Chương 7: Buổi dạ tiệc
Rei
19/03/2014
“ Moru… ta đã làm cho giọng nói của Yuri không thể bật ra được trong một thời gian. Trong thời gian đó, con hãy rời xa cô ta đi.”
Deus nhìn con trai mình và nói như khuyên nhủ. Shinobu nhăn mặt lại. Rời xa ư? Không bao giờ có chuyện hắn sẽ rời xa cô ấy. Không bao giờ.
“ Cho dù cha có làm cách nào đi nữa, con cũng sẽ không từ bỏ cô ấy đâu.”
“ MORU!”- Deus quát lên một tiếng- “ Từ bây giờ nó không còn là lời khuyên nữa, đó là mệnh lệnh. Và con là kẻ phải nhận và tuân theo mệnh lệnh này.”
“Nếu là mệnh lệnh thì con sẽ chống đối nó.”- Shinobu nhếch môi cười và nói không chút sợ hãi. Song, không một lời chào tạm biệt, hắn biến mất.
Deus lấy tay xoa trán của mình. Ông ta biết lúc này không thể nào ngăn cản hắn được nữa.
Buổi chiều ngày thứ hai.
“ Dạ tiệc năm nay sẽ diễn ra vào ngày mai.”- Lời thông báo của cô chủ nhiệm vừa chấm dứt, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, hầu hết mọi người đều có cảm giác vui sướng và hồi hộp.
“ Không biết nên mặc gì đây ta…?”
“ Hồi hộp quá à!”
“ Mong chờ thật đó!”
“ Dạ tiệc năm này có một quy định…”- Cô chủ nhiệm tiếp tục nói với giọng đều đều- “ Tất cả mọi người đều phải đeo mặt nạ. Ai không chấp hành, thì sẽ không được vào nơi tổ chức tiệc đâu đấy!”
Một vài người ồ lên ngạc nhiên. Lễ hội năm nay thật khác với những năm trước.
Dạ tiệc đeo mặt nạ, thật mong chờ…
Ra chơi, những nữ sinh ở lớp của Yuri đều chạy sang lớp kế bên. Tất cả bọn họ đều có chung một mục đích: mời Amano Shinobu đi dạ tiệc chung với mình.
“ Xin lỗi, tớ có hẹn rồi.”- Shinobu từ chối bằng giọng khá ngọt ngào và cộng thêm một nụ cười dịu dàng. Song, hắn đứng dậy, đi sang lớp của Yuri.
Yuri ngồi chống cằm, đôi mắt ô liu nhìn xa xăm ra bên ngoài đầy mơ màng. Một ngọn gió thổi vào qua ô cửa sổ đang mở, hất nhẹ mái tóc nâu của cô lên.
“ Yuri…”- Shinobu đi tới, gọi cô. Yuri liếc nhìn hắn và bỏ tay ra khỏi cằm, ánh mắt của cô đầy vẻ dò hỏi.
“ Ngày mai, cậu đi dạ tiệc chung với tớ được không?”- Giọng điệu của Shinobu nghe khá thành tâm.
Yuri trầm ngâm một lúc, nhìn chằm chằm hắn và gật đầu.
Shinobu cười đầy dịu dàng và đi về lớp. Hắn thấy mãn nguyện với chính bản thân mình. Từng bước một, hắn đang đi vào tim của Yuri.
Dạ tiệc đeo mặt nạ, sẽ khá là thú vị đây…
Ngày thứ ba
Hôm nay là ngày chuẩn bị cho dạ tiệc của trường. Mọi người ai ai cũng háo hức. Khắp nơi được trang hoàng lại một cách thật sang trọng và quý phái.
Hôm nay cả trường được nghỉ để chuẩn bị trang phục. Tuy nhiên, một vài người vẫn đến trường để xem những người làm chuẩn bị đến đâu. Yuri cũng đến, cô cũng muốn xem thử họ làm gì với khu vườn sau trường.
Shinobu đang ngồi ở băng ghế dưới gốc cây hoa anh đào. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen và trùm nón áo lên đầu. Người anh ngả ra sau ghế, nhìn lên bầu trời. Trời trong vắt, không một gợn mây. Gió đu đưa trên từng cành cây trong khu vườn, hất nhẹ nhàng một vài cái lá lên cao.
Không gian đột ngột ngừng mọi hoạt động, gió cũng ngừng thổi.
Yuri ra tới nơi, ngạc nhiên khi thấy khu vườn đã được trang trí xong. Những dây đèn mắc từ cành cây này qua cành cây khác. Những cột đèn trong khu vườn mang phong cách cổ điển cũng được sơn màu lại. Bụi hoa vừa được tưới xong, vẫn còn đọng lại một vài giọt nước, sáng long lanh dưới nắng.
Nhưng vẫn còn một điều ngạc nhiên hơn…
Đôi mắt của Yuri mở to ra khi thấy chàng trai hôm trước đang ngồi ở băng ghế. Cô đi tới gần, thật nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn phát hiện ra.
“ Anh lại tới đây à?”- Yuri đứng đối diện. Cô viết vào dổ và giơ lên cho anh đọc.
Shinobu đọc dòng chữ, khẽ mỉm cười và gật đầu.
“ Anh thích phong cảnh ở đây sao?”- Cô hỏi tiếp.
“ Một phần là vậy…”- Shinobu lên tiếng- “ Lý do chính để tôi tới đây… là vì tôi muốn gặp em.”
Yuri hơi đỏ mặt khi nghe những lời đầy dịu dàng mà chàng trai vừa nói. Cô đứng lặng một lúc lâu, cúi mặt xuống.
Gió lại nổi lên, nhự nhàng làm bay bay mái tóc dài của Yuri. Cô lấy tay, vuốt mái tóc của mình ra đằng trước cho đỡ rối.
Shinobu mỉm cười một cái thật nhẹ. Anh đứng dậy, cầm lấy một vài lọn tóc đang bay của cô, hôn nhẹ lên đó.
“ Dự dạ tiệc vui nhé…”- Anh thì thầm vào tai của Yuri, tay buông những lọn tóc của cô ra và bước đi.
Yuri quay sang, nhìn theo. Cô muốn gọi anh lại, nhưng lại không thể nói được. Cô muốn anh dừng lại…
Bóng anh cứ xa dần, xa dần và khuất dạng ở lối rẽ.
“ Yuri… tôi sẽ luôn theo dõi em…”
Shinobu trốn sau bức tường, nhìn ra khu vườn. Yuri ngồi xuống băng ghế, dựa người ra sau, nhìn lên bầu trời. Đôi môi của cô khẽ cong lên, nở một nụ cười.
Shinobu mỉm cười khi thấy điều ấy. Anh chậm rãi quay lưng, bước đi.
“ Tìm thấy hắn chưa?”- Matsuda Shinobu ngồi trong phòng của mình, gọi điện cho đám vệ sĩ và hỏi.
“ Hắn không về nhà, thưa cậu chủ. Chúng tôi đang tìm kiếm ở những khu vực gần đây.”
“ Mẹ kiếp!”- Hắn buông một câu chửi thề- “ Khi nào tìm thấy, tụi bây cứ làm hắn biến mất cho tao, nghe rõ chưa?”
“ Dạ.”
Shinobu cúp máy, lấy tay đấm vào tường một cái đầy tức giận. Hắn muốn tên Shinobu kia biến mất mãi mãi. Chỉ có thế, Yuri đường hoàng thuộc về hắn.
“ Amano Shinobu, mày cứ chờ xem…”
Chiều buông xuống, những tia mặt trời cuối cùng đã vụt tắt sau những dãy nhà cao tầng, nhưng chỗ cho màn đêm.
Dạ tiệc.
Các học sinh ở trường Nazo lần lượt tới. Ở đầu dốc của trường, những chiếc xe sang trọng được đỗ ở đó. Những học sinh khoác trên mình những trang phục tuyệt đẹp. Ai cũng lộng lẫy, ai cũng sang trọng.
Shinobu bước ra từ một chiếc Limousine màu trắng. Trông hắn thật sang trọng và lịch lãm với bộ đồ vest đang mặc trên người. Áo sơ mi ở trong màu đen, khoác bên ngoài chiếc áo màu trắng và cái quần cùng màu, cộng với một chiếc nơ đen đeo trên cổ. Mái tóc đỏ bồng bềnh được để hơi rối một chút. Trên khuôn mặt của hắn, đeo một chiếc mặt nạ chỉ che đi đôi mắt màu hổ phách của mình.
Chỉnh sửa lại vạt áo một chút, hắn đi sang bên kia xe, mở cửa cho Yuri bước ra.
Cô mặc một chiếc đầm hai dây màu đen, đi một đôi cao gót màu nâu đỏ. Trên cổ tay cô là một chiếc vòng đính một bông hoa hồng đen to. Mái tóc nâu nhạt được cài thêm một chiếc nón nhỏ. Gương mặt xinh đẹp của cô đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, đính lông vũ, chỉ che đi đôi mắt của mình.
Cô khoác tay Shinobu, đi lên dốc.
Hai người ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Cả hai đều đẹp một cách hoàn mĩ.
Bước vào đại sảnh, rất đông người đã ở đó. Mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ, vừa nhấm nháp vừa trò chuyện với nhau.
Yuri cảm thấy có một chút lạ lẫm. Cô nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn cô và Shinobu, bàn tán xôn xao.
Shinobu đưa Yuri tới dãy ghế nệm ở góc đại sảnh. “ Cậu chờ tớ một chút, tớ đi lấy rượu.”
Yuri gật đầu. Shinobu chạy đi.
Ngồi một mình, Yuri có dịp quan sát được toàn bộ đại sảnh. Đèn trong phòng màu vàng, tạo cảm giác ấm cúng và sang trọng. Sàn được trải thảm Ba Tư màu đỏ. Những người ở đây đều toát lên một vẻ quý phái, thậm chí là có phần cao ngạo.
Shinobu đi tới, đưa cô một ly rượu vang đỏ. “ Xin lỗi vì bắt cậu chờ.”
Yuri nhấp một ngụm rượu trong khi Shinobu ngồi xuống kế bên. Hắn hỏi cô một số chuyện lặt vặt, và cô trả lời qua một quyển sổ nhỏ.
“ Tớ… muốn nói với cậu một chuyện.”
Shinobu nắm lấy tay Yuri, đứng lên và bước đi.
Hắn dẫn cô ra khu vườn sau trường. Nơi đây đã được bật đèn. Khung cảnh nhìn thật lung linh và huyền ảo.
Shinobu buông tay Yuri ra, quay mặt lại, đối diện với cô.
Cô chờ đợi, chờ đợi điều mà hắn sắp nói.
Đột nhiên, hắn kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
Cô ngạc nhiên, cựa quậy người một lúc, nhưng cũng âm thầm chấp nhận cái ôm này.
“ Yuri…”
Cả không gian nín lặng, đợi chờ…
“ Tớ yêu cậu, Yuri…”
Yuri ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn Shinobu. Ánh mắt màu hổ phách ấy cũng đang nhìn chằm chằm cô.
Shinobu cúi mặt xuống, hướng đến đôi môi nhỏ nhắn của Yuri. Cô bối rối, nhìn hắn, không dám động đậy. Cuối cùng, môi của hắn đã chạm đến môi cô. Một nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng.
Yuri mở to đôi mắt ô liu của mình ra. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô…
Shinobu càng lúc càng tiến sâu hơn. Lưỡi của hắn bắt đầu chạm đến lưỡi của Yuri và vuốt ve. Cảm giác nóng bỏng đang tràn ngập khắp cơ thể của hai người. Đôi môi của cô như đang bị hắn từ từ nuốt sạch. Người cô nóng rừng rực như lửa, cả hắn cũng vậy. Đôi tay trắng ngần của cô nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, bấu chặt.
Hắn buông đôi môi cô ra với một vẻ luyến tiếc và nhìn cô. Yuri lúc này đã rất bối rối, cô chỉ trân trân nhìn hắn với đôi mắt ngượng nghịu.
Shinobu cười, đầy dịu dàng. “ Cậu có đồng ý làm người yêu tớ không?”
Yuri cúi mặt, trầm ngâm, suy nghĩ đăm chiêu.
Cuối cùng, cô lấy quyển sổ ra, xé một trang và viết vào đấy, đưa cho hắn.
“ Để tôi suy nghĩ đã…”
Cô quay lưng, bước đi. Shinobu nhìn theo, nắm chặt tay lại. “ Yuri… em phải thuộc về tôi…”
Yuri ra ngoài cổng trường. Cô dựa lưng vào tường, nhớ lại nụ hôn lúc nãy. Cô lấy tay vuốt nhẹ môi mình. Nụ hôn thật nồng nàn và dịu dàng…
Nhưng… cô vẫn còn thấy thiếu một thứ gì đó… Giống như… sự ấm áp của Shinobu lúc này vẫn chưa đủ để cô có thể cảm thấy bình yên và an toàn.
Nhưng chàng trai kia lại có.
Anh cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối, làm cho trái tim cô ấm lên lạ thường…
“ Buổi dạ tiệc thế nào?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong khi Yuri đang suy nghĩ miên man. Cô quay ra sau, là chàng trai ấy. Anh khoác trên người một bộ vest đen. Đôi mắt của anh được che đi bởi một chiếc mặt nạ màu tím.
Yuri nhìn anh, không nói gì.
“ Em có phiền nếu tôi đi cùng em không?”- Anh ngỏ ý mời khiến cô có một chút bối rối. Cô gật đầu, anh đi tới, đưa cho cô một tấm vải dài màu đỏ.
“ Cột vào cổ tay của tôi và em, chúng ta sẽ không bị lạc nhau.”
Yuri nhìn anh, đầy ngạc nhiên. Trong đó có biết bao nhiêu người, không may anh bị ai đó đụng trúng thì sao?
“ Tôi sẽ không sao đâu, em đừng lo.”- Shinobu dường như cảm nhận được sự lo lắng của Yuri, anh bèn trấn an cô, thật nhẹ nhàng.
Yuri nhận lấy tấm vải, cột vào cổ tay của anh và cô. Song, cả hai người bước vào trong.
Họ đi ngang qua đại sảnh đông người, lên lầu, đi dọc hành lang.
“ Tối nay sẽ có bắn pháo hoa đấy.”- Shinobu lên tiếng, phá tan sự im lặng.
Yuri nhìn anh, rồi nhìn xuống tấm vải đang buộc tay hai người. Cô khẽ vươn tay ra, muốn chạm vào cánh tay của anh, nhưng lại mau chóng rụt về. Cô biết rằng mình không thể chạm vào người anh.
“ Em có thấy khó chịu khi đi với tôi không?”- Anh hỏi và nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Yuri mau chóng lắc đầu, ngầm ý nói không. Cô cảm thấy ngược lại thì đúng hơn. Chàng trai này khiến cô có cảm giác rất thoải mái.
Cả hai đi lên lầu cao hơn và lên tới sân thượng.
Gió thổi khá mạnh. Đêm nay trăng tròn, sáng rực. Từng tia sáng dịu nhẹ chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn.
Shinobu nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa sẽ tới giờ bắn.
“ Em nghĩ thế nào… nếu tôi chạm vào người em?”
Câu hỏi đột ngột này của anh khiến Yuri hơi khó xử. Cô bất chợt nhích chân ra một bước.
“ Tôi đùa thôi.”- Anh cười và nói.
Yuri nhìn anh. Sự ấm áp tỏa ra từ nụ cười ấy khiến tim cô lệch nhịp.
Chíu…
Bùm!!
Pháo hoa đã được bắn lên, đầy màu sắc. Yuri nhìn khung cảnh này không chớp mắt. Thật đẹp! Thật tuyệt vời!
Yuri khẽ cười, quay sang nhìn anh và phát hiện ra, anh cũng nhìn cô.
Shinobu tiến tới, hôn lên chiếc mặt nạ của Yuri. Song, anh tháo nút buộc của tấm vải ra, mỉm cười nhìn cô.
“ Pháo hoa sắp hết rồi. Để tôi đưa em xuống.”
Yuri nhìn người anh đang được ánh trăng chiếu vào. Anh có một chút gì đó thật mờ ảo và bí ẩn…
Cô nhìn xuống bàn tay của anh và ngạc nhiên…
Bàn tay phải của anh… được ánh trăng chiếu xuyên qua…trong suốt…
Deus nhìn con trai mình và nói như khuyên nhủ. Shinobu nhăn mặt lại. Rời xa ư? Không bao giờ có chuyện hắn sẽ rời xa cô ấy. Không bao giờ.
“ Cho dù cha có làm cách nào đi nữa, con cũng sẽ không từ bỏ cô ấy đâu.”
“ MORU!”- Deus quát lên một tiếng- “ Từ bây giờ nó không còn là lời khuyên nữa, đó là mệnh lệnh. Và con là kẻ phải nhận và tuân theo mệnh lệnh này.”
“Nếu là mệnh lệnh thì con sẽ chống đối nó.”- Shinobu nhếch môi cười và nói không chút sợ hãi. Song, không một lời chào tạm biệt, hắn biến mất.
Deus lấy tay xoa trán của mình. Ông ta biết lúc này không thể nào ngăn cản hắn được nữa.
Buổi chiều ngày thứ hai.
“ Dạ tiệc năm nay sẽ diễn ra vào ngày mai.”- Lời thông báo của cô chủ nhiệm vừa chấm dứt, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, hầu hết mọi người đều có cảm giác vui sướng và hồi hộp.
“ Không biết nên mặc gì đây ta…?”
“ Hồi hộp quá à!”
“ Mong chờ thật đó!”
“ Dạ tiệc năm này có một quy định…”- Cô chủ nhiệm tiếp tục nói với giọng đều đều- “ Tất cả mọi người đều phải đeo mặt nạ. Ai không chấp hành, thì sẽ không được vào nơi tổ chức tiệc đâu đấy!”
Một vài người ồ lên ngạc nhiên. Lễ hội năm nay thật khác với những năm trước.
Dạ tiệc đeo mặt nạ, thật mong chờ…
Ra chơi, những nữ sinh ở lớp của Yuri đều chạy sang lớp kế bên. Tất cả bọn họ đều có chung một mục đích: mời Amano Shinobu đi dạ tiệc chung với mình.
“ Xin lỗi, tớ có hẹn rồi.”- Shinobu từ chối bằng giọng khá ngọt ngào và cộng thêm một nụ cười dịu dàng. Song, hắn đứng dậy, đi sang lớp của Yuri.
Yuri ngồi chống cằm, đôi mắt ô liu nhìn xa xăm ra bên ngoài đầy mơ màng. Một ngọn gió thổi vào qua ô cửa sổ đang mở, hất nhẹ mái tóc nâu của cô lên.
“ Yuri…”- Shinobu đi tới, gọi cô. Yuri liếc nhìn hắn và bỏ tay ra khỏi cằm, ánh mắt của cô đầy vẻ dò hỏi.
“ Ngày mai, cậu đi dạ tiệc chung với tớ được không?”- Giọng điệu của Shinobu nghe khá thành tâm.
Yuri trầm ngâm một lúc, nhìn chằm chằm hắn và gật đầu.
Shinobu cười đầy dịu dàng và đi về lớp. Hắn thấy mãn nguyện với chính bản thân mình. Từng bước một, hắn đang đi vào tim của Yuri.
Dạ tiệc đeo mặt nạ, sẽ khá là thú vị đây…
Ngày thứ ba
Hôm nay là ngày chuẩn bị cho dạ tiệc của trường. Mọi người ai ai cũng háo hức. Khắp nơi được trang hoàng lại một cách thật sang trọng và quý phái.
Hôm nay cả trường được nghỉ để chuẩn bị trang phục. Tuy nhiên, một vài người vẫn đến trường để xem những người làm chuẩn bị đến đâu. Yuri cũng đến, cô cũng muốn xem thử họ làm gì với khu vườn sau trường.
Shinobu đang ngồi ở băng ghế dưới gốc cây hoa anh đào. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen và trùm nón áo lên đầu. Người anh ngả ra sau ghế, nhìn lên bầu trời. Trời trong vắt, không một gợn mây. Gió đu đưa trên từng cành cây trong khu vườn, hất nhẹ nhàng một vài cái lá lên cao.
Không gian đột ngột ngừng mọi hoạt động, gió cũng ngừng thổi.
Yuri ra tới nơi, ngạc nhiên khi thấy khu vườn đã được trang trí xong. Những dây đèn mắc từ cành cây này qua cành cây khác. Những cột đèn trong khu vườn mang phong cách cổ điển cũng được sơn màu lại. Bụi hoa vừa được tưới xong, vẫn còn đọng lại một vài giọt nước, sáng long lanh dưới nắng.
Nhưng vẫn còn một điều ngạc nhiên hơn…
Đôi mắt của Yuri mở to ra khi thấy chàng trai hôm trước đang ngồi ở băng ghế. Cô đi tới gần, thật nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn phát hiện ra.
“ Anh lại tới đây à?”- Yuri đứng đối diện. Cô viết vào dổ và giơ lên cho anh đọc.
Shinobu đọc dòng chữ, khẽ mỉm cười và gật đầu.
“ Anh thích phong cảnh ở đây sao?”- Cô hỏi tiếp.
“ Một phần là vậy…”- Shinobu lên tiếng- “ Lý do chính để tôi tới đây… là vì tôi muốn gặp em.”
Yuri hơi đỏ mặt khi nghe những lời đầy dịu dàng mà chàng trai vừa nói. Cô đứng lặng một lúc lâu, cúi mặt xuống.
Gió lại nổi lên, nhự nhàng làm bay bay mái tóc dài của Yuri. Cô lấy tay, vuốt mái tóc của mình ra đằng trước cho đỡ rối.
Shinobu mỉm cười một cái thật nhẹ. Anh đứng dậy, cầm lấy một vài lọn tóc đang bay của cô, hôn nhẹ lên đó.
“ Dự dạ tiệc vui nhé…”- Anh thì thầm vào tai của Yuri, tay buông những lọn tóc của cô ra và bước đi.
Yuri quay sang, nhìn theo. Cô muốn gọi anh lại, nhưng lại không thể nói được. Cô muốn anh dừng lại…
Bóng anh cứ xa dần, xa dần và khuất dạng ở lối rẽ.
“ Yuri… tôi sẽ luôn theo dõi em…”
Shinobu trốn sau bức tường, nhìn ra khu vườn. Yuri ngồi xuống băng ghế, dựa người ra sau, nhìn lên bầu trời. Đôi môi của cô khẽ cong lên, nở một nụ cười.
Shinobu mỉm cười khi thấy điều ấy. Anh chậm rãi quay lưng, bước đi.
“ Tìm thấy hắn chưa?”- Matsuda Shinobu ngồi trong phòng của mình, gọi điện cho đám vệ sĩ và hỏi.
“ Hắn không về nhà, thưa cậu chủ. Chúng tôi đang tìm kiếm ở những khu vực gần đây.”
“ Mẹ kiếp!”- Hắn buông một câu chửi thề- “ Khi nào tìm thấy, tụi bây cứ làm hắn biến mất cho tao, nghe rõ chưa?”
“ Dạ.”
Shinobu cúp máy, lấy tay đấm vào tường một cái đầy tức giận. Hắn muốn tên Shinobu kia biến mất mãi mãi. Chỉ có thế, Yuri đường hoàng thuộc về hắn.
“ Amano Shinobu, mày cứ chờ xem…”
Chiều buông xuống, những tia mặt trời cuối cùng đã vụt tắt sau những dãy nhà cao tầng, nhưng chỗ cho màn đêm.
Dạ tiệc.
Các học sinh ở trường Nazo lần lượt tới. Ở đầu dốc của trường, những chiếc xe sang trọng được đỗ ở đó. Những học sinh khoác trên mình những trang phục tuyệt đẹp. Ai cũng lộng lẫy, ai cũng sang trọng.
Shinobu bước ra từ một chiếc Limousine màu trắng. Trông hắn thật sang trọng và lịch lãm với bộ đồ vest đang mặc trên người. Áo sơ mi ở trong màu đen, khoác bên ngoài chiếc áo màu trắng và cái quần cùng màu, cộng với một chiếc nơ đen đeo trên cổ. Mái tóc đỏ bồng bềnh được để hơi rối một chút. Trên khuôn mặt của hắn, đeo một chiếc mặt nạ chỉ che đi đôi mắt màu hổ phách của mình.
Chỉnh sửa lại vạt áo một chút, hắn đi sang bên kia xe, mở cửa cho Yuri bước ra.
Cô mặc một chiếc đầm hai dây màu đen, đi một đôi cao gót màu nâu đỏ. Trên cổ tay cô là một chiếc vòng đính một bông hoa hồng đen to. Mái tóc nâu nhạt được cài thêm một chiếc nón nhỏ. Gương mặt xinh đẹp của cô đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, đính lông vũ, chỉ che đi đôi mắt của mình.
Cô khoác tay Shinobu, đi lên dốc.
Hai người ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Cả hai đều đẹp một cách hoàn mĩ.
Bước vào đại sảnh, rất đông người đã ở đó. Mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ, vừa nhấm nháp vừa trò chuyện với nhau.
Yuri cảm thấy có một chút lạ lẫm. Cô nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn cô và Shinobu, bàn tán xôn xao.
Shinobu đưa Yuri tới dãy ghế nệm ở góc đại sảnh. “ Cậu chờ tớ một chút, tớ đi lấy rượu.”
Yuri gật đầu. Shinobu chạy đi.
Ngồi một mình, Yuri có dịp quan sát được toàn bộ đại sảnh. Đèn trong phòng màu vàng, tạo cảm giác ấm cúng và sang trọng. Sàn được trải thảm Ba Tư màu đỏ. Những người ở đây đều toát lên một vẻ quý phái, thậm chí là có phần cao ngạo.
Shinobu đi tới, đưa cô một ly rượu vang đỏ. “ Xin lỗi vì bắt cậu chờ.”
Yuri nhấp một ngụm rượu trong khi Shinobu ngồi xuống kế bên. Hắn hỏi cô một số chuyện lặt vặt, và cô trả lời qua một quyển sổ nhỏ.
“ Tớ… muốn nói với cậu một chuyện.”
Shinobu nắm lấy tay Yuri, đứng lên và bước đi.
Hắn dẫn cô ra khu vườn sau trường. Nơi đây đã được bật đèn. Khung cảnh nhìn thật lung linh và huyền ảo.
Shinobu buông tay Yuri ra, quay mặt lại, đối diện với cô.
Cô chờ đợi, chờ đợi điều mà hắn sắp nói.
Đột nhiên, hắn kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
Cô ngạc nhiên, cựa quậy người một lúc, nhưng cũng âm thầm chấp nhận cái ôm này.
“ Yuri…”
Cả không gian nín lặng, đợi chờ…
“ Tớ yêu cậu, Yuri…”
Yuri ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn Shinobu. Ánh mắt màu hổ phách ấy cũng đang nhìn chằm chằm cô.
Shinobu cúi mặt xuống, hướng đến đôi môi nhỏ nhắn của Yuri. Cô bối rối, nhìn hắn, không dám động đậy. Cuối cùng, môi của hắn đã chạm đến môi cô. Một nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng.
Yuri mở to đôi mắt ô liu của mình ra. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô…
Shinobu càng lúc càng tiến sâu hơn. Lưỡi của hắn bắt đầu chạm đến lưỡi của Yuri và vuốt ve. Cảm giác nóng bỏng đang tràn ngập khắp cơ thể của hai người. Đôi môi của cô như đang bị hắn từ từ nuốt sạch. Người cô nóng rừng rực như lửa, cả hắn cũng vậy. Đôi tay trắng ngần của cô nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, bấu chặt.
Hắn buông đôi môi cô ra với một vẻ luyến tiếc và nhìn cô. Yuri lúc này đã rất bối rối, cô chỉ trân trân nhìn hắn với đôi mắt ngượng nghịu.
Shinobu cười, đầy dịu dàng. “ Cậu có đồng ý làm người yêu tớ không?”
Yuri cúi mặt, trầm ngâm, suy nghĩ đăm chiêu.
Cuối cùng, cô lấy quyển sổ ra, xé một trang và viết vào đấy, đưa cho hắn.
“ Để tôi suy nghĩ đã…”
Cô quay lưng, bước đi. Shinobu nhìn theo, nắm chặt tay lại. “ Yuri… em phải thuộc về tôi…”
Yuri ra ngoài cổng trường. Cô dựa lưng vào tường, nhớ lại nụ hôn lúc nãy. Cô lấy tay vuốt nhẹ môi mình. Nụ hôn thật nồng nàn và dịu dàng…
Nhưng… cô vẫn còn thấy thiếu một thứ gì đó… Giống như… sự ấm áp của Shinobu lúc này vẫn chưa đủ để cô có thể cảm thấy bình yên và an toàn.
Nhưng chàng trai kia lại có.
Anh cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối, làm cho trái tim cô ấm lên lạ thường…
“ Buổi dạ tiệc thế nào?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong khi Yuri đang suy nghĩ miên man. Cô quay ra sau, là chàng trai ấy. Anh khoác trên người một bộ vest đen. Đôi mắt của anh được che đi bởi một chiếc mặt nạ màu tím.
Yuri nhìn anh, không nói gì.
“ Em có phiền nếu tôi đi cùng em không?”- Anh ngỏ ý mời khiến cô có một chút bối rối. Cô gật đầu, anh đi tới, đưa cho cô một tấm vải dài màu đỏ.
“ Cột vào cổ tay của tôi và em, chúng ta sẽ không bị lạc nhau.”
Yuri nhìn anh, đầy ngạc nhiên. Trong đó có biết bao nhiêu người, không may anh bị ai đó đụng trúng thì sao?
“ Tôi sẽ không sao đâu, em đừng lo.”- Shinobu dường như cảm nhận được sự lo lắng của Yuri, anh bèn trấn an cô, thật nhẹ nhàng.
Yuri nhận lấy tấm vải, cột vào cổ tay của anh và cô. Song, cả hai người bước vào trong.
Họ đi ngang qua đại sảnh đông người, lên lầu, đi dọc hành lang.
“ Tối nay sẽ có bắn pháo hoa đấy.”- Shinobu lên tiếng, phá tan sự im lặng.
Yuri nhìn anh, rồi nhìn xuống tấm vải đang buộc tay hai người. Cô khẽ vươn tay ra, muốn chạm vào cánh tay của anh, nhưng lại mau chóng rụt về. Cô biết rằng mình không thể chạm vào người anh.
“ Em có thấy khó chịu khi đi với tôi không?”- Anh hỏi và nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Yuri mau chóng lắc đầu, ngầm ý nói không. Cô cảm thấy ngược lại thì đúng hơn. Chàng trai này khiến cô có cảm giác rất thoải mái.
Cả hai đi lên lầu cao hơn và lên tới sân thượng.
Gió thổi khá mạnh. Đêm nay trăng tròn, sáng rực. Từng tia sáng dịu nhẹ chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn.
Shinobu nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa sẽ tới giờ bắn.
“ Em nghĩ thế nào… nếu tôi chạm vào người em?”
Câu hỏi đột ngột này của anh khiến Yuri hơi khó xử. Cô bất chợt nhích chân ra một bước.
“ Tôi đùa thôi.”- Anh cười và nói.
Yuri nhìn anh. Sự ấm áp tỏa ra từ nụ cười ấy khiến tim cô lệch nhịp.
Chíu…
Bùm!!
Pháo hoa đã được bắn lên, đầy màu sắc. Yuri nhìn khung cảnh này không chớp mắt. Thật đẹp! Thật tuyệt vời!
Yuri khẽ cười, quay sang nhìn anh và phát hiện ra, anh cũng nhìn cô.
Shinobu tiến tới, hôn lên chiếc mặt nạ của Yuri. Song, anh tháo nút buộc của tấm vải ra, mỉm cười nhìn cô.
“ Pháo hoa sắp hết rồi. Để tôi đưa em xuống.”
Yuri nhìn người anh đang được ánh trăng chiếu vào. Anh có một chút gì đó thật mờ ảo và bí ẩn…
Cô nhìn xuống bàn tay của anh và ngạc nhiên…
Bàn tay phải của anh… được ánh trăng chiếu xuyên qua…trong suốt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.