Thiên Sứ Bóng Đêm (Phần 2)

Chương 18: Bức tranh vẽ một người

Rei

22/05/2014

“Để em nói với anh một điều...” – Kazuo bật cười, bình thản nhìn Kiba – “Phụ nữ giống như hoa hồng vậy. Đẹp ngất ngây, nhưng ta lại chẳng biết bị cái gai độc của họ đâm từ lúc nào.”

“Mày đừng có đánh đồng Kaori với mấy hạng đàn bà đó.” – Kiba gằn giọng, siết mạnh áo của Kazuo hơn.

“Buồn cười!” – Kazuo nhếch mép, đầy mỉa mai – “Anh trai, phụ nữ thì ai cũng như nhau thôi, chỉ là họ giỏi che giấu bản chất thật của mình.”

“Im miệng đi.” – Kiba quát lên – “Tao hỏi lại lần nữa, Kaori đang ở đâu?”

Kazuo im lặng, đôi mắt của hắn như xoáy sâu vào tròng nhãn của anh mình. Hắn lại nhếch mép, nở một nụ cười đầy ngạo mạn. “Thật thất vọng! Em không ngờ là mình lại có một người anh yếu mềm đến mức bị một thiên sứ mê hoặc.”

Kiba đã giận nay lại càng giận hơn. Anh vung tay, đấm một cái vào mặt Kazuo và buông tay ra. Hắn ngã xuống sàn, máu từ khóe miệng rỉ ra một màu đỏ tươi, chảy thành vệt dài xuống cằm.

“Khốn kiếp!” – Kiba nghiến răng, đứng nhìn hắn một lúc rồi bực tức đi ra ngoài.

Kazuo lấy ngón cái quệt nhẹ qua miệng, ngồi dậy. Đôi mắt hắn lúc này tựa như một con quái vật, nhìn anh mình đang từ từ khuất sau dãy tường.

“Kiba... anh sẽ không còn đắc ý với tôi được bao lâu nữa đâu...”

Hắn đứng dậy, vuốt nhẹ mái tóc của mình. Song, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào bức tường phía bên trái của mình. Kaori không còn giãy giụa. Có vẻ như... cô đã hoàn toàn là người của hắn.

Kazuo tiến lại gần, chạm tay vào bức tường. Trong chốc lát, một cánh cửa bí mật được mở ra.

Dãy không gian bên dưới cầu thang đen kịt, chỉ thấy khói bốc lên, hư hư, ảo ảo. Kazuo bước xuống. Tiếng giày của hắn nện vào những bậc thang bằng đá, dội vào vách tường ẩm ướt, vang ra đầy cô quạnh. Xuống tới nơi, hắn vung tay, một ngọn lửa màu xanh hiện ra, soi sáng rõ cái nơi bí mật của riêng hắn.

Hắn đi đến cái bàn gỗ, nơi để không biết bao nhiêu là sách và các xấp giấy da. Ngồi xuống ghế, hắn bất động một lúc, mắt nhắm hờ lại. Rồi hắn với tay, lấy một cuộn giấy trắng nằm biệt lập ở một góc bàn, trải ra.

“Naomi...”

Đôi tay của Kazuo nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy. Lông mày hắn nhíu lại, tiến sát vào nhau. “Đã bao lâu rồi... Naomi?”

Trên mặt giấy trắng tinh là một người con gái được vẽ bằng chì. Mái tóc dài tung bay trong gió. Trên gương mặt xinh đẹp thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn của cô đang nở một nụ cười đầy dịu dàng. Đôi tay đang nhẹ nhàng ôm một bó hoa. Trên đầu là một vòng hoa trắng. Kazuo cứ nhìn mãi, không chớp mắt. Ánh mắt, nụ cười của cô ấy, cứ như đang hiện diện thật sự trước mắt hắn vậy. Mỗi lần nhìn bức tranh này, hắn cứ ngỡ như cô đang thực sự cười với mình.

Nhưng... điều đó... hắn biết là không thể được.

Cô ấy đã rời xa hắn, mãi mãi.



“Sắp rồi... Naomi... anh sắp gặp lại em rồi...”

“Cười đi nào... Kazuo! Chưa bao giờ em thấy anh cười hết!”

“Ác quỷ không dễ gì nở một nụ cười đâu, Naomi của anh!”

Kazuo dựa người ra sau ghế, thở dài.

“Ác quỷ... dù có gặp em cũng phải cười thôi... Naomi...”

__________oOo___________

Kiba nằm trên giường, mắt nhắm hờ lại. Kaori... rốt cuộc cô đang ở đâu?

Anh không dám ngủ. Anh sợ giấc mơ của chính mình. Anh sợ giấc mơ ấy... có Kaori đang gào thét tên anh, cầu cứu anh, nhưng anh lại chẳng làm gì được.

“Kaori...”

Cộc... cộc...

Kiba quay mặt sang cửa ra vào, bật người dậy.

“Là cha đây.”

Anh ngồi im một lúc, rồi bước xuống giường, đi tới mở cửa.

Quỷ vương bước thẳng vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế nệm.

“Kazuo. Lần này thì nó muốn làm chuyện gì nữa đây?”

Kiba ngồi xuống ghế đối diện, im lặng.

“500 năm trước, con cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đấy! Ta không muốn lịch sử lại tái diễn. Ngày đó, thương vong đã rất nhiều rồi. Kazuo trở thành một con quỷ tàn bạo, bị đày ra biên giới. Kiba, hãy ngăn em con lại ngay khi nó có những hành động đáng ngờ.”



Kiba chẳng nói gì, chỉ gật đầu. Quỷ vương thở dài đầy ngao ngán, rồi đứng dậy. “Ta chỉ khuyên con thế thôi. Con là chiến binh tốt nhất của ta, đừng làm ta thất vọng.”

Nói rồi, ông ta cất bước, đi ra ngoài.

Cánh cửa phòng từ từ khép lại. Kiba ngồi im như tượng, đầy trăn trở. Anh chắc chắn Kazuo biết Kaori đang ở đâu, nhưng hắn lại không chịu nói.

“Khốn kiếp thật!”

_________oOo__________

Kazuo mở cửa phòng giam riêng của mình ra, thắp đèn lên. Hắn nhìn chiến binh của mình đang ngồi trên ghế, đầu gục xuống, mái tóc đỏ dài xõa lòa xòa, che hết gương mặt.

“Kaori, đã sẵn sàng chưa?”

Cô vẫn ngồi im, bất động. Độ mươi giây sau, đôi tay cô bắt đầu run lên. Đầu từ từ ngẩng cao. Đôi mắt băng lạnh hai màu xanh ô liu, đỏ nhìn vào “chủ nhân” của mình.

Kazuo run nhẹ người. Hắn cảm nhận được nguồn sức mạnh của Kaori là cực lớn. Chính hắn còn cảm thấy phải dè chừng. Kaori, lựa chọn cô là chiến binh quả thật là rất sáng suốt.

Kazuo búng tay, tháo rời còng tay. Kaori đứng dậy, đi lại góc phòng giam, lấy thanh kiếm và cung tên của mình. “Ngài muốn tôi làm gì, thưa chủ nhân?”

Kazuo nở một nụ cười đắc thắng. Kỳ này, Vũ Trụ sẽ hoàn toàn thuộc về tay hắn một cách thật dễ dàng.

Lịch sử sẽ lặp lại...

Cuộc chiến lại diễn ra...

Máu...

Lại đổ.

Người khóc nghe thật đau thương...

Kẻ cười đầy ngạo nghễ...

Bi kịch... đã đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Sứ Bóng Đêm (Phần 2)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook