Chương 25: Quyển 1 - Chương 24
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
12/10/2020
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Nhìn biểu tình kinh dị của Ninh Giác Phi, Độc Cô Cập cười ha ha: “Ngươi nói xem? Ta tới chỗ này là vì cái gì?”
Ninh Giác Phi không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Thâm nhập vào đất của địch nhân, chủ yếu để làm ba việc, dò hỏi cơ mật đối phương, ám sát thủ lĩnh địch quân, hoặc thu mua nhân vật quan trọng của địch.”
“Nói rất hay.” Độc Cô Cập cười ha ha rồi nhảy xuống ngựa. “Giác Phi, vừa nghe xong lời ngươi liền biết ngươi là chuyên gia rồi. Nào, chúng ta cùng đi, để Xích Long ở với con nó.”
Ninh Giác Phi cũng xoay người xuống ngựa, ném dây cương, để hai hồng mã thần tuấn thân thiết một phen.
Hai người sóng vai đi ngược khỏi Kế đô.
Độc Cô Cập cười nói: “Xem ra Đạm Thai Mục còn có chuyện chưa nói cho ngươi biết?”
Ninh Giác Phi lãnh tĩnh hỏi: “Nói cái gì?”
Độc Cô Cập nhìn hắn, cười rất phóng khoáng: “Trên thảo nguyên, cũng có quy củ đời đời truyền xuống, một cái trong đó là khi tổ chức lễ đua ngựa, cam đoan phải thi đấu công bình. Lễ đua ngựa của Bắc Kế là cuối xuân đầu hạ, lễ đua ngựa Tây Vũ ta là cuối hạ đầu thu. Lúc diễn ra lễ đua ngựa, chúng ta thường đình chiến một tháng.”
Ninh Giác Phi cảm thấy quy củ này rất lạ lùng, không khỏi nở nụ cười: “Thực vậy sao?”
“Đúng vậy. Tuy rằng hai nước khai chiến nhưng mười ngày trước khi bắt đầu lễ đua ngựa ta đã đình chiến rồi, để dũng sĩ trong quân Bắc Kế chạy về thay bộ tộc vì bọn họ tranh kim chương,.” Độc Cô Cập cười khẽ.
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, hiếu kỳ hỏi: “Nếu có người thất tín bội nghĩa, nhân lúc các dũng sĩ trong quân rời đi mà đột nhiên tập kích thì sao?”
“Đó là hành vi của kẻ nhu nhược, trơ trẽn, bị vạn người phỉ nhổ, không thể đặt chân trên thảo nguyên lần nữa.” Độc Cô Cập hào sảng cười nói. “Chúng ta chẳng bao giờ làm những chuyện này, trừ khi là bọn vô sĩ bên Nam Sở. Nhưng ta nghĩ chúng chẳng có can đảm làm vậy.”
Ninh Giác Phi nở nụ cười rồi dùng roi ngựa trong tay gõ gõ giầy, nhìn Độc Cô Cập một cái: “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Ta tới tham gia lễ đua ngựa nha.” Độc Cô Cập trêu tức hắn.
“Thật à?” Hai hàng lông mày Ninh Giác Phi nhướng nhướng lên không tin.
“Đương nhiên là thật.” Độc Cô Cập kiên trì giải thích. “Kỳ thực Bắc Kế và Tây Vũ tuy rằng thường xuyên tranh đấu nhưng rất nhiều bộ lạc đều sống nơi thảo nguyên. Tổ mẫu ta được gả từ Bắc Kế qua, bà xuất thân từ tam đại vọng tộc trứ danh Bắc Kế, gia tộc Tiên Vu. Thế nên, ta lấy tư cách ngoại thích để đại diện gia tộc Tiên Vu tham gia thi đấu.”
Ninh Giác Phi quan sát Độc Cô Cập từ trên xuống dưới rồi lắc đầu: “Ngươi thật dám lộ diện ở Kế đô?”
“Có cái gì không dám? Tám năm trước, Đạm Thai Mục cũng từng làm như vậy.” Độc Cô Cập hì hì cười nói, như một đứa trẻ.
Ninh Giác Phi cảm thấy hứng thú: “Thực ư? Aiiii, nói một chút đi.”
“Cô tổ mẫu Đạm Thai Mục là tiểu mỹ nhân của bộ tộc Ô Cô ở Tây Vũ chúng ta, sau gả cho dũng sĩ gia tộc Đạm Thai, cũng là cô tổ phụ Đạm Thai Mục. Tám năm trước, Đạm Thai Mục vẫn còn là một tiểu vương gia, liền lặng lẽ chạy tới vương đình Minh đô của Tây Vũ đại biểu bộ tộc Ô Cô tham gia lễ đua ngựa chúng ta. Hắc hắc, hắn coi như có khả năng, một đường đoạt cờ xông trận, rất được chú ý.”
“Kết quả thì sao?” Ninh Giác Phi như một hài tử nghe chuyện cổ tích, liên thanh truy vấn.
Độc Cô Cập cười to: “Kết quả hả? Rất không sai a, hắn vì Ô Cô bộ tộc đoạt được ngân chương. Khi đó Đạm Thai Mục còn trẻ, tự nhiên danh tiếng đại chấn, trở thành dũng sĩ thiếu niên giỏi trong tộc Ô Cô.”
Ninh Giác Phi thấy Độc Cô Cập cười đến đắc ý như vậy không khỏi nói: “Ngươi đừng có nói với ta, năm đó dũng sĩ kim chương là ngươi nha.”
Độc Cô Cập vừa nghe liền đưa tay bắt vai hắn, thân thiết lắc lắc: “Quả nhiên là anh hùng thức anh hùng mà, đúng là ta. Độc Cô Cập ta được người coi là thiếu niên anh hùng từ năm đó. Đạm Thai sao? Chung quy không hơn được Độc Cô ta nha, hơn nữa ta với hắn tuổi cũng xấp xỉ nhau, đâu thể để hắn chiếm tiện nghi được, ha ha ha ha.”
Ninh Giác Phi nhìn dáng cười sang sảng của Độc Cô Cập cũng hiểu được chuyện này rất vui. “Vậy lần này ngươi định dự thi sao?” Ninh Giác Phi chọc. “Muốn học Đạm Thai à?”
Độc Cô Cập lắc đầu liên tục: “Ta biết Đạm Thai Mục cầu còn không được chuyện đó ấy chứ. Nếu ta đi báo danh, hắn nhất định ra đấu, tranh cao thấp với ta. Hắc hắc, ta không để hắn như nguyện đâu, phải để hắn tiếc nuối cả đời mới được.”
Ninh Giác Phi nhìn dáng dấp đắc ý dào dạt của Độc Cô Cập, không khỏi buồn cười: “Vậy ngươi cưỡi con ngựa đáng chú ý như vậy làm gì?”
“Ha ha, là cưỡi cho ngươi đó.”
“Cho ta?” Ninh Giác Phi khó hiểu.
“Đúng vậy. Ta nghe người Bắc Kế và Nam Sở nói rằng ngựa Ninh Giác Phi cưỡi chính là thần tuấn hồng mã, có thể phi qua khe núi Ưng Sầu, khiến Đạm Thai Mục phải bó tay. Ta vừa nghe liền cảm thấy nó rất giống với ‘Thiên mã’ Xích Long của ta. Chúng ta đối với việc sinh sản của Xích Long rất cẩn thận, nhưng bốn năm trước, có gian thương Nam Sở nghe tiếng mà đến, dùng số tiền lớn thu mua người chăn ngựa của chúng ta, len lén đưa Xích Long đi ra ngoài phối giống. Con ngựa mẹ đã hoài thai liền bị thương nhân mang về trong Nam Sở. Việc này sau đó bị chúng ta tra ra, liền giết người chăn ngựa đó, nhưng không tra ra ngựa mẹ đã được mang đến nơi nào. Lần này nghe nói ngươi cưỡi thần mã màu đỏ lửa, không chỉ thần tuấn phi phàm hơn nữa tính tình cực cao ngạo cương liệt, ta liền chắc là hậu đại Xích Long, thế nên…”
Ninh Giác Phi tiếp lời: “Thế nên ngươi dẫn theo Xích Long tới đây, để khi ta ra khỏi thành cưỡi ngựa thì để nó gọi ‘Liệt Hỏa’ tới, dẫn ta đến.”
“Phải.” Độc Cô Cập lười lười cười nói. “Ta biết ngươi là người thông minh mà.”
“Ngươi tìm ta làm gì?” Ninh Giác Phi nhàn nhạt cười hỏi.
“Thăm ngươi mà thôi.” Độc Cô Cập hào hiệp đáp. “Lúc đầu tại Kiếm môn quan ta đã nói rồi, nguyện cùng ngươi kết làm huynh đệ. Bây giờ, trong lòng ta, cũng xem ngươi như huynh đệ của ta. Ngươi không muốn đến Tây Vũ của ta mà lại chạy tới Bắc Kế, làm ta rất đau lòng nha.” Nói tới đây, Độc Cô Cập thở dài.
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Ta tới Bắc Kế là để du ngoạn mà thôi. Ngươi muốn ta đi Tây Vũ là để ta bán mạng cho ngươi à? Ta không có lý do gì giúp ngươi giết người cả.”
Độc Cô Cập gật đầu nói: “Hiện tại ta xem ngươi như huynh đệ đương nhiên không còn ý niệm đó. Nhưng nếu Bắc Kế muốn ngươi vì bọn họ bày mưu tính kế thì sao?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh không minh, mà ngay cả một chút phiền muộn cũng không có: “Ta sẽ không làm. Ta không nghĩ ra có lý do gì mà ta phải làm vậy.”
Độc Cô Cập cao giọng cười to: “Tốt tốt lắm, huynh đệ, lúc đầu ngươi đáp ứng mặc kệ chiến sự Tây Vũ ta, ta liền thật là vui mừng rồi. Hôm nay nhớ ngươi nên trong lúc đình chiến lại đây, một là thăm ngươi một cái, hai là mời ngươi đi Tây Vũ chơi một lần. Tây Vũ ta so với Bắc Kế cũng có rất nhiều phong cảnh đẹp, thảo nguyên cũng không giống bên này. Huynh đệ có thời gian thì qua xem thử. Hay là đợi đến cuối hạ đầu thu đi, tới Minh đô tham gia lễ đua ngựa của Tây Vũ, ta với ngươi đấu một trận.” Nói đến đây, Độc Cô Cập đã dược dược dục thí.
Ninh Giác Phi vừa nghe lòng hiếu thắng cũng vọt lên, gật đầu: “Được, đến lúc đó, ta với ngươi đấu một trận.”
Độc Cô Cập vô cùng vui sướng, từ trong lòng lấy ra một khối thanh ngọc tinh xảo đặc sắc, đưa cho Ninh Giác Phi: “Nè, ngươi cầm cái này, chỉ cần vào đất Tây Vũ, ngươi cứ đưa cho quan viên địa phương cái này, họ sẽ hộ tống ngươi tới Minh đô.”
Ninh Giác Phi tiếp nhận khối ngọc, mặt trên có khắc bảy con tuấn mã móng hồng, chạm trổ tinh tế, không khỏi khen: “Đẹp thật.”
“Đây chỉ là chút đồ vật, dù có đẹp cũng không giá trị gì nhiều? Còn không bằng một con tuấn mã hợp lòng ta.” Độc Cô Cập cười nói. “Huynh đệ thích là được rồi. Ngọc bội này tên là cửu tuấn linh lung, toàn bộ Tây Vũ đều biết.”
Ninh Giác Phi vừa nghe liền muốn trả lại: “Vật quan trọng như thế, ta không thể nhận. Hơn nữa, ta đến Tây Vũ thì tự mình đến Minh đô, cần gì người hộ tống?”
“Ta tự nhiên biết năng lực của ngươi nhưng nếu bị ngươi xâm xâm một đường như vậy ta còn mặt mũi nào nữa chứ?” Độc Cô Cập nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tiếu ý. “Lẽ nào ngươi muốn ta học Đạm Thai Mục, triệu tập tám vạn thiết kỵ để vây ngươi?”
Ninh Giác Phi không khỏi bật cười, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: “Được rồi, ta nhận.”
Độc Cô Cập đại hỉ: “Vậy huynh đệ xem ta như ca ca rồi nhỉ?”
Ninh Giác Phi sửng sốt: “Nhận lấy ngọc thì coi như kết nghĩa hunh đệ sao?” Hắn không rõ phong tục cổ đại, mà tập tục mỗi nơi lại khác, bởi vậy hắn cũng không dám nhận bừa cái gì, sợ di hậu hoạn.
“Cũng không phải, nhưng ta đã gọi ngươi huynh đệ, ngươi không phản đối, thì coi như nhận ta là ca ca rồi.”
Ninh Giác Phi nghe lời Độc Cô Cập có chút vô lại nhưng hắn không hiểu phong tục Tây Vũ, không biết cãi lại thế nào, đành nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Lúc đầu, bệ hạ dũng mãnh hào sảng, Giác Phi cũng nguyện cùng ngài kết thành huynh đệ, nhưng ngài thích lạm sát bách tính, đây là điều ta không thích.”
Độc Cô Cập thở dài: “Kỳ thực không phải ta thích lạm sát mà là có đôi khi người Nam Sở cũng làm cho ta đau đầu quá sức. Nếu không giết sạch bọn họ, nói không chừng lúc nào đó sẽ có tên bắn lén từ trong nhà dân ra. Trước đây, khi chúng ta còn chưa tàn sát hàng loạt dân trong thành, có một vài binh sĩ bị lão nhân, phụ nữ thậm chí trẻ con giết. Thế nên, sau đó đi đến đâu liền đơn giản chém tận giết tuyệt. Aiii, ngươi đã không thích thì ta không ra lệnh đồ sát là được.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Đại ca, đắc dân tâm giả đắc thiên hạ (người được lòng dân, được cả thiên hạ). Đại ca tàn sát hàng loạt dân trong thành sẽ thất tẫn thiên hạ dân tâm. Đại ca muốn san bằng Nam Sở chỉ sợ khó thành.”
Độc Cô Cập nghe hắn gọi một tiếng “Đại ca” thì lòng vui cực kỳ, ngửa mặt lên trời cười dài: “Huynh đệ, đại ca nghe lời đệ.”
Một lát sau liền nghe tiếng vó ngựa dồn dập, chạy về phía bọn họ.
Ninh Giác Phi nhìn qua thì thấy một hán tử mặc trang phục dân du mục Bắc Kế, theo sau là hai con hồng mã.
Độc Cô Cập đi tới nắm dây cương Xích Long, cười với hắn: “Những người này, có một số là người gia tộc Tiên Vu, có vài người là tùy tùng theo huynh từ Tây Vũ.”
Ninh Giác Phi liền gật đầu mỉm cười với những người mới đến. Những hán tử này cũng dùng ánh mắt thân thiết nhìn hắn.
“Nhớ kỹ, hắn là huynh đệ của ta.” Độc Cô Cập lớn tiếng tuyên bố rồi lập tức xoay người lên ngựa.
Những người đó cùng đáp trả: “Tuân lệnh.”
Ninh Giác Phi kéo Liệt Hỏa, Xích Long hí một tiếng dài, dường như không muốn.
Liệt Hỏa cũng quay đầu nhìn nó, trong mắt tràn đầy không muốn xa rời.
Ninh Giác Phi nghe nói Liệt Hỏa từ nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân nên lúc này cũng hiểu tình cảm của nó, không khỏi do dự, cũng không đi kéo nó đi.
Độc Cô Cập nhìn hắn: “Huynh đệ, không bằng đến lều lớn của gia tộc Tiên Vu, chúng ta uống vài bát rượu.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi sảng khoái gật đầu: “Được.” Nói xong, hắn liền lên ngựa cùng bọn họ phi đi.
Gia tộc Tiên Vu quả nhiên là một trong tam đại vọng tộc Bắc Kế, đại trướng của tộc trưởng khí thế hùng vĩ, xung quanh còn có hơn mười tiểu trướng bồng, tuy là mới dựng lên ở thảo nguyên nhưng bên trong như một trại nhỏ, cái gì cũng có, náo nhiệt phi phàm.
Ninh Giác Phi theo Độc Cô Cập đi trước, thấy mọi người ai ai cũng tươi cười, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát biểu tình của mọi người, dường như có rất ít người biết thân phận thật của Độc Cô Cập, chỉ biết hắn là hiển quý ngoại thích trong tộc.
Độc Cô Cập chỉ nói mọi người Ninh Giác Phi là huynh đệ của là hắn. Mọi người cũng không ai hỏi nhiều, chỉ mang rượu ngon ra đãi. Đêm nay, ca vũ say lòng người, hương rượu êm đềm, Ninh Giác Phi cùng hán tử thảo nguyên bỏ chén dùng bát, lại bị vài cô nương hào sảng bắt học bài ca chúc rượu, còn đuổi theo mời rượu, cười cười đùa đùa, uống đến say mèm.
Đến khi mặt trăng treo cao cao, người phần lớn đã say ngã ngửa cả ra, Độc Cô Cập cũng mắt say lờ đờ mông lung cả lên, nỉ non: “Huynh đệ nghỉ sớm đi” rồi ngã ra thảm trải trong trướng ngủ khò khò.
Ninh Giác Phi lảo đảo đứng lên, loạng choạng đi ra khỏi trướng. Vốn đang mót, nhưng vừa đi ra khỏi trướng thì lại bị gió lạnh buổi tối thổi cho một trận, làm hắn cũng quên đi mục đích ban đầu. Hơi rượu xông lên, Ninh Giác Phi cúi đầu ói tới mật xanh mật vàng. Chờ ói hết rượu thịt trong dạ dày ra, hắn mới tỉnh táo đôi chút.
Ninh Giác Phi ngẩng đầu lên, trong đầu trống rỗng, nhất thời không nhớ nổi mình ra đây bằng cách nào.
Liệt Hỏa cúi đầu hí dài bên cạnh.
Mơ mơ màng màng, hắn ngồi lên lưng ngựa.
Liệt Hỏa quen đường, xuyên qua thảo nguyên, trở về Kế đô, rồi lại quen đường chạy về Quốc sư phủ, đứng ở trước phủ.
Ninh Giác Phi gần tối không về, Vân Thâm đã phân phó gia nhân chờ trước cửa, lúc này nhanh chóng chộp lấy thân thể lung lay lúc lắc của hắn, đỡ vào trong phòng.
Vân Thâm lo cho Giác Phi vốn ngủ không được, nay nghe động tĩnh liền khoác vội áo đi ra khỏi phòng. Thấy Ninh Giác Phi say mèm mà về, hai hàng lông mày y không khỏi nhíu chặt, nhanh chóng gọi người chuẩn bị nước nóng, hầu hạ hắn rửa mặt, tắm rửa.
Đang rối ren, có người bưng tới một ly trà nóng hổi. Ninh Giác Phi đang khát khô cả cổ liền ực một cái uống sạch trơn.
Gia nhân trong nhà đổ đầy nước nóng vào mộc dũng, rồi định giúp hắn cởi áo.
Cho dù đang say, Ninh Giác Phi vẫn rất cảnh giác với hành động như vậy, lập tức trở tay, cầm tay gia nhân nọ, lẩm bẩm: “Cút ngay, cút ngay.”
Cổ tay người nọ bị hắn nắm chặt đau như sắp gãy.
Vân Thâm lập tức tiến lên, hòa nhã khuyên can: “Được được rồi, ngươi buông ra trước đã.”
Nghe được thanh âm dịu dàng của Vân Thâm, Ninh Giác Phi an tĩnh lại nhiều, tay cũng lỏng ra.
Vân Thâm biết người say nặng như ngàn cân nên thẳng thắng gọi người ném cả người Giác Phi vào trong nước.
Ninh Giác Phi cười hì hì: “Bơi hả? Nước nóng? Hồ bơi nước nóng hả? Lâu rồi chưa thấy….” nói nói, hai tay cũng chậm rãi quạt nước.
Vân Thâm nhìn thấy hắn mặt như hoa đào, mắt lờ đờ sóng sánh ánh nước, bên môi mang theo tiếu ý ngây thơ, đáng yêu như trẻ thơ, không khỏi nở nụ cười.
Y gọi gia nhân ra ngoài cửa đứng, còn mình thì xắn tay áo, thuần thục đến gần mộc dũng, trong miệng dỗ dành nhẹ nhàng, đưa tay cởi y phục của Ninh Giác Phi trong nước, sau đó cầm lấy khăn sạch mềm mại lau gương mặt đã ngập trong men say của hắn, lau cả thân thể cân xứng nhẵn nhụi mà tràn ngập vết thương của hắn, da thịt hắn săn chắc, oánh nhuận như một con báo săn, đẹp đẽ, tràn đầy sức sống.
Đến khi tắm xong, Vân Thâm dùng hết sức dìu hắn ra khỏi dục dũng, nhanh chóng dùng khăn khô lau cho hắn.
Ninh Giác Phi lạnh đến run run, bỗng nhiên khôi phục vài phần thanh tỉnh.
Mở mắt ra chỉ thấy ánh sáng lờ mờ nho nhỏ, mông lung một đôi mắt dịu dàng như nước.
Hắn kinh ngạc nhìn đôi mắt quen thuộc kia, nhìn sự dịu dàng thân thương ấy, trong lòng bỗng nhiên như nước ấm chảy qua rồi lại chua xót vô vàn, gọi: “Là em sao? Là em sao?”
Vân Thâm nghe thế, không khỏi sửng sốt, giương mắt nhìn hắn, y nhìn ra đôi mắt ngày thường không một gợn sóng giờ lại tràn đầy ưu thương. Tay y không khỏi ngừng lại, kìm lòng không đậu mà muốn vươn tay xóa đi bi thương trong ánh mắt ấy.
Tay y vừa chạm tới khóe mắt Ninh Giác Phi thì bên hông liền bị ôm khiến y nặng nề ngã lên giường.
Ninh Giác Phi siết chặt thân thể ấm áp mềm mại ấy, đặt môi mình lên đôi mắt quen thuộc kia, hắn cúi đầu nỉ non: “Là em sao? Là em thật sao …”
Beta: Mai_kari
Nhìn biểu tình kinh dị của Ninh Giác Phi, Độc Cô Cập cười ha ha: “Ngươi nói xem? Ta tới chỗ này là vì cái gì?”
Ninh Giác Phi không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Thâm nhập vào đất của địch nhân, chủ yếu để làm ba việc, dò hỏi cơ mật đối phương, ám sát thủ lĩnh địch quân, hoặc thu mua nhân vật quan trọng của địch.”
“Nói rất hay.” Độc Cô Cập cười ha ha rồi nhảy xuống ngựa. “Giác Phi, vừa nghe xong lời ngươi liền biết ngươi là chuyên gia rồi. Nào, chúng ta cùng đi, để Xích Long ở với con nó.”
Ninh Giác Phi cũng xoay người xuống ngựa, ném dây cương, để hai hồng mã thần tuấn thân thiết một phen.
Hai người sóng vai đi ngược khỏi Kế đô.
Độc Cô Cập cười nói: “Xem ra Đạm Thai Mục còn có chuyện chưa nói cho ngươi biết?”
Ninh Giác Phi lãnh tĩnh hỏi: “Nói cái gì?”
Độc Cô Cập nhìn hắn, cười rất phóng khoáng: “Trên thảo nguyên, cũng có quy củ đời đời truyền xuống, một cái trong đó là khi tổ chức lễ đua ngựa, cam đoan phải thi đấu công bình. Lễ đua ngựa của Bắc Kế là cuối xuân đầu hạ, lễ đua ngựa Tây Vũ ta là cuối hạ đầu thu. Lúc diễn ra lễ đua ngựa, chúng ta thường đình chiến một tháng.”
Ninh Giác Phi cảm thấy quy củ này rất lạ lùng, không khỏi nở nụ cười: “Thực vậy sao?”
“Đúng vậy. Tuy rằng hai nước khai chiến nhưng mười ngày trước khi bắt đầu lễ đua ngựa ta đã đình chiến rồi, để dũng sĩ trong quân Bắc Kế chạy về thay bộ tộc vì bọn họ tranh kim chương,.” Độc Cô Cập cười khẽ.
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, hiếu kỳ hỏi: “Nếu có người thất tín bội nghĩa, nhân lúc các dũng sĩ trong quân rời đi mà đột nhiên tập kích thì sao?”
“Đó là hành vi của kẻ nhu nhược, trơ trẽn, bị vạn người phỉ nhổ, không thể đặt chân trên thảo nguyên lần nữa.” Độc Cô Cập hào sảng cười nói. “Chúng ta chẳng bao giờ làm những chuyện này, trừ khi là bọn vô sĩ bên Nam Sở. Nhưng ta nghĩ chúng chẳng có can đảm làm vậy.”
Ninh Giác Phi nở nụ cười rồi dùng roi ngựa trong tay gõ gõ giầy, nhìn Độc Cô Cập một cái: “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Ta tới tham gia lễ đua ngựa nha.” Độc Cô Cập trêu tức hắn.
“Thật à?” Hai hàng lông mày Ninh Giác Phi nhướng nhướng lên không tin.
“Đương nhiên là thật.” Độc Cô Cập kiên trì giải thích. “Kỳ thực Bắc Kế và Tây Vũ tuy rằng thường xuyên tranh đấu nhưng rất nhiều bộ lạc đều sống nơi thảo nguyên. Tổ mẫu ta được gả từ Bắc Kế qua, bà xuất thân từ tam đại vọng tộc trứ danh Bắc Kế, gia tộc Tiên Vu. Thế nên, ta lấy tư cách ngoại thích để đại diện gia tộc Tiên Vu tham gia thi đấu.”
Ninh Giác Phi quan sát Độc Cô Cập từ trên xuống dưới rồi lắc đầu: “Ngươi thật dám lộ diện ở Kế đô?”
“Có cái gì không dám? Tám năm trước, Đạm Thai Mục cũng từng làm như vậy.” Độc Cô Cập hì hì cười nói, như một đứa trẻ.
Ninh Giác Phi cảm thấy hứng thú: “Thực ư? Aiiii, nói một chút đi.”
“Cô tổ mẫu Đạm Thai Mục là tiểu mỹ nhân của bộ tộc Ô Cô ở Tây Vũ chúng ta, sau gả cho dũng sĩ gia tộc Đạm Thai, cũng là cô tổ phụ Đạm Thai Mục. Tám năm trước, Đạm Thai Mục vẫn còn là một tiểu vương gia, liền lặng lẽ chạy tới vương đình Minh đô của Tây Vũ đại biểu bộ tộc Ô Cô tham gia lễ đua ngựa chúng ta. Hắc hắc, hắn coi như có khả năng, một đường đoạt cờ xông trận, rất được chú ý.”
“Kết quả thì sao?” Ninh Giác Phi như một hài tử nghe chuyện cổ tích, liên thanh truy vấn.
Độc Cô Cập cười to: “Kết quả hả? Rất không sai a, hắn vì Ô Cô bộ tộc đoạt được ngân chương. Khi đó Đạm Thai Mục còn trẻ, tự nhiên danh tiếng đại chấn, trở thành dũng sĩ thiếu niên giỏi trong tộc Ô Cô.”
Ninh Giác Phi thấy Độc Cô Cập cười đến đắc ý như vậy không khỏi nói: “Ngươi đừng có nói với ta, năm đó dũng sĩ kim chương là ngươi nha.”
Độc Cô Cập vừa nghe liền đưa tay bắt vai hắn, thân thiết lắc lắc: “Quả nhiên là anh hùng thức anh hùng mà, đúng là ta. Độc Cô Cập ta được người coi là thiếu niên anh hùng từ năm đó. Đạm Thai sao? Chung quy không hơn được Độc Cô ta nha, hơn nữa ta với hắn tuổi cũng xấp xỉ nhau, đâu thể để hắn chiếm tiện nghi được, ha ha ha ha.”
Ninh Giác Phi nhìn dáng cười sang sảng của Độc Cô Cập cũng hiểu được chuyện này rất vui. “Vậy lần này ngươi định dự thi sao?” Ninh Giác Phi chọc. “Muốn học Đạm Thai à?”
Độc Cô Cập lắc đầu liên tục: “Ta biết Đạm Thai Mục cầu còn không được chuyện đó ấy chứ. Nếu ta đi báo danh, hắn nhất định ra đấu, tranh cao thấp với ta. Hắc hắc, ta không để hắn như nguyện đâu, phải để hắn tiếc nuối cả đời mới được.”
Ninh Giác Phi nhìn dáng dấp đắc ý dào dạt của Độc Cô Cập, không khỏi buồn cười: “Vậy ngươi cưỡi con ngựa đáng chú ý như vậy làm gì?”
“Ha ha, là cưỡi cho ngươi đó.”
“Cho ta?” Ninh Giác Phi khó hiểu.
“Đúng vậy. Ta nghe người Bắc Kế và Nam Sở nói rằng ngựa Ninh Giác Phi cưỡi chính là thần tuấn hồng mã, có thể phi qua khe núi Ưng Sầu, khiến Đạm Thai Mục phải bó tay. Ta vừa nghe liền cảm thấy nó rất giống với ‘Thiên mã’ Xích Long của ta. Chúng ta đối với việc sinh sản của Xích Long rất cẩn thận, nhưng bốn năm trước, có gian thương Nam Sở nghe tiếng mà đến, dùng số tiền lớn thu mua người chăn ngựa của chúng ta, len lén đưa Xích Long đi ra ngoài phối giống. Con ngựa mẹ đã hoài thai liền bị thương nhân mang về trong Nam Sở. Việc này sau đó bị chúng ta tra ra, liền giết người chăn ngựa đó, nhưng không tra ra ngựa mẹ đã được mang đến nơi nào. Lần này nghe nói ngươi cưỡi thần mã màu đỏ lửa, không chỉ thần tuấn phi phàm hơn nữa tính tình cực cao ngạo cương liệt, ta liền chắc là hậu đại Xích Long, thế nên…”
Ninh Giác Phi tiếp lời: “Thế nên ngươi dẫn theo Xích Long tới đây, để khi ta ra khỏi thành cưỡi ngựa thì để nó gọi ‘Liệt Hỏa’ tới, dẫn ta đến.”
“Phải.” Độc Cô Cập lười lười cười nói. “Ta biết ngươi là người thông minh mà.”
“Ngươi tìm ta làm gì?” Ninh Giác Phi nhàn nhạt cười hỏi.
“Thăm ngươi mà thôi.” Độc Cô Cập hào hiệp đáp. “Lúc đầu tại Kiếm môn quan ta đã nói rồi, nguyện cùng ngươi kết làm huynh đệ. Bây giờ, trong lòng ta, cũng xem ngươi như huynh đệ của ta. Ngươi không muốn đến Tây Vũ của ta mà lại chạy tới Bắc Kế, làm ta rất đau lòng nha.” Nói tới đây, Độc Cô Cập thở dài.
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Ta tới Bắc Kế là để du ngoạn mà thôi. Ngươi muốn ta đi Tây Vũ là để ta bán mạng cho ngươi à? Ta không có lý do gì giúp ngươi giết người cả.”
Độc Cô Cập gật đầu nói: “Hiện tại ta xem ngươi như huynh đệ đương nhiên không còn ý niệm đó. Nhưng nếu Bắc Kế muốn ngươi vì bọn họ bày mưu tính kế thì sao?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh không minh, mà ngay cả một chút phiền muộn cũng không có: “Ta sẽ không làm. Ta không nghĩ ra có lý do gì mà ta phải làm vậy.”
Độc Cô Cập cao giọng cười to: “Tốt tốt lắm, huynh đệ, lúc đầu ngươi đáp ứng mặc kệ chiến sự Tây Vũ ta, ta liền thật là vui mừng rồi. Hôm nay nhớ ngươi nên trong lúc đình chiến lại đây, một là thăm ngươi một cái, hai là mời ngươi đi Tây Vũ chơi một lần. Tây Vũ ta so với Bắc Kế cũng có rất nhiều phong cảnh đẹp, thảo nguyên cũng không giống bên này. Huynh đệ có thời gian thì qua xem thử. Hay là đợi đến cuối hạ đầu thu đi, tới Minh đô tham gia lễ đua ngựa của Tây Vũ, ta với ngươi đấu một trận.” Nói đến đây, Độc Cô Cập đã dược dược dục thí.
Ninh Giác Phi vừa nghe lòng hiếu thắng cũng vọt lên, gật đầu: “Được, đến lúc đó, ta với ngươi đấu một trận.”
Độc Cô Cập vô cùng vui sướng, từ trong lòng lấy ra một khối thanh ngọc tinh xảo đặc sắc, đưa cho Ninh Giác Phi: “Nè, ngươi cầm cái này, chỉ cần vào đất Tây Vũ, ngươi cứ đưa cho quan viên địa phương cái này, họ sẽ hộ tống ngươi tới Minh đô.”
Ninh Giác Phi tiếp nhận khối ngọc, mặt trên có khắc bảy con tuấn mã móng hồng, chạm trổ tinh tế, không khỏi khen: “Đẹp thật.”
“Đây chỉ là chút đồ vật, dù có đẹp cũng không giá trị gì nhiều? Còn không bằng một con tuấn mã hợp lòng ta.” Độc Cô Cập cười nói. “Huynh đệ thích là được rồi. Ngọc bội này tên là cửu tuấn linh lung, toàn bộ Tây Vũ đều biết.”
Ninh Giác Phi vừa nghe liền muốn trả lại: “Vật quan trọng như thế, ta không thể nhận. Hơn nữa, ta đến Tây Vũ thì tự mình đến Minh đô, cần gì người hộ tống?”
“Ta tự nhiên biết năng lực của ngươi nhưng nếu bị ngươi xâm xâm một đường như vậy ta còn mặt mũi nào nữa chứ?” Độc Cô Cập nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tiếu ý. “Lẽ nào ngươi muốn ta học Đạm Thai Mục, triệu tập tám vạn thiết kỵ để vây ngươi?”
Ninh Giác Phi không khỏi bật cười, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: “Được rồi, ta nhận.”
Độc Cô Cập đại hỉ: “Vậy huynh đệ xem ta như ca ca rồi nhỉ?”
Ninh Giác Phi sửng sốt: “Nhận lấy ngọc thì coi như kết nghĩa hunh đệ sao?” Hắn không rõ phong tục cổ đại, mà tập tục mỗi nơi lại khác, bởi vậy hắn cũng không dám nhận bừa cái gì, sợ di hậu hoạn.
“Cũng không phải, nhưng ta đã gọi ngươi huynh đệ, ngươi không phản đối, thì coi như nhận ta là ca ca rồi.”
Ninh Giác Phi nghe lời Độc Cô Cập có chút vô lại nhưng hắn không hiểu phong tục Tây Vũ, không biết cãi lại thế nào, đành nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Lúc đầu, bệ hạ dũng mãnh hào sảng, Giác Phi cũng nguyện cùng ngài kết thành huynh đệ, nhưng ngài thích lạm sát bách tính, đây là điều ta không thích.”
Độc Cô Cập thở dài: “Kỳ thực không phải ta thích lạm sát mà là có đôi khi người Nam Sở cũng làm cho ta đau đầu quá sức. Nếu không giết sạch bọn họ, nói không chừng lúc nào đó sẽ có tên bắn lén từ trong nhà dân ra. Trước đây, khi chúng ta còn chưa tàn sát hàng loạt dân trong thành, có một vài binh sĩ bị lão nhân, phụ nữ thậm chí trẻ con giết. Thế nên, sau đó đi đến đâu liền đơn giản chém tận giết tuyệt. Aiii, ngươi đã không thích thì ta không ra lệnh đồ sát là được.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Đại ca, đắc dân tâm giả đắc thiên hạ (người được lòng dân, được cả thiên hạ). Đại ca tàn sát hàng loạt dân trong thành sẽ thất tẫn thiên hạ dân tâm. Đại ca muốn san bằng Nam Sở chỉ sợ khó thành.”
Độc Cô Cập nghe hắn gọi một tiếng “Đại ca” thì lòng vui cực kỳ, ngửa mặt lên trời cười dài: “Huynh đệ, đại ca nghe lời đệ.”
Một lát sau liền nghe tiếng vó ngựa dồn dập, chạy về phía bọn họ.
Ninh Giác Phi nhìn qua thì thấy một hán tử mặc trang phục dân du mục Bắc Kế, theo sau là hai con hồng mã.
Độc Cô Cập đi tới nắm dây cương Xích Long, cười với hắn: “Những người này, có một số là người gia tộc Tiên Vu, có vài người là tùy tùng theo huynh từ Tây Vũ.”
Ninh Giác Phi liền gật đầu mỉm cười với những người mới đến. Những hán tử này cũng dùng ánh mắt thân thiết nhìn hắn.
“Nhớ kỹ, hắn là huynh đệ của ta.” Độc Cô Cập lớn tiếng tuyên bố rồi lập tức xoay người lên ngựa.
Những người đó cùng đáp trả: “Tuân lệnh.”
Ninh Giác Phi kéo Liệt Hỏa, Xích Long hí một tiếng dài, dường như không muốn.
Liệt Hỏa cũng quay đầu nhìn nó, trong mắt tràn đầy không muốn xa rời.
Ninh Giác Phi nghe nói Liệt Hỏa từ nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân nên lúc này cũng hiểu tình cảm của nó, không khỏi do dự, cũng không đi kéo nó đi.
Độc Cô Cập nhìn hắn: “Huynh đệ, không bằng đến lều lớn của gia tộc Tiên Vu, chúng ta uống vài bát rượu.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi sảng khoái gật đầu: “Được.” Nói xong, hắn liền lên ngựa cùng bọn họ phi đi.
Gia tộc Tiên Vu quả nhiên là một trong tam đại vọng tộc Bắc Kế, đại trướng của tộc trưởng khí thế hùng vĩ, xung quanh còn có hơn mười tiểu trướng bồng, tuy là mới dựng lên ở thảo nguyên nhưng bên trong như một trại nhỏ, cái gì cũng có, náo nhiệt phi phàm.
Ninh Giác Phi theo Độc Cô Cập đi trước, thấy mọi người ai ai cũng tươi cười, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát biểu tình của mọi người, dường như có rất ít người biết thân phận thật của Độc Cô Cập, chỉ biết hắn là hiển quý ngoại thích trong tộc.
Độc Cô Cập chỉ nói mọi người Ninh Giác Phi là huynh đệ của là hắn. Mọi người cũng không ai hỏi nhiều, chỉ mang rượu ngon ra đãi. Đêm nay, ca vũ say lòng người, hương rượu êm đềm, Ninh Giác Phi cùng hán tử thảo nguyên bỏ chén dùng bát, lại bị vài cô nương hào sảng bắt học bài ca chúc rượu, còn đuổi theo mời rượu, cười cười đùa đùa, uống đến say mèm.
Đến khi mặt trăng treo cao cao, người phần lớn đã say ngã ngửa cả ra, Độc Cô Cập cũng mắt say lờ đờ mông lung cả lên, nỉ non: “Huynh đệ nghỉ sớm đi” rồi ngã ra thảm trải trong trướng ngủ khò khò.
Ninh Giác Phi lảo đảo đứng lên, loạng choạng đi ra khỏi trướng. Vốn đang mót, nhưng vừa đi ra khỏi trướng thì lại bị gió lạnh buổi tối thổi cho một trận, làm hắn cũng quên đi mục đích ban đầu. Hơi rượu xông lên, Ninh Giác Phi cúi đầu ói tới mật xanh mật vàng. Chờ ói hết rượu thịt trong dạ dày ra, hắn mới tỉnh táo đôi chút.
Ninh Giác Phi ngẩng đầu lên, trong đầu trống rỗng, nhất thời không nhớ nổi mình ra đây bằng cách nào.
Liệt Hỏa cúi đầu hí dài bên cạnh.
Mơ mơ màng màng, hắn ngồi lên lưng ngựa.
Liệt Hỏa quen đường, xuyên qua thảo nguyên, trở về Kế đô, rồi lại quen đường chạy về Quốc sư phủ, đứng ở trước phủ.
Ninh Giác Phi gần tối không về, Vân Thâm đã phân phó gia nhân chờ trước cửa, lúc này nhanh chóng chộp lấy thân thể lung lay lúc lắc của hắn, đỡ vào trong phòng.
Vân Thâm lo cho Giác Phi vốn ngủ không được, nay nghe động tĩnh liền khoác vội áo đi ra khỏi phòng. Thấy Ninh Giác Phi say mèm mà về, hai hàng lông mày y không khỏi nhíu chặt, nhanh chóng gọi người chuẩn bị nước nóng, hầu hạ hắn rửa mặt, tắm rửa.
Đang rối ren, có người bưng tới một ly trà nóng hổi. Ninh Giác Phi đang khát khô cả cổ liền ực một cái uống sạch trơn.
Gia nhân trong nhà đổ đầy nước nóng vào mộc dũng, rồi định giúp hắn cởi áo.
Cho dù đang say, Ninh Giác Phi vẫn rất cảnh giác với hành động như vậy, lập tức trở tay, cầm tay gia nhân nọ, lẩm bẩm: “Cút ngay, cút ngay.”
Cổ tay người nọ bị hắn nắm chặt đau như sắp gãy.
Vân Thâm lập tức tiến lên, hòa nhã khuyên can: “Được được rồi, ngươi buông ra trước đã.”
Nghe được thanh âm dịu dàng của Vân Thâm, Ninh Giác Phi an tĩnh lại nhiều, tay cũng lỏng ra.
Vân Thâm biết người say nặng như ngàn cân nên thẳng thắng gọi người ném cả người Giác Phi vào trong nước.
Ninh Giác Phi cười hì hì: “Bơi hả? Nước nóng? Hồ bơi nước nóng hả? Lâu rồi chưa thấy….” nói nói, hai tay cũng chậm rãi quạt nước.
Vân Thâm nhìn thấy hắn mặt như hoa đào, mắt lờ đờ sóng sánh ánh nước, bên môi mang theo tiếu ý ngây thơ, đáng yêu như trẻ thơ, không khỏi nở nụ cười.
Y gọi gia nhân ra ngoài cửa đứng, còn mình thì xắn tay áo, thuần thục đến gần mộc dũng, trong miệng dỗ dành nhẹ nhàng, đưa tay cởi y phục của Ninh Giác Phi trong nước, sau đó cầm lấy khăn sạch mềm mại lau gương mặt đã ngập trong men say của hắn, lau cả thân thể cân xứng nhẵn nhụi mà tràn ngập vết thương của hắn, da thịt hắn săn chắc, oánh nhuận như một con báo săn, đẹp đẽ, tràn đầy sức sống.
Đến khi tắm xong, Vân Thâm dùng hết sức dìu hắn ra khỏi dục dũng, nhanh chóng dùng khăn khô lau cho hắn.
Ninh Giác Phi lạnh đến run run, bỗng nhiên khôi phục vài phần thanh tỉnh.
Mở mắt ra chỉ thấy ánh sáng lờ mờ nho nhỏ, mông lung một đôi mắt dịu dàng như nước.
Hắn kinh ngạc nhìn đôi mắt quen thuộc kia, nhìn sự dịu dàng thân thương ấy, trong lòng bỗng nhiên như nước ấm chảy qua rồi lại chua xót vô vàn, gọi: “Là em sao? Là em sao?”
Vân Thâm nghe thế, không khỏi sửng sốt, giương mắt nhìn hắn, y nhìn ra đôi mắt ngày thường không một gợn sóng giờ lại tràn đầy ưu thương. Tay y không khỏi ngừng lại, kìm lòng không đậu mà muốn vươn tay xóa đi bi thương trong ánh mắt ấy.
Tay y vừa chạm tới khóe mắt Ninh Giác Phi thì bên hông liền bị ôm khiến y nặng nề ngã lên giường.
Ninh Giác Phi siết chặt thân thể ấm áp mềm mại ấy, đặt môi mình lên đôi mắt quen thuộc kia, hắn cúi đầu nỉ non: “Là em sao? Là em thật sao …”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.