Quyển 7 - Chương 147
Phàn Lạc
04/07/2020
Đã đến chiều, ánh mặt trời chuyển về phía sau tòa nhà, hành lang Tần gia tối om, không nghe thấy động tĩnh bên trong. Trương Huyền đi thẳng vào phòng khách, chỉ thấy Chung Khôi quỳ rạp dưới đất, mũ lăn sang một bên, lộ ra xương sọ xám trắng bên dưới.
“Cũng may không ai đi vào, không thì người ta sẽ cho rằng ở đây lại có án mạng.” Tưởng là Chung Khôi đang làm biếng, Trương Huyền đi tới vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Dậy đi, chúng ta phải đi rồi.”
Bị cậu vỗ, đầu lâu lắc lư, lăn xuống đất, Trương Huyền sợ hết hồn, mắt đối mắt với Nhiếp Hành Phong, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhiếp Hành Phong đi đến nhặt đầu lâu lên, nhìn xương gáy dưới cổ áo Chung Khôi, anh bình tĩnh đặt đầu lâu lên. Giống như cảm giác được, Chung Khôi động đậy, giơ tay lên xoay xoay đầu mình, ấn cái đầu lâu vào vị trí chính xác.
“Trương Huyền, Chủ tịch, các anh về rồi!” Phát hiện là họ, Chung Khôi ôm đầu lảo đảo đứng lên: “Tôi tìm được bản vẽ rồi! Tôi bị tấn công! Đầu của tôi…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước khi nói xin hãy dùng cái đầu lâu nghèo túng của cậu suy luận cho rõ ràng đã.”
Chung Khôi há miệng, Trương Huyền còn tưởng rằng cậu ta muốn giải thích, ai ngờ cậu ta chỉ ôm đầu rên rỉ: “Kẻ đó đập rất mạnh, hình như não tôi bị chấn động.”
Phải làm thế nào để một cái đầu lâu bị chấn động não đây?
Trương Huyền kiểm tra tỉ mỉ phía sau Chung Khôi, muốn dùng mắt thường quét CT cho cậu ta. Vẫn là Nhiếp Hành Phong hiểu ý Chung Khôi, giải thích giúp cậu ta: “Cậu ấy nói mình đã tìm ra bản vẽ của Thường Vận, nhưng bị tấn công, đồ cũng bị mất.”
“A phải rồi, bản vẽ! Không thấy bản vẽ đâu nữa!”
Được Nhiếp Hành Phong nhắc nhở, Chung Khôi nhớ ra vấn đề quan trọng, mặc kệ dưới đất bẩn thế nào, ôm đầu cúi người xuống tìm kiếm xung quanh, vẻ mặt đưa đám nói: “Bản vẽ mất rồi, có người theo dõi chúng ta, sau khi thấy tôi tìm được liền cướp đi!”
Không có nhiều người biết họ đến đây, việc tìm bản vẽ cũng được họ quyết định khi đến nơi, ai có thể đoán trước được mà xen vào giữa chừng chứ?
Trương Huyền nhíu mày nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong không giải đáp nghi vấn của cậu, mà hỏi Chung Khôi: “Cậu khẳng định đó là bản vẽ?”
“Chắc chắn mà, hình dáng Thường Vận rất kỳ lạ, từ trên nhìn xuống giống như một con mắt, tôi không thể nhầm được!”
Để chứng minh mình không sai, Chung Khôi ra sức gật đầu. Thấy cảnh tượng đó, Trương Huyền nhún vai – được rồi, là họ phán đoán sai lầm, nếu ngay từ đầu tin vào Chung Khôi, cùng nhau ở lại chỗ này tìm bản vẽ, đồ sẽ không bị cướp mất.
“Đầu mối duy nhất lại bị chặt đứt rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tìm cả buổi, sau khi thấy quả thật đồ đã bị mất, Chung Khôi rất ủ rũ, mắt trông ngóng nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, đợi chờ câu trả lời của anh.
Nhiếp Hành Phong nhất thời cũng chưa thể suy đoán được, Chung Khôi có thật sự tìm thấy bản vẽ mà họ cần hay không vẫn còn là ẩn số, đang cân nhắc nên lựa lời an ủi cậu ta như thế, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói họ đều quen thuộc vang lên ở phòng khách.
“Tôi có thể giúp các anh.”
Trương Chính mặc quần áo bình thường, đầu đội mũ len thời trang đứng ở đó, thấy ánh mắt mọi người ném tới, hắn giơ một cuộn giấy trong tay lên: “Trong tay tôi vừa khéo có thứ các anh cần.”
Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong, chạy lên trước lấy cuộn giấy. Trương Chính rất hào phóng đưa cho cậu, sau khi mở tờ giấy ra, bên trong là một dãy kết cấu kiến trúc rườm rà phức tạp, bên trên còn ghi chú đủ loại số liệu chằng chịt, Trương Huyền không kiên nhẫn xem, ném thẳng cho Nhiếp Hành Phong.
“Đúng, chính là nó!”
Chung Khôi tiến tới nhìn, lập tức lấy bàn tay xương không ngừng đâm vào bản vẽ kêu to, Trương Huyền nhìn cái đầu trống không của cậu ta, lại nhìn Trương Chính, nhặt cái mũ dưới đất đội lên cho Chung Khôi.
“Có thể giải thích cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Nhiếp Hành Phong nói với Trương Chính.
“Đương nhiên, có điều nói ra rất dài, chúng ta nên tìm một nơi khác để nói chuyện cặn kẽ thì hơn.”
Mười phút sau, bốn người, cũng có thể nói là ba người một quỷ ngồi trong một phòng riêng của tiệm cơm Tây ở gần đó, nhân lúc đợi thức ăn được mang lên, Trương Chính bắt đầu giải thích về mục đích đến của mình.
“Trong lúc tôi theo lệnh của chú điều tra tung tích Trương Tuyết Sơn, đã vô tình phát hiện ra bí mật của Thường Vận, không ngờ các anh cũng đang điều tra, chuyện liên quan đến Chung gia Thường Vận, các anh biết được bao nhiêu rồi?”
Ba người nhìn nhau vài lần, Trương Huyền nói: “Gần gần mức độ sơ khai, anh biết được những gì, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi.”
“Tôi có thể nói, nhưng tôi có một điều kiện.” Trương Chính nói: “Các anh phải giúp đỡ tôi bắt Trương Tuyết Sơn, không cho ông ta làm hại người vô tội nữa, về phần Chung gia, nếu họ không thông đồng làm bậy với Trương Tuyết Sơn, tôi sẽ không nhúng tay.”
Từ khi cậu biết Trương Tuyết Sơn, lão kia chưa từng làm việc gì tốt, trong đó việc khiến cậu căm giận nhất chính là Trương Tuyết Sơn đã gài bẫy Mã Linh Xu, cho nên vừa nghe Trương Chính chỉ có yêu cầu này, Trương Huyền không cần suy nghĩ đã đưa tay vỗ lên bàn.
“Không thành vấn đề, hợp tác vui vẻ!”
Nhìn người yêu phát hiện ra tin tức mới mà nóng lòng muốn thử, lại nhìn Chung Khôi tràn đầy hứng thú đối với bản vẽ bày trên bàn, Nhiếp Hành Phong không nói gì, anh chọn làm người đứng ngoài quan sát, chỉ phụ trách nghe.
Rất hài lòng với câu trả lời của Trương Huyền, Trương Chính sảng khoái nói tiếp: “Nói đến Chung gia, người trong đồng đạo đều từng nghe nói đến, đạo thuật của họ dùng bói toán, chiêu hồn, tái sinh, tụ hồn làm chủ, so với giáo lý trừ ma vệ đạo, họ xem như là một loại khác, có điều không thể không thừa nhận trên phương diện kiếm tiền, đạo thuật chiêu hồn được dân chúng hoan nghênh hơn.”
Nói đến đây, Trương Chính liếc mắt nhìn Trương Huyền, Trương Huyền hiểu ý, gật đầu: “Cho nên chắc hẳn họ rất giàu.”
“Đúng vậy, mỗi một đệ tử vào đời trong nhà họ chí ít đều có cuộc sống khá giả. Nhưng không ai biết người trong tộc họ ở trên núi Thanh Viên, cũng chính là cô nhi viện Thường Vận, có thể họ nhìn trúng khí hậu nơi đó sẽ trợ giúp cho việc tu hành của mình. Chung Tĩnh Đường chính là truyền nhân xuất sắc của Chung gia. Sau khi ông ta tiếp nhận Chung gia liền cải tạo mở rộng phòng ốc, biến thành hình dáng Thường Vận bây giờ, lại làm việc tồi tệ là lấy danh nghĩa để nhận nuôi trẻ mồ côi, trên thực tế ông ta chỉ mượn địa thế linh khí của Thường Vận để giúp mình tu hành mà thôi.”
“Nhận nuôi trẻ mồ côi và tu hành không hề có xung đột, viện trưởng đối xử rất tốt với đám cô nhi chúng tôi!”
Cảm thấy trong lời nói của Trương Chính có chút ít châm biếm, Chung Khôi nhịn không được nói xen vào, Trương Chính không để ý, nhìn tạo hình của Chung Khôi từ trên xuống dưới, nói:”Tôi chỉ kể lại lời đồn đại tôi nghe được thôi, cũng không đại biểu cho lập trường cá nhân của tôi.”
Nhiếp Hành Phong vỗ vỗ Chung Khôi, ý bảo cậu ta bình tĩnh, lại hỏi Trương Chính: “Chung Tĩnh Đường chính là viện trưởng bây giờ phải không?”
“Anh cũng thấy kỳ quặc à? Tin tức tôi nghe được là nếu Chung Tĩnh Đường còn sống, ít nhất cũng phải bảy tám chục tuổi rồi, nhưng viện trưởng đương nhiệm lại chưa đến năm mươi, ông ta làm thế nào giữ được tuổi trẻ? Điều này khiến người ta rất nghi ngờ, tôi từng nghĩ những đứa trẻ mồ côi đó có thực sự được gửi cho người ta nhận nuôi hay không, hay chúng bất tri bất giác biến mất mà không một ai hay biết. Mấy năm nay người trong đạo lục tục nghe được một vài tin tức, số lượng trẻ con ở đó bao giờ cũng lúc nhiều lúc ít…”
Nói như vậy chính là đang nghi ngờ viện trưởng dùng trẻ con để tu luyện, viện trưởng không phải người như thế, thật quá đáng!
Chung Khôi nắm chặt bàn tay đang rũ dưới bàn, nhưng ngại có mặt mọi người, cậu ta nhịn xuống, ai ngờ có người giúp cậu xả giận, chỉ nghe rầm một tiếng, Trương Huyền đấm một phát xuống bàn, kêu lên: “Viện trưởng không phải người như thế, thật quá đáng!”
Thấy Trương Huyền tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, Trương Chính rất kinh ngạc. Hắn biết Trương Huyền không phải người sẽ phát cáu vì người khác, chỉ có Nhiếp Hành Phong biết Trương Huyền như thế là do bị Chung Khôi ảnh hưởng, đặt trà đến trước mặt cậu, ý bảo cậu bình tĩnh đừng nóng.
Hương trà truyền đến, Trương Huyền lấy lại tinh thần, bị ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn chằm chằm, cậu cười khan hai tiếng, cầm lấy chén trà lên để che đi, Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội kéo sự chú ý của Trương Chính, hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”
“Viện trưởng Chung rốt cuộc là người thế nào còn cần phải bàn bạc. Mục đích lần này của tôi chủ yếu là truy lùng Trương Tuyết Sơn. Nhưng nếu bản lĩnh của viện trưởng thật sự thần thông quảng đại như thế, chỉ dựa vào sức lực một mình tôi thì rất khó đối phó, nên muốn mời các anh hỗ trợ.”
Trương Chính thành khẩn nhìn về phía mấy người, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi, lời hắn nói đều là sự thực. Hắn có bản vẽ đường đi, bên Trương gia có người, hợp tác đều có lợi cho hai bên.
“Bản vẽ có vẻ rất phức tạp.”
Trương Huyền trải bản vẽ lên mặt bàn quan sát tỉ mỉ, hành động này chứng tỏ cậu có hứng thú hợp tác, khóe miệng Trương Chính hiện lên ý cười, nhưng hắn cố gắng để mình kiềm lại.
Không chú ý đến phản ứng trên mặt hắn, Trương Huyền còn đang nhíu mày nhìn bản vẽ, cảm thấy vừa giống bản vẽ kiến trúc, vừa giống pháp trận nào đó. Dãy núi giống như con thoi kéo dài sang hai bên, tạo thành hình bầu dục dài mảnh, Thường Vận ở chính giữa hình bầu dục đó, thế núi cao thấp nhấp nhô, vừa vặn cao lên ở bốn góc, giống như để trấn áp bốn phương. Cậu nhớ tới Thiên Nhãn Nhiếp Hành Phong từng nhắc đến trong sự kiện thiên phạt, cái này có tính là mắt của thiên thần không đây?
“Đây là bản đồ của toàn bộ Thường Vận?” Cậu hỏi.
“Phải, cơ quan ngầm của rất nhiều nơi cũng được đánh dấu rất rõ ràng, các anh có thể mang về từ từ xem, dù sao tôi cũng còn một bản photo.”
“Bản vẽ cặn kẽ thế này, cậu lấy ở đâu ra?”
Đối mặt với câu hỏi của Nhiếp Hành Phong, Trương Chính mỉm cười: “Bí mật kinh doanh, thứ lỗi cho tôi không thể cung cấp tin tức cặn kẽ hơn.”
“Vậy tôi đổi cách hỏi khác, sao cậu biết chúng tôi đang tìm bản đồ Thường Vận?”
Câu hỏi của Nhiếp Hành Phong chọc thẳng vào chỗ mấu chốt, vẻ mặt Trương Chính có một nháy mắt hoảng loạn, do dự một chút mới nói: “Tôi đang âm thầm theo dõi các anh, tôi biết các anh chắc chắn sẽ không tha cho cái thứ bại hoại đạo gia như Trương Tuyết Sơn, cho nên nếu các anh có đầu mối, tôi cũng có thể…”
Thấy bộ dạng lúng túng của Trương Chính, phía sau không cần hắn giải thích thêm. Trương Huyền cười lạnh trước lời tâng bốc của hắn, chân thật nhiệt tình cùng chung kẻ địch gì chứ, cậu hoàn toàn không có ý đó. Trương Tuyết Sơn tốt hay xấu, là người hay quỷ đều không liên quan đến cậu, cậu đối phó với Trương Tuyết Sơn, chỉ vì Mã Linh Xu mà thôi.
Cảm thấy bầu không khí vi diệu, Trương Chính cúi đầu, làm tư thế xin lỗi: “Làm vậy quả thực là bất đắc dĩ, mong các anh tha lỗi.”
“Không sao, ít nhất cậu đã giúp chúng tôi rồi.” Nhiếp Hành Phong đáp lại bằng một nụ cười chân thành: “Chỉ là không biết trong lúc cậu theo dõi chúng tôi có chú ý thấy ai đánh ngất Chung Khôi không?”
“Không, lúc đó tôi chưa đến, nhưng tôi có chút đầu mối.” Nói đến đây, Trương Chính thoáng do dự mới nói tiếp: “Có một số việc có lẽ người ngoài như tôi không nên nhiều lời, nhưng vẫn phải nhắc nhở các anh đề cao chú ý, tránh bị đâm sau lưng.”
Hắn lấy điện thoại ra đưa cho Trương Huyền, bên trong là bức ảnh Ngân Bạch và Nhiếp Hành Phong đang ngồi đối diện trong nhà hàng. Trương Huyền theo bản năng dùng ánh mắt hỏi Nhiếp Hành Phong, nhưng cậu lập tức đoán ra nguyên nhân từ vẻ mặt cũng kinh ngạc giống thế của Nhiếp Hành Phong. Nhìn lại ảnh, thời gian bên trên ghi là sáng hôm nay, lúc đó cậu và Nhiếp Hành Phong cùng với Chung Khôi đang lục đồ trong phòng của Tần gia.
“Đây không phải là…” Cẩn thận quan sát ba người, Chung Khôi hỏi: “Phó Yên Văn?”
“Huynh đệ Ngân Bạch vẫn luôn liên lạc với Phó Yên Văn. Tôi vốn đang do dự có nên nói hay không, nhưng thấy Chung Khôi bị tấn công, tôi nghĩ tôi vẫn nên nói với các anh thì hơn, tránh cho…”
Rắc!
Đôi đũa trúc trong tay Trương Huyền dễ dàng bị cậu bẻ thành hai đoạn, không khí không vui truyền đến, Trương Chính ngừng đề tài lại, vừa vặn người phục vụ mang đồ ăn lên, Trương Chính liền đứng dậy nói mình còn có việc, mượn cớ rời đi.
Cơm nước bày đầy bàn, nhưng Trương Huyền không có ý định ăn cơm, chiếc đũa gãy xoay qua xoay lại giữa các ngón tay cậu, ánh mắt thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tôi nghĩ Ngân Bạch không phải là người xấu, chắc chắn là anh ta bị Phó Yên Văn ép buộc.” Thấy bầu không khí vi diệu, Chung Khôi lựa lời an ủi: “Thực ra tôi cũng không để ý chuyện bị đánh ngất xỉu đâu, dù sao tôi cũng không chết được.”
“Người nào cậu cho là tốt thì tám chín phần đều không phải người tốt.”
Trương Huyền cười nhạt, cậu nâng mi mắt lên, sóng biếc bên trong dâng lên sát khí, Chung Khôi không dám đối diện với cậu, Trương Huyền còn muốn nói tiếp, Nhiếp Hành Phong nhét một đôi đũa mới vào tay cậu, nói: “Ăn cơm đi.”
“Không đói!”
“Vậy ăn cùng tôi, được chứ?”
Sau một chút im ắng, Chung Khôi nghe thấy tiếng chén đũa vang lên, cậu lặng lẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Trương Huyền tuy xấu, nhưng vẫn nghe Nhiếp Hành Phong nói bắt đầu ăn cơm.
“Chuyện Ngân Bạch không cần nhắc đến, coi như chưa nghe thấy chuyện này.” Nhiếp Hành Phong nhắc nhở.
Chung Khôi không hiểu hỏi: “Muốn bắt anh ta tại trận sao?”
“Ý Chủ tịch là chuyện này chúng ta hoàn toàn chưa từng nghe thấy, Ngân Bạch muốn hỏi gì, cậu cứ trả lời như bình thường là được, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Tâm trạng Trương Huyền không tốt, Chung Khôi không dám hỏi nhiều, thành thật đồng ý.
Sau khi ăn xong ba người lái xe về nhà, lần xuất hành này phải nói là thu hoạch khá lớn, nhưng tâm trạng mọi người đều khá vi diệu. Sau khi về đến nhà, Trương Huyền nói muốn nghiên cứu bản đồ, một mình vào phòng làm việc. Huynh đệ Ngân Bạch đều ở nhà, tiến lên chào hỏi cậu, cậu vẫn cười hì hì đáp lại như bình thường. Thái độ thay đổi chóng mặt khiến Chung Khôi được mở mang tầm mắt, đồng cảm nhìn huynh đệ Ngân Bạch, trong lòng thầm cầu khẩn khi chân tướng rõ ràng, họ không bị Trương Huyền chỉnh thảm quá.
Nhiếp Hành Phong mượn Chung Khôi quyển sách mà Trương Huyền thó được trong Thường Vận, về phòng bắt đầu xem. Anh không hiểu bùa chú, nhưng khi xem được một nửa thì anh chú ý thấy chỗ khác biệt bên trong. Sau khi đối chiếu qua lại mấy lần, anh đoán rằng bản thân hẳn là không nhận xét sai, vội vàng bỏ sách xuống, gọi điện thoại cho Ngụy Viêm, hỏi anh ta về vụ án hai bộ xương trắng trong núi. Khi nghe thấy Ngụy Viêm nói không có tiến triển gì, anh đột nhiên phát hiện hai đầu mối cho đến nay nhìn thì có vẻ không liên quan lại đang từ từ nối liền, mà mối nối cuối cùng lại nằm trong tay Trương Huyền.
“Hiện giờ thứ duy nhất tra ra được là trong xương của thi thể nam có loại độc tố nào đó. Nguyên nhân cái chết của ông ta là trúng độc, chúng tôi bước đầu suy đoán là tự tử. Người đàn ông giết chết người phụ nữ trước, sau đó uống thuốc độc tự sát trong cái hố tự đào, nhưng nếu thế thì ai là người lấp đất cuối cùng?”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, chỉ yên lặng nghe. Ngụy Viêm nói về vụ án xong lại thêm một câu có chút bực tức của bản thân: “Vụ án kiểu này rất khó điều tra, thân phận người mất tích nhiều năm trước không rõ, động cơ tự sát hay bị giết đều không rõ, nếu chẳng may không tìm ra đầu mối nào, thì khả năng nó trở thành án treo là rất lớn.”
Nếu thật sự chịu khó điều tra, biết đâu sẽ tìm ra chút đầu mối nào đó, nhưng Nhiếp Hành Phong tin rằng bây giờ Ngụy Viêm sẽ không đặt tâm tư vào loại án xưa cũ này, cho nên anh lập tức báo tên và địa chỉ của Tần Lập Hưng.
“Có lẽ anh có thể điều tra người này, Tần Lập Hưng và vợ của ông ta vừa vặn cũng mất tích hơn hai mươi năm trước. Trước khi mất tích họ đã nợ rất nhiều tiền, tôi đoán giữa hai vụ này có thể có liên quan.”
“Trương Huyền nhanh thế đã tra ra được rồi à? Cậu ấy quả là thần tốc.” Nhận được tin tức ngoài ý muốn, Ngụy Viêm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khen: “Xem ra số tiền này không tiêu uổng rồi.”
Chuyện này thực ra không liên quan đến Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong bị nói hơi lúng túng, đang định lấp liếm đi, cửa phòng đột nhiên đẩy ra, Trương Huyền mặt lạnh từ ngoài tiến vào, không đợi Nhiếp Hành Phong trả lời, cậu cướp lấy điện thoại, nói với Ngụy Viêm: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi tra ra được đâu, là Chủ tịch đấy, muốn cảm ơn thì anh cảm ơn anh ấy đi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cậu nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, đôi mắt xanh khác hẳn ngày thường, cũng cực kỳ lạnh, nói tiếp: “Đương nhiên, giúp đỡ cũng không phải vô điều kiện, Chủ tịch nhà tôi nhờ anh lập tức đi xin lệnh lục soát Thường Vận.”
“Không được đâu, cấp trên…”
“Tôi biết cấp trên cấm lục soát, nhưng cấp trên cũng để anh mặc kệ sống chết của viện trưởng Thường Vận sao? Hiện giờ viện trưởng Chung bị tội phạm giết người Trương Yên Hoa khống chế, nếu chậm lục soát, mạng sống của toàn bộ người trên dưới viện đều sẽ gặp nguy hiểm. Những đứa trẻ mồ côi đó không ai quan tâm, nhưng cấp trên không muốn viện trưởng Chung chết đâu nhỉ? Đối với họ, thuật bói toán của ông ta cùng với đạo thuật mê hoặc lòng người vẫn rất có giá trị, tôi đã cho cái cớ, còn lại phải xem anh có muốn nắm lấy cơ hội lập công này hay không.”
Trương Huyền nói xong, không đợi Ngụy Viêm đáp, đã cúp ngay điện thoại, trả di động lại cho Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong đưa tay nhận, nhìn cậu không nói được lời nào.
“Đó là điều kiện anh muốn trao đổi với Ngụy Viêm đúng không?” Trương Huyền tránh ánh mắt anh, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, hừ nói: “Loại chuyện này nếu anh cảm thấy khó nói ra miệng, thì để em nói, người tốt anh làm, tiếng xấu để em nhận. Dù sao bất kể là đối với người hay đối với thần, em đều là kẻ ác, nhưng ít ra em rất thông minh, hiểu được tâm tư của anh.”
Nhìn bộ dạng ngang ngạnh của cậu, Nhiếp Hành Phong rất bất đắc dĩ: “Trương Huyền, em nghĩ nhiều rồi.”
“Hay là anh cảm thấy ngay cả em cũng phải giấu diếm?”
“Không có chuyện đó.”
“Vậy anh giấu em một mình liên lạc với Ngụy Viêm là như thế nào?” Càng nghĩ càng tức, Trương Huyền duỗi chân, đá cái ghế xoay ở trước mặt ra, cười nhạt đối diện với Nhiếp Hành Phong: “Thực ra ngay từ đầu anh đã biết vợ chồng Tần Lập Hưng chính là hai bộ xương kia đúng không? Hamburger đúng lúc lấy được tư liệu của họ cũng là do anh chỉ đạo đúng không? Anh làm việc đó lúc nào? Anh cảm thấy lừa em rất thú vị à?”
“Tôi không định lừa em…”
“Phải, chỉ là anh chưa nói thôi!”
“Trương Huyền, em cần phải bình tĩnh, không phải em cũng không nói với tôi về mọi thứ em nhìn thấy trong phòng sách của Thường Vận đấy sao?”
“Cho nên anh liền trả thù em?”
Bị chọc trúng tâm sự, ánh mắt Trương Huyền càng thêm sắc lẻm, thực ra cậu muốn nói cậu cũng không định giấu Nhiếp Hành Phong điều gì, chỉ là chuyện quan trọng, cậu không biết nên nói như thế nào, sao Nhiếp Hành Phong có thể dùng cái cớ đó để trả thù cậu? Tổn thương do cố ý và vô tình tạo ra là khác nhau.
Việc này thực ra không tính là chuyện lớn gì, đổi lại Trương Huyền lúc bình thường, cậu chắc hẳn sẽ nói chêm chọc cười kéo chủ đề đi, nhưng bây giờ có một thứ cảm giác khác làm chủ suy nghĩ của cậu, trong lòng muốn xin lỗi, nhưng động tác làm ra lại là giơ chân lên, lần thứ hai đạp vào ghế.
Lần này dùng quá nhiều sức, chiếc ghế đập vào bàn làm việc, xô bàn cờ pha lê trưng bày bên trên xuống đất. Tiếng vang lanh lảnh êm tai liên tục truyền đến, tưới tắt lửa giận của Trương Huyền, thấy con cờ Nhiếp Hành Phong thích rơi vỡ quá nửa, cậu hơi chột dạ, há miệng, muốn nói: nếu cậu nói cậu vốn định đạp người, nhưng vì không nỡ nên mới chuyển sang đạp đồ, có dễ được tha thứ hơn không?
“Xin lỗi…” Cúi đầu, cậu nhỏ giọng lầm bầm: “Em không cố ý…”
Mái tóc được vuốt ve, Trương Huyền có ảo giác mình là động vật nhỏ được dỗ dành, Nhiếp Hành Phong cười nói: “Hải Thần đại nhân ra uy, chỉ làm vỡ mấy con cờ, tính tình đã tốt lên rất nhiều rồi.”
Trương Huyền ngẩn người, Nhiếp Hành Phong đã chỉ ra chân tướng. Sau khi từ Thường Vận trở về, trong tâm trạng cậu mang nhiều bóng dáng của Hải Thần hơn, cậu đã hết sức che giấu, nhưng cũng biết bất kể mình có che giấu cỡ nào, đều không qua được mắt Nhiếp Hành Phong.
“Thực ra em đang sợ đúng không? Bởi vì sợ, nên mới nói và làm rất nhiều chuyện cường điệu hóa, dùng nó để giảm bớt sự căng thẳng.”
Bị trách là nhát gan, chuyện đó bất kể là Trương Huyền hay Huyền Minh đều không thể tha thứ được, cậu ngạo nghễ nói: “Anh cho rằng đường đường là thần Bắc Hải, tôi sẽ sợ ai?”
“Có lẽ chính em cũng không phát hiện ra, trong lúc em căng thẳng xúc động hoặc là bó tay hết cách, sẽ nói rất nhiều câu khoa trương gây cười, nếu không thì bầu không khí sẽ càng khẩn trương hơn, mà tình hình cũng không tốt lên. Muốn chiến thắng được hoàn cảnh khó khăn, đầu tiên phải chiến thắng được áp lực của chính mình.”
Không cho Trương Huyền phản bác, Nhiếp Hành Phong xoa xoa tóc cậu, nói tiếp: “Trương Huyền, tôi và em quen biết nhau năm năm hay mười năm cũng thế, việc đó không quan trọng, quan trọng là tôi càng ngày càng hiểu em. Không phải em sợ Phó Yên Văn, cũng không sợ những kẻ phía sau lưng hắn. Em chỉ lúng túng trước thế cuộc trước mắt, sợ những kẻ đó cùng chung mối thù.”
“Dù là Ngũ Đế tái hiện, em cũng không phạm tội, họ có thể làm khó được em sao?”
“Họ không cần phải đối phó với em, họ chỉ cần thu lại thần lực đã trao cho tôi là đủ rồi. Tôi chỉ là một con cờ bị thần thao túng vạn năm trước mà thôi, một khi vô dụng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Nếu là vậy, thì tôi hoàn toàn không tồn tại, hoặc nếu may mắn, tôi còn có thể luân hồi giống như người bình thường, nhưng em có thể chấp nhận kết quả như thế không? Tìm kiếm từ kiếp nọ sang kiếp kia, Tiêu Lan Thảo cùng lắm mới đi tìm một kiếp đã cảm thấy nản lòng, em có thể kiên trì được bao lâu?”
Trương Huyền thu lại nụ cười, nhìn Nhiếp Hành Phong không nói gì. Nhiếp Hành Phong cũng không nói nữa, hai người cứ thế nhìn nhau. Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Chung Khôi đẩy ra một khe cửa, ló đầu nhìn vào trong: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Huyền không thèm nhìn cậu ta, chắp tay đứng lên, quát: “Đi ra ngoài!”
Đột nhiên thấy bộ dạng lạnh lùng đó của Trương Huyền, Chung Khôi sững sờ ngay tại chỗ, vẫn là Nhiếp Hành Phong nói: “Chúng tôi đang nói chuyện, cậu ra ngoài trước đi.”
Đây không phải là nói chuyện, phải gọi là cãi nhau mới đúng chứ?
Nhìn bàn cờ pha lê rơi đầy dưới đất, Chung Khôi nghĩ lúc này Trương Huyền chắc chắn đang rất nóng nảy, bằng không với độ tham tiền của cậu, tuyệt đối sẽ không nỡ tùy tiện ném đi thứ quý giá thế kia.
Nhưng lúc này không nên sờ vảy ngược thì thông minh hơn, Chung Khôi không dám hỏi nhiều nữa, lùi ra ngoài. Ngân Bạch nghe thấy tiếng động cũng chạy tới, thấy hắn, Chung Khôi liên tục xua tay, nhỏ giọng nói: “Trương Huyền uống nhầm thuốc, rất đáng sợ, tuyệt đối đừng đến gần!”
“Cũng may không ai đi vào, không thì người ta sẽ cho rằng ở đây lại có án mạng.” Tưởng là Chung Khôi đang làm biếng, Trương Huyền đi tới vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Dậy đi, chúng ta phải đi rồi.”
Bị cậu vỗ, đầu lâu lắc lư, lăn xuống đất, Trương Huyền sợ hết hồn, mắt đối mắt với Nhiếp Hành Phong, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhiếp Hành Phong đi đến nhặt đầu lâu lên, nhìn xương gáy dưới cổ áo Chung Khôi, anh bình tĩnh đặt đầu lâu lên. Giống như cảm giác được, Chung Khôi động đậy, giơ tay lên xoay xoay đầu mình, ấn cái đầu lâu vào vị trí chính xác.
“Trương Huyền, Chủ tịch, các anh về rồi!” Phát hiện là họ, Chung Khôi ôm đầu lảo đảo đứng lên: “Tôi tìm được bản vẽ rồi! Tôi bị tấn công! Đầu của tôi…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước khi nói xin hãy dùng cái đầu lâu nghèo túng của cậu suy luận cho rõ ràng đã.”
Chung Khôi há miệng, Trương Huyền còn tưởng rằng cậu ta muốn giải thích, ai ngờ cậu ta chỉ ôm đầu rên rỉ: “Kẻ đó đập rất mạnh, hình như não tôi bị chấn động.”
Phải làm thế nào để một cái đầu lâu bị chấn động não đây?
Trương Huyền kiểm tra tỉ mỉ phía sau Chung Khôi, muốn dùng mắt thường quét CT cho cậu ta. Vẫn là Nhiếp Hành Phong hiểu ý Chung Khôi, giải thích giúp cậu ta: “Cậu ấy nói mình đã tìm ra bản vẽ của Thường Vận, nhưng bị tấn công, đồ cũng bị mất.”
“A phải rồi, bản vẽ! Không thấy bản vẽ đâu nữa!”
Được Nhiếp Hành Phong nhắc nhở, Chung Khôi nhớ ra vấn đề quan trọng, mặc kệ dưới đất bẩn thế nào, ôm đầu cúi người xuống tìm kiếm xung quanh, vẻ mặt đưa đám nói: “Bản vẽ mất rồi, có người theo dõi chúng ta, sau khi thấy tôi tìm được liền cướp đi!”
Không có nhiều người biết họ đến đây, việc tìm bản vẽ cũng được họ quyết định khi đến nơi, ai có thể đoán trước được mà xen vào giữa chừng chứ?
Trương Huyền nhíu mày nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong không giải đáp nghi vấn của cậu, mà hỏi Chung Khôi: “Cậu khẳng định đó là bản vẽ?”
“Chắc chắn mà, hình dáng Thường Vận rất kỳ lạ, từ trên nhìn xuống giống như một con mắt, tôi không thể nhầm được!”
Để chứng minh mình không sai, Chung Khôi ra sức gật đầu. Thấy cảnh tượng đó, Trương Huyền nhún vai – được rồi, là họ phán đoán sai lầm, nếu ngay từ đầu tin vào Chung Khôi, cùng nhau ở lại chỗ này tìm bản vẽ, đồ sẽ không bị cướp mất.
“Đầu mối duy nhất lại bị chặt đứt rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tìm cả buổi, sau khi thấy quả thật đồ đã bị mất, Chung Khôi rất ủ rũ, mắt trông ngóng nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, đợi chờ câu trả lời của anh.
Nhiếp Hành Phong nhất thời cũng chưa thể suy đoán được, Chung Khôi có thật sự tìm thấy bản vẽ mà họ cần hay không vẫn còn là ẩn số, đang cân nhắc nên lựa lời an ủi cậu ta như thế, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói họ đều quen thuộc vang lên ở phòng khách.
“Tôi có thể giúp các anh.”
Trương Chính mặc quần áo bình thường, đầu đội mũ len thời trang đứng ở đó, thấy ánh mắt mọi người ném tới, hắn giơ một cuộn giấy trong tay lên: “Trong tay tôi vừa khéo có thứ các anh cần.”
Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong, chạy lên trước lấy cuộn giấy. Trương Chính rất hào phóng đưa cho cậu, sau khi mở tờ giấy ra, bên trong là một dãy kết cấu kiến trúc rườm rà phức tạp, bên trên còn ghi chú đủ loại số liệu chằng chịt, Trương Huyền không kiên nhẫn xem, ném thẳng cho Nhiếp Hành Phong.
“Đúng, chính là nó!”
Chung Khôi tiến tới nhìn, lập tức lấy bàn tay xương không ngừng đâm vào bản vẽ kêu to, Trương Huyền nhìn cái đầu trống không của cậu ta, lại nhìn Trương Chính, nhặt cái mũ dưới đất đội lên cho Chung Khôi.
“Có thể giải thích cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Nhiếp Hành Phong nói với Trương Chính.
“Đương nhiên, có điều nói ra rất dài, chúng ta nên tìm một nơi khác để nói chuyện cặn kẽ thì hơn.”
Mười phút sau, bốn người, cũng có thể nói là ba người một quỷ ngồi trong một phòng riêng của tiệm cơm Tây ở gần đó, nhân lúc đợi thức ăn được mang lên, Trương Chính bắt đầu giải thích về mục đích đến của mình.
“Trong lúc tôi theo lệnh của chú điều tra tung tích Trương Tuyết Sơn, đã vô tình phát hiện ra bí mật của Thường Vận, không ngờ các anh cũng đang điều tra, chuyện liên quan đến Chung gia Thường Vận, các anh biết được bao nhiêu rồi?”
Ba người nhìn nhau vài lần, Trương Huyền nói: “Gần gần mức độ sơ khai, anh biết được những gì, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi.”
“Tôi có thể nói, nhưng tôi có một điều kiện.” Trương Chính nói: “Các anh phải giúp đỡ tôi bắt Trương Tuyết Sơn, không cho ông ta làm hại người vô tội nữa, về phần Chung gia, nếu họ không thông đồng làm bậy với Trương Tuyết Sơn, tôi sẽ không nhúng tay.”
Từ khi cậu biết Trương Tuyết Sơn, lão kia chưa từng làm việc gì tốt, trong đó việc khiến cậu căm giận nhất chính là Trương Tuyết Sơn đã gài bẫy Mã Linh Xu, cho nên vừa nghe Trương Chính chỉ có yêu cầu này, Trương Huyền không cần suy nghĩ đã đưa tay vỗ lên bàn.
“Không thành vấn đề, hợp tác vui vẻ!”
Nhìn người yêu phát hiện ra tin tức mới mà nóng lòng muốn thử, lại nhìn Chung Khôi tràn đầy hứng thú đối với bản vẽ bày trên bàn, Nhiếp Hành Phong không nói gì, anh chọn làm người đứng ngoài quan sát, chỉ phụ trách nghe.
Rất hài lòng với câu trả lời của Trương Huyền, Trương Chính sảng khoái nói tiếp: “Nói đến Chung gia, người trong đồng đạo đều từng nghe nói đến, đạo thuật của họ dùng bói toán, chiêu hồn, tái sinh, tụ hồn làm chủ, so với giáo lý trừ ma vệ đạo, họ xem như là một loại khác, có điều không thể không thừa nhận trên phương diện kiếm tiền, đạo thuật chiêu hồn được dân chúng hoan nghênh hơn.”
Nói đến đây, Trương Chính liếc mắt nhìn Trương Huyền, Trương Huyền hiểu ý, gật đầu: “Cho nên chắc hẳn họ rất giàu.”
“Đúng vậy, mỗi một đệ tử vào đời trong nhà họ chí ít đều có cuộc sống khá giả. Nhưng không ai biết người trong tộc họ ở trên núi Thanh Viên, cũng chính là cô nhi viện Thường Vận, có thể họ nhìn trúng khí hậu nơi đó sẽ trợ giúp cho việc tu hành của mình. Chung Tĩnh Đường chính là truyền nhân xuất sắc của Chung gia. Sau khi ông ta tiếp nhận Chung gia liền cải tạo mở rộng phòng ốc, biến thành hình dáng Thường Vận bây giờ, lại làm việc tồi tệ là lấy danh nghĩa để nhận nuôi trẻ mồ côi, trên thực tế ông ta chỉ mượn địa thế linh khí của Thường Vận để giúp mình tu hành mà thôi.”
“Nhận nuôi trẻ mồ côi và tu hành không hề có xung đột, viện trưởng đối xử rất tốt với đám cô nhi chúng tôi!”
Cảm thấy trong lời nói của Trương Chính có chút ít châm biếm, Chung Khôi nhịn không được nói xen vào, Trương Chính không để ý, nhìn tạo hình của Chung Khôi từ trên xuống dưới, nói:”Tôi chỉ kể lại lời đồn đại tôi nghe được thôi, cũng không đại biểu cho lập trường cá nhân của tôi.”
Nhiếp Hành Phong vỗ vỗ Chung Khôi, ý bảo cậu ta bình tĩnh, lại hỏi Trương Chính: “Chung Tĩnh Đường chính là viện trưởng bây giờ phải không?”
“Anh cũng thấy kỳ quặc à? Tin tức tôi nghe được là nếu Chung Tĩnh Đường còn sống, ít nhất cũng phải bảy tám chục tuổi rồi, nhưng viện trưởng đương nhiệm lại chưa đến năm mươi, ông ta làm thế nào giữ được tuổi trẻ? Điều này khiến người ta rất nghi ngờ, tôi từng nghĩ những đứa trẻ mồ côi đó có thực sự được gửi cho người ta nhận nuôi hay không, hay chúng bất tri bất giác biến mất mà không một ai hay biết. Mấy năm nay người trong đạo lục tục nghe được một vài tin tức, số lượng trẻ con ở đó bao giờ cũng lúc nhiều lúc ít…”
Nói như vậy chính là đang nghi ngờ viện trưởng dùng trẻ con để tu luyện, viện trưởng không phải người như thế, thật quá đáng!
Chung Khôi nắm chặt bàn tay đang rũ dưới bàn, nhưng ngại có mặt mọi người, cậu ta nhịn xuống, ai ngờ có người giúp cậu xả giận, chỉ nghe rầm một tiếng, Trương Huyền đấm một phát xuống bàn, kêu lên: “Viện trưởng không phải người như thế, thật quá đáng!”
Thấy Trương Huyền tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, Trương Chính rất kinh ngạc. Hắn biết Trương Huyền không phải người sẽ phát cáu vì người khác, chỉ có Nhiếp Hành Phong biết Trương Huyền như thế là do bị Chung Khôi ảnh hưởng, đặt trà đến trước mặt cậu, ý bảo cậu bình tĩnh đừng nóng.
Hương trà truyền đến, Trương Huyền lấy lại tinh thần, bị ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn chằm chằm, cậu cười khan hai tiếng, cầm lấy chén trà lên để che đi, Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội kéo sự chú ý của Trương Chính, hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”
“Viện trưởng Chung rốt cuộc là người thế nào còn cần phải bàn bạc. Mục đích lần này của tôi chủ yếu là truy lùng Trương Tuyết Sơn. Nhưng nếu bản lĩnh của viện trưởng thật sự thần thông quảng đại như thế, chỉ dựa vào sức lực một mình tôi thì rất khó đối phó, nên muốn mời các anh hỗ trợ.”
Trương Chính thành khẩn nhìn về phía mấy người, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi, lời hắn nói đều là sự thực. Hắn có bản vẽ đường đi, bên Trương gia có người, hợp tác đều có lợi cho hai bên.
“Bản vẽ có vẻ rất phức tạp.”
Trương Huyền trải bản vẽ lên mặt bàn quan sát tỉ mỉ, hành động này chứng tỏ cậu có hứng thú hợp tác, khóe miệng Trương Chính hiện lên ý cười, nhưng hắn cố gắng để mình kiềm lại.
Không chú ý đến phản ứng trên mặt hắn, Trương Huyền còn đang nhíu mày nhìn bản vẽ, cảm thấy vừa giống bản vẽ kiến trúc, vừa giống pháp trận nào đó. Dãy núi giống như con thoi kéo dài sang hai bên, tạo thành hình bầu dục dài mảnh, Thường Vận ở chính giữa hình bầu dục đó, thế núi cao thấp nhấp nhô, vừa vặn cao lên ở bốn góc, giống như để trấn áp bốn phương. Cậu nhớ tới Thiên Nhãn Nhiếp Hành Phong từng nhắc đến trong sự kiện thiên phạt, cái này có tính là mắt của thiên thần không đây?
“Đây là bản đồ của toàn bộ Thường Vận?” Cậu hỏi.
“Phải, cơ quan ngầm của rất nhiều nơi cũng được đánh dấu rất rõ ràng, các anh có thể mang về từ từ xem, dù sao tôi cũng còn một bản photo.”
“Bản vẽ cặn kẽ thế này, cậu lấy ở đâu ra?”
Đối mặt với câu hỏi của Nhiếp Hành Phong, Trương Chính mỉm cười: “Bí mật kinh doanh, thứ lỗi cho tôi không thể cung cấp tin tức cặn kẽ hơn.”
“Vậy tôi đổi cách hỏi khác, sao cậu biết chúng tôi đang tìm bản đồ Thường Vận?”
Câu hỏi của Nhiếp Hành Phong chọc thẳng vào chỗ mấu chốt, vẻ mặt Trương Chính có một nháy mắt hoảng loạn, do dự một chút mới nói: “Tôi đang âm thầm theo dõi các anh, tôi biết các anh chắc chắn sẽ không tha cho cái thứ bại hoại đạo gia như Trương Tuyết Sơn, cho nên nếu các anh có đầu mối, tôi cũng có thể…”
Thấy bộ dạng lúng túng của Trương Chính, phía sau không cần hắn giải thích thêm. Trương Huyền cười lạnh trước lời tâng bốc của hắn, chân thật nhiệt tình cùng chung kẻ địch gì chứ, cậu hoàn toàn không có ý đó. Trương Tuyết Sơn tốt hay xấu, là người hay quỷ đều không liên quan đến cậu, cậu đối phó với Trương Tuyết Sơn, chỉ vì Mã Linh Xu mà thôi.
Cảm thấy bầu không khí vi diệu, Trương Chính cúi đầu, làm tư thế xin lỗi: “Làm vậy quả thực là bất đắc dĩ, mong các anh tha lỗi.”
“Không sao, ít nhất cậu đã giúp chúng tôi rồi.” Nhiếp Hành Phong đáp lại bằng một nụ cười chân thành: “Chỉ là không biết trong lúc cậu theo dõi chúng tôi có chú ý thấy ai đánh ngất Chung Khôi không?”
“Không, lúc đó tôi chưa đến, nhưng tôi có chút đầu mối.” Nói đến đây, Trương Chính thoáng do dự mới nói tiếp: “Có một số việc có lẽ người ngoài như tôi không nên nhiều lời, nhưng vẫn phải nhắc nhở các anh đề cao chú ý, tránh bị đâm sau lưng.”
Hắn lấy điện thoại ra đưa cho Trương Huyền, bên trong là bức ảnh Ngân Bạch và Nhiếp Hành Phong đang ngồi đối diện trong nhà hàng. Trương Huyền theo bản năng dùng ánh mắt hỏi Nhiếp Hành Phong, nhưng cậu lập tức đoán ra nguyên nhân từ vẻ mặt cũng kinh ngạc giống thế của Nhiếp Hành Phong. Nhìn lại ảnh, thời gian bên trên ghi là sáng hôm nay, lúc đó cậu và Nhiếp Hành Phong cùng với Chung Khôi đang lục đồ trong phòng của Tần gia.
“Đây không phải là…” Cẩn thận quan sát ba người, Chung Khôi hỏi: “Phó Yên Văn?”
“Huynh đệ Ngân Bạch vẫn luôn liên lạc với Phó Yên Văn. Tôi vốn đang do dự có nên nói hay không, nhưng thấy Chung Khôi bị tấn công, tôi nghĩ tôi vẫn nên nói với các anh thì hơn, tránh cho…”
Rắc!
Đôi đũa trúc trong tay Trương Huyền dễ dàng bị cậu bẻ thành hai đoạn, không khí không vui truyền đến, Trương Chính ngừng đề tài lại, vừa vặn người phục vụ mang đồ ăn lên, Trương Chính liền đứng dậy nói mình còn có việc, mượn cớ rời đi.
Cơm nước bày đầy bàn, nhưng Trương Huyền không có ý định ăn cơm, chiếc đũa gãy xoay qua xoay lại giữa các ngón tay cậu, ánh mắt thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tôi nghĩ Ngân Bạch không phải là người xấu, chắc chắn là anh ta bị Phó Yên Văn ép buộc.” Thấy bầu không khí vi diệu, Chung Khôi lựa lời an ủi: “Thực ra tôi cũng không để ý chuyện bị đánh ngất xỉu đâu, dù sao tôi cũng không chết được.”
“Người nào cậu cho là tốt thì tám chín phần đều không phải người tốt.”
Trương Huyền cười nhạt, cậu nâng mi mắt lên, sóng biếc bên trong dâng lên sát khí, Chung Khôi không dám đối diện với cậu, Trương Huyền còn muốn nói tiếp, Nhiếp Hành Phong nhét một đôi đũa mới vào tay cậu, nói: “Ăn cơm đi.”
“Không đói!”
“Vậy ăn cùng tôi, được chứ?”
Sau một chút im ắng, Chung Khôi nghe thấy tiếng chén đũa vang lên, cậu lặng lẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Trương Huyền tuy xấu, nhưng vẫn nghe Nhiếp Hành Phong nói bắt đầu ăn cơm.
“Chuyện Ngân Bạch không cần nhắc đến, coi như chưa nghe thấy chuyện này.” Nhiếp Hành Phong nhắc nhở.
Chung Khôi không hiểu hỏi: “Muốn bắt anh ta tại trận sao?”
“Ý Chủ tịch là chuyện này chúng ta hoàn toàn chưa từng nghe thấy, Ngân Bạch muốn hỏi gì, cậu cứ trả lời như bình thường là được, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Tâm trạng Trương Huyền không tốt, Chung Khôi không dám hỏi nhiều, thành thật đồng ý.
Sau khi ăn xong ba người lái xe về nhà, lần xuất hành này phải nói là thu hoạch khá lớn, nhưng tâm trạng mọi người đều khá vi diệu. Sau khi về đến nhà, Trương Huyền nói muốn nghiên cứu bản đồ, một mình vào phòng làm việc. Huynh đệ Ngân Bạch đều ở nhà, tiến lên chào hỏi cậu, cậu vẫn cười hì hì đáp lại như bình thường. Thái độ thay đổi chóng mặt khiến Chung Khôi được mở mang tầm mắt, đồng cảm nhìn huynh đệ Ngân Bạch, trong lòng thầm cầu khẩn khi chân tướng rõ ràng, họ không bị Trương Huyền chỉnh thảm quá.
Nhiếp Hành Phong mượn Chung Khôi quyển sách mà Trương Huyền thó được trong Thường Vận, về phòng bắt đầu xem. Anh không hiểu bùa chú, nhưng khi xem được một nửa thì anh chú ý thấy chỗ khác biệt bên trong. Sau khi đối chiếu qua lại mấy lần, anh đoán rằng bản thân hẳn là không nhận xét sai, vội vàng bỏ sách xuống, gọi điện thoại cho Ngụy Viêm, hỏi anh ta về vụ án hai bộ xương trắng trong núi. Khi nghe thấy Ngụy Viêm nói không có tiến triển gì, anh đột nhiên phát hiện hai đầu mối cho đến nay nhìn thì có vẻ không liên quan lại đang từ từ nối liền, mà mối nối cuối cùng lại nằm trong tay Trương Huyền.
“Hiện giờ thứ duy nhất tra ra được là trong xương của thi thể nam có loại độc tố nào đó. Nguyên nhân cái chết của ông ta là trúng độc, chúng tôi bước đầu suy đoán là tự tử. Người đàn ông giết chết người phụ nữ trước, sau đó uống thuốc độc tự sát trong cái hố tự đào, nhưng nếu thế thì ai là người lấp đất cuối cùng?”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, chỉ yên lặng nghe. Ngụy Viêm nói về vụ án xong lại thêm một câu có chút bực tức của bản thân: “Vụ án kiểu này rất khó điều tra, thân phận người mất tích nhiều năm trước không rõ, động cơ tự sát hay bị giết đều không rõ, nếu chẳng may không tìm ra đầu mối nào, thì khả năng nó trở thành án treo là rất lớn.”
Nếu thật sự chịu khó điều tra, biết đâu sẽ tìm ra chút đầu mối nào đó, nhưng Nhiếp Hành Phong tin rằng bây giờ Ngụy Viêm sẽ không đặt tâm tư vào loại án xưa cũ này, cho nên anh lập tức báo tên và địa chỉ của Tần Lập Hưng.
“Có lẽ anh có thể điều tra người này, Tần Lập Hưng và vợ của ông ta vừa vặn cũng mất tích hơn hai mươi năm trước. Trước khi mất tích họ đã nợ rất nhiều tiền, tôi đoán giữa hai vụ này có thể có liên quan.”
“Trương Huyền nhanh thế đã tra ra được rồi à? Cậu ấy quả là thần tốc.” Nhận được tin tức ngoài ý muốn, Ngụy Viêm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khen: “Xem ra số tiền này không tiêu uổng rồi.”
Chuyện này thực ra không liên quan đến Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong bị nói hơi lúng túng, đang định lấp liếm đi, cửa phòng đột nhiên đẩy ra, Trương Huyền mặt lạnh từ ngoài tiến vào, không đợi Nhiếp Hành Phong trả lời, cậu cướp lấy điện thoại, nói với Ngụy Viêm: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi tra ra được đâu, là Chủ tịch đấy, muốn cảm ơn thì anh cảm ơn anh ấy đi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cậu nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, đôi mắt xanh khác hẳn ngày thường, cũng cực kỳ lạnh, nói tiếp: “Đương nhiên, giúp đỡ cũng không phải vô điều kiện, Chủ tịch nhà tôi nhờ anh lập tức đi xin lệnh lục soát Thường Vận.”
“Không được đâu, cấp trên…”
“Tôi biết cấp trên cấm lục soát, nhưng cấp trên cũng để anh mặc kệ sống chết của viện trưởng Thường Vận sao? Hiện giờ viện trưởng Chung bị tội phạm giết người Trương Yên Hoa khống chế, nếu chậm lục soát, mạng sống của toàn bộ người trên dưới viện đều sẽ gặp nguy hiểm. Những đứa trẻ mồ côi đó không ai quan tâm, nhưng cấp trên không muốn viện trưởng Chung chết đâu nhỉ? Đối với họ, thuật bói toán của ông ta cùng với đạo thuật mê hoặc lòng người vẫn rất có giá trị, tôi đã cho cái cớ, còn lại phải xem anh có muốn nắm lấy cơ hội lập công này hay không.”
Trương Huyền nói xong, không đợi Ngụy Viêm đáp, đã cúp ngay điện thoại, trả di động lại cho Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong đưa tay nhận, nhìn cậu không nói được lời nào.
“Đó là điều kiện anh muốn trao đổi với Ngụy Viêm đúng không?” Trương Huyền tránh ánh mắt anh, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, hừ nói: “Loại chuyện này nếu anh cảm thấy khó nói ra miệng, thì để em nói, người tốt anh làm, tiếng xấu để em nhận. Dù sao bất kể là đối với người hay đối với thần, em đều là kẻ ác, nhưng ít ra em rất thông minh, hiểu được tâm tư của anh.”
Nhìn bộ dạng ngang ngạnh của cậu, Nhiếp Hành Phong rất bất đắc dĩ: “Trương Huyền, em nghĩ nhiều rồi.”
“Hay là anh cảm thấy ngay cả em cũng phải giấu diếm?”
“Không có chuyện đó.”
“Vậy anh giấu em một mình liên lạc với Ngụy Viêm là như thế nào?” Càng nghĩ càng tức, Trương Huyền duỗi chân, đá cái ghế xoay ở trước mặt ra, cười nhạt đối diện với Nhiếp Hành Phong: “Thực ra ngay từ đầu anh đã biết vợ chồng Tần Lập Hưng chính là hai bộ xương kia đúng không? Hamburger đúng lúc lấy được tư liệu của họ cũng là do anh chỉ đạo đúng không? Anh làm việc đó lúc nào? Anh cảm thấy lừa em rất thú vị à?”
“Tôi không định lừa em…”
“Phải, chỉ là anh chưa nói thôi!”
“Trương Huyền, em cần phải bình tĩnh, không phải em cũng không nói với tôi về mọi thứ em nhìn thấy trong phòng sách của Thường Vận đấy sao?”
“Cho nên anh liền trả thù em?”
Bị chọc trúng tâm sự, ánh mắt Trương Huyền càng thêm sắc lẻm, thực ra cậu muốn nói cậu cũng không định giấu Nhiếp Hành Phong điều gì, chỉ là chuyện quan trọng, cậu không biết nên nói như thế nào, sao Nhiếp Hành Phong có thể dùng cái cớ đó để trả thù cậu? Tổn thương do cố ý và vô tình tạo ra là khác nhau.
Việc này thực ra không tính là chuyện lớn gì, đổi lại Trương Huyền lúc bình thường, cậu chắc hẳn sẽ nói chêm chọc cười kéo chủ đề đi, nhưng bây giờ có một thứ cảm giác khác làm chủ suy nghĩ của cậu, trong lòng muốn xin lỗi, nhưng động tác làm ra lại là giơ chân lên, lần thứ hai đạp vào ghế.
Lần này dùng quá nhiều sức, chiếc ghế đập vào bàn làm việc, xô bàn cờ pha lê trưng bày bên trên xuống đất. Tiếng vang lanh lảnh êm tai liên tục truyền đến, tưới tắt lửa giận của Trương Huyền, thấy con cờ Nhiếp Hành Phong thích rơi vỡ quá nửa, cậu hơi chột dạ, há miệng, muốn nói: nếu cậu nói cậu vốn định đạp người, nhưng vì không nỡ nên mới chuyển sang đạp đồ, có dễ được tha thứ hơn không?
“Xin lỗi…” Cúi đầu, cậu nhỏ giọng lầm bầm: “Em không cố ý…”
Mái tóc được vuốt ve, Trương Huyền có ảo giác mình là động vật nhỏ được dỗ dành, Nhiếp Hành Phong cười nói: “Hải Thần đại nhân ra uy, chỉ làm vỡ mấy con cờ, tính tình đã tốt lên rất nhiều rồi.”
Trương Huyền ngẩn người, Nhiếp Hành Phong đã chỉ ra chân tướng. Sau khi từ Thường Vận trở về, trong tâm trạng cậu mang nhiều bóng dáng của Hải Thần hơn, cậu đã hết sức che giấu, nhưng cũng biết bất kể mình có che giấu cỡ nào, đều không qua được mắt Nhiếp Hành Phong.
“Thực ra em đang sợ đúng không? Bởi vì sợ, nên mới nói và làm rất nhiều chuyện cường điệu hóa, dùng nó để giảm bớt sự căng thẳng.”
Bị trách là nhát gan, chuyện đó bất kể là Trương Huyền hay Huyền Minh đều không thể tha thứ được, cậu ngạo nghễ nói: “Anh cho rằng đường đường là thần Bắc Hải, tôi sẽ sợ ai?”
“Có lẽ chính em cũng không phát hiện ra, trong lúc em căng thẳng xúc động hoặc là bó tay hết cách, sẽ nói rất nhiều câu khoa trương gây cười, nếu không thì bầu không khí sẽ càng khẩn trương hơn, mà tình hình cũng không tốt lên. Muốn chiến thắng được hoàn cảnh khó khăn, đầu tiên phải chiến thắng được áp lực của chính mình.”
Không cho Trương Huyền phản bác, Nhiếp Hành Phong xoa xoa tóc cậu, nói tiếp: “Trương Huyền, tôi và em quen biết nhau năm năm hay mười năm cũng thế, việc đó không quan trọng, quan trọng là tôi càng ngày càng hiểu em. Không phải em sợ Phó Yên Văn, cũng không sợ những kẻ phía sau lưng hắn. Em chỉ lúng túng trước thế cuộc trước mắt, sợ những kẻ đó cùng chung mối thù.”
“Dù là Ngũ Đế tái hiện, em cũng không phạm tội, họ có thể làm khó được em sao?”
“Họ không cần phải đối phó với em, họ chỉ cần thu lại thần lực đã trao cho tôi là đủ rồi. Tôi chỉ là một con cờ bị thần thao túng vạn năm trước mà thôi, một khi vô dụng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Nếu là vậy, thì tôi hoàn toàn không tồn tại, hoặc nếu may mắn, tôi còn có thể luân hồi giống như người bình thường, nhưng em có thể chấp nhận kết quả như thế không? Tìm kiếm từ kiếp nọ sang kiếp kia, Tiêu Lan Thảo cùng lắm mới đi tìm một kiếp đã cảm thấy nản lòng, em có thể kiên trì được bao lâu?”
Trương Huyền thu lại nụ cười, nhìn Nhiếp Hành Phong không nói gì. Nhiếp Hành Phong cũng không nói nữa, hai người cứ thế nhìn nhau. Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Chung Khôi đẩy ra một khe cửa, ló đầu nhìn vào trong: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Huyền không thèm nhìn cậu ta, chắp tay đứng lên, quát: “Đi ra ngoài!”
Đột nhiên thấy bộ dạng lạnh lùng đó của Trương Huyền, Chung Khôi sững sờ ngay tại chỗ, vẫn là Nhiếp Hành Phong nói: “Chúng tôi đang nói chuyện, cậu ra ngoài trước đi.”
Đây không phải là nói chuyện, phải gọi là cãi nhau mới đúng chứ?
Nhìn bàn cờ pha lê rơi đầy dưới đất, Chung Khôi nghĩ lúc này Trương Huyền chắc chắn đang rất nóng nảy, bằng không với độ tham tiền của cậu, tuyệt đối sẽ không nỡ tùy tiện ném đi thứ quý giá thế kia.
Nhưng lúc này không nên sờ vảy ngược thì thông minh hơn, Chung Khôi không dám hỏi nhiều nữa, lùi ra ngoài. Ngân Bạch nghe thấy tiếng động cũng chạy tới, thấy hắn, Chung Khôi liên tục xua tay, nhỏ giọng nói: “Trương Huyền uống nhầm thuốc, rất đáng sợ, tuyệt đối đừng đến gần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.