Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 7 - Chương 120

Phàn Lạc

04/07/2020

Trương Huyền quay đầu, đang muốn nói mấy câu cảm tính, lại bị cái bóng lay động ở phía sau dọa sợ, đầu theo bản năng ngửa về phía sau, Nhiếp Hành Phong chợt nghe binh một tiếng, nghe âm thanh thôi cũng biết lần đụng này đau thế nào.

Không khí vốn đang ấm áp nháy mắt biến mất, Nhiếp Hành Phong buồn cười theo ánh mắt Trương Huyền nhìn sang, liền thấy Khúc Tinh Thần chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, đồng thời lặng yên không tiếng động đứng sau họ.

Vài ngày không gặp, Khúc Tinh Thần gầy đi rất nhiều, râu ria xồm xoàm, hốc mắt lõm sâu, vành mắt thâm đen khiến ông ta thoạt nhìn giống như người nghiện thuốc phiện nặng, tóc cũng không được chải chuốt, rối bù bết lại, khiến tóc bạc vốn được che giấu tỉ mỉ thình lình lộ ra, lại thêm trang phục bệnh nhân trên người, đột nhiên nhìn lại, sẽ khiến người ta có ảo giác vào nhầm bệnh viện tâm thần.

“Ông tỉnh rồi?” Trương Huyền phản ứng lại đầu tiên, xoa gáy quan sát Khúc Tinh Thần: “Nhìn ông cũng đâu phải hồn ly thể, sao chẳng có tý tiếng động nào vậy?”

Khúc Tinh Thần không để ý đến cậu, ngang qua họ đi đến trước cửa sổ, ánh mắt rơi vào cảnh chiều tà ngoài cửa sổ: “Trời sắp tối rồi.”

“Đúng vậy, hôm nay chúng tôi chạy cả một ngày rồi.”

“Tôi còn chạy nhiều hơn.” Nhàn nhạt cắt ngang lời Trương Huyền, Khúc Tinh Thần nói: “Nhưng vẫn không đuổi kịp Sách Nhân Phong.”

“Ông biết Sách Nhân Phong là ai?”

Nghe được câu hỏi của Nhiếp Hành Phong, Khúc Tinh Thần sửng sốt, ông ta thu lại ánh mắt, nói: “Vừa rồi ngủ mê man, tôi mơ hồ nghe thấy Mã tiên sinh nói chuyện với các cậu, nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng về người này, chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc, hẳn là người tôi từng tiếp xúc, cho nên tôi mới…”

“Cho nên sau khi Sách Nhân Phong bị Tố Vấn ngộ sát mới không cho báo cảnh sát, hy vọng tìm ra nghi hoặc trong lòng ông chứ gì?”

Khúc Tinh Thần gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đáng tiếc tôi đã đánh giác cao đạo hạnh của mình, không ngờ Sách Nhân Phong lại trá thi chạy trốn, còn giết người vô tội, để không cho bi kịch tái hiện, hai hôm nay tôi nghĩ hết cách tìm hắn, nhưng không thu hoạch được gì, ngược lại dẫn đến nhiều sinh linh bị hại hơn.”

Trong giọng nói lộ ra vô vàn hối hận, Trương Huyền nghĩ bây giờ trong lòng ông ta nhất định đang rất tự trách, liền an ủi: “Chuyện đã xảy ra, rầu rĩ cũng không có ý nghĩa gì, nói xem mấy hôm nay ông đi đâu? Quỷ mị trong núi kia là thế nào? Còn cả thi thể bên cạnh ông nữa, không phải cũng là ông giết đấy chứ?”

“Tôi đuổi theo Sách Nhân Phong đến ngọn núi kia, trên đường lại mất dấu, sau đó gặp được người kia.” Khúc Tinh Thần quay về chỗ ngồi xuống, cúi đầu, chôn mặt trong lòng bàn tay, than thở: “Tôi không biết y là ai, nhưng người giết y là tôi, lúc gặp tôi, y đã biến thành quỷ, nếu không giết, y sẽ biến thành quái vật giống Sách Nhân Phong.”

“Có lẽ mọi chuyện ông làm đều có thể thông cảm, nhưng lý do này sợ rằng không thuyết phục được bên phía cảnh sát.”

Trương Huyền rất kinh ngạc khi thấy Nhiếp Hành Phong nói thẳng ra như vậy, có điều Khúc Tinh Thần không chú ý, cười cười nói: “Không sao, tôi chưa từng nghĩ dùng lý do này để trốn tránh sự trừng phạt, chỉ có điều xin hãy cho tôi chút thời gian, đợi tôi bắt được Sách Nhân Phong, sẽ đi tự thú.”

“Chuyện tự thú cứ gác đấy đã, đợi chuyện này giải quyết xong rồi nói.”

Tuy nói giết người đền mạng, nhưng nếu người kia biến thành quái vật, thì không giết không được, điểm này Trương Huyền hiểu cách làm của Khúc Tinh Thần, thấy sắc mặt ông ta sa sút, đang định an ủi hai câu, lại bị Nhiếp Hành Phong cướp lời.

“Có lẽ ông không đuổi kịp Sách Nhân Phong là chuyện bình thường.”

Khúc Tinh Thần chợt ngẩng đầu lên: “Vì sao?”

“Tôi nghe Trương Huyền nói búp bê trên người Sách Nhân Phong bị ông cầm đi, Sách Nhân Phong tỏ ra rất sợ hãi con búp bê kia, tôi nghĩ sau khi cảm giác được khí tức của búp bê, hắn sẽ lập tức chạy trốn.”

Nghe Nhiếp Hành Phong giải thích xong, vẻ mặt Khúc Tinh Thần càng ảo não, lẩm bẩm nói: “Thì ra là vậy, sớm biết thế… Không nghĩ đến…”

“Cho nên con người gỗ kia ông cầm cũng vô dụng, mau đưa cho tôi đi, để tôi gom đủ bảy viên ngọc rồng.”

“Nhưng… Không tìm thấy nó nữa, có lẽ đã rơi mất trên đường truy lùng Sách Nhân Phong.”

“Không thể nào.” Trương Huyền nhìn ông ta một cách khoa trương: “Vật quan trọng như thế mà ông cũng làm mất được?”

“Nói cách khác, chúng ta rất có thể tìm thấy Sách Nhân Phong ngay!”

Nói đến cuối cùng, Khúc Tinh Thần lại chuyển đề tài đến Sách Nhân Phong, đối diện với biểu cảm cấp bách của ông ta, Trương Huyền vỗ vỗ tay ủng hộ: “Ha, ông thật lạc quan.”

“Tôi nghĩ việc này cũng không phải không có khả năng.” Nhiếp Hành Phong hỏi Khúc Tinh Thần: “Vậy ông biết Hàn Việt không?”

“Vừa rồi mê man có nghe thấy Mã tiên sinh đề cập tới, y là ai vậy, rất nổi tiếng à?”

“Mấy chục năm trước hẳn là rất nổi tiếng.” Không lấy được búp bê, Trương Huyền cảm thấy khá tiếc, không hứng thủ lắm nói với ông ta: “Nếu nói về vai vế, Sách Nhân Phong và Hàn Việt xem như là ngũ sư huynh và lục sư huynh của ông.”

Khúc Tinh Thần đáp lại bằng cái lắc đầu mờ mịt, nhìn vẻ mặt ông ta hẳn là chưa từng nghe thấy, Trương Huyền đành phải nói: “Xem ra liên quan đến chuyện tuổi thơ của ông, ông đều không nhớ được.”

Sắc mặt Khúc Tinh Thần ảm đạm đi, im lặng một lát, mới nói: “Tôi chỉ nhớ người nhà bị giết, thôn làng tắm máu, còn có con bạch lang kia.”

“Bởi vậy sau khi biết Dạ Lăng chính là bạch lang, ông mới căm hận y như thế?” Trương Huyền tò mò hỏi.

“Không, tôi không biết họ là cùng một người, chỉ theo bản năng không thể tha thứ việc y lừa dối và cả sự thực y là yêu, mãi đến rất lâu sau này tôi mới phát hiện, trên đời này thực ra hoàn toàn không phân rõ người và yêu, yêu có thể biến thành quái vật, giữa người và yêu nào có giới hạn rõ ràng gì đâu chứ?”

Nhiếp Hành Phong cảm thấy mình đã hiểu ý tứ ngoài lời nói của Khúc Tinh Thần, giờ đầu mối dựa vào Khúc Tinh Thần truy tra hành tung quái vật đã bị chặt đứt, nhưng ít ra họ cũng biết quan hệ giữa Sách Nhân Phong và Hàn Việt, cùng một vài chuyện năm đó. Sách Nhân Phong không phải nhân loại nữa, không thể phán đoán theo lẽ thường, song anh nghĩ Hàn Việt sẽ đi tìm hắn, dù sao đến chỗ này, họ mới chỉ biết lẫn nhau, nếu Trương Tuyết Sơn lợi dụng pháp thuật của bọn họ cho bản thân, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.

“Chúng ta đi một chuyến tới nhà Vương Tứ Bình.”

Trương Huyền đang muốn gật đầu, bị tiếng chương trình trên ti vi đột nhiên vang lên cản lại, trong màn hình LCD treo trên tường đối diện chiếu hình ảnh tin tức, đông đảo phóng viên vây quanh cửa cục cảnh sát rất kích động phát biểu bài thuyết minh. Trương Huyền nghe một chút, đại thể nói có phần tử khủng bố biến thái giết người vứt thi thể trong cục cảnh sát, ngang nhiên tuyên chiến với phía cảnh sát, nơi cách hiện trường khá xa còn có một miếng bạt nhựa, phủ lên một thứ gì đó nghi là cơ thể người.

“Chẳng lẽ là Sách Nhân Phong làm?”

“Là ta.”



Tiếng nói từ phía sau vang lên, Trương Huyền quay đầu, đầu tiên thấy điều khiển ti vi lơ lửng trên không trung, sau đó mới là thân thể xanh biếc của Hamburger, cậu lập tức hiểu ra: “Ngươi ném thi thể vào cục cảnh sát?”

“Nói cụ thể, là bãi đỗ xe cục cảnh sát — ngươi nói phải chọn nơi không dễ thấy lại có thể khiến cảnh sát chú ý được, ta nghĩ tới nghĩ lui, bãi đỗ xe là tốt nhất.”

“Thế này không phải càng dễ thấy à? Giờ chỉ cần người có ti vi đều sẽ biết về cỗ thi thể này!”

“Bởi vì không ngờ hôm nay cục cảnh sát tuyên truyền công ích, vừa vặn mời người của đài truyền hình đến.” Hamburger ôm lấy điều khiển, để mình tránh khỏi ánh mắt đầy sát khí của Trương Huyền, kiên nhẫn giải thích: “Cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chính là chuyện mọi người đều không ngờ đến thế này, có cần tôi nấu cho ngài bát mì để hạ hoả không?”

“Nấu chính ngươi được không?”

Một tờ hoàng phù bay tới trước mặt, điều khiển bị đánh bay ra ngoài, Hamburger cũng không may mắn tránh thoát, theo điều khiển văng lên thủy tinh đối diện, lại bởi vì béo ú mà đàn hồi trở lại, ngã lên bàn.

“Ta đệt ông nội ngươi, Trương nhân loại!” Nó ôm cái trán bị đụng đau ngồi trên bàn rên rỉ.

“Chúng ta lập tức đi tìm Vương Tứ Bình.”

Trương Huyền không để ý đến Hamburger đang nói bậy nói bạ, gọi Nhiếp Hành Phong và Khúc Tinh Thần ra ngoài.

Nghe nói là tìm tung tích của Sách Nhân Phong, Khúc Tinh Thần không nói hai lời, mặc bừa một bộ quần áo đi theo, Trương Huyền đi tới cửa, nghe Hamburger vẫn còn đang kêu không ngừng, cậu trực tiếp giao nhiệm vụ: “Chúng ta phải ra ngoài làm việc, ngươi ở lại trông nom Chung Khôi, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì nữa, ta sẽ chỉ tra hỏi ngươi!”

“Xí! Y như vậy là do ngươi tạo thành cơ mà, dựa vào cái gì y ngỏm, ta phải chịu trách nhiệm?!”

Trả lời nó là tiếng bước chân không quay đầu, cửa phòng bị đóng mạnh, căn phòng lớn như thế chỉ còn lại một con chim Hamburger và Chung Khôi còn đang ngủ say bên trong.

Bị đối xử khắt khe, Hamburger rất khó chịu, hướng về phía không gian không người chửi đổng một trận, sau khi phát hiện chửi bới thế này rất ngớ ngẩn, nó ngậm miệng, vỗ cánh bay về phía đầu giường Chung Khôi, dùng móng vuốt đẩy y.

“Ta nói này, Chung Chung tiền bối, rốt cuộc ngươi định ngủ đến bao giờ? Bên ngoài đang diễn ra trò hay, so với việc hầu chuyện một con quỷ, ta muốn đi xem tình hình hơn, một con quỷ như ngươi ở lại đây không sao đâu nhỉ? Ai lại đối phó với một con quỷ lúc nào cũng hồ đồ chứ? Vậy ta đi xem phim tối đây, có gì nhớ call cho ta.”

Hamburger tự lẩm bẩm hồi lâu, chỉ nghe thấy Chung Khôi thấp giọng rên rỉ, nó tiến tới lắng nghe, gật đầu nói: “Ngươi nói ngươi không sao hả? Ta có thể đi? Cảm ơn nhé, ta sẽ nhớ mang bữa khuya cho ngươi, cứ từ từ mà ngủ, sweet dream.”

Này, đừng đi…

Bị một con chim nhỏ ghé vào tai líu ra líu ríu nhiều lời như thế, dù là người chết cũng bị nói cho sống lại, huống chi Chung Khôi còn chưa chết, y mơ mơ màng màng nghe, cảm thấy Hamburger muốn đi, y muốn giữ lại, nhưng miệng mở ra cả buổi lại không phun ra được chữ nào, cứ thế nghe thấy tiếng ồn ào cách mình ngày càng xa, cuối cùng biến mất dạng.

Đây là đâu?

Mọi chuyện xảy ra lúc trước có phần lờ mờ đối với người thần trí hỗn loạn, tựa bên gối, giống như ngủ một giấc mê man, bên tai truyền tới mấy tiếng lầm rầm lần thứ hai đánh thức Chung Khôi, lúc đầu y tưởng Hamburger trở về, nhưng nghe cẩn thận, tiếng lầm rầm rất giống tiếng mê hoặc khiến y nổi điên.

“Cút ngay!”

Bị ăn quả đắng một lần, lần này Chung Khôi không bị lừa nữa, không mở mắt, nhưng nắm tay đã theo bản năng vung ra, âm thanh giống như bị tay không của y đấm phải, ngừng ồn ào, nhưng không bao lâu lại vang lên, quay vòng lặp đi lặp lại, cuối cùng vẫn là Chung Khôi không chịu được trước, thành công bị âm thanh như tụng kinh làm cho mở mắt.

Theo mắt mở ra, ý thức điều khiển ý nghĩ y, tin tức không lơ mơ như ban đầu nữa, Chung Khôi trở mình, nhớ ra những chuyện trước khi hôn mê, y phát ra tiếng rên rỉ: “Không biết bác sĩ có kiểm tra thính lực giúp mình không.”

Cho dù có kiểm tra, bệnh ù tai này cũng chỉ có bản thân người bệnh mới hiểu được nỗi khổ. Xung quanh tối đen như mực, Chung Khôi đưa tay sờ sờ đầu giường, theo đèn đầu giường sáng lên, y phát hiện đây là phòng bệnh, đồng thời chỉ có một mình mình, âm thanh kia vẫn đang vang vọng, ở ngay nơi cách y không xa.

Y giật mình vì phát hiện này, vội vàng cúi đầu nhìn lồng ngực mình, nghi ngờ ác quỷ vẫn còn bị đạo bùa trấn giữ trong cơ thể, nhưng y rất nhanh nghe được âm thanh đến từ nơi khác, vừa giống tiếng tụng kinh vừa giống tiếng thủ thỉ ve vãn, nỉ non thân mật như tình nhân, khiến y nghe mà mặt đỏ đến mang tai, nhịn không được tim đập nhanh hơn, tưởng tượng ra dáng vẻ mình trở nên xuất sắc, công thành danh toại được mọi người chú ý.

Bốp!

Cũng may mê hoặc thế này không phải là lần đầu, Chung Khôi kịp thời thu lại ý nghĩ không nên có, tát một phát vào mặt mình, nói cũng kỳ quái, sau khi cái tát vỗ xuống, tuy mặt đau rát, nhưng thành công vỗ bay tạp âm đi, tiếng tụng kinh vẫn lọt vào tai không dứt, nhưng không cách nào lay động tâm thần y.

Y xoa gò má bị đánh đau theo tiếng động thò người lục lọi dưới giường, rất nhanh sờ được vật kỳ quái dưới đệm — thì ra lại là một con búp bê sơn màu xám.

Theo búp bê lộ ra, âm thanh kỳ quái biến mất, Chung Khôi loay hoay búp bê lấy được trong tay: “Thì ra là ngươi đang tác quái à.”

Mặt mũi búp bê được điêu khắc tinh xảo, nhìn có vẻ thật thà đáng yêu, nhưng nhìn thẳng mắt nó hồi lâu, Chung Khôi sẽ có ảo giác bị mê hoặc, vội vàng hướng đầu nó xuống dưới nắm trong lòng bàn tay, lầm bầm: “Sao ở đây lại có búp bê? Trương Huyền đặt ư?”

Nhưng vì sao Trương Huyền phải cố ý đặt búp bê xuống dưới nệm của y chứ?

Chung Khôi không nghĩ ra, lật tìm điện thoại di động dưới gối, phát hiện tín hiệu không tốt lắm, liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài phòng bệnh định gọi cho Trương Huyền hỏi xem.

Ra ngoài hành lang, y bất thình lình rùng mình một cái, nhiệt độ hành lang rất thấp, ánh đèn cũng khá tối, thấy trên tường đối diện dán tờ tuyên truyền bảo vệ môi trường tiết kiệm điện, y nhịn không được chế giễu: “Tiết kiệm điện cũng không cần tắt hết đèn thế chứ, chẳng thấy đường gì cả!”

Y vừa nói vừa chọn số điện thoại Trương Huyền định gọi, nhưng tay vừa ấn xuống, y liền thấy trên mặt đất trước mắt đột nhiên hiện ra một bóng người, có người chẳng biết đứng sau y từ lúc nào, còn là tình trạng áp rất sát, y rất kinh ngạc, vội vàng ngoảnh đầu lại.

Đứng ở phía sau chính là Nhiếp Hành Phong, thấy anh, Chung Khôi thở phào nhẹ nhõm, cười chào hỏi: “Chủ tịch, anh đến lúc nào vậy? Xuất hiện bất thình lình như thế, quỷ cũng bị dọa mất.”

Gương mặt Nhiếp Hành Phong lạnh lùng, không để ý đến lời y, đưa tay ra, nói: “Đưa búp bê cho tôi.”

“À.”

Ở Trương gia, không ai cãi lời Nhiếp Hành Phong, Chung Khôi theo thói quen, đưa búp bê cho anh, nhưng đưa được một nửa thì ngừng lại, y quan sát tỉ mỉ Nhiếp Hành Phong, đột nhiên lùi về sau một bước, kêu lên: “Ngươi không phải Chủ tịch.”



Tuy người đàn ông này bất kể tướng mạo hay quần áo đều giống Nhiếp Hành Phong như đúc, thậm chí kiểu tóc cũng y hệt, nhưng khí tràng hắn quá sắc bén, đó là thứ Nhiếp Hành Phong không có. Nhiếp Hành Phong luôn cho Chung Khôi cảm giác ôn hòa trầm ổn, chứ không phải bộc lộ tài năng đến mức trắng trợn thế này, cho nên dù bề ngoài giống nhau, vẫn khiến y tự dưng nổi lên phản cảm.

“Ngươi không phải!”

Quan sát lần thứ hai khẳng định nghi ngờ của y, nhớ tới nhân vật na ná Nhiếp Hành Phong trong truyền thuyết kia, Chung Khôi đưa tay ra sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Người đàn ông không để ý đến nghi vấn của y, nhắc lại: “Đưa búp bê cho ta.”

Ngay cả giọng nói cũng rất giống Nhiếp Hành Phong, đồng thời mang theo cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự, Chung Khôi kêu lên: “A a, ta biết ngươi, ngươi tên là Phó… Phó Yên Văn.”

“Đưa ta!”

Sát khí mãnh liệt ép tới, khiến cho thời khắc này người đàn ông bộc lộ hết sự nóng nảy ra ngoài. Cảm giác được nguy hiểm, Chung Khôi quay đầu nhanh chân bỏ chạy, đại sảnh phía trước hành lang là trạm điều dưỡng, lúc y nghe Hamburger tám chuyện có từng nhắc đến thân phận Phó Yên Văn, thân là thần, Phó Yên Văn cũng không dám dùng pháp lực lung tung đả thương người đâu nhỉ?

Chung Khôi sử dụng ý niệm nhanh chóng chạy đến trước trạm điều dưỡng, nhưng vừa đến gần y liền trợn tròn mắt, tất cả cảnh vật trước mắt gồm cả các y tá trực ban bên trong đều bị cố định, giống như người mẫu bày trong tủ kính tiệm bách hóa, có mấy người chân nhấc một nửa, có mấy người nghe điện thoại, mỗi người đều đang làm động tác cố định hoặc đứng hoặc ngồi dừng ở chỗ đó.

Chung Khôi giật mình, ban đầu còn tưởng các cô đều bị làm thuật định thân, nhưng nhìn tỉ mỉ lại, phát hiện một người đang hất ly cà phê đi, người hất cũng đang dừng lại trong hành động, y mới biết đây không phải thuật định thân, mà là có người cưỡng chế dừng thời gian không gian lại trong một thời điểm, tạo thành trạng thái tựa như ngay cả không khí cũng bị đóng băng.

Có khả năng làm đến nước này chỉ có Phó Yên Văn, Chung Khôi xoay người, liền thấy người đàn ông kia dọc theo hành lang mờ tối chậm rãi đến gần mình, sát khí mang theo lại gia tăng thêm một phần, Chung Khôi không dám đối cứng với hắn, dựa vào ngăn tủ dịch chuyển sang bên cạnh, sau khi đến chỗ trống liền xoay người chạy.

Y sợ Phó Yên Văn đuổi theo, liền vận dụng ý niệm không ngừng xông về phía trước, nhưng cắm đầu chạy đã lâu, đột nhiên phát hiện cảnh vật xung quanh hơi kỳ quái, mắt thấy trạm điều dưỡng gần ngay trước mắt, y cuống quýt ngừng bước chân lại, tránh cho bi kịch ngã cắm đầu vào trong quầy.

“Chạy đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng từ phía trước truyền đến, Chung Khôi chống lên quầy, thở hổn hển ngẩng đầu lên,liền thấy Phó Yên Văn vẫn đứng đối diện như cũ, hình như hắn vẫn đứng đó không hề động đậy, động đậy là chính mình, hơn nữa sau khi chạy một vòng lớn lại chẳng hiểu sao quay về cùng một điểm.

“Chạy… chạy đủ rồi…”

Sau một trận phi nước đại, Chung Khôi nói có phần thiếu hơi, nhìn Phó Yên Văn lần thứ hai vươn tay về phía mình, căn cứ vào nguyên tắc yếu không đấu mạnh, lần này y không dông dài, ngoan ngoãn đưa búp bê tới.

“Ngươi cũng coi như hiểu chuyện.” Phó Yên Văn hơi thỏa mãn khi thấy y vâng lời, Phó Yên Văn nhận búp bê, sau khi xác định nó không sai, giống như bố thí giương mắt lên nhìn y: “Vốn ta định giết ngươi, có điều xem ra để ngươi lại cũng không tệ, nói với Nhiếp Hành Phong, đồ ta đã cầm đi, hắn có bản lĩnh, dùng hết khả năng tới tìm ta.”

Nhiếp Hành Phong sẽ phản ứng thế nào Chung Khôi không biết, nhưng thái độ tự cho là đúng này của Phó Yên Văn chọc giận y, trừng mắt nhìn, hỏi: “Thần sao có thể giết người bừa bãi? Ta phạm phải sai lầm gì sao?”

“Sự tồn tại của bản thân ngươi đã là sai lầm.” Người sau lạnh nhạt đáp lại: “Thân là quỷ, lại không vào quỷ giới, là người, ngươi lại không phải nhân loại thật sự, sinh vật như ngươi vốn không nên tồn tại trong trời đất.”

Chung Khôi ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên phản bác thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy cổ họng hơi nghẹn ngào, y lẩm bẩm nói: “Thì ra ta cũng là quái vật sao?”

Phó Yên Văn không để ý đến y, lấy được đồ xong liền rời đi, nghe tiếng bước chân hắn xa dần, Chung Khôi lấy lại tinh thần, hướng về phía bóng lưng hắn hét lớn: “Búp bê có thể biến người thành quái vật đúng không? Tất cả chuyện này có phải do ngươi tạo ra không? Cho nên ngươi mới liều mạng muốn lấy lại búp bê?!”

Không có câu trả lời cho y, Chung Khôi tựa vào ngăn tủ hét to vài tiếng, lại phát hiện bóng Phó Yên Văn ngày càng mờ, theo hắn biến mất, ánh đèn xung quanh sáng lên, không khí giống như bị đóng băng từ từ tan ra, đồng hồ sinh mệnh một lần nữa bắt đầu đung đưa, phía sau truyền đến tiếng huyên náo — tất cả đều khôi phục nguyên trạng, tiếng bước đi, tiếng nói chuyện điện thoại, tiếng kêu sợ hãi do hất nước ra pha trộn lẫn nhau, khiến thế giới này lại có sức sống.

“Ơ, anh không phải bệnh nhân vừa đưa vào bệnh viện hôm nay à? Khỏe lên sớm một chút cũng không thể chạy khắp nơi được, có cần tôi đưa anh về phòng bệnh không?”

Bên cạnh truyền đến lời hỏi han săn sóc của cô y tá, Chung Khôi hoảng hốt thu lại ánh mắt, y từ chối ý tốt của y tá, đút tay vào trong túi cắm đầu quay về, xung quanh rất ồn ào, búp bê bị cướp đi rồi, nhưng y vẫn có thể nghe được rõ ràng âm thanh quỷ dị vẫn luôn quanh quẩn bên tai — “Ngươi là quỷ, ngươi là quái vật, ngươi không nên tồn tại!”

Âm thanh không lớn lắm, nhưng âm lượng lại vừa vặn không thể sao lãng, y nghe đến xót xa, mờ mịt lang thang trên hành lang, không ngừng tự hỏi — có phải vì y là quái vật nên mới bị người ta vứt bỏ hay không? Viện trưởng lạnh nhạt với y, bạn bè cũng xa lánh y, duy chỉ có chị đối tốt với y, thực ra cũng là lợi dụng, y không muốn làm quái vật, chỉ là y không còn lựa chọn nào khác!

Càng nghĩ càng giận, Chung Khôi nắm chặt tay, lại nổi lên xúc động đánh người, nhưng sự động viên từ lòng bàn tay truyền tới giúp y trấn áp thù hận, trầm ổn lại nhu hòa, y duỗi tay ra, phát hiện kim quang đã biến mất, chỉ để lại một chữ “Sắc” lờ mờ trong lòng bàn tay.

Chữ “Sắc” ngoài trừ tà còn có thể định thần, Chung Khôi thầm nghĩ cỗ linh lực giúp y loại bỏ những ý niệm không nên có trong đầu, mọi người đều mong đợi được cứu chuộc, nhưng kỳ thực cứu được bản thân có lẽ chỉ có chính mình.

Cục cục!

Gần đấy truyền đến tiếng kêu, âm thanh rất thấp, lại dẫn đến sự chú ý của Chung Khôi. Y theo tiếng đi tới,liền thấy bên cạnh hành lang có một thứ gì đó có lông giống động vật đang lúc lắc chạy xa, lại nhìn thấy một bóng người khác chợt lóe lên, tim y giật thót, không lo tự thương cảm nữa, đuổi theo bóng lưng kia.

Chung Khôi chạy rất nhanh, bóng người kia còn nhanh hơn, y đuổi đến cuối hành lang, phát hiện không thấy người đâu, liền dừng bước gọi to: “Chú Mã!”

Hành lang trống không yên tĩnh, ngay cả ưng con cũng không thấy, Chung Khôi dứt khoát tiếp tục mở cổ họng quát to: “Chú Mã, chú Mã, chú Mã!”

“Gọi hồn à!”

Bên tai truyền đến tiếng quát lớn, Chung Khôi không đề phòng, ôm tai nhảy sang một bên, chỉ thấy Mặt Ngựa cầm xà mâu đứng ở nơi y vốn đang đứng, ưng con đi qua đi lại bên cạnh, phát ra tiếng kêu cục cục, nhìn bộ dạng xù lông run rẩy của y, hẳn là cười không ngừng được.

Đối diện truyền đến tiếng nhắc nhở của cô y tá — trong mắt người bình thường, Mặt Ngựa không tồn tại, cho nên Chung Khôi bị xem như tự dưng tạo ra tiếng ồn, y vội vàng xin lỗi, lại thân thiết vẫy vẫy tay với Mặt Ngựa, người sau không để ý đến y, chống xà mâu xoay người muốn đi, Chung Khôi vội vàng đuổi theo, cười ha hả bắt chuyện: “Chú Mã lâu rồi không gặp, dạo này chú bận việc à?”

“Âm sai chúng ta bận rộn có quan hệ trực tiếp tới tình hình người chết ở nơi này, ngươi nói có bận không?”

Đó là một vấn đề rất khó trả lời, Chung Khôi gãi đầu, tiếp tục chạy chậm theo Mặt Ngựa, chỉ thấy hắn đi tới nơi nghỉ ngơi, dùng xà mâu chỉ chỉ máy bán hàng đối diện, Chung Khôi lập tức lắc đầu.

“Tôi không mang ví tiền, lần sau mời chú được không?”

“Ta mời ngươi.” Mặt Ngựa mua ly cà phê, cho ưng con một cốc sửa, cuối cùng đến Chung Khôi, Chung Khôi vội vàng nói: “Tôi không chọn đâu, gì cũng được.”

Mặt Ngựa bèn ấn xuống nút trà sữa nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Sư Chấp Vị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook