Chương 156
Mặc Hương Đồng Khứu
08/07/2020
Tạ Liên nhẹ nhàng bước lên thảm hoa dưới mặt đất, từ từ đi tới chỗ Hoa Thành, thấy trên vai Hoa Thanh có vài cánh hoa, vốn định giúp phủi xuống, cơ mà lại thấy động tác này quá thân mật, nên ráng nhịn xuống, mỉm cười nói: "Ta cũng không biết, đệ không những có thể tạo ra mưa máu còn có thể biến chúng thành hoa bay thế này. Thật thú vị, thật thú vị."
Hoa Thành đi tới bên Tạ Liện, tùy tay phủi cánh hoa trên vai, cũng cười nói: "Cái này, là ngẫu hứng tạo ra mà thôi, hôm nay vừa nghĩ ra chiêu này. Vốn định tạo ra một trận mưa máu, chỉ là đột nhiên nghĩ đến ca ca cũng ở đây, nếu bị dính phải, thì hẳn là bẩn lắm đúng không? Vì thế đệ liền biến chúng thành hoa. Không ngờ thú vị như thế."
Nhưng mà, Tạ Liên không bị ướt chỉ có Bùi Minh lại ướt như chuột. Hắn ở trên không: "Làm phiền hai vị thả ta xuống trước được không?"
Mấy con bướm bạc vẫy cánh bay lên, lóe ra ánh sáng màu bạc cắt đứt chiếc lưới kia, Bùi Minh lúc này mới có thể thoát thân, vững vàng rơi xuống đất. Tạ Liên cúi đầu nhìn, trên lưng Linh Văn còn sót một con bướm bạc, liền nói: "Tam Lang, Linh Văn cùng Cẩm Y Tiên sẽ không cản trở chúng ta nữa chứ?"
Hoa Thành nói: "Sẽ không. Đệ đã khiến bọn chúng tạm thời hôn mê rồi."
Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Cẩm Y Tiên điên cuồng như thế, vậy mà đệ chế ngự nó rất nhanh."
Hoa Thành ôm cánh tay, nói: "Cũng tạm. Không biết vì cái gì, nó dường như không muốn ra tay, cũng không hề có sự đề phòng gì với đệ cả."
Tạ Liên trầm ngâm nói: "Nói cũng phải. Lần trước đệ mặc nó trên người, nó cũng không thể khống chế đệ, lại còn hiện nguyên hình."
Lúc này, Bùi Minh đã đi tới, nói: "Nhị vị, lát nữa hãy tâm sự. Trước tiên chẳng phải là nên cởi bộ quần áo này ra trước sao?"
Tạ Liên nói: "Cái này...... Không đươc tiện lắm thì phải?"
Bùi Minh nói: "Bây giờ hắn đang biến thành nam, có gì mà không tiện?" Nói xong liền chìa tay ra. Nhưng mà, Bùi Minh mới vừa vói tay tới cổ áo Linh Văn, liền bị thứ gì đó đâm cho một cái, Bùi Minh vẻ mặt đanh lại, đột nhiên rút tay về, bàn tay đầy máu, nói: "Bộ quần áo này! Thế mà còn biết cắn người!"
Hoa Thành lúc này mới từ từ nói: "Cẩm Y Tiên không chịu buông tha Linh Văn, cởi ra không được đâu."
Bùi Minh nhìn bàn tay máu tươi đầm đìa, nói: "Cái chuyện này sao Quỷ Vương các hạ không chịu nói sớm một chút?"
Tạ Liên nhẹ nhàng nói: "Bùi tướng quân, không phải đệ ấy không nói sớm một chút, mà là ngươi ra tay nhanh quá thôi."
Hoa Thành nói: "Đúng là như thế."
"......"
Cả người nhếch nhác nhưng ba người vẫn muốn quay về con đường cũ, một người còn phải khiêng Linh Văn đang còn biến thành nam nhân theo, Bùi Minh rốt cuộc chủ động gánh vác nhiệm vụ lớn lao này.
Bùi Túc cùng Bán Nguyệt còn ở lại thị trấn nhỏ lúc trước, đoàn người gặp nhau ở gần Thần Điện Ô Dung. Vừa thấy bọn họ trở về, Bùi Túc liền nhanh ra đón, nói: "Tướng quân... Thái, tử điện hạ.. bức.. tranh trong thần điện...kia biến mất rồi!"
Bùi Minh chùi tóc tai đầy máu, nói: "Bức tranh gì?"
Thấy Bùi Minh cả người đầy màu tím đỏ, Bán Nguyệt mở to hai mắt. Tạ Liên đơn giản nói hai câu với Bùi Minh sau đó đi theo Bùi Túc còn đang hoàn hồn, bước vào xem xét thần điện. Quả nhiên, vách tường ban đầu kia cùng với ba vách tường bị cháy đen còn lại đã trở nên giống y chang nhau, cứ như bức tranh vừa rồi chưa từng tồn tại.
Hoa Thành dò tay lên tường, nói: "Bức tranh kia là do phép thuật làm ra."
Tạ Liên gật đầu, nói: "Có lẽ vậy, người để lại bức tranh này hẳn là cũng lo lắng, cho nên không dám để nó lại lâu."
Bên kia, Bán Nguyệt chần chờ hồi lâu, vẫn nhìn thân thể đầy màu tím đỏ của Bùi Minh mà nói: "Ngươi...... Không sao chứ?"
Bùi Minh liếc nhìn nàng một cái, liền dọa: "Ngươi hỏi đám rắn của ngươi đi, cắn ta thành thế này, còn hỏi có sao không?"
Bùi Túc hơi hơi hé miệng, không biết có nên nói ra vài câu công đạo hay không. Bán Nguyệt càng mở đôi mắt lớn hơn nữa, ngập ngừng giải thích nói: "Nhưng mà...... bị Hạt Vĩ Xà cắn một cái, cũng sẽ không lan khắp người như vậy......"
Bùi Minh chìa tay trái ra, quơ quơ dấu răng trước mặt nàng, chứng minh bản thân quả là bị rắn cắn. "Bằng chứng" như sừng sững như núi kia, Bán Nguyệt đành phải nói: "Thực xin lỗi......"
Bùi Túc nhịn không được, vỗ vỗ nàng vai, nói: "Không..cần..để ý. Không phải..rắn của nàng..cắn."
Tạ Liên cũng nhịn không được, bất đắc dĩ nói: "Bùi tướng quân, ngươi có thể đừng có trêu đùa tiểu cô nương như thế được không, lúc này là lúc nào rồi."
Nhưng mà, Bùi Minh bản tính trước giờ là vậy, hắn dùng pháp lực tẩy sạch máu trên người, vẻ mặt sáng sủa trở lại, cười ha ha nói: "Tiểu cô nương chẳng lẽ không phải là để dành trêu ghẹo sao? Huống hồ Bán Nguyệt quốc sư đều đã mấy trăm tuổi, có còn là tiểu cô nương nữa đâu?"
Cẩm Y Tiên không cởi ra được, không có cách nào thu vào bình, cũng chỉ có thể để Linh Văn tiếp tục mặc trên người, khiêng cả hắn đi theo. Tuy rằng Bùi Túc nói chuyện không chấm câu, nhưng rất tự nhiên mà chịu trách nhiệm vác Linh Văn theo, đoàn người đi qua thị trấn nhỏ này, tiếp tục hướng về tầng tiếp theo của núi Đồng Lô.
Một ngày sau, mọi người đã tới một khe vực.
Khe vực có hai sườn núi cao trùng trùng, chính giữa là một sơn đạo. Đi đến nơi này, Linh Văn rốt cuộc mới hơi tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Tuy là đã tỉnh, nhưng vẫn không thể động đậy, bởi vì con bướm bạc vẫn bám chặt trên lưng hắn. Linh Văn phát hiện bản thân mình bị khiêng thì mặt cũng không đổi sắc, chỉ mê man nói: "...... sao nhiều người vậy? Các ngươi làm gì mà đều tới đây? Chỗ này không phải núi Đồng Lô sao?"
Bùi Minh nói: "Nhiêu đây mà nhiều? Nói cho ngươi biết, chờ lát nữa xem càng nhiều người hơn, nhìn thấy đám người đó, lập mấy bàn chơi mạt chược còn được."
Tạ Liên cũng hết sức đồng cảm, buồn cười, nói: "Đúng rồi, Linh Văn, lúc trước ở miếu Bồ Tề, Kỳ Anh đuổi theo ngươi, bây giờ hắn ở đâu?"
Linh Văn lắc lắc đầu, nói: "Không biết. Sau khi vào núi Đồng Lô, không phải người thì là quỷ xuất hiện, liền mất dấu Kỳ Anh điện hạ. Trước mắt ta cũng không biết hắn ở nơi nào."
Bùi Minh nhìn Linh Văn thở dài: "Ngươi sao lại không nói cho ta biết, người quăng cho ta cọng rơm, ân nhân cứu mạng ta tại Tu Lê quốc chính là ngươi, thật là chả hiền hậu gì."
Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, Bùi Minh cũng là người Tu Lê quốc. Bất quá, hắn dường như đã không còn cảm tình gì với Tu Lê quốc, rốt cuộc hắn chỉ là tướng quân, không phải quốc chủ, hơn nữa trước khi phi thăng còn bị quốc chủ lừa dối, bởi vậy trong lời nói không có gì bi phẫn, mà chỉ toàn là ý chế giễu. Bất quá Tạ Liên lo lắng rằng nếu bàn quá nhiều về Tu Lê quốc sẽ chọc giận Cẩm Y Tiên, cho nên thong dong xoay đề tài, quay đầu hỏi: "Tam Lang, kỳ thật ta vẫn luôn có một nghi vấn."
Sau khi bước vào khe vực, Hoa Thành vẫn luôn ở trạng thái ngưng thần quan sát hai sườn núi cao, nói: "Huynh cứ hỏi."
Tạ Liên nói: "Núi Đồng Lô, " Đồng Lô ", rốt cuộc là thứ gì? Hay thật sự chính là một cái lò siêu lớn?"
Hoa Thành cười cười, thu hồi ánh mắt, nói: "Đương nhiên không phải. Có điều, ca ca hỏi cũng vừa khéo." Hoa Thành nhấc tay chỉ, nói, "Vừa may, trước mắt có thể nhìn thấy nó."
Mọi người nhìn theo hướng Hoa Thành chỉ, trong chốc lát, không tự chủ được đều dừng bước.
Tạ Liên nói: "...... Đó chính là......" Đồng Lô " sao?"
Hoa Thành nói: "Không sai."
Hướng Hoa Thành chỉ là một ngọn núi lớn ở thật xa thật xa.
Xa cuối chân trời, cao tận trời xanh, áp đảo dãy núi phía trên, phủ bằng một màu xanh lam trầm lắng, đỉnh núi có một biển gió mây lượn lờ, lấp ló đọng lại một tầng tuyết trắng, dường như quanh năm đều không tan chảy.
Hoa Thành nói: "" Đồng Lô ", là một ngọn núi lửa còn hoạt động, cũng là toàn bộ trung tâm núi Đồng Lô. Quỷ Vương xuất thế là lúc đó nó thức tỉnh."
Tạ Liên nói: "Núi lửa bùng nổ?"
Hoa Thành nói: "Đúng vậy. Tuyệt cảnh Quỷ Vương, chính là sự kết hợp của lửa thiêu, dung nham, cùng với sự xuất thế của những tai họa hủy thiên diệt địa"
Tưởng tượng ra hình ảnh đôi mắt đỏ rực điên cuồng kia, Tạ Liên hơi ngẩn ra.
Bùi Minh nói: "Quá xa. Đi với cái tốc độ này, không tính thời gian chém giết quỷ trên đường thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian."
Tạ Liên gật đầu, nói: "Cho nên các thời kỳ chém giết thuở khai sơn, giống như một quá trình sinh nở gian nan."
Hoa Thành cười nói: "Ca ca so sánh như thế thật kỳ diệu." Nói xong, bỗng nhiên dừng bước, nói, "Tới rồi."
"???"Tạ Liên nói, "Nhanh như vậy sao?"
Hoa Thành nói: "Tới rồi. Nhưng mà, không phải đến Đồng Lô, mà là đến thần điện Ô Dung."
Quả nhiên, chính giữa khe vực phía trước, xuất hiện một tòa thần điện xiêu xiêu vẹo vẹo cao lớn.
Đây là lần thứ hai bọn họ thấy được thần điện Ô Dung, Tạ Liên cơ hồ nhịn không được muốn dụi mắt, hoài nghi nói: "Tòa thần điện này là thật sao?"
Không thể trách Tạ Liên hỏi thế, trên thực tế, tất cả mọi người đều hoài nghi tòa thần điện có phải thật hay không. Bởi vì, nó xuất hiện thật sự quá đột ngột.
Nó căn bản không nên xuất hiện ở đây. Có ai thấy qua một cái thần điện xuất hiện ở nơi thăm thẳm cùng sâu hun hút như thế này chưa? Đây là cái kiểu phong thuỷ chó má gì thế?
Nghĩ cũng không ra tại sao nó lại ở đây, đáng lẽ ra ít nhất cũng phải nằm một bên chớ, nhưng mà hình như thần điện này cố tình nằm chính giữa ở đây đấy, giống như một kẻ ngang ngược ngốc nghếch thích trực tiếp chặn đường!
Bùi Minh trầm giọng nói: "Có thứ khác thường tất có yêu quái, mọi người chú ý."
Linh Văn thì ở trên vai Bùi Túc nói: "Chư vị, nếu các ngươi không muốn vào bên trong nó, kỳ thật cũng có thể bay qua vách núi mà đi."
Tạ Liên lại nói: "Không. Chúng ta vào xem bức tranh bên trong."
Hoa Thành nói: "Ca ca yên tâm, muốn xem thì xem, không có gì phải lo."
Hoa Thành vừa nói xong, mọi người đều an tâm không tả được, đoàn người chậm rãi tới gần, trước thần điện kia, cũng chưa xuất hiện cái gì bất thường. Bước qua cửa, tiến vào đại điện, quả nhiên, vách tường của thần điện này cũng là do lửa thiêu cháy đen hết, khẩy nhẹ mảng tường như lần trước, quả nhiên cũng rớt xuống những mảng cứng đen nhỏ.
Tạ Liên vừa bắt đầu vẫn luôn hết sức cảnh giác, một lát sau, cảm thấy cũng không có thứ gì đánh lén liền thoáng an tâm, vì thế, nói: "Ra tay thôi."
Không bao lâu, vách tường cháy đen "được bảo vệ" bị bóc ra, sau đó lộ ra một bức tranh. Tạ Liên cùng Hoa Thành nhìn nhau, cùng nhau nghiên cứu tỉ mỉ.
Nội dung bức tranh trong tòa trong thần điện này hoàn toàn không giống bức lần trước. Bọn họ bắt đầu xem tầng thứ nhất, một thiếu niên thanh tuấn vận bạch y ngồi ở trên một chiếc giường ngọc, nhìn tư thế, hình như đang tĩnh tọa, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng mà, cũng không an ổn.
Hắn mày nhíu chặt, trán dường như còn chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, có vẻ như đang bị thứ gì đó tra tấn. Đứng ở một bên, có bốn nhân vật vây quanh, biểu tình trên mặt toàn lo lắng sốt ruột, bốn người này giống như bốn người được vẽ phía dưới Thái tử Ô Dung trong bức tranh lần trước họ nhìn thấy, trang phục đều giống như đúc. Tiếp tục nhìn xuống dưới, lớp bảo vệ bong ra từ từ, chưa bóc hết mà Tạ Liên đã thấy được một ít màu đỏ đỏ, Tạ Liên hơi hơi nhíu mày, nói: "Kỳ lạ."
Tạ Liên vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vách tường, hoài nghi nói: "Bức tranh này không phải được bảo vệ tốt lắm sao?" Nét vẽ cùng màu sắc, đều rất mơ hồ, mông lung, phảng phất bị bao phủ bởi một tầng khói nhẹ, mờ mờ ảo ảo. Chỉ là nếu bức tranh này do phép thuật biến thành, thế sao mà có vẻ nó không được bảo vệ tốt hơn so với bức tranh thật vừa rồi? Hoa Thành cũng ngưng thần nhìn kỹ, nhíu mày, nói: "Chờ một chút."
Mà chờ đến mấy mảng đen bị tróc ra hoàn toàn, sau khi nhìn thấy được hình ảnh trên đó, bọn họ lui lại mấy bước, sóng vai nhìn nó. Hô hấp Tạ Liên hơi cứng lại, da đầu đột nhiên tê dại một trận.
Tạ Liên nói: "Đây là...... Địa ngục sao?"
Hoa Thành đi tới bên Tạ Liện, tùy tay phủi cánh hoa trên vai, cũng cười nói: "Cái này, là ngẫu hứng tạo ra mà thôi, hôm nay vừa nghĩ ra chiêu này. Vốn định tạo ra một trận mưa máu, chỉ là đột nhiên nghĩ đến ca ca cũng ở đây, nếu bị dính phải, thì hẳn là bẩn lắm đúng không? Vì thế đệ liền biến chúng thành hoa. Không ngờ thú vị như thế."
Nhưng mà, Tạ Liên không bị ướt chỉ có Bùi Minh lại ướt như chuột. Hắn ở trên không: "Làm phiền hai vị thả ta xuống trước được không?"
Mấy con bướm bạc vẫy cánh bay lên, lóe ra ánh sáng màu bạc cắt đứt chiếc lưới kia, Bùi Minh lúc này mới có thể thoát thân, vững vàng rơi xuống đất. Tạ Liên cúi đầu nhìn, trên lưng Linh Văn còn sót một con bướm bạc, liền nói: "Tam Lang, Linh Văn cùng Cẩm Y Tiên sẽ không cản trở chúng ta nữa chứ?"
Hoa Thành nói: "Sẽ không. Đệ đã khiến bọn chúng tạm thời hôn mê rồi."
Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Cẩm Y Tiên điên cuồng như thế, vậy mà đệ chế ngự nó rất nhanh."
Hoa Thành ôm cánh tay, nói: "Cũng tạm. Không biết vì cái gì, nó dường như không muốn ra tay, cũng không hề có sự đề phòng gì với đệ cả."
Tạ Liên trầm ngâm nói: "Nói cũng phải. Lần trước đệ mặc nó trên người, nó cũng không thể khống chế đệ, lại còn hiện nguyên hình."
Lúc này, Bùi Minh đã đi tới, nói: "Nhị vị, lát nữa hãy tâm sự. Trước tiên chẳng phải là nên cởi bộ quần áo này ra trước sao?"
Tạ Liên nói: "Cái này...... Không đươc tiện lắm thì phải?"
Bùi Minh nói: "Bây giờ hắn đang biến thành nam, có gì mà không tiện?" Nói xong liền chìa tay ra. Nhưng mà, Bùi Minh mới vừa vói tay tới cổ áo Linh Văn, liền bị thứ gì đó đâm cho một cái, Bùi Minh vẻ mặt đanh lại, đột nhiên rút tay về, bàn tay đầy máu, nói: "Bộ quần áo này! Thế mà còn biết cắn người!"
Hoa Thành lúc này mới từ từ nói: "Cẩm Y Tiên không chịu buông tha Linh Văn, cởi ra không được đâu."
Bùi Minh nhìn bàn tay máu tươi đầm đìa, nói: "Cái chuyện này sao Quỷ Vương các hạ không chịu nói sớm một chút?"
Tạ Liên nhẹ nhàng nói: "Bùi tướng quân, không phải đệ ấy không nói sớm một chút, mà là ngươi ra tay nhanh quá thôi."
Hoa Thành nói: "Đúng là như thế."
"......"
Cả người nhếch nhác nhưng ba người vẫn muốn quay về con đường cũ, một người còn phải khiêng Linh Văn đang còn biến thành nam nhân theo, Bùi Minh rốt cuộc chủ động gánh vác nhiệm vụ lớn lao này.
Bùi Túc cùng Bán Nguyệt còn ở lại thị trấn nhỏ lúc trước, đoàn người gặp nhau ở gần Thần Điện Ô Dung. Vừa thấy bọn họ trở về, Bùi Túc liền nhanh ra đón, nói: "Tướng quân... Thái, tử điện hạ.. bức.. tranh trong thần điện...kia biến mất rồi!"
Bùi Minh chùi tóc tai đầy máu, nói: "Bức tranh gì?"
Thấy Bùi Minh cả người đầy màu tím đỏ, Bán Nguyệt mở to hai mắt. Tạ Liên đơn giản nói hai câu với Bùi Minh sau đó đi theo Bùi Túc còn đang hoàn hồn, bước vào xem xét thần điện. Quả nhiên, vách tường ban đầu kia cùng với ba vách tường bị cháy đen còn lại đã trở nên giống y chang nhau, cứ như bức tranh vừa rồi chưa từng tồn tại.
Hoa Thành dò tay lên tường, nói: "Bức tranh kia là do phép thuật làm ra."
Tạ Liên gật đầu, nói: "Có lẽ vậy, người để lại bức tranh này hẳn là cũng lo lắng, cho nên không dám để nó lại lâu."
Bên kia, Bán Nguyệt chần chờ hồi lâu, vẫn nhìn thân thể đầy màu tím đỏ của Bùi Minh mà nói: "Ngươi...... Không sao chứ?"
Bùi Minh liếc nhìn nàng một cái, liền dọa: "Ngươi hỏi đám rắn của ngươi đi, cắn ta thành thế này, còn hỏi có sao không?"
Bùi Túc hơi hơi hé miệng, không biết có nên nói ra vài câu công đạo hay không. Bán Nguyệt càng mở đôi mắt lớn hơn nữa, ngập ngừng giải thích nói: "Nhưng mà...... bị Hạt Vĩ Xà cắn một cái, cũng sẽ không lan khắp người như vậy......"
Bùi Minh chìa tay trái ra, quơ quơ dấu răng trước mặt nàng, chứng minh bản thân quả là bị rắn cắn. "Bằng chứng" như sừng sững như núi kia, Bán Nguyệt đành phải nói: "Thực xin lỗi......"
Bùi Túc nhịn không được, vỗ vỗ nàng vai, nói: "Không..cần..để ý. Không phải..rắn của nàng..cắn."
Tạ Liên cũng nhịn không được, bất đắc dĩ nói: "Bùi tướng quân, ngươi có thể đừng có trêu đùa tiểu cô nương như thế được không, lúc này là lúc nào rồi."
Nhưng mà, Bùi Minh bản tính trước giờ là vậy, hắn dùng pháp lực tẩy sạch máu trên người, vẻ mặt sáng sủa trở lại, cười ha ha nói: "Tiểu cô nương chẳng lẽ không phải là để dành trêu ghẹo sao? Huống hồ Bán Nguyệt quốc sư đều đã mấy trăm tuổi, có còn là tiểu cô nương nữa đâu?"
Cẩm Y Tiên không cởi ra được, không có cách nào thu vào bình, cũng chỉ có thể để Linh Văn tiếp tục mặc trên người, khiêng cả hắn đi theo. Tuy rằng Bùi Túc nói chuyện không chấm câu, nhưng rất tự nhiên mà chịu trách nhiệm vác Linh Văn theo, đoàn người đi qua thị trấn nhỏ này, tiếp tục hướng về tầng tiếp theo của núi Đồng Lô.
Một ngày sau, mọi người đã tới một khe vực.
Khe vực có hai sườn núi cao trùng trùng, chính giữa là một sơn đạo. Đi đến nơi này, Linh Văn rốt cuộc mới hơi tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Tuy là đã tỉnh, nhưng vẫn không thể động đậy, bởi vì con bướm bạc vẫn bám chặt trên lưng hắn. Linh Văn phát hiện bản thân mình bị khiêng thì mặt cũng không đổi sắc, chỉ mê man nói: "...... sao nhiều người vậy? Các ngươi làm gì mà đều tới đây? Chỗ này không phải núi Đồng Lô sao?"
Bùi Minh nói: "Nhiêu đây mà nhiều? Nói cho ngươi biết, chờ lát nữa xem càng nhiều người hơn, nhìn thấy đám người đó, lập mấy bàn chơi mạt chược còn được."
Tạ Liên cũng hết sức đồng cảm, buồn cười, nói: "Đúng rồi, Linh Văn, lúc trước ở miếu Bồ Tề, Kỳ Anh đuổi theo ngươi, bây giờ hắn ở đâu?"
Linh Văn lắc lắc đầu, nói: "Không biết. Sau khi vào núi Đồng Lô, không phải người thì là quỷ xuất hiện, liền mất dấu Kỳ Anh điện hạ. Trước mắt ta cũng không biết hắn ở nơi nào."
Bùi Minh nhìn Linh Văn thở dài: "Ngươi sao lại không nói cho ta biết, người quăng cho ta cọng rơm, ân nhân cứu mạng ta tại Tu Lê quốc chính là ngươi, thật là chả hiền hậu gì."
Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, Bùi Minh cũng là người Tu Lê quốc. Bất quá, hắn dường như đã không còn cảm tình gì với Tu Lê quốc, rốt cuộc hắn chỉ là tướng quân, không phải quốc chủ, hơn nữa trước khi phi thăng còn bị quốc chủ lừa dối, bởi vậy trong lời nói không có gì bi phẫn, mà chỉ toàn là ý chế giễu. Bất quá Tạ Liên lo lắng rằng nếu bàn quá nhiều về Tu Lê quốc sẽ chọc giận Cẩm Y Tiên, cho nên thong dong xoay đề tài, quay đầu hỏi: "Tam Lang, kỳ thật ta vẫn luôn có một nghi vấn."
Sau khi bước vào khe vực, Hoa Thành vẫn luôn ở trạng thái ngưng thần quan sát hai sườn núi cao, nói: "Huynh cứ hỏi."
Tạ Liên nói: "Núi Đồng Lô, " Đồng Lô ", rốt cuộc là thứ gì? Hay thật sự chính là một cái lò siêu lớn?"
Hoa Thành cười cười, thu hồi ánh mắt, nói: "Đương nhiên không phải. Có điều, ca ca hỏi cũng vừa khéo." Hoa Thành nhấc tay chỉ, nói, "Vừa may, trước mắt có thể nhìn thấy nó."
Mọi người nhìn theo hướng Hoa Thành chỉ, trong chốc lát, không tự chủ được đều dừng bước.
Tạ Liên nói: "...... Đó chính là......" Đồng Lô " sao?"
Hoa Thành nói: "Không sai."
Hướng Hoa Thành chỉ là một ngọn núi lớn ở thật xa thật xa.
Xa cuối chân trời, cao tận trời xanh, áp đảo dãy núi phía trên, phủ bằng một màu xanh lam trầm lắng, đỉnh núi có một biển gió mây lượn lờ, lấp ló đọng lại một tầng tuyết trắng, dường như quanh năm đều không tan chảy.
Hoa Thành nói: "" Đồng Lô ", là một ngọn núi lửa còn hoạt động, cũng là toàn bộ trung tâm núi Đồng Lô. Quỷ Vương xuất thế là lúc đó nó thức tỉnh."
Tạ Liên nói: "Núi lửa bùng nổ?"
Hoa Thành nói: "Đúng vậy. Tuyệt cảnh Quỷ Vương, chính là sự kết hợp của lửa thiêu, dung nham, cùng với sự xuất thế của những tai họa hủy thiên diệt địa"
Tưởng tượng ra hình ảnh đôi mắt đỏ rực điên cuồng kia, Tạ Liên hơi ngẩn ra.
Bùi Minh nói: "Quá xa. Đi với cái tốc độ này, không tính thời gian chém giết quỷ trên đường thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian."
Tạ Liên gật đầu, nói: "Cho nên các thời kỳ chém giết thuở khai sơn, giống như một quá trình sinh nở gian nan."
Hoa Thành cười nói: "Ca ca so sánh như thế thật kỳ diệu." Nói xong, bỗng nhiên dừng bước, nói, "Tới rồi."
"???"Tạ Liên nói, "Nhanh như vậy sao?"
Hoa Thành nói: "Tới rồi. Nhưng mà, không phải đến Đồng Lô, mà là đến thần điện Ô Dung."
Quả nhiên, chính giữa khe vực phía trước, xuất hiện một tòa thần điện xiêu xiêu vẹo vẹo cao lớn.
Đây là lần thứ hai bọn họ thấy được thần điện Ô Dung, Tạ Liên cơ hồ nhịn không được muốn dụi mắt, hoài nghi nói: "Tòa thần điện này là thật sao?"
Không thể trách Tạ Liên hỏi thế, trên thực tế, tất cả mọi người đều hoài nghi tòa thần điện có phải thật hay không. Bởi vì, nó xuất hiện thật sự quá đột ngột.
Nó căn bản không nên xuất hiện ở đây. Có ai thấy qua một cái thần điện xuất hiện ở nơi thăm thẳm cùng sâu hun hút như thế này chưa? Đây là cái kiểu phong thuỷ chó má gì thế?
Nghĩ cũng không ra tại sao nó lại ở đây, đáng lẽ ra ít nhất cũng phải nằm một bên chớ, nhưng mà hình như thần điện này cố tình nằm chính giữa ở đây đấy, giống như một kẻ ngang ngược ngốc nghếch thích trực tiếp chặn đường!
Bùi Minh trầm giọng nói: "Có thứ khác thường tất có yêu quái, mọi người chú ý."
Linh Văn thì ở trên vai Bùi Túc nói: "Chư vị, nếu các ngươi không muốn vào bên trong nó, kỳ thật cũng có thể bay qua vách núi mà đi."
Tạ Liên lại nói: "Không. Chúng ta vào xem bức tranh bên trong."
Hoa Thành nói: "Ca ca yên tâm, muốn xem thì xem, không có gì phải lo."
Hoa Thành vừa nói xong, mọi người đều an tâm không tả được, đoàn người chậm rãi tới gần, trước thần điện kia, cũng chưa xuất hiện cái gì bất thường. Bước qua cửa, tiến vào đại điện, quả nhiên, vách tường của thần điện này cũng là do lửa thiêu cháy đen hết, khẩy nhẹ mảng tường như lần trước, quả nhiên cũng rớt xuống những mảng cứng đen nhỏ.
Tạ Liên vừa bắt đầu vẫn luôn hết sức cảnh giác, một lát sau, cảm thấy cũng không có thứ gì đánh lén liền thoáng an tâm, vì thế, nói: "Ra tay thôi."
Không bao lâu, vách tường cháy đen "được bảo vệ" bị bóc ra, sau đó lộ ra một bức tranh. Tạ Liên cùng Hoa Thành nhìn nhau, cùng nhau nghiên cứu tỉ mỉ.
Nội dung bức tranh trong tòa trong thần điện này hoàn toàn không giống bức lần trước. Bọn họ bắt đầu xem tầng thứ nhất, một thiếu niên thanh tuấn vận bạch y ngồi ở trên một chiếc giường ngọc, nhìn tư thế, hình như đang tĩnh tọa, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng mà, cũng không an ổn.
Hắn mày nhíu chặt, trán dường như còn chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, có vẻ như đang bị thứ gì đó tra tấn. Đứng ở một bên, có bốn nhân vật vây quanh, biểu tình trên mặt toàn lo lắng sốt ruột, bốn người này giống như bốn người được vẽ phía dưới Thái tử Ô Dung trong bức tranh lần trước họ nhìn thấy, trang phục đều giống như đúc. Tiếp tục nhìn xuống dưới, lớp bảo vệ bong ra từ từ, chưa bóc hết mà Tạ Liên đã thấy được một ít màu đỏ đỏ, Tạ Liên hơi hơi nhíu mày, nói: "Kỳ lạ."
Tạ Liên vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vách tường, hoài nghi nói: "Bức tranh này không phải được bảo vệ tốt lắm sao?" Nét vẽ cùng màu sắc, đều rất mơ hồ, mông lung, phảng phất bị bao phủ bởi một tầng khói nhẹ, mờ mờ ảo ảo. Chỉ là nếu bức tranh này do phép thuật biến thành, thế sao mà có vẻ nó không được bảo vệ tốt hơn so với bức tranh thật vừa rồi? Hoa Thành cũng ngưng thần nhìn kỹ, nhíu mày, nói: "Chờ một chút."
Mà chờ đến mấy mảng đen bị tróc ra hoàn toàn, sau khi nhìn thấy được hình ảnh trên đó, bọn họ lui lại mấy bước, sóng vai nhìn nó. Hô hấp Tạ Liên hơi cứng lại, da đầu đột nhiên tê dại một trận.
Tạ Liên nói: "Đây là...... Địa ngục sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.