Chương 234
Mặc Hương Đồng Khứu
08/07/2020
Tạ Liên giật mình: "... Ta đâu có định làm gì."
Hoa Thành vẫn nắm lấy tay y: "Vậy tại sao huynh lại rút kiếm ra?"
Tạ Liên nói: "Để... Để phòng thân!"
Sắc mặt Hoa Thành tối sầm lại, càng siết chặt tay hơn: "Huynh định phòng thân thế nào chứ? Bỏ kiếm xuống!"
Đây là lần đầu tiên Hoa Thành dùng vẻ mặt và giọng điệu này nói chuyện với Tạ Liên, khiến y không khỏi cảm thấy có chút đáng sợ.
Phong Tín vội lao tới: "Ngươi dựa vào cái gì mà bắt y buông kiếm? Còn không mau bỏ tay!"
Đột nhiên, một cây búa khổng lồ lao thẳng về phía y.
Tạ Liên lập tức vung kiếm chém bay nó, nói: "Phòng thân thế nào hả... Chính là thế này nè!"
Thấy vậy, Hoa Thành mới dần lấy lại bình tĩnh, thế nhưng vẫn không chịu thả tay y: "Huynh không cần phòng thân, đứng đằng sau ta là được rồi. Nghe lời ta, bỏ kiếm xuống."
Phong Tín cũng nhặt cung của mình lên, giương cung làm kiếm, đánh bay mấy thanh chùy gai đang thi nhau lao tới.
Hắn nói với thái độ hoài nghi: "Ngươi cứ nắm lấy tay y là có ý gì? Đừng có ích kỷ như thế! Điện hạ, khẩu lệnh thông linh của Huyết Vũ Thám Hoa, ngoài hai ngươi ra còn có ai khác biết không? Thật sự chỉ có một mình ngươi biết thôi ư?!"
Được hắn nhắc nhở, Tạ Liên mới chợt nhớ ra... Khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành, không phải chỉ có hai người bọn họ biết. Còn có một người thứ ba đã nghe qua.
Là Quân Ngô!
Lúc ở trong cung Tiên Lạc, y đã thông linh với Hoa Thành ngay trước mặt Quân Ngô, chắc chắn hắn đã nghe rõ mồn một!
Thế nhưng, không hiểu sao, y vẫn cảm thấy người đang đứng trước mặt y nhất định chính là Hoa Thành. Chỉ là, có lẽ hắn nghĩ đến vài chuyện không vui nên mới hành xử như vậy.
Chần chừ một chút, Tạ Liên liền gật đầu: "Được thôi.", sau đó thu lại Phương Tâm.
Chỉ trong một khắc, ánh bạc lóe lên, loan đao rời khỏi vỏ.
Ách Mệnh vừa lao ra, cả căn phòng như ngập trong ánh sáng chói lóa, những tia lửa lóe lên không ngừng, tiếng kim loại gãy nát vang inh ỏi. Tạ Liên và Phong Tín đứng giữa đó, không dám nhúc nhích một chút nào. Vỏn vẹn mười giây sau, Hoa Thành xoay người, cắm loan đao vào vỏ. Tạ Liên đưa mắt nhìn hắn rồi lập tức cúi xuống mặt đất.
Mấy trăm loại binh khí, tất cả đều bị Ách Mệnh chém vụn thành bột mịn...
Tạ Liên quỳ gối, nhặt lên hai mảnh kiếm gãy, trong lòng có chút nuối tiếc: "Những thứ này đều là binh khí hiếm có..."
Phong Tín đột nhiên hô lớn: "Điện hạ, cửa... Hình như cửa xuất hiện rồi!"
Tạ Liên đặt những mảnh vụn xuống đất, phủi áo đứng dậy: "Thì ra là thế, phải giải quyết hết đống binh khí này mới có thể ra ngoài."
Đáng ra phải có người hi sinh, để cho bọn chúng giết thì mới có thể mở được cửa, vậy mà Hoa Thành lại trực tiếp dùng bạo lực mở ra. Mới nghĩ đến đây, đột nhiên Hoa Thành kéo tay y lôi ra ngoài.
Nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí, Phong Tín ngập ngừng hỏi: "Vậy... Tiếp theo các ngươi định làm gì?"
Tạ Liên đáp: "Đương nhiên là đi tìm quốc sư và Mộ Tình rồi."
Hoa Thành nhàn nhạt nói: "Nếu như Mộ Tình thật sự đi theo Quân Ngô, vậy thì trước tiên, ta phải đòi cái mạng chó của hắn."
"..."
Ba người ra khỏi kho binh khí.
Đi được một hồi, Tạ Liên hơi do dự hỏi: "Tam Lang, có phải ban nãy... Đệ nghĩ là ta sẽ tự cầm kiếm đâm chính mình, đúng không?"
Hoa Thành không đáp, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Tạ Liên mỉm cười: "Ta sẽ không làm vậy."
Hoa Thành hơi liếc mắt: "Thật sao?"
Bị hắn nhìn thấu, trong lòng Tạ Liên bỗng dưng trống rỗng.
Nói thật, nếu là trước đây, trong tình huống nguy cấp, y chắc chắn sẽ giải quyết bằng cách đó. Thế nhưng bây giờ, y đã không cần phải làm vậy nữa rồi.
Tạ Liên nói: "Thật mà! Ta khẳng định với đệ. Huống hồ, trong đó có cả trăm loại đao kiếm khác nhau, mỗi cái đâm ta một nhát, chẳng phải ta sẽ bị đâm thành thịt nát hay sao? Ha ha ha ha..."
Đến đây, y đột nhiên không cười nổi nữa.
Bởi vì, y vừa nói tới chữ "đâm", Hoa Thành bỗng dưng đứng yên nhìn y. Ánh mắt của hắn, Tạ Liên không có cách nào miêu tả được, chỉ biết là nó khiến y không thể nói thêm một câu một chữ.
Hoa Thành đột nhiên đưa tay kéo lấy Tạ Liên, ôm chặt vào trong lòng.
Phong Tín đi phía sau, trông thấy vậy liền hoảng hốt la toáng lên: "Má nó! Ta vẫn đang đứng ở đây đấy!"
Tạ Liên trừng mắt nhìn hắn, đưa tay vỗ nhẹ lưng Hoa Thành: "... Đệ sao thế?"
Hắn thấp giọng: "Điện hạ, huynh không nên cười như vậy..."
Hắn ôm Tạ Liên chặt hơn, như thể sợ y biến mất: "Không buồn cười... Thật sự... Không buồn cười chút nào."
"..."
Nhớ lúc trước, y tò mò muốn cầm xem thử chiếc đầu lâu tẩm độc, sắc mặt của Hoa Thành cũng biến đổi y như vậy.
Trong lòng Tạ Liên bỗng áy náy vô cùng: "Xin lỗi, ta không nên đùa với đệ kiểu này. Ta chỉ muốn bảo đệ không cần lo lắng, lại vô tình làm tổn thương đệ."
Phong Tín dường như bị bầu không khí này làm cho nổi da gà, ngập ngừng nói: "Thôi thì... Lần sau đừng có như thế nữa. Hắn đã nghiêm túc như vậy rồi..."
Hoa Thành nhẹ nhàng buông Tạ Liên ra, trầm giọng: "Đi thôi."
Không còn quốc sư ở đây dẫn đường, ba người không còn lựa chọn nào khác, đành đi sâu vào trong hoàng cung.
Thế nhưng, chưa đi được bao xa, Tạ Liên liền cảm thấy xung quanh có gì đó không đúng.
Y vội lên tiếng: "Mọi người có nhận ra không? Hình như không khí đang nóng lên thì phải."
Khi bọn họ mới tiến vào hoàng cung dưới lòng đất, khắp nơi đều phảng phất hơi lạnh sởn gai ốc. Vậy mà đi một hồi, xung quanh đột nhiên hâm hấp, oi bức kinh khủng.
Phong Tín cũng thấy vậy, thế nhưng hắn vừa quay đầu lại đã ngẩn cả người: "Điện hạ, đằng sau! Hình như có ánh sáng!"
Đúng như hắn nói, sau lưng bọn họ, một luồng sáng đang chầm chậm tiến đến gần.
Đang dưới lòng đất tối tăm bỗng dưng lại xuất hiện ánh sáng, quả thật rất kỳ lạ, chẳng lẽ có ai đó đang tới?
Ánh sáng càng tới gần, Tạ Liên liền phát hiện ra, không khí xung quanh nóng lên không phải là do y tưởng tượng mà chính là do luồng sáng này.
Nham thạch vàng ròng vẫn còn đang sôi sùng sục, nổi bọt khí, chầm chậm chảy xuống chỗ bọn họ.
Chính là dung nham nóng chảy theo khe hở tràn xuống lòng đất!
Tạ Liên linh cảm không lành, đột nhiên cảm thấy có người chạy qua sau lưng.
Y trở tay tóm lấy: "Chờ đã! Ta muốn hỏi đường!"
Người ấy lập tức né qua một bên, đứng khựng lại. Mọi người vội quay đầu nhìn. Cách đó không xa, ánh sáng từ dòng nham thạch chiếu rõ từng góc trên khuôn mặt hắn.
Phong Tín quát: "Mộ Tình! Tên khốn nhà ngươi, đứng lại!"
Làm gì có chuyện Mộ Tình sẽ đứng lại chứ. Hắn không nói một lời, nhấc chân chạy như bay. Ba người họ đang định đuổi theo, bỗng nhiên, mặt đất chấn động mạnh, rung lên rầm rầm từng hồi.
Dòng nham thạch như được tiếp thêm khí thế, càng chảy nhanh hơn, đổ thẳng về phía bọn họ!
Ba người bị dồn ép không còn chỗ đặt chân. Dù sao thì, đây cũng không phải lần đầu Tạ Liên gặp phải tình cảnh này, chỉ là bây giờ có vẻ khó khăn hơn một chút.
Y nói: "Phong Tín, trên mặt dung nham có rất nhiều vỏ rỗng giả người, chúng có thể nổi được. Ngươi đạp lên bọn chúng, đừng để bị chìm xuống!"
Nói xong, y vận sức nhảy lên một chiếc vỏ rỗng vẫn còn đang giơ tay khua khuẩy.
Đáp xuống an toàn, Tạ Liên mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy cái vỏ rỗng này bị y giẫm lên cũng chỉ hơi chìm xuống một chút, vẫn có thể di chuyển trên mặt dung nham. Chỉ cần chúng không động đậy, đúng là chẳng khác nào một chiếc thuyền nhỏ!
Phong Tín cũng nhảy lên một con, giương cung nhắm vào đầu nó: "Bơi cho cẩn thận, đừng có chìm!"
Vỏ rỗng bị hắn dùng vũ khí uy hiếp, quả nhiên không dám thờ ơ, cố sức mà bơi.
Hoa Thành dù chỉ khoanh tay, cúi đầu lườm một cái, chiếc võ rỗng cũng tự khắc không dám giở trò, bán sống bán chết bơi hết tốc lực.
Tạ Liên thì chắp hai tay, thành khẩn thương lượng với nó: "Chở ta đi một đoạn thôi mà, làm ơn, chở ta một chút thôi! Ra khỏi chỗ này ta sẽ thắp hương cho ngươi! Á, ngươi không muốn hương sao? Vậy muốn cái gì thì nói đi, ta sẽ đáp ứng hết!"
Chiếc vỏ rỗng tỏ vẻ bất mãn, không ngừng thò tay tóm lấy y, muốn quẳng y xuống dưới, thế nhưng Tạ Liên thì chẳng khác gì kẹo da trâu, bị kéo thế nào cũng không chịu buông. Không cần phải nói, con khó đối phó nhất lại chính là con mà y chọn!
Ba người đứng trên vỏ rỗng xuôi theo dòng nham thạch, trông như đang lướt sóng, càng đi xuống càng dốc, tốc độ cũng dần tăng nhanh, còn phải né những chướng ngại vật cản đường, thật đúng là vô cùng nguy hiểm. Sau một hồi, cuối cùng cũng đuổi kịp Mộ Tình.
Phong Tín hô lớn: "Mộ Tình! Ngươi chạy cái gì!"
Mộ Tình vừa đạp lên một chiếc vỏ rỗng, vừa quay đầu lại nói: "Không chạy thì chẳng lẽ đợi các ngươi đến đánh ta hay sao?"
Phong Tín cầm cung nhưng lại hết sạch mũi tên, chỉ còn cách gào cổ lên gọi: "Ai thèm đánh ngươi chứ! Trước tiên ngươi nói rõ xem nào, lúc ở trong kho binh khí, tại sao tự nhiên ngươi lại biến mất?!"
Mộ Tình cười lạnh: "Các ngươi..."
Hắn còn chưa dứt lời, Tạ Liên trông thấy cảnh tượng phía trước, con ngươi co rút lại, quát: "Cẩn thận, trước mặt ngươi!"
Mộ Tình vừa quay đầu lại liền phát hiện ra, con đường phía trước... hình như bị đứt một đoạn.
Nơi này trước đây chắc hẳn có một cái vực, mà chiều cao tính từ đây xuống đáy vực... ít nhất cũng phải hơn trăm trượng!
Hắn không ngờ thứ này lại đột ngột xuất hiện, lại thêm tốc độ lao xuống đang rất nhanh, chờ đến lúc kịp phản ứng thì đã muộn, hắn lập tức bị hất văng xuống dưới!
Mộ Tình cùng vỏ rỗng dưới chân hắn thoắt cái liền biến mất, mà ba người phía sau cũng đang lao vù vù chuẩn bị đâm xuống vực!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Nhược Da lập tức bay ngược về phía sau, cuốn vòng quanh mái hiên của một tòa cung điện, thắt nút lại thật chặt.
Tạ Liên một tay nắm lấy Nhược Da, tay kia ôm lấy Hoa Thành, không quên ném một đầu lụa trắng về phía Phong Tín: "Bắt lấy!"
Dùng Nhược Da làm dây buộc, khó khăn lắm ba người mới trụ vững được. Đáy vực sâu thăm thẳm cách họ chỉ vỏn vẹn có hai trượng, tưởng như di chuyển một chút sẽ rơi xuống ngay lập tức, có thể nói là kịp dừng chân trước bờ vực.
Phía sau, nham thạch sôi sục vẫn cuồn cuộn chảy, Tạ Liên lập tức hô: "Thu lại!"
Nhược Da nhanh chóng rút ngắn, kéo ba người về phía tòa cung điện. Không bao lâu, họ đã đặt chân được lên mái hiên thật an toàn. Cung điện này khá lớn, vậy nên mái hiên cũng rộng, lại còn làm bằng đá, không sợ bị nham thạch ăn mòn. Cố thủ được ở trên này, xem ra cũng có thể thở phào một chút.
Lấy lại được bình tĩnh, Phong Tín vội nhìn xuống vực thẳm, ánh mắt sững sờ, nói: "Mộ Tình... Rơi xuống rồi sao?"
Tạ Liên miễn cưỡng xoa xoa lồng ngực đang đập đến lợi hại, lau đi mồ hôi trên trán, thở hổn hển: "Chưa đâu!"
Từ trên mái hiên nhìn xuống cũng có thể thấy được, ngay bên cạnh mép vực, có một thanh trường đao đang cắm sâu vào dòng nham thạch.
Đôi tay gắt gao bám chặt lấy cán đao, không thể che đi khuôn mặt đỏ bừng, nghiến chặt răng, dường như sắp kiệt sức.
Mộ Tình treo lơ lửng giữa vực thẳm, vây quanh tứ phía là dung nham nóng bỏng cháy da cháy thịt.
Những tia lửa bắn tung tóe trước mặt hắn, nếu không phải nhờ một lớp linh quang bảo vệ cơ thể, chặn lại phần lớn hơi nóng, có lẽ bây giờ từ quần áo đến đầu tóc hắn đã bắt lửa mà cháy đen thui rồi.
Thế nhưng, lớp linh quang ấy cũng không chống đỡ được bao lâu. Nếu cả người hắn rơi thẳng vào dòng dung nham dưới đáy vực, vậy thì chỉ sợ đến xương cũng chẳng còn!
Quả thật, ai chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi run rẩy.
Phong Tín nói: "Phải làm sao bây giờ?! Điện hạ, dải lụa trắng của ngươi có với được tới chỗ hắn không?"
Tạ Liên liền thử một phen, nhưng chưa được bao lâu đã vội thu hồi Nhược Da, dập tắt mấy đốm lửa đang cháy trên dải lụa: "Không được! Khoảng cách quá xa! Nhược Da có khi bay được nửa đường đã bốc cháy rồi."
Quần áo của Mộ Tình cũng cháy mất vài mảng, chuôi đao bị nung nóng đến bốc hơi, thế nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy, không dám buông tay, cũng không dám nhìn xuống.
Chỉ cần buông một tay, phía dưới chính là dòng dung nham nóng chảy đang chờ hắn, còn có vô số vong linh gào khóc, bay loanh quanh như đang thúc giục kẻ giãy chết phía trên mau xuống làm bạn với chúng.
Mộ Tình nghiến răng nghiến lợi tóm chặt chuôi đao, vầng trán tái nhợt đẫm mồ hôi. Nhìn thấy ba người đứng phía xa, khóe miệng hắn khẽ giật, dường như muốn kêu cứu. Thế nhưng, với tính cách của hắn, những lời kiểu như "Có ai không, cứu ta với" hay "Làm ơn hãy cứu ta" thật sự rất khó nói ra.
Dù sao thì, kể cả Hoa Thành có lợi hại đến mấy, chắc chắn cũng không thèm cứu hắn. Phong Tín thì khó có cách nào cứu được. Chỉ còn lại duy nhất một tia hy vọng, người có thể nguyện ý tới cứu hắn, có đủ năng lực để cứu hắn, và có khả năng thuyết phục hai người kia, đó chính là Tạ Liên.
Cuối cùng, hắn cố sức giãy dụa, trán nổi đầy gân xanh, hướng tới Tạ Liên hô lớn: "Điện hạ!"
Tạ Liên lập tức đưa mắt nhìn hắn.
Mộ Tình cắn răng, thở hắt một hơi, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên: "... Tin ta! Điện hạ, ngươi biết ta không hề nói dối mà! Ngươi biết ta không hề hại các ngươi mà!"
"..."
Hắn ôm lấy hy vọng mà hỏi Tạ Liên, như thể đang bám lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng, lại làm cho Tạ Liên nhớ tới một mảnh hồi ức.
Rất nhiều năm về trước, chính y cũng đã ôm hy vọng như vậy mà hỏi Mộ Tình...
"Ngươi biết ta không hề nói dối mà!"
Lúc đó, Mộ Tình đã đáp lại y thế nào?
Đã mấy trăm năm rồi, y chưa từng nghĩ về việc này, thế nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Mộ Tình, nó như được lật ra từ đáy lòng y.
Chuyện đã qua không thể sửa chữa lại được, vô số hình ảnh, lời nói vang lên trong đầu y. Lúc này, Tạ Liên mới phát hiện, thì ra, y vẫn luôn nhớ mọi thứ rõ ràng đến vậy. Thì ra... y vốn chẳng bao giờ quên đi nổi.
Mộ Tình chưa nghe thấy câu trả lời của y, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc ấy, dường như hắn cũng nhớ lại chuyện xưa, sắc mặt thoáng chốc thay đổi. Có lẽ, hắn cũng đã nhận ra, lời ban nãy đáng ra không nên nói, đáng ra không nên gợi chuyện không hay cho Tạ Liên vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này.
Hoa Thành nhẹ nhàng tiến tới sau lưng Tạ Liên, trầm giọng: "Ca ca, trước khi huynh đưa ra quyết định, ta muốn nhắc nhở huynh một số việc."
Tạ Liên giật mình lấy lại tinh thần, hỏi: "Việc gì thế?"
Hoa Thành nói: "Thứ nhất, trừ phi dòng nham thạch kia ngừng chảy, bằng không, bây giờ mà động vào nó, chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
Thế nhưng, ai mà biết được bao giờ thì nó ngừng chảy? Chuôi đao đã bị nung đến nỗi đỏ rực, Mộ Tình không thể cầm cự được bao lâu nữa, làm sao có thể đợi được?
Tạ Liên yên lặng không đáp.
Hoa Thành nói tiếp: "Thứ hai, nếu như Mộ Tình đã theo phe Quân Ngô, vậy thì Quân Ngô chắc chắn sẽ có biện pháp cứu hắn khỏi đó. Còn huynh, nếu huynh lao xuống, chẳng có gì đảm bảo huynh sẽ sống sót trở về, mà khả năng này cực kỳ cao. Huynh hãy nghĩ kỹ về những hành động và lời nói của hắn mà xem."
Đánh ngất Phong Tín, dẫn bọn họ vào kho binh khí, chối cãi việc đánh Phong Tín nhưng lại vô tình bị lật tẩy, lúc binh khí hóa điên thì lại đột nhiên biến mất, còn dắt mũi bọn họ vào chỗ nham thạch chảy tới.
Bây giờ, liệu có phải hắn đang cố ý dụ Tạ Liên tiến vào bước đường cùng?
______________
Hoa Thành vẫn nắm lấy tay y: "Vậy tại sao huynh lại rút kiếm ra?"
Tạ Liên nói: "Để... Để phòng thân!"
Sắc mặt Hoa Thành tối sầm lại, càng siết chặt tay hơn: "Huynh định phòng thân thế nào chứ? Bỏ kiếm xuống!"
Đây là lần đầu tiên Hoa Thành dùng vẻ mặt và giọng điệu này nói chuyện với Tạ Liên, khiến y không khỏi cảm thấy có chút đáng sợ.
Phong Tín vội lao tới: "Ngươi dựa vào cái gì mà bắt y buông kiếm? Còn không mau bỏ tay!"
Đột nhiên, một cây búa khổng lồ lao thẳng về phía y.
Tạ Liên lập tức vung kiếm chém bay nó, nói: "Phòng thân thế nào hả... Chính là thế này nè!"
Thấy vậy, Hoa Thành mới dần lấy lại bình tĩnh, thế nhưng vẫn không chịu thả tay y: "Huynh không cần phòng thân, đứng đằng sau ta là được rồi. Nghe lời ta, bỏ kiếm xuống."
Phong Tín cũng nhặt cung của mình lên, giương cung làm kiếm, đánh bay mấy thanh chùy gai đang thi nhau lao tới.
Hắn nói với thái độ hoài nghi: "Ngươi cứ nắm lấy tay y là có ý gì? Đừng có ích kỷ như thế! Điện hạ, khẩu lệnh thông linh của Huyết Vũ Thám Hoa, ngoài hai ngươi ra còn có ai khác biết không? Thật sự chỉ có một mình ngươi biết thôi ư?!"
Được hắn nhắc nhở, Tạ Liên mới chợt nhớ ra... Khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành, không phải chỉ có hai người bọn họ biết. Còn có một người thứ ba đã nghe qua.
Là Quân Ngô!
Lúc ở trong cung Tiên Lạc, y đã thông linh với Hoa Thành ngay trước mặt Quân Ngô, chắc chắn hắn đã nghe rõ mồn một!
Thế nhưng, không hiểu sao, y vẫn cảm thấy người đang đứng trước mặt y nhất định chính là Hoa Thành. Chỉ là, có lẽ hắn nghĩ đến vài chuyện không vui nên mới hành xử như vậy.
Chần chừ một chút, Tạ Liên liền gật đầu: "Được thôi.", sau đó thu lại Phương Tâm.
Chỉ trong một khắc, ánh bạc lóe lên, loan đao rời khỏi vỏ.
Ách Mệnh vừa lao ra, cả căn phòng như ngập trong ánh sáng chói lóa, những tia lửa lóe lên không ngừng, tiếng kim loại gãy nát vang inh ỏi. Tạ Liên và Phong Tín đứng giữa đó, không dám nhúc nhích một chút nào. Vỏn vẹn mười giây sau, Hoa Thành xoay người, cắm loan đao vào vỏ. Tạ Liên đưa mắt nhìn hắn rồi lập tức cúi xuống mặt đất.
Mấy trăm loại binh khí, tất cả đều bị Ách Mệnh chém vụn thành bột mịn...
Tạ Liên quỳ gối, nhặt lên hai mảnh kiếm gãy, trong lòng có chút nuối tiếc: "Những thứ này đều là binh khí hiếm có..."
Phong Tín đột nhiên hô lớn: "Điện hạ, cửa... Hình như cửa xuất hiện rồi!"
Tạ Liên đặt những mảnh vụn xuống đất, phủi áo đứng dậy: "Thì ra là thế, phải giải quyết hết đống binh khí này mới có thể ra ngoài."
Đáng ra phải có người hi sinh, để cho bọn chúng giết thì mới có thể mở được cửa, vậy mà Hoa Thành lại trực tiếp dùng bạo lực mở ra. Mới nghĩ đến đây, đột nhiên Hoa Thành kéo tay y lôi ra ngoài.
Nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí, Phong Tín ngập ngừng hỏi: "Vậy... Tiếp theo các ngươi định làm gì?"
Tạ Liên đáp: "Đương nhiên là đi tìm quốc sư và Mộ Tình rồi."
Hoa Thành nhàn nhạt nói: "Nếu như Mộ Tình thật sự đi theo Quân Ngô, vậy thì trước tiên, ta phải đòi cái mạng chó của hắn."
"..."
Ba người ra khỏi kho binh khí.
Đi được một hồi, Tạ Liên hơi do dự hỏi: "Tam Lang, có phải ban nãy... Đệ nghĩ là ta sẽ tự cầm kiếm đâm chính mình, đúng không?"
Hoa Thành không đáp, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Tạ Liên mỉm cười: "Ta sẽ không làm vậy."
Hoa Thành hơi liếc mắt: "Thật sao?"
Bị hắn nhìn thấu, trong lòng Tạ Liên bỗng dưng trống rỗng.
Nói thật, nếu là trước đây, trong tình huống nguy cấp, y chắc chắn sẽ giải quyết bằng cách đó. Thế nhưng bây giờ, y đã không cần phải làm vậy nữa rồi.
Tạ Liên nói: "Thật mà! Ta khẳng định với đệ. Huống hồ, trong đó có cả trăm loại đao kiếm khác nhau, mỗi cái đâm ta một nhát, chẳng phải ta sẽ bị đâm thành thịt nát hay sao? Ha ha ha ha..."
Đến đây, y đột nhiên không cười nổi nữa.
Bởi vì, y vừa nói tới chữ "đâm", Hoa Thành bỗng dưng đứng yên nhìn y. Ánh mắt của hắn, Tạ Liên không có cách nào miêu tả được, chỉ biết là nó khiến y không thể nói thêm một câu một chữ.
Hoa Thành đột nhiên đưa tay kéo lấy Tạ Liên, ôm chặt vào trong lòng.
Phong Tín đi phía sau, trông thấy vậy liền hoảng hốt la toáng lên: "Má nó! Ta vẫn đang đứng ở đây đấy!"
Tạ Liên trừng mắt nhìn hắn, đưa tay vỗ nhẹ lưng Hoa Thành: "... Đệ sao thế?"
Hắn thấp giọng: "Điện hạ, huynh không nên cười như vậy..."
Hắn ôm Tạ Liên chặt hơn, như thể sợ y biến mất: "Không buồn cười... Thật sự... Không buồn cười chút nào."
"..."
Nhớ lúc trước, y tò mò muốn cầm xem thử chiếc đầu lâu tẩm độc, sắc mặt của Hoa Thành cũng biến đổi y như vậy.
Trong lòng Tạ Liên bỗng áy náy vô cùng: "Xin lỗi, ta không nên đùa với đệ kiểu này. Ta chỉ muốn bảo đệ không cần lo lắng, lại vô tình làm tổn thương đệ."
Phong Tín dường như bị bầu không khí này làm cho nổi da gà, ngập ngừng nói: "Thôi thì... Lần sau đừng có như thế nữa. Hắn đã nghiêm túc như vậy rồi..."
Hoa Thành nhẹ nhàng buông Tạ Liên ra, trầm giọng: "Đi thôi."
Không còn quốc sư ở đây dẫn đường, ba người không còn lựa chọn nào khác, đành đi sâu vào trong hoàng cung.
Thế nhưng, chưa đi được bao xa, Tạ Liên liền cảm thấy xung quanh có gì đó không đúng.
Y vội lên tiếng: "Mọi người có nhận ra không? Hình như không khí đang nóng lên thì phải."
Khi bọn họ mới tiến vào hoàng cung dưới lòng đất, khắp nơi đều phảng phất hơi lạnh sởn gai ốc. Vậy mà đi một hồi, xung quanh đột nhiên hâm hấp, oi bức kinh khủng.
Phong Tín cũng thấy vậy, thế nhưng hắn vừa quay đầu lại đã ngẩn cả người: "Điện hạ, đằng sau! Hình như có ánh sáng!"
Đúng như hắn nói, sau lưng bọn họ, một luồng sáng đang chầm chậm tiến đến gần.
Đang dưới lòng đất tối tăm bỗng dưng lại xuất hiện ánh sáng, quả thật rất kỳ lạ, chẳng lẽ có ai đó đang tới?
Ánh sáng càng tới gần, Tạ Liên liền phát hiện ra, không khí xung quanh nóng lên không phải là do y tưởng tượng mà chính là do luồng sáng này.
Nham thạch vàng ròng vẫn còn đang sôi sùng sục, nổi bọt khí, chầm chậm chảy xuống chỗ bọn họ.
Chính là dung nham nóng chảy theo khe hở tràn xuống lòng đất!
Tạ Liên linh cảm không lành, đột nhiên cảm thấy có người chạy qua sau lưng.
Y trở tay tóm lấy: "Chờ đã! Ta muốn hỏi đường!"
Người ấy lập tức né qua một bên, đứng khựng lại. Mọi người vội quay đầu nhìn. Cách đó không xa, ánh sáng từ dòng nham thạch chiếu rõ từng góc trên khuôn mặt hắn.
Phong Tín quát: "Mộ Tình! Tên khốn nhà ngươi, đứng lại!"
Làm gì có chuyện Mộ Tình sẽ đứng lại chứ. Hắn không nói một lời, nhấc chân chạy như bay. Ba người họ đang định đuổi theo, bỗng nhiên, mặt đất chấn động mạnh, rung lên rầm rầm từng hồi.
Dòng nham thạch như được tiếp thêm khí thế, càng chảy nhanh hơn, đổ thẳng về phía bọn họ!
Ba người bị dồn ép không còn chỗ đặt chân. Dù sao thì, đây cũng không phải lần đầu Tạ Liên gặp phải tình cảnh này, chỉ là bây giờ có vẻ khó khăn hơn một chút.
Y nói: "Phong Tín, trên mặt dung nham có rất nhiều vỏ rỗng giả người, chúng có thể nổi được. Ngươi đạp lên bọn chúng, đừng để bị chìm xuống!"
Nói xong, y vận sức nhảy lên một chiếc vỏ rỗng vẫn còn đang giơ tay khua khuẩy.
Đáp xuống an toàn, Tạ Liên mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy cái vỏ rỗng này bị y giẫm lên cũng chỉ hơi chìm xuống một chút, vẫn có thể di chuyển trên mặt dung nham. Chỉ cần chúng không động đậy, đúng là chẳng khác nào một chiếc thuyền nhỏ!
Phong Tín cũng nhảy lên một con, giương cung nhắm vào đầu nó: "Bơi cho cẩn thận, đừng có chìm!"
Vỏ rỗng bị hắn dùng vũ khí uy hiếp, quả nhiên không dám thờ ơ, cố sức mà bơi.
Hoa Thành dù chỉ khoanh tay, cúi đầu lườm một cái, chiếc võ rỗng cũng tự khắc không dám giở trò, bán sống bán chết bơi hết tốc lực.
Tạ Liên thì chắp hai tay, thành khẩn thương lượng với nó: "Chở ta đi một đoạn thôi mà, làm ơn, chở ta một chút thôi! Ra khỏi chỗ này ta sẽ thắp hương cho ngươi! Á, ngươi không muốn hương sao? Vậy muốn cái gì thì nói đi, ta sẽ đáp ứng hết!"
Chiếc vỏ rỗng tỏ vẻ bất mãn, không ngừng thò tay tóm lấy y, muốn quẳng y xuống dưới, thế nhưng Tạ Liên thì chẳng khác gì kẹo da trâu, bị kéo thế nào cũng không chịu buông. Không cần phải nói, con khó đối phó nhất lại chính là con mà y chọn!
Ba người đứng trên vỏ rỗng xuôi theo dòng nham thạch, trông như đang lướt sóng, càng đi xuống càng dốc, tốc độ cũng dần tăng nhanh, còn phải né những chướng ngại vật cản đường, thật đúng là vô cùng nguy hiểm. Sau một hồi, cuối cùng cũng đuổi kịp Mộ Tình.
Phong Tín hô lớn: "Mộ Tình! Ngươi chạy cái gì!"
Mộ Tình vừa đạp lên một chiếc vỏ rỗng, vừa quay đầu lại nói: "Không chạy thì chẳng lẽ đợi các ngươi đến đánh ta hay sao?"
Phong Tín cầm cung nhưng lại hết sạch mũi tên, chỉ còn cách gào cổ lên gọi: "Ai thèm đánh ngươi chứ! Trước tiên ngươi nói rõ xem nào, lúc ở trong kho binh khí, tại sao tự nhiên ngươi lại biến mất?!"
Mộ Tình cười lạnh: "Các ngươi..."
Hắn còn chưa dứt lời, Tạ Liên trông thấy cảnh tượng phía trước, con ngươi co rút lại, quát: "Cẩn thận, trước mặt ngươi!"
Mộ Tình vừa quay đầu lại liền phát hiện ra, con đường phía trước... hình như bị đứt một đoạn.
Nơi này trước đây chắc hẳn có một cái vực, mà chiều cao tính từ đây xuống đáy vực... ít nhất cũng phải hơn trăm trượng!
Hắn không ngờ thứ này lại đột ngột xuất hiện, lại thêm tốc độ lao xuống đang rất nhanh, chờ đến lúc kịp phản ứng thì đã muộn, hắn lập tức bị hất văng xuống dưới!
Mộ Tình cùng vỏ rỗng dưới chân hắn thoắt cái liền biến mất, mà ba người phía sau cũng đang lao vù vù chuẩn bị đâm xuống vực!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Nhược Da lập tức bay ngược về phía sau, cuốn vòng quanh mái hiên của một tòa cung điện, thắt nút lại thật chặt.
Tạ Liên một tay nắm lấy Nhược Da, tay kia ôm lấy Hoa Thành, không quên ném một đầu lụa trắng về phía Phong Tín: "Bắt lấy!"
Dùng Nhược Da làm dây buộc, khó khăn lắm ba người mới trụ vững được. Đáy vực sâu thăm thẳm cách họ chỉ vỏn vẹn có hai trượng, tưởng như di chuyển một chút sẽ rơi xuống ngay lập tức, có thể nói là kịp dừng chân trước bờ vực.
Phía sau, nham thạch sôi sục vẫn cuồn cuộn chảy, Tạ Liên lập tức hô: "Thu lại!"
Nhược Da nhanh chóng rút ngắn, kéo ba người về phía tòa cung điện. Không bao lâu, họ đã đặt chân được lên mái hiên thật an toàn. Cung điện này khá lớn, vậy nên mái hiên cũng rộng, lại còn làm bằng đá, không sợ bị nham thạch ăn mòn. Cố thủ được ở trên này, xem ra cũng có thể thở phào một chút.
Lấy lại được bình tĩnh, Phong Tín vội nhìn xuống vực thẳm, ánh mắt sững sờ, nói: "Mộ Tình... Rơi xuống rồi sao?"
Tạ Liên miễn cưỡng xoa xoa lồng ngực đang đập đến lợi hại, lau đi mồ hôi trên trán, thở hổn hển: "Chưa đâu!"
Từ trên mái hiên nhìn xuống cũng có thể thấy được, ngay bên cạnh mép vực, có một thanh trường đao đang cắm sâu vào dòng nham thạch.
Đôi tay gắt gao bám chặt lấy cán đao, không thể che đi khuôn mặt đỏ bừng, nghiến chặt răng, dường như sắp kiệt sức.
Mộ Tình treo lơ lửng giữa vực thẳm, vây quanh tứ phía là dung nham nóng bỏng cháy da cháy thịt.
Những tia lửa bắn tung tóe trước mặt hắn, nếu không phải nhờ một lớp linh quang bảo vệ cơ thể, chặn lại phần lớn hơi nóng, có lẽ bây giờ từ quần áo đến đầu tóc hắn đã bắt lửa mà cháy đen thui rồi.
Thế nhưng, lớp linh quang ấy cũng không chống đỡ được bao lâu. Nếu cả người hắn rơi thẳng vào dòng dung nham dưới đáy vực, vậy thì chỉ sợ đến xương cũng chẳng còn!
Quả thật, ai chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi run rẩy.
Phong Tín nói: "Phải làm sao bây giờ?! Điện hạ, dải lụa trắng của ngươi có với được tới chỗ hắn không?"
Tạ Liên liền thử một phen, nhưng chưa được bao lâu đã vội thu hồi Nhược Da, dập tắt mấy đốm lửa đang cháy trên dải lụa: "Không được! Khoảng cách quá xa! Nhược Da có khi bay được nửa đường đã bốc cháy rồi."
Quần áo của Mộ Tình cũng cháy mất vài mảng, chuôi đao bị nung nóng đến bốc hơi, thế nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy, không dám buông tay, cũng không dám nhìn xuống.
Chỉ cần buông một tay, phía dưới chính là dòng dung nham nóng chảy đang chờ hắn, còn có vô số vong linh gào khóc, bay loanh quanh như đang thúc giục kẻ giãy chết phía trên mau xuống làm bạn với chúng.
Mộ Tình nghiến răng nghiến lợi tóm chặt chuôi đao, vầng trán tái nhợt đẫm mồ hôi. Nhìn thấy ba người đứng phía xa, khóe miệng hắn khẽ giật, dường như muốn kêu cứu. Thế nhưng, với tính cách của hắn, những lời kiểu như "Có ai không, cứu ta với" hay "Làm ơn hãy cứu ta" thật sự rất khó nói ra.
Dù sao thì, kể cả Hoa Thành có lợi hại đến mấy, chắc chắn cũng không thèm cứu hắn. Phong Tín thì khó có cách nào cứu được. Chỉ còn lại duy nhất một tia hy vọng, người có thể nguyện ý tới cứu hắn, có đủ năng lực để cứu hắn, và có khả năng thuyết phục hai người kia, đó chính là Tạ Liên.
Cuối cùng, hắn cố sức giãy dụa, trán nổi đầy gân xanh, hướng tới Tạ Liên hô lớn: "Điện hạ!"
Tạ Liên lập tức đưa mắt nhìn hắn.
Mộ Tình cắn răng, thở hắt một hơi, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên: "... Tin ta! Điện hạ, ngươi biết ta không hề nói dối mà! Ngươi biết ta không hề hại các ngươi mà!"
"..."
Hắn ôm lấy hy vọng mà hỏi Tạ Liên, như thể đang bám lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng, lại làm cho Tạ Liên nhớ tới một mảnh hồi ức.
Rất nhiều năm về trước, chính y cũng đã ôm hy vọng như vậy mà hỏi Mộ Tình...
"Ngươi biết ta không hề nói dối mà!"
Lúc đó, Mộ Tình đã đáp lại y thế nào?
Đã mấy trăm năm rồi, y chưa từng nghĩ về việc này, thế nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Mộ Tình, nó như được lật ra từ đáy lòng y.
Chuyện đã qua không thể sửa chữa lại được, vô số hình ảnh, lời nói vang lên trong đầu y. Lúc này, Tạ Liên mới phát hiện, thì ra, y vẫn luôn nhớ mọi thứ rõ ràng đến vậy. Thì ra... y vốn chẳng bao giờ quên đi nổi.
Mộ Tình chưa nghe thấy câu trả lời của y, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc ấy, dường như hắn cũng nhớ lại chuyện xưa, sắc mặt thoáng chốc thay đổi. Có lẽ, hắn cũng đã nhận ra, lời ban nãy đáng ra không nên nói, đáng ra không nên gợi chuyện không hay cho Tạ Liên vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này.
Hoa Thành nhẹ nhàng tiến tới sau lưng Tạ Liên, trầm giọng: "Ca ca, trước khi huynh đưa ra quyết định, ta muốn nhắc nhở huynh một số việc."
Tạ Liên giật mình lấy lại tinh thần, hỏi: "Việc gì thế?"
Hoa Thành nói: "Thứ nhất, trừ phi dòng nham thạch kia ngừng chảy, bằng không, bây giờ mà động vào nó, chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
Thế nhưng, ai mà biết được bao giờ thì nó ngừng chảy? Chuôi đao đã bị nung đến nỗi đỏ rực, Mộ Tình không thể cầm cự được bao lâu nữa, làm sao có thể đợi được?
Tạ Liên yên lặng không đáp.
Hoa Thành nói tiếp: "Thứ hai, nếu như Mộ Tình đã theo phe Quân Ngô, vậy thì Quân Ngô chắc chắn sẽ có biện pháp cứu hắn khỏi đó. Còn huynh, nếu huynh lao xuống, chẳng có gì đảm bảo huynh sẽ sống sót trở về, mà khả năng này cực kỳ cao. Huynh hãy nghĩ kỹ về những hành động và lời nói của hắn mà xem."
Đánh ngất Phong Tín, dẫn bọn họ vào kho binh khí, chối cãi việc đánh Phong Tín nhưng lại vô tình bị lật tẩy, lúc binh khí hóa điên thì lại đột nhiên biến mất, còn dắt mũi bọn họ vào chỗ nham thạch chảy tới.
Bây giờ, liệu có phải hắn đang cố ý dụ Tạ Liên tiến vào bước đường cùng?
______________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.