Quyển 1 - Chương 22: Săn lùng
Reese
30/04/2023
Cuộc chiến vừa rồi có thể tạo nên lịch sử không mấy tốt đẹp giữa hai nhà, quả nhiên Hạo Thiên mới ngồi vào chỗ của mình thì thái tử đã trách cứ: "Đệ cũng quá lỗ mãng rồi, nếu không phải hoàng thúc đứng ra can ngăn, hai người định" choảng "nhau tới chết à?"
Hạo Thiên bình tĩnh tháo mặt nạ xuống, dưới chiếc mặt nạ dữ tợn là một dung nhan tuyệt mỹ:
"Chỉ là một trò tiêu khiển nho nhỏ gây bối rối và chóng mặt", cái nhiệt độ ngoài trời này như muốn nướng chín hắn, lúc này đầu hắn cứ như những viên ngói xanh trên mái nhà, bị cái nắng hun đốt cả ngày ".
Thái tử cũng không nói nên lời với cái tính cách ngang tàng của hắn, bất đắc dĩ gãi cái trán:
" Bây giờ ta phải hồi cung, đệ chú ý thái độ của mình và cư xử cho phải phép. Có chuyện gì nhờ hoàng thúc giúp, nghe chưa? "
Hạo Thiên chỉ thản nhiên uống nước ô mai ướp lạnh, thấy hắn không ừ hử một tiếng, thái tử có chút buồn bực búng tay trước mặt hắn:" Đã nghe rõ chưa? "
Cái tính càm ràm này của thái tử vẫn không chịu thay đổi, Hạo Thiên miễn cưỡng nâng mắt:" Đã nghe rõ rồi ".
Thái tử hừ một tiếng, thằng nhóc này càng ngày càng khó trị, các đại thần nghe thái tử rời đi đều cung kính tiễn người.
" Vẫn còn giận ta chuyện khi nãy sao ", Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn, vẫn là nụ cười nhu hòa của Tĩnh Vương, hắn lạnh lùng quay người lấy một miếng bánh quy hạnh nhân cho vào miệng, không thèm để ý người trước mặt.
Tĩnh Vương bị phớt lờ cũng không giận, cười nhẹ nói:
" Thắng thua không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã chiếm lấy hào quang cho mình ".
Hạo Thiên quả thực rất mất hứng, có trời biết hắn định chơi khô máu với tên đó, hắn nhai nát hạt hạnh nhân trong miệng:
" Ta không sợ hành động, ta chỉ sợ không làm gì ".
Tĩnh Vương ngồi xuống bên cạnh, nói nhỏ:" Ta chỉ sợ có chuyện gì sảy ra với ngươi, điều đó thật kinh khủng, có quá nhiều hệ luỵ phía sau ".
Không thể để một quả thối làm hư cả rổ, Hạo Thiên không phải là người không nói lý, hắn đeo lại mặt nạ:
" Hoàng thúc không đi săn sao? Mà cũng đúng, với tài cung nỏ như vậy đem thú săn hết thì đâu còn hứng thú ".
Nghe trong lời nói của hắn có chỗ không tốt, Tĩnh Vương chỉ ung dung mỉm cười:
" Có cần ta cho người hộ tống? "
Hạo Thiên cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ xua tay:" Có Trường An đi cùng là được rồi, nếu kẻ nào ngại sống quá dễ chịu thì cứ tự nhiên mà đến ".
Nghĩ cũng đúng, với võ công như vậy cùng với hộ vệ được huấn luyện đặc biệt, ai dám động đến vị ngoài mặt thì đẹp mà lòng dạ nguy hiểm này.
Ở một diễn biến khác, hầu gia khi quay về lán trại của mình đã lập tức cho gọi đại thiếu gia và nhị tiểu thư đến. Thấy sắc mặt phụ thân âm trầm, hai người vội quỳ xuống:" Dạ, phụ thân cho gọi chúng con ".
Hầu gia tức giận hất mạnh chén trà trên bàn xuống, nước làm ướt tấm thảm:" Ta không muốn đặt ra những kì vọng mà các con không thực hiện được..'
Sắc mặt Như Cơ trắng bệch nói: "Không đâu, con và ca ca đã tự đặt nhiều kì vọng lên chính mình".
Trong lòng Hi Triệt bất an, lo lắng cúi đầu: "Con xin lỗi, đây là lỗi của con, con không nên kích động lên như vậy".
Hầu gia hoắc mắt đứng lên, Như Cơ vội vàng kéo cổ tay áo ông, van xin: "Phụ thân, ca ca đã nhận sai rồi ạ", ông nhìn cô rồi quát: "Chuyện này con không can thiệp được", nói xong ông đẩy mạnh tay cô ra, Như Cơ nước mắt bắt đầu lã chã rơi nôn nóng nhìn Hi Triệt, ra hiệu hãy nói gì đi chứ? Thế nhưng Hi Triệt chỉ quỳ thẳng lưng, im lặng không nói.
Hầu gia đứng trước mặt Hi Triệt, sắc mặt cực kì không tốt: "Hi Triệt, con nói xem chúng ta là gì?'
Hi Triệt nuốt một ngụm khí lạnh:" Chúng ta là sói ạ ".
Hầu gia nhìn chằm chằm hắn, nghiêm nghị nói:" Đúng vậy, chúng ta là sói, nhưng con có biết sự khác biệt giữa chó sói và chó nhà không?'
Hi Triệt càng hạ thấp đầu, trong lòng run sợ. Hầu gia thấy hắn không chút nhúc nhích chỉ cười lạnh: "Chó nhà sẽ luôn bị kích động khi chủ nhân nó ném cho một khúc xương, còn chó sói, chúng sẽ kích động khi được cắn rách họng tên chủ nhà. Nào, con nói xem con là loài nào?".
Hi Triệt hoảng sợ, vội vàng dập đầu nói: "Con sai rồi, phụ thân..", còn chưa nói hết câu thì Hi Triệt đã bị hầu gia xách cổ áo lôi dậy, ngữ khí ông lạnh lẽo có phần tàn nhẫn: "Con làm xấu mặt gia đình này đấy, con luôn là một con cún với cái bụng kiêu hãnh bám theo vạt áo của loài sinh vật đê tiện, chính mình tự vạch áo cho người xem lưng". Hi Triệt không dám nói một chữ bởi vì hắn biết càng nói càng làm cho phụ thân thêm tức giận.
Hầu gia khẽ nhếch mép, cười gằn một tiếng, bất ngờ giáng cho Hi Triệt một cái tát như trời giáng, cái tát khô khốc và giòn tan vang dội trong phòng, cảm giác như âm thanh đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu khiến cho huyệt thái dương của Như Cơ như bị kim đâm vào đau đớn bén nhọn.
Hi Triệt bị đánh liền nằm gục dưới đất, từ khoé miệng trào ra tơ máu. Thấy vậy Như Cơ kinh hoảng bò quỳ tới chỗ phụ thân, run rẩy ôm chân ông, khóc lóc nói:
"Cha, người dừng lại đi, chúng con biết sai rồi".
Hầu gia chỉ cười lạnh, vươn tay nâng mặt con gái lên, giọng nói lạnh buốt:
"Ta chỉ muốn nó làm việc của mình nhưng mà nó lại làm ta thất vọng".
Như Cơ chắp hai tay vào nhau tha thiết khẩn cầu, nước mắt nối đuôi nhau rớt xuống: "Cha à, người tha cho ca ca lần này đi, chúng con sẽ không dám nữa đâu", cô nuốt khan một cái, đôi mắt loé ra một tia điên cuồng, vội nói nhanh: "Đều là tại tứ đệ, nếu không phải hắn ngu ngốc vô cớ muốn thể hiện thì sẽ không cần đại ca phải ra mặt, cũng sẽ không đụng độ với người đó".
Nhắc tới thằng con út kia, hầu gia càng thêm đau đầu, nói cũng có lý, một phần cũng do Vĩnh Huy gây nên, mặc dù đã rất khoan dung nhưng đứa con này luôn làm ông thất vọng như vậy. Như Cơ liếc nhìn Hi Triệt đang phải chịu đau đớn càng thêm biện bạch: "Cha, người nghĩ xem, điện hạ sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc đại ca lên sàn đấu, là trùng hợp hay là có chủ ý ngay từ đầu".
Đôi mắt hầu gia loé lên một tia sắc bén: "Con có ý gì?"
Như Cơ thấy sắc mặt phụ thân đã hòa hoãn hơn trước, càng thêm bạo gan nói: "Con đang nghĩ điện hạ cố ý nhắm vào Vũ Văn gia chúng ta, cụ thể là muốn đối đầu với đại ca".
Hầu gia xoa xoa mi tâm, nửa tin nửa ngờ: "Từ trước đến nay đại ca con và điện hạ không quen biết, sao lại gây thù chuốc oán với nhau được?"
Như Cơ khinh thường nói: "Mạng người rẻ mạt, khi đã muốn giết người thì cần gì lý do làm ác chứ? Chưa biết chừng điện hạ còn muốn sỉ nhục chúng ta trước mặt bao nhiêu người".
Càng nghe thần sắc hầu gia càng trở nên thâm trầm, đáy mắt còn loé ra tia nguy hiểm ác độc. Việc này chắc chắn có sự sắp đặt từ trước, ông nhớ tới mũi tên Tĩnh Vương bắn ra mà thêm phẫn nộ, dám xem Vũ Văn gia như một trò đùa trong gánh xiếc của bọn họ, việc này ông sẽ ghi hận trong lòng, chờ thời điểm thích hợp sẽ đòi lại món nợ này.
Như Cơ chăm chú nhìn một lát, thấy phụ thân mặt mày giãn ra mới tranh thủ nói: "Cha, còn đại ca.."
Hầu gia lặng thần, tức khắc nói: "Dùng gia hình!"
Như Cơ chấn động: "Gia hình sao? Gia hình gì chứ? Phụ thân à, đây rõ ràng không phải lỗi của ca ca mà".
Hầu gia ánh mắt thâm sâu nhìn sang Hi Triệt vẫn cương quyết hạ lệnh: "Tự xuống hầm chịu phạt, năm mươi trượng, thiếu cái nào ta sẽ hỏi tội con cái đó".
Hi Triệt chịu đựng đau, quay đầu nhìn phụ thân, chùi máu ở miệng nói: "Vâng, thưa phụ thân".
Nói đoạn hầu gia chỉ liếc nhìn hai người một cái rồi xoay người đi luôn, nếu làm tốt thì đó là điều đương nhiên, nếu làm sai thì phải chịu phạt. Như Cơ thất thanh gọi theo nhưng ông cũng không quay lại, Hi Triệt chỉ khẽ nói: "Ta không sao, em đừng cầu xin, vô ích thôi". Như Cơ vội vàng tiến lên đỡ lấy Hi Triệt, thương xót không thôi: "Lần nào bị phạt trượng côn huynh cũng bị trọng thương, tổn thương đến xương cốt".
Hi Triệt nằm trên đùi cô, ho khan hai tiếng, chật vật nói: "Chỉ là chịu vài cái đánh, sẽ không yếu ớt như vậy".
Như Cơ đau lòng ôm lấy hắn, trong lòng oán hận vô cùng, chỉ phải cố nén giận dữ: "Muội sẽ bắt bọn họ phải trả giá, muội sẽ giết thằng nhãi con đó". Lời nói của cô quyết liệt đến mức Hi Triệt không dám tin chỉ là nói đùa, hắn lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, khuyên nhủ: "Đừng, hắn dù sao cũng là đệ đệ của chúng ta, thủ túc tình thâm không thể ra tay với người cùng một nhà".
Như Cơ đỡ hắn ngồi dậy, cười nhạo nói: "Nếu không nể tình trong người hắn chảy chung dòng máu với chúng ta, thì hắn đã chết trong tay muội trăm ngàn lần rồi", cô nói vậy nhưng đôi mắt cô lại phát sáng kì lạ: "Với cả muội đâu có nói về thằng em vô dụng của chúng ta".
Hi Triệt ngạc nhiên, cổ họng tanh nồng mùi máu: "Em nói cái gì?"
Như Cơ không sợ hãi, đón nhận ánh mắt của Hi Triệt, bình tĩnh nói: "Muội sẽ giết hắn, ăn thịt uống máu hắn cho hả dạ". Hi Triệt chấn động: "Chuyện này không được phép mang ra nói đùa được đâu".
Như Cơ cười lạnh: "Không đùa, muội chưa từng nghiêm túc hơn thế. Nếu đổi lại là huynh nhìn thấy muội bị thương thì huynh cũng sẽ làm như vậy thôi". Trong lòng Hi Triệt thoáng một chút an ủi, hắn mừng vì cô hiểu và tin tưởng hắn như vậy, khẽ vuốt má cô, hắn ôn nhu nói: "Không uổng công ta thương yêu em".
Như Cơ ôm trầm lấy hắn, dùng đôi tay thon gầy của mình choàng qua người hắn như cùng nhau tìm chút dũng khí nương tựa vào: "Bây giờ thì không ngăn cản muội giết hắn nữa sao?"
Hi Triệt vuốt ve mái tóc tỏa mùi thơm ngạt ngào của cô, ôm chặt cô vào lòng: "Hãy để chuyện đó cho ta, ta sẽ săn lùng hắn, hạ gục hắn, còn em chỉ việc ăn tươi nuốt sống hắn".
Khoé miệng nở ra một nụ cười nhỏ nhưng trong mắt lại xuất hiện tia bén nhọn mà lạnh lùng thỏa mãn: "Nghe giống như thiên đường vậy". Ngay lúc này cả hai đều đắm chìm trong những ý tưởng gian ác và hay tuyệt của mình, không cần phải nói ra thành lời, nội tâm của hai người đều hắc ám như cùng một dòng chảy kỳ dị.
Hội săn trên núi là hành động tự do, muốn tham dự cứ đi thẳng vào rừng, Hạo Thiên chỉ đem Trường An đi cùng, hai người đi được một lúc thì nghe có tiếng huyên náo từ xa, một đám thanh niên nhìn có chút quen mắt đang tụ tập, hình như là bọn người mà Hạo Thiên đã gặp ở ngự hoa viên cùng chơi đá cầu. Cả đám đang cười đùa, quây thành một vòng xung quanh một người, từ khoảng cách này không thể nhìn rõ mặt mũi và người này còn đang cúi đầu dường như cầu xin:
"Ta chỉ là binh lính canh gác các chốt chặn trên núi, làm ơn, tha cho ta đi".
Một giọng cười khả ố cất lên, không ngừng vừa cười vừa buông lời bỡn cợt: "Đợi đã, ngươi có thể giúp bọn ta một việc đấy".
Chàng trai nhìn xung quanh như mong muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của người nào đó đi qua, vội nói: "Nếu các người muốn đi đến thung lũng, ta có thể chỉ cho các người con đường ngắn nhất đến đó".
Tên kia vờ hỏi: "Thế ư?'.
Chàng trai vội vã gật đầu, nhanh tay lấy tấm bản đồ giơ ra trước mặt gã, hấp tấp nói:" Ta có tấm bản đồ đây, các người đang đi trên đường chính, ta đề nghị các người nên đi đường này, nó ngắn nhất và có nhiều thú hoang hơn ", hắn vừa nói vừa nhiệt tình chỉ đường trên tấm bản đồ, những người xung quanh chỉ cười tà hầu như không có ai thực sự để tâm đến lời hắn nói.
Chàng trai bị những ánh mắt chòng chọc ngó nhìn càng thêm co rụt người lại, bàn tay cầm tấm bản đồ run như cây sậy:" Ngươi cứ giữ nó ". Đối phương chỉ tuỳ tiện quăng tấm bản đồ cho tên đứng sau, cười nói:" Còn một việc nữa không biết ngươi có thể giúp bọn ta không?'
Chàng trai nuốt xuống một ngụm nước bọt, run rẩy hỏi: "Chuyện gì?"
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ gian tà: "Giúp chúng ta giải tỏa một chút căng thẳng..", chúng cười lên hô hố rất khó chịu: "Biết điều thì đi theo bọn ta chơi đùa một chút, thời tiết oi bức như vậy, sao không đi làm vài ly?"
Chàng trai nghe ra có điều không ổn, lập tức tìm cớ trốn tránh: "Trong giờ trực không được phép uống rượu".
Gã vô ý cười rõ to, giọng khinh khỉnh:: "Sợ gì chứ? Bọn ta đều là con cháu gia tộc lớn trong kinh thành, không ai dám động vào", gã lôi kéo tay cậu trai: "Chúng ta sẽ tìm ra chỗ để vui vẻ thôi". Chàng trai lập tức hất mạnh cái tay kia ra như thể đó là thứ gì đó ghê tởm lắm, hắn rùng mình: "Cút đi chỗ khác chơi, ta không có thời gian vui đùa với lũ cặn bã chúng mày". Cả bọn không những không sợ còn cười vô cùng tục tĩu: "Thật là một tên cứng đầu, còn dám đe dọa bọn ta sao?", tên vừa nói xong còn muốn đưa tay lên sờ mặt người kia nhưng bị hắn hung hăng gạt đi: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi chỉ là một tên lính quèn, bọn ta có giết chết ngươi tại đây cũng không có vấn đề gì, khôn hồn thì mau đi theo bọn ta chơi đùa một chút", gã hơi cúi xuống cười vẻ dâm tà: "Nếu làm tốt sẽ có thưởng đấy, một số tiền rất lớn, đảm bảo cả đời này ngươi cũng chưa từng thấy qua".
Chàng trai trợn mắt, trong miệng lẩm bẩm chửi rủa bằng tiếng địa phương, nghe phát âm giống như: ".. hố phân.."
Đám người kia cũng mang máng nghe được chữ có chữ không, biết hắn đang chửi mình thì không cười nổi nữa, quát lên: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Chàng trai căm tức nhìn gã, thình lình phun một miếng nước bọt vào ngay cái bản mặt xấu xí kia, mắng chửi: "Đồ con lợn bẩn thỉu, hôi hám và bốc mùi như phân".
Tên kia sững sờ đơ người mất vài giây, đôi mắt trợn trừng như mắt lợn luộc, gã cay cú lấy ống tay áo lau mặt, rống lên: "Đánh hắn cho ta". Cả đám giật mình tỉnh lại, gương mặt hằm hằm nhìn chàng trai, dọa dẫm: "Ngươi chết chắc rồi".
Chàng trai cũng không chịu yếu thể, nhanh chóng rút kiếm ra: "Có giỏi thì thử xem". Tên kia nhìn khí thế liều mạng của hắn cũng biết sức mình đến đâu nhưng cố dọa cho oai: "Xem bộ dáng ngươi kìa, chưa từng thấy tên lính nào mặt trắng như vậy, ngươi ở trong quân doanh là làm lính hay làm quân kĩ, đồ đê tiện chuyên đi câu dẫn nam nhân", gã càng nói càng khó nghe, những kẻ còn lại cũng vừa cười vừa nói những lời dơ bẩn vô cùng buồn nôn.
Người nọ không chịu được bị sỉ nhục, rít lên một tiếng: "Tao sẽ xé toạc lưỡi mày ra khỏi cổ họng", dứt lời hắn vung kiếm, chỉ nghe một tiếng rú lên, xuất thủ nhanh nhẹn, tên kia đã bị chém cho một đường vào cánh tay ngã dúi xuống đất, may mà có kẻ đỡ dậy nếu không đã ngã úp mặt xuống. Loại công tử bột yếu ớt này cho dù đi dạo trong vườn cũng phải có năm người theo hầu thì làm sao chịu được đao kiếm, nhìn thấy máu thì sợ đến suýt ngất: "Máu.. ngươi dám làm bị thương công tử nhà quan, cha ta sẽ chém đầu ngươi".
Chàng trai khinh thường chĩa kiếm về bọn chúng, tức giận đỏ cả mặt: "Chạy đi, chạy về nhà và bám váy mẹ mày mà khóc lóc'. Gã hét lên, đẩy đám bạn đang co rúm người vì sợ hãi lên phía trước:" Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, lên cho ta, hôm nay ta phải làm thịt hắn ". Cả đám năm người vây một người lại, Hạo Thiên không nhìn nổi nữa, ra hiệu cho Trường An đi ra xử lý. Trường An tuân mệnh, ba bước thành hai chạy tới chặn đường:" Dừng tay! ". Cả bọn thấy người đến thì hoảng hốt:" Ngươi là ai? Ở đây không có chỗ cho kẻ bao đồng ".
Trường An lạnh mặt lập tức quát to:" Làm càn! Có lệnh bài của điện hạ ở đây, làm sao ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ, tuỳ ý phạm thượng ", y giơ lên lệnh bài bằng vàng ra phía trước, tượng chưng cho thân phận tôn quý tối cao của điện hạ. Bọn chúng sắc mặt đại biến, dưới chân hơi lảo đảo một cái vội quỳ mọp xuống. Trường An chướng mắt đám cặn bã này từ lâu, tiện chân đạp ngã một tên, đè lên mấy tên phía sau. Tên cầm đầu thấy vậy hăm dọa:" Cha ta là tông nhân phủ tông nhân lệnh, ngươi dám động đến ta? Cha ta là mệnh quan triều đình được hoàng đế phong thưởng, một tên thị vệ như ngươi mà cũng dám ở đây lên mặt? Ta sẽ bảo cha ta xử ngươi tội chết ".
Trường An mặc bộ y phục của thị vệ cấp cao, khí thế hơn người, khoanh tay sau lưng nói:" Cha ngươi cũng to quá nhỉ? Còn có quyền ban chết cho người khác, ta cứ tưởng chỉ có bệ hạ mới có quyền sinh quyền sát trong tay, xem ra cha ngươi còn lớn hơn cả bệ hạ đấy! ".
Tên kia trong lòng hoảng sợ biết mình vừa vạ miệng liền vội vàng nói:" Không đúng, là ngươi vu khống, ta không hề có ý đó ". Trường An mặt lạnh như nước, không chút báo trước đã giơ chân ra đạp vào ngực gã:" Nói thì phải nghĩ, tội của ngươi nhẹ thì chém đầu, nặng thì lăng trì xử tử ". Gã làm sao có thể chịu nhục bèn vùng dậy vung tay đánh người, nhưng Trường An dễ dàng đánh ngã, chút trò mèo này sao có thể bì được với hộ vệ được rèn luyện trong cấm quân:
" Chỉ là chánh tam phẩm mà dám lên giọng ở đây giễu võ dương oai ban ngày ban mặt đi ức hiếp người vô tội ", y dùng kiếm gõ đầu từng người, đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ:" Tưởng con ông cháu cha mà ta sợ sao, cho dù có cha ngươi ở đây ta cũng sẽ đánh ngươi đến mức cha ngươi không nhận ra mới thôi ".
Thấy thái độ Trường An ngang ngược bất chấp như vậy, cả bọn sợ hãi chịu nhục cầu xin, đúng là xui xẻo ba đời mới gặp phải người này. Trường An nghĩ thầm nếu để điện hạ lộ mặt thì bọn này có cho thêm mạng cũng không đủ đền tội:
" Còn không mau cút, lời lẽ dơ bẩn như lúc nãy đừng để chủ nhân ta nghe thấy một lần nữa, nếu không đến cha ngươi cũng không cứu nổi ngươi đâu ". Trường An nhìn sang người lính phía sau, lúc này đến gần mới thấy khuôn mặt rất ưa nhìn, làn da còn đặc biệt trắng như thạch cao, trông có vẻ kì quái nhưng có chút nam sắc, thảo nào bị đám chó má này trêu đùa giữa đường, chỉ thấy đối phương khẩn chương lắc đầu, quần áo chỉnh tề cũng xem như không có việc gì. Trường An cũng không muốn lún sâu vào việc này, chỉ gật đầu một cái rồi quay đi. Đứng trước cả một đám người đang xấu hổ nhục nhã bị chỉnh chết, chàng trai chỉ muốn cất tiếng cười lớn, lúc nãy thì sĩ diện là vậy, nhưng đến khi đao kề bên cổ thì chỉ biết run lẩy bẩy như chó bị ướt nước.
Lúc này Sở Hy cũng vừa phóng ngựa tới, nhìn một lượt đã đoán dược tám, chín phần, cái tên A Dương này tật xấu khó bỏ, nhìn tên lính ở một góc chắc hẳn là nạn nhân mới bị nhắm vào:" Ta đã nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có mà giở trò lưu manh đấy ra ".
A Dương lúc nãy bị dọa trong lòng đầy một bụng hỏa, bây giờ lại bị Sở Hy lên giọng dạy dỗ liền thô lỗ nói:" Ai cần ngươi dạy đời người khác, ngươi tưởng ngươi là cháu tướng quốc mà tự cho mình cái quyền bảo người khác làm gì à? Việc của ta không cần ngươi lo ".
Nể tình hai nhà có qua lại Sở Hy mới bảo gã điều tốt, ngược lại làm ơn mắc oán, tức giận nói:" Ta thèm vào quản chuyện của ngươi. A Dương, ngươi lỗ mãng cũng tuỳ chỗ, hôm nay nhiều nhân vật lớn có mặt, nếu ngươi dám làm ra chuyện trái đạo lý nào thì thái tử sẽ để cho ngươi yên sao, hầu gia cũng sẽ để cho ngươi yên sao? "
Bị nói cho không cãi lại được, mặt A Dương tái như con nhái, bất quá gã là một tên mạnh miệng lại không biết hối cải:" Ta mặc kệ, cho dù trời có sập cũng có cha ta gánh hộ ".
Sở Hy mỉa mai:" Cha ngươi gánh hộ? Gánh cho vô số tội như việc ngươi dùng quyền thế cả gan cưỡng bức ép chết dân nữ nhà lành, sau đó sợ người nhà cô gái đó làm to chuyện liền phóng hỏa giết người, giết chết cha và đệ đệ cô ta ", Sở Hy khinh bỉ ra mặt:" Ta khinh, đúng là ta có mắt như mù mới làm bạn với loại người như ngươi ".
Việc xấu bị bêu ra, A Dương mặt chuyển từ trắng sang xanh rồi lại xang đỏ, tức giận đi lên túm áo Sở Hy nhưng thị vệ bên cạnh nhanh chóng đứng ra ngăn lại, Sở Hy cười khinh:" Đúng là đồ con rùa, dám làm không dám nhận, ngươi có dám thề việc đó không phải do ngươi gây ra? ".
Nhìn đối phương cao lớn, A Dương chột dạ lùi về sau, chỉ mặt Sở Hy nói:" Sở Hy, ngươi là cái đồ giả nhân giả nghĩa, dám nói ta như vậy, được, hôm nay chúng ta tuyệt giao ".
Sở Hy cũng nhịn gã đã lâu, làm bạn với loại người này sớm hay muộn cũng sẽ rước họa vào thân, bị gã vạ lây, cũng thẳng thừng nói:" Nếu không phải có cha ngươi dung túng cho ngươi thì ngươi đã sớm mục xương trong tù rồi, với cái bản tính này của ngươi chỉ đi gây thù chuốc oán mà thôi. Ngươi không chịu thay đổi thì sẽ có ngày bị người khác đâm chết ", nói xong Sở Hy cũng không thèm liếc mắt một cái đã cho ngựa đi qua, để lại gã chôn chân một chỗ.
Cuộc đi săn này cũng không tính là thú vị, Hạo Thiên đi một lúc trông thấy một đoàn người đeo cung tên săn bữa tối đang phi nước kiệu qua đồng kiều mạch. Thấy hắn nhìn, cậu con trai chạc tuổi lúc bị đánh ngã xuống sàn đấu võ ngồi trên mình ngựa giơ tay vẫy vẫy, hắn không nhớ rõ nhưng đó là con trai út của hầu gia thì phải. Lần khác, Hạo Thiên nhìn thấy vài người chạy xuyên qua cánh rừng đang đuổi theo con gì đó, cũng không biết là heo rừng hay nai. Hạo Thiên với những loại thú săn tầm thường này không gợi nổi hứng thú, chỉ chạy chậm ngựa như đang đi dạo, bỗng nghe có tiếng gọi từ đằng sau:" Điện hạ, xin chạy chậm lại ".
Sở Hy đuổi tới, vừa thở mệt vừa đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lại không nhìn thấy một con thú săn nào bị treo trên lưng ngựa, tò mò hỏi:" Điện hạ không săn được con vật nào sao?'
Hạo Thiên sửa lại: "Chưa săn chứ không phải không săn được".
Sở Hy vội cười làm lành: "Có nghĩa là điện hạ đang chờ đợi một con mồi thích hợp?". Một con mồi xứng đáng để bỏ công sức và đủ táo tợn để khơi dây nhiệt huyết trong người, Hạo Thiên nghĩ thầm, hắn chỉ thờ ơ tiếp tục cho ngựa chạy đi. Sở Hy vẫn mặt dày bám theo, thắc mắc hỏi: "Sao điện hạ lại đeo mặt nạ vậy? Sợ thu hút sự chú ý của người khác sao, nhưng cho dù người mang mặt nạ thì người vẫn gây chú ý thôi".
Hạo Thiên nhìn Sở Hy, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta không sợ gì cả, bọn họ sợ ta". Đúng là hắn không thích bị người khác dòm ngó dung mạo của mình nhất là những chỗ đông người, nhưng lý do chính để hắn mang mặt nạ vì đơn giản không cần thể hiện biểu cảm trên gương mặt. Hơn nữa chiếc mặt nạ Diễm Quỷ này cũng có tính thẩm mỹ cao, đặc biệt bí ẩn và có sắc thái riêng, không trộn lẫn với bất kỳ hình tượng nào khác. Cũng không biết mang mặt nạ để trấn áp những con quỷ khác hay là đang trấn áp con quỷ trong tâm.
Sở Hy không từ bỏ, vẫn kiên trì nói chuyện: "Người đến đây ngay từ lúc mở màn sao, điện hạ có thấy màn bắn cung của ta không?". Sở Hy hỏi dồn dập nhưng chỉ nghe điện hạ đáp lại hai tiếng ngắn ngủn: "Cũng tạm", lúc nãy Sở Hy đã chứng kiến sự lạnh lùng của điện hạ nên hai chữ cũng được xem như nể mặt mũi. Sở Hy bám theo sau, hai người một người liên tục nói còn một người lạnh nhạt đáp lại một, hai câu không hoàn chỉnh. Sở Hy nhìn sang Trường An, không khỏi cảm thán chủ tớ hai người này thật giống nhau, mặt lạnh như nước đá, cạy răng không nói một lời. Sở Hy cố gợi chuyên bằng cách tìm nhiều chủ đề khác nhau: "Điện hạ có xem Nhị tiểu thư Vũ Văn gia bắn cung không?", y nhớ lại mà không thôi ngưỡng mộ: "Cô ấy là một nguồn cảm hứng..". Trước khi nghe thêm bất kì lời vô nghĩa nào nữa Hạo Thiên đã cắt ngang: "Cô ta là một kẻ lừa đảo".
Sở Hy có chút bối rối khi nghe điện hạ nói vậy nhưng vẫn tiếp tục những suy nghĩ bay bổng của mình: "Cô ấy giống như một kẻ huỷ diệt vậy, cô ấy đến và.. bùm, cô ấy huỷ diệt tất cả, không nghi ngờ gì, ta sẽ tránh xa khỏi đường đi của mũi tên cô ấy bắn ra".
Hạo Thiên thở dài kiểu tha cho ta đi, chán nản nói: "Ngươi ba hoa quá nhiều, trò đó khá là vui vẻ cho đến khi ngươi không ngừng tâng bốc cô ta lên tận mây xanh, nó thật lố bịch".
Khi nghe thấy ngữ khí khét lẹt như vậy có nghĩa là đã đến lúc phải im lặng trước khi điện hạ thét ra lửa, Sở Hy không nghe thấy điện hạ hét lên nhưng có một tiếng hét thất thanh vọng ra từ sâu trong rừng, kéo theo đó là tiếng hô hoán. Một người toàn thân đầy máu lao ra đường, trông thấy mấy người ở bên đây, vội vàng vẫy tay gọi to: "Cứu mạng!", nhìn nam nhân cứ như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt vậy. Trường An sau khi xem xét quay lại nói ngắn gọn rằng những người này đang lần theo dấu vết của một con heo rừng, tuy bị trúng tên nhưng không đúng vào chỗ hiểm còn làm con heo nóng máu phát điên lao vào con người, một người đồng hành bị nó húc trúng, răng nanh sắc bén đâm lòi ruột, hất tung lên, đoàn người sợ hãi chạy tán loạn đến đây. Đúng lúc này nghe có tiếng "éc.. éc.." của con súc sinh lồng lộn lên, Sở Hy bản tính hiệp nghĩa vội thúc ngựa, tay sách cung tên chạy về hướng tiếng kêu phát ra, Trường An nhìn sang điện hạ, nhận được cái gật đầu đồng ý mới chạy đi. Bất quá Trường An mới đi chưa xa đã quay lại dặn: "Chờ thuộc hạ, người đừng đi lung tung, nơi này rất nguy hiểm". Hạo Thiên chỉ nghĩ lâu dần cũng không phân biệt được ai là chủ, ai là tớ. Tiếng kêu của con thú vừa bi thương vừa phẫn nộ điên cuồng.
Hạo Thiên không phải thấy chết không cứu mà nghĩ đến cảnh hỗn loạn máu me be bét vẫn là thôi đi, hắn còn không muốn bị vấy máu lên người đâu, có bao nhiêu con vật ôn nhuận thì không săn lại đi chọc giận một con súc vật đang hăng máu, suy cho cùng như thế mới phấn khích.
Hạo Thiên mặc kệ đám người kia, quay ngựa đi về hướng ngược lại, nhưng lại không để ý có một đám hắc y nhân âm thầm theo sau. Bên này cũng có tiếng người đang cãi nhau, thật là không biết đến đây săn thú hay săn người nữa, vẫn là cái tên A Dương kia nhưng gã đi một mình không có đồng bọn, có lẽ việc vừa rồi đã bị đả kích quá lớn nên lần này tự mình giải quyết. Hạo Thiên nhảy lên cành cây, hiên ngang ngồi hóng hớt chuyện thiên hạ, chỉ thấy tên A Dương và người lính khi nãy, cái tên này như một miếng rẻ rách, cho dù đã quẳng đi thật xa vẫn bay về lại, nhất định phải đi ức hiếp một tên lính quèn cho bằng được.
Quả thực A Dương sau khi bị sỉ vả tối tăm mặt mũi, gã đâm ra nghĩ quẩn đem hết sự bực tức đổ lên đầu người lính nọ, lòng nảy sinh ác ý không ăn được thì đạp đổ, đi theo người đó đến chỗ vắng vẻ thì chặn lại, định một đao giải quyết gọn.
"Ngươi định làm gì, nhục nhã cho người có học lại làm ra trò bẩn thỉu này, thật ghê tởm". Tên lính phun ra một tràng lăng mạ, A Dương nhìn khuôn mặt hắn mà trong lòng vẫn còn tiếc nuối, cứ như vậy không làm được gì đã phải vứt bỏ, gã đưa tay ra trước muốn kéo hắn vào lòng. Nhưng không ngờ người nọ nhanh ta hơn, vặn ngược tay gã lại, nghe có tiếng kêu răng rắc, khớp xương bị vặn nát. A Dương kinh hoảng đau đến xanh mặt, bất ngờ vì tên này lại biết võ công, trán vã đầy mồ hôi, nhìn một tay đã gần như phế của mình gã như điên cầm đao xông tới. Chàng trai đã đoán trước được ý đồ, thân thủ nhanh nhẹn, đạp người lên cây lấy đà lộn ngược người lại, nhào một vòng ra phía sau lưng gã rồi lại tung người nhắm vào phần gáy lấy chân đạp một cái. A Dương đập mạnh người xuống đất, đầu óc như nở hoa, một cước đã bị hạ gục. Tên lính đi tới gần, nhìn kẻ đang nằm ở trên đất chật vật rên rỉ, đôi mắt hằn đầy những tia máu, thật muốn cứ thế mà phanh thây loại người này. Ngay từ lúc bị bọn chúng vây lại chịu sự sỉ nhục, trong lòng đã có sát ý nhưng ngại nhiều người cùng với thân phận bọn chúng nên đành nuốt hận quay đi, nào ngờ kẻ đê tiện này còn bám theo, ý đồ đen tối, hắn tương kế tựu kế dụ người đi sâu vào rừng, thuận thế đem kẻ này băm thây trăm mảnh, chết không đối chứng. Trong lòng hạ quyết tâm, chàng trai muốn tiến lên giẫm nát xương ống chân của tên kia để gã chịu đựng giày vò đến chết, nhưng tên A Dương như cảm nhận được sát khí dày đặc trên người hắn, nén cơn đau, nhân lúc hắn thất thần nhanh chóng vơ một nắm cát ném lên. Chàng trai bị đánh úp, đất cát bay vào mắt đau đớn, không nhìn thấy gì chỉ phải lùi lại, ho sặc sụa. A Dương chống đao đứng dậy, âm hiểm tiến đến.
Mi tâm Hạo Thiên nhảy dựng lập tức vung trường tiên lên, quất một roi làm A Dương văng vào cây, bụp một tiếng rơi xuống đất, máu từ miệng phun ra, trước ngực là một đường máu thịt nát bấy, máu tươi chảy ướt một mảng còn nhìn thấy xương ức ở bên trong. Tên lính dụi mắt vừa hay nhìn rõ mọi chuyện, Hạo Thiên nhảy xuống, nhìn A Dương như nhìn một cái xác chết. Ở bên kia mọi người đang săn thú vật, ở bên này cũng diễn ra một màn săn cầm thú.
Tên lính trông đến chiếc roi trên tay người đeo mặt nạ vẫn còn tích tích vài giọt máu, hắn hiểu người này vừa cứu hắn một mạng, vội quỳ xuống, chắp tay nói: "Đa tạ hai lần ơn cứu mạng của điện hạ".
Hạo Thiên thoáng ngạc nhiên: "Sao lại là hai lần, ta vừa mới ra tay cứu ngươi mà".
Hắn vẫn cung kính chắp tay: "Lần trước điện hạ không ra mặt nhưng là sai trợ thủ tới ứng cứu, lần này là lần thứ hai điện hạ trực tiếp ra tay", nói xong quỳ rạp xuống.
Hạo Thiên thấy người này tâm tư linh hoạt, nhạy bén cũng thấy không tồi bèn nói: "Đứng dậy đi, ngươi tên là gì?"
Người nọ đứng dậy phủi quần áo: "Nô tài tên Tiểu Tạ".
Hạo Thiên quan sát hắn, da trắng mắt hạnh, mặt mày sáng sủa, như vậy bị bọn mắt chó đó nhìn trúng, nam phong ở Đại Đồng cũng rất thịnh hành, thậm trí trong nhiều phủ đệ lớn trong kinh thành còn giấu giếm nuôi tiểu quan: "Ngươi biết võ công, còn giỏi là đằng khác, sao lúc đầu còn để bọn chúng khi dễ?"
Tiểu Tạ bị điện hạ sắc bén đánh giá cũng không sợ hãi, bình tĩnh nói: "Nô tài tự biết thân biết phận không dám tuỳ ý hành động, bộc phát hành sự chỉ sợ sau khi xong việc cũng sẽ bị bắt giữ đem đi xử trảm". Tiểu Tạ nhìn sang A Dương nằm bẹp dí một chỗ, không biết còn sống hay đã chết, vết thương trước ngực nhìn mà rợn người, ở đài tỷ võ hắn đứng dưới quan sát đã biết điện hạ vô cùng lợi hại, ra tay cũng rất hiểm.
Nhìn ra ánh mắt đầy hoài nghi của hắn, Hạo Thiên bình thản phóng khoáng nói: "Ta thấy ngươi nếu lúc nãy không bị đánh lén thì khẳng định còn ra tay tàn độc hơn ta nhiều, tình trạng của gã còn thảm hơn bây giờ", Hạo Thiên nhìn hắn, nhìn biểu tình trên mặt hắn, thâm ý đánh giá, nếu không nhầm thì tên này định hành hạ thê thảm rồi mới kết liễu tên A Dương kia, xương đùi là xương cứng nhất trên cơ thể, nếu mà trực tiếp bẻ gãy thì đau so với chết đi còn nhanh hơn, khen cho một phen ác tâm: "Ngươi không sợ có người điều tra ra được, đến lúc đó tội chết khó thoát sao?"
Tiểu Tạ bị điện hạ nhìn thấu mục đích của mình cũng không hề run sợ, thẳng nói:
"Người có tiền, có địa vị thì có thể chà đạp, ức hiếp kẻ dưới sao? Còn những người dân thường như chúng nô tài thì cứ phải nhẫn nhịn cho bọn họ giày xéo? Làm gì có công đạo như vậy, con giun xéo mãi cũng quằn, chó cùng rứt giậu đến lúc cũng phải vùng lên". Tiểu Tạ nói ra hết những suy nghĩ của mình không chút e dè, những gì hắn uất ức hắn đều bộc lộ ra, cũng không quản có động đến lòng tự ái của điện hạ, cho dù thực sự mạo phạm cũng coi như không có gì để mất. Ngược lại Hạo Thiên còn rất vừa lòng với những câu này của hắn, khảng khái lại ngông cuồng, có chút hợp ý. Tiểu Tạ nói xong còn đứng thẳng người, mặt không đổi sắc đợi điện hạ định tội, đột nhiên trong mắt loé lên, một mũi tên xuyên qua tán lá lao thẳng tới chỗ bọn họ, hắn nhanh chóng đẩy điện hạ xang bên cạnh, miệng hô lớn: "Có thích khách!".
Hạo Thiên bình tĩnh tháo mặt nạ xuống, dưới chiếc mặt nạ dữ tợn là một dung nhan tuyệt mỹ:
"Chỉ là một trò tiêu khiển nho nhỏ gây bối rối và chóng mặt", cái nhiệt độ ngoài trời này như muốn nướng chín hắn, lúc này đầu hắn cứ như những viên ngói xanh trên mái nhà, bị cái nắng hun đốt cả ngày ".
Thái tử cũng không nói nên lời với cái tính cách ngang tàng của hắn, bất đắc dĩ gãi cái trán:
" Bây giờ ta phải hồi cung, đệ chú ý thái độ của mình và cư xử cho phải phép. Có chuyện gì nhờ hoàng thúc giúp, nghe chưa? "
Hạo Thiên chỉ thản nhiên uống nước ô mai ướp lạnh, thấy hắn không ừ hử một tiếng, thái tử có chút buồn bực búng tay trước mặt hắn:" Đã nghe rõ chưa? "
Cái tính càm ràm này của thái tử vẫn không chịu thay đổi, Hạo Thiên miễn cưỡng nâng mắt:" Đã nghe rõ rồi ".
Thái tử hừ một tiếng, thằng nhóc này càng ngày càng khó trị, các đại thần nghe thái tử rời đi đều cung kính tiễn người.
" Vẫn còn giận ta chuyện khi nãy sao ", Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn, vẫn là nụ cười nhu hòa của Tĩnh Vương, hắn lạnh lùng quay người lấy một miếng bánh quy hạnh nhân cho vào miệng, không thèm để ý người trước mặt.
Tĩnh Vương bị phớt lờ cũng không giận, cười nhẹ nói:
" Thắng thua không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã chiếm lấy hào quang cho mình ".
Hạo Thiên quả thực rất mất hứng, có trời biết hắn định chơi khô máu với tên đó, hắn nhai nát hạt hạnh nhân trong miệng:
" Ta không sợ hành động, ta chỉ sợ không làm gì ".
Tĩnh Vương ngồi xuống bên cạnh, nói nhỏ:" Ta chỉ sợ có chuyện gì sảy ra với ngươi, điều đó thật kinh khủng, có quá nhiều hệ luỵ phía sau ".
Không thể để một quả thối làm hư cả rổ, Hạo Thiên không phải là người không nói lý, hắn đeo lại mặt nạ:
" Hoàng thúc không đi săn sao? Mà cũng đúng, với tài cung nỏ như vậy đem thú săn hết thì đâu còn hứng thú ".
Nghe trong lời nói của hắn có chỗ không tốt, Tĩnh Vương chỉ ung dung mỉm cười:
" Có cần ta cho người hộ tống? "
Hạo Thiên cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ xua tay:" Có Trường An đi cùng là được rồi, nếu kẻ nào ngại sống quá dễ chịu thì cứ tự nhiên mà đến ".
Nghĩ cũng đúng, với võ công như vậy cùng với hộ vệ được huấn luyện đặc biệt, ai dám động đến vị ngoài mặt thì đẹp mà lòng dạ nguy hiểm này.
Ở một diễn biến khác, hầu gia khi quay về lán trại của mình đã lập tức cho gọi đại thiếu gia và nhị tiểu thư đến. Thấy sắc mặt phụ thân âm trầm, hai người vội quỳ xuống:" Dạ, phụ thân cho gọi chúng con ".
Hầu gia tức giận hất mạnh chén trà trên bàn xuống, nước làm ướt tấm thảm:" Ta không muốn đặt ra những kì vọng mà các con không thực hiện được..'
Sắc mặt Như Cơ trắng bệch nói: "Không đâu, con và ca ca đã tự đặt nhiều kì vọng lên chính mình".
Trong lòng Hi Triệt bất an, lo lắng cúi đầu: "Con xin lỗi, đây là lỗi của con, con không nên kích động lên như vậy".
Hầu gia hoắc mắt đứng lên, Như Cơ vội vàng kéo cổ tay áo ông, van xin: "Phụ thân, ca ca đã nhận sai rồi ạ", ông nhìn cô rồi quát: "Chuyện này con không can thiệp được", nói xong ông đẩy mạnh tay cô ra, Như Cơ nước mắt bắt đầu lã chã rơi nôn nóng nhìn Hi Triệt, ra hiệu hãy nói gì đi chứ? Thế nhưng Hi Triệt chỉ quỳ thẳng lưng, im lặng không nói.
Hầu gia đứng trước mặt Hi Triệt, sắc mặt cực kì không tốt: "Hi Triệt, con nói xem chúng ta là gì?'
Hi Triệt nuốt một ngụm khí lạnh:" Chúng ta là sói ạ ".
Hầu gia nhìn chằm chằm hắn, nghiêm nghị nói:" Đúng vậy, chúng ta là sói, nhưng con có biết sự khác biệt giữa chó sói và chó nhà không?'
Hi Triệt càng hạ thấp đầu, trong lòng run sợ. Hầu gia thấy hắn không chút nhúc nhích chỉ cười lạnh: "Chó nhà sẽ luôn bị kích động khi chủ nhân nó ném cho một khúc xương, còn chó sói, chúng sẽ kích động khi được cắn rách họng tên chủ nhà. Nào, con nói xem con là loài nào?".
Hi Triệt hoảng sợ, vội vàng dập đầu nói: "Con sai rồi, phụ thân..", còn chưa nói hết câu thì Hi Triệt đã bị hầu gia xách cổ áo lôi dậy, ngữ khí ông lạnh lẽo có phần tàn nhẫn: "Con làm xấu mặt gia đình này đấy, con luôn là một con cún với cái bụng kiêu hãnh bám theo vạt áo của loài sinh vật đê tiện, chính mình tự vạch áo cho người xem lưng". Hi Triệt không dám nói một chữ bởi vì hắn biết càng nói càng làm cho phụ thân thêm tức giận.
Hầu gia khẽ nhếch mép, cười gằn một tiếng, bất ngờ giáng cho Hi Triệt một cái tát như trời giáng, cái tát khô khốc và giòn tan vang dội trong phòng, cảm giác như âm thanh đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu khiến cho huyệt thái dương của Như Cơ như bị kim đâm vào đau đớn bén nhọn.
Hi Triệt bị đánh liền nằm gục dưới đất, từ khoé miệng trào ra tơ máu. Thấy vậy Như Cơ kinh hoảng bò quỳ tới chỗ phụ thân, run rẩy ôm chân ông, khóc lóc nói:
"Cha, người dừng lại đi, chúng con biết sai rồi".
Hầu gia chỉ cười lạnh, vươn tay nâng mặt con gái lên, giọng nói lạnh buốt:
"Ta chỉ muốn nó làm việc của mình nhưng mà nó lại làm ta thất vọng".
Như Cơ chắp hai tay vào nhau tha thiết khẩn cầu, nước mắt nối đuôi nhau rớt xuống: "Cha à, người tha cho ca ca lần này đi, chúng con sẽ không dám nữa đâu", cô nuốt khan một cái, đôi mắt loé ra một tia điên cuồng, vội nói nhanh: "Đều là tại tứ đệ, nếu không phải hắn ngu ngốc vô cớ muốn thể hiện thì sẽ không cần đại ca phải ra mặt, cũng sẽ không đụng độ với người đó".
Nhắc tới thằng con út kia, hầu gia càng thêm đau đầu, nói cũng có lý, một phần cũng do Vĩnh Huy gây nên, mặc dù đã rất khoan dung nhưng đứa con này luôn làm ông thất vọng như vậy. Như Cơ liếc nhìn Hi Triệt đang phải chịu đau đớn càng thêm biện bạch: "Cha, người nghĩ xem, điện hạ sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc đại ca lên sàn đấu, là trùng hợp hay là có chủ ý ngay từ đầu".
Đôi mắt hầu gia loé lên một tia sắc bén: "Con có ý gì?"
Như Cơ thấy sắc mặt phụ thân đã hòa hoãn hơn trước, càng thêm bạo gan nói: "Con đang nghĩ điện hạ cố ý nhắm vào Vũ Văn gia chúng ta, cụ thể là muốn đối đầu với đại ca".
Hầu gia xoa xoa mi tâm, nửa tin nửa ngờ: "Từ trước đến nay đại ca con và điện hạ không quen biết, sao lại gây thù chuốc oán với nhau được?"
Như Cơ khinh thường nói: "Mạng người rẻ mạt, khi đã muốn giết người thì cần gì lý do làm ác chứ? Chưa biết chừng điện hạ còn muốn sỉ nhục chúng ta trước mặt bao nhiêu người".
Càng nghe thần sắc hầu gia càng trở nên thâm trầm, đáy mắt còn loé ra tia nguy hiểm ác độc. Việc này chắc chắn có sự sắp đặt từ trước, ông nhớ tới mũi tên Tĩnh Vương bắn ra mà thêm phẫn nộ, dám xem Vũ Văn gia như một trò đùa trong gánh xiếc của bọn họ, việc này ông sẽ ghi hận trong lòng, chờ thời điểm thích hợp sẽ đòi lại món nợ này.
Như Cơ chăm chú nhìn một lát, thấy phụ thân mặt mày giãn ra mới tranh thủ nói: "Cha, còn đại ca.."
Hầu gia lặng thần, tức khắc nói: "Dùng gia hình!"
Như Cơ chấn động: "Gia hình sao? Gia hình gì chứ? Phụ thân à, đây rõ ràng không phải lỗi của ca ca mà".
Hầu gia ánh mắt thâm sâu nhìn sang Hi Triệt vẫn cương quyết hạ lệnh: "Tự xuống hầm chịu phạt, năm mươi trượng, thiếu cái nào ta sẽ hỏi tội con cái đó".
Hi Triệt chịu đựng đau, quay đầu nhìn phụ thân, chùi máu ở miệng nói: "Vâng, thưa phụ thân".
Nói đoạn hầu gia chỉ liếc nhìn hai người một cái rồi xoay người đi luôn, nếu làm tốt thì đó là điều đương nhiên, nếu làm sai thì phải chịu phạt. Như Cơ thất thanh gọi theo nhưng ông cũng không quay lại, Hi Triệt chỉ khẽ nói: "Ta không sao, em đừng cầu xin, vô ích thôi". Như Cơ vội vàng tiến lên đỡ lấy Hi Triệt, thương xót không thôi: "Lần nào bị phạt trượng côn huynh cũng bị trọng thương, tổn thương đến xương cốt".
Hi Triệt nằm trên đùi cô, ho khan hai tiếng, chật vật nói: "Chỉ là chịu vài cái đánh, sẽ không yếu ớt như vậy".
Như Cơ đau lòng ôm lấy hắn, trong lòng oán hận vô cùng, chỉ phải cố nén giận dữ: "Muội sẽ bắt bọn họ phải trả giá, muội sẽ giết thằng nhãi con đó". Lời nói của cô quyết liệt đến mức Hi Triệt không dám tin chỉ là nói đùa, hắn lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, khuyên nhủ: "Đừng, hắn dù sao cũng là đệ đệ của chúng ta, thủ túc tình thâm không thể ra tay với người cùng một nhà".
Như Cơ đỡ hắn ngồi dậy, cười nhạo nói: "Nếu không nể tình trong người hắn chảy chung dòng máu với chúng ta, thì hắn đã chết trong tay muội trăm ngàn lần rồi", cô nói vậy nhưng đôi mắt cô lại phát sáng kì lạ: "Với cả muội đâu có nói về thằng em vô dụng của chúng ta".
Hi Triệt ngạc nhiên, cổ họng tanh nồng mùi máu: "Em nói cái gì?"
Như Cơ không sợ hãi, đón nhận ánh mắt của Hi Triệt, bình tĩnh nói: "Muội sẽ giết hắn, ăn thịt uống máu hắn cho hả dạ". Hi Triệt chấn động: "Chuyện này không được phép mang ra nói đùa được đâu".
Như Cơ cười lạnh: "Không đùa, muội chưa từng nghiêm túc hơn thế. Nếu đổi lại là huynh nhìn thấy muội bị thương thì huynh cũng sẽ làm như vậy thôi". Trong lòng Hi Triệt thoáng một chút an ủi, hắn mừng vì cô hiểu và tin tưởng hắn như vậy, khẽ vuốt má cô, hắn ôn nhu nói: "Không uổng công ta thương yêu em".
Như Cơ ôm trầm lấy hắn, dùng đôi tay thon gầy của mình choàng qua người hắn như cùng nhau tìm chút dũng khí nương tựa vào: "Bây giờ thì không ngăn cản muội giết hắn nữa sao?"
Hi Triệt vuốt ve mái tóc tỏa mùi thơm ngạt ngào của cô, ôm chặt cô vào lòng: "Hãy để chuyện đó cho ta, ta sẽ săn lùng hắn, hạ gục hắn, còn em chỉ việc ăn tươi nuốt sống hắn".
Khoé miệng nở ra một nụ cười nhỏ nhưng trong mắt lại xuất hiện tia bén nhọn mà lạnh lùng thỏa mãn: "Nghe giống như thiên đường vậy". Ngay lúc này cả hai đều đắm chìm trong những ý tưởng gian ác và hay tuyệt của mình, không cần phải nói ra thành lời, nội tâm của hai người đều hắc ám như cùng một dòng chảy kỳ dị.
Hội săn trên núi là hành động tự do, muốn tham dự cứ đi thẳng vào rừng, Hạo Thiên chỉ đem Trường An đi cùng, hai người đi được một lúc thì nghe có tiếng huyên náo từ xa, một đám thanh niên nhìn có chút quen mắt đang tụ tập, hình như là bọn người mà Hạo Thiên đã gặp ở ngự hoa viên cùng chơi đá cầu. Cả đám đang cười đùa, quây thành một vòng xung quanh một người, từ khoảng cách này không thể nhìn rõ mặt mũi và người này còn đang cúi đầu dường như cầu xin:
"Ta chỉ là binh lính canh gác các chốt chặn trên núi, làm ơn, tha cho ta đi".
Một giọng cười khả ố cất lên, không ngừng vừa cười vừa buông lời bỡn cợt: "Đợi đã, ngươi có thể giúp bọn ta một việc đấy".
Chàng trai nhìn xung quanh như mong muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của người nào đó đi qua, vội nói: "Nếu các người muốn đi đến thung lũng, ta có thể chỉ cho các người con đường ngắn nhất đến đó".
Tên kia vờ hỏi: "Thế ư?'.
Chàng trai vội vã gật đầu, nhanh tay lấy tấm bản đồ giơ ra trước mặt gã, hấp tấp nói:" Ta có tấm bản đồ đây, các người đang đi trên đường chính, ta đề nghị các người nên đi đường này, nó ngắn nhất và có nhiều thú hoang hơn ", hắn vừa nói vừa nhiệt tình chỉ đường trên tấm bản đồ, những người xung quanh chỉ cười tà hầu như không có ai thực sự để tâm đến lời hắn nói.
Chàng trai bị những ánh mắt chòng chọc ngó nhìn càng thêm co rụt người lại, bàn tay cầm tấm bản đồ run như cây sậy:" Ngươi cứ giữ nó ". Đối phương chỉ tuỳ tiện quăng tấm bản đồ cho tên đứng sau, cười nói:" Còn một việc nữa không biết ngươi có thể giúp bọn ta không?'
Chàng trai nuốt xuống một ngụm nước bọt, run rẩy hỏi: "Chuyện gì?"
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ gian tà: "Giúp chúng ta giải tỏa một chút căng thẳng..", chúng cười lên hô hố rất khó chịu: "Biết điều thì đi theo bọn ta chơi đùa một chút, thời tiết oi bức như vậy, sao không đi làm vài ly?"
Chàng trai nghe ra có điều không ổn, lập tức tìm cớ trốn tránh: "Trong giờ trực không được phép uống rượu".
Gã vô ý cười rõ to, giọng khinh khỉnh:: "Sợ gì chứ? Bọn ta đều là con cháu gia tộc lớn trong kinh thành, không ai dám động vào", gã lôi kéo tay cậu trai: "Chúng ta sẽ tìm ra chỗ để vui vẻ thôi". Chàng trai lập tức hất mạnh cái tay kia ra như thể đó là thứ gì đó ghê tởm lắm, hắn rùng mình: "Cút đi chỗ khác chơi, ta không có thời gian vui đùa với lũ cặn bã chúng mày". Cả bọn không những không sợ còn cười vô cùng tục tĩu: "Thật là một tên cứng đầu, còn dám đe dọa bọn ta sao?", tên vừa nói xong còn muốn đưa tay lên sờ mặt người kia nhưng bị hắn hung hăng gạt đi: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi chỉ là một tên lính quèn, bọn ta có giết chết ngươi tại đây cũng không có vấn đề gì, khôn hồn thì mau đi theo bọn ta chơi đùa một chút", gã hơi cúi xuống cười vẻ dâm tà: "Nếu làm tốt sẽ có thưởng đấy, một số tiền rất lớn, đảm bảo cả đời này ngươi cũng chưa từng thấy qua".
Chàng trai trợn mắt, trong miệng lẩm bẩm chửi rủa bằng tiếng địa phương, nghe phát âm giống như: ".. hố phân.."
Đám người kia cũng mang máng nghe được chữ có chữ không, biết hắn đang chửi mình thì không cười nổi nữa, quát lên: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Chàng trai căm tức nhìn gã, thình lình phun một miếng nước bọt vào ngay cái bản mặt xấu xí kia, mắng chửi: "Đồ con lợn bẩn thỉu, hôi hám và bốc mùi như phân".
Tên kia sững sờ đơ người mất vài giây, đôi mắt trợn trừng như mắt lợn luộc, gã cay cú lấy ống tay áo lau mặt, rống lên: "Đánh hắn cho ta". Cả đám giật mình tỉnh lại, gương mặt hằm hằm nhìn chàng trai, dọa dẫm: "Ngươi chết chắc rồi".
Chàng trai cũng không chịu yếu thể, nhanh chóng rút kiếm ra: "Có giỏi thì thử xem". Tên kia nhìn khí thế liều mạng của hắn cũng biết sức mình đến đâu nhưng cố dọa cho oai: "Xem bộ dáng ngươi kìa, chưa từng thấy tên lính nào mặt trắng như vậy, ngươi ở trong quân doanh là làm lính hay làm quân kĩ, đồ đê tiện chuyên đi câu dẫn nam nhân", gã càng nói càng khó nghe, những kẻ còn lại cũng vừa cười vừa nói những lời dơ bẩn vô cùng buồn nôn.
Người nọ không chịu được bị sỉ nhục, rít lên một tiếng: "Tao sẽ xé toạc lưỡi mày ra khỏi cổ họng", dứt lời hắn vung kiếm, chỉ nghe một tiếng rú lên, xuất thủ nhanh nhẹn, tên kia đã bị chém cho một đường vào cánh tay ngã dúi xuống đất, may mà có kẻ đỡ dậy nếu không đã ngã úp mặt xuống. Loại công tử bột yếu ớt này cho dù đi dạo trong vườn cũng phải có năm người theo hầu thì làm sao chịu được đao kiếm, nhìn thấy máu thì sợ đến suýt ngất: "Máu.. ngươi dám làm bị thương công tử nhà quan, cha ta sẽ chém đầu ngươi".
Chàng trai khinh thường chĩa kiếm về bọn chúng, tức giận đỏ cả mặt: "Chạy đi, chạy về nhà và bám váy mẹ mày mà khóc lóc'. Gã hét lên, đẩy đám bạn đang co rúm người vì sợ hãi lên phía trước:" Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, lên cho ta, hôm nay ta phải làm thịt hắn ". Cả đám năm người vây một người lại, Hạo Thiên không nhìn nổi nữa, ra hiệu cho Trường An đi ra xử lý. Trường An tuân mệnh, ba bước thành hai chạy tới chặn đường:" Dừng tay! ". Cả bọn thấy người đến thì hoảng hốt:" Ngươi là ai? Ở đây không có chỗ cho kẻ bao đồng ".
Trường An lạnh mặt lập tức quát to:" Làm càn! Có lệnh bài của điện hạ ở đây, làm sao ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ, tuỳ ý phạm thượng ", y giơ lên lệnh bài bằng vàng ra phía trước, tượng chưng cho thân phận tôn quý tối cao của điện hạ. Bọn chúng sắc mặt đại biến, dưới chân hơi lảo đảo một cái vội quỳ mọp xuống. Trường An chướng mắt đám cặn bã này từ lâu, tiện chân đạp ngã một tên, đè lên mấy tên phía sau. Tên cầm đầu thấy vậy hăm dọa:" Cha ta là tông nhân phủ tông nhân lệnh, ngươi dám động đến ta? Cha ta là mệnh quan triều đình được hoàng đế phong thưởng, một tên thị vệ như ngươi mà cũng dám ở đây lên mặt? Ta sẽ bảo cha ta xử ngươi tội chết ".
Trường An mặc bộ y phục của thị vệ cấp cao, khí thế hơn người, khoanh tay sau lưng nói:" Cha ngươi cũng to quá nhỉ? Còn có quyền ban chết cho người khác, ta cứ tưởng chỉ có bệ hạ mới có quyền sinh quyền sát trong tay, xem ra cha ngươi còn lớn hơn cả bệ hạ đấy! ".
Tên kia trong lòng hoảng sợ biết mình vừa vạ miệng liền vội vàng nói:" Không đúng, là ngươi vu khống, ta không hề có ý đó ". Trường An mặt lạnh như nước, không chút báo trước đã giơ chân ra đạp vào ngực gã:" Nói thì phải nghĩ, tội của ngươi nhẹ thì chém đầu, nặng thì lăng trì xử tử ". Gã làm sao có thể chịu nhục bèn vùng dậy vung tay đánh người, nhưng Trường An dễ dàng đánh ngã, chút trò mèo này sao có thể bì được với hộ vệ được rèn luyện trong cấm quân:
" Chỉ là chánh tam phẩm mà dám lên giọng ở đây giễu võ dương oai ban ngày ban mặt đi ức hiếp người vô tội ", y dùng kiếm gõ đầu từng người, đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ:" Tưởng con ông cháu cha mà ta sợ sao, cho dù có cha ngươi ở đây ta cũng sẽ đánh ngươi đến mức cha ngươi không nhận ra mới thôi ".
Thấy thái độ Trường An ngang ngược bất chấp như vậy, cả bọn sợ hãi chịu nhục cầu xin, đúng là xui xẻo ba đời mới gặp phải người này. Trường An nghĩ thầm nếu để điện hạ lộ mặt thì bọn này có cho thêm mạng cũng không đủ đền tội:
" Còn không mau cút, lời lẽ dơ bẩn như lúc nãy đừng để chủ nhân ta nghe thấy một lần nữa, nếu không đến cha ngươi cũng không cứu nổi ngươi đâu ". Trường An nhìn sang người lính phía sau, lúc này đến gần mới thấy khuôn mặt rất ưa nhìn, làn da còn đặc biệt trắng như thạch cao, trông có vẻ kì quái nhưng có chút nam sắc, thảo nào bị đám chó má này trêu đùa giữa đường, chỉ thấy đối phương khẩn chương lắc đầu, quần áo chỉnh tề cũng xem như không có việc gì. Trường An cũng không muốn lún sâu vào việc này, chỉ gật đầu một cái rồi quay đi. Đứng trước cả một đám người đang xấu hổ nhục nhã bị chỉnh chết, chàng trai chỉ muốn cất tiếng cười lớn, lúc nãy thì sĩ diện là vậy, nhưng đến khi đao kề bên cổ thì chỉ biết run lẩy bẩy như chó bị ướt nước.
Lúc này Sở Hy cũng vừa phóng ngựa tới, nhìn một lượt đã đoán dược tám, chín phần, cái tên A Dương này tật xấu khó bỏ, nhìn tên lính ở một góc chắc hẳn là nạn nhân mới bị nhắm vào:" Ta đã nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có mà giở trò lưu manh đấy ra ".
A Dương lúc nãy bị dọa trong lòng đầy một bụng hỏa, bây giờ lại bị Sở Hy lên giọng dạy dỗ liền thô lỗ nói:" Ai cần ngươi dạy đời người khác, ngươi tưởng ngươi là cháu tướng quốc mà tự cho mình cái quyền bảo người khác làm gì à? Việc của ta không cần ngươi lo ".
Nể tình hai nhà có qua lại Sở Hy mới bảo gã điều tốt, ngược lại làm ơn mắc oán, tức giận nói:" Ta thèm vào quản chuyện của ngươi. A Dương, ngươi lỗ mãng cũng tuỳ chỗ, hôm nay nhiều nhân vật lớn có mặt, nếu ngươi dám làm ra chuyện trái đạo lý nào thì thái tử sẽ để cho ngươi yên sao, hầu gia cũng sẽ để cho ngươi yên sao? "
Bị nói cho không cãi lại được, mặt A Dương tái như con nhái, bất quá gã là một tên mạnh miệng lại không biết hối cải:" Ta mặc kệ, cho dù trời có sập cũng có cha ta gánh hộ ".
Sở Hy mỉa mai:" Cha ngươi gánh hộ? Gánh cho vô số tội như việc ngươi dùng quyền thế cả gan cưỡng bức ép chết dân nữ nhà lành, sau đó sợ người nhà cô gái đó làm to chuyện liền phóng hỏa giết người, giết chết cha và đệ đệ cô ta ", Sở Hy khinh bỉ ra mặt:" Ta khinh, đúng là ta có mắt như mù mới làm bạn với loại người như ngươi ".
Việc xấu bị bêu ra, A Dương mặt chuyển từ trắng sang xanh rồi lại xang đỏ, tức giận đi lên túm áo Sở Hy nhưng thị vệ bên cạnh nhanh chóng đứng ra ngăn lại, Sở Hy cười khinh:" Đúng là đồ con rùa, dám làm không dám nhận, ngươi có dám thề việc đó không phải do ngươi gây ra? ".
Nhìn đối phương cao lớn, A Dương chột dạ lùi về sau, chỉ mặt Sở Hy nói:" Sở Hy, ngươi là cái đồ giả nhân giả nghĩa, dám nói ta như vậy, được, hôm nay chúng ta tuyệt giao ".
Sở Hy cũng nhịn gã đã lâu, làm bạn với loại người này sớm hay muộn cũng sẽ rước họa vào thân, bị gã vạ lây, cũng thẳng thừng nói:" Nếu không phải có cha ngươi dung túng cho ngươi thì ngươi đã sớm mục xương trong tù rồi, với cái bản tính này của ngươi chỉ đi gây thù chuốc oán mà thôi. Ngươi không chịu thay đổi thì sẽ có ngày bị người khác đâm chết ", nói xong Sở Hy cũng không thèm liếc mắt một cái đã cho ngựa đi qua, để lại gã chôn chân một chỗ.
Cuộc đi săn này cũng không tính là thú vị, Hạo Thiên đi một lúc trông thấy một đoàn người đeo cung tên săn bữa tối đang phi nước kiệu qua đồng kiều mạch. Thấy hắn nhìn, cậu con trai chạc tuổi lúc bị đánh ngã xuống sàn đấu võ ngồi trên mình ngựa giơ tay vẫy vẫy, hắn không nhớ rõ nhưng đó là con trai út của hầu gia thì phải. Lần khác, Hạo Thiên nhìn thấy vài người chạy xuyên qua cánh rừng đang đuổi theo con gì đó, cũng không biết là heo rừng hay nai. Hạo Thiên với những loại thú săn tầm thường này không gợi nổi hứng thú, chỉ chạy chậm ngựa như đang đi dạo, bỗng nghe có tiếng gọi từ đằng sau:" Điện hạ, xin chạy chậm lại ".
Sở Hy đuổi tới, vừa thở mệt vừa đưa tay quệt mồ hôi trên trán, lại không nhìn thấy một con thú săn nào bị treo trên lưng ngựa, tò mò hỏi:" Điện hạ không săn được con vật nào sao?'
Hạo Thiên sửa lại: "Chưa săn chứ không phải không săn được".
Sở Hy vội cười làm lành: "Có nghĩa là điện hạ đang chờ đợi một con mồi thích hợp?". Một con mồi xứng đáng để bỏ công sức và đủ táo tợn để khơi dây nhiệt huyết trong người, Hạo Thiên nghĩ thầm, hắn chỉ thờ ơ tiếp tục cho ngựa chạy đi. Sở Hy vẫn mặt dày bám theo, thắc mắc hỏi: "Sao điện hạ lại đeo mặt nạ vậy? Sợ thu hút sự chú ý của người khác sao, nhưng cho dù người mang mặt nạ thì người vẫn gây chú ý thôi".
Hạo Thiên nhìn Sở Hy, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta không sợ gì cả, bọn họ sợ ta". Đúng là hắn không thích bị người khác dòm ngó dung mạo của mình nhất là những chỗ đông người, nhưng lý do chính để hắn mang mặt nạ vì đơn giản không cần thể hiện biểu cảm trên gương mặt. Hơn nữa chiếc mặt nạ Diễm Quỷ này cũng có tính thẩm mỹ cao, đặc biệt bí ẩn và có sắc thái riêng, không trộn lẫn với bất kỳ hình tượng nào khác. Cũng không biết mang mặt nạ để trấn áp những con quỷ khác hay là đang trấn áp con quỷ trong tâm.
Sở Hy không từ bỏ, vẫn kiên trì nói chuyện: "Người đến đây ngay từ lúc mở màn sao, điện hạ có thấy màn bắn cung của ta không?". Sở Hy hỏi dồn dập nhưng chỉ nghe điện hạ đáp lại hai tiếng ngắn ngủn: "Cũng tạm", lúc nãy Sở Hy đã chứng kiến sự lạnh lùng của điện hạ nên hai chữ cũng được xem như nể mặt mũi. Sở Hy bám theo sau, hai người một người liên tục nói còn một người lạnh nhạt đáp lại một, hai câu không hoàn chỉnh. Sở Hy nhìn sang Trường An, không khỏi cảm thán chủ tớ hai người này thật giống nhau, mặt lạnh như nước đá, cạy răng không nói một lời. Sở Hy cố gợi chuyên bằng cách tìm nhiều chủ đề khác nhau: "Điện hạ có xem Nhị tiểu thư Vũ Văn gia bắn cung không?", y nhớ lại mà không thôi ngưỡng mộ: "Cô ấy là một nguồn cảm hứng..". Trước khi nghe thêm bất kì lời vô nghĩa nào nữa Hạo Thiên đã cắt ngang: "Cô ta là một kẻ lừa đảo".
Sở Hy có chút bối rối khi nghe điện hạ nói vậy nhưng vẫn tiếp tục những suy nghĩ bay bổng của mình: "Cô ấy giống như một kẻ huỷ diệt vậy, cô ấy đến và.. bùm, cô ấy huỷ diệt tất cả, không nghi ngờ gì, ta sẽ tránh xa khỏi đường đi của mũi tên cô ấy bắn ra".
Hạo Thiên thở dài kiểu tha cho ta đi, chán nản nói: "Ngươi ba hoa quá nhiều, trò đó khá là vui vẻ cho đến khi ngươi không ngừng tâng bốc cô ta lên tận mây xanh, nó thật lố bịch".
Khi nghe thấy ngữ khí khét lẹt như vậy có nghĩa là đã đến lúc phải im lặng trước khi điện hạ thét ra lửa, Sở Hy không nghe thấy điện hạ hét lên nhưng có một tiếng hét thất thanh vọng ra từ sâu trong rừng, kéo theo đó là tiếng hô hoán. Một người toàn thân đầy máu lao ra đường, trông thấy mấy người ở bên đây, vội vàng vẫy tay gọi to: "Cứu mạng!", nhìn nam nhân cứ như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt vậy. Trường An sau khi xem xét quay lại nói ngắn gọn rằng những người này đang lần theo dấu vết của một con heo rừng, tuy bị trúng tên nhưng không đúng vào chỗ hiểm còn làm con heo nóng máu phát điên lao vào con người, một người đồng hành bị nó húc trúng, răng nanh sắc bén đâm lòi ruột, hất tung lên, đoàn người sợ hãi chạy tán loạn đến đây. Đúng lúc này nghe có tiếng "éc.. éc.." của con súc sinh lồng lộn lên, Sở Hy bản tính hiệp nghĩa vội thúc ngựa, tay sách cung tên chạy về hướng tiếng kêu phát ra, Trường An nhìn sang điện hạ, nhận được cái gật đầu đồng ý mới chạy đi. Bất quá Trường An mới đi chưa xa đã quay lại dặn: "Chờ thuộc hạ, người đừng đi lung tung, nơi này rất nguy hiểm". Hạo Thiên chỉ nghĩ lâu dần cũng không phân biệt được ai là chủ, ai là tớ. Tiếng kêu của con thú vừa bi thương vừa phẫn nộ điên cuồng.
Hạo Thiên không phải thấy chết không cứu mà nghĩ đến cảnh hỗn loạn máu me be bét vẫn là thôi đi, hắn còn không muốn bị vấy máu lên người đâu, có bao nhiêu con vật ôn nhuận thì không săn lại đi chọc giận một con súc vật đang hăng máu, suy cho cùng như thế mới phấn khích.
Hạo Thiên mặc kệ đám người kia, quay ngựa đi về hướng ngược lại, nhưng lại không để ý có một đám hắc y nhân âm thầm theo sau. Bên này cũng có tiếng người đang cãi nhau, thật là không biết đến đây săn thú hay săn người nữa, vẫn là cái tên A Dương kia nhưng gã đi một mình không có đồng bọn, có lẽ việc vừa rồi đã bị đả kích quá lớn nên lần này tự mình giải quyết. Hạo Thiên nhảy lên cành cây, hiên ngang ngồi hóng hớt chuyện thiên hạ, chỉ thấy tên A Dương và người lính khi nãy, cái tên này như một miếng rẻ rách, cho dù đã quẳng đi thật xa vẫn bay về lại, nhất định phải đi ức hiếp một tên lính quèn cho bằng được.
Quả thực A Dương sau khi bị sỉ vả tối tăm mặt mũi, gã đâm ra nghĩ quẩn đem hết sự bực tức đổ lên đầu người lính nọ, lòng nảy sinh ác ý không ăn được thì đạp đổ, đi theo người đó đến chỗ vắng vẻ thì chặn lại, định một đao giải quyết gọn.
"Ngươi định làm gì, nhục nhã cho người có học lại làm ra trò bẩn thỉu này, thật ghê tởm". Tên lính phun ra một tràng lăng mạ, A Dương nhìn khuôn mặt hắn mà trong lòng vẫn còn tiếc nuối, cứ như vậy không làm được gì đã phải vứt bỏ, gã đưa tay ra trước muốn kéo hắn vào lòng. Nhưng không ngờ người nọ nhanh ta hơn, vặn ngược tay gã lại, nghe có tiếng kêu răng rắc, khớp xương bị vặn nát. A Dương kinh hoảng đau đến xanh mặt, bất ngờ vì tên này lại biết võ công, trán vã đầy mồ hôi, nhìn một tay đã gần như phế của mình gã như điên cầm đao xông tới. Chàng trai đã đoán trước được ý đồ, thân thủ nhanh nhẹn, đạp người lên cây lấy đà lộn ngược người lại, nhào một vòng ra phía sau lưng gã rồi lại tung người nhắm vào phần gáy lấy chân đạp một cái. A Dương đập mạnh người xuống đất, đầu óc như nở hoa, một cước đã bị hạ gục. Tên lính đi tới gần, nhìn kẻ đang nằm ở trên đất chật vật rên rỉ, đôi mắt hằn đầy những tia máu, thật muốn cứ thế mà phanh thây loại người này. Ngay từ lúc bị bọn chúng vây lại chịu sự sỉ nhục, trong lòng đã có sát ý nhưng ngại nhiều người cùng với thân phận bọn chúng nên đành nuốt hận quay đi, nào ngờ kẻ đê tiện này còn bám theo, ý đồ đen tối, hắn tương kế tựu kế dụ người đi sâu vào rừng, thuận thế đem kẻ này băm thây trăm mảnh, chết không đối chứng. Trong lòng hạ quyết tâm, chàng trai muốn tiến lên giẫm nát xương ống chân của tên kia để gã chịu đựng giày vò đến chết, nhưng tên A Dương như cảm nhận được sát khí dày đặc trên người hắn, nén cơn đau, nhân lúc hắn thất thần nhanh chóng vơ một nắm cát ném lên. Chàng trai bị đánh úp, đất cát bay vào mắt đau đớn, không nhìn thấy gì chỉ phải lùi lại, ho sặc sụa. A Dương chống đao đứng dậy, âm hiểm tiến đến.
Mi tâm Hạo Thiên nhảy dựng lập tức vung trường tiên lên, quất một roi làm A Dương văng vào cây, bụp một tiếng rơi xuống đất, máu từ miệng phun ra, trước ngực là một đường máu thịt nát bấy, máu tươi chảy ướt một mảng còn nhìn thấy xương ức ở bên trong. Tên lính dụi mắt vừa hay nhìn rõ mọi chuyện, Hạo Thiên nhảy xuống, nhìn A Dương như nhìn một cái xác chết. Ở bên kia mọi người đang săn thú vật, ở bên này cũng diễn ra một màn săn cầm thú.
Tên lính trông đến chiếc roi trên tay người đeo mặt nạ vẫn còn tích tích vài giọt máu, hắn hiểu người này vừa cứu hắn một mạng, vội quỳ xuống, chắp tay nói: "Đa tạ hai lần ơn cứu mạng của điện hạ".
Hạo Thiên thoáng ngạc nhiên: "Sao lại là hai lần, ta vừa mới ra tay cứu ngươi mà".
Hắn vẫn cung kính chắp tay: "Lần trước điện hạ không ra mặt nhưng là sai trợ thủ tới ứng cứu, lần này là lần thứ hai điện hạ trực tiếp ra tay", nói xong quỳ rạp xuống.
Hạo Thiên thấy người này tâm tư linh hoạt, nhạy bén cũng thấy không tồi bèn nói: "Đứng dậy đi, ngươi tên là gì?"
Người nọ đứng dậy phủi quần áo: "Nô tài tên Tiểu Tạ".
Hạo Thiên quan sát hắn, da trắng mắt hạnh, mặt mày sáng sủa, như vậy bị bọn mắt chó đó nhìn trúng, nam phong ở Đại Đồng cũng rất thịnh hành, thậm trí trong nhiều phủ đệ lớn trong kinh thành còn giấu giếm nuôi tiểu quan: "Ngươi biết võ công, còn giỏi là đằng khác, sao lúc đầu còn để bọn chúng khi dễ?"
Tiểu Tạ bị điện hạ sắc bén đánh giá cũng không sợ hãi, bình tĩnh nói: "Nô tài tự biết thân biết phận không dám tuỳ ý hành động, bộc phát hành sự chỉ sợ sau khi xong việc cũng sẽ bị bắt giữ đem đi xử trảm". Tiểu Tạ nhìn sang A Dương nằm bẹp dí một chỗ, không biết còn sống hay đã chết, vết thương trước ngực nhìn mà rợn người, ở đài tỷ võ hắn đứng dưới quan sát đã biết điện hạ vô cùng lợi hại, ra tay cũng rất hiểm.
Nhìn ra ánh mắt đầy hoài nghi của hắn, Hạo Thiên bình thản phóng khoáng nói: "Ta thấy ngươi nếu lúc nãy không bị đánh lén thì khẳng định còn ra tay tàn độc hơn ta nhiều, tình trạng của gã còn thảm hơn bây giờ", Hạo Thiên nhìn hắn, nhìn biểu tình trên mặt hắn, thâm ý đánh giá, nếu không nhầm thì tên này định hành hạ thê thảm rồi mới kết liễu tên A Dương kia, xương đùi là xương cứng nhất trên cơ thể, nếu mà trực tiếp bẻ gãy thì đau so với chết đi còn nhanh hơn, khen cho một phen ác tâm: "Ngươi không sợ có người điều tra ra được, đến lúc đó tội chết khó thoát sao?"
Tiểu Tạ bị điện hạ nhìn thấu mục đích của mình cũng không hề run sợ, thẳng nói:
"Người có tiền, có địa vị thì có thể chà đạp, ức hiếp kẻ dưới sao? Còn những người dân thường như chúng nô tài thì cứ phải nhẫn nhịn cho bọn họ giày xéo? Làm gì có công đạo như vậy, con giun xéo mãi cũng quằn, chó cùng rứt giậu đến lúc cũng phải vùng lên". Tiểu Tạ nói ra hết những suy nghĩ của mình không chút e dè, những gì hắn uất ức hắn đều bộc lộ ra, cũng không quản có động đến lòng tự ái của điện hạ, cho dù thực sự mạo phạm cũng coi như không có gì để mất. Ngược lại Hạo Thiên còn rất vừa lòng với những câu này của hắn, khảng khái lại ngông cuồng, có chút hợp ý. Tiểu Tạ nói xong còn đứng thẳng người, mặt không đổi sắc đợi điện hạ định tội, đột nhiên trong mắt loé lên, một mũi tên xuyên qua tán lá lao thẳng tới chỗ bọn họ, hắn nhanh chóng đẩy điện hạ xang bên cạnh, miệng hô lớn: "Có thích khách!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.