Quyển 1 - Chương 18: Căn bệnh
Reese
30/04/2023
Đêm đã về khuya.
Trong điện, Hạo Thiên đang uống thuốc, đó là một hộp gỗ đựng đầy những viên đen tròn, trơn bóng như ngọc trai đen. Tiểu Lộc Tử đứng hầu hạ bên cạnh, đợi điện hạ uống thuốc xong thì dâng nước lên hầu người, tiếp theo đó là một ít mứt quả, thứ tự như thế mà làm. Hạo Thiên ăn một viên, hắn rất ghét vị đắng trong miệng khi uống những viên thuốc kia xong.
Bên ngoài nghe thấy tiếng động, Hạo Thiên lắng tai nghe, chỉ thấy Trường An đang đứng ở cửa liền lên tiếng:
"Vào đi".
Trường An cẩn thận tháo giày, nhẹ chân tiến vào bẩm báo.
Vạn bất đắc dĩ, cái bóng đen mà Lãnh Nguyệt trông thấy lại chính là Trường An, nam nhân đã lặng lẽ dõi theo toàn bộ quá trình, tự nhiên cũng biết được mối quan hệ bất thường của hai người họ.
Hạo Thiên nghe xong im lặng mà không nói gì, gương mặt dần dần lạnh lẽo.
Trường An có chút kinh sợ, vội vàng quỳ xuống nói:
"Có phải thuộc hạ đã nói sai điều gì không?"
Trường An là người thẳng thắn lại trung thành, là một trong số ít những người Hạo Thiên tin tưởng, chính vì thế những thông tin hắn vừa nghe không thể sai lệch được.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn Trường An, bất chợt bật cười, giọng hắn vốn trong trẻo như tiếng sáo lướt qua mùa xuân, nhưng lúc này nghe giá buốt như cơn gió mùa đông, thốt lên một câu:
"Ngươi làm tốt lắm, đứng dậy đi. Ta biết bí mật giữa các gia tộc lớn ngươi không hiểu rõ, chuyện như vậy chắc chắn đúng là nghe những lời đó rồi".
Trường An cả người vã mồ hôi, len lén lấy tay áo lau trán mới dám nói:
"Theo như thuộc hạ được biết hầu gia chỉ có ba người con, một cặp sinh đôi, đại công tử và nhị tiểu thư, người nhỏ tuổi nhất là tứ công tử năm nay mới mười ba tuổi".
Hạo Thiên không chút để ý, thuận miệng nói:
"Ngươi cứ nói cho ta nghe một chút đi".
Trường An vội nói: "Đại công tử là đích trưởng tử, kiêu ngạo hung tàn, trong quân doanh làm việc cực kỳ nghiêm khắc, không ai dám trái lệnh nhưng cũng là một tay phong lưu khét tiếng", không chờ điện hạ cho phép đã tiếp lời: "Nhị tiểu thư xinh đẹp như hoa nhưng tính tình nữ cường, muốn lãnh binh ra trận, một nữ nhân lại mang khí chất của một nam nhân, nghe nói cô ta ra tay rất độc, nhiều kẻ dám tỏ ý bỡn cợt liền bị cô ta đánh thảm, so với nam nhân còn đáng sợ hơn".
Hạo Thiên khẽ nhếch miệng:
"Cặp song sinh này mới thật là con đường vàng".
Hạo Thiên sờ cái dĩa dùng để xiên mứt quả, khẽ hỏi:
"Còn tứ công tử, hắn là người như thế nào?"
Trường An cung kính đáp: "Vị công tử này không nổi danh như hai người trên. Tứ công tử là do một người thiếp thất trong phủ sinh ra, ngay khi trào đời đã bị chia cắt với mẹ ruột mà được Nhị phụ nhân thu nhận nuôi dưỡng nên ở hầu phủ cũng coi như có chỗ đứng".
Không chỉ Vũ Văn gia mà tất cả những gia tộc lớn của Đại Đồng đều coi trọng cái xuất thứ. Hạo Thiên sờ cái trán của mình, nói:
"Thực ra người con thứ ba của hầu gia, đứa con chung với quận chúa mới sinh ra đã yếu mệnh mà chết rồi".
Trường An xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện, cảm thấy có chút đáng ngờ, cúi mặt xuống, dè dặt nói:
"Điện hạ là đang hoài nghi người đó chính là đứa trẻ năm xưa.. à, ý thuộc hạ là đứa bé đó vốn dĩ không chết mà được đem giấu đi.." chuyện này thật phức tạp, sau một hồi có cảm giác như bị rối loạn tiền đình.
Hạo Thiên cúi người xuống, thần bí nói:
"Thực hư ra sao không ai rõ". Đang là buổi đêm, thời điểm không thích hợp nhất để kể một câu chuyện đáng sợ, Hạo Thiên nhìn Tiểu Lộc Tử mặt cắt không còn một giọt máu liền không nhịn được làm mặt hình thù quỷ dị dọa y sợ. Tiểu Lộc Tử hét lên một tiếng vội rúc vào trong lòng Trường An, coi bộ sợ mất mật rồi.
Hạo Thiên cười khúc khích, giương giọng nói:
"Ngươi nghĩ vì sao một đứa trẻ mới trào đời lại không được phép sống?"
Trường An cẩn thận suy nghĩ, điều gì làm nên sự khác biệt, trong đầu lại tưởng tượng ra khuôn mặt của người nọ, lập tức tỉnh thần:
"Có phải do đứa trẻ đó mang một đặc điểm dị hình trên người không ạ?"
Ngay từ khi sinh ra đã bị lừa dối, như thể cuộc sống chưa đủ khó khăn. Không thể phủ nhận nốt chu sa của người đó mang tới cảm tưởng như lệ quỷ đòi máu, âm thần bất tán reo rắc nên những câu chuyện kinh dị lúc nửa đêm.
Hạo Thiên ảm đạm nói:
"Ta muốn được biết trong chiếc túi này ẩn chứa bí mật gì?"
Trường An cố gắng để hiểu ra vấn đề:
"Nhưng cũng không thể chắc chắn người đó và đứa bé là cùng một người, chúng ta còn không biết về giới tính là nam hay nữ, một cách tử tế".
Hạo Thiên không khỏi đồng tình, hứng thú nói:
"Ta nghĩ quan điểm của ngươi đúng. Đó chính là điểm mấu chốt. Chính là nó".
Chỉ có một người biết rõ sự thật, không ai khác ngoài mẹ của đứa trẻ. Tuy nhiên cô ấy lại chọn cách giấu đi và hòa nhập đứa trẻ vào dòng người. Tại sao vậy? Một người mẹ có thể làm bất cứ điều gì cho con mình, ngay cả khi giả vờ cười trên nỗi đau. Hạo Thiên nhất thời lâm vào trầm tư, lần trước hắn đã nghe toàn bộ câu chuyện của quận chúa và quý phi, nàng đã úp mở rằng đứa trẻ đó không phải là nam, chính xác thì mọi người ai cũng ngộ nhận như vậy.
Gia thế, giáo dục, trí óc, tài năng, ngoại hình, tài sản gia đình, tất cả những thứ này khiến đứa trẻ thấy gánh nặng sao? Hay đứa trẻ có bệnh di truyền, bị khuyết tật.. Hắn thấy có hai vấn đề, một, thế giới, thành phố dưới chân cậu ấy không đủ sức hấp dẫn nên cậu thây kệ hết. Hai, cậu muốn đùa với quỷ vì một số lý do không xác định, nên cậu đã tự làm khổ mình.
Hạo Thiên cảm giác hơi đau đầu, có nhiều việc hắn không muốn làm và việc tìm hiểu về thân thế Lãnh Nguyệt đang đứng đầu danh sách. Ngay từ lúc mới gặp, hắn biết người này còn nhiều thứ đáng giá hơn vẻ bề ngoài, Lãnh Nguyệt chắc chắn không phải người bình thường, còn nhiều thứ hơn chỉ là một mặt trăng. Lãnh Nguyệt chỉ đang giả vờ làm người bình thường, và hắn chỉ đang giả vờ tin điều đó. Đây là thuyết sinh tồn, cuối cùng thì chúng ta rơi tự do hoặc được tự do, tồn tại hay không tồn tại.
Lãnh Nguyệt, huynh là loại người nào vậy, liệu ta có nên đánh cược không? Hạo Thiên là một con nghiện cờ bạc, bởi vì hắn thích cảm giác không biết nước đi tiếp theo có phải là bước cuối cùng, được ăn cả, ngã về không.
Bỗng nhiên Hạo Thiên cảm giác trong tai lùng bùng như nhúng đầu vào trong nước, trong lồng ngực hắn nhói đau, cơn đau từ từ tăng lên khiến hắn phải hất đổ mọi thứ trên bàn xuống dưới đất. Trường An và Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, một người đỡ điện hạ nằm trên ghế, một người hô to:
"Thái y, mau truyền thái y".
Tất cả đều sợ hết hồn, bệnh tim của điện hạ lại tái phát.
Mấy hôm sau, nắng trải dài trên những con đường lát đá, những hàng cây xanh ngắt rì rào trong gió.
Tiếng mũi tên lao đi vun vút, Tĩnh Vương cùng với thái tử đang so tài bắn cung. Lại thêm một mũi tên cắm vào hồng tâm, Tĩnh Vương khen ngợi:
"Thái tử, xạ tiễn bắn rất hay".
Tử Hằng xoay người đợi nô tài lấy thêm tên, cười nói:
"Phụ hoàng luôn thúc ép chúng con tập luyện, vinh quang hoặc là chết", nói xong ngắm bắn, ngón tay thả dây ra, mũi tên xé gió lao đi "phập" cắm ngay vào bia tuy có hơi lệch một chút.
Tĩnh Vương cũng lắp cung, phong thái khoan thai nhưng chắc chắn, ngắm bắn rất chuẩn:
"Trận chiến càng ác liệt, vinh quang càng vẻ vang", ở Triệu Yết người nam nhân nào cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tài nghệ của Tĩnh Vương cũng được tôi luyện từ đó.
Tĩnh Vương liếc nhìn sang Hạo Thiên, thấy hắn cung nỏ cũng không động liền hơi nhíu mày:
"Có vấn đề gì sao? Nếu không khoẻ thì về nghỉ đi".
Hạo Thiên chưa mở miệng nói thì thái tử đã chen ngang:
"Hoàng thúc có điều không biết Hạo Thiên thuộc tuýp người thống trị, hắn thích dùng roi hơn", giọng nói còn mang theo sự đùa giỡn.
Hạo Thiên chỉ thờ ơ đáp:
"Ta chỉ trở thành người mà mọi người đều muốn ta trở thành".
Thái tử xanh mặt, lập tức ho khan đổi chủ đề:
"Chú ý thân thể, đừng để mọi người lo lắng bất an. Chỗ ta có cây linh chi ngàn năm, lát nữa sẽ cho người mang tới Tây cung cho đệ".
Nhìn Hạo Thiên sắc mặt trắng bệch, Tĩnh Vương cũng lo lắng hỏi:
"Ngươi vẫn dùng thuốc đều đặn chứ?"
Hạo Thiên nhu thuận gật đầu:
"Cứ hai ngày đều uống một lần".
Tĩnh Vương chỉ phải miễn cưỡng cười nói:
"Năm nay số lần ngươi phát bệnh cũng nhiều hơn, rốt cuộc đã có ba phần không tác dụng cho nên lần sau phải tăng lượng thuốc nhiều hơn".
Kỳ thật Hạo Thiên cũng cảm thấy thứ thuốc này không hẳn đã có tác dụng nhưng mà mọi người thúc ép nên cũng chưa bỏ viên nào:
"Mọi người đối tốt với ta, ta cái gì cũng biết".
Tĩnh Vương và thái tử giật mình, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên vui hay nên buồn đây. Cái sự thật kia chỉ có hai người biết, hoàng đế, quý phi, không thể nói cho Hạo Thiên biết được. Cái đau lòng như vậy biết làm sao đây?
Bàn tay trắng nõn cầm cung giơ nên, đầu mũi tên bọc thép lao sượt qua bên tai, thực tế là hai mũi tên, bay đi theo hai hướng và cắm vào bia cùng một lúc. Hai người vội quay lại nhìn, chỉ thấy Hạo Thiên ưu nhã vứt cung cho thị vệ bên cạnh, mắt phượng hơi nheo lại tràn đầy mị hoặc. Thái tử ngây dại một lúc, sau đó than nhẹ một tiếng:
"Cuộc thi so tài ở Đông Doanh, đệ tham gia được không?"
Tĩnh Vương khó hiểu: "Đông Doanh gì cơ?"
Thái tử kiên nhẫn giải thích, Đông Doanh là quân đội do Vũ Văn hầu gia làm chủ đương nhiên dưới lệnh của hoàng đế, tọa ở phía Đông Nam kinh thành. Mỗi hai năm một lần sẽ tổ chức một hội săn cùng với một cuộc đại hội võ thuật.
Hạo Thiên hoài nghi: "Sao phải cần ta? Huynh biết ta không thích thể hiện mà".
Thái tử mỉm cười, thản nhiên nói:
"Bởi vì chúng ta sẽ đấu với người của Đông Doanh".
Nghe vậy, khoé miệng Hạo Thiên cong lên:
"Thì sao? Lúc nào bọn họ cũng dẫn đầu ư?"
Giọng thái tử nghe đầy vẻ cay cú:
"Không hẳn, nhưng thường thì họ thắng".
Hạo Thiên gật đầu cũng không ngạc nhiên bởi bọn họ là dòng dõi võ tướng nhưng có chút chần chờ:
"Nhưng phải để ta tự do sử dụng lợi thế của mình. Cách của ta, chiến thắng của ta".
Mỗi lần Hạo Thiên nói như vậy, thái tử đều không cảm thấy an tâm nhưng để nắm phần thắng nhiều hơn, thái tử đành chấp nhận: "Tận hưởng nó đi".
Hạo Thiên nở nụ cười vui vẻ, sau đó thong dong rời đi. Tĩnh Vương mỉm cười, nói:
"Sớm hay muộn, hắn sẽ luôn dành được thứ hắn muốn".
Thái tử cười toe toét:
"Thế là tốt đấy".
Sẽ không có chiến thắng nếu thiếu những trận đối đầu.
Sau giờ ngọ, thời tiết vẫn còn nóng nực, Hạo Thiên đang ngồi uống canh ngân nhĩ hạt sen, nước canh trong veo, thanh mát, uống vào đắng nhưng hậu vị ngọt, cho dù tâm tình không tốt cũng cảm thấy thanh hỏa dễ chịu hơn. Một cung nữ bước vào, trên tay ôm một chồng sách, Tiểu Lộc Tử cũng không đoán được là gì:
"Trên tay ngươi đang cầm cái gì vậy?"
Cung nữ tươi cười:
"Đây là kinh văn hòa thượng chùa Bồ Đề gửi cho điện hạ, nhưng do mấy ngày hôm nay điện hạ bệnh nặng, nô tỳ còn chưa dám dâng lên".
Tiểu Lộc Tử tái mặt, trộm quan sát thần sắc điện hạ không nhìn ra biểu tình gì, định mang bộ kinh đi cất, bất quá điện hạ đã chặn trước: "Đem qua đây".
Hạo Thiên chỉ nhìn nét bút bên ngoài, chữ viết như mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Tiểu Lộc Tử đứng bên cạnh cười lấy lòng:
"Nét chữ mảnh khảnh, khắc sâu vào lòng người".
Hạo Thiên hỏi:
"Người đó còn nói gì nữa không?"
Cung nữ thành thực nói:
"Chúc điện hạ phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn".
Hạo Thiên cũng không mở ra xem, bình thản nói Tiểu Lộc Tử mang cất đi, Hạo Thiên cười nhạt, từng câu từng chữ đều do người chép kinh tỉ mỉ tốn sức nhưng hắn sớm đã không có kinh phật nào có thể độ được.
Ngẫm lại cũng đã nhiều hôm không ra ngoài, Hạo Thiên liền đi tới phủ Tĩnh Vương. Bên ngoài, ánh mặt trời có chút chói mắt, Hạo Thiên đưa tay lên che, sau một lúc thích ứng mới từ từ buông tay, lần nào cũng vậy, sau mỗi lần phát bệnh mắt hắn đều kém hơn, cảm giác cứ như xuất hiện những ảo ảnh.
Phủ đệ của Tĩnh Vương nằm ở ngay trong kinh thành, hoàng đế cho xây dựng cũng xa hoa không kém tẩm điện trong cung. Hạo Thiên đi vào, thực tự nhiên như người sống ở đây, thị vệ cũng tự giác dẫn đường, không cần chờ bẩm báo. Không ai dám lên tiếng ngăn cản, Hạo Thiên đã sớm nhẵn mặt với gia nhân trong vương phủ.
Thị vệ dẫn Hạo Thiên ra sau vườn, thật trùng hợp Tĩnh Vương đang cùng với Lý Ngọc ngồi đánh cờ trong vườn. Sau buổi yến tiệc ngày hôm đó, Tĩnh Vương thấy Lý Ngọc nói chuyện cũng thấy hợp ý nên mời tới phủ chơi.
Trước mắt vừa đúng lúc có một vị thiếu niên vận quần áo mộc mạc, thân hình mảnh khảnh đi ngang qua. Nếu nói trên người y có gì đó không tầm thường, thì hẳn là dung mạo quá mức mỹ lệ kia cùng ngọc bội trân quý hoàn toàn bất đồng với quần áo đơn bạc mà y đang mặc. Lý Ngọc nhìn thấy điện hạ, từ xa đã đứng dậy, tiến lên hai bước, khom người hành lễ. Hạo Thiên cười cười phất tay miễn lễ, thấy người này tuổi tác cũng rất trẻ, ngũ quan dễ nhìn, bộ dáng tự nhiên xem ra rất quen thuộc với tầng lớp quý tộc.
Tĩnh Vương thấy Hạo Thiên thì tươi cười chào đón:
"Trong triều người văn võ song toàn không thiếu, nhưng người hiểu ý thì không nhiều".
Lý Ngọc khiêm tốn đáp:
"Vương gia đánh giá cao hạ quan rồi".
Hạo Thiên ung dung quan sát thế cờ, nhìn qua cũng thấy là người có tài liền hỏi:
"Ngươi là được ai nâng đỡ lên chức vị này?"
Lý Ngọc không biết vì sao điện hạ lại hỏi như vậy, cũng không dám giấu:
"Hạ quan là do thái tử điện hạ cân nhắc, ban đầu thần giữ một chức nhỏ trung thị lang nhưng một lần dâng lên kế sách trị thuỷ được thái tử hưởng ứng".
Hạo Thiên đón nhận chén trà do Tĩnh Vương rót cho, thản nhiên buông một câu:
"Không biết kế sách ngươi đưa ra là gì, có thể nói cho mọi người cùng biết?"
Thấy điện hạ có lòng để tâm đến, Lý Ngọc cũng vui vẻ tiếp lời:
"Đại Đồng ta hàng năm đều cho tu sửa đê điều phòng ngừa lũ lụt, thiên tai. Mưa thuận gió hòa thì không nói nhưng nếu năm nào trời nổi bão không dứt, nước từ thượng nguồn đổ về dồn dập, khó lòng phòng kịp. Đến lúc đó, những vùng hạ lưu khó tránh xảy ra ngập lụt, tổn hại rất lớn. Như hơn mười năm trước.."
Hạo Thiên thổi nhẹ lá trà trên mặt, bình thản nói:
"Trận lũ khiến hàng nghìn người trở thành dân tị nạn cùng với vô số thương vong đáng tiếc".
Lý Ngọc hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn:
"Điện hạ cũng biết chuyện này ư?"
Hạo Thiên vẫn tự nhiên thưởng thức một ngụm trà, không nặng không nhẹ nói:
"Không rõ lắm, chỉ từng nghe qua".
Lý Ngọc càng thêm hăng hái tiếp tục:
"Năm đó thiên tai đáng sợ, để tránh trường hợp như thế xảy ra, thần thiết nghĩ một cách sửa lại. Thay vì chỉ để hai nhánh sông như trước, sẽ chia lưu lượng nước từ các con sông lớn chia thành chín nhánh nhỏ, phủ đều qua đồng bằng hạ lưu. Tránh cho sức nước bị dồn nén gây nên tức nước vỡ bờ", hắn vừa nói vừa không để ván cờ đang chơi bị gián đoạn: "Tuy mất công sức, tiền của nhưng sẽ chỉ cần làm một lần, nếu những con đê được thi công tốt, đúng kĩ thuật và được bảo trì thường xuyên, nó có thể tồn tại được 25 năm".
Lý Ngọc nói năng lưu loát, không vấp một từ, tuy chỉ là trên lý thuyết nhưng nghe rất khả thi:
"Còn hơn mỗi năm đều phải sửa chữa lại, số tiền bỏ ra cũng như nhau nhưng lợi ích rõ ràng gấp đôi, vừa tích trữ được nguồn nước tưới tiêu cho đồng ruộng khi hạn hán".
Hạo Thiên mỉm cười, đang muốn trả lời thì lại thấy Tĩnh Vương cười lên tiếng:
"Cách ngươi xử lý mọi việc thỏa đáng, thật sự hơn người".
Thế cờ bị vây từ lúc nào cũng không để ý, Tĩnh Vương chịu thua.
Lý Ngọc khiêm nhường, cười nói:
"Vương gia đã nhường".
Hạo Thiên vẫn luôn tỉ mỉ quan sát đối phương, Lý Ngọc vừa ung dung nói chuyện vừa tính toán nước cờ, không hề nao núng. Ngược lại người mất tập chung lại là hắn và Tĩnh Vương, thông minh cơ trí, nếu là bạn thì đương nhiên tốt, nếu là địch thì quả là rắc rối.
Nhìn sắc trời đã chuyển sang lúc chiều tà, Lý Ngọc biết tiến biết lùi liền cáo lui.
"Lý đại nhân không ở lại dùng bữa sao? Hạ nhân cũng đã chuẩn bị xong hết rồi".
Lý Ngọc hành lễ xong xuôi liền khước từ:
"Điện hạ với vương gia cứ tự nhiên, hạ quan còn có việc đi trước".
Tĩnh Vương cũng không giữ lại.
Liếc mắt đều là những món Hạo Thiên thích ăn, Tĩnh Vương cẩn thận bóc tôm rồi mới đặt vào chén hắn:
"Ngươi lại gầy hơn trước, trong giai đoạn này phải ăn uống đủ chất mới phát triển tốt được".
Hạo Thiên tự nhiên hưởng thụ phục vụ, nhưng đối với mỹ thực ngon đến đâu cũng chỉ dùng một chút:
"Quá phức tạp, con người chỉ cần hấp thu những loại tinh bột đơn giản và đường".
Việc này rõ ràng không bình thường, TĨnh Vương nhíu mày nói: "Không, con người cần ăn uống đủ chất, đạm, rau củ, chất xơ, khoáng chất.. rèn luyện thường xuyên, ngủ đủ sáu tiếng một ngày", thấy Hạo Thiên định động tay vào đĩa bánh ngọt, Tĩnh Vương lập tức vươn tay đẩy chiếc đĩa ra khỏi tầm tay hắn: "Chế độ ăn này không lành mạnh chút nào".
Hạo Thiên bĩu môi:
"Ai nói thế? Ta ghét việc ăn uống, chỉ nhai nuốt cũng thấy mệt, thức ăn còn chẳng có mùi vị gì".
Tĩnh Vương lắc đầu, cực lực phản đối:
"Không, không. Ngươi không thể nói như thế được, ngươi cần phải ăn, dù thích hay không".
Hạo Thiên khinh xuy một tiếng:
"Đừng tỏ vẻ lo lắng như thế, chúng ta đều biết ta không giống những người khác mà. Đừng tự lừa dối mình nữa, ta thì không làm thế".
Tĩnh Vương hơi kinh ngạc:
"Ngươi không hiểu sao? Ta biết ngươi có thể không cần những thứ này mà vẫn sống sót nhưng ngươi phải nạp chúng vào người thì mọi thứ mới tốt hơn".
TĨnh Vương nghiêm túc nói:
"Về bản chất ngươi vẫn là con người và con người thì cần phải ăn".
Hạo Thiên làm người vô cùng ương bướng, làu bàu trong miệng:
"Ta sẽ ăn nhưng không phải với thức ăn dạng thô".
Nếu hắn không cần đến những thứ này thì sao phải tự hành hạ chính mình cố gắng nuốt vào thứ gọi là đồ ăn, trong mắt hắn, những món trên bàn chỉ như cỏ rác, khi hắn ăn tựa như bò nhai cỏ, khô khốc và nhạt nhẽo.
Tĩnh Vương không yên lòng:
"Ngươi thực sự ghét bản thân mình đến vậy?"
Hạo Thiên không chút lưu tâm đẩy chén cơm trước mặt ra xa, trước mắt không buồn động đậy:
"Ta chỉ ghét căn bệnh khốn khiếp này".
Tĩnh Vương trợn măt, không nhịn được quát: "Vớ vẩn nào", thấy khoé mắt Hạo Thiên chợt loé lên một chút lệ quang, Tĩnh Vương một tay nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói:
"Có chuyện gì vậy?"
Hạo Thiên bỗng che miệng, cảm giác trong bụng nhộn nhạo buồn nôn. Tĩnh Vương thấy khuôn mặt hắn không khỏi tái nhợt, đành miễn cưỡng thở dài:
"Ngươi muốn uống gì không?"
Hạo Thiên cố gắng đè nén sự khó chịu, hít sâu nói:
"Loại nào cũng được".
Rốt cuộc Tĩnh Vương vẫn có vài phần thương xót:
"Đừng để bị quá phụ thuộc vào nó, cho dù không muốn thì ngươi vẫn phải giả vờ. Hãy cố hành xử như người bình thường, vì ở giữa mọi người luôn được an toàn".
Hạo Thiên gật đầu coi như đã hiểu, nhưng vẫn đòi hỏi:
"Ta muốn nhiều đường".
Ai cũng biết hắn là người hảo ngọt, chỉ có đồ ngọt mới làm vị giác của hắn được an ủi.
Tĩnh Vương khẽ cười, rồi lại vươn tay rất nhanh xoa nhẹ khuôn mặt hắn nói:
"Ngươi.. tiểu quỷ ngọt ngào".
Hạo Thiên nhận lấy ly nước, bên trong là một loại chất lỏng màu đỏ dịu tỏa ra hương thơm ngọt nhẹ, hắn phải uống hai lần mới hết ly nước. Hương vị ngọt ngào lan tỏa nhưng không gay gắt ở cổ, Hạo Thiên liếm môi, đôi môi đỏ tươi diễm lệ, hắn cười rộ lên xinh đẹp, nụ cười làm cho ai cũng sẵn sàng muốn dâng lên tất cả những thứ trân quý nhất chỉ để được nhìn thấy một lần.
Tĩnh Vương đưa tay nhận lấy khăn của tỳ nữ, dịu dàng lau miệng cho hắn:
"Càng ngày càng ham ăn".
Làn da Hạo Thiên rất trắng, khi nhìn gần còn thấy rõ vân da trắng mịn, dưới ánh đèn như phát sáng, hắn cười thích ý, ánh mắt loé ra một tia giảo hoạt:
"Ta đang lớn nhanh như thổi".
Trong mắt Tĩnh Vương xuất hiện một chút cổ quái, trầm tư một lát rồi mỉm cười nhìn Hạo Thiên:
"Chỉ hy vọng là vậy".
Trong điện, Hạo Thiên đang uống thuốc, đó là một hộp gỗ đựng đầy những viên đen tròn, trơn bóng như ngọc trai đen. Tiểu Lộc Tử đứng hầu hạ bên cạnh, đợi điện hạ uống thuốc xong thì dâng nước lên hầu người, tiếp theo đó là một ít mứt quả, thứ tự như thế mà làm. Hạo Thiên ăn một viên, hắn rất ghét vị đắng trong miệng khi uống những viên thuốc kia xong.
Bên ngoài nghe thấy tiếng động, Hạo Thiên lắng tai nghe, chỉ thấy Trường An đang đứng ở cửa liền lên tiếng:
"Vào đi".
Trường An cẩn thận tháo giày, nhẹ chân tiến vào bẩm báo.
Vạn bất đắc dĩ, cái bóng đen mà Lãnh Nguyệt trông thấy lại chính là Trường An, nam nhân đã lặng lẽ dõi theo toàn bộ quá trình, tự nhiên cũng biết được mối quan hệ bất thường của hai người họ.
Hạo Thiên nghe xong im lặng mà không nói gì, gương mặt dần dần lạnh lẽo.
Trường An có chút kinh sợ, vội vàng quỳ xuống nói:
"Có phải thuộc hạ đã nói sai điều gì không?"
Trường An là người thẳng thắn lại trung thành, là một trong số ít những người Hạo Thiên tin tưởng, chính vì thế những thông tin hắn vừa nghe không thể sai lệch được.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn Trường An, bất chợt bật cười, giọng hắn vốn trong trẻo như tiếng sáo lướt qua mùa xuân, nhưng lúc này nghe giá buốt như cơn gió mùa đông, thốt lên một câu:
"Ngươi làm tốt lắm, đứng dậy đi. Ta biết bí mật giữa các gia tộc lớn ngươi không hiểu rõ, chuyện như vậy chắc chắn đúng là nghe những lời đó rồi".
Trường An cả người vã mồ hôi, len lén lấy tay áo lau trán mới dám nói:
"Theo như thuộc hạ được biết hầu gia chỉ có ba người con, một cặp sinh đôi, đại công tử và nhị tiểu thư, người nhỏ tuổi nhất là tứ công tử năm nay mới mười ba tuổi".
Hạo Thiên không chút để ý, thuận miệng nói:
"Ngươi cứ nói cho ta nghe một chút đi".
Trường An vội nói: "Đại công tử là đích trưởng tử, kiêu ngạo hung tàn, trong quân doanh làm việc cực kỳ nghiêm khắc, không ai dám trái lệnh nhưng cũng là một tay phong lưu khét tiếng", không chờ điện hạ cho phép đã tiếp lời: "Nhị tiểu thư xinh đẹp như hoa nhưng tính tình nữ cường, muốn lãnh binh ra trận, một nữ nhân lại mang khí chất của một nam nhân, nghe nói cô ta ra tay rất độc, nhiều kẻ dám tỏ ý bỡn cợt liền bị cô ta đánh thảm, so với nam nhân còn đáng sợ hơn".
Hạo Thiên khẽ nhếch miệng:
"Cặp song sinh này mới thật là con đường vàng".
Hạo Thiên sờ cái dĩa dùng để xiên mứt quả, khẽ hỏi:
"Còn tứ công tử, hắn là người như thế nào?"
Trường An cung kính đáp: "Vị công tử này không nổi danh như hai người trên. Tứ công tử là do một người thiếp thất trong phủ sinh ra, ngay khi trào đời đã bị chia cắt với mẹ ruột mà được Nhị phụ nhân thu nhận nuôi dưỡng nên ở hầu phủ cũng coi như có chỗ đứng".
Không chỉ Vũ Văn gia mà tất cả những gia tộc lớn của Đại Đồng đều coi trọng cái xuất thứ. Hạo Thiên sờ cái trán của mình, nói:
"Thực ra người con thứ ba của hầu gia, đứa con chung với quận chúa mới sinh ra đã yếu mệnh mà chết rồi".
Trường An xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện, cảm thấy có chút đáng ngờ, cúi mặt xuống, dè dặt nói:
"Điện hạ là đang hoài nghi người đó chính là đứa trẻ năm xưa.. à, ý thuộc hạ là đứa bé đó vốn dĩ không chết mà được đem giấu đi.." chuyện này thật phức tạp, sau một hồi có cảm giác như bị rối loạn tiền đình.
Hạo Thiên cúi người xuống, thần bí nói:
"Thực hư ra sao không ai rõ". Đang là buổi đêm, thời điểm không thích hợp nhất để kể một câu chuyện đáng sợ, Hạo Thiên nhìn Tiểu Lộc Tử mặt cắt không còn một giọt máu liền không nhịn được làm mặt hình thù quỷ dị dọa y sợ. Tiểu Lộc Tử hét lên một tiếng vội rúc vào trong lòng Trường An, coi bộ sợ mất mật rồi.
Hạo Thiên cười khúc khích, giương giọng nói:
"Ngươi nghĩ vì sao một đứa trẻ mới trào đời lại không được phép sống?"
Trường An cẩn thận suy nghĩ, điều gì làm nên sự khác biệt, trong đầu lại tưởng tượng ra khuôn mặt của người nọ, lập tức tỉnh thần:
"Có phải do đứa trẻ đó mang một đặc điểm dị hình trên người không ạ?"
Ngay từ khi sinh ra đã bị lừa dối, như thể cuộc sống chưa đủ khó khăn. Không thể phủ nhận nốt chu sa của người đó mang tới cảm tưởng như lệ quỷ đòi máu, âm thần bất tán reo rắc nên những câu chuyện kinh dị lúc nửa đêm.
Hạo Thiên ảm đạm nói:
"Ta muốn được biết trong chiếc túi này ẩn chứa bí mật gì?"
Trường An cố gắng để hiểu ra vấn đề:
"Nhưng cũng không thể chắc chắn người đó và đứa bé là cùng một người, chúng ta còn không biết về giới tính là nam hay nữ, một cách tử tế".
Hạo Thiên không khỏi đồng tình, hứng thú nói:
"Ta nghĩ quan điểm của ngươi đúng. Đó chính là điểm mấu chốt. Chính là nó".
Chỉ có một người biết rõ sự thật, không ai khác ngoài mẹ của đứa trẻ. Tuy nhiên cô ấy lại chọn cách giấu đi và hòa nhập đứa trẻ vào dòng người. Tại sao vậy? Một người mẹ có thể làm bất cứ điều gì cho con mình, ngay cả khi giả vờ cười trên nỗi đau. Hạo Thiên nhất thời lâm vào trầm tư, lần trước hắn đã nghe toàn bộ câu chuyện của quận chúa và quý phi, nàng đã úp mở rằng đứa trẻ đó không phải là nam, chính xác thì mọi người ai cũng ngộ nhận như vậy.
Gia thế, giáo dục, trí óc, tài năng, ngoại hình, tài sản gia đình, tất cả những thứ này khiến đứa trẻ thấy gánh nặng sao? Hay đứa trẻ có bệnh di truyền, bị khuyết tật.. Hắn thấy có hai vấn đề, một, thế giới, thành phố dưới chân cậu ấy không đủ sức hấp dẫn nên cậu thây kệ hết. Hai, cậu muốn đùa với quỷ vì một số lý do không xác định, nên cậu đã tự làm khổ mình.
Hạo Thiên cảm giác hơi đau đầu, có nhiều việc hắn không muốn làm và việc tìm hiểu về thân thế Lãnh Nguyệt đang đứng đầu danh sách. Ngay từ lúc mới gặp, hắn biết người này còn nhiều thứ đáng giá hơn vẻ bề ngoài, Lãnh Nguyệt chắc chắn không phải người bình thường, còn nhiều thứ hơn chỉ là một mặt trăng. Lãnh Nguyệt chỉ đang giả vờ làm người bình thường, và hắn chỉ đang giả vờ tin điều đó. Đây là thuyết sinh tồn, cuối cùng thì chúng ta rơi tự do hoặc được tự do, tồn tại hay không tồn tại.
Lãnh Nguyệt, huynh là loại người nào vậy, liệu ta có nên đánh cược không? Hạo Thiên là một con nghiện cờ bạc, bởi vì hắn thích cảm giác không biết nước đi tiếp theo có phải là bước cuối cùng, được ăn cả, ngã về không.
Bỗng nhiên Hạo Thiên cảm giác trong tai lùng bùng như nhúng đầu vào trong nước, trong lồng ngực hắn nhói đau, cơn đau từ từ tăng lên khiến hắn phải hất đổ mọi thứ trên bàn xuống dưới đất. Trường An và Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, một người đỡ điện hạ nằm trên ghế, một người hô to:
"Thái y, mau truyền thái y".
Tất cả đều sợ hết hồn, bệnh tim của điện hạ lại tái phát.
Mấy hôm sau, nắng trải dài trên những con đường lát đá, những hàng cây xanh ngắt rì rào trong gió.
Tiếng mũi tên lao đi vun vút, Tĩnh Vương cùng với thái tử đang so tài bắn cung. Lại thêm một mũi tên cắm vào hồng tâm, Tĩnh Vương khen ngợi:
"Thái tử, xạ tiễn bắn rất hay".
Tử Hằng xoay người đợi nô tài lấy thêm tên, cười nói:
"Phụ hoàng luôn thúc ép chúng con tập luyện, vinh quang hoặc là chết", nói xong ngắm bắn, ngón tay thả dây ra, mũi tên xé gió lao đi "phập" cắm ngay vào bia tuy có hơi lệch một chút.
Tĩnh Vương cũng lắp cung, phong thái khoan thai nhưng chắc chắn, ngắm bắn rất chuẩn:
"Trận chiến càng ác liệt, vinh quang càng vẻ vang", ở Triệu Yết người nam nhân nào cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tài nghệ của Tĩnh Vương cũng được tôi luyện từ đó.
Tĩnh Vương liếc nhìn sang Hạo Thiên, thấy hắn cung nỏ cũng không động liền hơi nhíu mày:
"Có vấn đề gì sao? Nếu không khoẻ thì về nghỉ đi".
Hạo Thiên chưa mở miệng nói thì thái tử đã chen ngang:
"Hoàng thúc có điều không biết Hạo Thiên thuộc tuýp người thống trị, hắn thích dùng roi hơn", giọng nói còn mang theo sự đùa giỡn.
Hạo Thiên chỉ thờ ơ đáp:
"Ta chỉ trở thành người mà mọi người đều muốn ta trở thành".
Thái tử xanh mặt, lập tức ho khan đổi chủ đề:
"Chú ý thân thể, đừng để mọi người lo lắng bất an. Chỗ ta có cây linh chi ngàn năm, lát nữa sẽ cho người mang tới Tây cung cho đệ".
Nhìn Hạo Thiên sắc mặt trắng bệch, Tĩnh Vương cũng lo lắng hỏi:
"Ngươi vẫn dùng thuốc đều đặn chứ?"
Hạo Thiên nhu thuận gật đầu:
"Cứ hai ngày đều uống một lần".
Tĩnh Vương chỉ phải miễn cưỡng cười nói:
"Năm nay số lần ngươi phát bệnh cũng nhiều hơn, rốt cuộc đã có ba phần không tác dụng cho nên lần sau phải tăng lượng thuốc nhiều hơn".
Kỳ thật Hạo Thiên cũng cảm thấy thứ thuốc này không hẳn đã có tác dụng nhưng mà mọi người thúc ép nên cũng chưa bỏ viên nào:
"Mọi người đối tốt với ta, ta cái gì cũng biết".
Tĩnh Vương và thái tử giật mình, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên vui hay nên buồn đây. Cái sự thật kia chỉ có hai người biết, hoàng đế, quý phi, không thể nói cho Hạo Thiên biết được. Cái đau lòng như vậy biết làm sao đây?
Bàn tay trắng nõn cầm cung giơ nên, đầu mũi tên bọc thép lao sượt qua bên tai, thực tế là hai mũi tên, bay đi theo hai hướng và cắm vào bia cùng một lúc. Hai người vội quay lại nhìn, chỉ thấy Hạo Thiên ưu nhã vứt cung cho thị vệ bên cạnh, mắt phượng hơi nheo lại tràn đầy mị hoặc. Thái tử ngây dại một lúc, sau đó than nhẹ một tiếng:
"Cuộc thi so tài ở Đông Doanh, đệ tham gia được không?"
Tĩnh Vương khó hiểu: "Đông Doanh gì cơ?"
Thái tử kiên nhẫn giải thích, Đông Doanh là quân đội do Vũ Văn hầu gia làm chủ đương nhiên dưới lệnh của hoàng đế, tọa ở phía Đông Nam kinh thành. Mỗi hai năm một lần sẽ tổ chức một hội săn cùng với một cuộc đại hội võ thuật.
Hạo Thiên hoài nghi: "Sao phải cần ta? Huynh biết ta không thích thể hiện mà".
Thái tử mỉm cười, thản nhiên nói:
"Bởi vì chúng ta sẽ đấu với người của Đông Doanh".
Nghe vậy, khoé miệng Hạo Thiên cong lên:
"Thì sao? Lúc nào bọn họ cũng dẫn đầu ư?"
Giọng thái tử nghe đầy vẻ cay cú:
"Không hẳn, nhưng thường thì họ thắng".
Hạo Thiên gật đầu cũng không ngạc nhiên bởi bọn họ là dòng dõi võ tướng nhưng có chút chần chờ:
"Nhưng phải để ta tự do sử dụng lợi thế của mình. Cách của ta, chiến thắng của ta".
Mỗi lần Hạo Thiên nói như vậy, thái tử đều không cảm thấy an tâm nhưng để nắm phần thắng nhiều hơn, thái tử đành chấp nhận: "Tận hưởng nó đi".
Hạo Thiên nở nụ cười vui vẻ, sau đó thong dong rời đi. Tĩnh Vương mỉm cười, nói:
"Sớm hay muộn, hắn sẽ luôn dành được thứ hắn muốn".
Thái tử cười toe toét:
"Thế là tốt đấy".
Sẽ không có chiến thắng nếu thiếu những trận đối đầu.
Sau giờ ngọ, thời tiết vẫn còn nóng nực, Hạo Thiên đang ngồi uống canh ngân nhĩ hạt sen, nước canh trong veo, thanh mát, uống vào đắng nhưng hậu vị ngọt, cho dù tâm tình không tốt cũng cảm thấy thanh hỏa dễ chịu hơn. Một cung nữ bước vào, trên tay ôm một chồng sách, Tiểu Lộc Tử cũng không đoán được là gì:
"Trên tay ngươi đang cầm cái gì vậy?"
Cung nữ tươi cười:
"Đây là kinh văn hòa thượng chùa Bồ Đề gửi cho điện hạ, nhưng do mấy ngày hôm nay điện hạ bệnh nặng, nô tỳ còn chưa dám dâng lên".
Tiểu Lộc Tử tái mặt, trộm quan sát thần sắc điện hạ không nhìn ra biểu tình gì, định mang bộ kinh đi cất, bất quá điện hạ đã chặn trước: "Đem qua đây".
Hạo Thiên chỉ nhìn nét bút bên ngoài, chữ viết như mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Tiểu Lộc Tử đứng bên cạnh cười lấy lòng:
"Nét chữ mảnh khảnh, khắc sâu vào lòng người".
Hạo Thiên hỏi:
"Người đó còn nói gì nữa không?"
Cung nữ thành thực nói:
"Chúc điện hạ phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn".
Hạo Thiên cũng không mở ra xem, bình thản nói Tiểu Lộc Tử mang cất đi, Hạo Thiên cười nhạt, từng câu từng chữ đều do người chép kinh tỉ mỉ tốn sức nhưng hắn sớm đã không có kinh phật nào có thể độ được.
Ngẫm lại cũng đã nhiều hôm không ra ngoài, Hạo Thiên liền đi tới phủ Tĩnh Vương. Bên ngoài, ánh mặt trời có chút chói mắt, Hạo Thiên đưa tay lên che, sau một lúc thích ứng mới từ từ buông tay, lần nào cũng vậy, sau mỗi lần phát bệnh mắt hắn đều kém hơn, cảm giác cứ như xuất hiện những ảo ảnh.
Phủ đệ của Tĩnh Vương nằm ở ngay trong kinh thành, hoàng đế cho xây dựng cũng xa hoa không kém tẩm điện trong cung. Hạo Thiên đi vào, thực tự nhiên như người sống ở đây, thị vệ cũng tự giác dẫn đường, không cần chờ bẩm báo. Không ai dám lên tiếng ngăn cản, Hạo Thiên đã sớm nhẵn mặt với gia nhân trong vương phủ.
Thị vệ dẫn Hạo Thiên ra sau vườn, thật trùng hợp Tĩnh Vương đang cùng với Lý Ngọc ngồi đánh cờ trong vườn. Sau buổi yến tiệc ngày hôm đó, Tĩnh Vương thấy Lý Ngọc nói chuyện cũng thấy hợp ý nên mời tới phủ chơi.
Trước mắt vừa đúng lúc có một vị thiếu niên vận quần áo mộc mạc, thân hình mảnh khảnh đi ngang qua. Nếu nói trên người y có gì đó không tầm thường, thì hẳn là dung mạo quá mức mỹ lệ kia cùng ngọc bội trân quý hoàn toàn bất đồng với quần áo đơn bạc mà y đang mặc. Lý Ngọc nhìn thấy điện hạ, từ xa đã đứng dậy, tiến lên hai bước, khom người hành lễ. Hạo Thiên cười cười phất tay miễn lễ, thấy người này tuổi tác cũng rất trẻ, ngũ quan dễ nhìn, bộ dáng tự nhiên xem ra rất quen thuộc với tầng lớp quý tộc.
Tĩnh Vương thấy Hạo Thiên thì tươi cười chào đón:
"Trong triều người văn võ song toàn không thiếu, nhưng người hiểu ý thì không nhiều".
Lý Ngọc khiêm tốn đáp:
"Vương gia đánh giá cao hạ quan rồi".
Hạo Thiên ung dung quan sát thế cờ, nhìn qua cũng thấy là người có tài liền hỏi:
"Ngươi là được ai nâng đỡ lên chức vị này?"
Lý Ngọc không biết vì sao điện hạ lại hỏi như vậy, cũng không dám giấu:
"Hạ quan là do thái tử điện hạ cân nhắc, ban đầu thần giữ một chức nhỏ trung thị lang nhưng một lần dâng lên kế sách trị thuỷ được thái tử hưởng ứng".
Hạo Thiên đón nhận chén trà do Tĩnh Vương rót cho, thản nhiên buông một câu:
"Không biết kế sách ngươi đưa ra là gì, có thể nói cho mọi người cùng biết?"
Thấy điện hạ có lòng để tâm đến, Lý Ngọc cũng vui vẻ tiếp lời:
"Đại Đồng ta hàng năm đều cho tu sửa đê điều phòng ngừa lũ lụt, thiên tai. Mưa thuận gió hòa thì không nói nhưng nếu năm nào trời nổi bão không dứt, nước từ thượng nguồn đổ về dồn dập, khó lòng phòng kịp. Đến lúc đó, những vùng hạ lưu khó tránh xảy ra ngập lụt, tổn hại rất lớn. Như hơn mười năm trước.."
Hạo Thiên thổi nhẹ lá trà trên mặt, bình thản nói:
"Trận lũ khiến hàng nghìn người trở thành dân tị nạn cùng với vô số thương vong đáng tiếc".
Lý Ngọc hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn:
"Điện hạ cũng biết chuyện này ư?"
Hạo Thiên vẫn tự nhiên thưởng thức một ngụm trà, không nặng không nhẹ nói:
"Không rõ lắm, chỉ từng nghe qua".
Lý Ngọc càng thêm hăng hái tiếp tục:
"Năm đó thiên tai đáng sợ, để tránh trường hợp như thế xảy ra, thần thiết nghĩ một cách sửa lại. Thay vì chỉ để hai nhánh sông như trước, sẽ chia lưu lượng nước từ các con sông lớn chia thành chín nhánh nhỏ, phủ đều qua đồng bằng hạ lưu. Tránh cho sức nước bị dồn nén gây nên tức nước vỡ bờ", hắn vừa nói vừa không để ván cờ đang chơi bị gián đoạn: "Tuy mất công sức, tiền của nhưng sẽ chỉ cần làm một lần, nếu những con đê được thi công tốt, đúng kĩ thuật và được bảo trì thường xuyên, nó có thể tồn tại được 25 năm".
Lý Ngọc nói năng lưu loát, không vấp một từ, tuy chỉ là trên lý thuyết nhưng nghe rất khả thi:
"Còn hơn mỗi năm đều phải sửa chữa lại, số tiền bỏ ra cũng như nhau nhưng lợi ích rõ ràng gấp đôi, vừa tích trữ được nguồn nước tưới tiêu cho đồng ruộng khi hạn hán".
Hạo Thiên mỉm cười, đang muốn trả lời thì lại thấy Tĩnh Vương cười lên tiếng:
"Cách ngươi xử lý mọi việc thỏa đáng, thật sự hơn người".
Thế cờ bị vây từ lúc nào cũng không để ý, Tĩnh Vương chịu thua.
Lý Ngọc khiêm nhường, cười nói:
"Vương gia đã nhường".
Hạo Thiên vẫn luôn tỉ mỉ quan sát đối phương, Lý Ngọc vừa ung dung nói chuyện vừa tính toán nước cờ, không hề nao núng. Ngược lại người mất tập chung lại là hắn và Tĩnh Vương, thông minh cơ trí, nếu là bạn thì đương nhiên tốt, nếu là địch thì quả là rắc rối.
Nhìn sắc trời đã chuyển sang lúc chiều tà, Lý Ngọc biết tiến biết lùi liền cáo lui.
"Lý đại nhân không ở lại dùng bữa sao? Hạ nhân cũng đã chuẩn bị xong hết rồi".
Lý Ngọc hành lễ xong xuôi liền khước từ:
"Điện hạ với vương gia cứ tự nhiên, hạ quan còn có việc đi trước".
Tĩnh Vương cũng không giữ lại.
Liếc mắt đều là những món Hạo Thiên thích ăn, Tĩnh Vương cẩn thận bóc tôm rồi mới đặt vào chén hắn:
"Ngươi lại gầy hơn trước, trong giai đoạn này phải ăn uống đủ chất mới phát triển tốt được".
Hạo Thiên tự nhiên hưởng thụ phục vụ, nhưng đối với mỹ thực ngon đến đâu cũng chỉ dùng một chút:
"Quá phức tạp, con người chỉ cần hấp thu những loại tinh bột đơn giản và đường".
Việc này rõ ràng không bình thường, TĨnh Vương nhíu mày nói: "Không, con người cần ăn uống đủ chất, đạm, rau củ, chất xơ, khoáng chất.. rèn luyện thường xuyên, ngủ đủ sáu tiếng một ngày", thấy Hạo Thiên định động tay vào đĩa bánh ngọt, Tĩnh Vương lập tức vươn tay đẩy chiếc đĩa ra khỏi tầm tay hắn: "Chế độ ăn này không lành mạnh chút nào".
Hạo Thiên bĩu môi:
"Ai nói thế? Ta ghét việc ăn uống, chỉ nhai nuốt cũng thấy mệt, thức ăn còn chẳng có mùi vị gì".
Tĩnh Vương lắc đầu, cực lực phản đối:
"Không, không. Ngươi không thể nói như thế được, ngươi cần phải ăn, dù thích hay không".
Hạo Thiên khinh xuy một tiếng:
"Đừng tỏ vẻ lo lắng như thế, chúng ta đều biết ta không giống những người khác mà. Đừng tự lừa dối mình nữa, ta thì không làm thế".
Tĩnh Vương hơi kinh ngạc:
"Ngươi không hiểu sao? Ta biết ngươi có thể không cần những thứ này mà vẫn sống sót nhưng ngươi phải nạp chúng vào người thì mọi thứ mới tốt hơn".
TĨnh Vương nghiêm túc nói:
"Về bản chất ngươi vẫn là con người và con người thì cần phải ăn".
Hạo Thiên làm người vô cùng ương bướng, làu bàu trong miệng:
"Ta sẽ ăn nhưng không phải với thức ăn dạng thô".
Nếu hắn không cần đến những thứ này thì sao phải tự hành hạ chính mình cố gắng nuốt vào thứ gọi là đồ ăn, trong mắt hắn, những món trên bàn chỉ như cỏ rác, khi hắn ăn tựa như bò nhai cỏ, khô khốc và nhạt nhẽo.
Tĩnh Vương không yên lòng:
"Ngươi thực sự ghét bản thân mình đến vậy?"
Hạo Thiên không chút lưu tâm đẩy chén cơm trước mặt ra xa, trước mắt không buồn động đậy:
"Ta chỉ ghét căn bệnh khốn khiếp này".
Tĩnh Vương trợn măt, không nhịn được quát: "Vớ vẩn nào", thấy khoé mắt Hạo Thiên chợt loé lên một chút lệ quang, Tĩnh Vương một tay nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói:
"Có chuyện gì vậy?"
Hạo Thiên bỗng che miệng, cảm giác trong bụng nhộn nhạo buồn nôn. Tĩnh Vương thấy khuôn mặt hắn không khỏi tái nhợt, đành miễn cưỡng thở dài:
"Ngươi muốn uống gì không?"
Hạo Thiên cố gắng đè nén sự khó chịu, hít sâu nói:
"Loại nào cũng được".
Rốt cuộc Tĩnh Vương vẫn có vài phần thương xót:
"Đừng để bị quá phụ thuộc vào nó, cho dù không muốn thì ngươi vẫn phải giả vờ. Hãy cố hành xử như người bình thường, vì ở giữa mọi người luôn được an toàn".
Hạo Thiên gật đầu coi như đã hiểu, nhưng vẫn đòi hỏi:
"Ta muốn nhiều đường".
Ai cũng biết hắn là người hảo ngọt, chỉ có đồ ngọt mới làm vị giác của hắn được an ủi.
Tĩnh Vương khẽ cười, rồi lại vươn tay rất nhanh xoa nhẹ khuôn mặt hắn nói:
"Ngươi.. tiểu quỷ ngọt ngào".
Hạo Thiên nhận lấy ly nước, bên trong là một loại chất lỏng màu đỏ dịu tỏa ra hương thơm ngọt nhẹ, hắn phải uống hai lần mới hết ly nước. Hương vị ngọt ngào lan tỏa nhưng không gay gắt ở cổ, Hạo Thiên liếm môi, đôi môi đỏ tươi diễm lệ, hắn cười rộ lên xinh đẹp, nụ cười làm cho ai cũng sẵn sàng muốn dâng lên tất cả những thứ trân quý nhất chỉ để được nhìn thấy một lần.
Tĩnh Vương đưa tay nhận lấy khăn của tỳ nữ, dịu dàng lau miệng cho hắn:
"Càng ngày càng ham ăn".
Làn da Hạo Thiên rất trắng, khi nhìn gần còn thấy rõ vân da trắng mịn, dưới ánh đèn như phát sáng, hắn cười thích ý, ánh mắt loé ra một tia giảo hoạt:
"Ta đang lớn nhanh như thổi".
Trong mắt Tĩnh Vương xuất hiện một chút cổ quái, trầm tư một lát rồi mỉm cười nhìn Hạo Thiên:
"Chỉ hy vọng là vậy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.