Chương 4: Thi văn
Hiên Viên Noãn Ngữ
06/05/2017
♥Edit: Mun
“Hoàng thượng giá lâm……”. Một giọng nói mạnh mẽ chói tai vang lên. Một nam tử mặc áo bào màu vàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, anh tuấn, cao lớn, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt hòa nhã mà oai phong, đủ để khiến cho nữ tử vì hắn mà điên cuồng.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”. Tất cả mọi người nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.
Hiên Viên Tuyên chuẩn bị nói miễn lễ, bỗng đứng ngây người ra. Dường như hắn nhìn thấy Nghi Thủy, hoàng hậu của hắn. Tại sao Nghi Thủy lại xuất hiện ở đây? Sáu năm không gặp, không ngờ khi nhìn thấy nàng, tim hắn không kiềm được xúc động. Sáu năm, Nghi Thủy, nàng có biết ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ nàng, nhưng lại không có dũng khí đi tìm nàng. Bởi tất cả đều do ta sai, là ta hại nàng, và…..Noãn nhi…… Chỉ có rời xa khỏi nàng và con mới có thể bảo vệ hai người.
Hiên Viên Tuyên nhìn về phía tiểu nữ nhi bên cạnh Tiêu hậu, đó là Noãn nhi của hắn. Ánh mắt thật đẹp, đáng tiếc dưới mạng che mặt lại là….. Đều là tại hắn, là phụ hoàng không bảo vệ tốt cho con, Noãn nhi…..
Noãn Ngữ không hề thông thạo lễ tiết trong cung, nàng cũng không hiểu tại sao mọi người đều quỳ trước mặt nam tử này. Nàng dùng ánh mắt tò mò khéo léo nhìn nam nhân trước mắt.
Hiên Viên Tuyên cảm giác bản thân mình như sa vào ánh mắt như ngọc lưu ly này. Đẹp quá, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt đẹp như vậy, giống như đại dương mê hoặc lòng người, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác hổ thẹn.
Lão thái giám bên người hắn khẽ ho khan một tiếng. Lúc này Hiên Viên Tuyên mới lấy lại được tinh thần, nhìn thấy mọi người còn quỳ, vội vã nói : “Bình thân. Chúng ái phi ngồi xuống đi, đứng lâu sẽ mệt đó.” Giọng nói hắn dịu dàng quan tâm, khiến cho người khác có cảm giác như một cơn gió xuân tươi mát, nhưng vẫn có sự uy nghiêm. Đây là phong thái đế vương.
Hiên Viên Tuyên ngồi xuống bên cạnh Tiêu hậu, nhẹ giọng nói: “Nghi…… Hoàng hậu, sáu năm qua nàng không ra khỏi Kiền Trữ cung, sao hôm nay lại……..”
Bỗng dưng Tiêu hậu cắt lời hắn, bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không có việc gì. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Noãn nhi, tới gặp phụ hoàng của con đi!”
Noãn Ngữ nháy nháy mắt, kêu lên ngọt ngào: “Phụ hoàng, Noãn nhi thỉnh an phụ hoàng!”
Hiên Viên Tuyên hòa nhã gật đầu, cố gắng nói một cách yêu thương: “Noãn nhi, đã sáu năm rồi, không nghĩ là con đã lớn như vậy”. Đột nhiên hắn cảm thấy thật sự không biết nói gì. Đối với Noãn nhi hắn chỉ có áy náy hổ thẹn, thực sự không biết nên nói những gì.
Lúc này Tiêu hậu âu yếm vuốt ve mái tóc dài của Noãn nhi, điềm đạm nói: “Hoàng thượng, Noãn nhi cũng tham gia trận đấu ngày hôm nay.”
Hiên Viên Tuyên ngẩn người, Tuy hôm nay nói là tiệc trà chiều, thực tế là để kiểm tra trình độ học vấn của hoàng tử và công chúa. Nhưng Noãn nhi không phải là chưa từng được dạy dỗ chỉ bảo sao? Thật sự có thể tham dự cuộc thi này ư? Nhưng chứng kiến biểu hiện tự tin của Noãn nhi, hắn không kìm nổi nụ cười trên mặt. Hắn tin tưởng Nghi Thủy sẽ dạy dỗ hài tử này không hề thua kém so với những đứa trẻ khác.
Hiên Viên Tuyên mỉm cười nói: “Tốt. Nếu Noãn nhi muốn tham gia, trẫm làm sao có thể không đáp ứng được. Các hoàng nhi chắc sắp hết giờ học rồi. Lát nữa sẽ có đại học sĩ đến làm trọng tài, nếu ai chiến thắng, trẫm sẽ đáp ứng một nguyện vọng của người đó”. Những lời hắn nói chủ yếu là để giải thích cho Noãn nhi, nhưng cũng khiến cho các phi tử vô cùng phấn khởi.
Hiên Viên Tuyên vừa nói xong, năm bóng người nho nhỏ xuất hiện trong hoa viên, cung kính hướng Hiên Viên Tuyên hành lễ: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu phi…..”
Bọn họ đứng sau một nam tử trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, bộ dáng thư sinh. Hắn hướng Hiên Viên Tuyên hành lễ, cung kính quỳ lạy: “Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”
“Đại học sĩ ngồi xuống đi”. Hiên Viên Tuyên gật đầu hài lòng nói: “Tốt lắm. Các con đều đứng lên đi, đến ngồi bên cạnh mẫu phi của các con đi. Trẫm có vài điều muốn nói”
Tất cả đều ngoan ngoãn yên lặng ngồi xuống bên cạnh mẫu phi của mình. Nhưng mọi cặp mắt vẫn hướng về phía Noãn nhi đang ngồi cạnh Tiêu hậu. Quả thực bộ dạng Hiên Viên Tuyên rất anh tuấn, hơn nữa lại có các phi tử xinh đẹp, nên những đứa trẻ được sinh ra đều khôi ngô, đáng yêu.
Hiên Viên Tuyên tiếp tục nói: “Thực ra hôm nay trẫm muốn tổ chức cho các ngươi một cuộc sát hạch học vấn, mong các ngươi đừng làm trẫm thất vọng. Ngoài ra hoàng tỷ của các ngươi cũng muốn tham gia, các ngươi nhất định phải cố gắng hết mình. Đến đây thôi. Noãn nhi khác các ngươi, nàng có thể tự lựa chọn đề thi. Được rồi, cuộc thi bắt đầu! Đại học sĩ công bố đề đi!”
Đại học sĩ đứng lên, dò xét xung quanh, rồi mở miệng nói: “Đề thứ nhất rất đơn giản, ngẫu hứng làm ra một bài thơ, mô tả cảm nhận của các ngươi về mùa xuân.” Ánh mắt hắn tuy nhã nhặn nhưng lại mang theo nghiêm nghị, khiến dáng vẻ thư sinh của hắn hoàn toàn bị đè ép xuống.
Tất cả hoàng tử và công chúa đều sáng tác câu thơ, tuy rằng không thể coi là hoàn hảo nhưng đối với một đứa trẻ thì có thể tạm chấp nhận được. Tiếp theo chính là Hiên Viên Doanh, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh một lượt, kiêu hãnh ngẩng đầu, mở miệng nói:
“Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti tuyến.
Bất tri tế đối thùy tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao”
(Cây cao đã thành màu ngọc biếc
Vạn nhánh treo lủng liểng tơ xanh
Mềm thon lá nhỏ trên cành
Tháng hai gió bén ngót thành tiễn đao.
Hạ Tri Trương)
Đại học sĩ mỉm cười gật gật đầu, bài thơ này không tồi, rõ ràng dễ hiểu, miêu tả đặc biệt tinh tường. Xứng đáng là Hiên Viên Doanh. Đại học sĩ nhìn về phía Hiên Viên Huy, tin rằng bài thơ tới hắn có thể làm rất tốt.
Hiên Viên Huy mỉm cười, tự tin nói:
“Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô”
(Dịch nghĩa
Góc trời mưa nhỏ như sợi sữa rớt bay
Sắc cỏ từ xa nhìn thấy còn gần lại thì không
Đây là nơi xuân đẹp nhất trong năm
Rờn rờn khói liễu khắp cả hoàng thành
Bản dịch thơ của Ngô Văn Phú
Mưa nhỏ đầu xuân
Mưa nhỏ góc trời tơ sữa bay
Xa gần sắc cỏ gợn hây hây
Buổi nay xuân đẹp không đâu sánh
Khói liễu hoàng thành đủ ngất ngây
Bài thơ có tên là Sơ Xuân Tiểu Vũ của Hàn Dũ, bài thứ 61 trích trong Đường Thi Nhất Bách Thủ)
Dứt lời liền ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn mọi người, đợi chờ tin thắng lợi.
Hiên Viên Tuyên vô cùng hài lòng nhìn nhi tử cùng nữ nhi. Hắn nhìn về phía Noãn nhi, dịu dàng nói: “Noãn nhi, ngươi có muốn thi không? Nếu như không nói được, ngươi có thể bỏ cuộc, tham gia đề thi tiếp theo”
Noãn Ngữ nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Hiên Viên Huy, khẽ cười nói: “Bài thơ hắn làm thật hay. Nhưng Noãn nhi cũng không thua kém đâu.
Hảo vũ tri thì tiết
Đương xuân mãi phát sinh
Tuỳ phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh Dã kính vân câu hắc
Giang thuyền hoả độc minh
Hiểu khan hồng thấp xứ
Hoa trọng Cẩm quan thành”
(Mưa lành báo hiệu mùa sang
Đây mùa xuân tới rộn ràng trời xuân
Mưa theo làn gió âm thầm
Trong đêm thánh thót tưới nhuần cỏ cây
Đường thôn mây xám đầy trời
Trên sông ánh lửa thuyền ai lập loè
Sáng ra rực rỡ đồng quê
Với ngàn hoa thắm đã về cùng xuân
Mưa lành đêm xuân – Đỗ phủ
Người dịch: Quỳnh Chi)
Đại học sĩ nhìn Noãn nhi khâm phục, không ngờ rằng nàng có thể làm ra một bài thơ hay như vậy. Một đứa trẻ không tới học đường cũng có thể xuất khẩu thành thơ. Không đơn giản………..Không đơn giản…………..
Tất cả mọi người đều sững sờ, không tin vào mắt mình, chăm chăm nhìn tiểu cô nương đang rất tự tin. Ngay cả Hiên Viên Tuyên cũng có phản ứng như thế, vừa rồi đúng thật là Noãn Nhi vừa làm thơ. Hắn không hề nghĩ Noãn nhi lại có tài năng như vậy, xem ra trẫm đã quá khinh thường nàng.
Qua vài giây, Hiên Viên Tuyên đứng lên cười: “Tốt lắm. Các con của trẫm đều có trí tuệ siêu việt. Trận này Huy nhi và Noãn nhi không phân thắng bại. Đại học sĩ, chuẩn bị đề thứ hai.”
“Hoàng thượng giá lâm……”. Một giọng nói mạnh mẽ chói tai vang lên. Một nam tử mặc áo bào màu vàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, anh tuấn, cao lớn, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt hòa nhã mà oai phong, đủ để khiến cho nữ tử vì hắn mà điên cuồng.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”. Tất cả mọi người nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.
Hiên Viên Tuyên chuẩn bị nói miễn lễ, bỗng đứng ngây người ra. Dường như hắn nhìn thấy Nghi Thủy, hoàng hậu của hắn. Tại sao Nghi Thủy lại xuất hiện ở đây? Sáu năm không gặp, không ngờ khi nhìn thấy nàng, tim hắn không kiềm được xúc động. Sáu năm, Nghi Thủy, nàng có biết ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ nàng, nhưng lại không có dũng khí đi tìm nàng. Bởi tất cả đều do ta sai, là ta hại nàng, và…..Noãn nhi…… Chỉ có rời xa khỏi nàng và con mới có thể bảo vệ hai người.
Hiên Viên Tuyên nhìn về phía tiểu nữ nhi bên cạnh Tiêu hậu, đó là Noãn nhi của hắn. Ánh mắt thật đẹp, đáng tiếc dưới mạng che mặt lại là….. Đều là tại hắn, là phụ hoàng không bảo vệ tốt cho con, Noãn nhi…..
Noãn Ngữ không hề thông thạo lễ tiết trong cung, nàng cũng không hiểu tại sao mọi người đều quỳ trước mặt nam tử này. Nàng dùng ánh mắt tò mò khéo léo nhìn nam nhân trước mắt.
Hiên Viên Tuyên cảm giác bản thân mình như sa vào ánh mắt như ngọc lưu ly này. Đẹp quá, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt đẹp như vậy, giống như đại dương mê hoặc lòng người, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác hổ thẹn.
Lão thái giám bên người hắn khẽ ho khan một tiếng. Lúc này Hiên Viên Tuyên mới lấy lại được tinh thần, nhìn thấy mọi người còn quỳ, vội vã nói : “Bình thân. Chúng ái phi ngồi xuống đi, đứng lâu sẽ mệt đó.” Giọng nói hắn dịu dàng quan tâm, khiến cho người khác có cảm giác như một cơn gió xuân tươi mát, nhưng vẫn có sự uy nghiêm. Đây là phong thái đế vương.
Hiên Viên Tuyên ngồi xuống bên cạnh Tiêu hậu, nhẹ giọng nói: “Nghi…… Hoàng hậu, sáu năm qua nàng không ra khỏi Kiền Trữ cung, sao hôm nay lại……..”
Bỗng dưng Tiêu hậu cắt lời hắn, bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không có việc gì. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Noãn nhi, tới gặp phụ hoàng của con đi!”
Noãn Ngữ nháy nháy mắt, kêu lên ngọt ngào: “Phụ hoàng, Noãn nhi thỉnh an phụ hoàng!”
Hiên Viên Tuyên hòa nhã gật đầu, cố gắng nói một cách yêu thương: “Noãn nhi, đã sáu năm rồi, không nghĩ là con đã lớn như vậy”. Đột nhiên hắn cảm thấy thật sự không biết nói gì. Đối với Noãn nhi hắn chỉ có áy náy hổ thẹn, thực sự không biết nên nói những gì.
Lúc này Tiêu hậu âu yếm vuốt ve mái tóc dài của Noãn nhi, điềm đạm nói: “Hoàng thượng, Noãn nhi cũng tham gia trận đấu ngày hôm nay.”
Hiên Viên Tuyên ngẩn người, Tuy hôm nay nói là tiệc trà chiều, thực tế là để kiểm tra trình độ học vấn của hoàng tử và công chúa. Nhưng Noãn nhi không phải là chưa từng được dạy dỗ chỉ bảo sao? Thật sự có thể tham dự cuộc thi này ư? Nhưng chứng kiến biểu hiện tự tin của Noãn nhi, hắn không kìm nổi nụ cười trên mặt. Hắn tin tưởng Nghi Thủy sẽ dạy dỗ hài tử này không hề thua kém so với những đứa trẻ khác.
Hiên Viên Tuyên mỉm cười nói: “Tốt. Nếu Noãn nhi muốn tham gia, trẫm làm sao có thể không đáp ứng được. Các hoàng nhi chắc sắp hết giờ học rồi. Lát nữa sẽ có đại học sĩ đến làm trọng tài, nếu ai chiến thắng, trẫm sẽ đáp ứng một nguyện vọng của người đó”. Những lời hắn nói chủ yếu là để giải thích cho Noãn nhi, nhưng cũng khiến cho các phi tử vô cùng phấn khởi.
Hiên Viên Tuyên vừa nói xong, năm bóng người nho nhỏ xuất hiện trong hoa viên, cung kính hướng Hiên Viên Tuyên hành lễ: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu phi…..”
Bọn họ đứng sau một nam tử trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, bộ dáng thư sinh. Hắn hướng Hiên Viên Tuyên hành lễ, cung kính quỳ lạy: “Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”
“Đại học sĩ ngồi xuống đi”. Hiên Viên Tuyên gật đầu hài lòng nói: “Tốt lắm. Các con đều đứng lên đi, đến ngồi bên cạnh mẫu phi của các con đi. Trẫm có vài điều muốn nói”
Tất cả đều ngoan ngoãn yên lặng ngồi xuống bên cạnh mẫu phi của mình. Nhưng mọi cặp mắt vẫn hướng về phía Noãn nhi đang ngồi cạnh Tiêu hậu. Quả thực bộ dạng Hiên Viên Tuyên rất anh tuấn, hơn nữa lại có các phi tử xinh đẹp, nên những đứa trẻ được sinh ra đều khôi ngô, đáng yêu.
Hiên Viên Tuyên tiếp tục nói: “Thực ra hôm nay trẫm muốn tổ chức cho các ngươi một cuộc sát hạch học vấn, mong các ngươi đừng làm trẫm thất vọng. Ngoài ra hoàng tỷ của các ngươi cũng muốn tham gia, các ngươi nhất định phải cố gắng hết mình. Đến đây thôi. Noãn nhi khác các ngươi, nàng có thể tự lựa chọn đề thi. Được rồi, cuộc thi bắt đầu! Đại học sĩ công bố đề đi!”
Đại học sĩ đứng lên, dò xét xung quanh, rồi mở miệng nói: “Đề thứ nhất rất đơn giản, ngẫu hứng làm ra một bài thơ, mô tả cảm nhận của các ngươi về mùa xuân.” Ánh mắt hắn tuy nhã nhặn nhưng lại mang theo nghiêm nghị, khiến dáng vẻ thư sinh của hắn hoàn toàn bị đè ép xuống.
Tất cả hoàng tử và công chúa đều sáng tác câu thơ, tuy rằng không thể coi là hoàn hảo nhưng đối với một đứa trẻ thì có thể tạm chấp nhận được. Tiếp theo chính là Hiên Viên Doanh, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh một lượt, kiêu hãnh ngẩng đầu, mở miệng nói:
“Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti tuyến.
Bất tri tế đối thùy tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao”
(Cây cao đã thành màu ngọc biếc
Vạn nhánh treo lủng liểng tơ xanh
Mềm thon lá nhỏ trên cành
Tháng hai gió bén ngót thành tiễn đao.
Hạ Tri Trương)
Đại học sĩ mỉm cười gật gật đầu, bài thơ này không tồi, rõ ràng dễ hiểu, miêu tả đặc biệt tinh tường. Xứng đáng là Hiên Viên Doanh. Đại học sĩ nhìn về phía Hiên Viên Huy, tin rằng bài thơ tới hắn có thể làm rất tốt.
Hiên Viên Huy mỉm cười, tự tin nói:
“Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô”
(Dịch nghĩa
Góc trời mưa nhỏ như sợi sữa rớt bay
Sắc cỏ từ xa nhìn thấy còn gần lại thì không
Đây là nơi xuân đẹp nhất trong năm
Rờn rờn khói liễu khắp cả hoàng thành
Bản dịch thơ của Ngô Văn Phú
Mưa nhỏ đầu xuân
Mưa nhỏ góc trời tơ sữa bay
Xa gần sắc cỏ gợn hây hây
Buổi nay xuân đẹp không đâu sánh
Khói liễu hoàng thành đủ ngất ngây
Bài thơ có tên là Sơ Xuân Tiểu Vũ của Hàn Dũ, bài thứ 61 trích trong Đường Thi Nhất Bách Thủ)
Dứt lời liền ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn mọi người, đợi chờ tin thắng lợi.
Hiên Viên Tuyên vô cùng hài lòng nhìn nhi tử cùng nữ nhi. Hắn nhìn về phía Noãn nhi, dịu dàng nói: “Noãn nhi, ngươi có muốn thi không? Nếu như không nói được, ngươi có thể bỏ cuộc, tham gia đề thi tiếp theo”
Noãn Ngữ nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn Hiên Viên Huy, khẽ cười nói: “Bài thơ hắn làm thật hay. Nhưng Noãn nhi cũng không thua kém đâu.
Hảo vũ tri thì tiết
Đương xuân mãi phát sinh
Tuỳ phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh Dã kính vân câu hắc
Giang thuyền hoả độc minh
Hiểu khan hồng thấp xứ
Hoa trọng Cẩm quan thành”
(Mưa lành báo hiệu mùa sang
Đây mùa xuân tới rộn ràng trời xuân
Mưa theo làn gió âm thầm
Trong đêm thánh thót tưới nhuần cỏ cây
Đường thôn mây xám đầy trời
Trên sông ánh lửa thuyền ai lập loè
Sáng ra rực rỡ đồng quê
Với ngàn hoa thắm đã về cùng xuân
Mưa lành đêm xuân – Đỗ phủ
Người dịch: Quỳnh Chi)
Đại học sĩ nhìn Noãn nhi khâm phục, không ngờ rằng nàng có thể làm ra một bài thơ hay như vậy. Một đứa trẻ không tới học đường cũng có thể xuất khẩu thành thơ. Không đơn giản………..Không đơn giản…………..
Tất cả mọi người đều sững sờ, không tin vào mắt mình, chăm chăm nhìn tiểu cô nương đang rất tự tin. Ngay cả Hiên Viên Tuyên cũng có phản ứng như thế, vừa rồi đúng thật là Noãn Nhi vừa làm thơ. Hắn không hề nghĩ Noãn nhi lại có tài năng như vậy, xem ra trẫm đã quá khinh thường nàng.
Qua vài giây, Hiên Viên Tuyên đứng lên cười: “Tốt lắm. Các con của trẫm đều có trí tuệ siêu việt. Trận này Huy nhi và Noãn nhi không phân thắng bại. Đại học sĩ, chuẩn bị đề thứ hai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.