Chương 4: Nỗi bất an
Rei
19/03/2014
Ánh nắng của buổi sáng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua chiếc màn màu bạc, khẽ khàng đáp xuống một góc của chiếc giường. Yuri trở mình, tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, thói quen đầu tiên của cô chính là nhớ lại giấc mơ mình vừa mơ.
Nhưng không như mọi lần, giấc mơ kia… không xuất hiện.
Yuri vừa nhẹ lòng nhưng lại vừa lo. Tại sao giấc mơ đó lại biến mất một cách nhanh chóng trong khi nó đã ám ảnh cô suốt 15 năm?
Cô bước xuống giường, trải chăn ra, xếp gối lại gọn gàng và đi vào phòng tắm thay đồ, làm vệ sinh cá nhân.
“ Có khi nào… “người đó” thực sự cần mình giúp đỡ chăng?”
Vừa đi trên đường, Yuri vừa đắn đo suy nghĩ. Không lẽ người con trai ấy đang gặp chuyện gì?
Cô tự hỏi vì sao, chỉ vì giấc mơ ấy biến mất mà cô lại lo lắng đến thế? Giống như… người quan trọng nhất của cô vừa biến mất vậy.
Là cha? Hay mẹ? Đều không phải! Cô vừa nói chuyện với họ qua e-mail tối qua mà.
“Shinobu…”
Yuri không biết tại sao mình lại nghĩ đến anh, nhưng cô cũng cảm thấy có chút bất an. Đôi chân cô bước nhanh hơn, mong tới trường thật nhanh để gặp Shinobu.
Không hiểu vì sao anh lại gây cho Yuri cảm giác này…
Trường Nazo.
Yuri bước nhanh qua sân trường để đi vào khu lớp học. Cô lên lầu, bước chân có phần vội vã hơn.
Một vài học sinh đã tới, họ đứng ở ngoài hành lang để nói chuyện phiếm, nhưng không quên không để ý cô nữ sinh mới vào đang đi lướt qua họ.
Không khí mới sáng sớm đã khá yên tĩnh và vẫn giữ nguyên vẻ trang nghiêm vốn có. Nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào những ô gạch lát trên sàn hành lang. Bước chân cảu Yuri vẫn nhanh thoăn thoắt, xuyên qua những tia nắng. Đi ngang qua lớp của Shinobu, ánh mắt của cô liếc nhẹ sang, nhìn vào trong qua cánh cửa ra vào đang mở.
Không thấy, Shinobu vẫn chưa tới lớp.
Yuri cảm thấy có chút gì đó khá hụt hẫng. Cô đi về lớp của mình, ngồi vào chỗ và lấy sổ ra, ghi chép lại giấc mơ tối qua.
“ Con nhỏ đó, từ lúc vào đây nó không nói chuyện với ai, cứ đâm đầu vào tiểu thuyết và cái quyển sổ điên rồ đó…”
Một vài nữ sinh ở trong lớp ngồi túm tụm lại với nhau, bàn tán về Yuri.
“ Mọi người nghĩ nó viết gì trong đó?”- Một người ý kiến.
Cả bọn nhún vai, bất lực. Làm sao biết được? Họ đâu phải là thần thánh?
“ Muốn biết không? Tớ nghĩ là sẽ rất thú vị …”
“ Nhưng làm sao lấy được?”
“ Dễ thôi mà. Cứ tin ở tớ!”
Yuri nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt dò chừng và cảnh giác. Con người thật sự có quá nhiều âm mưu đen tối, Yuri không tin tưởng và không muốn tin bất cứ ai. Mặc dù không nghe những nữ sinh ấy nói gì, nhưng cô biết bọn họ đang có ý đồ gì đó với cô.
Dừng để ý đến họ, cô tiếp tục ghi lại giấc mơ của mình.
“ Này, Shinobu hôm nay lại nghỉ học đấy!”
Yuri đột ngột giật mình khi nghe thấy người nào đó đang bàn luận.
“ Matsuda Shinobu, cậu ta là quý tử mà, ăn chơi xài tiền kinh khủng, ngày nào chẳng nghe cậu ta cúp học?”
“ Hình như họ của của Shinobu là…”- Yuri cố nhớ lại lúc cô đi tìm hiểu về Shinobu, cô vô tình lướt nhìn qua bảng thông báo. Trên đó có ghi một vài gương mặt tiêu biểu xuất sắc của trường, trong đó có anh.
“ Amano Shinobu.”
Đột nhiên Yuri cảm thấy có một chút nhẹ nhõm…
Giờ nghỉ trưa.
Yuri đi ra ngoài, ngắm nhìn phong cảnh qua khung cửa sổ lớn đối diện lớp. Trời đang có gió, gió dịu nhẹ nhưng đầy lạnh lẽo thổi len lỏi vào trong hành lang, không quên lướt nhẹ qua má Yuri một cái đầy dịu dàng, khiến hai gò má của cô tê tê và hồng nhẹ lên.
Mở cửa và bước vào lớp, vừa đi về chỗ của mình, cô giật mình nhận ra: quyển sổ của mình đã không cánh mà bay.
Yuri cố gắng lục trong cặp, trong ngăn bàn, mọi ngóc ngách, nhưng đều không có. Nó đâu rồi? Vật quan trọng của cô?
Cô liếc lên đám nữ sinh đang xôm tụ ở bàn trên cùng. Song, bước chân của cô đi tới đó, nhìn họ. Một người đang cầm quyển sổ của cô.
Yuri chìa tay ra, ngầm ý kêu cô ta trả lại.
Cô nữ sinh ấy lấy quyển sổ và đập vào tay Yuri, cười nhếch môi một cái và thản nhiên đọc tiếp.
Yuri nắm chặt tay, tức giận. Cô đi về chỗ, lấy một xấp giấy và một cây bút, đi lên chỗ cô ta.
“ Trả quyển sổ cho tôi.”- Cô ghi vào giấy và giơ lên.
“ Mày bị câm à? Sao không mở miệng mà nói?”- Cô ta phun ra những câu nói đầy mỉa mai.
“ Các người không xứng đáng để tôi nói chuyện.”
Cô ta đọc xong hàng chữ ấy liền gập quyển sổ lại, vứt lên bàn. “ Mày nghĩ mày là ai mà tao không xứng đáng để nói chuyện? Hả?”
Yuri vẫn bình thản, khuôn mặt của cô toát lên một vẻ lạnh lùng đầy đáng sợ, nhưng có vẻ như cô nàng kia không để ý.
Cô ta ngồi vắt chéo chân, nhìn Yuri với con mắt khinh miệt.
“ Chừng nào mày cầu xin, thì tao sẽ đưa lại.”
Yuri vẫn không có phản ứng. Cô đi về chỗ, ghi vào tờ giấy một hàng chữ. Song, cô nhìn lên đám nữ sinh đang cười ngạo nghễ ấy, rồi nhìn qua quyển sổ.
Đôi mắt ô liu của Yuri như xuyên tạc mọi thứ. Ánh mắt của cô tập trung vào quyển sổ. Phút chốc, nó chuyển động và lơ lửng trên không trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Quyển sổ từ từ bay lại phía Yuri và nằm gọn trong tay cô.
Sau khi cất nó vào cặp, cô đi tới chỗ đám nữ sinh, đưa cho họ tờ giấy cô vừa ghi.
“ Quên mọi thứ mà các người đã đọc được đi. Nếu không, các người sẽ phải gánh hậu quả đấy.”
“ Cái quái gì…?”- Cô nàng nữ sinh lúc nãy đưa cặp mắt kinh ngạc lên nhìn về phía Yuri. Ánh mắt màu ô liu của Yuri lúc này như một con dao muốn đâm thủng đôi mắt của cô ta. Cô ta khẽ rùng mình, nuốt khan và quay mặt đi chỗ khác, tránh cái ánh nhìn đầy ghê rợn ấy.
“ Con nhỏ đó, rốt cuộc là như thế nào? Nhìn nó thật đáng sợ, cứ như quỷ đội lốt người vậy!”- Nhịp thở của cô ta ngày càng gấp rút và dồn dập.
Yuri đứng dậy, lấy quyển sổ và đi ra ngoài.
Cô ra khu vườn sau trường, cô đang trông đợi một người.
Shinobu không có ở đây.
Yuri ngồi xuống cái ghế trắng. Gió thổi mơn man, mang theo hơi lạnh và hương thơm thoang thoảng của hoa. Mùa thu, những cây phong trong khu vườn đỏ rực sắc lá. Một vài chiếc lá rơi lả tả, chậm rãi, chưa kịp chạm đất đã bị gió cuốn đi. Cơn gió cứ cuốn chúng lên cao, rồi lại nhẹ nhàng đưa chúng về lại đất mẹ. Thiên nhiên thật thanh bình nhưng cũng thật bận rộn.
“ Yuri…”
Yuri quay đầu sang nghe ai đó gọi tên mình. Là anh, Shinobu.
Trong lòng cô đột nhiên thấy lâng lâng một cách kì lạ. Shinobu đã ở đây, anh không biến mất, anh không sao!
“ Cậu lại ra đây sao? Trời đang lạnh, ngồi đây sẽ bị cảm đấy.”- Giọng Shinobu đầy dịu dàng nhưng cũng không kém phần lo lắng.
Yuri lắc đầu, ngầm ý nói không sao.
Shinobu ngồi xuống kế bên cô. Cô nhìn anh, chằm chằm. Vẫn là đôi mắt màu hổ phách đầy bí ẩn và ấm áp, vẫn là đôi mắt mang một vẻ dịu dàng khó tả.
Nhưng tại sao, cô lại có một cảm giác thật lạ…
“ Yuri, chiều nay cậu đi uống cà phê với tớ được không?”- Shinobu quay sang, cười và nói. Nụ cười ấy, vẫn là nụ cười ấm áp như lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng… tại sao Yuri vẫn thấy thiếu một thứ gì đó? Giống như… sự ấm áp của Shinobu hôm nay không như mọi lần…
“ Được thôi!”- Yuri viết vào tờ sổ và giơ lên.
“ Tốt quá, vậy tan trường tớ sẽ đứng đợi cậu.”- Shinobu cười tươi. Yuri nhìn nụ cười vừa được vẽ lên môi của anh, suy tư một hồi lâu và gật đầu một cái.
Cô nghĩ chắc mình đã suy nghĩ quá nhiều… Anh vẫn là Shinobu mà…
Yuri nhanh chóng gạt hết những suy nghĩ linh tinh lúc nãy đi.
“ Yuri, em phải là của anh!”- Shinobu khẽ nhếch môi cười, nhìn cô.
“ Chết tiệt!”- Cùng lúc đó, Shinobu đang bị nhốt trong phòng giam đang cố gắng hết sức để có thể thoát ra ngoài. Anh vừa lầm bầm vừa cố sức bẻ gãy còng tay, không được! Nó không biến dạng một tí nào cả.
“ Yuri!!!”
Anh gào lên đầy căm phẫn và đau khổ. Tiếng gào của anh va vào tường, dội lại tên người con gái ấy rất nhiều lần. Âm thanh cứ nhỏ dần, nhỏ dần và cuối cùng im bặt.
Định mệnh đang thay đổi?
Nơi ở của Deus đang chuyển động rất mạnh. Một định mệnh được sắp đặt sẵn đang dần dần bị đập nát.
“ Deus, chuyện này là sao?”- Vua Địa Ngục xuất hiện, đứng dưới ngai vàng của Deus, hỏi bằng giọng thất thần.
“ Có kẻ nào đó đang chen vào họ. Vua Địa Ngục, ta phải nói cho người biết một chuyện: Trong vòng 15 ngày kể từ khi Kaori ở kiếp sau bắt đầu tiếp xúc và thân thiết với tên lạ mặt, nếu cô ta không cất tiếng nói để giải lời nguyền, thì Kiba, à không, Amano Shinobu sẽ bị tan biến mãi mãi và hắn sẽ không bao giờ được tái sinh, mãi mãi bị kẹt trong [Lỗ đen thời gian], bọn họ sẽ không bao giờ được ở bên nhau thêm lần nào nữa.”- Deus đan những ngón tay dài ngoằng vào nhau và bình thản nói. Vua Địa Ngục đi đi lại lại với vẻ lo lắng bất an.
“ Ngươi và Sophie không được nhúng tay vào thêm nữa. Định mệnh là thứ không được phép đảo lộn lung tung. Hãy để họ tự quyết định định mệnh của mình.”- Deus lập tức ra lệnh cấm khiến vua Địa Ngục càng rối trí.
Hãy để họ tự quyết định…
Hạnh phúc bên nhau …
Hay sẽ xa nhau vĩnh viễn, không bao giờ gặp lại được nhau, cho dù có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa…
Nhưng không như mọi lần, giấc mơ kia… không xuất hiện.
Yuri vừa nhẹ lòng nhưng lại vừa lo. Tại sao giấc mơ đó lại biến mất một cách nhanh chóng trong khi nó đã ám ảnh cô suốt 15 năm?
Cô bước xuống giường, trải chăn ra, xếp gối lại gọn gàng và đi vào phòng tắm thay đồ, làm vệ sinh cá nhân.
“ Có khi nào… “người đó” thực sự cần mình giúp đỡ chăng?”
Vừa đi trên đường, Yuri vừa đắn đo suy nghĩ. Không lẽ người con trai ấy đang gặp chuyện gì?
Cô tự hỏi vì sao, chỉ vì giấc mơ ấy biến mất mà cô lại lo lắng đến thế? Giống như… người quan trọng nhất của cô vừa biến mất vậy.
Là cha? Hay mẹ? Đều không phải! Cô vừa nói chuyện với họ qua e-mail tối qua mà.
“Shinobu…”
Yuri không biết tại sao mình lại nghĩ đến anh, nhưng cô cũng cảm thấy có chút bất an. Đôi chân cô bước nhanh hơn, mong tới trường thật nhanh để gặp Shinobu.
Không hiểu vì sao anh lại gây cho Yuri cảm giác này…
Trường Nazo.
Yuri bước nhanh qua sân trường để đi vào khu lớp học. Cô lên lầu, bước chân có phần vội vã hơn.
Một vài học sinh đã tới, họ đứng ở ngoài hành lang để nói chuyện phiếm, nhưng không quên không để ý cô nữ sinh mới vào đang đi lướt qua họ.
Không khí mới sáng sớm đã khá yên tĩnh và vẫn giữ nguyên vẻ trang nghiêm vốn có. Nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào những ô gạch lát trên sàn hành lang. Bước chân cảu Yuri vẫn nhanh thoăn thoắt, xuyên qua những tia nắng. Đi ngang qua lớp của Shinobu, ánh mắt của cô liếc nhẹ sang, nhìn vào trong qua cánh cửa ra vào đang mở.
Không thấy, Shinobu vẫn chưa tới lớp.
Yuri cảm thấy có chút gì đó khá hụt hẫng. Cô đi về lớp của mình, ngồi vào chỗ và lấy sổ ra, ghi chép lại giấc mơ tối qua.
“ Con nhỏ đó, từ lúc vào đây nó không nói chuyện với ai, cứ đâm đầu vào tiểu thuyết và cái quyển sổ điên rồ đó…”
Một vài nữ sinh ở trong lớp ngồi túm tụm lại với nhau, bàn tán về Yuri.
“ Mọi người nghĩ nó viết gì trong đó?”- Một người ý kiến.
Cả bọn nhún vai, bất lực. Làm sao biết được? Họ đâu phải là thần thánh?
“ Muốn biết không? Tớ nghĩ là sẽ rất thú vị …”
“ Nhưng làm sao lấy được?”
“ Dễ thôi mà. Cứ tin ở tớ!”
Yuri nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt dò chừng và cảnh giác. Con người thật sự có quá nhiều âm mưu đen tối, Yuri không tin tưởng và không muốn tin bất cứ ai. Mặc dù không nghe những nữ sinh ấy nói gì, nhưng cô biết bọn họ đang có ý đồ gì đó với cô.
Dừng để ý đến họ, cô tiếp tục ghi lại giấc mơ của mình.
“ Này, Shinobu hôm nay lại nghỉ học đấy!”
Yuri đột ngột giật mình khi nghe thấy người nào đó đang bàn luận.
“ Matsuda Shinobu, cậu ta là quý tử mà, ăn chơi xài tiền kinh khủng, ngày nào chẳng nghe cậu ta cúp học?”
“ Hình như họ của của Shinobu là…”- Yuri cố nhớ lại lúc cô đi tìm hiểu về Shinobu, cô vô tình lướt nhìn qua bảng thông báo. Trên đó có ghi một vài gương mặt tiêu biểu xuất sắc của trường, trong đó có anh.
“ Amano Shinobu.”
Đột nhiên Yuri cảm thấy có một chút nhẹ nhõm…
Giờ nghỉ trưa.
Yuri đi ra ngoài, ngắm nhìn phong cảnh qua khung cửa sổ lớn đối diện lớp. Trời đang có gió, gió dịu nhẹ nhưng đầy lạnh lẽo thổi len lỏi vào trong hành lang, không quên lướt nhẹ qua má Yuri một cái đầy dịu dàng, khiến hai gò má của cô tê tê và hồng nhẹ lên.
Mở cửa và bước vào lớp, vừa đi về chỗ của mình, cô giật mình nhận ra: quyển sổ của mình đã không cánh mà bay.
Yuri cố gắng lục trong cặp, trong ngăn bàn, mọi ngóc ngách, nhưng đều không có. Nó đâu rồi? Vật quan trọng của cô?
Cô liếc lên đám nữ sinh đang xôm tụ ở bàn trên cùng. Song, bước chân của cô đi tới đó, nhìn họ. Một người đang cầm quyển sổ của cô.
Yuri chìa tay ra, ngầm ý kêu cô ta trả lại.
Cô nữ sinh ấy lấy quyển sổ và đập vào tay Yuri, cười nhếch môi một cái và thản nhiên đọc tiếp.
Yuri nắm chặt tay, tức giận. Cô đi về chỗ, lấy một xấp giấy và một cây bút, đi lên chỗ cô ta.
“ Trả quyển sổ cho tôi.”- Cô ghi vào giấy và giơ lên.
“ Mày bị câm à? Sao không mở miệng mà nói?”- Cô ta phun ra những câu nói đầy mỉa mai.
“ Các người không xứng đáng để tôi nói chuyện.”
Cô ta đọc xong hàng chữ ấy liền gập quyển sổ lại, vứt lên bàn. “ Mày nghĩ mày là ai mà tao không xứng đáng để nói chuyện? Hả?”
Yuri vẫn bình thản, khuôn mặt của cô toát lên một vẻ lạnh lùng đầy đáng sợ, nhưng có vẻ như cô nàng kia không để ý.
Cô ta ngồi vắt chéo chân, nhìn Yuri với con mắt khinh miệt.
“ Chừng nào mày cầu xin, thì tao sẽ đưa lại.”
Yuri vẫn không có phản ứng. Cô đi về chỗ, ghi vào tờ giấy một hàng chữ. Song, cô nhìn lên đám nữ sinh đang cười ngạo nghễ ấy, rồi nhìn qua quyển sổ.
Đôi mắt ô liu của Yuri như xuyên tạc mọi thứ. Ánh mắt của cô tập trung vào quyển sổ. Phút chốc, nó chuyển động và lơ lửng trên không trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Quyển sổ từ từ bay lại phía Yuri và nằm gọn trong tay cô.
Sau khi cất nó vào cặp, cô đi tới chỗ đám nữ sinh, đưa cho họ tờ giấy cô vừa ghi.
“ Quên mọi thứ mà các người đã đọc được đi. Nếu không, các người sẽ phải gánh hậu quả đấy.”
“ Cái quái gì…?”- Cô nàng nữ sinh lúc nãy đưa cặp mắt kinh ngạc lên nhìn về phía Yuri. Ánh mắt màu ô liu của Yuri lúc này như một con dao muốn đâm thủng đôi mắt của cô ta. Cô ta khẽ rùng mình, nuốt khan và quay mặt đi chỗ khác, tránh cái ánh nhìn đầy ghê rợn ấy.
“ Con nhỏ đó, rốt cuộc là như thế nào? Nhìn nó thật đáng sợ, cứ như quỷ đội lốt người vậy!”- Nhịp thở của cô ta ngày càng gấp rút và dồn dập.
Yuri đứng dậy, lấy quyển sổ và đi ra ngoài.
Cô ra khu vườn sau trường, cô đang trông đợi một người.
Shinobu không có ở đây.
Yuri ngồi xuống cái ghế trắng. Gió thổi mơn man, mang theo hơi lạnh và hương thơm thoang thoảng của hoa. Mùa thu, những cây phong trong khu vườn đỏ rực sắc lá. Một vài chiếc lá rơi lả tả, chậm rãi, chưa kịp chạm đất đã bị gió cuốn đi. Cơn gió cứ cuốn chúng lên cao, rồi lại nhẹ nhàng đưa chúng về lại đất mẹ. Thiên nhiên thật thanh bình nhưng cũng thật bận rộn.
“ Yuri…”
Yuri quay đầu sang nghe ai đó gọi tên mình. Là anh, Shinobu.
Trong lòng cô đột nhiên thấy lâng lâng một cách kì lạ. Shinobu đã ở đây, anh không biến mất, anh không sao!
“ Cậu lại ra đây sao? Trời đang lạnh, ngồi đây sẽ bị cảm đấy.”- Giọng Shinobu đầy dịu dàng nhưng cũng không kém phần lo lắng.
Yuri lắc đầu, ngầm ý nói không sao.
Shinobu ngồi xuống kế bên cô. Cô nhìn anh, chằm chằm. Vẫn là đôi mắt màu hổ phách đầy bí ẩn và ấm áp, vẫn là đôi mắt mang một vẻ dịu dàng khó tả.
Nhưng tại sao, cô lại có một cảm giác thật lạ…
“ Yuri, chiều nay cậu đi uống cà phê với tớ được không?”- Shinobu quay sang, cười và nói. Nụ cười ấy, vẫn là nụ cười ấm áp như lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng… tại sao Yuri vẫn thấy thiếu một thứ gì đó? Giống như… sự ấm áp của Shinobu hôm nay không như mọi lần…
“ Được thôi!”- Yuri viết vào tờ sổ và giơ lên.
“ Tốt quá, vậy tan trường tớ sẽ đứng đợi cậu.”- Shinobu cười tươi. Yuri nhìn nụ cười vừa được vẽ lên môi của anh, suy tư một hồi lâu và gật đầu một cái.
Cô nghĩ chắc mình đã suy nghĩ quá nhiều… Anh vẫn là Shinobu mà…
Yuri nhanh chóng gạt hết những suy nghĩ linh tinh lúc nãy đi.
“ Yuri, em phải là của anh!”- Shinobu khẽ nhếch môi cười, nhìn cô.
“ Chết tiệt!”- Cùng lúc đó, Shinobu đang bị nhốt trong phòng giam đang cố gắng hết sức để có thể thoát ra ngoài. Anh vừa lầm bầm vừa cố sức bẻ gãy còng tay, không được! Nó không biến dạng một tí nào cả.
“ Yuri!!!”
Anh gào lên đầy căm phẫn và đau khổ. Tiếng gào của anh va vào tường, dội lại tên người con gái ấy rất nhiều lần. Âm thanh cứ nhỏ dần, nhỏ dần và cuối cùng im bặt.
Định mệnh đang thay đổi?
Nơi ở của Deus đang chuyển động rất mạnh. Một định mệnh được sắp đặt sẵn đang dần dần bị đập nát.
“ Deus, chuyện này là sao?”- Vua Địa Ngục xuất hiện, đứng dưới ngai vàng của Deus, hỏi bằng giọng thất thần.
“ Có kẻ nào đó đang chen vào họ. Vua Địa Ngục, ta phải nói cho người biết một chuyện: Trong vòng 15 ngày kể từ khi Kaori ở kiếp sau bắt đầu tiếp xúc và thân thiết với tên lạ mặt, nếu cô ta không cất tiếng nói để giải lời nguyền, thì Kiba, à không, Amano Shinobu sẽ bị tan biến mãi mãi và hắn sẽ không bao giờ được tái sinh, mãi mãi bị kẹt trong [Lỗ đen thời gian], bọn họ sẽ không bao giờ được ở bên nhau thêm lần nào nữa.”- Deus đan những ngón tay dài ngoằng vào nhau và bình thản nói. Vua Địa Ngục đi đi lại lại với vẻ lo lắng bất an.
“ Ngươi và Sophie không được nhúng tay vào thêm nữa. Định mệnh là thứ không được phép đảo lộn lung tung. Hãy để họ tự quyết định định mệnh của mình.”- Deus lập tức ra lệnh cấm khiến vua Địa Ngục càng rối trí.
Hãy để họ tự quyết định…
Hạnh phúc bên nhau …
Hay sẽ xa nhau vĩnh viễn, không bao giờ gặp lại được nhau, cho dù có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.