ừm, ta cũng thấy vậy."
Dừng một lát, y hỏi tiếp: "Vậy ngươi cảm thấy, vị nào lợi hại nhất?"
Lang Huỳnh vẫn đáp: "Áo đỏ."
Tạ Liên hỏi thật nhanh: "Vị nào có tiền nhất?"
"Áo đỏ."
"Ngươi tán thưởng vị nào nhất?"
"Áo đỏ."
"Người nào ngu nhất? "
"Áo xanh."
Mấy câu này hỏi liền liền như vậy mà Lang Huỳnh lại đổi lời cực đúng lúc, đủ thấy tư duy lanh lợi, phản ứng bén nhạy. Tạ Liên nói: "Ừm, coi bộ ngươi thích ca ca mặc áo đỏ lắm nhỉ, tên của vị ca ca đó là Hoa Thành, nhớ kỹ nha. Nói vậy ngươi cảm thấy ca ca đó tốt lắm hả?"
Trong lúc vô thức, dường như con dao trong tay Lang Huỳnh xắt nhanh gấp mấy lần: "Tốt lắm luôn."
Tạ Liên hỏi: "Vậy nếu có thời gian, ngươi cảm thấy có nên mời ca ca đó đến chỗ mình làm khách không?"
Lang Huỳnh nói: "Ừm. Dĩ nhiên rồi. Nhất định phải mời."
Tạ Liên: "Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng thuộc hạ của ca ca đó nói dạo này ca ca đó bận dữ lắm, chắc chắn đang bận làm chuyện gì nghiêm túc lắm nè, ta nghĩ mình không nên quấy rầy thì hơn."
Sau câu này, tiếng xắt cải "cạch cạch" của Lang Huỳnh bỗng nặng thêm mấy phần. Tạ Liên thì vịn bếp lò, nín cười đến độ gân bụng co rút. Đột nhiên, đầu của Quyền Nhất Chân thò vào từ ngoài cửa sổ, cậu chàng cắn một miếng khoai lang, nhìn vài lượt rồi bảo Lang Huỳnh: "Ngươi cắt nát thế mất ngon rồi."
Lang Huỳnh hỏi: "Hả? Ngươi nói cái gì?"
Tạ Liên quay đầu sang nhìn, nào chỉ là nát, phải nói là nát vụn luôn, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ây chà, thiệt tình, đao pháp của ngươi tệ quá."
"......"
Sau khi đổ một đống nguyên liệu búa xua vào nồi, Tạ Liên vỗ vỗ tay, quyết định cứ để chúng luộc một canh giờ như thế, sau đó ra khỏi phòng bếp, thấy Linh Văn vẫn còn ngoan ngoãn ngồi chờ trong quán bèn tiếp tục làm việc. Y lục ra một ván gỗ trong đống củi, qua nhà thôn trưởng mượn bút mực, đoạn ngồi trước cửa quán, một tay cầm ván gỗ, một tay cầm bút thẫn thờ. Lang Huỳnh cũng đi tới, Tạ Liên ngẩng đầu lên, dịu giọng hỏi: "Lang Huỳnh, ngươi biết chữ không? Biết viết không?"
Lang Huỳnh nói: "Biết."
Tạ Liên hỏi: "Vậy chữ của ngươi thế nào?"
Lang Huỳnh đáp: "Bình thường."
Tạ Liên nói tiếp: "Không sao, thấy rõ là được rồi, giúp ta lần nữa nha."
Y đưa ván gỗ và bút cho Lang Huỳnh, cười khẽ: "Quán của chúng ta vẫn không có bức hoành, chi bằng ngươi qua viết một bức với ta nhé?"
"......"
Dưới sự thúc giục của Tạ Liên, Lang Huỳnh cầm bút lên. Cây bút nho nhỏ nằm trong tay Lang Huỳnh lại như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không vung được.
Hồi lâu sau, hình như đã chịu thua, Lang Huỳnh thả bút và ván gỗ xuống, một giọng nói bất đắc dĩ cất lên sau lớp băng vải: "... Ca ca, ta sai rồi."
Giọng nói này nào phải Lang Huỳnh, rõ ràng là Hoa Thành, có điều trong trẻo hơn trước đây nhiều, là chất giọng của thiếu niên. Tạ Liên khoanh tay tựa vào bức tường bên cạnh, nhìn Hoa Thành giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng phải đầu hàng, y thật sự nhịn không nổi nữa, cười lăn cười bò: "Tam Lang đúng là bận dữ ha!"
_______________
Tác giả nói:
Tác giả tôi đích thân đóng dấu, Hoa Hoa đẹp trai nhất! Tôi khách quan lắm!!! Hoa Hoa cũng rất khách quan! Nói thiệt không đó nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.