Chương 27: Đào Lâm trận
Hiên Viên Noãn Ngữ
06/05/2017
♥Edit: Mun
Qua một đêm tới sáng, trên tóc ba người đều là sương sớm, sắc mặt tái nhợt, môi xanh tím, cứ như chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã xuống, ba con ngựa đứng dưới chân một ngọn núi, không ngừng thở hổn hển, xem ra đã rất mệt. May là Âu Dương Minh bỏ ra một số tiền lớn mua thiên lý mã, nếu không ắt là đã sùi bọt mép, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không đến nơi nhanh như thế.
Ba người xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn những tầng mây cao vút, không biết trong lòng đang nghĩ gì, khóe miệng Duyên nhi khẽ giật, khó tin hỏi: “Ngươi nói đây là Trích Tiên cốc? Làm sao lại ở trên ngọn núi, sơn cốc không phải là ở dưới chân núi hay sao?”
Âu Dương Minh khổ tâm cười nói: “Trích tiên cốc ở trong một sơn động trên đỉnh núi, ngựa chỉ có thể đưa chúng ta tới đây, đường tiếp theo chúng ta phải tự mình đi, hai nàng còn đi được không? Nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, sắc mặt các nàngđều kém lắm rồi.” Kỳ thật hắn cũng thế, qua một đêm gió sương, quần áo ẩm ướt, tay chân giống như vừa qua một đêm trong nước lạnh, đau từ ngoài vào trong, đau đến nỗi tê tê. Lần đầu tiên, hắm cảm giác ngọn núi này thật cao lớn.
Noãn Ngữ lắc đầu, dùng bàn tay vì đông lạnh đã chuyển sang xanh tím gạt nhẹ sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, kiên quyết nói: “Sợ gì, Duyên nhi, chúng ta đã từng sợ khi nào, chẳng qua chỉ là một ngọn núi, không lẽ làm khó được chúng ta sao?”
“Noãn nhi nói đúng, Noãn nhi, chúng ta lên đi, chẳng lẽ ngọn núi này làm khó được chúng ta sao?” Lời nói của Noãn Ngữ khiến Duyên nhi tự tin ngay lập tức. Nàng chà xát đôi tay xanh tím, cảm thấy đau đớn, nhưng cơn đau lúc này cũng không kể là gì, vì học võ chút đau đớn này đều nhịn được, hiện giờ lại đi sợ hãi một ngọn núi là làm sao, nếu để nhũ mẫu biết, chắc sẽ bị cười nhạo cho xem.
Âu Dương Minh mỉm cười, xốc lại tinh thần: “Được, chúng ta đi thôi, khó khăn tiếp theo cũng không ít đâu!” Hắn có điểm bội phục bọn họ, thân là nữ tử lại có thể kiên cường như thế, sự kiên cường của các nàng khiến người khác cảm động, làm cho hắn là nam nhân cảm thấy tự xấu hổ, chẳng qua chỉ là một ngọn núi mà thôi.
Ba người gắng sức khởi hành, nếu bình thường để các nàng lên núi trong nửa canh giờ không hề khó, nhưng bây giờ thân thể các nàng đều yếu ớt, không nói đến toàn thân bị lạnh cóng một đêm, ngay cả bụng cũng đói, hơn nữa càng đi lại càng đói, nếu không phải bọn họ có nội lực hộ thể, e rằng đã ngã xuống rồi.
Duyên nhi một bên leo núi, một bên nhẹ giọng nói thầm, “Trời ơi, sao tỷ lại quên mang đồ ăn, thật sự là sai lầm, làm tỷ đói bụng muốn chết……… Hiện giờ tỷ ăn gì cũng được, bất cứ chút gì cũng tốt…….”
Noãn Ngữ không thèm nhìn tới Duyên nhi, buồn cười nói: “Giữ sức để leo núi đi, tỷ nói nhiều như vậy làm gì, càng thêm lãng phí sức lực, lát nữa té xỉu muội sẽ để tỷ lại, như thế tỷ sẽ hết mệt nha.”
“Noãn nhi, thật nhẫn tâm mà, muội để tỷ ở đây, chẳng phải tỷ sẽ trở thành bữa tối cho dã thú sao? Tý không cần, cùng lắm thì tỷ không nói nữa.” Nói xong Duyên nhi mím môi, xem ra không định nói chuyện.
Không biết đã đi bao lâu, bọn họ phát hiện cây cối xung quanh đều biến thành rừng đào, đẹp lạ lùng, còn mang theo mùi thơm, khiến người ta thoải mái, cơn đói cồn cào đều biến mất, giống như cả người đang ở trong cõi bồng lai……..
Âu Dương Minh nhíu mày, kinh ngạc kêu lên: “Nguy rồi, đây là Đào lâm trận, mọi người không được để mùi hương của nó mê hoặc, nơi này là một mê cung, khiến người ta như lạc vào tiên cảnh, chính mùi này sẽ khiến người dần dần ngủ say, cảm giác đáng sợ đều biến mất, sau đó hạnh phúc chết đi…”
Duyên nhi nghe Âu Dương Minh nói xong nhanh chóng nín thở, vừa rồi nàng có hít vài hơi, mùi này thật dễ ngửi, hơn nữa lại thấy đỡ đói, Hàn Nhân này cũng thật lợi hại, có thể tạo ra một trận pháp như thế này….
Âu Dương Minh giải thích: “Không cần nín thở, chỉ cần tâm không có gì, sẽ không bị mùi hương của nó mê hoặc, duy trì hô hấp bình thường, mùi này sẽ không có hại với cơ thể, chỉ có tác dụng với người có dục vọng.”
Duyên nhi nhanh chóng khôi phục hô hấp bình thường, cố gắng đem dục vọng trong đầu biến mất, quả nhiên, khi phục hồi hô hấp bình thường thì cũng không còn cảm giác lơ lững, nhưng bụng lại càng đói, không thể không có dục vọng, đói bụng so với đi thì đương nhiên chết đáng sợ hơn…..
Noãn Ngữ chăm chú quan sát vùng rừng đào, nàng nhớ rõ vừa nãy còn ở trong rừng, tại sao bây giờ lại thành rừng hoa đào, hẳn là có điều kỳ lạ trong đó, Noãn Ngữ quay đầu về phía Âu Dương Minh, hỏi: “Ngươi có biết ra ngoài như thế nào không? Ta có cảm giác Đào lâm trận này không phải là trận pháp bình thường, bên trong có chút huyễn thuật*.” (*: a.k.a ma thuật :”>)
Âu Dương Minh nặng nề nói: “Nàng đoán không sai, mùi này chính là huyễn thuật, rừng đào này cũng là huyễn thuật, mà chúng ta đã tiến vào mê trận. Sư phụ đã nghiên cứu nhiều năm, đem trận pháp lẫn huyễn thuật kết hợp, cho dù người không bị huyễn thuật mê hoặc cũng không thể ra được, trừ khi chúng ta phá bỏ trận pháp, ta có thể phá trận pháp này, nhưng cần rất nhiều thời gian, chỉ e chúng ta không có đủ.”
Đáy mắt Noãn Ngữ hiện lên một tia sáng, “Nếu chúng ta không có thời gian, vậy mong lệnh sư hy sinh một chút!”
Âu Dương Minh nhìn Noãn Ngữ, mà Noãn Ngữ lấy một bao thuốc bột trong hành lý, sau đó vẩy trên một thân cây, sau đó Duyên nhi lấy trong hành lý một vật gì đó, thổi hai hơi, tạo nên ngọn lửa, Noãn Ngữ đưa ngọn lửa tới nơi có thuốc bột, cây kia dần dần bốc cháy, lửa càng ngày càng lớn, rất nhanh nương theo thuốc bột ,khiến cây cối đều bốc cháy, cây liền với cây, một gốc cây, hai gốc, ba gốc đều dần dần bốc cháy, càng lúc càng lớn….
Ánh mắt Âu Dương Minh biến hóa rất nhanh, biểu tình trên mặt trở nên khiếp sợ, đây là Đào lâm trận sư phụ đã nghiên cứu nhiều năm, vậy mà lại bị đốt cháy, hắn có thể tưởng tượng sau khi sư phụ biết sẽ tức giận như thế nào, nhưng sau đó hắn cũng khâm phục nữ tử này, đủ quyết đoán, đủ nhanh nhẹn, e rằng bây giờ chỉ có biện pháp này là nhanh nhất….
Đột nhiên rừng hoa đào đang bốc cháy biến thành rừng cây, lửa đang cháy to, còn có cảm giác nóng bức, Noãn Ngữ vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, hướng gió bây giờ cũng giúp mình, lửa đang cháy lên đỉnh núi, Hàn Nhân, ta rất muốn thấy ngươi không thoát được……..
Duyên nhi ngạc nhiên nhìn lửa càng lúc càng lớn, cảm giác nóng bức khiến người nàng đều hồng lên, mồ hôi tuôn nhanh, nhưng lửa đang lan tới đỉnh núi, khẳng định là Noãn nhi đã tính tới điểm này mới yên tâm phóng hỏa… (Mun: @@ các chị đốt rừng. E gọi kiếm lâm nhaaaa… >w<)
Âu Dương Minh đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nhìn thấy lửa đang lan tới đỉnh núi vẫn có chút lo lắng, nhưng hắn đoán là sư phụ đã biết, vừa rồi đã dỡ bỏ Đào lâm trận, lúc này hẳn đã đi dập hỏa, nếu không thì Trích tiên cốc sẽ bị đốt cháy. Chiêu này của Tiêu cô nương cũng thật lợi hại, không những phá Đào lâm trận, còn bức sư phụ phải đi ra.
Qua một đêm tới sáng, trên tóc ba người đều là sương sớm, sắc mặt tái nhợt, môi xanh tím, cứ như chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã xuống, ba con ngựa đứng dưới chân một ngọn núi, không ngừng thở hổn hển, xem ra đã rất mệt. May là Âu Dương Minh bỏ ra một số tiền lớn mua thiên lý mã, nếu không ắt là đã sùi bọt mép, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không đến nơi nhanh như thế.
Ba người xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn những tầng mây cao vút, không biết trong lòng đang nghĩ gì, khóe miệng Duyên nhi khẽ giật, khó tin hỏi: “Ngươi nói đây là Trích Tiên cốc? Làm sao lại ở trên ngọn núi, sơn cốc không phải là ở dưới chân núi hay sao?”
Âu Dương Minh khổ tâm cười nói: “Trích tiên cốc ở trong một sơn động trên đỉnh núi, ngựa chỉ có thể đưa chúng ta tới đây, đường tiếp theo chúng ta phải tự mình đi, hai nàng còn đi được không? Nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, sắc mặt các nàngđều kém lắm rồi.” Kỳ thật hắn cũng thế, qua một đêm gió sương, quần áo ẩm ướt, tay chân giống như vừa qua một đêm trong nước lạnh, đau từ ngoài vào trong, đau đến nỗi tê tê. Lần đầu tiên, hắm cảm giác ngọn núi này thật cao lớn.
Noãn Ngữ lắc đầu, dùng bàn tay vì đông lạnh đã chuyển sang xanh tím gạt nhẹ sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, kiên quyết nói: “Sợ gì, Duyên nhi, chúng ta đã từng sợ khi nào, chẳng qua chỉ là một ngọn núi, không lẽ làm khó được chúng ta sao?”
“Noãn nhi nói đúng, Noãn nhi, chúng ta lên đi, chẳng lẽ ngọn núi này làm khó được chúng ta sao?” Lời nói của Noãn Ngữ khiến Duyên nhi tự tin ngay lập tức. Nàng chà xát đôi tay xanh tím, cảm thấy đau đớn, nhưng cơn đau lúc này cũng không kể là gì, vì học võ chút đau đớn này đều nhịn được, hiện giờ lại đi sợ hãi một ngọn núi là làm sao, nếu để nhũ mẫu biết, chắc sẽ bị cười nhạo cho xem.
Âu Dương Minh mỉm cười, xốc lại tinh thần: “Được, chúng ta đi thôi, khó khăn tiếp theo cũng không ít đâu!” Hắn có điểm bội phục bọn họ, thân là nữ tử lại có thể kiên cường như thế, sự kiên cường của các nàng khiến người khác cảm động, làm cho hắn là nam nhân cảm thấy tự xấu hổ, chẳng qua chỉ là một ngọn núi mà thôi.
Ba người gắng sức khởi hành, nếu bình thường để các nàng lên núi trong nửa canh giờ không hề khó, nhưng bây giờ thân thể các nàng đều yếu ớt, không nói đến toàn thân bị lạnh cóng một đêm, ngay cả bụng cũng đói, hơn nữa càng đi lại càng đói, nếu không phải bọn họ có nội lực hộ thể, e rằng đã ngã xuống rồi.
Duyên nhi một bên leo núi, một bên nhẹ giọng nói thầm, “Trời ơi, sao tỷ lại quên mang đồ ăn, thật sự là sai lầm, làm tỷ đói bụng muốn chết……… Hiện giờ tỷ ăn gì cũng được, bất cứ chút gì cũng tốt…….”
Noãn Ngữ không thèm nhìn tới Duyên nhi, buồn cười nói: “Giữ sức để leo núi đi, tỷ nói nhiều như vậy làm gì, càng thêm lãng phí sức lực, lát nữa té xỉu muội sẽ để tỷ lại, như thế tỷ sẽ hết mệt nha.”
“Noãn nhi, thật nhẫn tâm mà, muội để tỷ ở đây, chẳng phải tỷ sẽ trở thành bữa tối cho dã thú sao? Tý không cần, cùng lắm thì tỷ không nói nữa.” Nói xong Duyên nhi mím môi, xem ra không định nói chuyện.
Không biết đã đi bao lâu, bọn họ phát hiện cây cối xung quanh đều biến thành rừng đào, đẹp lạ lùng, còn mang theo mùi thơm, khiến người ta thoải mái, cơn đói cồn cào đều biến mất, giống như cả người đang ở trong cõi bồng lai……..
Âu Dương Minh nhíu mày, kinh ngạc kêu lên: “Nguy rồi, đây là Đào lâm trận, mọi người không được để mùi hương của nó mê hoặc, nơi này là một mê cung, khiến người ta như lạc vào tiên cảnh, chính mùi này sẽ khiến người dần dần ngủ say, cảm giác đáng sợ đều biến mất, sau đó hạnh phúc chết đi…”
Duyên nhi nghe Âu Dương Minh nói xong nhanh chóng nín thở, vừa rồi nàng có hít vài hơi, mùi này thật dễ ngửi, hơn nữa lại thấy đỡ đói, Hàn Nhân này cũng thật lợi hại, có thể tạo ra một trận pháp như thế này….
Âu Dương Minh giải thích: “Không cần nín thở, chỉ cần tâm không có gì, sẽ không bị mùi hương của nó mê hoặc, duy trì hô hấp bình thường, mùi này sẽ không có hại với cơ thể, chỉ có tác dụng với người có dục vọng.”
Duyên nhi nhanh chóng khôi phục hô hấp bình thường, cố gắng đem dục vọng trong đầu biến mất, quả nhiên, khi phục hồi hô hấp bình thường thì cũng không còn cảm giác lơ lững, nhưng bụng lại càng đói, không thể không có dục vọng, đói bụng so với đi thì đương nhiên chết đáng sợ hơn…..
Noãn Ngữ chăm chú quan sát vùng rừng đào, nàng nhớ rõ vừa nãy còn ở trong rừng, tại sao bây giờ lại thành rừng hoa đào, hẳn là có điều kỳ lạ trong đó, Noãn Ngữ quay đầu về phía Âu Dương Minh, hỏi: “Ngươi có biết ra ngoài như thế nào không? Ta có cảm giác Đào lâm trận này không phải là trận pháp bình thường, bên trong có chút huyễn thuật*.” (*: a.k.a ma thuật :”>)
Âu Dương Minh nặng nề nói: “Nàng đoán không sai, mùi này chính là huyễn thuật, rừng đào này cũng là huyễn thuật, mà chúng ta đã tiến vào mê trận. Sư phụ đã nghiên cứu nhiều năm, đem trận pháp lẫn huyễn thuật kết hợp, cho dù người không bị huyễn thuật mê hoặc cũng không thể ra được, trừ khi chúng ta phá bỏ trận pháp, ta có thể phá trận pháp này, nhưng cần rất nhiều thời gian, chỉ e chúng ta không có đủ.”
Đáy mắt Noãn Ngữ hiện lên một tia sáng, “Nếu chúng ta không có thời gian, vậy mong lệnh sư hy sinh một chút!”
Âu Dương Minh nhìn Noãn Ngữ, mà Noãn Ngữ lấy một bao thuốc bột trong hành lý, sau đó vẩy trên một thân cây, sau đó Duyên nhi lấy trong hành lý một vật gì đó, thổi hai hơi, tạo nên ngọn lửa, Noãn Ngữ đưa ngọn lửa tới nơi có thuốc bột, cây kia dần dần bốc cháy, lửa càng ngày càng lớn, rất nhanh nương theo thuốc bột ,khiến cây cối đều bốc cháy, cây liền với cây, một gốc cây, hai gốc, ba gốc đều dần dần bốc cháy, càng lúc càng lớn….
Ánh mắt Âu Dương Minh biến hóa rất nhanh, biểu tình trên mặt trở nên khiếp sợ, đây là Đào lâm trận sư phụ đã nghiên cứu nhiều năm, vậy mà lại bị đốt cháy, hắn có thể tưởng tượng sau khi sư phụ biết sẽ tức giận như thế nào, nhưng sau đó hắn cũng khâm phục nữ tử này, đủ quyết đoán, đủ nhanh nhẹn, e rằng bây giờ chỉ có biện pháp này là nhanh nhất….
Đột nhiên rừng hoa đào đang bốc cháy biến thành rừng cây, lửa đang cháy to, còn có cảm giác nóng bức, Noãn Ngữ vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, hướng gió bây giờ cũng giúp mình, lửa đang cháy lên đỉnh núi, Hàn Nhân, ta rất muốn thấy ngươi không thoát được……..
Duyên nhi ngạc nhiên nhìn lửa càng lúc càng lớn, cảm giác nóng bức khiến người nàng đều hồng lên, mồ hôi tuôn nhanh, nhưng lửa đang lan tới đỉnh núi, khẳng định là Noãn nhi đã tính tới điểm này mới yên tâm phóng hỏa… (Mun: @@ các chị đốt rừng. E gọi kiếm lâm nhaaaa… >w<)
Âu Dương Minh đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nhìn thấy lửa đang lan tới đỉnh núi vẫn có chút lo lắng, nhưng hắn đoán là sư phụ đã biết, vừa rồi đã dỡ bỏ Đào lâm trận, lúc này hẳn đã đi dập hỏa, nếu không thì Trích tiên cốc sẽ bị đốt cháy. Chiêu này của Tiêu cô nương cũng thật lợi hại, không những phá Đào lâm trận, còn bức sư phụ phải đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.