Chương 1:
Bồng Lai Khách
26/09/2024
“Vẫn chưa thể nói chuyện sao?”
Lão nữ quan với khuôn mặt đầy nếp nhăn dù vẫn giữ vẻ cung kính, nhưng trong lời nói lại không che giấu nổi sự thất vọng nặng nề.
Nữ quan họ Tào này là người thân tín của gia chủ, đã có tuổi nhưng sức khỏe vẫn dẻo dai đáng kinh ngạc. Từ phủ Tề Vương ở Thanh Châu đến nơi hẻo lánh này, chặng đường không gần, đoàn người đi ngày nghỉ đêm, mất mấy ngày đêm mới đến nơi.
Dù xe ngựa có trải nệm mềm mại, nhưng đường xóc nảy khiến ai nấy đều mệt mỏi. Đến nơi khi trời đã khuya, người ngựa đều mệt nhoài. Vậy mà lão nữ quan vừa vào cửa đã lập tức triệu tập mọi người cao thấp ra nói chuyện, không hề nghỉ ngơi.
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía một thiếu nữ.
Ánh nến trong phòng mờ ảo, nhưng vẫn đủ để làm nổi bật mái tóc đen óng và dung nhan tuyệt sắc của nàng. Nàng từ từ hạ mắt xuống.
Sau lưng thiếu nữ đã có vài người quỳ sẵn, đều đối diện với vị nữ quan không ngại gió thu và đêm khuya đến bất ngờ này. Ngay khi bà đứng yên và hỏi câu đầu tiên, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt. Một y sĩ trong nhóm dập đầu xin thỉnh tội.
"Đều là lỗi của ty chức vô năng, dù đã cố gắng hết sức, sử dụng đủ các loại thuốc thang và kim châm, nhưng vẫn không thể giúp tiểu nương tử khôi phục thiên âm..."
Hắn ngưng lại, như chợt nhớ ra điều gì, vội nói tiếp: "Tuy nhiên, hạ quan đã dày công đọc sách y thuật, trời không phụ lòng người, gần đây cuối cùng hạ quan đã tìm thấy một quyển y thư cổ bị thất lạc từ lâu, trong đó có ghi lại một phương thuốc kỳ diệu."
"Lấy mật của chim Ô, mào của gà trống, thêm mai rùa, ruột của địa trùng, sau đó dùng chu sa và mỡ cá voi làm dẫn, chế thành thuốc. Bởi vì chim Ô có âm thanh thiện lành, loài rùa và địa trùng thì vô cùng im lặng, âm dương tương khắc, cộng thêm tính chất mạnh mẽ của chu sa và mỡ cá voi giúp nhuận huyết, nhất định có thể mở họng, phục hồi tiếng nói!”
“Ty chức gần đây đang tìm thuốc, các vị thuốc khác đã chuẩn bị đủ, chỉ có điều con rùa cần phải đạt tuổi trăm năm, nhất thời khó tìm, vì vậy thuốc chưa thể thử. Ma ma lần này đến đúng lúc, liệu có thể nhờ ma ma chuyển lời, mong gia chủ giúp đỡ, nếu có được rùa linh, có thể thử thuốc lần nữa..."
Đây không biết đã là y sĩ thứ bao nhiêu.
Năm thiếu nữ này bảy tuổi không rõ vì sao lại mất giọng, từ đó không thể nói chuyện được nữa.
Suốt mười năm qua, nàng được người cô của mình, tức "gia chủ" trong lời của mọi người, giữ lại nơi này để chữa bệnh.
Tuy nhiên, dù đã mời bao nhiêu thần y đến, dù các vị thần y ấy đã lần lượt dốc sức, giọng của nàng, sau khi rời bỏ nàng vào năm bảy tuổi, vẫn không thể khôi phục.
Nàng là một cô nương câm.
Trong khi vị y sĩ thao thao tự biện hộ, Vinh lão ma ma, quản sự nơi này, vẫn đang lén lút quan sát lão nữ quan, thấy ánh mắt bà ta không rời khỏi thiếu nữ, tuy không biết bà đang nghĩ gì, nhưng sự thất vọng, thậm chí là không hài lòng, lại rất rõ ràng.
Chỉ có điều, có lẽ do ngại thân phận của thiếu nữ, bà ta mới không dám thể hiện quá rõ ràng. Biết gia chủ vốn không phải người thương xót hạ nhân, Vinh lão ma ma sợ rằng mình sẽ bị liên lụy, nên nhanh chóng đáp lời:
"Lão nô cũng không dám lơ là, đã tìm khắp các linh nhân và cao sĩ, mong có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nương tử. May mắn thay, vài ngày trước, lão nô lại mời được một vị chân nhân, đến làm phép chữa bệnh, tuy khi đó chưa có hiệu quả, nhưng theo lời chân nhân, không phải không thể làm được, chỉ là tà ma đã hại tiểu nương tử quá độc ác, cần có đạo thuật mạnh hơn để trấn áp. Chỉ là…"
Vinh lão ma ma liếc nhìn bóng lưng của thiếu nữ trước mặt, dừng lại một chút.
“Chỉ là thế nào?” Lão nữ quan tiếp lời.
“Chỉ là dùng cách này, có lẽ tiểu thư sẽ phải chịu thêm chút ủy khuất. Lão nô không dám tự ý quyết định, đang định cho người báo tin cho ngài...” Vinh lão ma ma vừa nói vừa cười, khuôn mặt già nua đầy vẻ nịnh bợ.
Ở cửa, sau một lớp ánh sáng mông lung, mờ ảo còn một người đứng đó.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, vai khoác áo choàng đỏ rực, dài đến mắt cá chân, che kín cả người. Nàng ta không vội vào cùng lão nữ quan, sau khi dẫn mấy thị nữ và bà vú đến thì chỉ khẽ dựa vào cửa, tay nắm lại, nhẹ nhàng đấm vào lưng để xua đi mệt mỏi sau chuyến đi dài.
Khi Vinh lão ma ma nói chuyện, nữ tử quay nửa khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn xa xăm vào bên trong.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ ẩn sau ánh đèn, chỉ còn lại bóng hình mảnh mai, đứng im lặng.
“Là cách gì vậy?”
Bất chợt, nữ tử hờ hững hỏi một câu, trong lúc nói, nàng đã đứng thẳng dậy, từ trong bóng tối bước ra, đi vào trong. Trong tà áo choàng lộ ra một vòng váy thêu hoa văn bằng vàng quý giá, mỗi bước đi đều lấp lánh ánh kim.
Lão nữ quan với khuôn mặt đầy nếp nhăn dù vẫn giữ vẻ cung kính, nhưng trong lời nói lại không che giấu nổi sự thất vọng nặng nề.
Nữ quan họ Tào này là người thân tín của gia chủ, đã có tuổi nhưng sức khỏe vẫn dẻo dai đáng kinh ngạc. Từ phủ Tề Vương ở Thanh Châu đến nơi hẻo lánh này, chặng đường không gần, đoàn người đi ngày nghỉ đêm, mất mấy ngày đêm mới đến nơi.
Dù xe ngựa có trải nệm mềm mại, nhưng đường xóc nảy khiến ai nấy đều mệt mỏi. Đến nơi khi trời đã khuya, người ngựa đều mệt nhoài. Vậy mà lão nữ quan vừa vào cửa đã lập tức triệu tập mọi người cao thấp ra nói chuyện, không hề nghỉ ngơi.
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía một thiếu nữ.
Ánh nến trong phòng mờ ảo, nhưng vẫn đủ để làm nổi bật mái tóc đen óng và dung nhan tuyệt sắc của nàng. Nàng từ từ hạ mắt xuống.
Sau lưng thiếu nữ đã có vài người quỳ sẵn, đều đối diện với vị nữ quan không ngại gió thu và đêm khuya đến bất ngờ này. Ngay khi bà đứng yên và hỏi câu đầu tiên, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt. Một y sĩ trong nhóm dập đầu xin thỉnh tội.
"Đều là lỗi của ty chức vô năng, dù đã cố gắng hết sức, sử dụng đủ các loại thuốc thang và kim châm, nhưng vẫn không thể giúp tiểu nương tử khôi phục thiên âm..."
Hắn ngưng lại, như chợt nhớ ra điều gì, vội nói tiếp: "Tuy nhiên, hạ quan đã dày công đọc sách y thuật, trời không phụ lòng người, gần đây cuối cùng hạ quan đã tìm thấy một quyển y thư cổ bị thất lạc từ lâu, trong đó có ghi lại một phương thuốc kỳ diệu."
"Lấy mật của chim Ô, mào của gà trống, thêm mai rùa, ruột của địa trùng, sau đó dùng chu sa và mỡ cá voi làm dẫn, chế thành thuốc. Bởi vì chim Ô có âm thanh thiện lành, loài rùa và địa trùng thì vô cùng im lặng, âm dương tương khắc, cộng thêm tính chất mạnh mẽ của chu sa và mỡ cá voi giúp nhuận huyết, nhất định có thể mở họng, phục hồi tiếng nói!”
“Ty chức gần đây đang tìm thuốc, các vị thuốc khác đã chuẩn bị đủ, chỉ có điều con rùa cần phải đạt tuổi trăm năm, nhất thời khó tìm, vì vậy thuốc chưa thể thử. Ma ma lần này đến đúng lúc, liệu có thể nhờ ma ma chuyển lời, mong gia chủ giúp đỡ, nếu có được rùa linh, có thể thử thuốc lần nữa..."
Đây không biết đã là y sĩ thứ bao nhiêu.
Năm thiếu nữ này bảy tuổi không rõ vì sao lại mất giọng, từ đó không thể nói chuyện được nữa.
Suốt mười năm qua, nàng được người cô của mình, tức "gia chủ" trong lời của mọi người, giữ lại nơi này để chữa bệnh.
Tuy nhiên, dù đã mời bao nhiêu thần y đến, dù các vị thần y ấy đã lần lượt dốc sức, giọng của nàng, sau khi rời bỏ nàng vào năm bảy tuổi, vẫn không thể khôi phục.
Nàng là một cô nương câm.
Trong khi vị y sĩ thao thao tự biện hộ, Vinh lão ma ma, quản sự nơi này, vẫn đang lén lút quan sát lão nữ quan, thấy ánh mắt bà ta không rời khỏi thiếu nữ, tuy không biết bà đang nghĩ gì, nhưng sự thất vọng, thậm chí là không hài lòng, lại rất rõ ràng.
Chỉ có điều, có lẽ do ngại thân phận của thiếu nữ, bà ta mới không dám thể hiện quá rõ ràng. Biết gia chủ vốn không phải người thương xót hạ nhân, Vinh lão ma ma sợ rằng mình sẽ bị liên lụy, nên nhanh chóng đáp lời:
"Lão nô cũng không dám lơ là, đã tìm khắp các linh nhân và cao sĩ, mong có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nương tử. May mắn thay, vài ngày trước, lão nô lại mời được một vị chân nhân, đến làm phép chữa bệnh, tuy khi đó chưa có hiệu quả, nhưng theo lời chân nhân, không phải không thể làm được, chỉ là tà ma đã hại tiểu nương tử quá độc ác, cần có đạo thuật mạnh hơn để trấn áp. Chỉ là…"
Vinh lão ma ma liếc nhìn bóng lưng của thiếu nữ trước mặt, dừng lại một chút.
“Chỉ là thế nào?” Lão nữ quan tiếp lời.
“Chỉ là dùng cách này, có lẽ tiểu thư sẽ phải chịu thêm chút ủy khuất. Lão nô không dám tự ý quyết định, đang định cho người báo tin cho ngài...” Vinh lão ma ma vừa nói vừa cười, khuôn mặt già nua đầy vẻ nịnh bợ.
Ở cửa, sau một lớp ánh sáng mông lung, mờ ảo còn một người đứng đó.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, vai khoác áo choàng đỏ rực, dài đến mắt cá chân, che kín cả người. Nàng ta không vội vào cùng lão nữ quan, sau khi dẫn mấy thị nữ và bà vú đến thì chỉ khẽ dựa vào cửa, tay nắm lại, nhẹ nhàng đấm vào lưng để xua đi mệt mỏi sau chuyến đi dài.
Khi Vinh lão ma ma nói chuyện, nữ tử quay nửa khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn xa xăm vào bên trong.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ ẩn sau ánh đèn, chỉ còn lại bóng hình mảnh mai, đứng im lặng.
“Là cách gì vậy?”
Bất chợt, nữ tử hờ hững hỏi một câu, trong lúc nói, nàng đã đứng thẳng dậy, từ trong bóng tối bước ra, đi vào trong. Trong tà áo choàng lộ ra một vòng váy thêu hoa văn bằng vàng quý giá, mỗi bước đi đều lấp lánh ánh kim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.