Chương 11: Cứu người
Hiên Viên Noãn Ngữ
06/05/2017
♥Edit: Mun
Noãn nhi nhìn về hướng trận tranh đấu nơi xa nói: “Duyên nhi. Ta biết tỷ không nhẫn nại được nữa. Đi thôi……..” Nàng hiểu Duyên nhi đã xắn tay áo lên rồi, nếu không để nàng ấy đi thì chắc nàng ta sốt ruột đến chết mất.
Duyên nhi hết sức phấn khởi, chạy nhanh qua. Noãn nhi nhìn dáng vẻ này của nàng, cười khe khẽ. Sau đó đi đến bắt mạch cho người nam tử. Vừa chạm tới mạch của nam tử, Noãn nhi hơi nhăn mày, khẽ cười nói: “Xem ra kẻ thù của ngươi rất hận ngươi. Vừa không cho ngươi chết vừa hủy hoại ngươi. Coi như vận khí ngươi tốt, gặp phải ta.”
Noãn nhi nâng nam tử dậy, lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng nam tử, rồi đưa tay điểm vài huyệt đạo trên lưng nam tử. Nam tử phun ra một ngụm máu đen rồi ngất đi. Noãn nhi cho hắn ăn một khối đan dược khác. Nhìn thấy màu môi và sắc mặt nam tử khôi phục bình thường mới đứng lên nhìn về phía trận tranh đấu.
Ở giữa trận chiến, Duyên nhi không hề có dáng dấp thùy mị mà giống như một ma nữ xuất hiện từ địa ngục. Toàn thân tỏa ra hàn khí, làm người ta vô cùng sợ hãi. Ánh kiếm của nàng di chuyển rất nhanh, nhanh đến mức trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy ngân quang lập lòe. Một kiếm tiêu diệt một người. Chẳng bao lâu những sát thủ kia đều chết dưới kiếm của nàng, không những thế tất cả đều bị một kiếm chém ngang cổ mà chết.
Duyên nhi nhìn về phía mấy nam tử đang chết lặng người bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói: “Không có việc gì, chủ tử nhà các ngươi đanh ở cạnh Noãn nhi, chúng ta đi thôi.” Nói xong liền bước đi, dường như tâm trạng đang rất tốt.
Trên người những nam tử kia đều bị thương, họ xoa nhẹ miệng vết thương, cố gắng theo sau nàng. Ánh mắt họ họ nhìn nàng đều mang theo sự ngưỡng mộ lẫn hoảng sợ nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chủ tử họ như thế nào, còn lại những chuyện khác đều không quan trọng.
Rất nhanh, họ đã đến chổ Noãn nhi, nhìn thấy nam tử nằm trên mặt đất liền nhanh chóng tiến lên bao quanh, vẻ mặt lo lắng. Noãn nhi lạnh nhạt nhắc nhở: “Hắn chưa chết đâu, đứng xa ra một chút.”
Mấy nam tử kia vừa nghe thấy lời nói của Noãn nhi liền dừng chân, nôn nóng nhìn nam tử trên mặt đất không nhúc nhích kia. Cuối cùng một nam tử mở miệng dò hỏi: “Vị cô nương này, hiện tại chủ tử nhà ta không có việc gì chứ?”
Noãn nhi lắc đầu, ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại. Duyên nhi giơ ngón tay lên, thở dài một tiếng, dùng tay ra hiệu cho bọn họ nhất định phải im lặng, nếu không cũng không sống được. Sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh Noãn nhi nhắm mắt lại…..
Những người còn lại nhìn về phía nam tử vừa nói chuyện kia, thấy nam tử đó lắc đầu liền ngồi xuống nhìn chằm chằm vào người nằm trên mặt đất. Xem ra đã không còn gì phải lo lắng nữa, bọn họ liền ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm qua rất nhanh. Trời vừa sáng, Noãn nhi cùng Duyên nhi liền mở mắt. Mấy người trên mặt đất vẫn còn ngủ say, chỉ có một nam tử canh giữ xung quanh còn mở mắt. Xem ra bọn họ thay nhau trông coi.
Noãn nhi đứng lên đi tới hướng rừng cây, Duyên nhi đi ngay sau nàng, tốc độ của hai người rất nhanh, nam tử kia căn bản không kịp ngăn lại, vừa mở miệng gọi: “Cô nương…………..” thì người kia đã đi xa, kêu cũng vô dụng.
Tiếng kêu của hắn khiến những nam tử đều tỉnh giấc. Trong lúc bọn họ đang hỏi chuyện gì vừa xảy ra thì người trên mặt đất cử động nhẹ, mắt hơi mở, mơ mơ màng màng nhìn cảnh tượng xung quanh. Chổ này giống như nơi ngày hôm qua…. ta không chết sao? Ta còn sống….. chính người kia đã cứu ta…….
“Chủ tử…..” Những người xung quanh đi lên, ngay lập tức bao quanh nam tử kia, lo lắng hỏi……..
Nam tử hơi hơi nhíu mày, không hề để ý tới câu hỏi của họ, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm gì đó, đến khi thấy được bao vải trên mặt đất mới thở phào nhẹ nhõm………. May là vẫn chưa đi…………
“Các ngươi đang làm cái gì, đừng vây quanh hắn!” Một tiếng nói ngọt ngào cắt ngang tất cả, trong giọng nói có chút tức giận. Mấy nam tử kia nhanh chóng lùi về sau vài bước, tạo một khoảng trống cho người trên mặt đất.
Nam tử trên mặt đất nhìn về phía Noãn nhi đang đi, hơi sững sờ. (Mun: Thôi rồi. Thế là lại một nạn nhân của tiếng sét ái tình cháy đen thui =)) Amen !) Nữ tử này đẹp quá. Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng toàn thân người kia toát lên khí chất phiêu phiêu dục tiên. Nhớ tới việc tối qua Noãn nhi ra tay cứu giúp, hắn nhìn Noãn nhi nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương…… Tại hạ là Thượng Quan Phong. Đây là năm thị vệ của ta. Xin hỏi quý danh cô nương là gì?”
Những người còn lại đều chắp tay nói ra danh tính, “Hoành phi” “Hồ lăng” “Lục thiển” “Vương tề” Tần siêu”. Sau đó tất cả đồng thanh nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”
Noãn nhi liếc nhìn bọn họ rồi lấy ra một cái bình sứ đưa cho bọn hắn, nhàn nhạt nói: “Các ngươi tự bôi cho mình đi.”
Lúc này mấy thị vệ mới nhớ đến vết thương trên cơ thể mình. Mặc dù bị thương ngoài da nhưng cũng cảm thấy đau, nhận lấy bình sứ rồi nhanh chóng chạy tới rừng cây.
Duyên nhi cười khe khẽ, lấy lương khô đưa cho Noãn nhi rồi chuẩn bị làm thịt thú rừng. Noãn nhi nhìn Thượng Quan Phong, đưa lương khô cho hắn rồi nói: “Ngươi bị trúng độc, ăn trước đi! Ta là Tiêu Noãn Ngữ.”
Duyên nhi thấy Noãn nhi nói tên, cũng lén cười nói: “Còn ta là Tiêu Duyên.”
Thượng Quan Phong thấy Noãn nhi nói tên, vui mừng nhìn nàng định nói gì đó nhưng bụng lại phát ra âm thanh bất nhã. Trong nháy mắt, mặt hắn đỏ lên,ngượng ngùng nhìn Noãn nhi, tiếp nhận lương khô rồi ăn ngấu nghiến. Thật sự là hắn rất đói, tuy là thật xấu hổ nhưng hắn vẫn không nhịn được
Noãn nhi cười khẽ, nét mặt dưới khăn che hẳn là vô cùng xinh đẹp. Nàng bắt đầu nhóm lửa rồi nướng thú rừng Duyên nhi đã chuẩn bị. Mùi thơm nhanh chóng lan tỏa….
Năm thị vệ kia đã trở lại, thịt thú rừng cũng đã nướng xong., Noãn nhi chia cho mỗi người một chút rồi yên lặng ăn. Bữa ăn này thật sự yên lặng, còn có một chút ngại ngùng. Sự ngại ngùng này đến từ Thượng Quan Phong. Hắn ăn xong lương khô thì thấy hối hận, bản thân mình không nên ăn ngấu nghiến như vậy. Vào lúc ăn thịt thú rừng hắn cũng chú ý nhìn trộm Noãn nhi………
Ăn xong, Noãn nhi và Duyên nhi cầm bao vải chuẩn bị khởi hành. Thượng Quan Phong vội vàng gọi: “Tiêu cô nương……… Không biết hai vị cô nương muốn đi đâu?”
Noãn nhi dừng bước. Đúng vậy. Nàng muốn đi đâu? Thiên hạ rộng lớn như thế, mà nàng lại không biết gì về thế giới bên ngoài, vốn định đi đến đâu tính đến đó nhưng …. giờ nàng đã thay đổi chủ kiến. Nàng xoay người, nhìn Thượng Quan Phong nói: “Ta cứu mạng các người. Ngươi nợ ta một lần ân tình, đúng không?”
Thượng Quan Phong gật đầu, nghiêm túc nói: “Cô nương có nguyện vọng gì cứ việc nói. Nàng đã cứu chúng ta, cho dù cô nương yêu cầu gì, chỉ cần ta – Thượng Quan Phong có thể làm được nhất định không từ chối.” Lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy khó hiểu. Tại sao ta lại dễ dàng đồng ý với nữ tử này, hơn nữa lại không ghét việc nàng yêu cầu, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Ta vui vẻ vì cái gì…… (Mun: Haiz…. *thở dài* Yêu rồi nó thế. Trí tuệ giảm đi nhanh chóng. Phong ca: *lườm* Ngươi nói cái gì?. Mun: *vênh mặt* … *chạy* :)) )
Noãn nhi lắc đầu cười nhạt: “Không nghiêm trọng như thế. Ta chỉ muốn tới nhà ngươi ở vài ngày. Tới khi hiểu rõ sự tình bên ngoài ta sẽ rời đi.”
Thượng Quan Phong sững sờ vài giây rồi phấn chấn nói: “Đương nhiên là được rồi. Tiêu cô nương bằng lòng tới quý phủ của ta, ta vui mừng còn không hết. Việc này cũng không xem như là tại hạ hoàn lại ân tình cho cô nương được. Sau này, nếu cô nương có việc gì, tại hạ nguyện đem toàn lực giúp đỡ.” (Mun: đây có thể được coi là dấu hiệu của bệnh “dại gái” )
Năm thị vệ nhìn nhau ngơ ngác. Từ khi nào chủ tử trở nên nhiệt tình như vậy. Hắn đối xử với mọi người lạnh lùng, đối với mọi chuyện thì vững vàng bình tĩnh. Sao hôm nay lại trở nên không bình thường như vậy….
Nhưng Noãn nhi chỉ yên lặng gật đầu, đối với sự nhiệt tình của Thượng Quan Phong nàng không hề cảm nhận được, chỉ cảm thấy người này không tồi, biết báo đáp tri ân, mình cứu hắn quả không uổng phí…
Noãn nhi nhìn về hướng trận tranh đấu nơi xa nói: “Duyên nhi. Ta biết tỷ không nhẫn nại được nữa. Đi thôi……..” Nàng hiểu Duyên nhi đã xắn tay áo lên rồi, nếu không để nàng ấy đi thì chắc nàng ta sốt ruột đến chết mất.
Duyên nhi hết sức phấn khởi, chạy nhanh qua. Noãn nhi nhìn dáng vẻ này của nàng, cười khe khẽ. Sau đó đi đến bắt mạch cho người nam tử. Vừa chạm tới mạch của nam tử, Noãn nhi hơi nhăn mày, khẽ cười nói: “Xem ra kẻ thù của ngươi rất hận ngươi. Vừa không cho ngươi chết vừa hủy hoại ngươi. Coi như vận khí ngươi tốt, gặp phải ta.”
Noãn nhi nâng nam tử dậy, lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng nam tử, rồi đưa tay điểm vài huyệt đạo trên lưng nam tử. Nam tử phun ra một ngụm máu đen rồi ngất đi. Noãn nhi cho hắn ăn một khối đan dược khác. Nhìn thấy màu môi và sắc mặt nam tử khôi phục bình thường mới đứng lên nhìn về phía trận tranh đấu.
Ở giữa trận chiến, Duyên nhi không hề có dáng dấp thùy mị mà giống như một ma nữ xuất hiện từ địa ngục. Toàn thân tỏa ra hàn khí, làm người ta vô cùng sợ hãi. Ánh kiếm của nàng di chuyển rất nhanh, nhanh đến mức trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy ngân quang lập lòe. Một kiếm tiêu diệt một người. Chẳng bao lâu những sát thủ kia đều chết dưới kiếm của nàng, không những thế tất cả đều bị một kiếm chém ngang cổ mà chết.
Duyên nhi nhìn về phía mấy nam tử đang chết lặng người bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói: “Không có việc gì, chủ tử nhà các ngươi đanh ở cạnh Noãn nhi, chúng ta đi thôi.” Nói xong liền bước đi, dường như tâm trạng đang rất tốt.
Trên người những nam tử kia đều bị thương, họ xoa nhẹ miệng vết thương, cố gắng theo sau nàng. Ánh mắt họ họ nhìn nàng đều mang theo sự ngưỡng mộ lẫn hoảng sợ nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chủ tử họ như thế nào, còn lại những chuyện khác đều không quan trọng.
Rất nhanh, họ đã đến chổ Noãn nhi, nhìn thấy nam tử nằm trên mặt đất liền nhanh chóng tiến lên bao quanh, vẻ mặt lo lắng. Noãn nhi lạnh nhạt nhắc nhở: “Hắn chưa chết đâu, đứng xa ra một chút.”
Mấy nam tử kia vừa nghe thấy lời nói của Noãn nhi liền dừng chân, nôn nóng nhìn nam tử trên mặt đất không nhúc nhích kia. Cuối cùng một nam tử mở miệng dò hỏi: “Vị cô nương này, hiện tại chủ tử nhà ta không có việc gì chứ?”
Noãn nhi lắc đầu, ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại. Duyên nhi giơ ngón tay lên, thở dài một tiếng, dùng tay ra hiệu cho bọn họ nhất định phải im lặng, nếu không cũng không sống được. Sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh Noãn nhi nhắm mắt lại…..
Những người còn lại nhìn về phía nam tử vừa nói chuyện kia, thấy nam tử đó lắc đầu liền ngồi xuống nhìn chằm chằm vào người nằm trên mặt đất. Xem ra đã không còn gì phải lo lắng nữa, bọn họ liền ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm qua rất nhanh. Trời vừa sáng, Noãn nhi cùng Duyên nhi liền mở mắt. Mấy người trên mặt đất vẫn còn ngủ say, chỉ có một nam tử canh giữ xung quanh còn mở mắt. Xem ra bọn họ thay nhau trông coi.
Noãn nhi đứng lên đi tới hướng rừng cây, Duyên nhi đi ngay sau nàng, tốc độ của hai người rất nhanh, nam tử kia căn bản không kịp ngăn lại, vừa mở miệng gọi: “Cô nương…………..” thì người kia đã đi xa, kêu cũng vô dụng.
Tiếng kêu của hắn khiến những nam tử đều tỉnh giấc. Trong lúc bọn họ đang hỏi chuyện gì vừa xảy ra thì người trên mặt đất cử động nhẹ, mắt hơi mở, mơ mơ màng màng nhìn cảnh tượng xung quanh. Chổ này giống như nơi ngày hôm qua…. ta không chết sao? Ta còn sống….. chính người kia đã cứu ta…….
“Chủ tử…..” Những người xung quanh đi lên, ngay lập tức bao quanh nam tử kia, lo lắng hỏi……..
Nam tử hơi hơi nhíu mày, không hề để ý tới câu hỏi của họ, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm gì đó, đến khi thấy được bao vải trên mặt đất mới thở phào nhẹ nhõm………. May là vẫn chưa đi…………
“Các ngươi đang làm cái gì, đừng vây quanh hắn!” Một tiếng nói ngọt ngào cắt ngang tất cả, trong giọng nói có chút tức giận. Mấy nam tử kia nhanh chóng lùi về sau vài bước, tạo một khoảng trống cho người trên mặt đất.
Nam tử trên mặt đất nhìn về phía Noãn nhi đang đi, hơi sững sờ. (Mun: Thôi rồi. Thế là lại một nạn nhân của tiếng sét ái tình cháy đen thui =)) Amen !) Nữ tử này đẹp quá. Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng toàn thân người kia toát lên khí chất phiêu phiêu dục tiên. Nhớ tới việc tối qua Noãn nhi ra tay cứu giúp, hắn nhìn Noãn nhi nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương…… Tại hạ là Thượng Quan Phong. Đây là năm thị vệ của ta. Xin hỏi quý danh cô nương là gì?”
Những người còn lại đều chắp tay nói ra danh tính, “Hoành phi” “Hồ lăng” “Lục thiển” “Vương tề” Tần siêu”. Sau đó tất cả đồng thanh nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”
Noãn nhi liếc nhìn bọn họ rồi lấy ra một cái bình sứ đưa cho bọn hắn, nhàn nhạt nói: “Các ngươi tự bôi cho mình đi.”
Lúc này mấy thị vệ mới nhớ đến vết thương trên cơ thể mình. Mặc dù bị thương ngoài da nhưng cũng cảm thấy đau, nhận lấy bình sứ rồi nhanh chóng chạy tới rừng cây.
Duyên nhi cười khe khẽ, lấy lương khô đưa cho Noãn nhi rồi chuẩn bị làm thịt thú rừng. Noãn nhi nhìn Thượng Quan Phong, đưa lương khô cho hắn rồi nói: “Ngươi bị trúng độc, ăn trước đi! Ta là Tiêu Noãn Ngữ.”
Duyên nhi thấy Noãn nhi nói tên, cũng lén cười nói: “Còn ta là Tiêu Duyên.”
Thượng Quan Phong thấy Noãn nhi nói tên, vui mừng nhìn nàng định nói gì đó nhưng bụng lại phát ra âm thanh bất nhã. Trong nháy mắt, mặt hắn đỏ lên,ngượng ngùng nhìn Noãn nhi, tiếp nhận lương khô rồi ăn ngấu nghiến. Thật sự là hắn rất đói, tuy là thật xấu hổ nhưng hắn vẫn không nhịn được
Noãn nhi cười khẽ, nét mặt dưới khăn che hẳn là vô cùng xinh đẹp. Nàng bắt đầu nhóm lửa rồi nướng thú rừng Duyên nhi đã chuẩn bị. Mùi thơm nhanh chóng lan tỏa….
Năm thị vệ kia đã trở lại, thịt thú rừng cũng đã nướng xong., Noãn nhi chia cho mỗi người một chút rồi yên lặng ăn. Bữa ăn này thật sự yên lặng, còn có một chút ngại ngùng. Sự ngại ngùng này đến từ Thượng Quan Phong. Hắn ăn xong lương khô thì thấy hối hận, bản thân mình không nên ăn ngấu nghiến như vậy. Vào lúc ăn thịt thú rừng hắn cũng chú ý nhìn trộm Noãn nhi………
Ăn xong, Noãn nhi và Duyên nhi cầm bao vải chuẩn bị khởi hành. Thượng Quan Phong vội vàng gọi: “Tiêu cô nương……… Không biết hai vị cô nương muốn đi đâu?”
Noãn nhi dừng bước. Đúng vậy. Nàng muốn đi đâu? Thiên hạ rộng lớn như thế, mà nàng lại không biết gì về thế giới bên ngoài, vốn định đi đến đâu tính đến đó nhưng …. giờ nàng đã thay đổi chủ kiến. Nàng xoay người, nhìn Thượng Quan Phong nói: “Ta cứu mạng các người. Ngươi nợ ta một lần ân tình, đúng không?”
Thượng Quan Phong gật đầu, nghiêm túc nói: “Cô nương có nguyện vọng gì cứ việc nói. Nàng đã cứu chúng ta, cho dù cô nương yêu cầu gì, chỉ cần ta – Thượng Quan Phong có thể làm được nhất định không từ chối.” Lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy khó hiểu. Tại sao ta lại dễ dàng đồng ý với nữ tử này, hơn nữa lại không ghét việc nàng yêu cầu, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Ta vui vẻ vì cái gì…… (Mun: Haiz…. *thở dài* Yêu rồi nó thế. Trí tuệ giảm đi nhanh chóng. Phong ca: *lườm* Ngươi nói cái gì?. Mun: *vênh mặt* … *chạy* :)) )
Noãn nhi lắc đầu cười nhạt: “Không nghiêm trọng như thế. Ta chỉ muốn tới nhà ngươi ở vài ngày. Tới khi hiểu rõ sự tình bên ngoài ta sẽ rời đi.”
Thượng Quan Phong sững sờ vài giây rồi phấn chấn nói: “Đương nhiên là được rồi. Tiêu cô nương bằng lòng tới quý phủ của ta, ta vui mừng còn không hết. Việc này cũng không xem như là tại hạ hoàn lại ân tình cho cô nương được. Sau này, nếu cô nương có việc gì, tại hạ nguyện đem toàn lực giúp đỡ.” (Mun: đây có thể được coi là dấu hiệu của bệnh “dại gái” )
Năm thị vệ nhìn nhau ngơ ngác. Từ khi nào chủ tử trở nên nhiệt tình như vậy. Hắn đối xử với mọi người lạnh lùng, đối với mọi chuyện thì vững vàng bình tĩnh. Sao hôm nay lại trở nên không bình thường như vậy….
Nhưng Noãn nhi chỉ yên lặng gật đầu, đối với sự nhiệt tình của Thượng Quan Phong nàng không hề cảm nhận được, chỉ cảm thấy người này không tồi, biết báo đáp tri ân, mình cứu hắn quả không uổng phí…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.