Chương 219
Mặc Hương Đồng Khứu
08/07/2020
Quốc sư nói: “Thái tử điện hạ không phải không biết việc này, chỉ là, hắn không biết phải giải quyết thế nào.”
Tạ Liên hơi hơi cúi đầu: “Hắn là thần, đương nhiên không thể nào nói với các tín đồ, ta không cho phép các ngươi cung phụng vị thần nào khác ngoài ta. Chỉ sợ là trong lòng hắn cũng khinh thường cách làm như vậy.”
Quốc sư gật đầu: “Ngươi thật là hiểu hắn.”
Tạ Liên lại nói: “Nhưng, thế thì chẳng khác nào tự làm mình mắc kẹt. Hắn không thể thiếu hụt tín đồ cùng pháp lực, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng cầu thông thiên.”
Quốc sư nói: “Đúng là như thế, cho nên, bốn người chúng ta đành phải trực tiếp ra tay, tuyên truyền, dựng lại quan hệ dân chúng trong nước.”
Tạ Liên: “Kết quả thế nào?”
Hoa Thành đáp: “Không thể nào làm được.”
Quốc sư thở dài: “Không thể nào làm được. Thậm chí còn không bằng được một phần nhỏ kỳ vọng của chúng ta.”
“Có một số người lo lắng cầu không thể hoàn thành, nghe xong cũng hơi an tâm. Nhưng cũng có một bộ phận lớn người dân, ngược lại cho rằng Thái tử điện hạ pháp lực vốn rất cao cường, kỳ vọng hơn thế nhưng không được thỏa mãn, quay lưng đi cung phụng vị thần khác, mong được đáp ứng nguyện vọng, điều này căn bản không có gì đáng trách. Bọn họ được tự do tôn sùng, muốn tin cái gì liền tin cái đó, trời đất không cản được.”
“Hắn không phải không muốn thỏa mãn mọi người, hắn thực sự là…”
Tạ Liên thở dài, thấp giọng nói: “… Hữu tâm vô lực.”
(Có tâm ý muốn làm nhưng không có đủ sức làm)
Quốc sư nói tiếp: “Thái tử điện hạ biết chuyện này, ngăn cản chúng ta, nói rằng nếu họ muốn đi thì để họ đi, cố gắng giữ lại cũng không còn thật lòng tin tưởng hắn nữa. Quả thật như thế, tuy rằng chúng ta tuyên truyền đến thế nào, các tín đồ vốn đã không còn niềm tin, chỉ miễn cưỡng ở lại, không đủ thành tâm, tín ngưỡng cũng không còn cường thịnh như trước, chỉ làm cho có lệ mà thôi.”
Tạ Liên cũng hiểu ra: “Hắn không thể nào tức giận với tín đồ, cũng không muốn thỉnh cầu trợ giúp từ các thần quan khác.”
Quốc sư nói: “Kể cả có thỉnh cầu, các thần quan căn bản cũng không trợ giúp hắn. Nếu họ nguyện ý hỗ trợ, ngay lúc đầu đã không phản đối hắn, sau cũng không nhân cơ hội đi dụ dỗ tín đồ của hắn.”
“Thái tử điện hạ ngày càng trở nên trầm mặc, lấy sức của một mình hắn xây dựng, đồng thời khởi động cây cầu. Ta mỗi ngày đều quan sát hắn, dù hắn không chịu nói cái gì nhưng ta cũng nhìn ra trong lòng hắn có bao nhiêu thống khổ. Mà nỗi thống khổ này cũng chỉ có mình hắn phải nhận lấy, bốn người chúng ta có hỗ trợ hắn bao nhiêu cũng chỉ chia sẻ được một chút.”
“Rốt cuộc, hắn chống đỡ được qua ba năm, tới khi núi lửa sắp bạo phát.”
“Tin tức vừa được lan truyền, mọi người nối tiếp nhau, vội vã hướng lên cầu. Bốn người chúng ta vừa dẫn đường cho biển người mênh mông, vừa lo lắng Thái tử điện hạ đang một mình chống đỡ.”
Quốc sư thở dài: “Chúng ta trước kia chưa bao giờ lo hắn không làm được việc gì, nhưng lúc ấy, chúng ta tự nhiên bắt đầu lo lắng.”
“Lúc đầu, cây cầu kia còn được duy trì ổn định. Nhưng người đi lên càng ngày càng nhiều, chống đỡ ngày càng khó khăn, tay điện hạ bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.”
“Người khác căn bản không nhìn thấy, chỉ có chúng ta chứng kiến được. Ta cảm thấy không ổn, nói với mọi người xin hãy đợi một chút, cho hắn thêm thời gian, đừng đổ xô lên nhiều như thế, chỉ cần cho hắn nghỉ một hơi, hắn nhất định sẽ cứu tất cả mọi người. Nhưng núi lửa bùng nổ, tính mạng nguy hiểm sớm tối, không có ai chịu chờ, tất cả đều điên rồ giống nhau, chạy ào ào lên cầu, thậm trí dẫm đạp lên nhau đến chết, chúng ta căn bản không thể ngăn được!”
“Rốt cuộc, sự việc chúng ta sợ hãi nhất đã xảy ra.”
“Trong ba năm này, bởi vì tín đồ không ngừng rời đi, pháp lực của Thái tử điện hạ vốn đã không còn mạnh như xưa. Liền một lúc mấy vạn người đều chạy lên cầu, đang vui sướng được cứu giúp, vui sướng được đi lên Thiên giới, đúng lúc đó, cây cầu đứt.”
Tạ Liên ngừng hô hấp.
“Bầu trời xé rách thành từng mảng hồng, hàng ngàn hàng vạn người, chen chúc một mảng lớn, đột nhiên, từ trên cao rơi xuống, lôi kéo nhau, kêu gào thảm thiết chìm trong biển lửa, ở trước mắt Thái tử điện hạ bị đốt sạch thành tro!”
“Ta lúc ấy bị dọa đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn không dám nhìn tới sắc mặt của Thái tử điện hạ. Mang lên từng người thì không được, có chống nữa cầu cũng không đứng dậy, bên dưới lửa đốt hừng hực, căn bản không có biện pháp! Còn có rất nhiều người chưa kịp đi lên, bị dung nham đốt dần đốt mòn, bị tro bụi cuốn chặt lấy. Tiếng thét chói tai, tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa. Khung cảnh thật sự đáng sợ… Ta chưa từng gặp thứ gì kinh khủng hơn.”
Tạ Liên tưởng tượng một chút, chợt lạnh cả người.
Quốc sư cúi đầu, tiếp tục nói: “Cầu bị gãy đứt. Dân chúng Ô Dung cũng điên rồi.”
“Bọn họ phóng hỏa đốt cháy cung miếu Thái tử điện hạ, đẩy ngã thần tượng của hắn, dùng dao đâm nát tim, mắng chửi hắn là cái đồ vô dụng, thứ thần chó má. Hắn là thần, thần thì vô cùng cường đại, thần thì không thể thất bại. Thế nhưng hắn lại cố tình thất bại, vậy nên hắn không xứng được ngồi trên bàn thờ.”
“Thần quan trên Thiên giới sớm đã chờ đến thời khắc này. Bọn họ nói ‘Chúng ta đã sớm cảnh báo ngươi, làm vậy là không được. Ngươi gây ra họa quá lớn, thật sự phải mời ngươi đi xuống’. Mà Thái tử điện hạ hỏi chúng một vấn đề hết sức ngu xuẩn. Hắn hỏi ‘Các ngươi vì sao mà không giúp ta?’ ”
“Vô duyên vô cớ, người khác vì cái gì mà chịu giúp hắn? Hơn nữa, nếu hắn thành công, cứu Ô Dung quốc qua một đại nạn, ở Thiên giới chẳng phải sẽ không còn ai là đối thủ của hắn sao? Cho nên mới nói, đây thật sự là một câu hỏi ngu xuẩn. Ta tưởng là hắn thừa biết điều này, ấy vậy mà vẫn hỏi.”
Advertisement / Quảng cáo“Đương nhiên, không một ai trả lời hắn. Thái tử điện hạ cứ như vậy mà bị đày xuống.”
“Hắn quay về nhân gian, không phải thần, cũng chẳng còn là Thái tử. Chúng ta đi theo hắn, đều động viên rằng ngươi nhất định sẽ phi thăng thêm lần nữa, vì thế hắn lại bắt đầu tu hành. Nhưng là, việc này thật quá khó khăn. Ngươi hẳn biết rõ.”
Tạ Liên đương nhiên biết rõ.
Càng đạt tới đỉnh cao, rơi xuống càng tàn nhẫn. Từ Thiên giới rớt xuống nhân gian, nghênh đón hắn là đủ thứ rét lạnh cùng ác ý.
Quốc sư nói: “Núi lửa vẫn còn liên tục phun trào, Ô Dung quốc lâm vào thảm cảnh trước nay chưa từng có. Dân chạy nạn, phản loạn, xâm chiếm không ngừng, tất cả mọi người đều đánh nhau sứt đầu mẻ trán, hơn nữa thái độ đối với Thái tử điện hạ còn hoàn toàn bội bạc. Dù vậy, Thái tử điện hạ vẫn hết sức trợ giúp mọi người. Thế nhưng, ngay lúc này lại xảy ra một việc.”
“Rất nhiều thần quan khác bắt đầu ra tay cứu trợ. Tuy rằng bọn họ không muốn đi ngăn núi lửa phun trào, lại rất vui vẻ cứu giúp chúng sinh, đưa một chút lương thực, thảo dược gì đó. Lúc này, Thái tử điện hạ đã bị đày, những gì hắn có thể làm đương nhiên kém xa so với lũ thần quan đó.”
“Nhóm người tầm thường ấy như bắt được cọng rơm rạ cứu mạng, coi lũ thần quan như cha như mẹ, tín đồ mất đi càng nhanh hơn, cuối cùng chắc cũng chẳng còn được mười người. Tất cả yêu thương, khen ngợi cùng sự nhiệt tình ban đầu dành cho Thái tử điện hạ, bây giờ đều chuyển sang cho thần quan khác, còn lại cho hắn chỉ có căm hận, ghét bỏ.”
Quốc sư nhắm mắt lại.
“Chúng ta khi đó, thực sự không cam lòng. Rõ ràng trước đây, lũ thần quan chẳng làm cái gì cho họ, chỉ đợi sau đại họa mới bắt đầu làm bộ làm tịch. Thái tử điện hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, đem dốc toàn lực, hơn nữa đáng ra đã có thể thành công, chỉ còn một bước nữa mà thôi! Nhưng vì cái gì mà đến cuối cùng, ngược lại chỉ có hắn bị chà đạp? Vì cái gì trả giá nhiều nhất mà mọi người lại làm như không thấy, còn bố thí một chút liền được mang ơn đội nghĩa?”
“Cũng bắt đầu từ đó, ta nảy ra một suy nghĩ. Nếu, Thái tử điện hạ ngay từ đầu làm như không biết mình đã nhìn thấy cái gì trong mộng, coi như đây là ‘ý trời đã định, thần minh cũng không thể thay đổi’, yên lặng khoanh tay đứng nhìn, đợi núi lửa bùng nổ xong mới làm giống như mấy thần quan, bố thí một chút, mọi người nhất định cũng đối với hắn cảm động rơi nước mắt.”
Hoa Thành ảm đạm nói: “Đến lúc đó ngươi mới nghĩ đến sao? Ngay từ đầu nên nghĩ đến rồi.”
“Cắt một mảnh thịt cứu người, người ta sẽ cảm kích. Nhưng cắt càng nhiều, người ta muốn cũng càng nhiều. Đến cuối cùng, kể cả có đem thân thể ra lăng trì, tróc thịt đến nỗi chỉ còn một bộ xương trắng, người ta cũng sẽ không thỏa mãn.”
Quốc sư nói: “Suy nghĩ đó ta không dám nói cho hắn, nhưng Thái tử điện hạ ngày càng trầm mặc, ta không hiểu hắn trong lòng đang suy tính cái gì, liệu có đang nghĩ về cùng một thứ giống ta.”
“Ngày qua ngày, núi lửa đang yên lành bỗng dưng lại bùng nổ, khiến toàn bộ Ô Dung quốc chìm trong sợ hãi, không có lối thoát. Không ai biết cách làm núi lửa dừng lại, kết thúc cơn ác mộng này.”
“Đến một ngày, Thái tử điện hạ nói với chúng ta, hắn đã tìm được cách khiến núi lửa ngừng phun trào. Mà sau khi hắn nói ra biện pháp kia, chúng ta liền chấn động tới kinh hoàng.”
Hoa Thành nói: “Ta đoán, cách của hắn chính là lấy người sống hiến tế.”
Quốc sư cũng thừa nhận: “Phải. Thái tử điện hạ nói, hắn muốn chọn lựa một đám ác dân, đem quăng vào Đồng Lô hiến tế, làm Đồng Lô bình ổn lửa giận.”
“Chúng ta bốn người bốn ý kiến khác nhau, nhưng nói chung đều là phản đối, tuyệt đối không thể làm việc này. Lúc trước điện hạ không muốn binh lính Ô Dung xuất quân đánh chiếm, chính là không muốn lấy mạng đổi mạng, nếu hiện tại lựa chọn lấy người sống hiến tế Đồng Lô thì có khác gì tự dẫm đạp lên lý tưởng của bản thân? Thậm trí lại càng tồi tệ hơn việc kia. Chúng ta liền phản đối kịch liệt, cùng Thái tử điện hạ trực tiếp đôi co.”
“Bọn họ cãi nhau ồn ào một hồi, thậm trí còn đánh nhau. Ta vốn dĩ cũng là phản đối, nhưng ta biết, so với người ngoài mắng chửi, chính chúng ta đôi co mới làm cho hắn không chịu đựng nổi. Phải biết rằng, bốn người chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn sát cánh cùng Thái tử điện hạ, hiện tại còn là trụ cột duy nhất của hắn, thế nhưng chỉ vì chuyện kia mà động tay động chân, còn nói hắn đã thay đổi, nói hắn đã quên đi lý tưởng, nói hắn không phải Thái tử điện hạ mà họ biết.”
“Mấy câu nói đó thật quá tổn thương, ta thực sự chịu không nổi. Nếu chúng ta đều đứng ở phía đối lập mà chỉ trích hắn, chỉ e là trên đời này không còn một ai đứng cùng phe với hắn. Cho nên cuối cùng, ta cũng không phản đối, chỉ nói là không bao giờ muốn xen vào chuyện này nữa, Thiên giới cũng có thần tốt, trần gian cũng có dân lành, thật không muốn động vào nữa. Thật sự quá mệt mỏi.”
“Nhưng không ai chịu nghe ta. Sau khi đánh nhau một trận lớn, ngoại trừ ta ra, ba người kia đều rời đi.”
Tạ Liên lắc lắc đầu, không biết nên nói cái gì. Chỉ là, ngay tại thời điểm này rời đi, chẳng khác để mặc hắn một mình chịu khổ.
Quốc sư nói: “Chỉ còn ta ở lại. Thái tử điện hạ không nói câu gì, chỉ hỏi ta là ‘Ngươi có đi hay không?’ ”
“Nhìn thấy biểu tình của điện hạ khi hỏi ta câu này, trong một khắc, ta quả nhiên cảm thấy hắn thật sự có thể đem người quăng vào Đồng Lô hiến tế. Ta nói ‘Điện hạ, ta sẽ không đi’. ”
“Thái tử điện hạ vẫn không nói gì. Hắn không còn nhắc lại việc đem người sống hiến tế nữa, sửa lại chủ ý, canh giữ ở núi Đồng Lô. Ta cùng hắn mỗi ngày giúp đỡ dân lưu lạc, dọn đất đá, tu luyện pháp lực, tìm cách khống chế núi lửa.”
“Ta cho rằng, chuyện này cứ tính toán như vậy là ổn. Ai mà biết được, có một ngày, ta lại phát hiện ra một việc khiến ta sởn tóc gáy thật sự.”
Nói tới đây, sắc mặt Quốc sư trở nên cực kỳ đáng sợ, như đang liên tưởng đến hình ảnh làm hắn sởn tóc gáy kia.
Tạ Liên cảm thấy như bị một bàn tay vô hình siết chặt: “Chuyện gì?”
Quốc sư nói: “Hắn… Hắn đột nhiên, che kín chính gương mặt mình.”
“…”
Quốc sư nói: “Tướng mạo của Điện hạ vô cùng tuấn mỹ, chưa bao giờ che mặt, cũng không có thứ gì có thể làm mặt hắn bị thương, nhiều năm rồi ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy, cho nên càng khó hiểu. Ta hỏi hắn ‘Điện hạ, mặt của ngươi làm sao vậy?’. Hắn nói rằng không cẩn thận bị lửa đốt, bị thương.”
“Ta hoàn toàn không biết hắn bị thương ở đâu, hắn cũng khăng khăng không chịu cho ta xem miệng vết thương, tự mình bôi thuốc, hơn nữa hành động bỗng dưng cũng trở nên đáng ngờ. Mọi thứ diễn ra rất dị thường, nhưng lúc này, tự nhiên lại có một việc tốt, tạm thời dời đi sự chú ý của ta… Núi lửa bỗng nhiên ngừng phun trào.”
“Đồng Lô khôi phục trạng thái bình thường, dần dần nguội lạnh, một khoảng thời gian dài không có dấu hiệu phun trào. Bởi vì tin rằng chỉ có Thái tử điện hạ mới làm được vậy, một vài người Ô Dung bắt đầu sùng bái hắn lần nữa. Con đường tu hành của Thái tử điện hạ cũng trở nên thuận lợi hơn. Ít nhất, không còn ai nhục mạ, ném đá hắn, mọi người cũng dần dần tươi cười vui vẻ với hắn.”
“Thế nhưng, ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Rất nhiều chỗ không thích hợp. Ba người bằng hữu của ta, tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng ta cũng ít nhiều hiểu thấu bọn họ, chắc chắn họ sẽ không phủi tay mà đi luôn. Kể cả bọn họ có tức giận Thái tử điện hạ, cũng không đến nỗi giận lây sang cả ta, chút tin tức cũng không để lại.”
“Không thích hợp nhất vẫn là gương mặt của Thái tử điện hạ. Hắn vẫn luôn dùng đủ loại đồ vật che mặt mình, lúc đầu là mảnh vải rách, áo choàng, về sau lại đeo nguyên một cái mặt nạ, cả ngày đều không tháo xuống.”
“Đôi khi, ta hoài nghi người này có lẽ không phải Thái tử điện hạ, là một kẻ giả mạo, bởi vì cách hắn nói chuyện, hành động, thậm trí cả tính cách, tất cả đều thay đổi. Có khi hắn hòa ái, dễ gần, có khi lại đột nhiên nổi trận lôi đình. Có lần hắn ngồi một mình trong phòng, đem tất cả gương đập nát, không biết bị thương ở đâu, máu tươi chảy đầm đìa. Càng kinh khủng hơn chính là, ta thường xuyên nghe thấy một vài âm thanh kỳ quái.”
Tạ Liên hỏi: “Âm thanh gì?”
Quốc sư nói: “Có lúc vào đêm khuya, ta nghe thấy trong phòng Thái tử điện hạ truyền ra tiếng cười, hình như là vài người nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Nhưng khi ta đi vào xem, chỉ thấy một mình hắn. Vài lần sau, Thái tử điện hạ không cho ta tiến vào phòng của hắn nữa.”
“Vào một đêm, ta lại nghe thấy âm thanh kỳ quái ấy, hơn nữa phát hiện ra, nó giống như giọng của ba vị bằng hữu!”
“Ta thật sự nhịn không được, nghĩ thầm rằng có lẽ bọn họ lén lút quay về? Tại sao lại phải gạt ta? Vì thế, ta bò dậy, chạy đến phòng Thái tử điện hạ.”
“Kỳ quái chính là, trong phòng thật sự không còn ai khác, chỉ có Thái tử điện hạ nằm ở trên giường, mặt nạ còn chưa cởi ra. Ta đứng nghe trong chốc lát, lại phát hiện những âm thanh đó hình như là từ phía Thái tử điện hạ truyền đến. Nói đúng ra, là truyền đến từ dưới mặt nạ của hắn.”
“Ta từ từ đi đến mép giường của Thái tử điện hạ, đi càng gần càng tin chắc, thật sự là từ dưới mặt nạ truyền đến, chẳng lẽ Thái tử điện hạ nói mớ? Bởi vì quá nhớ ba vị bằng hữu của ta nên trong mộng bắt chước giọng của họ?”
“Ta do dự một lúc lâu, trong lúc Thái tử điện hạ vẫn nằm yên, ta tưởng là hắn ngủ rồi, liền nhẹ nhàng tháo mặt nạ của hắn ra. Sau đó, ta thấy được một thứ.”
Ánh mắt Quốc sư toát ra sự sợ hãi: “Ta thấy được ba vị bằng hữu.”
“Không phải Thái tử điện hạ đang nói, mà chính là bọn họ đang nói. Trên mặt Thái tử điện hạ, tứ tung ngang dọc đều là vết cắt cùng vết bỏng, sâu đến da thịt lở loét, máu tươi nửa đông lại thành vảy, hơn nữa, không biết từ khi nào có thêm ba khuôn mặt, miệng cử động, lúc ngậm lúc há. Chính là mặt của ba người họ!!!”
Tạ Liên không lạnh mà vẫn run lên: “Hắn… Đem ba người đó quẳng vào trong Đồng Lô??”
Tạ Liên hơi hơi cúi đầu: “Hắn là thần, đương nhiên không thể nào nói với các tín đồ, ta không cho phép các ngươi cung phụng vị thần nào khác ngoài ta. Chỉ sợ là trong lòng hắn cũng khinh thường cách làm như vậy.”
Quốc sư gật đầu: “Ngươi thật là hiểu hắn.”
Tạ Liên lại nói: “Nhưng, thế thì chẳng khác nào tự làm mình mắc kẹt. Hắn không thể thiếu hụt tín đồ cùng pháp lực, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng cầu thông thiên.”
Quốc sư nói: “Đúng là như thế, cho nên, bốn người chúng ta đành phải trực tiếp ra tay, tuyên truyền, dựng lại quan hệ dân chúng trong nước.”
Tạ Liên: “Kết quả thế nào?”
Hoa Thành đáp: “Không thể nào làm được.”
Quốc sư thở dài: “Không thể nào làm được. Thậm chí còn không bằng được một phần nhỏ kỳ vọng của chúng ta.”
“Có một số người lo lắng cầu không thể hoàn thành, nghe xong cũng hơi an tâm. Nhưng cũng có một bộ phận lớn người dân, ngược lại cho rằng Thái tử điện hạ pháp lực vốn rất cao cường, kỳ vọng hơn thế nhưng không được thỏa mãn, quay lưng đi cung phụng vị thần khác, mong được đáp ứng nguyện vọng, điều này căn bản không có gì đáng trách. Bọn họ được tự do tôn sùng, muốn tin cái gì liền tin cái đó, trời đất không cản được.”
“Hắn không phải không muốn thỏa mãn mọi người, hắn thực sự là…”
Tạ Liên thở dài, thấp giọng nói: “… Hữu tâm vô lực.”
(Có tâm ý muốn làm nhưng không có đủ sức làm)
Quốc sư nói tiếp: “Thái tử điện hạ biết chuyện này, ngăn cản chúng ta, nói rằng nếu họ muốn đi thì để họ đi, cố gắng giữ lại cũng không còn thật lòng tin tưởng hắn nữa. Quả thật như thế, tuy rằng chúng ta tuyên truyền đến thế nào, các tín đồ vốn đã không còn niềm tin, chỉ miễn cưỡng ở lại, không đủ thành tâm, tín ngưỡng cũng không còn cường thịnh như trước, chỉ làm cho có lệ mà thôi.”
Tạ Liên cũng hiểu ra: “Hắn không thể nào tức giận với tín đồ, cũng không muốn thỉnh cầu trợ giúp từ các thần quan khác.”
Quốc sư nói: “Kể cả có thỉnh cầu, các thần quan căn bản cũng không trợ giúp hắn. Nếu họ nguyện ý hỗ trợ, ngay lúc đầu đã không phản đối hắn, sau cũng không nhân cơ hội đi dụ dỗ tín đồ của hắn.”
“Thái tử điện hạ ngày càng trở nên trầm mặc, lấy sức của một mình hắn xây dựng, đồng thời khởi động cây cầu. Ta mỗi ngày đều quan sát hắn, dù hắn không chịu nói cái gì nhưng ta cũng nhìn ra trong lòng hắn có bao nhiêu thống khổ. Mà nỗi thống khổ này cũng chỉ có mình hắn phải nhận lấy, bốn người chúng ta có hỗ trợ hắn bao nhiêu cũng chỉ chia sẻ được một chút.”
“Rốt cuộc, hắn chống đỡ được qua ba năm, tới khi núi lửa sắp bạo phát.”
“Tin tức vừa được lan truyền, mọi người nối tiếp nhau, vội vã hướng lên cầu. Bốn người chúng ta vừa dẫn đường cho biển người mênh mông, vừa lo lắng Thái tử điện hạ đang một mình chống đỡ.”
Quốc sư thở dài: “Chúng ta trước kia chưa bao giờ lo hắn không làm được việc gì, nhưng lúc ấy, chúng ta tự nhiên bắt đầu lo lắng.”
“Lúc đầu, cây cầu kia còn được duy trì ổn định. Nhưng người đi lên càng ngày càng nhiều, chống đỡ ngày càng khó khăn, tay điện hạ bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.”
“Người khác căn bản không nhìn thấy, chỉ có chúng ta chứng kiến được. Ta cảm thấy không ổn, nói với mọi người xin hãy đợi một chút, cho hắn thêm thời gian, đừng đổ xô lên nhiều như thế, chỉ cần cho hắn nghỉ một hơi, hắn nhất định sẽ cứu tất cả mọi người. Nhưng núi lửa bùng nổ, tính mạng nguy hiểm sớm tối, không có ai chịu chờ, tất cả đều điên rồ giống nhau, chạy ào ào lên cầu, thậm trí dẫm đạp lên nhau đến chết, chúng ta căn bản không thể ngăn được!”
“Rốt cuộc, sự việc chúng ta sợ hãi nhất đã xảy ra.”
“Trong ba năm này, bởi vì tín đồ không ngừng rời đi, pháp lực của Thái tử điện hạ vốn đã không còn mạnh như xưa. Liền một lúc mấy vạn người đều chạy lên cầu, đang vui sướng được cứu giúp, vui sướng được đi lên Thiên giới, đúng lúc đó, cây cầu đứt.”
Tạ Liên ngừng hô hấp.
“Bầu trời xé rách thành từng mảng hồng, hàng ngàn hàng vạn người, chen chúc một mảng lớn, đột nhiên, từ trên cao rơi xuống, lôi kéo nhau, kêu gào thảm thiết chìm trong biển lửa, ở trước mắt Thái tử điện hạ bị đốt sạch thành tro!”
“Ta lúc ấy bị dọa đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn không dám nhìn tới sắc mặt của Thái tử điện hạ. Mang lên từng người thì không được, có chống nữa cầu cũng không đứng dậy, bên dưới lửa đốt hừng hực, căn bản không có biện pháp! Còn có rất nhiều người chưa kịp đi lên, bị dung nham đốt dần đốt mòn, bị tro bụi cuốn chặt lấy. Tiếng thét chói tai, tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa. Khung cảnh thật sự đáng sợ… Ta chưa từng gặp thứ gì kinh khủng hơn.”
Tạ Liên tưởng tượng một chút, chợt lạnh cả người.
Quốc sư cúi đầu, tiếp tục nói: “Cầu bị gãy đứt. Dân chúng Ô Dung cũng điên rồi.”
“Bọn họ phóng hỏa đốt cháy cung miếu Thái tử điện hạ, đẩy ngã thần tượng của hắn, dùng dao đâm nát tim, mắng chửi hắn là cái đồ vô dụng, thứ thần chó má. Hắn là thần, thần thì vô cùng cường đại, thần thì không thể thất bại. Thế nhưng hắn lại cố tình thất bại, vậy nên hắn không xứng được ngồi trên bàn thờ.”
“Thần quan trên Thiên giới sớm đã chờ đến thời khắc này. Bọn họ nói ‘Chúng ta đã sớm cảnh báo ngươi, làm vậy là không được. Ngươi gây ra họa quá lớn, thật sự phải mời ngươi đi xuống’. Mà Thái tử điện hạ hỏi chúng một vấn đề hết sức ngu xuẩn. Hắn hỏi ‘Các ngươi vì sao mà không giúp ta?’ ”
“Vô duyên vô cớ, người khác vì cái gì mà chịu giúp hắn? Hơn nữa, nếu hắn thành công, cứu Ô Dung quốc qua một đại nạn, ở Thiên giới chẳng phải sẽ không còn ai là đối thủ của hắn sao? Cho nên mới nói, đây thật sự là một câu hỏi ngu xuẩn. Ta tưởng là hắn thừa biết điều này, ấy vậy mà vẫn hỏi.”
Advertisement / Quảng cáo“Đương nhiên, không một ai trả lời hắn. Thái tử điện hạ cứ như vậy mà bị đày xuống.”
“Hắn quay về nhân gian, không phải thần, cũng chẳng còn là Thái tử. Chúng ta đi theo hắn, đều động viên rằng ngươi nhất định sẽ phi thăng thêm lần nữa, vì thế hắn lại bắt đầu tu hành. Nhưng là, việc này thật quá khó khăn. Ngươi hẳn biết rõ.”
Tạ Liên đương nhiên biết rõ.
Càng đạt tới đỉnh cao, rơi xuống càng tàn nhẫn. Từ Thiên giới rớt xuống nhân gian, nghênh đón hắn là đủ thứ rét lạnh cùng ác ý.
Quốc sư nói: “Núi lửa vẫn còn liên tục phun trào, Ô Dung quốc lâm vào thảm cảnh trước nay chưa từng có. Dân chạy nạn, phản loạn, xâm chiếm không ngừng, tất cả mọi người đều đánh nhau sứt đầu mẻ trán, hơn nữa thái độ đối với Thái tử điện hạ còn hoàn toàn bội bạc. Dù vậy, Thái tử điện hạ vẫn hết sức trợ giúp mọi người. Thế nhưng, ngay lúc này lại xảy ra một việc.”
“Rất nhiều thần quan khác bắt đầu ra tay cứu trợ. Tuy rằng bọn họ không muốn đi ngăn núi lửa phun trào, lại rất vui vẻ cứu giúp chúng sinh, đưa một chút lương thực, thảo dược gì đó. Lúc này, Thái tử điện hạ đã bị đày, những gì hắn có thể làm đương nhiên kém xa so với lũ thần quan đó.”
“Nhóm người tầm thường ấy như bắt được cọng rơm rạ cứu mạng, coi lũ thần quan như cha như mẹ, tín đồ mất đi càng nhanh hơn, cuối cùng chắc cũng chẳng còn được mười người. Tất cả yêu thương, khen ngợi cùng sự nhiệt tình ban đầu dành cho Thái tử điện hạ, bây giờ đều chuyển sang cho thần quan khác, còn lại cho hắn chỉ có căm hận, ghét bỏ.”
Quốc sư nhắm mắt lại.
“Chúng ta khi đó, thực sự không cam lòng. Rõ ràng trước đây, lũ thần quan chẳng làm cái gì cho họ, chỉ đợi sau đại họa mới bắt đầu làm bộ làm tịch. Thái tử điện hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, đem dốc toàn lực, hơn nữa đáng ra đã có thể thành công, chỉ còn một bước nữa mà thôi! Nhưng vì cái gì mà đến cuối cùng, ngược lại chỉ có hắn bị chà đạp? Vì cái gì trả giá nhiều nhất mà mọi người lại làm như không thấy, còn bố thí một chút liền được mang ơn đội nghĩa?”
“Cũng bắt đầu từ đó, ta nảy ra một suy nghĩ. Nếu, Thái tử điện hạ ngay từ đầu làm như không biết mình đã nhìn thấy cái gì trong mộng, coi như đây là ‘ý trời đã định, thần minh cũng không thể thay đổi’, yên lặng khoanh tay đứng nhìn, đợi núi lửa bùng nổ xong mới làm giống như mấy thần quan, bố thí một chút, mọi người nhất định cũng đối với hắn cảm động rơi nước mắt.”
Hoa Thành ảm đạm nói: “Đến lúc đó ngươi mới nghĩ đến sao? Ngay từ đầu nên nghĩ đến rồi.”
“Cắt một mảnh thịt cứu người, người ta sẽ cảm kích. Nhưng cắt càng nhiều, người ta muốn cũng càng nhiều. Đến cuối cùng, kể cả có đem thân thể ra lăng trì, tróc thịt đến nỗi chỉ còn một bộ xương trắng, người ta cũng sẽ không thỏa mãn.”
Quốc sư nói: “Suy nghĩ đó ta không dám nói cho hắn, nhưng Thái tử điện hạ ngày càng trầm mặc, ta không hiểu hắn trong lòng đang suy tính cái gì, liệu có đang nghĩ về cùng một thứ giống ta.”
“Ngày qua ngày, núi lửa đang yên lành bỗng dưng lại bùng nổ, khiến toàn bộ Ô Dung quốc chìm trong sợ hãi, không có lối thoát. Không ai biết cách làm núi lửa dừng lại, kết thúc cơn ác mộng này.”
“Đến một ngày, Thái tử điện hạ nói với chúng ta, hắn đã tìm được cách khiến núi lửa ngừng phun trào. Mà sau khi hắn nói ra biện pháp kia, chúng ta liền chấn động tới kinh hoàng.”
Hoa Thành nói: “Ta đoán, cách của hắn chính là lấy người sống hiến tế.”
Quốc sư cũng thừa nhận: “Phải. Thái tử điện hạ nói, hắn muốn chọn lựa một đám ác dân, đem quăng vào Đồng Lô hiến tế, làm Đồng Lô bình ổn lửa giận.”
“Chúng ta bốn người bốn ý kiến khác nhau, nhưng nói chung đều là phản đối, tuyệt đối không thể làm việc này. Lúc trước điện hạ không muốn binh lính Ô Dung xuất quân đánh chiếm, chính là không muốn lấy mạng đổi mạng, nếu hiện tại lựa chọn lấy người sống hiến tế Đồng Lô thì có khác gì tự dẫm đạp lên lý tưởng của bản thân? Thậm trí lại càng tồi tệ hơn việc kia. Chúng ta liền phản đối kịch liệt, cùng Thái tử điện hạ trực tiếp đôi co.”
“Bọn họ cãi nhau ồn ào một hồi, thậm trí còn đánh nhau. Ta vốn dĩ cũng là phản đối, nhưng ta biết, so với người ngoài mắng chửi, chính chúng ta đôi co mới làm cho hắn không chịu đựng nổi. Phải biết rằng, bốn người chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn sát cánh cùng Thái tử điện hạ, hiện tại còn là trụ cột duy nhất của hắn, thế nhưng chỉ vì chuyện kia mà động tay động chân, còn nói hắn đã thay đổi, nói hắn đã quên đi lý tưởng, nói hắn không phải Thái tử điện hạ mà họ biết.”
“Mấy câu nói đó thật quá tổn thương, ta thực sự chịu không nổi. Nếu chúng ta đều đứng ở phía đối lập mà chỉ trích hắn, chỉ e là trên đời này không còn một ai đứng cùng phe với hắn. Cho nên cuối cùng, ta cũng không phản đối, chỉ nói là không bao giờ muốn xen vào chuyện này nữa, Thiên giới cũng có thần tốt, trần gian cũng có dân lành, thật không muốn động vào nữa. Thật sự quá mệt mỏi.”
“Nhưng không ai chịu nghe ta. Sau khi đánh nhau một trận lớn, ngoại trừ ta ra, ba người kia đều rời đi.”
Tạ Liên lắc lắc đầu, không biết nên nói cái gì. Chỉ là, ngay tại thời điểm này rời đi, chẳng khác để mặc hắn một mình chịu khổ.
Quốc sư nói: “Chỉ còn ta ở lại. Thái tử điện hạ không nói câu gì, chỉ hỏi ta là ‘Ngươi có đi hay không?’ ”
“Nhìn thấy biểu tình của điện hạ khi hỏi ta câu này, trong một khắc, ta quả nhiên cảm thấy hắn thật sự có thể đem người quăng vào Đồng Lô hiến tế. Ta nói ‘Điện hạ, ta sẽ không đi’. ”
“Thái tử điện hạ vẫn không nói gì. Hắn không còn nhắc lại việc đem người sống hiến tế nữa, sửa lại chủ ý, canh giữ ở núi Đồng Lô. Ta cùng hắn mỗi ngày giúp đỡ dân lưu lạc, dọn đất đá, tu luyện pháp lực, tìm cách khống chế núi lửa.”
“Ta cho rằng, chuyện này cứ tính toán như vậy là ổn. Ai mà biết được, có một ngày, ta lại phát hiện ra một việc khiến ta sởn tóc gáy thật sự.”
Nói tới đây, sắc mặt Quốc sư trở nên cực kỳ đáng sợ, như đang liên tưởng đến hình ảnh làm hắn sởn tóc gáy kia.
Tạ Liên cảm thấy như bị một bàn tay vô hình siết chặt: “Chuyện gì?”
Quốc sư nói: “Hắn… Hắn đột nhiên, che kín chính gương mặt mình.”
“…”
Quốc sư nói: “Tướng mạo của Điện hạ vô cùng tuấn mỹ, chưa bao giờ che mặt, cũng không có thứ gì có thể làm mặt hắn bị thương, nhiều năm rồi ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy, cho nên càng khó hiểu. Ta hỏi hắn ‘Điện hạ, mặt của ngươi làm sao vậy?’. Hắn nói rằng không cẩn thận bị lửa đốt, bị thương.”
“Ta hoàn toàn không biết hắn bị thương ở đâu, hắn cũng khăng khăng không chịu cho ta xem miệng vết thương, tự mình bôi thuốc, hơn nữa hành động bỗng dưng cũng trở nên đáng ngờ. Mọi thứ diễn ra rất dị thường, nhưng lúc này, tự nhiên lại có một việc tốt, tạm thời dời đi sự chú ý của ta… Núi lửa bỗng nhiên ngừng phun trào.”
“Đồng Lô khôi phục trạng thái bình thường, dần dần nguội lạnh, một khoảng thời gian dài không có dấu hiệu phun trào. Bởi vì tin rằng chỉ có Thái tử điện hạ mới làm được vậy, một vài người Ô Dung bắt đầu sùng bái hắn lần nữa. Con đường tu hành của Thái tử điện hạ cũng trở nên thuận lợi hơn. Ít nhất, không còn ai nhục mạ, ném đá hắn, mọi người cũng dần dần tươi cười vui vẻ với hắn.”
“Thế nhưng, ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Rất nhiều chỗ không thích hợp. Ba người bằng hữu của ta, tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng ta cũng ít nhiều hiểu thấu bọn họ, chắc chắn họ sẽ không phủi tay mà đi luôn. Kể cả bọn họ có tức giận Thái tử điện hạ, cũng không đến nỗi giận lây sang cả ta, chút tin tức cũng không để lại.”
“Không thích hợp nhất vẫn là gương mặt của Thái tử điện hạ. Hắn vẫn luôn dùng đủ loại đồ vật che mặt mình, lúc đầu là mảnh vải rách, áo choàng, về sau lại đeo nguyên một cái mặt nạ, cả ngày đều không tháo xuống.”
“Đôi khi, ta hoài nghi người này có lẽ không phải Thái tử điện hạ, là một kẻ giả mạo, bởi vì cách hắn nói chuyện, hành động, thậm trí cả tính cách, tất cả đều thay đổi. Có khi hắn hòa ái, dễ gần, có khi lại đột nhiên nổi trận lôi đình. Có lần hắn ngồi một mình trong phòng, đem tất cả gương đập nát, không biết bị thương ở đâu, máu tươi chảy đầm đìa. Càng kinh khủng hơn chính là, ta thường xuyên nghe thấy một vài âm thanh kỳ quái.”
Tạ Liên hỏi: “Âm thanh gì?”
Quốc sư nói: “Có lúc vào đêm khuya, ta nghe thấy trong phòng Thái tử điện hạ truyền ra tiếng cười, hình như là vài người nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Nhưng khi ta đi vào xem, chỉ thấy một mình hắn. Vài lần sau, Thái tử điện hạ không cho ta tiến vào phòng của hắn nữa.”
“Vào một đêm, ta lại nghe thấy âm thanh kỳ quái ấy, hơn nữa phát hiện ra, nó giống như giọng của ba vị bằng hữu!”
“Ta thật sự nhịn không được, nghĩ thầm rằng có lẽ bọn họ lén lút quay về? Tại sao lại phải gạt ta? Vì thế, ta bò dậy, chạy đến phòng Thái tử điện hạ.”
“Kỳ quái chính là, trong phòng thật sự không còn ai khác, chỉ có Thái tử điện hạ nằm ở trên giường, mặt nạ còn chưa cởi ra. Ta đứng nghe trong chốc lát, lại phát hiện những âm thanh đó hình như là từ phía Thái tử điện hạ truyền đến. Nói đúng ra, là truyền đến từ dưới mặt nạ của hắn.”
“Ta từ từ đi đến mép giường của Thái tử điện hạ, đi càng gần càng tin chắc, thật sự là từ dưới mặt nạ truyền đến, chẳng lẽ Thái tử điện hạ nói mớ? Bởi vì quá nhớ ba vị bằng hữu của ta nên trong mộng bắt chước giọng của họ?”
“Ta do dự một lúc lâu, trong lúc Thái tử điện hạ vẫn nằm yên, ta tưởng là hắn ngủ rồi, liền nhẹ nhàng tháo mặt nạ của hắn ra. Sau đó, ta thấy được một thứ.”
Ánh mắt Quốc sư toát ra sự sợ hãi: “Ta thấy được ba vị bằng hữu.”
“Không phải Thái tử điện hạ đang nói, mà chính là bọn họ đang nói. Trên mặt Thái tử điện hạ, tứ tung ngang dọc đều là vết cắt cùng vết bỏng, sâu đến da thịt lở loét, máu tươi nửa đông lại thành vảy, hơn nữa, không biết từ khi nào có thêm ba khuôn mặt, miệng cử động, lúc ngậm lúc há. Chính là mặt của ba người họ!!!”
Tạ Liên không lạnh mà vẫn run lên: “Hắn… Đem ba người đó quẳng vào trong Đồng Lô??”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.