Quyển 7 - Chương 137
Phàn Lạc
04/07/2020
Nghi ngờ của y rất nhanh đã được giải đáp, đi trên tấm ván gỗ dưới nền đất không bao xa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, ngay sau đó eo bị chọc chọc. Chung Khôi quay đầu lại, nương theo ánh sáng lờ mờ, y phát hiện người chọc mình là Bé con, chẳng biết thằng bé xuất hiện từ lúc nào, đứng đằng sau y, vươn ngón tay chỉ về phía y, quả cầu lửa vẫn đi theo họ biến mất, khiến mọi thứ xung quanh đều tràn ngập không khí âm u lại quỷ dị.
Chung Khôi không có tự giác của kẻ làm quỷ cho lắm, tim y chịu đựng tốt hơn người bình thường rất nhiều, đầu tiên là giật mình, sau đó cúi người xuống, sờ sờ đầu Bé con, cười nói: “Nhóc quỷ con rốt cuộc đang làm gì? Trò trốn tìm không phải chơi như thế đâu.”
“Không phải chơi trốn tìm.”
Giọng nói quá nhỏ, để nghe rõ thằng bé nói gì, Chung Khôi khom lưng xuống thấp hơn, chợt nghe thấy Bé con dùng giọng nói nhỏ hơn khe khẽ nói: “Đây là bắt quỷ, không thể để quỷ bắt được.”
Nụ cười trên mặt Chung Khôi biến mất, y nhớ lại giấc mơ có một nửa là hồi ức vừa mới đây, một bàn tay nhỏ đặt lên vai y, giống như cách chơi trò bắt quỷ, không đợi y kịp phản ứng, y đã bị đẩy mạnh đi.
Thân thể trong nháy mắt mất đi thăng bằng, Chung Khôi theo lực đẩy lùi về phía sau, chợt nghe tiếng răng rắc vang lên liên tiếp ở bên tai, y theo tấm gỗ đứt vỡ rơi xuống, nhất thời bụi bặm cuốn lên, bao phủ chỗ y rơi xuống, mắt miệng mũi đều bị bụi tràn vào, khiến y phải che miệng, ngăn lại cơn ho khan dữ dội.
Hồi lâu, Chung Khôi mới thoát khỏi tình trạng sặc sụa ho khan, dụi đôi mắt bị bụi che mờ quan sát bốn phía, phát hiện hiện giờ mình đang ngồi trong một không gian không lớn lắm, trên đỉnh đầu có mấy luồng sáng chiếu vào, bụi bặm khiến sự tồn tại của ánh sáng hiện ra rất rõ ràng. Theo ánh sáng, Chung Khôi thấy mình bị ngã từ trên sàn nhà xuống, một số chỗ trên nền nhà mục nát không chịu nổi sức nặng của cơ thể, thủng một lỗ lớn ở giữa, theo khe hở nhìn lên, y lờ mờ thấy bóng dáng nhỏ của Bé con.
Thằng bé đang ngồi xổm phía trên nhìn y, quả cầu lửa không biết đã lại bay lên từ lúc nào, chiếu sáng khuôn mặt đứa trẻ, trong đôi mắt đen như mực dường như không hề có bất cứ cảm xúc nào. Chung Khôi kinh ngạc nhận thấy đây là Bé con y vẫn luôn yêu mến sao?
“Đây là đâu?” Y đứng lên gọi: “Bé con, sao con lại đẩy chú xuống đây?”
Gọi cả buổi không nhận được trả lời, dù Chung Khôi có tốt tính hơn nữa cũng phải nóng nảy, không biết tại sao, y rất bài xích điều kiện tối tăm này, không thể kiềm chế được nỗi sợ, hoảng hốt nhìn bốn phía, dường như nơi này là miệng của ác thú, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt y.
“Suỵt!”
Chung Khôi liên tục gọi to, Bé con rốt cuộc có phản ứng, đặt ngón tay nhỏ lên miệng làm động tác chớ lên tiếng, sau đó yên lặng nói mấy chữ, Chung Khôi bắt chước lặp lại khẩu hình của nó: “Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, đừng đi, con sẽ cứu chú.”
Thấy y nghe thấy, Bé con gật đầu, làm một động tác vỗ tay như rất vui vẻ, Chung Khôi dở khóc dở cười, kêu lên: “Có nghe thấy cơ mà không hiểu, ‘cứu chú’ là ý gì chứ? Bây giờ chú đang tới cô nhi viện ‘cứu con’ mới đúng, con cũng thấy quỷ hồn của tài xế taxi rồi đó, ở đây rất nguy hiểm… Ê, con đừng đi, nghe chú nói hết đã, Bé con, con quay lại ngay!”
Thấy Bé con ở bên trên rụt đầu lại, Chung Khôi nôn nóng, nhảy lên gọi to, đến khi y gọi xong một tràng, tiếng bước chân đã biến mất ở phía xa từ lâu, xem ra Bé con cố ý ném y ở đây mặc kệ y sống chết.
À… là quỷ rồi, Chung Khôi nghĩ mình hẳn là không chết được nữa, với cả cũng may là y không sợ bị nhốt ở chỗ này sẽ chết vì đói quá, nhưng vô duyên vô cớ bị nhốt vào cái nơi tối mù vừa cũ vừa bẩn này, dù sao cũng không phải chuyện khiến tâm trạng người ta vui vẻ, hơn nữa lo lắng vì Bé con đột nhiên trở nên quái dị, đừng nói đợi thời gian dài, dù là mấy phút y cũng cảm thấy không đợi nổi.
Chung Khôi lại hét thêm mấy lên phía trên, sau khi thấy Bé con thực sự vứt bỏ mình, y đành phải tự suy nghĩ cách chạy thoát thân. Vốn là âm quỷ, y muốn dùng ý niệm rời khỏi nơi này rất đơn giản, nhưng quái lạ là lần này y tập trung tinh thần dùng ý niệm nghĩ cả buổi, cảnh vật xung quanh hoàn toàn không thay đổi, y vẫn đứng ở chỗ cũ không hề động đậy.
Hiện tượng rất kỳ lạ, sau khi theo Trương Huyền học thuật thần hành của mấy quỷ hồn kia, đây là lần đầu tiên Chung Khôi đối mặt với tình huống pháp thuật mất linh. Y gãi gãi mái tóc xoăn, nghĩ không được nguyên nhân không thể thoát ra, lại sờ túi, nhớ ra điện thoại di động với mấy đồ đạc liên lạc cũng đánh mất cả rồi, chỉ đành từ bỏ ý định liên lạc ra bên ngoài tìm đường sống, ngẩng đầu lên, hai tay đặt bên miệng hô to với bên trên: “Có ai không? Cứu tôi với!”
Gọi đi gọi lại mấy tiếng, ngoại trừ bụi bị chấn động rơi xuống, thì chẳng có tác dụng gì, suy đi nghĩ lại, nếu đây là nơi mọi người hay đi qua, chỉ hét bừa mấy tiếng sẽ được phát hiện, thì Bé con đã không đẩy y xuống.
Để tránh sặc bụi, Chung Khôi đành ôm miệng chế giễu. Theo thời gian trôi qua, mấy luồng ánh sáng chậm rãi di chuyển xuống dưới, gian phòng phía dưới có vẻ sáng hơn rất nhiều, theo ánh sáng chiếu vào một vật thể trước mặt, Chung Khôi quên cả bụi bặm đang bay mù mịt trước mắt, giật mình há to miệng.
Đó là một bộ hài cốt na ná… không, là chắc chắn của con người, hài cốt nằm thẳng dưới đất, đầu nghiêng sang một bên, quần áo đã hoàn toàn mục nát, chỉ chừa lại một khung xương hoàn chỉnh, nhìn kích cỡ thì hẳn là của người trưởng thành, nhưng nam hay nữ thì Chung Khôi không thể phân biệt được.
Đây… đây là ai?
Chung Khôi ôm miệng từ từ đến gần, sau khi nương theo ánh sáng yếu xác định bộ hài cốt trước mắt không phải là ảo giác của mình, y kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh xem có xuất hiện đồng loại của mình hay không. Nhưng rất nhanh y liền nghĩ bộ hài cốt này đã từ nhiều năm trước, cho dù có hồn phách, chắc cũng đã đi từ sớm rồi… A!
Bụi dần dần lắng xuống đất, trong nháy mắt nhìn bốn phía, Chung Khôi thấy bùa chú được dán chằng chịt bốn vách tường, niên đại đã lâu, chữ trên đạo bùa không còn nhìn ra màu sắc vốn có, nhưng không khó nhận ra đó là chú ngữ trấn hồn sát quỷ. Y đi đến trước một đạo bùa đưa tay sờ, vừa đụng phải, đạo bùa liền hóa thành giấy vụn rơi xuống đất, chỉ để lại bùa chú vẫn in trên bức tường như trước.
Lẽ nào… đây chính là nguyên nhân y không thể dùng ý niệm rời đi? Nếu những bùa chú này để trấn áp vị đã qua đời kia, vậy thì đó là ai? Tại sao lại bị trấn áp dưới tòa nhà cô nhi viện? Viện trưởng có biết chuyện này không? Mà Bé con làm sao lại phát hiện ra nơi này?
Nghi vấn nọ nối tiếp nghi vấn kia không ngừng hiện ra trong đầu Chung Khôi, nhưng y không thể làm rõ bất cứ cái nào, nhìn bùa chú trong ánh sáng nhạt, tay không nhịn được lần thứ hai đưa ra chạm vào. Theo ngón tay lướt qua, đạo bùa lần lượt hiện ra kim quang, rồi lại biến mất theo bóng tối bao phủ. Vành mắt y tự nhiên ươn ướt, trong lòng bị cảm xúc không biết tên lấp kín, không nén thêm được nữa, nước mắt theo khóe mi rơi xuống, đến khi y ngạc nhiên phát hiện ra, mặt đã ướt nhoèn.
Thấy mình mất kiểm soát, Chung Khôi rất giật mình, theo bản năng nhảy về sau, chợt nghe rắc một tiếng, chân y đạp phải chân của hài cốt.
Xuất phát từ sự tôn kính đối với người chết, Chung Khôi vội vàng lùi đến bên cạnh bộ hài cốt, chắp tay hành lễ cúi đầu nhận tội với nó, nhưng lúc cúi đầu lại phát hiện trên cổ hài cốt kia lóe lên tia sáng, loáng thoáng như đeo vật gì ở đó.
Chung Khôi ngồi xổm xuống, đầu tiên là nói tiếng xin lỗi, sau đó cẩn thận đưa tay đến chỗ lóe ra ánh sáng, nắm lấy vật kia, ra là một thứ na ná dây chuyền vàng. Y nhẹ nhàng kéo ra, phát hiện vòng cổ vốn đeo trên cổ người chết, sau khi thân thể người chết mục nát, liền rơi vào trong khung xương.
Không dám di chuyển đầu người chết đi lung tung, Chung Khôi đành phải cẩn thận xoay vòng cổ tìm mối nối, cởi chốt bên trên ra, tháo vòng xuống.
Vòng vàng rất nhỏ, nhưng lại nặng hơn tưởng tượng, nó dùng cách thức kỳ lạ xâu chuỗi thành một vòng trang sức hoàn chỉnh. Cách tết này Chung Khôi thường thấy ở chỗ Trương Huyền, biết đây là cách tết dây đạo gia thường dùng, không khỏi cúi đầu nhìn bộ hài cốt, không nghi ngờ gì nữa người này ở trong đạo gia.
Phía dưới vòng trang sức treo một mặt dây hình tròn, hai mặt hình như có khắc hoa văn. Chung Khôi đứng lên, để mặt dây dưới ánh sáng nhìn cho kỹ, rốt cuộc thấy một mặt khắc chữ Sắc, mặt còn lại là chữ Chung.
Có phải là chung trong Chung Khôi không?
Trừ chữ đó ra dường như không có giải thích nào khác, sờ mặt dây, Chung Khôi lại có cảm giác muốn khóc, vội vàng đưa tay xoa mắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về liên hệ giữa mình và bộ hài cốt.
Ngay từ sự kiện tiệm quan tài Tạ gia, Chung Khôi đã biết quan hệ giữa y, Mã Linh Xu và Mặt Ngựa, cùng với quá trình và nguyên nhân Mặt Ngựa giao mình cho người khác. Lúc đó Mặt Ngựa gọi người nhận nuôi y là anh vợ, cho nên khi đó y đã cho rằng viện trưởng là cậu ruột của mình. Người Mã gia phụng mệnh Âm Quân đuổi quỷ, để y có thể thuận lợi lớn lên, liền đưa y cho con cháu Chung gia, mà con cháu Chung gia chính là ngài viện trưởng cô nhi viện Thường Vận. Chung Khôi sở dĩ không vạch trần chân tướng này, là vì không muốn để mọi người không vui. Nếu tất cả mọi người che giấu chân tướng này vì y, thì y sẽ theo tâm nguyện của mọi người, giả vờ không hề biết gì là được.
Nhưng sự xuất hiện của bộ hài cốt khiến Chung Khôi phát hiện tất cả suy nghĩ của mình đều sai, người thân thật sự của y đã chết từ lâu rồi, đồng thời còn bị trấn dưới đất rất thê thảm, mà người hại chết ông ấy hiện giờ có lẽ vẫn còn đang ở cô nhi viện, hoặc là chính ngài viện trưởng đã nuôi lớn y. Liên tưởng đến tác phong làm việc kỳ quặc của viện trưởng từ lúc nhỏ đến lớn và cả những thuộc hạ thần bí kia của ông ta, Chung Khôi lại càng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Không phải vậy chứ, nhất định còn có nguyên nhân khác, ít nhất viện trưởng vẫn luôn đối xử rất tốt với mình không phải là hung thủ giết người hung ác tàn bạo.
Thế nhưng, cỗ hài cốt trước mắt này phải giải thích thế nào? Nếu là người ngoài, trên cổ nó sẽ không đeo dây chuyền thuộc về người Chung gia.
A!
Càng nghĩ càng không ra, càng không nghĩ ra càng nôn nóng, Chung Khôi cầm mặt dây chuyền kia vò rối tóc mình, lớn tiếng kêu to về phía sàn nhà gỗ trên đỉnh đầu, lập tức bị bụi hắt xuống làm cho sặc sụa. Tấm ván gỗ vốn vỡ tan nát bỗng nhiên lại rơi xuống một phần, bụi cuốn lên mù mịt trong không gian lớn, y bị sặc lớn tiếng ho khan.
Ho khan dời đi lực chú ý của Chung Khôi, tâm trạng nôn nóng theo tiếng ho khan từ từ lắng xuống, y dựa vào tường ngồi xuống đất bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng Mã Linh Xu đưa mình cho người khác ở khách sạn Khánh Thái. Nhưng y chỉ nhìn thấy được giây phút Mã Linh Xu mở cửa phòng nghỉ, người đàn ông nhận y thân hình cao lớn, giọng nói của người đó rất giống viện trưởng, về phần tướng mạo, Chung Khôi phát hiện dù y có dùng ý niệm để nhớ lại thế nào chăng nữa, khuôn mặt người đàn ông đó vẫn trống không, không nhìn được gì cả.
Là do đeo khăn che mặt sao?
Về điểm này Chung Khôi không thể khẳng định, sau khi y suy nghĩ hồi lâu phát hiện không nghĩ ra được gì, liền quyết định so với việc suy nghĩ miên man ở chỗ này, chẳng thà nghĩ cách ra ngoài sớm một chút mới là đúng đắn.
Đáng tiếc đời không như mơ, việc thoát ra ngoài còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của Chung Khôi. Cả quãng thời gian sau đó, dù cho y nghĩ hết cách từ gào rú đến vận dụng ý niệm bay lên hay là liên lạc với người Trương gia, kết quả đều vô dụng, cuối cùng y gửi gắm hi vọng vào trong mấy luồng ánh sáng. Nhưng không lâu sau y phát hiện ánh sáng bị khúc xạ chiếu vào, y không bắt được nguồn sáng, cho nên bây giờ mình đang ở nơi nào, y hoàn toàn không biết được.
Theo ánh sáng chuyển động, không gian ngày càng mờ, lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, Chung Khôi mệt phờ. Cảm giác mệt mỏi rất lâu rồi không có ập đến, y dựa vào bức tường đối diện hài cốt ngồi xuống, uể oải nghĩ mình mất tinh thần thế này, không phải là do những bùa chú kia tạo thành đấy chứ?
“Bé con, lần này chú bị con hại chết rồi.”
Chung Khôi thuận miệng lầm bầm xong, chợt nghe đối diện vang lên một tiếng bịch, tiếng động quá lớn, nhất thời đánh bay cơn buồn ngủ của y, mở to hai mắt nhìn về phía trước, liền thấy trong bóng tối có một thứ đang bay, sau khi nó bay đến gần, Chung Khôi thấy rõ, liền bắt lấy đuôi chim ưng vào tay.
“Ưng con, để xem ngươi chạy trốn đường nào! Ái da…”
Mu bàn tay bị mổ trúng, Chung Khôi đau đớn buông tay ra, liền thấy lông chim ưng biến trở về dáng vẻ ưng con, đứng trên mặt đất vung cánh lên như ra oai với y.
“Xin lỗi.” Tuy Chung Khôi cũng không biết mình bắt cái lông chim thì sai ở đâu, nhưng bây giờ chuyện này đối với y chỉ là vặt vãnh, y chỉ muốn tìm cơ hội ra ngoài, dù phải cậy nhờ vào một chiếc lông chim.
“Ưng con, cứu ta ra ngoài được không? Lại nói, dù tính bên Hamburger hay tính bên chú Mã, chúng ta cũng đều là bạn tốt nhỉ? Bạn bè gặp nạn, chắc chắn ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không nào?”
“Cục cục.”
Tốt lắm, y hiểu ý ưng con, nó đang nói “không đâu”, vội vàng tiếp tục cầu khẩn: “Vậy dẫn ta đi ngay nhé!”
“Cục cục!”
“Không được? Vì sao? Bé con bảo… vì sao ngươi lại nghe lời một đứa bé… Không biết? Không biết thì sao ngươi phải nghe… Để cứu ta? Nhưng nhốt ta chung một chỗ với bộ hài cốt, nhìn thế nào cũng không giống cứu người mà. Không biết?”
Tiếp đó ưng con phát ra mấy tiếng cục cục liên tiếp, Chung Khôi vừa đoán vừa suy nghĩ, đại khái hiểu ý nó, nói chung ưng con cũng không biết ý của Bé con, nhưng nó phải nghe lời Bé con, bằng không nó sẽ bị chú Mã đưa về địa phủ.
“Cho nên, ngươi xuất hiện ở nơi này là do chú Mã ra lệnh?” Sau khi đoán đến đây, Chung Khôi cào cào tóc, chuyện hình như ngày càng phức tạp, ngay cả chú Mã cũng xen vào rồi.
“Cục! Cục! Cục!”
Phản ứng này chứng tỏ ưng con nói chuyện chán rồi, sau khi kêu xong, đột nhiên nhảy lên, mỏ chim mổ vào mu bàn tay Chung Khôi, Chung Khôi còn tưởng nó lại muốn mổ mình, ai ngờ nó chỉ duỗi móng vuốt chạm vào vĩ giới của y, hơn nữa còn đụng liên tiếp mấy phát.
“Ngươi muốn cái này?” Chung Khôi xoay xoay vĩ giới: “Nhưng Trương Huyền nói cái này để định hồn cho ta, tháo ra, hồn phách ta sẽ bay mất.”
“Cục cục!”
“Tuy ngươi nói không bị, nhưng một con chim ưng ngay cả nói chuyện cũng không biết có vẻ không có nhiều uy tín lắm… Không thì tặng ngươi dây chuyền này nhé?”
Y đưa dây chuyền lấy từ trên người hài cốt về phía ưng con, ưng con liếc mắt một cái, sau đó xoay đầu ngửa mặt nhìn trời, làm ra biểu cảm không thèm.
“Ngươi nhìn kỹ xem, đây là vàng ròng đó, còn đáng giá hơn cái vĩ giới của ta nhiều… Rồi rồi, ngươi đừng đi, nếu ngươi cứu ta ra, ta sẽ tặng nó cho ngươi.”
Thấy ưng con vỗ cánh giống như muốn bỏ đi, Chung Khôi vội vàng gọi nó lại, lại sờ sờ túi, may là gần đây nghiên cứu chú thuật với Trương Huyền, trong túi áo y cất toàn đạo bùa, may mắn hơn nữa là còn sờ thấy mấy sợi tơ hồng được Mã Linh Xu tặng trước khi y xin nghỉ phép. Mã Linh Xu nói chủ đề triển lãm trang phục sắp tổ chức là “Hỉ”, nói về việc vui mừng, nên đương nhiên không thể thiếu màu đỏ. Mã Linh Xu còn bảo y để tâm đến việc sắp xếp kế hoạch, nhưng không ngờ rằng tơ hồng lại dùng vào chỗ khác.
Kế hoạch để lúc về nghĩ đi, dùng tơ hồng vượt qua chỗ khó trước rồi tính, tơ hồng hẳn là có thể thay thế cho vĩ giới, Trương Huyền trước đây cũng làm như vậy.
Chung Khôi gọi ưng con về, lại dựa theo cách tết dây từng học trước đây cuộn đạo bùa thành vòng mảnh, quấn cùng tơ hồng, thắt chặt lên ngón út mình, lúc này mới tháo vĩ giới xuống, đưa cho ưng con.
Ưng con nghiêng đầu, vô cùng hứng thú nhìn y giải quyết, duỗi móng vuốt nắm lấy vĩ giới. Nhìn nó, Chung Khôi mỉm cười nói: “Giờ ngươi có thể dẫn ta đi được chưa? Ai da!”
Cánh ưng đen như mực quạt một phát, mắt của Chung Khôi bị quét trúng, y đau đớn bịt mắt lại, nước mắt tuôn ra ào ào, chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh vang lên, đến khi y lau sạch nước mắt ngẩng đầu lên, ưng con đã bay đi mất.
“Ưng con! Ưng con sao ngươi lại có thể nói mà không giữ lời như thế?”
Chung Khôi nhảy lên ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định ưng con thực sự bỏ rơi y, y tức giận gào lên: “Ngươi không những nuốt lời mà còn lừa mất vĩ giới của ta, ta nhất định sẽ nói cho chú Mã, để chú ấy mang ngươi xuống địa ngục, không cho ngươi ra ngoài nữa… Ưng con, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp, ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
Gọi cả buổi không thấy đáp lại, Chung Khôi đành phải cúi đầu, dụi đôi mắt bị cào đau than thở: “Ta hiểu rồi, con chim kia không hề biết hối lỗi.”
Loay hoay nửa ngày, người chưa ra được, thứ vốn có còn bị lừa mất, Chung Khôi không biết mình nên làm gì bây giờ, vừa tức giận ưng con mưu ma chước quỷ, vừa bực mình bản thân dễ dàng tin vào người khác. Y cào tóc ngồi chồm hỗm dưới đất, lầm bầm: “Ma quỷ nói xàm, ma quỷ nói xàm, mình biết ngay là không nên tin vào lời quỷ nói mà… À không, lời của mình nói đều là thật, mặc dù chẳng có ai tin…”
Đang tự chê bai bản thân mình, một luồng nhiệt âm ấm từ đối diện tuôn ra, lúc đầu Chung Khôi không chú ý, đến khi y phát giác ra, luồng hơi nóng đã trở nên khá mạnh. Y ngẩng đầu, không khỏi sợ hết hồn, chỉ thấy trước mắt có một làn sương màu trắng nhạt bốc lên, làn sương nối giữa y với bộ hài cốt, giống như một luồng hơi mắt thường có thể nhìn thấy, từ đối diện chậm rãi bay về phía toàn thân y.
“A! A! A!”
Còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Chung Khôi đã gào lên sợ hãi, nhưng tiếng kêu thứ ba của y còn chưa ra khỏi miệng, làn sương giống như một tấm gấm trắng có linh hồn, lượn vòng bọc cả người y vào trong. Ngay sau đó khí tràng hùng mạnh không thể kháng cự xuyên suốt toàn thân y, y chỉ cảm thấy thất khiếu bách hài toàn thân đều bị luồng nhiệt lấp đầy, thân thể không tự chủ được bay vọt lên, nhưng không phải bay lên trên, mà là lên thân bộ hài cốt đối diện.
Trong nháy mắt, hơi nóng bao bọc thần trí Chung Khôi, đến khi luồng nhiệt dần dần tiêu tan trong cơ thể, y liền giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng ngồi được một nửa lại ngã trở về, vang lên một tiếng rắc, nghe như tiếng va đập của xương cốt.
Chung Khôi tạm thời không phản ứng, lại thử ngồi dậy một lần nữa, lần này trong nháy mắt y đứng lên vẫn vang lên tiếng động như thế, cảm thấy không đúng, y thử hoạt động chân tay, chợt nghe thấy tiếng xương cốt ma sát kêu lên răng rắc, cảm giác cực kỳ khó chịu và dự cảm chẳng lành tràn đầy đại não. Y không dám lộn xộn nữa, trong tiếng xương cốt vang lên chói tai thử đưa tay lên trước mắt mình.
Dưới ánh sáng hơi yếu, đồng tử của y chợt co lại, giật mình quá độ khiến cho cái tay kia không ngừng run, tiếng xương cốt va chạm cũng rung động cùng tần suất, tiếng động rất nhỏ, nhưng Chung Khôi nghe vào không khác gì sấm sét giữa trời quang.
“Mình đang mơ, mình đang mơ, mình đang mơ!”
Không ngừng thôi miên chính mình, y hoạt động bàn tay lần nữa, thế là xương bàn tay hẳn là thuộc về người chết kia cũng đồng thời giật giật, sau khi thử nghiệm vô số lần, y không thể phớt lờ tình trạng quỷ dị này nữa, sao y lại biến thành một bộ hài cốt?
Không có dũng khí xác nhận những bộ phận khác của cơ thể mình, giờ phút này y chỉ cảm thấy so với việc làm một bộ hài cốt, biến thành quỷ quả là may mắn lớn bằng trời. Yên lặng nằm trên mặt đất lạnh lẽo, sau khi không thể không thừa nhận sự thật trước mắt, Chung Khôi rống lên một tiếng: “Tại sao lại thế này hả? Trương Huyền, anh nói cho tôi biết, vì sao tôi lại biến thành một bộ xương khô?”
Chung Khôi không có tự giác của kẻ làm quỷ cho lắm, tim y chịu đựng tốt hơn người bình thường rất nhiều, đầu tiên là giật mình, sau đó cúi người xuống, sờ sờ đầu Bé con, cười nói: “Nhóc quỷ con rốt cuộc đang làm gì? Trò trốn tìm không phải chơi như thế đâu.”
“Không phải chơi trốn tìm.”
Giọng nói quá nhỏ, để nghe rõ thằng bé nói gì, Chung Khôi khom lưng xuống thấp hơn, chợt nghe thấy Bé con dùng giọng nói nhỏ hơn khe khẽ nói: “Đây là bắt quỷ, không thể để quỷ bắt được.”
Nụ cười trên mặt Chung Khôi biến mất, y nhớ lại giấc mơ có một nửa là hồi ức vừa mới đây, một bàn tay nhỏ đặt lên vai y, giống như cách chơi trò bắt quỷ, không đợi y kịp phản ứng, y đã bị đẩy mạnh đi.
Thân thể trong nháy mắt mất đi thăng bằng, Chung Khôi theo lực đẩy lùi về phía sau, chợt nghe tiếng răng rắc vang lên liên tiếp ở bên tai, y theo tấm gỗ đứt vỡ rơi xuống, nhất thời bụi bặm cuốn lên, bao phủ chỗ y rơi xuống, mắt miệng mũi đều bị bụi tràn vào, khiến y phải che miệng, ngăn lại cơn ho khan dữ dội.
Hồi lâu, Chung Khôi mới thoát khỏi tình trạng sặc sụa ho khan, dụi đôi mắt bị bụi che mờ quan sát bốn phía, phát hiện hiện giờ mình đang ngồi trong một không gian không lớn lắm, trên đỉnh đầu có mấy luồng sáng chiếu vào, bụi bặm khiến sự tồn tại của ánh sáng hiện ra rất rõ ràng. Theo ánh sáng, Chung Khôi thấy mình bị ngã từ trên sàn nhà xuống, một số chỗ trên nền nhà mục nát không chịu nổi sức nặng của cơ thể, thủng một lỗ lớn ở giữa, theo khe hở nhìn lên, y lờ mờ thấy bóng dáng nhỏ của Bé con.
Thằng bé đang ngồi xổm phía trên nhìn y, quả cầu lửa không biết đã lại bay lên từ lúc nào, chiếu sáng khuôn mặt đứa trẻ, trong đôi mắt đen như mực dường như không hề có bất cứ cảm xúc nào. Chung Khôi kinh ngạc nhận thấy đây là Bé con y vẫn luôn yêu mến sao?
“Đây là đâu?” Y đứng lên gọi: “Bé con, sao con lại đẩy chú xuống đây?”
Gọi cả buổi không nhận được trả lời, dù Chung Khôi có tốt tính hơn nữa cũng phải nóng nảy, không biết tại sao, y rất bài xích điều kiện tối tăm này, không thể kiềm chế được nỗi sợ, hoảng hốt nhìn bốn phía, dường như nơi này là miệng của ác thú, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt y.
“Suỵt!”
Chung Khôi liên tục gọi to, Bé con rốt cuộc có phản ứng, đặt ngón tay nhỏ lên miệng làm động tác chớ lên tiếng, sau đó yên lặng nói mấy chữ, Chung Khôi bắt chước lặp lại khẩu hình của nó: “Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, đừng đi, con sẽ cứu chú.”
Thấy y nghe thấy, Bé con gật đầu, làm một động tác vỗ tay như rất vui vẻ, Chung Khôi dở khóc dở cười, kêu lên: “Có nghe thấy cơ mà không hiểu, ‘cứu chú’ là ý gì chứ? Bây giờ chú đang tới cô nhi viện ‘cứu con’ mới đúng, con cũng thấy quỷ hồn của tài xế taxi rồi đó, ở đây rất nguy hiểm… Ê, con đừng đi, nghe chú nói hết đã, Bé con, con quay lại ngay!”
Thấy Bé con ở bên trên rụt đầu lại, Chung Khôi nôn nóng, nhảy lên gọi to, đến khi y gọi xong một tràng, tiếng bước chân đã biến mất ở phía xa từ lâu, xem ra Bé con cố ý ném y ở đây mặc kệ y sống chết.
À… là quỷ rồi, Chung Khôi nghĩ mình hẳn là không chết được nữa, với cả cũng may là y không sợ bị nhốt ở chỗ này sẽ chết vì đói quá, nhưng vô duyên vô cớ bị nhốt vào cái nơi tối mù vừa cũ vừa bẩn này, dù sao cũng không phải chuyện khiến tâm trạng người ta vui vẻ, hơn nữa lo lắng vì Bé con đột nhiên trở nên quái dị, đừng nói đợi thời gian dài, dù là mấy phút y cũng cảm thấy không đợi nổi.
Chung Khôi lại hét thêm mấy lên phía trên, sau khi thấy Bé con thực sự vứt bỏ mình, y đành phải tự suy nghĩ cách chạy thoát thân. Vốn là âm quỷ, y muốn dùng ý niệm rời khỏi nơi này rất đơn giản, nhưng quái lạ là lần này y tập trung tinh thần dùng ý niệm nghĩ cả buổi, cảnh vật xung quanh hoàn toàn không thay đổi, y vẫn đứng ở chỗ cũ không hề động đậy.
Hiện tượng rất kỳ lạ, sau khi theo Trương Huyền học thuật thần hành của mấy quỷ hồn kia, đây là lần đầu tiên Chung Khôi đối mặt với tình huống pháp thuật mất linh. Y gãi gãi mái tóc xoăn, nghĩ không được nguyên nhân không thể thoát ra, lại sờ túi, nhớ ra điện thoại di động với mấy đồ đạc liên lạc cũng đánh mất cả rồi, chỉ đành từ bỏ ý định liên lạc ra bên ngoài tìm đường sống, ngẩng đầu lên, hai tay đặt bên miệng hô to với bên trên: “Có ai không? Cứu tôi với!”
Gọi đi gọi lại mấy tiếng, ngoại trừ bụi bị chấn động rơi xuống, thì chẳng có tác dụng gì, suy đi nghĩ lại, nếu đây là nơi mọi người hay đi qua, chỉ hét bừa mấy tiếng sẽ được phát hiện, thì Bé con đã không đẩy y xuống.
Để tránh sặc bụi, Chung Khôi đành ôm miệng chế giễu. Theo thời gian trôi qua, mấy luồng ánh sáng chậm rãi di chuyển xuống dưới, gian phòng phía dưới có vẻ sáng hơn rất nhiều, theo ánh sáng chiếu vào một vật thể trước mặt, Chung Khôi quên cả bụi bặm đang bay mù mịt trước mắt, giật mình há to miệng.
Đó là một bộ hài cốt na ná… không, là chắc chắn của con người, hài cốt nằm thẳng dưới đất, đầu nghiêng sang một bên, quần áo đã hoàn toàn mục nát, chỉ chừa lại một khung xương hoàn chỉnh, nhìn kích cỡ thì hẳn là của người trưởng thành, nhưng nam hay nữ thì Chung Khôi không thể phân biệt được.
Đây… đây là ai?
Chung Khôi ôm miệng từ từ đến gần, sau khi nương theo ánh sáng yếu xác định bộ hài cốt trước mắt không phải là ảo giác của mình, y kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh xem có xuất hiện đồng loại của mình hay không. Nhưng rất nhanh y liền nghĩ bộ hài cốt này đã từ nhiều năm trước, cho dù có hồn phách, chắc cũng đã đi từ sớm rồi… A!
Bụi dần dần lắng xuống đất, trong nháy mắt nhìn bốn phía, Chung Khôi thấy bùa chú được dán chằng chịt bốn vách tường, niên đại đã lâu, chữ trên đạo bùa không còn nhìn ra màu sắc vốn có, nhưng không khó nhận ra đó là chú ngữ trấn hồn sát quỷ. Y đi đến trước một đạo bùa đưa tay sờ, vừa đụng phải, đạo bùa liền hóa thành giấy vụn rơi xuống đất, chỉ để lại bùa chú vẫn in trên bức tường như trước.
Lẽ nào… đây chính là nguyên nhân y không thể dùng ý niệm rời đi? Nếu những bùa chú này để trấn áp vị đã qua đời kia, vậy thì đó là ai? Tại sao lại bị trấn áp dưới tòa nhà cô nhi viện? Viện trưởng có biết chuyện này không? Mà Bé con làm sao lại phát hiện ra nơi này?
Nghi vấn nọ nối tiếp nghi vấn kia không ngừng hiện ra trong đầu Chung Khôi, nhưng y không thể làm rõ bất cứ cái nào, nhìn bùa chú trong ánh sáng nhạt, tay không nhịn được lần thứ hai đưa ra chạm vào. Theo ngón tay lướt qua, đạo bùa lần lượt hiện ra kim quang, rồi lại biến mất theo bóng tối bao phủ. Vành mắt y tự nhiên ươn ướt, trong lòng bị cảm xúc không biết tên lấp kín, không nén thêm được nữa, nước mắt theo khóe mi rơi xuống, đến khi y ngạc nhiên phát hiện ra, mặt đã ướt nhoèn.
Thấy mình mất kiểm soát, Chung Khôi rất giật mình, theo bản năng nhảy về sau, chợt nghe rắc một tiếng, chân y đạp phải chân của hài cốt.
Xuất phát từ sự tôn kính đối với người chết, Chung Khôi vội vàng lùi đến bên cạnh bộ hài cốt, chắp tay hành lễ cúi đầu nhận tội với nó, nhưng lúc cúi đầu lại phát hiện trên cổ hài cốt kia lóe lên tia sáng, loáng thoáng như đeo vật gì ở đó.
Chung Khôi ngồi xổm xuống, đầu tiên là nói tiếng xin lỗi, sau đó cẩn thận đưa tay đến chỗ lóe ra ánh sáng, nắm lấy vật kia, ra là một thứ na ná dây chuyền vàng. Y nhẹ nhàng kéo ra, phát hiện vòng cổ vốn đeo trên cổ người chết, sau khi thân thể người chết mục nát, liền rơi vào trong khung xương.
Không dám di chuyển đầu người chết đi lung tung, Chung Khôi đành phải cẩn thận xoay vòng cổ tìm mối nối, cởi chốt bên trên ra, tháo vòng xuống.
Vòng vàng rất nhỏ, nhưng lại nặng hơn tưởng tượng, nó dùng cách thức kỳ lạ xâu chuỗi thành một vòng trang sức hoàn chỉnh. Cách tết này Chung Khôi thường thấy ở chỗ Trương Huyền, biết đây là cách tết dây đạo gia thường dùng, không khỏi cúi đầu nhìn bộ hài cốt, không nghi ngờ gì nữa người này ở trong đạo gia.
Phía dưới vòng trang sức treo một mặt dây hình tròn, hai mặt hình như có khắc hoa văn. Chung Khôi đứng lên, để mặt dây dưới ánh sáng nhìn cho kỹ, rốt cuộc thấy một mặt khắc chữ Sắc, mặt còn lại là chữ Chung.
Có phải là chung trong Chung Khôi không?
Trừ chữ đó ra dường như không có giải thích nào khác, sờ mặt dây, Chung Khôi lại có cảm giác muốn khóc, vội vàng đưa tay xoa mắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về liên hệ giữa mình và bộ hài cốt.
Ngay từ sự kiện tiệm quan tài Tạ gia, Chung Khôi đã biết quan hệ giữa y, Mã Linh Xu và Mặt Ngựa, cùng với quá trình và nguyên nhân Mặt Ngựa giao mình cho người khác. Lúc đó Mặt Ngựa gọi người nhận nuôi y là anh vợ, cho nên khi đó y đã cho rằng viện trưởng là cậu ruột của mình. Người Mã gia phụng mệnh Âm Quân đuổi quỷ, để y có thể thuận lợi lớn lên, liền đưa y cho con cháu Chung gia, mà con cháu Chung gia chính là ngài viện trưởng cô nhi viện Thường Vận. Chung Khôi sở dĩ không vạch trần chân tướng này, là vì không muốn để mọi người không vui. Nếu tất cả mọi người che giấu chân tướng này vì y, thì y sẽ theo tâm nguyện của mọi người, giả vờ không hề biết gì là được.
Nhưng sự xuất hiện của bộ hài cốt khiến Chung Khôi phát hiện tất cả suy nghĩ của mình đều sai, người thân thật sự của y đã chết từ lâu rồi, đồng thời còn bị trấn dưới đất rất thê thảm, mà người hại chết ông ấy hiện giờ có lẽ vẫn còn đang ở cô nhi viện, hoặc là chính ngài viện trưởng đã nuôi lớn y. Liên tưởng đến tác phong làm việc kỳ quặc của viện trưởng từ lúc nhỏ đến lớn và cả những thuộc hạ thần bí kia của ông ta, Chung Khôi lại càng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Không phải vậy chứ, nhất định còn có nguyên nhân khác, ít nhất viện trưởng vẫn luôn đối xử rất tốt với mình không phải là hung thủ giết người hung ác tàn bạo.
Thế nhưng, cỗ hài cốt trước mắt này phải giải thích thế nào? Nếu là người ngoài, trên cổ nó sẽ không đeo dây chuyền thuộc về người Chung gia.
A!
Càng nghĩ càng không ra, càng không nghĩ ra càng nôn nóng, Chung Khôi cầm mặt dây chuyền kia vò rối tóc mình, lớn tiếng kêu to về phía sàn nhà gỗ trên đỉnh đầu, lập tức bị bụi hắt xuống làm cho sặc sụa. Tấm ván gỗ vốn vỡ tan nát bỗng nhiên lại rơi xuống một phần, bụi cuốn lên mù mịt trong không gian lớn, y bị sặc lớn tiếng ho khan.
Ho khan dời đi lực chú ý của Chung Khôi, tâm trạng nôn nóng theo tiếng ho khan từ từ lắng xuống, y dựa vào tường ngồi xuống đất bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng Mã Linh Xu đưa mình cho người khác ở khách sạn Khánh Thái. Nhưng y chỉ nhìn thấy được giây phút Mã Linh Xu mở cửa phòng nghỉ, người đàn ông nhận y thân hình cao lớn, giọng nói của người đó rất giống viện trưởng, về phần tướng mạo, Chung Khôi phát hiện dù y có dùng ý niệm để nhớ lại thế nào chăng nữa, khuôn mặt người đàn ông đó vẫn trống không, không nhìn được gì cả.
Là do đeo khăn che mặt sao?
Về điểm này Chung Khôi không thể khẳng định, sau khi y suy nghĩ hồi lâu phát hiện không nghĩ ra được gì, liền quyết định so với việc suy nghĩ miên man ở chỗ này, chẳng thà nghĩ cách ra ngoài sớm một chút mới là đúng đắn.
Đáng tiếc đời không như mơ, việc thoát ra ngoài còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của Chung Khôi. Cả quãng thời gian sau đó, dù cho y nghĩ hết cách từ gào rú đến vận dụng ý niệm bay lên hay là liên lạc với người Trương gia, kết quả đều vô dụng, cuối cùng y gửi gắm hi vọng vào trong mấy luồng ánh sáng. Nhưng không lâu sau y phát hiện ánh sáng bị khúc xạ chiếu vào, y không bắt được nguồn sáng, cho nên bây giờ mình đang ở nơi nào, y hoàn toàn không biết được.
Theo ánh sáng chuyển động, không gian ngày càng mờ, lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, Chung Khôi mệt phờ. Cảm giác mệt mỏi rất lâu rồi không có ập đến, y dựa vào bức tường đối diện hài cốt ngồi xuống, uể oải nghĩ mình mất tinh thần thế này, không phải là do những bùa chú kia tạo thành đấy chứ?
“Bé con, lần này chú bị con hại chết rồi.”
Chung Khôi thuận miệng lầm bầm xong, chợt nghe đối diện vang lên một tiếng bịch, tiếng động quá lớn, nhất thời đánh bay cơn buồn ngủ của y, mở to hai mắt nhìn về phía trước, liền thấy trong bóng tối có một thứ đang bay, sau khi nó bay đến gần, Chung Khôi thấy rõ, liền bắt lấy đuôi chim ưng vào tay.
“Ưng con, để xem ngươi chạy trốn đường nào! Ái da…”
Mu bàn tay bị mổ trúng, Chung Khôi đau đớn buông tay ra, liền thấy lông chim ưng biến trở về dáng vẻ ưng con, đứng trên mặt đất vung cánh lên như ra oai với y.
“Xin lỗi.” Tuy Chung Khôi cũng không biết mình bắt cái lông chim thì sai ở đâu, nhưng bây giờ chuyện này đối với y chỉ là vặt vãnh, y chỉ muốn tìm cơ hội ra ngoài, dù phải cậy nhờ vào một chiếc lông chim.
“Ưng con, cứu ta ra ngoài được không? Lại nói, dù tính bên Hamburger hay tính bên chú Mã, chúng ta cũng đều là bạn tốt nhỉ? Bạn bè gặp nạn, chắc chắn ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không nào?”
“Cục cục.”
Tốt lắm, y hiểu ý ưng con, nó đang nói “không đâu”, vội vàng tiếp tục cầu khẩn: “Vậy dẫn ta đi ngay nhé!”
“Cục cục!”
“Không được? Vì sao? Bé con bảo… vì sao ngươi lại nghe lời một đứa bé… Không biết? Không biết thì sao ngươi phải nghe… Để cứu ta? Nhưng nhốt ta chung một chỗ với bộ hài cốt, nhìn thế nào cũng không giống cứu người mà. Không biết?”
Tiếp đó ưng con phát ra mấy tiếng cục cục liên tiếp, Chung Khôi vừa đoán vừa suy nghĩ, đại khái hiểu ý nó, nói chung ưng con cũng không biết ý của Bé con, nhưng nó phải nghe lời Bé con, bằng không nó sẽ bị chú Mã đưa về địa phủ.
“Cho nên, ngươi xuất hiện ở nơi này là do chú Mã ra lệnh?” Sau khi đoán đến đây, Chung Khôi cào cào tóc, chuyện hình như ngày càng phức tạp, ngay cả chú Mã cũng xen vào rồi.
“Cục! Cục! Cục!”
Phản ứng này chứng tỏ ưng con nói chuyện chán rồi, sau khi kêu xong, đột nhiên nhảy lên, mỏ chim mổ vào mu bàn tay Chung Khôi, Chung Khôi còn tưởng nó lại muốn mổ mình, ai ngờ nó chỉ duỗi móng vuốt chạm vào vĩ giới của y, hơn nữa còn đụng liên tiếp mấy phát.
“Ngươi muốn cái này?” Chung Khôi xoay xoay vĩ giới: “Nhưng Trương Huyền nói cái này để định hồn cho ta, tháo ra, hồn phách ta sẽ bay mất.”
“Cục cục!”
“Tuy ngươi nói không bị, nhưng một con chim ưng ngay cả nói chuyện cũng không biết có vẻ không có nhiều uy tín lắm… Không thì tặng ngươi dây chuyền này nhé?”
Y đưa dây chuyền lấy từ trên người hài cốt về phía ưng con, ưng con liếc mắt một cái, sau đó xoay đầu ngửa mặt nhìn trời, làm ra biểu cảm không thèm.
“Ngươi nhìn kỹ xem, đây là vàng ròng đó, còn đáng giá hơn cái vĩ giới của ta nhiều… Rồi rồi, ngươi đừng đi, nếu ngươi cứu ta ra, ta sẽ tặng nó cho ngươi.”
Thấy ưng con vỗ cánh giống như muốn bỏ đi, Chung Khôi vội vàng gọi nó lại, lại sờ sờ túi, may là gần đây nghiên cứu chú thuật với Trương Huyền, trong túi áo y cất toàn đạo bùa, may mắn hơn nữa là còn sờ thấy mấy sợi tơ hồng được Mã Linh Xu tặng trước khi y xin nghỉ phép. Mã Linh Xu nói chủ đề triển lãm trang phục sắp tổ chức là “Hỉ”, nói về việc vui mừng, nên đương nhiên không thể thiếu màu đỏ. Mã Linh Xu còn bảo y để tâm đến việc sắp xếp kế hoạch, nhưng không ngờ rằng tơ hồng lại dùng vào chỗ khác.
Kế hoạch để lúc về nghĩ đi, dùng tơ hồng vượt qua chỗ khó trước rồi tính, tơ hồng hẳn là có thể thay thế cho vĩ giới, Trương Huyền trước đây cũng làm như vậy.
Chung Khôi gọi ưng con về, lại dựa theo cách tết dây từng học trước đây cuộn đạo bùa thành vòng mảnh, quấn cùng tơ hồng, thắt chặt lên ngón út mình, lúc này mới tháo vĩ giới xuống, đưa cho ưng con.
Ưng con nghiêng đầu, vô cùng hứng thú nhìn y giải quyết, duỗi móng vuốt nắm lấy vĩ giới. Nhìn nó, Chung Khôi mỉm cười nói: “Giờ ngươi có thể dẫn ta đi được chưa? Ai da!”
Cánh ưng đen như mực quạt một phát, mắt của Chung Khôi bị quét trúng, y đau đớn bịt mắt lại, nước mắt tuôn ra ào ào, chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh vang lên, đến khi y lau sạch nước mắt ngẩng đầu lên, ưng con đã bay đi mất.
“Ưng con! Ưng con sao ngươi lại có thể nói mà không giữ lời như thế?”
Chung Khôi nhảy lên ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định ưng con thực sự bỏ rơi y, y tức giận gào lên: “Ngươi không những nuốt lời mà còn lừa mất vĩ giới của ta, ta nhất định sẽ nói cho chú Mã, để chú ấy mang ngươi xuống địa ngục, không cho ngươi ra ngoài nữa… Ưng con, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp, ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
Gọi cả buổi không thấy đáp lại, Chung Khôi đành phải cúi đầu, dụi đôi mắt bị cào đau than thở: “Ta hiểu rồi, con chim kia không hề biết hối lỗi.”
Loay hoay nửa ngày, người chưa ra được, thứ vốn có còn bị lừa mất, Chung Khôi không biết mình nên làm gì bây giờ, vừa tức giận ưng con mưu ma chước quỷ, vừa bực mình bản thân dễ dàng tin vào người khác. Y cào tóc ngồi chồm hỗm dưới đất, lầm bầm: “Ma quỷ nói xàm, ma quỷ nói xàm, mình biết ngay là không nên tin vào lời quỷ nói mà… À không, lời của mình nói đều là thật, mặc dù chẳng có ai tin…”
Đang tự chê bai bản thân mình, một luồng nhiệt âm ấm từ đối diện tuôn ra, lúc đầu Chung Khôi không chú ý, đến khi y phát giác ra, luồng hơi nóng đã trở nên khá mạnh. Y ngẩng đầu, không khỏi sợ hết hồn, chỉ thấy trước mắt có một làn sương màu trắng nhạt bốc lên, làn sương nối giữa y với bộ hài cốt, giống như một luồng hơi mắt thường có thể nhìn thấy, từ đối diện chậm rãi bay về phía toàn thân y.
“A! A! A!”
Còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Chung Khôi đã gào lên sợ hãi, nhưng tiếng kêu thứ ba của y còn chưa ra khỏi miệng, làn sương giống như một tấm gấm trắng có linh hồn, lượn vòng bọc cả người y vào trong. Ngay sau đó khí tràng hùng mạnh không thể kháng cự xuyên suốt toàn thân y, y chỉ cảm thấy thất khiếu bách hài toàn thân đều bị luồng nhiệt lấp đầy, thân thể không tự chủ được bay vọt lên, nhưng không phải bay lên trên, mà là lên thân bộ hài cốt đối diện.
Trong nháy mắt, hơi nóng bao bọc thần trí Chung Khôi, đến khi luồng nhiệt dần dần tiêu tan trong cơ thể, y liền giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng ngồi được một nửa lại ngã trở về, vang lên một tiếng rắc, nghe như tiếng va đập của xương cốt.
Chung Khôi tạm thời không phản ứng, lại thử ngồi dậy một lần nữa, lần này trong nháy mắt y đứng lên vẫn vang lên tiếng động như thế, cảm thấy không đúng, y thử hoạt động chân tay, chợt nghe thấy tiếng xương cốt ma sát kêu lên răng rắc, cảm giác cực kỳ khó chịu và dự cảm chẳng lành tràn đầy đại não. Y không dám lộn xộn nữa, trong tiếng xương cốt vang lên chói tai thử đưa tay lên trước mắt mình.
Dưới ánh sáng hơi yếu, đồng tử của y chợt co lại, giật mình quá độ khiến cho cái tay kia không ngừng run, tiếng xương cốt va chạm cũng rung động cùng tần suất, tiếng động rất nhỏ, nhưng Chung Khôi nghe vào không khác gì sấm sét giữa trời quang.
“Mình đang mơ, mình đang mơ, mình đang mơ!”
Không ngừng thôi miên chính mình, y hoạt động bàn tay lần nữa, thế là xương bàn tay hẳn là thuộc về người chết kia cũng đồng thời giật giật, sau khi thử nghiệm vô số lần, y không thể phớt lờ tình trạng quỷ dị này nữa, sao y lại biến thành một bộ hài cốt?
Không có dũng khí xác nhận những bộ phận khác của cơ thể mình, giờ phút này y chỉ cảm thấy so với việc làm một bộ hài cốt, biến thành quỷ quả là may mắn lớn bằng trời. Yên lặng nằm trên mặt đất lạnh lẽo, sau khi không thể không thừa nhận sự thật trước mắt, Chung Khôi rống lên một tiếng: “Tại sao lại thế này hả? Trương Huyền, anh nói cho tôi biết, vì sao tôi lại biến thành một bộ xương khô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.