Quyển 6 - Chương 3
Phàn Lạc
26/11/2015
Đầu giường ánh đèn nhu hòa, không gian yên tĩnh, nghe hơi thở nặng nề của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đang lúc mơ mơ màng màng, di động trong túi áo rung rung làm anh bừng tỉnh, vội đi đến buồng bên cạnh, lấy di động ra nghe.
“Anh Hành Phong, đã xảy ra chuyện, anh mau tới!”
Bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của Phùng Tình Tình, Niếp Hành Phong vội hỏi: “Em ở đâu?”
“Phòng tập thể dục ở cuối lầu ba.”
“Anh lập tức đến ngay!”
Niếp Hành Phong đóng di động đi ra, thấy Trương Huyền đang ngủ ngon lành, liền dịch chăn lên cho cậu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Mình đi nhanh rồi quay về, hẳn là không có việc gì, anh trong lòng nghĩ như vậy.
Trên boong tàu ánh đèn sáng lạn, Niếp Hành Phong trèo lên cầu thang vội vàng chạy lên tầng trên, đối diện có hai người đi tới, nhìn thấy anh, lập tức tránh vào chỗ tối, chờ anh đi xa mới đi ra.
“Là người nhà của đứa nhỏ kia.” Đặng Nghiên nhỏ giọng nói.
“Cô xác định thằng nhóc kia sẽ đến?”
“Đương nhiên, lừa nó rất đơn giản, chờ nó tới gần, anh lập tức động thủ.”
Kẻ có tiền đều rất ngu ngốc, chỉ nhìn một tên đơn thuần như Tống Giản là biết. Cô ta nói với Hoắc Ly cô ta biết ảo thuật, nhưng chỉ có thể nói cho một mình nó, thằng nhóc kia liền dao động, đáp ứng buổi tối đến tìm cô ta, còn cam đoan không nói cho người khác, cho nên Đặng Nghiên rất có tin tưởng.
Tiền đều tiêu hết, đương nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, Đặng Nghiên cảm thấy được chiêu bắt cóc này là thực dụng nhất, khoang thuyền tàu chở khách cấu tạo rườm rà, dễ dàng giấu người, rồi bảo người nhà Hoắc Ly đem tiền chuộc gửi đến tài khoản do cô ta chỉ định, chờ bạn của cô ta cầm được tiền trong tay, liền giết người diệt khẩu, Hoắc Ly đã nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, không thể lưu lại, ở trên biển hủy thi diệt tích rất đơn giản, chính là cô ta không nói điều này với Tống Giản.
“Cô xác định là không bị phát hiện chứ?” Tống Giản diện mạo thô kệch, kỳ thật lá gan cũng không lớn, chuyện sắp xảy ra làm hắn có chút sợ hãi.
“Vũ hội đã bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều đi chơi tham gia các chương trình, không ai nhìn thấy đâu, suỵt, đến rồi!”
Ngọn đèn nhàn nhạt ở trên boong tàu chiếu xuống bóng dáng nho nhỏ, là Hoắc Ly, lưng còn đeo một cái ba lô loại nhỏ nhẹ nhàng tiện lợi, vội vàng chạy tới, bên mép mạn thuyền rất tối, nó nhìn trái nhìn phải, hỏi Đặng Nghiên, “Thật là tối, tại sao lại hẹn ở đây?”
“Đi theo chị.”
Đặng Nghiên tiến lên thân thiết đưa tay bắt lên vai Hoắc Ly, đồng thời nháy mắt với Tống Giản, đâm lao thì phải theo lao, Tống Giản khẽ cắn môi, lấy ra khăn tay, từ phía sau bịp kín miệng mũi của Hoắc Ly, nhìn thấy thằng bé vùng vẫy trong chốc lát rồi dần dần an tĩnh lại, phỏng chừng là đã bị ngấm thuốc mê, lúc này mới buông tay, ôm lấy nó, theo Đặng Nghiên vào trong khoang thuyền.
“Meo meo!” Một bóng đen đột nhiên từ trong ba lô Hoắc Ly thoát ra, hai người đồng thời giật mình, thấy đó là một con mèo đen nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất, mắt mèo xanh thẳm đang âm thầm phát ra hào quang lạnh lẽo, Tống Giản trong lòng phát run, đang định đi bắt lấy con mèo thì lại bị Đặng Nghiên ngăn cản.
“Mèo để lát nữa tính, trước đem thằng nhóc này vào đã.”
Địa điểm Đặng Nghiên chọn chính là khoang thuyền chứa đồ chuyên để vật tư phục vụ khi cần thiết, bình thường sẽ dùng không đến, rất thích hợp để giấu người, hai người từ thang lầu đi vào cabin, nhìn đến tấm biển ‘không phận sự miễn vào’ đặt ngay trên cổng vào, Đặng Nghiên cười khẩy một tiếng, lấy một cái kẹp tăm, cho vào ở ổ khóa xoay vài cái, cửa liền mở ra, cô ta đã lăn lộn giang hồ từ nhỏ, loại kĩ xảo nhỏ này không làm khó được cô ta.
So với Tống Giản, Đặng Nghiên có vẻ lão luyện hơn, đi trước dẫn đường, xuống mấy tầng cầu thang, đi vào phòng chứa đồ, bên trong để các loại vật tư, tùy tiện chọn một góc nhỏ là có thể giấu được thằng nhóc.
“Đi sâu vào trong một chút nhìn xem thế nào.” Khoang rất lớn, Đặng Nghiên quyết định tìm vị trí tốt nhất, nơi này tựa hồ thường không có người đến, cô ta nhìn xung quanh, tiện tay đẩy một cánh cửa ở bên cạnh.
Bên trong một mảnh tối đen, Đặng Nghiên ấn công tắc đèn, ánh sáng rất yếu, hình như đây là gian đựng đồ lặt vặt, đi sâu vào bên trong, trước mặt lại xuất hiện một cánh cửa, trên cửa có khóa.
“Dựa vào, ở chỗ này còn bỏ khóa, nhất định có vấn đề.”
Đặng Nghiên mắng một câu, lại sử dựng tiểu xảo mở khoá của mình, chung quanh quá tối, Tống Giản có chút sợ hãi, bất quá vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Cô nói bên trong có thể dấu thứ gì quý báu hay không?”
“Nếu có thì tốt rồi, chúng ta có thể nhân cơ hội vơ vét thêm một khoản.”
Đặng Nghiên mở khoá tốn chút công phu, sau khi mở ra, cô ta tức giận đá văng cửa, cửa sắt bị va chạm phát ra tiếng vang nặng nề.
Hai người đi vào đi, không ngờ phát hiện bên trong đèn sáng, không gian rất lớn, thoang thoảng một thứ mùi lạ, hai bên đặt mấy cái tủ sắt lớn, phía trên có để mấy thứ đồ lặt vặt linh tinh, trên mặt đất ở ngay chính giữa có một cái hòm gỗ thật dài.
“Trong đó có thể bỏ vàng bạc châu báu không?” Tưởng tượng đến những tình tiết có trong phim ảnh, Tống Giản nổi lên lòng tham, đem Hoắc Ly ném tới một bên, định bước tới xem.
“Tôi khuyên anh tốt nhất không nên qua đó, đừng có ham muốn những thứ không về mình.”
Thấy Hoắc Ly vỗ vỗ mông, từ trên mặt đất đứng lên, Tống Giản bị hù dọa, “Mày tỉnh!”
“Tôi căn bản là không ngất.” Tiểu hồ ly trong mắt tràn đầy vẻ cười nhạo: “Tôi chỉ là muốn nhìn xem các ngươi muốn làm gì, không nghĩ tới các ngươi xấu xa như vậy, muốn bắt cóc tôi.” Nó dù ngốc, cũng đã có năm trăm năm đạo hạnh, huống chi bên người còn có Tiểu Bạch làm quân sư, ác nhân khí trọc (người ác khí đục) , nó ngay từ đầu liền ngửi ra được bọn họ không bình thường, cho nên mới nhận lời mời.
Thấy Hoắc Ly tỉnh, Đặng Nghiên biết không tốt, tiến lên muốn bắt lấy nó, ai ngờ trước mắt gió lạnh đột nhiên nổi lên, cô ta mới chớp mắt một cái mà đã không thấy Hoắc Ly đâu nữa, ngọn đèn trên đỉnh đầu bổng nhiên sáng rực lên phát ra tiếng roẹt roẹt, ánh đèn khi sáng khi tắt, giống như bị chập mạch, cảnh tượng diễn ra giống hệt như trong mấy bộ phim kinh dị.
Sau khi nhay nháy vài lần, đèn hoàn toàn tắt, cả phòng chìm vào bóng tối, cũng may Tống Giản mang theo đèn pin, bật sáng, đi bắt Hoắc Ly, lại phát hiện bốn phía căn bản không có bóng dáng của nó.
“Nó nhất định là trốn ở sau ngăn tủ, mau tìm!” Đặng Nghiên mới vừa rống xong, trong bóng đêm liền phát giác sau gáy lành lạnh, bị cái lông xù gì đó xẹt qua, một giọng nói âm trầm hỏi: “Ngươi đang tìm ta sao?”
“A!” Đặng Nghiên hoảng sợ kêu lên.
Cô ta từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, lá gan so với những cô gái bình thường lớn hơn rất nhiều, nhưng dù là như vậy, hiện tại cũng vô cùng sợ hãi, bởi vì cô ta dựa lưng vào tường, chung quanh lại không có gì để bấu víu, Hoắc Ly căn bản không có khả năng nói chuyện ở phía sau lưng cô ta được, trừ phi người nó lún vào ở trong tường.
Cô ta cuống quít lấy điện thoại cầm tay ra, mở ra chức năng chiếu sáng, lại vừa lúc nhìn thấy thân hình Tống Giản bay lên, vèo một cái ngã thật mạnh về phía sau, đèn pin tuột ra khỏi tay, giống như bị giựt dây lăn lăn về phía trước, một bàn chân nhỏ vươn ra, chặn nó lại, trong bóng đêm ánh mắt xanh thẳm sáng quắc của mèo nhìn chằm chằm cô ta.
“Huýt. . . . . . !”
Âm thanh lạnh lẽo chói tai vang lên, làm cho tim của Đặng Nghiên đập thình thịch, cô ta vốn rất cẩn thận, lúc vào đều đem cửa đóng lại, một con mèo nhỏ không có khả năng mở được cửa sắt nặng nề, lại càng không phát ra tiếng kêu quỷ dị âm ngoan như vậy.
Chớ chọc mèo đen, nó là hóa thân của tà ác và hắc ám, sẽ mang ngươi đi xuống địa ngục.
Tựa hồ đã từng nghe người ta nói qua, bất quá hiện tại Đặng Nghiên cũng không nghĩ nhiều được như vậy, phát khùng lên đem điện thoại ném về phía nó, mắng: “Con mèo chết tiệt, ta làm thịt ngươi!”
Tống Giản đứng lên, còn không có hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu thấy có một bóng đen ở ngay phía trước, lập tức tiến lên bắt người, Hoắc Ly lắc mình bỏ chạy, phòng khá lớn, còn có rất nhiều tủ, cho dù không cần pháp thuật cũng đủ để cho nó thoát thân, quẹo trái quẹo phải qua mấy chướng ngại vật, đang hăng say chạy trốn còn cảm thấy vui vẻ như chơi trò chơi thì cánh tay bị túm chặt, bị Đặng Nghiên bắt được.
“Tiểu quỷ chết tiệt, nhìn mày còn chạy đi đâu!” Đặng Nghiên rút dao từ trong túi quần, quát lạnh. Sự việc xảy ra ngoài dự kiến, chỉ có thể giết người diệt khẩu, đến lúc đó chỉ cần đem quăng xuống biển, là xong hết mọi chuyện, xui xẻo chính là tốn công sức cả một ngày, một phân tiền cũng chưa kiếm được.
“Này, các người làm thật à. . . . . .” Trực giác thuộc về động vật coi như không thoái hóa toàn bộ, Hoắc Ly ngửi ra được sát khí của Đặng Nghiên, mắt thấy dao đâm xuống, vội niệm chú thoát thân.
Tiểu quỷ đột nhiên biến mất ở trước mắt, Đặng Nghiên dọa ngây ngẩn cả người, Tống Giản càng kích động, thét to: “Đứa nhỏ này không phải người. . . . . .”
“Không thể để cho nó đi!”
Còn hơn sợ ma quỷ, Đặng Nghiên càng sợ hãi hình phạt sau khi mọi việc bại lộ, cắn răng đuổi theo, không ngờ cô ta lại hung ác như vậy, Hoắc Ly thật có chút sợ hãi, ở trong đống tủ trốn đông trốn tây, bên kia Tiểu Bạch cũng bị Tống Giản đuổi theo chạy khắp nơi, trong bóng đêm một người một mèo mệt mỏi, đồng thời chạy tới chỗ cái hòm gỗ dài kia, Hoắc Ly mới vừa bổ nhào vào trên quan tài, chợt nghe phía sau có người đuổi tới, nhưng lập tức bị gió lạnh cuốn đi.
Xoẹt xoẹt. . . . . .
Đèn nháy vài cái, lại lộ ra ánh sáng nhạt, nhưng ánh đèn vụt sáng vụt tối so với hoàn toàn tối đen càng đáng sợ hơn, Hoắc Ly vỗ vỗ lên trái tim đang đập loạn không ngừng, thở hổn hển, lại nhìn Tiểu Bạch cũng đang ghé vào trên quan thượng thở dốc.
“Cám ơn đã hỗ trợ.”
“Hử?” Tiểu Bạch cong cong lổ tai, không rõ.
Hoắc Ly quay đầu lại xem hai cái người đang té ngã trên mặt đất, hỏi: “Bọn họ không phải do ngươi tác pháp thu phục sao?”
“Không phải.” Nó chính là thừa dịp loạn ồn ào, dùng tiếng huýt gió để hù dọa mà thôi.
“Vậy ánh đèn này. . . . . .” Hoắc Ly lại nhìn ngọn đèn vụt tối vụt sáng trên đỉnh đầu, giọng nói run rẩy hỏi: “Cũng không phải ngươi làm?”
“Ta có thể làm những gì ngươi không phải đều biết rõ sao?” Tiểu Bạch tức giận liếc Hoắc Ly một cái, ánh mắt xẹt qua hòm gỗ, đột nhiên meo một tiếng, móng vuốt dùng sức chỉ về mặt hòm.
Hoắc Ly cúi đầu nhìn theo phương hướng Tiểu Bạch chỉ, ánh đèn lờ mờ, bất quá vẫn là có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt — nắp hòm một nửa là trong suốt, bên trong là cơ thể của một ông già đang nằm ngửa, khuôn mặt mập mạp, nhưng làn da xanh xao yếu ớt, Hoắc Ly thật cẩn thận cúi thấp đầu xem xét, mắt ông già đó đột nhiên mở to, nhìn không thấy tròng mắt, chỉ nhìn đến một vòng tròn trắng đục hung tợn trừng mắt nhìn nó, sau đó tay cũng giơ lên duỗi về phía trước.
“Quỷ nha!”
Hoắc Ly lá gan cũng nhỏ như dáng người của nó, sợ tới mức từ trên quan tài nhảy xuống, ôm đầu vọt ra bên ngoài. Tiểu Bạch rất muốn nói hồ ly tinh không cần phải sợ quỷ, còn chưa kịp nói ra, Hoắc Ly đã chạy không thấy bóng dáng. Nó quay đầu lại nhìn hòm gỗ to dài, người nọ đã đẩy nắp hòm ra, thẳng tắp ngồi dậy, động tác cũng hoàn toàn giống như cương thi chiếu trên TV.
Tiểu Bạch vội vàng chạy đuổi theo Hoắc Ly, Đặng Nghiên và Tống Giản mới vừa đứng lên, vừa lúc nhìn đến có người từ trong hòm gỗ đi ra, động tác cứng ngắc kia quỷ dị nói không nên lời, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Ly, da đầu hai người run lên, theo bản năng cũng chạy trốn, Đặng Nghiên thoáng chậm một bước, tay bị một bàn tay lạnh lẻo bắt lấy, mùi nước thuốc mãnh liệt truyền đến, cô ta nơm nớp lo sợ quay đầu lại, khi nhìn thấy đôi mắt trắng đục, sợ tới mức thét chói tai, cố dứt ra cái tay kia ra, chạy về phía cửa.
Đèn lại tắt, trong phòng lại lâm vào bóng tối, phía trước tựa hồ có những vật thể quỷ dị chặn đường, Đặng Nghiên chạy trốn rất khó khăn, thật vất vả theo trí nhớ chạy đến vị trí cánh cửa, vươn tay ra, chạm vào lại là tủ sắt lạnh như băng, cô ta luống cuống, kêu to: “Tống Giản, Tống Giản ngươi chết đi đâu rồi?”
Không có ai đáp lại, bốn phía là khoảng không tĩnh lặng đầy chết chóc, bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, cuốn theo mùi mặn của nước biển.
Két két. . . . . .
Âm thanh di chuyển chói tai vang lên, tủ sắt từ hai bên chậm rãi di động tới ngăn chặn đường trốn của Đặng Nghiên, cô ta bị kẹp ở giữa, nghe được phía sau có tiếng bước chân tập tễnh, chậm rãi tới gần, cô ta dùng sức lắc đầu, bắt buộc thuyết phục mình đây chỉ là ảo giác, nhưng sự thật đánh vỡ ảo tưởng của cô ta, cô ta nghe được tiếng sóng càng lúc càng rõ ràng dồn dập của thủy triều, lập tức cổ bị hai bàn tay lạnh như băng hung hăng bóp chặt. . . . . .
Nói đến chạy trốn, Hoắc Ly so với ai khác đều nhanh, lấy tốc độ thần tốc lẻn đến cửa, đẩy cửa ra, ôm lấy Tiểu Bạch bỏ chạy, giữa tình thế cấp bách ngay cả pháp thuật đều đã quên dùng, Tống Giản cũng chạy theo sau, nhưng rất nhanh phát hiện Đặng Nghiên không đuổi kịp, hắn do dự một chút, quay đầu, hành lang dài vắng lặng phía sau làm cho hắn đánh mất ý tưởng trở về cứu viện, xoay người lại tiếp tục chạy, trong lúc vội vàng hắn chạy về phương hướng trái ngược với Hoắc Ly.
Tống Giản một hơi chạy lên lầu, đi vào trên boong tàu, dựa vào mạn thuyền há mồm hô hấp, cảnh tượng vừa rồi thật sự rất khủng bố, làm cho hắn hiện tại nhớ đến còn không rét mà run, bình tĩnh lại, phát hiện đêm đã khuya, không trung có mưa bay lất phất, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng nhạc và tiếng cười nói, hết thảy đều rất yên bình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi vang lên lôi Tống Giản ra khỏi sự sợ hãi, đã quên chuyện mình tìm cách bắt cóc người khác, hắn một phen giữ chặt cánh tay đối phương, kêu lên: “Có quỷ, trên thuyền có quỷ!”
“Tiên sinh ngài uống say.”
“Ta căn bản không uống rượu! Là thật sự có quỷ, không, có lẽ là cương thi, ngay tại trong khoang thuyền chứa đồ, A. . . . . .” Lời giải thích vội vàng đột nhiên biến thành một tiếng kêu, bàn tay đối phương mà Tống Giản đang túm chặt nắm một con dao đâm thẳng vào ngực hắn, tàn nhẫn, một đao trí mạng.
Mắt lạnh nhìn Tống Giản ngã xuống, kẻ giết người thản nhiên nói: “Ngươi không nên nhiều chuyện như vậy.”
******
“Chủ nhân. . . . . .”
Có người ở bên tai gọi nhỏ, Trương Huyền mở mắt ra, chung quanh thực tối, Niếp Hành Phong không ở trong phòng, cậu mơ hồ nhìn thấy trước mắt có một đoàn khói đen, hai luồng sáng trắng di chuyển ở giữa làn khói, đến khi nhìn kỹ lại, đoàn khói đã biến mất.
Ngực khó chịu, Trương Huyền vội đứng lên chạy tới toilet nôn mửa một trận, nghĩ thầm say tàu thật sự là khổ, thuốc dởm của tên bác sĩ lang băm đưa cho cũng không thấy có tác dụng, cậu dùng nước súc miệng, trở lại trên giường đang muốn nằm xuống, chợt nghe bên ngoài có người kêu mình.
Thanh âm tựa hồ là từ nơi rất xa truyền đến, mơ mơ hồ hồ như là Niếp Hành Phong, Trương Huyền thần trí choáng váng, đến khi mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua một luồng sáng, hoảng hốt đứng lên, theo tiếng gọi đi ra ngoài, đi đến mạn thuyền ở đuôi boong tàu, xung quanh không có ai, hạt mưa lạnh như băng đánh vào trên mặt, làm cho cậu giật mình hoàn hồn.
Cậu sao lại ở chỗ này?
Trương Huyền mờ mịt nhìn xem bốn phía, bỗng nhiên nhìn đến có người nằm ở một bên đuôi mạn thuyền, trong không khí có mùi máu, không để cậu kịp phản ứng, phía sau đột nhiên vanh lên tiếng gió vun vút, lập tức cổ đau nhức, thần trí hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Sau một hồi lâu, bên tai xuất hiện tiếng kêu ồn ào sợ hãi đánh thức Trương Huyền, cố hết sức mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, thấp thoáng nhìn thấy trước mắt tụ tập rất nhiều người, trên tay mình nắm con dao tràn đầy máu tươi, còn có khuôn mặt kinh hoảng của Niếp Hành Phong.
“Chủ tịch, không phải tôi. . . . . .”, Còn chưa nói xong, cậu lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Đến lúc tỉnh lại đã nằm trên giường lớn ở trong phòng nghỉ, Niếp Hành Phong cùng Hoắc Ly và Tiểu Bạch ngồi ở bên giường, thấy cậu tỉnh lại, cùng nhau nhào tới.
“Cậu thế nào?”
“Không sao. . . . . .” Đầu vẫn choáng váng như cũ, toàn thân mệt mỏi, loại cảm giác này đối với Trương Huyền mà nói là cực kỳ xa lạ, xa lạ đến mức làm cho cậu sợ hãi, vội ngồi xuống, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tống Giản bị giết, bọn họ nói là do anh giết, còn muốn đem anh nhốt lại, Niếp đại ca không đồng ý, liền đưa anh về đây, hiện tại thuyền trưởng và bảo vệ vẫn còn ở bên ngoài.” Hoắc Ly nói.
Sau khi Trương Huyền té xỉu, có nhân viên phục vụ đi qua, phát hiện hai người ngã giữa vũng máu, lập tức báo cho thuyền trưởng Trần Dục, sau đó qua sự kiểm tra của bác sĩ Đỗ, chứng thật Tống Giản đã chết, Trương Huyền trên người có dính vết máu của Tống Giản, con dao nhỏ cậu nắm trong tay cũng trùng khớp với miệng vết thương trên người hắn, bảo vệ đề nghị giam cầm Trương Huyền, bị Niếp Hành Phong bác bỏ, cho nên bọn họ hiện tại đều canh giữ ở bên ngoài, chờ Trương Huyền tỉnh lại.
“Người không phải tôi giết.” Nếu cậu giết người nhất định sẽ làm sạch sẽ gọn gàng, làm sao ngoan ngoãn chờ người tới bắt được? Hung thủ làm như vậy quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của cậu.
“Tôi biết, may mà bác sĩ Đỗ giải vây cho cậu, nói với tình trạng thân thể cậu lúc đó hoàn toàn không có sức lực hành hung.” Niếp Hành Phong nói.
Lúc ấy nhìn thấy hiện trường giết người chỉ có thủy thủ và vài hành khách, tin tức tạm thời bị phong tỏa , bất quá Trần Dục yêu cầu giam giữ Trương Huyền, may là Bạch Tiên Khải trùng hợp đi qua, nói giúp cho Niếp Hành Phong, Bạch gia cùng tập đoàn Vạn Hoa có chút giao tình, Trần Dục không tiếp tục khó xử Niếp Hành Phong, có điều là Trương Huyền biết nhân tình này của bạch gia cũng không phải là dễ dàng hoàn trả lại, chiêu tài miêu sau này sẽ phải đau đầu rồi.
Niếp Hành Phong rót một cốc nước ấm cho Trương Huyền, chờ sắc mặt cậu đỡ hơn, mới hỏi: “Cậu sao lại lên boong tàu?”
Không đợi Trương Huyền trả lời, tiếng đập cửa vang lên, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đi vào, ông ta là thuyền trưởng Trần Dục, Ngụy Chính Nghĩa và bác sĩ Đỗ cũng đi theo sau.
“Mọi người tới vừa lúc, tôi phải nói rõ trước, tôi không có giết người, là có người hãm hại tôi!”
Trương Huyền đem những chuyện đã trải qua đơn giản kể lại, bất quá che giấu chuyện bị tiếng gọi mê hoặc, Trần Dục sau khi nghe xong, hỏi: “Cậu có nhìn rõ là ai đánh ngất cậu không?”
“Tôi nếu nhìn thấy, sớm đem hắn bắt đến đây, còn có thể ở trong này bị ông tra hỏi sao?” Trương Huyền phẫn nộ nói, ánh mắt Trần Dục làm cho cậu rất không thích, kia rõ ràng chính là ánh mắt nhìn kẻ trộm, bộ làm thuyền trưởng thì rất giỏi sao?
Bác sĩ Đỗ giúp Trương Huyền kiểm tra đơn giản một chút, lại lấy thuốc cho cậu, trước mắt bao người, Trương Huyền không có biện pháp, kiên trì uống, Bác sĩ Đỗ nói với Trần Dục: “Thân thể cậu ta rất yếu, để cho cậu ta nghỉ ngơi đi.”
Trần Dục đem ánh mắt chuyển hướng sang Niếp Hành Phong, nói: “Trên thuyền có hơn ba trăm hành khách, tôi không nghĩ bởi vì một người mà tạo thành sự hoang mang không đáng có, khi cần thiết tôi sẽ giam giữ cậu ta, xin Niếp tiên sinh hợp tác.”
Niếp Hành Phong từ chối cho ý kiến, còn thản nhiên nói: “Vẫn là chờ Đặng Nghiên tỉnh táo lại rồi nói sau.”
Đặng Nghiên?
Trương Huyền nghi hoặc xem Niếp Hành Phong, chờ Trần Dục và bác sĩ Đỗ đi rồi, vội hỏi: “Đặng Nghiên lại làm sao vậy?”
“Cô ta điên rồi.”
Đặng Nghiên là do một vị hành khách đi toilet phát hiện, lúc ấy cô ta thần trí đang ở trạng thái cực kỳ hỗn loạn, trốn ở trong toilet hì hì cười không ngừng, làmvị hành khách kia bị dọa cái chết khiếp, Trần Dục phái y tá chăm sóc cô ta, hy vọng sau khi cô ta tỉnh lại có thể nói ra tình hình thực tế.
“Sư phụ, người nói có thể là cái tên tội phạm trốn trại kia làm hay không? Vừa vặn thấy người xuất hiện, liền vu oan giá họa cho người?”
“Có lẽ.” Kỳ thật Trương Huyền biết không thể nào, là có người cố ý dẫn cậu đi ra ngoài, sau đó giá họa cho cậu, bất quá đồ đệ quá xúc động nhiệt huyết, có một số việc vẫn là biết ít một chút thì tốt hơn.
“Chủ tịch, anh đi đâu ?” Cậu hỏi Niếp Hành Phong.
“Đi tìm Tình Tình.”
Niếp Hành Phong rất hối hận mình đã rời đi vào lúc đó, trên thực tế anh căn bản không tìm được Phùng Tình Tình, căn phòng tập thể dục kia đêm nay không mở, ở đó không có ai, cho nên anh lại đi những phòng thể dục khác để tìm người, mất chút thời gian, nhưng tuyệt đối không vượt qua mười lăm phút đồng hồ, cho nên lúc anh vội vàng quay lại, phát hiện Trương Huyền gặp chuyện không may thì vô cùng kinh ngạc, lúc ấy kim đồng hồ chỉ hai giờ đêm, nói cách khác anh đã đi được hơn một tiếng.
“Anh lại xuyên qua .” Trương Huyền than thở, chỉ có một cách giải thích, đi sai thời không đối với Niếp Hành Phong mà nói đã thành thói quen, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Sư phụ, tôi đã nói chuyện về tội phạm với thuyền trưởng, ông ta đã đồng ý hỗ trợ điều tra, yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt không để cho người xấu có cơ hội giở trò!”
Vì bảo vệ Trương Huyền, Ngụy Chính Nghĩa tiết lộ thân phận cảnh sát, còn đưa ra đề nghị trở về địa điểm xuất phát, bất quá bị Trần Dục bác bỏ, nói bản thân không có quyền lực thay đổi hành trình, hiện tại là thời kỳ du lịch suy thoái, nếu trở về địa điểm xuất phát, đối với công ty mà nói không chỉ có tổn thất kinh tế, danh dự cũng sẽ chịu ảnh hưởng, ông ta kiên trì đem sự kiện áp chế xuống, cũng phụ trách an trí thi thể, còn thỉnh cầu Ngụy Chính Nghĩa mau chóng tra ra hung thủ, bảo đảm sự an toàn cho hành khách trên tàu.
“Gian thương!” Trương Huyền oán hận nói.
“Để tôi đi điều tra, tuy rằng trên thuyền có nhân viên bảo vệ nhưng mà không thể trông cậy gì được cả.”
Thấy Trương Huyền không sao, Ngụy Chính Nghĩa cáo từ, Niếp Hành Phong vội gọi cậu ta lại, “Đưa một khẩu súng của cậu cho tôi.”
“Cái gì?” Ngụy Chính Nghĩa bản năng sờ soạng thắt lưng, nói đùa, đây chính là thứ hành nghề của cậu, sao có thể tùy tiện tặng người?
“Tôi biết cậu luôn luôn mang theo hai cây súng trên người, hiện tại ta ngoài sáng địch trong tối, tôi cần vũ khí phòng thân.”
Niếp Hành Phong nói rất bình thản, nhưng trong lời nói biểu hiện rõ là mệnh lệnh, Ngụy Chính Nghĩa do dự một chút, thỏa hiệp, lấy súng ra vội đưa cho anh, “Chưa đến thời khắc mấu chốt thì đừng dùng, sư phụ bây giờ còn là người bị tình nghi, đừng hại tôi phạm sai lầm.”
Ngụy Chính Nghĩa đi rồi, Trương Huyền thực hâm mộ sờ sờ cây súng, bị Niếp Hành Phong đẩy ra, đem súng bỏ vào túi áo, hỏi Hoắc Ly, “Các ngươi sao lại biết Trương Huyền gặp chuyện không may?”
“Tống Giản là cương thi giết, em và Tiểu Bạch đều thấy được.” Kỳ thật Hoắc Ly ngay từ đầu đã nghĩ nói cho mọi người là cương thi giết người, bị Tiểu Bạch ngăn cản, hiện tại mọi người đi rồi, vì thế hai người ngươi một lời ta một lời đem phát hiện ở khoang thuyền chứa đồ nói ra.
“Các ngươi xác định là cương thi?”
Hoắc Ly lập tức gật đầu, bị Tiểu Bạch đạp một cái, giải thích: “Có lẽ là người.”
Người nọ trên người không có tử khí, bộ dáng nhiều nhất là có chút đáng sợ, bất quá lúc ấy nó chạy đi theo Hoắc Ly, cũng không thấy rõ ràng, không dám khẳng định, vốn muốn đi tìm Trương Huyền hỏi, ai ngờ liền phát hiện cậu xảy ra chuyện.
Xem ra là có người dấu quái vật ở khoang thuyền, thấy Tống Giản phát hiện , liền giết hắn diệt khẩu, Đặng Nghiên cũng bị sợ tới mức tinh thần thất thường, người có năng lực giấu người ở khoang thuyền chứa đồ dưới tầng thấp nhất không nhiều lắm, đáng giá hoài nghi nhất chính là. . . . . .
“Trần Dục!” Trương Huyền kêu lên.
“Khi Tống Giản bị giết Trần Dục đang đọc diễn văn ở vũ hội, rất nhiều người đều có thể làm chứng.” Điểm này Niếp Hành Phong cũng đã nghĩ tới, bất quá Trần Dục không có thời gian giết người.
“Thì phải là đồng bọn làm, lái chính, phó nhì, thủy thủ, những người này đều có có thể.” Trương Huyền nói.
“Kỳ thật, ta cảm thấy kỳ quái ở chỗ, tại sao hung thủ muốn đem một khối cương thi hoặc quái vật giấu ở trong thuyền đi ra biển?” Tiểu Bạch hỏi.
Hoắc Ly lập tức nói tiếp, “Rất đơn giản a, giết người hủy xác, ném xuống biển sẽ không có ai biết.”
Niếp Hành Phong lắc đầu, hủy thi diệt tích có rất nhiều biện pháp, cho dù quăng xuống biển cũng sẽ không lựa chọn tàu biển chở khách, nhiều người nhiều mắt, rất dễ dàng bại lộ, cho nên hung thủ nhất định có mục đích khác, mới đành phải lựa chọn thuyền cỡ lớn.
“Anh Hành Phong, đã xảy ra chuyện, anh mau tới!”
Bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của Phùng Tình Tình, Niếp Hành Phong vội hỏi: “Em ở đâu?”
“Phòng tập thể dục ở cuối lầu ba.”
“Anh lập tức đến ngay!”
Niếp Hành Phong đóng di động đi ra, thấy Trương Huyền đang ngủ ngon lành, liền dịch chăn lên cho cậu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Mình đi nhanh rồi quay về, hẳn là không có việc gì, anh trong lòng nghĩ như vậy.
Trên boong tàu ánh đèn sáng lạn, Niếp Hành Phong trèo lên cầu thang vội vàng chạy lên tầng trên, đối diện có hai người đi tới, nhìn thấy anh, lập tức tránh vào chỗ tối, chờ anh đi xa mới đi ra.
“Là người nhà của đứa nhỏ kia.” Đặng Nghiên nhỏ giọng nói.
“Cô xác định thằng nhóc kia sẽ đến?”
“Đương nhiên, lừa nó rất đơn giản, chờ nó tới gần, anh lập tức động thủ.”
Kẻ có tiền đều rất ngu ngốc, chỉ nhìn một tên đơn thuần như Tống Giản là biết. Cô ta nói với Hoắc Ly cô ta biết ảo thuật, nhưng chỉ có thể nói cho một mình nó, thằng nhóc kia liền dao động, đáp ứng buổi tối đến tìm cô ta, còn cam đoan không nói cho người khác, cho nên Đặng Nghiên rất có tin tưởng.
Tiền đều tiêu hết, đương nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, Đặng Nghiên cảm thấy được chiêu bắt cóc này là thực dụng nhất, khoang thuyền tàu chở khách cấu tạo rườm rà, dễ dàng giấu người, rồi bảo người nhà Hoắc Ly đem tiền chuộc gửi đến tài khoản do cô ta chỉ định, chờ bạn của cô ta cầm được tiền trong tay, liền giết người diệt khẩu, Hoắc Ly đã nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, không thể lưu lại, ở trên biển hủy thi diệt tích rất đơn giản, chính là cô ta không nói điều này với Tống Giản.
“Cô xác định là không bị phát hiện chứ?” Tống Giản diện mạo thô kệch, kỳ thật lá gan cũng không lớn, chuyện sắp xảy ra làm hắn có chút sợ hãi.
“Vũ hội đã bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều đi chơi tham gia các chương trình, không ai nhìn thấy đâu, suỵt, đến rồi!”
Ngọn đèn nhàn nhạt ở trên boong tàu chiếu xuống bóng dáng nho nhỏ, là Hoắc Ly, lưng còn đeo một cái ba lô loại nhỏ nhẹ nhàng tiện lợi, vội vàng chạy tới, bên mép mạn thuyền rất tối, nó nhìn trái nhìn phải, hỏi Đặng Nghiên, “Thật là tối, tại sao lại hẹn ở đây?”
“Đi theo chị.”
Đặng Nghiên tiến lên thân thiết đưa tay bắt lên vai Hoắc Ly, đồng thời nháy mắt với Tống Giản, đâm lao thì phải theo lao, Tống Giản khẽ cắn môi, lấy ra khăn tay, từ phía sau bịp kín miệng mũi của Hoắc Ly, nhìn thấy thằng bé vùng vẫy trong chốc lát rồi dần dần an tĩnh lại, phỏng chừng là đã bị ngấm thuốc mê, lúc này mới buông tay, ôm lấy nó, theo Đặng Nghiên vào trong khoang thuyền.
“Meo meo!” Một bóng đen đột nhiên từ trong ba lô Hoắc Ly thoát ra, hai người đồng thời giật mình, thấy đó là một con mèo đen nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất, mắt mèo xanh thẳm đang âm thầm phát ra hào quang lạnh lẽo, Tống Giản trong lòng phát run, đang định đi bắt lấy con mèo thì lại bị Đặng Nghiên ngăn cản.
“Mèo để lát nữa tính, trước đem thằng nhóc này vào đã.”
Địa điểm Đặng Nghiên chọn chính là khoang thuyền chứa đồ chuyên để vật tư phục vụ khi cần thiết, bình thường sẽ dùng không đến, rất thích hợp để giấu người, hai người từ thang lầu đi vào cabin, nhìn đến tấm biển ‘không phận sự miễn vào’ đặt ngay trên cổng vào, Đặng Nghiên cười khẩy một tiếng, lấy một cái kẹp tăm, cho vào ở ổ khóa xoay vài cái, cửa liền mở ra, cô ta đã lăn lộn giang hồ từ nhỏ, loại kĩ xảo nhỏ này không làm khó được cô ta.
So với Tống Giản, Đặng Nghiên có vẻ lão luyện hơn, đi trước dẫn đường, xuống mấy tầng cầu thang, đi vào phòng chứa đồ, bên trong để các loại vật tư, tùy tiện chọn một góc nhỏ là có thể giấu được thằng nhóc.
“Đi sâu vào trong một chút nhìn xem thế nào.” Khoang rất lớn, Đặng Nghiên quyết định tìm vị trí tốt nhất, nơi này tựa hồ thường không có người đến, cô ta nhìn xung quanh, tiện tay đẩy một cánh cửa ở bên cạnh.
Bên trong một mảnh tối đen, Đặng Nghiên ấn công tắc đèn, ánh sáng rất yếu, hình như đây là gian đựng đồ lặt vặt, đi sâu vào bên trong, trước mặt lại xuất hiện một cánh cửa, trên cửa có khóa.
“Dựa vào, ở chỗ này còn bỏ khóa, nhất định có vấn đề.”
Đặng Nghiên mắng một câu, lại sử dựng tiểu xảo mở khoá của mình, chung quanh quá tối, Tống Giản có chút sợ hãi, bất quá vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Cô nói bên trong có thể dấu thứ gì quý báu hay không?”
“Nếu có thì tốt rồi, chúng ta có thể nhân cơ hội vơ vét thêm một khoản.”
Đặng Nghiên mở khoá tốn chút công phu, sau khi mở ra, cô ta tức giận đá văng cửa, cửa sắt bị va chạm phát ra tiếng vang nặng nề.
Hai người đi vào đi, không ngờ phát hiện bên trong đèn sáng, không gian rất lớn, thoang thoảng một thứ mùi lạ, hai bên đặt mấy cái tủ sắt lớn, phía trên có để mấy thứ đồ lặt vặt linh tinh, trên mặt đất ở ngay chính giữa có một cái hòm gỗ thật dài.
“Trong đó có thể bỏ vàng bạc châu báu không?” Tưởng tượng đến những tình tiết có trong phim ảnh, Tống Giản nổi lên lòng tham, đem Hoắc Ly ném tới một bên, định bước tới xem.
“Tôi khuyên anh tốt nhất không nên qua đó, đừng có ham muốn những thứ không về mình.”
Thấy Hoắc Ly vỗ vỗ mông, từ trên mặt đất đứng lên, Tống Giản bị hù dọa, “Mày tỉnh!”
“Tôi căn bản là không ngất.” Tiểu hồ ly trong mắt tràn đầy vẻ cười nhạo: “Tôi chỉ là muốn nhìn xem các ngươi muốn làm gì, không nghĩ tới các ngươi xấu xa như vậy, muốn bắt cóc tôi.” Nó dù ngốc, cũng đã có năm trăm năm đạo hạnh, huống chi bên người còn có Tiểu Bạch làm quân sư, ác nhân khí trọc (người ác khí đục) , nó ngay từ đầu liền ngửi ra được bọn họ không bình thường, cho nên mới nhận lời mời.
Thấy Hoắc Ly tỉnh, Đặng Nghiên biết không tốt, tiến lên muốn bắt lấy nó, ai ngờ trước mắt gió lạnh đột nhiên nổi lên, cô ta mới chớp mắt một cái mà đã không thấy Hoắc Ly đâu nữa, ngọn đèn trên đỉnh đầu bổng nhiên sáng rực lên phát ra tiếng roẹt roẹt, ánh đèn khi sáng khi tắt, giống như bị chập mạch, cảnh tượng diễn ra giống hệt như trong mấy bộ phim kinh dị.
Sau khi nhay nháy vài lần, đèn hoàn toàn tắt, cả phòng chìm vào bóng tối, cũng may Tống Giản mang theo đèn pin, bật sáng, đi bắt Hoắc Ly, lại phát hiện bốn phía căn bản không có bóng dáng của nó.
“Nó nhất định là trốn ở sau ngăn tủ, mau tìm!” Đặng Nghiên mới vừa rống xong, trong bóng đêm liền phát giác sau gáy lành lạnh, bị cái lông xù gì đó xẹt qua, một giọng nói âm trầm hỏi: “Ngươi đang tìm ta sao?”
“A!” Đặng Nghiên hoảng sợ kêu lên.
Cô ta từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, lá gan so với những cô gái bình thường lớn hơn rất nhiều, nhưng dù là như vậy, hiện tại cũng vô cùng sợ hãi, bởi vì cô ta dựa lưng vào tường, chung quanh lại không có gì để bấu víu, Hoắc Ly căn bản không có khả năng nói chuyện ở phía sau lưng cô ta được, trừ phi người nó lún vào ở trong tường.
Cô ta cuống quít lấy điện thoại cầm tay ra, mở ra chức năng chiếu sáng, lại vừa lúc nhìn thấy thân hình Tống Giản bay lên, vèo một cái ngã thật mạnh về phía sau, đèn pin tuột ra khỏi tay, giống như bị giựt dây lăn lăn về phía trước, một bàn chân nhỏ vươn ra, chặn nó lại, trong bóng đêm ánh mắt xanh thẳm sáng quắc của mèo nhìn chằm chằm cô ta.
“Huýt. . . . . . !”
Âm thanh lạnh lẽo chói tai vang lên, làm cho tim của Đặng Nghiên đập thình thịch, cô ta vốn rất cẩn thận, lúc vào đều đem cửa đóng lại, một con mèo nhỏ không có khả năng mở được cửa sắt nặng nề, lại càng không phát ra tiếng kêu quỷ dị âm ngoan như vậy.
Chớ chọc mèo đen, nó là hóa thân của tà ác và hắc ám, sẽ mang ngươi đi xuống địa ngục.
Tựa hồ đã từng nghe người ta nói qua, bất quá hiện tại Đặng Nghiên cũng không nghĩ nhiều được như vậy, phát khùng lên đem điện thoại ném về phía nó, mắng: “Con mèo chết tiệt, ta làm thịt ngươi!”
Tống Giản đứng lên, còn không có hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu thấy có một bóng đen ở ngay phía trước, lập tức tiến lên bắt người, Hoắc Ly lắc mình bỏ chạy, phòng khá lớn, còn có rất nhiều tủ, cho dù không cần pháp thuật cũng đủ để cho nó thoát thân, quẹo trái quẹo phải qua mấy chướng ngại vật, đang hăng say chạy trốn còn cảm thấy vui vẻ như chơi trò chơi thì cánh tay bị túm chặt, bị Đặng Nghiên bắt được.
“Tiểu quỷ chết tiệt, nhìn mày còn chạy đi đâu!” Đặng Nghiên rút dao từ trong túi quần, quát lạnh. Sự việc xảy ra ngoài dự kiến, chỉ có thể giết người diệt khẩu, đến lúc đó chỉ cần đem quăng xuống biển, là xong hết mọi chuyện, xui xẻo chính là tốn công sức cả một ngày, một phân tiền cũng chưa kiếm được.
“Này, các người làm thật à. . . . . .” Trực giác thuộc về động vật coi như không thoái hóa toàn bộ, Hoắc Ly ngửi ra được sát khí của Đặng Nghiên, mắt thấy dao đâm xuống, vội niệm chú thoát thân.
Tiểu quỷ đột nhiên biến mất ở trước mắt, Đặng Nghiên dọa ngây ngẩn cả người, Tống Giản càng kích động, thét to: “Đứa nhỏ này không phải người. . . . . .”
“Không thể để cho nó đi!”
Còn hơn sợ ma quỷ, Đặng Nghiên càng sợ hãi hình phạt sau khi mọi việc bại lộ, cắn răng đuổi theo, không ngờ cô ta lại hung ác như vậy, Hoắc Ly thật có chút sợ hãi, ở trong đống tủ trốn đông trốn tây, bên kia Tiểu Bạch cũng bị Tống Giản đuổi theo chạy khắp nơi, trong bóng đêm một người một mèo mệt mỏi, đồng thời chạy tới chỗ cái hòm gỗ dài kia, Hoắc Ly mới vừa bổ nhào vào trên quan tài, chợt nghe phía sau có người đuổi tới, nhưng lập tức bị gió lạnh cuốn đi.
Xoẹt xoẹt. . . . . .
Đèn nháy vài cái, lại lộ ra ánh sáng nhạt, nhưng ánh đèn vụt sáng vụt tối so với hoàn toàn tối đen càng đáng sợ hơn, Hoắc Ly vỗ vỗ lên trái tim đang đập loạn không ngừng, thở hổn hển, lại nhìn Tiểu Bạch cũng đang ghé vào trên quan thượng thở dốc.
“Cám ơn đã hỗ trợ.”
“Hử?” Tiểu Bạch cong cong lổ tai, không rõ.
Hoắc Ly quay đầu lại xem hai cái người đang té ngã trên mặt đất, hỏi: “Bọn họ không phải do ngươi tác pháp thu phục sao?”
“Không phải.” Nó chính là thừa dịp loạn ồn ào, dùng tiếng huýt gió để hù dọa mà thôi.
“Vậy ánh đèn này. . . . . .” Hoắc Ly lại nhìn ngọn đèn vụt tối vụt sáng trên đỉnh đầu, giọng nói run rẩy hỏi: “Cũng không phải ngươi làm?”
“Ta có thể làm những gì ngươi không phải đều biết rõ sao?” Tiểu Bạch tức giận liếc Hoắc Ly một cái, ánh mắt xẹt qua hòm gỗ, đột nhiên meo một tiếng, móng vuốt dùng sức chỉ về mặt hòm.
Hoắc Ly cúi đầu nhìn theo phương hướng Tiểu Bạch chỉ, ánh đèn lờ mờ, bất quá vẫn là có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt — nắp hòm một nửa là trong suốt, bên trong là cơ thể của một ông già đang nằm ngửa, khuôn mặt mập mạp, nhưng làn da xanh xao yếu ớt, Hoắc Ly thật cẩn thận cúi thấp đầu xem xét, mắt ông già đó đột nhiên mở to, nhìn không thấy tròng mắt, chỉ nhìn đến một vòng tròn trắng đục hung tợn trừng mắt nhìn nó, sau đó tay cũng giơ lên duỗi về phía trước.
“Quỷ nha!”
Hoắc Ly lá gan cũng nhỏ như dáng người của nó, sợ tới mức từ trên quan tài nhảy xuống, ôm đầu vọt ra bên ngoài. Tiểu Bạch rất muốn nói hồ ly tinh không cần phải sợ quỷ, còn chưa kịp nói ra, Hoắc Ly đã chạy không thấy bóng dáng. Nó quay đầu lại nhìn hòm gỗ to dài, người nọ đã đẩy nắp hòm ra, thẳng tắp ngồi dậy, động tác cũng hoàn toàn giống như cương thi chiếu trên TV.
Tiểu Bạch vội vàng chạy đuổi theo Hoắc Ly, Đặng Nghiên và Tống Giản mới vừa đứng lên, vừa lúc nhìn đến có người từ trong hòm gỗ đi ra, động tác cứng ngắc kia quỷ dị nói không nên lời, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Ly, da đầu hai người run lên, theo bản năng cũng chạy trốn, Đặng Nghiên thoáng chậm một bước, tay bị một bàn tay lạnh lẻo bắt lấy, mùi nước thuốc mãnh liệt truyền đến, cô ta nơm nớp lo sợ quay đầu lại, khi nhìn thấy đôi mắt trắng đục, sợ tới mức thét chói tai, cố dứt ra cái tay kia ra, chạy về phía cửa.
Đèn lại tắt, trong phòng lại lâm vào bóng tối, phía trước tựa hồ có những vật thể quỷ dị chặn đường, Đặng Nghiên chạy trốn rất khó khăn, thật vất vả theo trí nhớ chạy đến vị trí cánh cửa, vươn tay ra, chạm vào lại là tủ sắt lạnh như băng, cô ta luống cuống, kêu to: “Tống Giản, Tống Giản ngươi chết đi đâu rồi?”
Không có ai đáp lại, bốn phía là khoảng không tĩnh lặng đầy chết chóc, bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, cuốn theo mùi mặn của nước biển.
Két két. . . . . .
Âm thanh di chuyển chói tai vang lên, tủ sắt từ hai bên chậm rãi di động tới ngăn chặn đường trốn của Đặng Nghiên, cô ta bị kẹp ở giữa, nghe được phía sau có tiếng bước chân tập tễnh, chậm rãi tới gần, cô ta dùng sức lắc đầu, bắt buộc thuyết phục mình đây chỉ là ảo giác, nhưng sự thật đánh vỡ ảo tưởng của cô ta, cô ta nghe được tiếng sóng càng lúc càng rõ ràng dồn dập của thủy triều, lập tức cổ bị hai bàn tay lạnh như băng hung hăng bóp chặt. . . . . .
Nói đến chạy trốn, Hoắc Ly so với ai khác đều nhanh, lấy tốc độ thần tốc lẻn đến cửa, đẩy cửa ra, ôm lấy Tiểu Bạch bỏ chạy, giữa tình thế cấp bách ngay cả pháp thuật đều đã quên dùng, Tống Giản cũng chạy theo sau, nhưng rất nhanh phát hiện Đặng Nghiên không đuổi kịp, hắn do dự một chút, quay đầu, hành lang dài vắng lặng phía sau làm cho hắn đánh mất ý tưởng trở về cứu viện, xoay người lại tiếp tục chạy, trong lúc vội vàng hắn chạy về phương hướng trái ngược với Hoắc Ly.
Tống Giản một hơi chạy lên lầu, đi vào trên boong tàu, dựa vào mạn thuyền há mồm hô hấp, cảnh tượng vừa rồi thật sự rất khủng bố, làm cho hắn hiện tại nhớ đến còn không rét mà run, bình tĩnh lại, phát hiện đêm đã khuya, không trung có mưa bay lất phất, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng nhạc và tiếng cười nói, hết thảy đều rất yên bình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi vang lên lôi Tống Giản ra khỏi sự sợ hãi, đã quên chuyện mình tìm cách bắt cóc người khác, hắn một phen giữ chặt cánh tay đối phương, kêu lên: “Có quỷ, trên thuyền có quỷ!”
“Tiên sinh ngài uống say.”
“Ta căn bản không uống rượu! Là thật sự có quỷ, không, có lẽ là cương thi, ngay tại trong khoang thuyền chứa đồ, A. . . . . .” Lời giải thích vội vàng đột nhiên biến thành một tiếng kêu, bàn tay đối phương mà Tống Giản đang túm chặt nắm một con dao đâm thẳng vào ngực hắn, tàn nhẫn, một đao trí mạng.
Mắt lạnh nhìn Tống Giản ngã xuống, kẻ giết người thản nhiên nói: “Ngươi không nên nhiều chuyện như vậy.”
******
“Chủ nhân. . . . . .”
Có người ở bên tai gọi nhỏ, Trương Huyền mở mắt ra, chung quanh thực tối, Niếp Hành Phong không ở trong phòng, cậu mơ hồ nhìn thấy trước mắt có một đoàn khói đen, hai luồng sáng trắng di chuyển ở giữa làn khói, đến khi nhìn kỹ lại, đoàn khói đã biến mất.
Ngực khó chịu, Trương Huyền vội đứng lên chạy tới toilet nôn mửa một trận, nghĩ thầm say tàu thật sự là khổ, thuốc dởm của tên bác sĩ lang băm đưa cho cũng không thấy có tác dụng, cậu dùng nước súc miệng, trở lại trên giường đang muốn nằm xuống, chợt nghe bên ngoài có người kêu mình.
Thanh âm tựa hồ là từ nơi rất xa truyền đến, mơ mơ hồ hồ như là Niếp Hành Phong, Trương Huyền thần trí choáng váng, đến khi mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua một luồng sáng, hoảng hốt đứng lên, theo tiếng gọi đi ra ngoài, đi đến mạn thuyền ở đuôi boong tàu, xung quanh không có ai, hạt mưa lạnh như băng đánh vào trên mặt, làm cho cậu giật mình hoàn hồn.
Cậu sao lại ở chỗ này?
Trương Huyền mờ mịt nhìn xem bốn phía, bỗng nhiên nhìn đến có người nằm ở một bên đuôi mạn thuyền, trong không khí có mùi máu, không để cậu kịp phản ứng, phía sau đột nhiên vanh lên tiếng gió vun vút, lập tức cổ đau nhức, thần trí hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Sau một hồi lâu, bên tai xuất hiện tiếng kêu ồn ào sợ hãi đánh thức Trương Huyền, cố hết sức mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, thấp thoáng nhìn thấy trước mắt tụ tập rất nhiều người, trên tay mình nắm con dao tràn đầy máu tươi, còn có khuôn mặt kinh hoảng của Niếp Hành Phong.
“Chủ tịch, không phải tôi. . . . . .”, Còn chưa nói xong, cậu lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Đến lúc tỉnh lại đã nằm trên giường lớn ở trong phòng nghỉ, Niếp Hành Phong cùng Hoắc Ly và Tiểu Bạch ngồi ở bên giường, thấy cậu tỉnh lại, cùng nhau nhào tới.
“Cậu thế nào?”
“Không sao. . . . . .” Đầu vẫn choáng váng như cũ, toàn thân mệt mỏi, loại cảm giác này đối với Trương Huyền mà nói là cực kỳ xa lạ, xa lạ đến mức làm cho cậu sợ hãi, vội ngồi xuống, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tống Giản bị giết, bọn họ nói là do anh giết, còn muốn đem anh nhốt lại, Niếp đại ca không đồng ý, liền đưa anh về đây, hiện tại thuyền trưởng và bảo vệ vẫn còn ở bên ngoài.” Hoắc Ly nói.
Sau khi Trương Huyền té xỉu, có nhân viên phục vụ đi qua, phát hiện hai người ngã giữa vũng máu, lập tức báo cho thuyền trưởng Trần Dục, sau đó qua sự kiểm tra của bác sĩ Đỗ, chứng thật Tống Giản đã chết, Trương Huyền trên người có dính vết máu của Tống Giản, con dao nhỏ cậu nắm trong tay cũng trùng khớp với miệng vết thương trên người hắn, bảo vệ đề nghị giam cầm Trương Huyền, bị Niếp Hành Phong bác bỏ, cho nên bọn họ hiện tại đều canh giữ ở bên ngoài, chờ Trương Huyền tỉnh lại.
“Người không phải tôi giết.” Nếu cậu giết người nhất định sẽ làm sạch sẽ gọn gàng, làm sao ngoan ngoãn chờ người tới bắt được? Hung thủ làm như vậy quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của cậu.
“Tôi biết, may mà bác sĩ Đỗ giải vây cho cậu, nói với tình trạng thân thể cậu lúc đó hoàn toàn không có sức lực hành hung.” Niếp Hành Phong nói.
Lúc ấy nhìn thấy hiện trường giết người chỉ có thủy thủ và vài hành khách, tin tức tạm thời bị phong tỏa , bất quá Trần Dục yêu cầu giam giữ Trương Huyền, may là Bạch Tiên Khải trùng hợp đi qua, nói giúp cho Niếp Hành Phong, Bạch gia cùng tập đoàn Vạn Hoa có chút giao tình, Trần Dục không tiếp tục khó xử Niếp Hành Phong, có điều là Trương Huyền biết nhân tình này của bạch gia cũng không phải là dễ dàng hoàn trả lại, chiêu tài miêu sau này sẽ phải đau đầu rồi.
Niếp Hành Phong rót một cốc nước ấm cho Trương Huyền, chờ sắc mặt cậu đỡ hơn, mới hỏi: “Cậu sao lại lên boong tàu?”
Không đợi Trương Huyền trả lời, tiếng đập cửa vang lên, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đi vào, ông ta là thuyền trưởng Trần Dục, Ngụy Chính Nghĩa và bác sĩ Đỗ cũng đi theo sau.
“Mọi người tới vừa lúc, tôi phải nói rõ trước, tôi không có giết người, là có người hãm hại tôi!”
Trương Huyền đem những chuyện đã trải qua đơn giản kể lại, bất quá che giấu chuyện bị tiếng gọi mê hoặc, Trần Dục sau khi nghe xong, hỏi: “Cậu có nhìn rõ là ai đánh ngất cậu không?”
“Tôi nếu nhìn thấy, sớm đem hắn bắt đến đây, còn có thể ở trong này bị ông tra hỏi sao?” Trương Huyền phẫn nộ nói, ánh mắt Trần Dục làm cho cậu rất không thích, kia rõ ràng chính là ánh mắt nhìn kẻ trộm, bộ làm thuyền trưởng thì rất giỏi sao?
Bác sĩ Đỗ giúp Trương Huyền kiểm tra đơn giản một chút, lại lấy thuốc cho cậu, trước mắt bao người, Trương Huyền không có biện pháp, kiên trì uống, Bác sĩ Đỗ nói với Trần Dục: “Thân thể cậu ta rất yếu, để cho cậu ta nghỉ ngơi đi.”
Trần Dục đem ánh mắt chuyển hướng sang Niếp Hành Phong, nói: “Trên thuyền có hơn ba trăm hành khách, tôi không nghĩ bởi vì một người mà tạo thành sự hoang mang không đáng có, khi cần thiết tôi sẽ giam giữ cậu ta, xin Niếp tiên sinh hợp tác.”
Niếp Hành Phong từ chối cho ý kiến, còn thản nhiên nói: “Vẫn là chờ Đặng Nghiên tỉnh táo lại rồi nói sau.”
Đặng Nghiên?
Trương Huyền nghi hoặc xem Niếp Hành Phong, chờ Trần Dục và bác sĩ Đỗ đi rồi, vội hỏi: “Đặng Nghiên lại làm sao vậy?”
“Cô ta điên rồi.”
Đặng Nghiên là do một vị hành khách đi toilet phát hiện, lúc ấy cô ta thần trí đang ở trạng thái cực kỳ hỗn loạn, trốn ở trong toilet hì hì cười không ngừng, làmvị hành khách kia bị dọa cái chết khiếp, Trần Dục phái y tá chăm sóc cô ta, hy vọng sau khi cô ta tỉnh lại có thể nói ra tình hình thực tế.
“Sư phụ, người nói có thể là cái tên tội phạm trốn trại kia làm hay không? Vừa vặn thấy người xuất hiện, liền vu oan giá họa cho người?”
“Có lẽ.” Kỳ thật Trương Huyền biết không thể nào, là có người cố ý dẫn cậu đi ra ngoài, sau đó giá họa cho cậu, bất quá đồ đệ quá xúc động nhiệt huyết, có một số việc vẫn là biết ít một chút thì tốt hơn.
“Chủ tịch, anh đi đâu ?” Cậu hỏi Niếp Hành Phong.
“Đi tìm Tình Tình.”
Niếp Hành Phong rất hối hận mình đã rời đi vào lúc đó, trên thực tế anh căn bản không tìm được Phùng Tình Tình, căn phòng tập thể dục kia đêm nay không mở, ở đó không có ai, cho nên anh lại đi những phòng thể dục khác để tìm người, mất chút thời gian, nhưng tuyệt đối không vượt qua mười lăm phút đồng hồ, cho nên lúc anh vội vàng quay lại, phát hiện Trương Huyền gặp chuyện không may thì vô cùng kinh ngạc, lúc ấy kim đồng hồ chỉ hai giờ đêm, nói cách khác anh đã đi được hơn một tiếng.
“Anh lại xuyên qua .” Trương Huyền than thở, chỉ có một cách giải thích, đi sai thời không đối với Niếp Hành Phong mà nói đã thành thói quen, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Sư phụ, tôi đã nói chuyện về tội phạm với thuyền trưởng, ông ta đã đồng ý hỗ trợ điều tra, yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt không để cho người xấu có cơ hội giở trò!”
Vì bảo vệ Trương Huyền, Ngụy Chính Nghĩa tiết lộ thân phận cảnh sát, còn đưa ra đề nghị trở về địa điểm xuất phát, bất quá bị Trần Dục bác bỏ, nói bản thân không có quyền lực thay đổi hành trình, hiện tại là thời kỳ du lịch suy thoái, nếu trở về địa điểm xuất phát, đối với công ty mà nói không chỉ có tổn thất kinh tế, danh dự cũng sẽ chịu ảnh hưởng, ông ta kiên trì đem sự kiện áp chế xuống, cũng phụ trách an trí thi thể, còn thỉnh cầu Ngụy Chính Nghĩa mau chóng tra ra hung thủ, bảo đảm sự an toàn cho hành khách trên tàu.
“Gian thương!” Trương Huyền oán hận nói.
“Để tôi đi điều tra, tuy rằng trên thuyền có nhân viên bảo vệ nhưng mà không thể trông cậy gì được cả.”
Thấy Trương Huyền không sao, Ngụy Chính Nghĩa cáo từ, Niếp Hành Phong vội gọi cậu ta lại, “Đưa một khẩu súng của cậu cho tôi.”
“Cái gì?” Ngụy Chính Nghĩa bản năng sờ soạng thắt lưng, nói đùa, đây chính là thứ hành nghề của cậu, sao có thể tùy tiện tặng người?
“Tôi biết cậu luôn luôn mang theo hai cây súng trên người, hiện tại ta ngoài sáng địch trong tối, tôi cần vũ khí phòng thân.”
Niếp Hành Phong nói rất bình thản, nhưng trong lời nói biểu hiện rõ là mệnh lệnh, Ngụy Chính Nghĩa do dự một chút, thỏa hiệp, lấy súng ra vội đưa cho anh, “Chưa đến thời khắc mấu chốt thì đừng dùng, sư phụ bây giờ còn là người bị tình nghi, đừng hại tôi phạm sai lầm.”
Ngụy Chính Nghĩa đi rồi, Trương Huyền thực hâm mộ sờ sờ cây súng, bị Niếp Hành Phong đẩy ra, đem súng bỏ vào túi áo, hỏi Hoắc Ly, “Các ngươi sao lại biết Trương Huyền gặp chuyện không may?”
“Tống Giản là cương thi giết, em và Tiểu Bạch đều thấy được.” Kỳ thật Hoắc Ly ngay từ đầu đã nghĩ nói cho mọi người là cương thi giết người, bị Tiểu Bạch ngăn cản, hiện tại mọi người đi rồi, vì thế hai người ngươi một lời ta một lời đem phát hiện ở khoang thuyền chứa đồ nói ra.
“Các ngươi xác định là cương thi?”
Hoắc Ly lập tức gật đầu, bị Tiểu Bạch đạp một cái, giải thích: “Có lẽ là người.”
Người nọ trên người không có tử khí, bộ dáng nhiều nhất là có chút đáng sợ, bất quá lúc ấy nó chạy đi theo Hoắc Ly, cũng không thấy rõ ràng, không dám khẳng định, vốn muốn đi tìm Trương Huyền hỏi, ai ngờ liền phát hiện cậu xảy ra chuyện.
Xem ra là có người dấu quái vật ở khoang thuyền, thấy Tống Giản phát hiện , liền giết hắn diệt khẩu, Đặng Nghiên cũng bị sợ tới mức tinh thần thất thường, người có năng lực giấu người ở khoang thuyền chứa đồ dưới tầng thấp nhất không nhiều lắm, đáng giá hoài nghi nhất chính là. . . . . .
“Trần Dục!” Trương Huyền kêu lên.
“Khi Tống Giản bị giết Trần Dục đang đọc diễn văn ở vũ hội, rất nhiều người đều có thể làm chứng.” Điểm này Niếp Hành Phong cũng đã nghĩ tới, bất quá Trần Dục không có thời gian giết người.
“Thì phải là đồng bọn làm, lái chính, phó nhì, thủy thủ, những người này đều có có thể.” Trương Huyền nói.
“Kỳ thật, ta cảm thấy kỳ quái ở chỗ, tại sao hung thủ muốn đem một khối cương thi hoặc quái vật giấu ở trong thuyền đi ra biển?” Tiểu Bạch hỏi.
Hoắc Ly lập tức nói tiếp, “Rất đơn giản a, giết người hủy xác, ném xuống biển sẽ không có ai biết.”
Niếp Hành Phong lắc đầu, hủy thi diệt tích có rất nhiều biện pháp, cho dù quăng xuống biển cũng sẽ không lựa chọn tàu biển chở khách, nhiều người nhiều mắt, rất dễ dàng bại lộ, cho nên hung thủ nhất định có mục đích khác, mới đành phải lựa chọn thuyền cỡ lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.