Chương 100: Quyển 2 - Chương 20
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
12/10/2020
Chạng vạng, trong phủ Đan Cổ thiết yến, long trọng khoản đãi sứ giả Bắc Kế.
Ninh Giác Phi không tham gia. Đây là hoạt động phía quan lại, hắn không muốn gia nhập vào trong, huống hồ Vân Thâm còn đang nằm trên giường, thái tử còn ở chỗ này, hắn thực sự lo lắng nên liền chối từ, nói muốn đi chăm sóc Vân Thâm nên xin lỗi không đi được.
Đan Cổ khuyên một hồi thấy hắn nhất định không chịu thì không miễn cưỡng nữa.
Độc Cô Yển nghe nói huynh đệ Đạm Thai Mục là chánh sứ, trong lòng không khỏi hiếu kỳ nên theo Đan Cổ đến yến hội, giúp đỡ xã giao.
Trong viện một lần nữa lại an tĩnh, Ninh Giác Phi thở phào nhẹ nhõm.
Không còn ở chung phòng với Đạm Du Nhiên, tinh thần Vân Thâm cũng đỡ được phần nào, không còn phải cố khống chế tâm tình nữa. Y chậm rãi ngồi lên, dựa vào đầu giường, cầm tay thái tử, thân thiết nói: “Tiểu Vĩ, ngươi đừng vội, ta sẽ viết thư ngay, cho phi ưng đem về cho phụ hoàng ngươi, để bệ hạ yên tâm, hẳn là có thể làm bệnh ngài đỡ hơn.”
Đạm Thai Kinh Vĩ đã nói rõ đầu đuôi mọi việc với y, nghe xong, Vân Thâm trăm mối ngổn ngang, tâm lý mâu thuẫn vô cùng.
Bắc Kế sẽ chính thức đổi quốc hiệu thành “Kế” từ sau đại điện dời đô, nói cách khác, đây chính là đại điển khai quốc, thiên đầu vạn tự, một lỗi cũng không thể mắc được. Vốn ra, việc này sẽ do Vân Thâm làm chủ, nhưng giờ y rời khỏi Lâm Truy, đại thần trong triều tuy nhiều nhưng không cầu có công, chỉ cầu đừng quá tệ là tốt lắm rồi, không thể đem chuyện này cho họ được, rất nhiều chuyện Đạm Thai Mục phải tự mình đứng ra làm. Vân Thâm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra áp lực mà Đạm Thai Mục phải chịu, trong lòng bỗng cảm thấy thật hổ thẹn. Thế nhưng, tình cảm của y đối với Ninh Giác Phi thật sự là không bỏ xuống được, nếu như Ninh Giác Phi không muốn trở về, y thật chẳng biết làm sao.
Nghe y nói xong, Đạm Thai Kinh Vĩ dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục cũng cười.
Ninh Giác Phi đi vào trong phòng, nói với bọn họ: “Tiểu Vĩ, ngươi đi ăn trước đi, ta giúp cữu cữu ngươi chuẩn bị rồi ra ngay.”
Ở trước mặt họ, Đạm Thai Kinh Vĩ hoàn toàn không còn dáng vẻ chín chắn người lớn nữa mà đôi khi lộ ra tính cách trẻ con. Cậu ngoan ngoãn “dạ” một tiếng rồi liền đi ra.
Ninh Giác Phi sắp xếp bốn người thông minh tháo vát nhất để bảo vệ Kinh Vĩ, cho dù cậu có chạy đi đâu chơi thì cũng không cần lo về vấn đề an toàn.
Vân Thâm chờ Kinh Vĩ ra ngoài, nhìn người trước mặt mà khẩn nài: “Giác Phi, ta phải rời khỏi đây. Ở trong nhà người ta mãi chung quy cũng không phải cách. Ở càng lâu, càng nợ tình với họ. Nhất là ngươi, trong lòng ngươi sẽ nhớ mãi, đợi đến khi người ta có việc nhờ ngươi trợ giúp, ngươi định giúp hay không giúp? Ta nghĩ, chúng ta cứ về Bắc Kế đã, cho dù là ở triều đình vì dân vì nước hay đi thảo nguyên chăn dê nuôi ngựa, dù sao cũng là nhà của chúng ta, tự do tự tại hơn nhiều, ngươi nghĩ sao?”
“Ừm.” Ninh Giác Phi bưng chậu, đổ nước ấm, rồi dùng khăn ướt nhẹ nhàng rửa mặt, lau người cho y.
Vân Thâm động đậy thân thể, phối hợp với hắn, nhưng con mắt vẫn nhìn thẳng về phía hắn.
Ninh Giác Phi nhìn thân thể trước mắt đã gầy đi rất nhiều này, trong lòng liền nhẹ dạ. Chờ đến khi lau xong, hắn lấy y phục sạch sẽ thay cho Vân Thâm, lúc này ngẩng đầu nhìn y: “Chúng ta quay về Lâm Truy thôi. Lòng ngươi mang trọng trách, lại tài hoa hơn người, nếu như không thể vì nước hiệu lực, vì dân tạo phúc, thực sự quá đáng tiếc.”
Vân Thâm mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn hắn: “Ngươi… nói thật?”
“Thật.” Ninh Giác Phi thở dài, khẳng định: “Là thật, chờ thân thể ngươi đỡ hơn, chúng ta sẽ đi.”
“Vết thương của ta đã đỡ rồi.” Vân Thâm nói theo bản năng, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn thật sâu. Sau đó, như nhớ ra điều gì, lập tức ôm lấy tay hắn, sốt ruột giải thích. “Giác Phi, có phải ngươi nghĩ đây là mưu kế của ta? Không phải, Tiểu Vĩ không phải ta gọi tới, chuyện nguy hiểm như vậy, dù thế nào ta cũng sẽ không làm. Tiểu Vĩ thân là thái tử, nửa điểm sơ xuất cũng không thể có. Lần này, ta một mình đến đây chính vì quyết định buông bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý nghe lời ngươi. Ngươi muốn thế nào cũng được, ta đều đi theo ngươi.”
“Ta biết, ta biết.” Ninh Giác Phi nhẹ nhàng ôm y, vỗ về lưng y như an ủi. “Giữa chúng ta có chút vấn đề, ta không dám đơn giản tin tưởng người khác, mà mỗi một câu ngươi nói đều sợ ta không tin ngươi…. Chúng ta cứ như vậy mãi cũng không được. Vân Thâm, tình cảm ta đối với ngươi là điều không cần nghi ngờ. Từ tối đêm hôm đó, chúng ta ước hẹn dưới trời sao, ta đã quyết tâm rồi, cuộc đời này quyết không phụ ngươi, thế nhưng không ngờ… sau này mọi việc lại biến thành như thế… Ta đã nghĩ thật lâu rồi, lần này biết ngươi tới tìm ta, ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Nếu như tình nghĩa giữa chúng ta là chân thật, như vậy, những chuyện quá khứ đừng tính toán nữa. Chiêu Vân công chúa cũng sắp thành thân rồi, vậy ta lại càng không đi tính toán nữa. Nói thật, ta sợ nếu ta không trở về, Chiêu Vân công chúa lại chạy tới đây, rồi có chuyện gì xảy ra, thế nào ta cũng hổ thẹn cả đời. Thế nên, Vân Thâm, chúng ta trở về đi. Các ngươi không cần vì ta mà xây dựng rầm rộ gì cả, bất động can qua, ta thực sự không cần.”
“Ta hiểu, hiểu…. Giác Phi…. xin lỗi…..” Vân Thâm vùi đầu vào vai hắn, cả người nhè nhẹ run lên, âm thanh dần dần nghẹn ngào.
Ninh Giác Phi có thể cảm nhận được nước mắt của y từng giọt từng giọt thấm ướt y phục hắn, trong lòng chua xót khổ sở, khe khẽ nhói đau. Hắn ôm siết lấy Vân Thâm, nhẹ giọng nói: “Vân Thâm, không cần xin lỗi, ta không sao, ta không có giận ngươi. Khi đó, ta chỉ là nản lòng thoái chí, hiện tại đều đã qua, không có việc gì.”
Vân Thâm nghe hắn an ủi, tất cả ủy khuất, thống khổ, khổ sở, áy náy quá khứ đều ùa ra, không thể kiềm được, ôm hắn thất thanh khóc.
Ninh Giác Phi cũng cảm thấy mắt mình cay cay. Hắn dịu dàng vỗ về Vân Thâm mà cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời.
Hoàng hôn từ từ sụp xuống, không khí phiền muộn dần dần tràn ngập khắp phòng.
Trong thành, có người đang thổi sáo Khương, tiếng sáo thong thả theo gió mà đi, mang theo nỗi nhớ nhà của kẻ lãng du.
Hết chương 20
Kaori: “…đại thần trong triều tuy nhiều nhưng không cầu có công, chỉ cầu đừng quá tệ là tốt lắm rồi …”
-> Vậy quan trong triều nuôi để làm cảnh hả trời? Cuối cùng việc lại đè lên hoàng đế với quốc sư hết là sao?
Mai_kari: Lỡ hứa là đầu hàng thì không giết rồi, mà thả ra thì tạo cơ hội để chúng tụ họp làm phản, giữ lại để canh chừng thôi chứ sao giờ. Vô dụng thì đúng là vô dụng thiệt, nhưng dù sao cũng không phải là không giúp ích được gì. ^_^
Lâm Truy, hai chữ này chính là gúc mắc lớn nhất, ám ảnh lớn nhất trong lòng Giác Phi, Giác Phi cũng là một người bình thường thôi, quá khứ tối tăm đó, làm sao quên là quên được, làm sao bỏ qua là bỏ qua được. Hắn không muốn quay về Lâm Truy vì không muốn nhớ tới quá khứ đó, nghe tới tên đã thấy khó chịu, bước chân vào thành cũng không thèm nghĩ tới, huống chi giờ phải quay hẳn về đó sinh hoạt. Nhưng vì Vân Thâm, lúc đó, hắn chấp nhận đối mặt với quá khứ, bước chân trở về. Giờ đây, hắn cũng vì Vân Thâm, một lần nữa bỏ qua quá khứ, quay đầu trở về.
Ninh Giác Phi không tham gia. Đây là hoạt động phía quan lại, hắn không muốn gia nhập vào trong, huống hồ Vân Thâm còn đang nằm trên giường, thái tử còn ở chỗ này, hắn thực sự lo lắng nên liền chối từ, nói muốn đi chăm sóc Vân Thâm nên xin lỗi không đi được.
Đan Cổ khuyên một hồi thấy hắn nhất định không chịu thì không miễn cưỡng nữa.
Độc Cô Yển nghe nói huynh đệ Đạm Thai Mục là chánh sứ, trong lòng không khỏi hiếu kỳ nên theo Đan Cổ đến yến hội, giúp đỡ xã giao.
Trong viện một lần nữa lại an tĩnh, Ninh Giác Phi thở phào nhẹ nhõm.
Không còn ở chung phòng với Đạm Du Nhiên, tinh thần Vân Thâm cũng đỡ được phần nào, không còn phải cố khống chế tâm tình nữa. Y chậm rãi ngồi lên, dựa vào đầu giường, cầm tay thái tử, thân thiết nói: “Tiểu Vĩ, ngươi đừng vội, ta sẽ viết thư ngay, cho phi ưng đem về cho phụ hoàng ngươi, để bệ hạ yên tâm, hẳn là có thể làm bệnh ngài đỡ hơn.”
Đạm Thai Kinh Vĩ đã nói rõ đầu đuôi mọi việc với y, nghe xong, Vân Thâm trăm mối ngổn ngang, tâm lý mâu thuẫn vô cùng.
Bắc Kế sẽ chính thức đổi quốc hiệu thành “Kế” từ sau đại điện dời đô, nói cách khác, đây chính là đại điển khai quốc, thiên đầu vạn tự, một lỗi cũng không thể mắc được. Vốn ra, việc này sẽ do Vân Thâm làm chủ, nhưng giờ y rời khỏi Lâm Truy, đại thần trong triều tuy nhiều nhưng không cầu có công, chỉ cầu đừng quá tệ là tốt lắm rồi, không thể đem chuyện này cho họ được, rất nhiều chuyện Đạm Thai Mục phải tự mình đứng ra làm. Vân Thâm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra áp lực mà Đạm Thai Mục phải chịu, trong lòng bỗng cảm thấy thật hổ thẹn. Thế nhưng, tình cảm của y đối với Ninh Giác Phi thật sự là không bỏ xuống được, nếu như Ninh Giác Phi không muốn trở về, y thật chẳng biết làm sao.
Nghe y nói xong, Đạm Thai Kinh Vĩ dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục cũng cười.
Ninh Giác Phi đi vào trong phòng, nói với bọn họ: “Tiểu Vĩ, ngươi đi ăn trước đi, ta giúp cữu cữu ngươi chuẩn bị rồi ra ngay.”
Ở trước mặt họ, Đạm Thai Kinh Vĩ hoàn toàn không còn dáng vẻ chín chắn người lớn nữa mà đôi khi lộ ra tính cách trẻ con. Cậu ngoan ngoãn “dạ” một tiếng rồi liền đi ra.
Ninh Giác Phi sắp xếp bốn người thông minh tháo vát nhất để bảo vệ Kinh Vĩ, cho dù cậu có chạy đi đâu chơi thì cũng không cần lo về vấn đề an toàn.
Vân Thâm chờ Kinh Vĩ ra ngoài, nhìn người trước mặt mà khẩn nài: “Giác Phi, ta phải rời khỏi đây. Ở trong nhà người ta mãi chung quy cũng không phải cách. Ở càng lâu, càng nợ tình với họ. Nhất là ngươi, trong lòng ngươi sẽ nhớ mãi, đợi đến khi người ta có việc nhờ ngươi trợ giúp, ngươi định giúp hay không giúp? Ta nghĩ, chúng ta cứ về Bắc Kế đã, cho dù là ở triều đình vì dân vì nước hay đi thảo nguyên chăn dê nuôi ngựa, dù sao cũng là nhà của chúng ta, tự do tự tại hơn nhiều, ngươi nghĩ sao?”
“Ừm.” Ninh Giác Phi bưng chậu, đổ nước ấm, rồi dùng khăn ướt nhẹ nhàng rửa mặt, lau người cho y.
Vân Thâm động đậy thân thể, phối hợp với hắn, nhưng con mắt vẫn nhìn thẳng về phía hắn.
Ninh Giác Phi nhìn thân thể trước mắt đã gầy đi rất nhiều này, trong lòng liền nhẹ dạ. Chờ đến khi lau xong, hắn lấy y phục sạch sẽ thay cho Vân Thâm, lúc này ngẩng đầu nhìn y: “Chúng ta quay về Lâm Truy thôi. Lòng ngươi mang trọng trách, lại tài hoa hơn người, nếu như không thể vì nước hiệu lực, vì dân tạo phúc, thực sự quá đáng tiếc.”
Vân Thâm mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn hắn: “Ngươi… nói thật?”
“Thật.” Ninh Giác Phi thở dài, khẳng định: “Là thật, chờ thân thể ngươi đỡ hơn, chúng ta sẽ đi.”
“Vết thương của ta đã đỡ rồi.” Vân Thâm nói theo bản năng, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn thật sâu. Sau đó, như nhớ ra điều gì, lập tức ôm lấy tay hắn, sốt ruột giải thích. “Giác Phi, có phải ngươi nghĩ đây là mưu kế của ta? Không phải, Tiểu Vĩ không phải ta gọi tới, chuyện nguy hiểm như vậy, dù thế nào ta cũng sẽ không làm. Tiểu Vĩ thân là thái tử, nửa điểm sơ xuất cũng không thể có. Lần này, ta một mình đến đây chính vì quyết định buông bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý nghe lời ngươi. Ngươi muốn thế nào cũng được, ta đều đi theo ngươi.”
“Ta biết, ta biết.” Ninh Giác Phi nhẹ nhàng ôm y, vỗ về lưng y như an ủi. “Giữa chúng ta có chút vấn đề, ta không dám đơn giản tin tưởng người khác, mà mỗi một câu ngươi nói đều sợ ta không tin ngươi…. Chúng ta cứ như vậy mãi cũng không được. Vân Thâm, tình cảm ta đối với ngươi là điều không cần nghi ngờ. Từ tối đêm hôm đó, chúng ta ước hẹn dưới trời sao, ta đã quyết tâm rồi, cuộc đời này quyết không phụ ngươi, thế nhưng không ngờ… sau này mọi việc lại biến thành như thế… Ta đã nghĩ thật lâu rồi, lần này biết ngươi tới tìm ta, ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Nếu như tình nghĩa giữa chúng ta là chân thật, như vậy, những chuyện quá khứ đừng tính toán nữa. Chiêu Vân công chúa cũng sắp thành thân rồi, vậy ta lại càng không đi tính toán nữa. Nói thật, ta sợ nếu ta không trở về, Chiêu Vân công chúa lại chạy tới đây, rồi có chuyện gì xảy ra, thế nào ta cũng hổ thẹn cả đời. Thế nên, Vân Thâm, chúng ta trở về đi. Các ngươi không cần vì ta mà xây dựng rầm rộ gì cả, bất động can qua, ta thực sự không cần.”
“Ta hiểu, hiểu…. Giác Phi…. xin lỗi…..” Vân Thâm vùi đầu vào vai hắn, cả người nhè nhẹ run lên, âm thanh dần dần nghẹn ngào.
Ninh Giác Phi có thể cảm nhận được nước mắt của y từng giọt từng giọt thấm ướt y phục hắn, trong lòng chua xót khổ sở, khe khẽ nhói đau. Hắn ôm siết lấy Vân Thâm, nhẹ giọng nói: “Vân Thâm, không cần xin lỗi, ta không sao, ta không có giận ngươi. Khi đó, ta chỉ là nản lòng thoái chí, hiện tại đều đã qua, không có việc gì.”
Vân Thâm nghe hắn an ủi, tất cả ủy khuất, thống khổ, khổ sở, áy náy quá khứ đều ùa ra, không thể kiềm được, ôm hắn thất thanh khóc.
Ninh Giác Phi cũng cảm thấy mắt mình cay cay. Hắn dịu dàng vỗ về Vân Thâm mà cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời.
Hoàng hôn từ từ sụp xuống, không khí phiền muộn dần dần tràn ngập khắp phòng.
Trong thành, có người đang thổi sáo Khương, tiếng sáo thong thả theo gió mà đi, mang theo nỗi nhớ nhà của kẻ lãng du.
Hết chương 20
Kaori: “…đại thần trong triều tuy nhiều nhưng không cầu có công, chỉ cầu đừng quá tệ là tốt lắm rồi …”
-> Vậy quan trong triều nuôi để làm cảnh hả trời? Cuối cùng việc lại đè lên hoàng đế với quốc sư hết là sao?
Mai_kari: Lỡ hứa là đầu hàng thì không giết rồi, mà thả ra thì tạo cơ hội để chúng tụ họp làm phản, giữ lại để canh chừng thôi chứ sao giờ. Vô dụng thì đúng là vô dụng thiệt, nhưng dù sao cũng không phải là không giúp ích được gì. ^_^
Lâm Truy, hai chữ này chính là gúc mắc lớn nhất, ám ảnh lớn nhất trong lòng Giác Phi, Giác Phi cũng là một người bình thường thôi, quá khứ tối tăm đó, làm sao quên là quên được, làm sao bỏ qua là bỏ qua được. Hắn không muốn quay về Lâm Truy vì không muốn nhớ tới quá khứ đó, nghe tới tên đã thấy khó chịu, bước chân vào thành cũng không thèm nghĩ tới, huống chi giờ phải quay hẳn về đó sinh hoạt. Nhưng vì Vân Thâm, lúc đó, hắn chấp nhận đối mặt với quá khứ, bước chân trở về. Giờ đây, hắn cũng vì Vân Thâm, một lần nữa bỏ qua quá khứ, quay đầu trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.