Thiên Sát Cô Tinh

Chương 20: Cướp cũng có đạo lý

Hiên Viên Noãn Ngữ

06/05/2017

♥Edit: Mun Tên bên trái không thèm nói lại nhưng vẫn dùng ánh mắt dâm tà như trước nhìn Duyên nhi, xem ra không hề đem lời nói của tên mặt sẹo để trong đầu.

Tên đầu trọc bên phải chỉ lạnh lùng cười, giống như cười nhạo lời nói của tên mặt sẹo, nhưng cũng không nói gì, tuy vậy trong mắt hắn đã nghĩ ra phương pháp khác.

Ánh mắt Duyên nhi tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm vào tên bên trái đang bỉ ổi nhìn mình, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn nhìn ta một lần nữa, ta sẽ phế mắt ngươi đi.”

Tên bên trái hơi giật mình, nhưng vẫn nhìn Duyên nhi như trước, dâm tà nói: “Tiểu mỹ nhân, nàng thật là lạnh lùng nha. Nhưng đại gia ta thích nhất là loại này, có ý nghĩa, ha ha ha…”

Nhóm cướp đều cười ha ha, chỉ có tên mặt sẹo vẫn giữ nguyên vẻ hung ác trên mặt. Khóe mắt Duyên nhi lóe lên một tia sát ý, thanh hình nhanh chóng vọt tới bên tên nam tử dâm tà trước mặt, cầm nhuyễn kiếm trên tay, lúc này nàng giống như Tu La đến từ địa ngục, tràn đầy sát khí và nguy hiểm.

Tên bên trái khiếp sợ nhìn Duyên nhi, trong mắt đầy sợ hãi, hắn cố giữ bình tĩnh, hung dữ nói: “Tiểu mỹ nhân, đại gia khuyên ngươi không nên từ chối, đại gia ta không phải dễ bắt nạt, đừng tưởng rằng cầm kiếm đã là giỏi, tài dùng độc của đại gia ta trên giang hồ cũng có tên tuổi lẫy lừng.”

Bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng nói ngọt ngào: “Duyên nhi, đừng làm bẩn tay tỷ, giết hắn không phải là quá lợi cho hắn sao? Tỷ phế tay chân lẫn mắt hắn đi, chúng ta còn phải lên đường nữa.” Giọng nói mềm mại của nàng vào trong tai người khác giống như giọng nói đến từ địa ngục, so với nữ Tu La trước mặt còn đáng sợ hơn.

Lúc này tên cướp mới cảm thấy đáng sợ, hắn run rẩy, giọng sợ sệt nói: “Tiểu mỹ nhân….. À không , nữ hiệp, van người bỏ qua cho ta, ta không dám….. nữa.” Miệng nói thế nhưng tay hắn đã cầm mấy cây ngân châm, chuẩn bị tìm thời điểm đánh lén Duyên nhi.

Nhuyễn kiếm trong tay Duyên nhi giống như ánh chớp, căn bản không thể thấy rõ, nhưng tại thời điểm bọn cướp lấy lại tinh thần, tên nam tử dâm tà đã nằm trên đất, đau đớn kêu la, mắt đã bị phế đi, khuôn mặt đầy máu, đáng sợ hơn là trên tứ chi của hắn đều có một vết thương, có vẻ như kinh mạch đều bị chặt đứt, trở thành một phế nhân.

Mà Duyên nhi đã quay về xe ngựa, khuôn mặt lạnh lẽo làm cho mọi người cảm thấy run rẩy, bọn cướp xung quanh không một ai dám bước lên, vẻ sợ hãi nổi lên rõ rệt, cuối cùng tất cả đều nhìn tên mặt sẹo và tên đầu trọc.

Mặt sẹo nhìn người nằm trên mặt đất đang đau đớn van xin mắng: “Hừ…. Đáng đời.”

Tên đầu trọc không nghĩ tới Duyên nhi lại lợi hại như vậy, hắn quay về hướng nhóm cướp kêu to: “Các anh em, yêu nữ này lợi hại hơn chúng ta. Nhưng các anh em đừng sợ, mọi người tiến lên, còn có ta lẫn mặt sẹo, các anh em không cần sợ hãi, hôm nay nếu ai dám trốn chạy, con mẹ nó, khi quay về ông đây sẽ giết hắn…”

Nhóm cướp vừa nghe thấy lời nói của tên trọc đầu liền liều mạng xông lên, dù sao cũng chết, không bằng liều mạng. Lúc này tên mặt sẹo la lớn: “Không ai được di chuyển, ai đi ông mày sẽ chém hắn.”

Nhóm cướp đứng yên, do dự không biết nên tiến lên hay không, mặt sẹo đặt đao xuống đất, chắp tay với Duyên nhi nói: “Vị cô nương này, ta muốn đấu cùng nàng một trận. Nếu ta thắng, ta chỉ cần tiền bạc của cô nương, sẽ không đụng tới hai vị, nếu ta thua, các ngươi liền rời đi, còn ta sẽ tùy cho cô nương xử lý, chỉ mong cô nương thả anh em của ta đi.”

Noãn Ngữ trong xe ngựa hờ hững nói: “Không tệ, đều là đàn ông, làm cướp cũng có đạo lý riêng của kẻ làm cướp, thế nhưng không biết anh em của ngươi có nghĩa khí giống ngươi không? Các ngươi muốn cùng chết hay là để hắn chết một mình?”



Nhóm cướp nghe thấy mặt sẹo hy sinh vì bọn họ đều lao lên can ngăn, xúc động nói với mặt sẹo: “Đại ca, tuy chúng ta là cướp nhưng cũng biết nghĩa khí, nếu lên thì cùng lên. Chúng ta tuyệt đối không để người chiến đấu một mình, đại ca…..”

“Đúng vậy, đại ca, chúng ta đều là anh em tốt, tuyệt sẽ không hy sinh người để sống cho qua ngày…..”

“Đại ca….. Chúng ta cùng tiến lên, ta không tin không đánh nổi hai người nhi nữ….”

“A………..” Vài tiếng kêu sợ hãi vang lên, chỉ thấy một tia sáng lóe lên, đã có mấy người nằm trên đất đau đớn rên la, ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể lăn lộn trên đất, trên người không có vết thương nhưng hai chân đều có vết kiếm chém, máu không ngừng chảy ra ngoài, có lẽ là hai chân đã bị phé.

Mà tên đầu trọc nằm cách mặt sẹo vài bước, hắn càng đau đớn hơn, hai chân đã bị chặt đứt, cả người không thể động đậy, đau đớn nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Duyên nhi cầm kiếm đứng trước xe ngựa, trên kiếm còn thấy từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống, nhóm cướp đều im lặng, sợ hãi nhìn người con gái vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, lo sợ người tiếp theo sẽ là mình.

Duyên nhi thờ ơ nhìn những hình người trên mặt đất đang đau đớn lăn lộn, hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là kết cục của những kẻ giả nhân giả nghĩa, các ngươi muốn chạy thì ta sẽ phế đi chân của các người, khiến các người luôn nhớ kỹ kết cục của kẻ tiểu nhân.”

Lúc này nhóm cướp mới hiểu được hóa ra mấy người này muốn nhân lúc hỗn loạn chạy trốn. Bây giờ họ cũng không thông cảm với những người này, muốn bỏ chạy, thật hổ thẹn, phế đi cũng đáng.

Noãn Ngữ trên xe ngựa để lại một bình sứ, lãnh đạm nói: “Đây là thuốc, chúng ta cũng không muốn làm hại tới ai, chỉ muốn họ nhớ kỹ bài học hôm nay, đối với loại tiểu nhân thì phải trừng trị như thế mới khiến cả đời chúng không quên được, về sau vẫn có thể đi lại, chỉ là không được hoạt bát như người bình thường thôi.”

Mặt sẹo nhặt bình thuốc lên rồi đem thuốc bôi vào những chỗ bị thương dưới chân những người kia. Bọn họ hô to một tiếng đau đơn rồi hôn mê bất tỉnh, nhưng miệng vết thương không hề chảy máu, tốc độ khép miệng cũng nhanh kinh người. Về phần đầu trọc, vì quá đau đớn do bôi thuốc mà tỉnh lại, sau đó lại ngất đi vì đau, máu trên chân hắt đã đông lại, thế nhưng về sau không còn cơ hội đi lại.

Mặt sẹo đứng dậy, xót xa nhìn đầu trọc bị mất đi hai chân lẫn tên dâm tà cuộn mình trên đất kêu đau, sau đó quay đầu nhìn Duyên nhi, nghiêm túc hỏi: “Cô nương, tuy trước đây bọn họ không đúng, nhưng cô nương cũng không thế nặng tay như thế! Người phế mắt lẫn hai chân bọn họ, chẳng phải họ sẽ trở thành người tàn phế, sống không bằng chết hay sao?”

Duyên nhi không thèm nhìn tới hai người trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Kẻ ác như thế để lại cũng gây họa cho người khác, bỏ đi không phải rất tốt hay sao?”

“Nàng! Tuy Vương Lục có nói lời sỉ nhục cô nương nhưng hắn đã biết ân hận, cũng giải thích với cô nương, thế nhưng cô nương vẫn phế hai mắt cùng tứ chi của hắn.” Mặt sẹo đau xót nói lời trách cứ: “Về phần đầu trọc, hắn quả là sai, nhưng ngay cả cơ hội chạy đi cô nương cũng không cho hắn, thế chẳng phải là quá độc ác sao!”

Giọng nói lạnh lùng của Noãn Ngữ từ trong xe ngựa truyền ra, “Ngươi thấy độc ác sao? Ngươi hãy xem trên tay tên kia có ngân châm hay không, đối với một tên tiểu nhân đê tiện, ta làm thế là đã quá tốt bụng rồi, hắn cực kỳ háo sắc nên chúng ta hủy mắt hắn. Hắn không biết hối cải nên chúng ta phế đi hai chân hắn, rất công bằng, đúng không?”



Mặt sẹo gỡ tay Vương Lục ra, quả nhiên thấy được mấy cây ngân châm, khiến hắn nghẹn lời,nói cũng không nói được. Hắn đứng dậy nói tiếp: “Vậy còn đầu trọc? Cô nương ra tay cũng quá hung ác rồi.”

Noãn Ngữ tiếp tục nói: “Hung ác? Ba người các ngươi là thủ lĩnh đúng không? Nếu là thủ lĩnh nên làm một tấm gương tốt, chạy trốn đã thêm một tội, huống chi chính hắn là người khiêu khích chiến đấu thì phải chịu trách nhiệm. Một tên chạy trốn giả nhân giả nghĩa, phế đi hai chân hắn là chúng ta đã quá khiêm nhường rồi.”

Mặt sẹo không còn lời nào để nói. Hắn ôm quyền, nghiêm túc nói: “Cô nương nói không sai, ta không còn lời nào để nói. Cô nương, nếu đã giải quyết xong hai tên bại hoại này, cô nương có đáp ứng lời đề nghị của ta hay không?”

“Ha ha, cách này không tồi…..” Noãn Ngữ cười khe khẽ, nàng nhẹ nhàng nói: “Duyên nhi, dù sao bọn họ cũng là người có đạo lý, tỷ cùng hắn so tài một trận đi, tối thiểu thì chúng ta cũng có thêm một người hầu, không phải sao.”

Duyên nhi gật đầu, thờ ơ nhìn mặt sẹo, lạnh giọng nói: “Được, nếu Noãn nhi đã nói vậy, ta sẽ cùng ngươi so tài một trận.”

Nhóm cướp đều tự động tránh ra tạo nên một khoảng trống, Duyên nhi lẫn mặt sẹo đứng ở giữa khoảng đất trống, hai luồng sáng đan xen vào nhau, thanh âm đao kiếm va chạm kích thích lỗ tai mọi người, mặt sẹo có chút không chịu nổi nhưng vẫn kiên cường chống trả.

Khóe miệng Noãn Ngữ cong lên, không thể phủ nhận rằng võ công và sức chịu đựng của tên mặt sẹo này không tồi, thảo nào có thể làm thủ lĩnh nhóm cướp, tuy Duyên nhi chỉ dùng bảy phần công lực, nhưng có thể kiên cường chống đỡ nhiều chiêu như thế, nghị lực của người này cũng rất được.

Cuối cùng “Bang” một tiếng, mặt sẹo bị chấn động phải lui về phía sau vài bước, hắn gắng gượng dùng đao đỡ cơ thể, không thể mình ngã xuống, nhưng khóe miệng vẫn tràn ra toàn máu tươi. Nhóm cướp lo lắng nhìn hắn, nếu không phải Duyên nhi vẫn đứng đó thì họ đã xông lên rồi.

Duyên nhi thu hồi nhuyễn kiếm, lãnh đạm nói: “Ta thắng, từ nay về sau ngươi chính là người hầu của Noãn nhi, hãy nhớ kỹ lời hứa của ngươi.”

Mặt sẹo hít sâu một hơi, đem ngụm máu sắp tràn ra trong miệng nuốt xuống, nặng nề gật đầu nói: “Được, ta đã thua, mặc cho các nàng xử lý, nhưng các nàng cũng phải tuân thủ lời hứa, không được làm hại các anh em của ta.”

Duyên nhi quay trở lại xe ngựa, xe ngựa từ từ tới gần mặt sẹo rồi ngừng lại, một bàn tay với ra, trên tay cầm một viên thuốc, Noãn Ngữ cười nhạt: “Ngươi ăn viên thuốc này đi, nội thương sẽ nhanh chóng lành lại.”

Mặt sẹo nhận viên thuốc lập tức nuốt xuống, quả nhiên hắn cảm thấy dưới đan điền mình có một luồng nhiệt bốc lên, sau đó giống như kỳ tích, nội thương dần dần lành lại. Hắn ôm quyền cảm động nói: “Tạ ơn cô nương, à không, tạ ơn đại ân đại đức của chủ tử.”

Noãn Ngữ thản nhiên nói: “Ngươi không cần tạ ơn ta, ngươi là người hầu của ta, chữa cho ngươi là điều tự nhiên, chẳng qua từ giờ trở đi ngươi cùng với một chữ cướp không còn quan hệ. Duyên nhi, tỷ vào đi, cho mặt sẹo đánh xe.”

Duyên nhi vào trong xe, cùng Noãn Ngữ nhìn nhau cười, mặt sẹo leo lên xe ngựa, đối mặt với nhóm cướp còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn liền ôm quyền, nghiêm túc nói: “Các anh em, làm cướp không phải kế sách lâu dài, các anh em vẫn nên tự động tìm kế sinh nhai khác đi, hẹn sau này gặp lại.” Xong đánh xe ngựa rời đi.

Nhóm cướp đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó nói vài câu rồi nâng người bị thương nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Sát Cô Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook