Quyển 7 - Chương 3
Phàn Lạc
26/11/2015
Ở công ty ngủ một đêm, ngày hôm sau Niếp Hành Phong dậy sớm vọt
đi tắm, trong phòng nghỉ ngơi có để tây trang dự phòng, anh tùy tiện
chọn một bộ cho mình và Trương Huyền, nhưng mà áo sơmi cùng cà – vạt chỉ có thể dùng đồ mặc ngày hôm qua, Trương Huyền giúp anh thắt cà- vạt,
cười nói: “Sau này tôi sẽ chuẩn bị mấy bộ áo sơmi và cà- vạt, lần khác
có thể dùng tới.”
Còn có lần khác? Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như nóng lòng muốn thử lần sau của Trương Huyền, Niếp Hành Phong tựa hồ đoán được cuộc sống sau này của mình màn ân ái trong văn phòng như thế này còn có thể tiếp tục trình diễn ‘hừng hực khí thế’.
Ăn sáng sớm một chút, Niếp Hành Phong đang chuẩn bị bắt đầu làm việc thì từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, rồi cửa bị đẩy ra, Hoắc Ly lạch bạch chạy vào, Trương Huyền đi theo phía sau nó, cười nói: “Trong quán của Tiểu hồ ly có chuyện ma quái, tới tìm chúng ta cầu cứu.”
“Chuyện ma quái?” Hồ tinh hẳn là không cần thiết phải sợ quỷ đi, Niếp Hành Phong có chút không biết nên khóc hay cười, bất quá nhìn xem vẻ mặt sợ hãi của Hoắc Ly, lời nói đùa liền nuốt trở vào.
“Đúng vậy đúng vậy, thật là một con quỷ khủng khiếp. . . . . . Không, là ma!” Hoắc Ly liên tục gật đầu, để khẳng định nó lôi đĩa hình sao lại từ máy giám thị ra khỏi ba lô.
Tối hôm qua, bị cái Ma Ảnh cổ quái kia đe dọa nên Hoắc Ly không dám tiếp tục ở lại trong điếm, mang Tiểu Bạch vội vàng chạy về nhà, trời sáng liền đứng lên chạy đi tìm Trương Huyền, ai ngờ ấn chuông cửa mãi mà không ai để ý, di động cũng không ai tiếp nghe, vì thế Tiểu Bạch đề nghị trực tiếp đến công ty.
“Hai người hôm nay đi làm thật là sớm, có phải công việc quá bận rộn đến cả thời gian nghe điện thoại cũng không có không?”
Người nói vô tình, người nghe cố ý, Niếp Hành Phong có chút xấu hổ, vội xoay người tìm di động, Tiểu Bạch mắt sắc, lẻn đến dưới bàn làm việc, dùng chân đem di động rớt ở bên dưới đá ra, Hoắc Ly lại quay đầu nhìn Trương Huyền, hỏi: “Thế di động của đại ca đâu? Không phải cũng rớt xuống dưới bàn chứ?”
“Không có, anh quên mang theo thôi.”
Trương Huyền nói dối không hề chớp mắt, Niếp Hành Phong liếc liếc trên bàn, di động bị kẹp giữa một đống tài liệu, anh tùy tay huých một chút, tài liệu rớt xuống, hoàn toàn che lên trên điện thoại.
Trương Huyền đem đĩa bỏ vào đầu đĩa, ấn tua, nhưng mãi cho đến khi hết đĩa, cũng không có hình ảnh kì quái gì xuất hiện, cậu vươn tay búng một cái lên trán Hoắc Ly, “Quỷ đâu? Em mơ ngủ hả?”
“Có mà, không tin hỏi Tiểu Bạch.”
Hoắc Ly chỉ tay về phía Tiểu Bạch, thấy ánh mắt mọi người đều chuyển sang mình, Tiểu Bạch chớp chớp mắt mèo, hơn nữa ngày mới than thở: “Có lẽ là chúng ta hoa mắt.”
“Như thế nào có thể! Ta thị lực siêu tốt!” Bị Tiểu Bạch phủ định, tiểu hồ ly nóng nảy, “Tối hôm qua chúng ta rõ ràng cùng nhau nhìn thấy. . . . . .”
“Ý tứ của ngươi là thị lực ta không tốt ! ?”
Đe dọa trắng trợn, thấy trong đôi mắt mèo nheo nheo của Tiểu Bạch hiện ra sự uy hiếp, khí thế của Hoắc Ly xẹp xuống, rụt rụt cổ nhỏ giọng ngập ngừng: “Không phải, ta chỉ là muốn nói chúng ta hai người không có khả năng đều bị hoa mắt.”
“Có lẽ chỉ là cô hồn du đãng ở chung quanh.” Trương Huyền lấy đĩa ra, trả lại cho Hoắc Ly, nói: “Sắp đến đông chí, thanh minh, trung nguyên, ba ngày âm khí nặng nhất trong năm rồi, nhất là đông chí, âm khí đến cực điểm, dương khí chưa sinh, thấy quỷ còn dễ dàng hơn thấy người, nếu em lo lắng thì khi nào đi qua đường đốt một ít vàng mã cho du hồn, đảm bảo bọn họ không đến làm phiền em nữa.”
Nghe xong lời nói của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng có cảm giác ngờ ngợ, có lẽ mấy ngày này tinh thần anh bất ổn là bởi vì do âm khí xung quanh quá nặng gây nên, trước kia anh chỉ biết những truyền thuyết về thanh minh, trung nguyên, không nghĩ tới đông chí cũng phải chú ý nhiều như vậy.
“Ồ.”
Hoắc Ly cũng bị Trương Huyền thuyết phục, cảm thấy mình có thể là buồn lo vô cớ, ngượng ngùng vò vò đầu, chuẩn bị tạm biệt rồi đi, bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Đại ca, máy chơi game Nitendo* DS em cho anh mượn lần trước có còn không.”
” Hồ ly keo kiệt, chỉ mượn có vài ngày mà đã đòi rồi, ra ngoài lấy đi.”
Trương Huyền mang Hoắc Ly đi ra ngoài lấy máy chơi game, Niếp Hành Phong trầm ngâm một chút, lại hỏi Tiểu Bạch, “Đông chí còn cần chú ý gì nữa không?”
Tiểu Bạch nhún người nhảy lên bàn làm việc, bước đi thong thả nói: “Cũng không có gì, chỉ là trong khoảng thời gian này âm khí rất thịnh, đừng về nhà quá muộn phòng ngừa bị quỷ bám, ngoài ra phải nhớ rõ dùng hương tốt nhất thắp cho tổ tiên, tế bái bọn họ một chút, sau đó. . . . . .” Nó duỗi chân gải gải lỗ tai, nói: “Thời tiết rất lạnh, chú ý bị cảm.”
Niếp Hành Phong chân lảo đảo, được rồi, anh sẽ chú ý, nhất là cái cuối cùng.
“Cái kia. . . . . .” Tiểu Bạch ở trên bàn qua lại vài vòng, ngẩng đầu nhìn Niếp Hành Phong, “Anh có cảm thấy là có chút khác thường không?”
“Cái gì?” Niếp Hành Phong nghe không có hiểu.
“Chính là anh có phát hiện. . . . . .”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân cắt ngang lời nói của Tiểu Bạch, cửa bị đẩy mạnh ra, đại đệ tử của Trương Huyền – Ngụy Chính Nghĩa vọt tiến vào, cậu ta hình như là một hơi chạy tới, mệt đến nổi sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, Hoắc Ly đi theo ở phía sau nói: “Ngụy đại ca, cho dù anh nghĩ muốn luyện sức hô hấp, cũng đâu cần phải đặc biệt chạy đến đây để luyện tập chứ?”
“Tôi tôi tôi, tôi có việc. . . . . .” Ngụy Chính Nghĩa cúi người thở hổn hển hơn nữa ngày mới đở hơn một chút, tiến lên giữ chặt tay Niếp Hành Phong, nói: “Chủ tịch, cái gì cũng đừng hỏi, đi theo tôi đi!”
“Có phải lại có đại án gì cần chủ tịch chúng ta hỗ trợ hay không, hỗ trợ đương nhiên có thể, bất quá giá. . . . . .”
Ngụy Chính Nghĩa giơ tay hướng Trương Huyền làm động tác ngừng lại, cười khổ: “Sư phụ, lúc này người cũng đừng thêm phiền phức, người cũng đi cùng đi, còn có Tiểu Ly, đừng quên con mèo của em nữa. . . . . .”
Thấy Ngụy Chính Nghĩa bối rối như vậy, Niếp Hành Phong biết nhất định là có nguyên nhân, muốn gọi điện thoại dặn dò thư kí an bài lại lịch trình ngày hôm nay, Ngụy Chính Nghĩa không để anh kịp nói, lôi kéo anh xông ra ngoài.
Xe Ngụy Chính Nghĩa đi chính là xe cảnh sát, ra khỏi building, không nói hai lời, đem Niếp Hành Phong đẩy vào trong xe, Trương Huyền đuổi theo sau, nói: “Đồ đệ, cậu làm như vậy thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm chủ tịch nhà chúng ta làm chuyện phi pháp nên bị cảnh sát bắt giữ.”
Thật không ngờ, Ngụy Chính Nghĩa – người luôn luôn coi Trương Huyền như thần thánh lại không có để ý đến cậu, mà chỉ im lặng lái xe. Không ai nói gì, trong xe áp khí rất thấp, đường phía trước càng lúc càng quen thuộc, bất an trong lòng Niếp Hành Phong cũng càng ngày càng mãnh liệt, đây là đường đến bệnh viện Thánh An, không có chuyện quan trọng, Ngụy Chính Nghĩa sẽ không tự mình lái xe cảnh sát chạy tới tìm anh vào lúc mới sáng sớm như vậy.
Đi vào bệnh viện Thánh An, Ngụy Chính Nghĩa dừng xe, mang Niếp Hành Phong vội vàng chạy vào trung tâm cấp cứu, khi nhìn thấy cuối phòng cấp cứu ánh đèn đỏ sáng lên, bên ngoài còn có hai cảnh sắt mặc đồng phục, tim Niếp Hành Phong nhảy dựng lên, chân dừng bước, nghi hoặc nhìn Ngụy Chính Nghĩa.
Anh rất quen thuộc với chỗ này, trong hơn hai mươi mấy năm qua, anh từng không chỉ một lần bước vào đây, cái loại cảm giác chờ đợi, lo lắng, tuyệt vọng anh đều biết rõ hơn bất kì ai, giờ phút này tim anh đập dữ dội nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
“Là ai đã xảy ra chuyện?” Nhìn thấy vẻ kinh hoảng khó có thể che dấu trên mặt Niếp Hành Phong, Trương Huyền thay anh hỏi.
“. . . . . . Niếp Duệ Đình.” Do dự một chút, Ngụy Chính Nghĩa nói.
“Duệ Đình? Duệ Đình đã xảy ra chuyện gì?” Chợt nghe được tên của em trai, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, xông lên túm lấy áo Ngụy Chính Nghĩa, dùng sức lắc lắc rống to.
“Chủ tịch anh bình tĩnh một chút, nghe đồ đệ nói tiếp.”
Ngay lúc Ngụy Chính Nghĩa nghĩ mình sẽ bị túm chặt đến bất tỉnh thì Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong ra, tay hai người nắm lấy nhau, cảm xúc trên tay làm cho tâm trạng không khống chế được của Niếp Hành Phong thoáng giảm bớt, anh lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tai nạn xe cộ.”
Buổi sáng, trên đường đi làm Niếp Duệ Đình ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sáng, khi đi vào lối đi bộ thì bị một chiếc xe đột nhiên lao tới thúc phải, người đi đường gọi điện thoại báo cảnh sát, đúng lúc ấy Ngụy Chính Nghĩa lại ở đồn cảnh sát gần đó giải quyết chút công việc, nghe nói việc này cũng chạy tới xem xét, phát hiện là Niếp Duệ Đình, cậu liền theo xe cứu thương cùng đến bệnh viện, lại gọi điện thoại cho Niếp Hành Phong, nhưng di động mãi không ai tiếp, vì thế liền lái xe trực tiếp đến công ty tìm anh.
“Không thể nào, khả năng phản ứng của Duệ Đình rất tốt. . . . . .” Niếp Hành Phong lắc đầu, thì thào phủ nhận.
Anh rất hiểu về em trai mình, Niếp Duệ Đình tuy rằng cá tính lười nhác, trông giống một hoa hoa công tử không học vấn không nghề nghiệp, nhưng từ nhỏ nó đã luyện võ, nếu nói về phản ứng cùng sự nhạy bén, tuyệt đối là cao hơn anh, cho dù là xe đột nhiên lao tới, anh tin tưởng Niếp Duệ Đình cũng có năng lực tránh thoát, hơn nữa Nhan Khai như hình với bóng đi theo bên cạnh nó, nếu có nguy hiểm, Nhan Khai nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. . . . . .
Tâm tư thật sự rối loạn, trong lúc nhất thời như sóng trào, không thể suy xét rõ ràng, chỉ cảm thấy rất nhiều điểm không bình thường, Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn xem ánh đèn đang phát sáng của phòng phẩu thuật, quyết định trước tiên không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ chuyên tâm cầu nguyện em trai bình an là tốt rồi.
Anh nhìn thoáng qua Trương Huyền, Trương Huyền hiểu được ý tứ của anh, cầm tay anh, vỗ vỗ lên mu bàn tay, an ủi nói: “Yên tâm, cho dù Niếp Duệ Đình thực sự xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ngăn cản vô thường câu hồn, đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ sự việc không tồi tệ như vậy đâu.”
Không, mọi việc tuyệt đối rất tồi tệ!
Nhìn xem vẻ mặt tối tăm của Niếp Hành Phong, lại nhìn xem Trương Huyền, còn có Hoắc Ly đứng ở bên cạnh không biết nên nói cái gì mới tốt, Ngụy Chính Nghĩa quay lưng lại, giơ tay dùng sức bóp bóp trán, không dám tưởng tượng nếu Niếp Hành Phong biết được chân tướng sự tình, sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Vài tiếng sau, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cục cũng tắt, bác sĩ mổ chính vừa mới bước ra là Niếp Hành Phong đã xông lên phía trước, bác sĩ vội khoát tay với anh, ý bảo anh bình tĩnh, “Đừng lo lắng, phẫu thuật coi như thành công, nhưng phải đem người bệnh chuyển sang phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) , tiếp tục quan sát.”
“Có phải bị thương rất nghiêm trọng không?”
“Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện.” Ba mươi phút sau, Niếp Hành Phong đờ đẫn từ trong văn phòng bác sĩ đi ra.
『 Xương sườn bị gãy đâm vào nội tạng, làm cho phần lớn nội tạng bị ứ máu, tỳ tạng rách tả tơi, lá lách bị dập xương, cột sống bị gãy, đại não cũng bị va chạm kịch liệt. Đầu bị xuất huyết trong, máu đè lên màng võng mạc, tổn thương nghiêm trọng đến trung khu thần kinh của cậu ấy, cậu ấy sẽ lâm vào trạng thái hoàn toàn vô ý thức một thời gian, cũng chính là sống đời sống thực vật, tương lai có lẽ sẽ tỉnh lại, cũng có lẽ. . . . . . Vĩnh viễn không thể. Bất quá Niếp tiên sinh, xin đừng quá lo lắng, với thương tích như thế bất kì là một ai khác cũng đều có thể chết ngay tại chỗ, nhưng em trai ngài còn chống đỡ được như vậy, chứng minh ý chí sống của cậu ấy rất kiên cường, cho nên, chúng ta có tin tưởng rằng cậu ấy có thể tỉnh lại. 』
『 như vậy, nếu như em trai tôi tỉnh lại, thì nó còn có thể đi lại được nữa không? 』
『Cái này. . . . . . Thật đáng tiếc, không thể. 』
Đây là đoạn đối thoại của anh và bác sĩ vào lúc nãy, kỳ thật so với bất cứ ai trong lòng anh càng hiểu rõ hậu quả của việc gãy xương sống, anh chỉ là không muốn đối mặt sự thật bi thảm này mà thôi.
Niếp Hành Phong đi vào phòng bệnh, yên lặng đi đến trước giường bệnh, trên trán Niếp Duệ Đình còn dính vài vết máu, mày nhăn lại, tựa hồ như đang đắm chìm ở trong thống khổ. Niếp Hành Phong vươn tay chạm vào hai má lạnh như băng, khuôn mặt nhợt nhạt làm cho anh thấy đau lòng, cho đến giờ phút này anh cũng rất khó chấp nhận được sự thật, người ngày hôm qua còn sinh khí dồi dào bây giờ đã nằm liệt ở trên giường, im lặng giống như một thể xác đã mất đi linh hồn.
“Chuyện này phải dấu kín, nhất định không thể để cho ông nội biết.” Anh nhẹ giọng nói. Từng trải qua nổi đau mất con một lần, anh không biết ông nội còn có thể tiếp nhận cảm giác đau đớn ‘người đầu bạc tiễn người đầu xanh’ một lần nữa hay không.
“Ông nội mỗi ngày đều đọc báo xem tin tức, chuyện lớn như vậy làm thế nào giấu nổi ông ấy?”
“Tận lực giải quyết, có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu!”
Lần đầu bị Niếp Hành Phong rống, Trương Huyền bất ngờ không dám nhiều lời, nói: “Tôi lập tức đi gọi điện thoại dặn dò mọi người.”
Hoắc Ly cũng bị dọa, lui ở trong góc không dám ra tiếng, sau khi Trương Huyền rời đi, Ngụy Chính Nghĩa do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, chủ tịch, lúc ấy chuyện quá bất ngờ, cho nên tôi lấy thân phận người nhà ký tên đồng ý mổ.”
“Cám ơn.”
Giọng điệu lạnh như băng, làm cho Ngụy Chính Nghĩa lo sợ bất an, quả nhiên, Niếp Hành Phong hỏi: Cậu là người thuộc tổ trọng án tổ, tại sao lại đến hiện trường tai nạn giao thông?”
“Ơ. . . . . .”
Niếp Hành Phong nhìn chằm chằm cậu ta, lại trầm giọng nói: “Trên người Duệ Đình có rất nhiều vết thương do bị đâm, đây không phải là một tai nạn giao thông bình thường đúng không? Cái tên lái xe gây chuyện kia ở đâu? Mang tôi đi thấy hắn!”
“Nhưng . . . . . . nhưng mà anh hãy giữ bình tĩnh nhé, Please!” Biết rõ lời dặn dò này là vô nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa vẫn nhấn mạnh nói.
Niếp Hành Phong nhìn xem Hoắc Ly, Hoắc Ly lập tức liên tục gật đầu, “Yên tâm đi, Niếp đại ca, em sẽ chăm sóc Niếp ca ca cẩn thận.”
Chờ bọn hắn rời đi, tiểu hồ ly ngồi xuống ở bên cạnh, hai tay nâng cằm chăm chú nhìn Niếp Duệ Đình đang nằm ở trên giường, sau một lúc lâu, thở dài, than thở với Tiểu Bạch đang ở trong ba lô: “Ngươi nói Niếp ca ca nếu thật sự xui xẻo bị vô thường bắt đi, chúng ta có phải đi địa phủ cứu người hay không?”
Tiểu Bạch hung hăng đá tiểu hồ ly một cái cách qua ba lô, ” Miệng quạ đen!”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà, cha nói cái này gọi là vị vũ chu mâu*.”
“Trù mâu!” Hung tợn sữa lại, Tiểu Bạch còn nói: “Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ta không nhìn thấy hồn phách của Niếp Duệ Đình. . . . . .” Vầng trán Niếp Duệ Đình đen tối, không có linh khí thuộc về người sống, lực lượng có thể khống chế tâm trí biến mất, cậu ta hiện tại gần như là một cơ thể người chỉ có xác rỗng, tử vong là chuyện không sớm thì muộn.
(Vị vũ trù mâu: Là một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là nhân lúc chưa mưa tranh thủ sửa nhà, nghĩa bóng là lo trước khỏi họa, hay có thể hiểu là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy; trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, ý tứ là làm bất cứ chuyện gì đều phải chuẩn bị trước, để tránh lâm thời luống cuống tay chân, thành ngữ này được lấy từ bài thơ “Chim cú mèo”thời nhà Thương diệt vong )
“A, không phải là đã bị bạch vô thường bắt đi rồi chứ, tử thần bọn họ làm việc bằng vận tốc siêu ánh sáng đấy. . . . . .”
“Hồ ly ngu ngốc, nếu thực sự bị câu mất hồn, thì Niếp Duệ Đình sẽ không còn ở đây mà thở nữa đâu !”
Tiểu Bạch ở trong ba lô trở mình một cái tỏ vẻ xem thường, phát hiện từ khi đạo hạnh Hoắc Ly giảm đi phân nửa, chỉ số thông minh cũng giảm phân nửa , bất quá chuyện này xét đến cùng đều là do mình tạo thành, cho nên không truy cứu nhiều, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Sau tai nạn xe cộ Nhan Khai cũng mất tích, ngươi không thấy là kỳ quái sao?”
“Có lẽ Nhan Khai đang đuổi theo hồn phách của Niếp ca ca.”
“Hy vọng như thế.” Tiểu Bạch nói, dù nó biết rằng khả năng này cực kỳ thấp. Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền theo Ngụy Chính Nghĩa đi vào văn phòng cảnh sát, qua máy giám sát, anh nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc quái dị cúi sập đầu ngồi ở trong phòng thẩm vấn.
Ngụy Chính Nghĩa nói: “Các anh có biết nghị sĩ Trần đang nổi lên gần đây không? Thằng nhóc này chính là con trai độc nhất của ông ta, tên là Trần Khải, vừa mới tròn mười bảy tuổi, tuổi còn nhỏ không lo học hành, cả ngày luôn đi theo lũ lưu manh, tối hôm qua lấy trộm xe ô tô của cha đi ra ngoài ăn chơi trác táng, sáng nay say rượu lái xe trên đường về nhà thì đâm người.”
Niếp Hành Phong đã nghe đến tiếng tăm của nghị sĩ Trần, vài ngày trước trên báo chí còn đăng buổi diễn thuyết về quý trọng sinh mệnh do ông ta phát biểu, buồn cười chính là con của ông ta lại tổn hại mạng người. Rượu sau lái xe là tội danh rất nghiêm trọng, nhưng nếu người gây ra tai nạn còn chưa tới tuổi chịu trách nhiệm hình sự, có lẽ chỉ bị đưa đi trại cải tại dành cho thiếu niên, khiển trách theo hình thức, vài năm sau là có thể được tự do, mà em trai mình lại bởi vì khuyết điểm của nó mà cả đời có thể sẽ không tỉnh lại.
Có người phạm sai lầm, lại làm người vô tội nhận lấy trừng phạt, rất không công bằng có phải không?
Lồng ngực không hiểu sao tràn ngập tức giận không kìm lại được, Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Tôi muốn vào đi gặp nó!”
“Từ từ.” Trương Huyền ngăn cản anh, quay đầu nhìn Ngụy Chính Nghĩa, hỏi: “Đoạn đường xảy ra tai nạn có lắp máy quay giám thị không? Có thể cho chúng ta xem một chút không?”
Sư phụ, Người tại sao cái gì không nói lại nói về cái này? Sẽ hại chết người đấy!
Ngụy Chính Nghĩa mặt dần dần trắng bệch, chuyện lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, cậu rất muốn phủ nhận, nhưng chống lại ánh mắt lạnh như băng của Niếp Hành Phong, đầu không tự chủ được gật xuống.
Trên đường rất nhiều góc đều có đặt máy quay giám thị, sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, Ngụy Chính Nghĩa trước tiên liền lấy băng ghi hình mang đi làm vật chứng, không thể nào giấu diếm được, cậu đành cam chịu số phận gật gật đầu, đem hai người sang phòng bên cạnh, sau đó đóng chặt cửa, làm như vậy có thể tương đối phòng ngừa. Nói thật, nếu chủ tịch nhìn thấy hình ảnh xong mà không phát điên thì cậu thề sau này liền cùng một họ với sư phụ.
Hình ảnh quay rõ là ở ngã tư đường, khi Niếp Duệ Đình đi đến giữa đường dành cho người đi bộ, một chiếc xe thể thao như lửa đỏ đột nhiên từ một bên đâm ngang tới, Niếp Duệ Đình phản ứng rất nhanh, ngay khi xe thể thao xông tới liền vọt sang bên cạnh, lăn hai vòng ngay tại chỗ, xoay người nghĩ muốn đứng lên, ai ngờ đầu chiếc xe thể thao kia xoay tròn, thế nhưng lại tăng mạnh chân ga lao về phía cậu, khoảng cách quá gần, lần này Niếp Duệ Đình không thể tránh thoát, bị đụng mạnh, người bị hất văng bay về phía một góc nhọn của tấm biển báo giao thông ở đằng sau.
Tim nảy lên đập kịch liệt, Niếp Hành Phong đứng phắt lên, gắt gao nhìn thẳng vào màn hình, càng quỷ dị chính là, ngay tại góc nhọn của biển báo giao thông sắp cắt lên cổ của Niếp Duệ Đình, thân mình cậu chợt dừng lại ở giữa không trung, sau hơn mười giây mới rớt xuống. Tiếng động cơ chói tai vang lên, xe thể thao lại lao tới, tàn nhẫn húc vào giữa lưng Niếp Duệ Đình ngay khi cậu vừa rơi xuống, cậu giống như con diều bị đứt dây trượt xuống, đầu đập vào lan can phòng hộ ở ven đường, máu nháy mắt tràn đầy mặt đất.
Xe thể thao lảo đảo lao về phía trước hơn mười mét, đâm phải giải phân cách ở giữa đường, hơn nữa ngày, Trần Khải mới từ trong xe đi ra, nó tựa hồ cũng bị cảnh tượng đầy máu trước mắt dọa cho ngây người, sửng sờ đứng ở đó, tùy ý mọi người bắt lấy mình.
Đây không phải tai nạn xe cộ, mà là có ý định mưu sát! Bất luận là ai đều có thể thấy được cho dù là say rượu, cũng không có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, thằng nhóc này căn bản là đem xe thể thao trở thành công cụ giết người, trắng trợn giữa ban ngày ban mặt!
Lửa giận hừng hực thiêu đốt ở trong lồng ngực, đã khống chế tất cả lý trí của Niếp Hành Phong, anh em bọn họ vốn không quen biết Trần Khải, anh nghĩ không ra được thiếu niên này tại sao phải làm như vậy, đến tột cùng là phải hận một người đến mức nào, mới có thể làm ra chuyện ác độc đến cực điểm như vậy?
“Mang tôi đi gặp thằng nhóc đó!” Anh nói.
Ngụy Chính Nghĩa không đáp lời, dưới loại tình huống này cho dù là ngu ngốc đều biết là phải cự tuyệt, Niếp Hành Phong rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh, lại càng làm cho người ta cảm thấy lãnh ý bức người, cậu biết Niếp Hành Phong tuyệt đối là loại người có thể bất động thanh sắc mà ép người vào chỗ chết, chỉ cần cho anh cơ hội.
“Tôi. . . . . . Có thể từ chối không?” Không hề có tinh thần cảnh sát, Ngụy Chính Nghĩa thật cẩn thận tìm từ hỏi.
“Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân.” Thản nhiên nhìn cậu một cái, Niếp Hành Phong nói: “Em trai tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi đi hỏi một chút nguyên nhân có gì quá đáng chứ?”
“Tôi sẽ đi vào cùng chủ tịch.”
Trương Huyền ở bên cạnh nói, thuận tiện nháy mắt liên tục với Ngụy Chính Nghĩa, bị hai mặt giáp công, Ngụy Chính Nghĩa không chống cự nổi, nói: “Đi theo tôi.”
Cậu mang hai người đi vào phòng thẩm vấn, mở cửa đi vào, nghe tiếng cửa phòng mở, thân mình co cụm của Trần Khải giật giật, lại không ngẩng đầu.
Niếp Hành Phong lạnh lùng đánh giá nó, thiếu niên dáng người gầy yếu, quần áo sau vụ tai nạn xe cộ có vẻ nhăn nhúm, có chỗ còn dính vết máu, trên trán trên tay cũng trầy da một chút, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy nhau, tuy rằng không có phản ứng gì với sự xuất hiện của bọn họ, nhưng thân hình run rẩy đã làm bại lộ nội tâm sợ hãi của nó.
“Cậu có quen Niếp Duệ Đình không?” Ngồi xuống đối diện thằng nhóc, Niếp Hành Phong hỏi.
Anh không có đi lên túm lấy Trần Khải đánh một trận, mà anh chỉ muốn biết chân tướng, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì làm cho người ta trở nên điên cuồng như thế.
“. . . . . . Là ai?” Qua thật lâu, Trần Khải hỏi lại.
Nó đang sợ hãi, trong giọng nói mang theo âm rung khó có thể che dấu, thậm chí còn có một tia mê mang, Niếp Hành Phong nói: “Chính là người bị cậu lái xe đâm phải, cậu căn bản không biết đó là ai, tại sao lại lái xe đâm người đó?”
“. . . . . . Anh ta đã chết rồi sao?”
Trần Khải đầu cúi xuống, Niếp Hành Phong không thể nhìn đến biểu tình trên mặt nó, chỉ cảm thấy khi nó nói lời này cơ mặt có biến hóa, thanh âm không run rẩy giống như lúc ban đầu, như là cân nhắc hỏi.
“Không có, nhưng xương sống bị gãy, cả đời đều phải ngồi xe lăn, hơn nữa, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.” Niếp Hành Phong cực lực ngăn chận cảm xúc bốc lên, chậm rãi nói: “Cậu có biết em trai tôi chỉ có hai mươi ba tuổi hay không, nó vốn đang có một cuộc đời rất dài ở phía trước, lại bởi vì sự điên cuồng của cậu mà mất đi tất cả, tại sao cậu lại làm như vậy! ?”
Nghe đến đó, Trần Khải rốt cục ngẩng đầu lên, Niếp Hành Phong phát hiện thằng nhóc này thật sự rất nhỏ, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, nhưng trên khuôn mặt non nớt là một loại biểu tình mình không thể lý giải, cặp mắt ẩn dưới mớ tóc hồng lộ ra màu đen quỷ dị, bả vai nó còn đang run rẩy, giống như là sợ hãi, nhưng tựa hồ cũng không phải.
“Anh ta không phải còn chưa có chết sao.” Sau một lúc lâu, Trần Khải nói.
“Cậu nói cái gì?”
Thiếu niên khóe môi cong lên, mỉm cười, thò người về phía trước, nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong trêu chọc nói: “Tôi nói — em trai anh không phải còn chưa có chết sao, anh kích động như vậy để làm gì?”
Những lời này của Trần Khải thành công phá hủy chút lý trí còn lại của Niếp Hành Phong, lúc biết được Niếp Duệ Đình gặp chuyện không may ‘quái thú’ thù hận cũng đã thức tỉnh, khi nhà giam lý trí không thể kiềm chế nổi nó thì quy tắc đạo đức gì cũng không còn trọng yếu.
Một đấm hung hăng đánh thẳng vào mũi Trần Khải, tiếp đó anh đá văng cái bàn ngăn cách ở giữa hai người, tiến lên kéo áo nó, nắm đấm như vũ bão đánh mạnh lên ngực lên bụng, Trần Khải bị đánh cho không ngừng kêu thảm thiết, nghĩ muốn gọi cứu mạng, tiếc là lực bất tòng tâm.
“Chủ tịch, anh bình tĩnh chút!”
Ngụy Chính Nghĩa cùng Trương Huyền muốn tiến lên cố giật Niếp Hành Phong ra, nhưng làm sao cũng không thể kéo nổi, Trần Khải bị đánh cho gục trên mặt đất, Niếp Hành Phong túm tóc nó kéo lên, lại đấm xuống một đấm, quát: “Ngươi có tư cách gì mà phá hủy cuộc đời người khác? Loại cặn bã chết tiệt!”
Quyền đấm cước đá, Trần Khải không chỉ không thể phản kháng, ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, rất nhanh đã bị đánh cho mặt đầy máu tươi, nhận thấy còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ có tai nạn chết người, Ngụy Chính Nghĩa xông lên cố hết sức ngăn Niếp Hành Phong lại, khuyên nhủ: “Chủ tịch, đánh người bị thương, anh cũng sẽ rước lấy phiền toái, không đáng vì loại cặn bã này mà hủy hoại mình!”
“Tôi tự biết đúng mực.”
Phẫn nộ tràn đầy tạm thời có thể phát tiết, Niếp Hành Phong thoáng tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua Trần Khải, bị đánh một trận, thằng nhóc sớm không có kiêu ngạo như vừa rồi, cuộn người lui ở góc tường, dáng vẻ đáng thương.
Anh sẽ không tội nghiệp nó, bởi vì này hết thảy đều là giả bộ đến tranh thủ sự thông cảm của mọi người, kẻ xem tính mạng người khác như một trò chơi, là không thể tha thứ!
Niếp Hành Phong đi đến trước mặt Trần Khải, bởi vì nhìn thấy anh tới gần kinh hoảng không ngừng lùi bước, lắp bắp nói: “Cha ta là nghị sĩ, ta sẽ bảo ông ấy mời luật sư tốt nhất, tố cáo ngươi đánh người. . . . . .”
“Ta như thế nào sẽ để cho ngươi bắt được nhược điểm? Vừa rồi khi đánh ngươi ta không dùng nhiều lực, có thể làm ngươi đau đớn không chịu nổi, nhưng sẽ không lưu lại dấu vết ở trên người.” Niếp Hành Phong chế nhạo, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Muốn làm người xấu, ta có thể so với ngươi tệ hơn! Đừng hòng chạy vào trại cải tạo để trốn tránh trừng phạt, ta sẽ không bỏ qua ngươi, trừ phi ngươi chết!”
Anh xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhóm cảnh sát đứng quan sát ở bên ngoài lúc này mới vọt vào thu thập hiện trường, Ngụy Chính Nghĩa đem chuyện an trí Trần Khải giao cho bọn họ, lại chạy đuổi theo Niếp Hành Phong.
“Chủ tịch, anh yên tâm, tôi sẽ theo sát vụ án này.”
“Cám ơn.” Niếp Hành Phong dừng một chút, còn nói: “Chuyện vừa rồi thật xin lỗi.”
“Sao lại nói khách khí như vậy.” Ngụy Chính Nghĩa vỗ vỗ vai anh, nói: “Cố ý đâm người, lại còn nói cái kiểu đó, nói thật ra, tôi cũng rất muốn đánh nó.”
Từ hành lang phía trước vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông trung niên mang kính mắt viền vàng bước nhanh đi tới, bên cạnh còn có một phụ nữ phục trang đẹp đẽ đi theo, là Nghĩ sĩ Trần và vợ ông ta, phía sau còn có hai người đàn ông cầm mấy túi tài liệu, xem ra là thư kí và luật sư.
Nghị sĩ Trần không có vẻ ung dung trầm tĩnh như trên báo chí TV, vẻ mặt nôn nóng kinh hoảng, nhìn thấy Niếp Hành Phong, ông ta vội vàng chạy tới, ánh mắt đằng sau mắt kính dài nhỏ chợt lóe tinh quang, trên mặt nổi lên nụ cười đầy khôn khéo, vươn tay đến trước mắt anh.
“Niếp tiên sinh, xin chào, tôi vừa nghe nói con trai tôi lái xe đâm phải người ta liền vội vàng chạy tới, không ngờ người bị đâm lại chính là em trai anh, Thằng nhóc chết tiệt này, đâm ai không đâm, sao lại. . . . . . Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận.”
Niếp Hành Phong không có bắt tay, chính là lạnh lùng nhìn ông ta, bị nhìn đến xấu hổ, nghị sĩ Trần ngượng ngùng rút tay về, vợ ông ta lại tiến lên hỏi: “Hiện trường tai nạn xe cộ có có phóng viên vây xem hay không? Nếu như bị chụp ảnh thì phiền phức. Niếp tiên sinh, xảy ra chuyện như vậy, là ai cũng không muốn, nhưng nếu như đã xảy ra rồi, có truy cứu trách nhiệm cũng không được tích sự gì, không bằng mọi người bình tĩnh ngồi xuống thương lượng một chút xem giải quyết như thế nào?”
Niếp Hành Phong chau mày, “Giải quyết như thế nào?”
“Anh xem có thể phong tỏa tin tức trước hay không, trong cuộc tuyển cử lần này chồng tôi rất được ủng hộ, nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng lớn đến ông ấy.”
“Đúng vậy đúng vậy, con trai tôi có thể nộp tiền bảo lãnh không?” Nghị sĩ Trần nói tiếp, thấy sắc mặt Niếp Hành Phong lạnh lùng, ông ta vội xua tay phủ nhận: “Không bảo lãnh cũng không sao, chỉ cần đừng để mọi chuyện ầm ĩ lên là được, chúng ta có thể từ từ gặp riêng nói chuyện. ” Niếp Hành Phong không thể tin được nhìn vợ chồng bọn họ. Con trai lái xe đâm phải người, vậy mà thứ bọn họ quan tâm lại không phải là an nguy của người bị thương, mà là quyền lợi của bản thân, hôm nay nếu người bị nạn không phải thành viên ban giám đốc Niếp thị, mà là người dân bình thường, chỉ sợ vị nghị sĩ bận rộn tuyên truyền tuyển cử này ngay cả mặt mũi cũng không thèm lộ diện.
Không nghe thấy lời đáp lại, nghị sĩ Trần không biết tâm tư Niếp Hành Phong thế nào, nhìn đồng hồ, còn nói: “Buổi chiều tôi còn có buổi diễn thuyết, đột nhiên thay đổi thì không tốt cho lắm, như vậy đi, tôi đến chỗ diễn thuyết trước, phí nằm viện và các thủ tục cứ việc bảo thư ký của tôi xử lý, tiền không thành vấn đề, anh xem cần bao nhiêu, tôi sẽ gửi chi phiếu. . . . . .”
“Đừng có nói đến tiền với tôi!” Rốt cuộc nhịn không được , Niếp Hành Phong túm áo nghị sĩ Trần đẩy ông ta dính lên tường, quát: “Tiền tính cái gì? Với tôi mà nói, thứ không đáng giá nhất trên đời này chính là tiền! Ông tốt nhất nên cầu nguyện em trai tôi bình an, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho con trai ông, về sau ông cũng đừng nghĩ tiếp tục sống yên ổn trong giới chính trị!”
“Niếp tiên sinh, xin dừng tay, nếu không tôi sẽ tố cáo anh sử dụng bạo lực đối với đương sự của tôi. . . . . .”
Người có vẻ là luật sư do nghị sĩ Trần mời đến hách dịch lên tiếng, hắn tiến lên định kéo Niếp Hành Phong ra, lại bị đẩy cái té ngã, gáy không may đập lên tường.
Niếp Hành Phong buông nghị sĩ Trần ra. Bị đối đãi thô lỗ, nghị sĩ Trần có vẻ khá chật vật, ông ta cố đứng vững thân mình, đẩy đẩy kính mắt đã bị lệch, nghĩ muốn bảo trì nhất quán phong độ thân sĩ, đáng tiếc lại thất bại , vợ ông ta ở bên cạnh lớn giọng quát ầm lên: “Nơi này là cục cảnh sát, sao lại không có ai đến quản? Có tiền liền rất giỏi à, gây ra tai nạn cũng không chỉ là lỗi của chắc con trai tôi đi. . . . . .”
Không ai để ý đến bà ta, mấy cảnh sát trẻ đứng ở xa xa xem náo nhiệt, Ngụy Chính Nghĩa cũng làm bộ như nhìn không thấy, nghĩ thầm rằng nếu bà ta không phải phụ nữ, chỉ sợ nắm đấm của chủ tịch đã sớm vùng ra rồi.
Niếp Hành Phong mắt lạnh đảo qua, ánh mắt mang lệ khí quá nặng, bà ta bị dọa cho sợ hãi, âm thanh tự động giảm xuống, miệng mấp máy thốt ra những tiếng không rõ ràng, thấy anh xoay người đi ra ngoài, bà ta há mồm, lại muốn mở miệng chửi người, Ngụy Chính Nghĩa giữ bà ta lại, nói: “Vẫn là theo tôi đi xem đoạn băng ghi hình trước đi, tin tưởng các vị xem xong là sẽ biết đứa con bảo bối của các vị đã làm những gì.”
Trương Huyền ra khỏi cục cảnh sát, nhìn thấy Niếp Hành Phong yên lặng đi ở phía trước, trong đôi mắt màu lam nhạt của cậu toát ra thần sắc phức tạp.
“Anh bị nhập ma rồi.” Cậu nhỏ giọng nói.
Lời này gần như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là ở cho biết, báo cho người nào đó, nhưng càng nhiều chính là cảm thán ― khi tâm tư bị phẫn nộ cùng cừu hận chiếm cứ, anh sẽ không còn là vị thần bách chiến bách thắng, cậu tin tưởng đây là kết quả Đế Si muốn ― tiêu giảm linh lực của Niếp Hành Phong, dẫn anh nhập ma, đưa anh kéo vào địa ngục không gian thuộc về riêng hắn.
Thật có thể thành công sao g?
Trương Huyền cười cười, cậu không biết, ván bài mà con át chủ bài chưa lộ mới càng kích thích, thời gian trôi qua quá thái bình nhàm chán, ngẫu nhiên có chút kích thích cũng không sai, dù sao đến cuối cùng ai thắng ai bại đối với mình mà nói cũng không có gì khác biệt.
Còn có lần khác? Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như nóng lòng muốn thử lần sau của Trương Huyền, Niếp Hành Phong tựa hồ đoán được cuộc sống sau này của mình màn ân ái trong văn phòng như thế này còn có thể tiếp tục trình diễn ‘hừng hực khí thế’.
Ăn sáng sớm một chút, Niếp Hành Phong đang chuẩn bị bắt đầu làm việc thì từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, rồi cửa bị đẩy ra, Hoắc Ly lạch bạch chạy vào, Trương Huyền đi theo phía sau nó, cười nói: “Trong quán của Tiểu hồ ly có chuyện ma quái, tới tìm chúng ta cầu cứu.”
“Chuyện ma quái?” Hồ tinh hẳn là không cần thiết phải sợ quỷ đi, Niếp Hành Phong có chút không biết nên khóc hay cười, bất quá nhìn xem vẻ mặt sợ hãi của Hoắc Ly, lời nói đùa liền nuốt trở vào.
“Đúng vậy đúng vậy, thật là một con quỷ khủng khiếp. . . . . . Không, là ma!” Hoắc Ly liên tục gật đầu, để khẳng định nó lôi đĩa hình sao lại từ máy giám thị ra khỏi ba lô.
Tối hôm qua, bị cái Ma Ảnh cổ quái kia đe dọa nên Hoắc Ly không dám tiếp tục ở lại trong điếm, mang Tiểu Bạch vội vàng chạy về nhà, trời sáng liền đứng lên chạy đi tìm Trương Huyền, ai ngờ ấn chuông cửa mãi mà không ai để ý, di động cũng không ai tiếp nghe, vì thế Tiểu Bạch đề nghị trực tiếp đến công ty.
“Hai người hôm nay đi làm thật là sớm, có phải công việc quá bận rộn đến cả thời gian nghe điện thoại cũng không có không?”
Người nói vô tình, người nghe cố ý, Niếp Hành Phong có chút xấu hổ, vội xoay người tìm di động, Tiểu Bạch mắt sắc, lẻn đến dưới bàn làm việc, dùng chân đem di động rớt ở bên dưới đá ra, Hoắc Ly lại quay đầu nhìn Trương Huyền, hỏi: “Thế di động của đại ca đâu? Không phải cũng rớt xuống dưới bàn chứ?”
“Không có, anh quên mang theo thôi.”
Trương Huyền nói dối không hề chớp mắt, Niếp Hành Phong liếc liếc trên bàn, di động bị kẹp giữa một đống tài liệu, anh tùy tay huých một chút, tài liệu rớt xuống, hoàn toàn che lên trên điện thoại.
Trương Huyền đem đĩa bỏ vào đầu đĩa, ấn tua, nhưng mãi cho đến khi hết đĩa, cũng không có hình ảnh kì quái gì xuất hiện, cậu vươn tay búng một cái lên trán Hoắc Ly, “Quỷ đâu? Em mơ ngủ hả?”
“Có mà, không tin hỏi Tiểu Bạch.”
Hoắc Ly chỉ tay về phía Tiểu Bạch, thấy ánh mắt mọi người đều chuyển sang mình, Tiểu Bạch chớp chớp mắt mèo, hơn nữa ngày mới than thở: “Có lẽ là chúng ta hoa mắt.”
“Như thế nào có thể! Ta thị lực siêu tốt!” Bị Tiểu Bạch phủ định, tiểu hồ ly nóng nảy, “Tối hôm qua chúng ta rõ ràng cùng nhau nhìn thấy. . . . . .”
“Ý tứ của ngươi là thị lực ta không tốt ! ?”
Đe dọa trắng trợn, thấy trong đôi mắt mèo nheo nheo của Tiểu Bạch hiện ra sự uy hiếp, khí thế của Hoắc Ly xẹp xuống, rụt rụt cổ nhỏ giọng ngập ngừng: “Không phải, ta chỉ là muốn nói chúng ta hai người không có khả năng đều bị hoa mắt.”
“Có lẽ chỉ là cô hồn du đãng ở chung quanh.” Trương Huyền lấy đĩa ra, trả lại cho Hoắc Ly, nói: “Sắp đến đông chí, thanh minh, trung nguyên, ba ngày âm khí nặng nhất trong năm rồi, nhất là đông chí, âm khí đến cực điểm, dương khí chưa sinh, thấy quỷ còn dễ dàng hơn thấy người, nếu em lo lắng thì khi nào đi qua đường đốt một ít vàng mã cho du hồn, đảm bảo bọn họ không đến làm phiền em nữa.”
Nghe xong lời nói của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng có cảm giác ngờ ngợ, có lẽ mấy ngày này tinh thần anh bất ổn là bởi vì do âm khí xung quanh quá nặng gây nên, trước kia anh chỉ biết những truyền thuyết về thanh minh, trung nguyên, không nghĩ tới đông chí cũng phải chú ý nhiều như vậy.
“Ồ.”
Hoắc Ly cũng bị Trương Huyền thuyết phục, cảm thấy mình có thể là buồn lo vô cớ, ngượng ngùng vò vò đầu, chuẩn bị tạm biệt rồi đi, bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Đại ca, máy chơi game Nitendo* DS em cho anh mượn lần trước có còn không.”
” Hồ ly keo kiệt, chỉ mượn có vài ngày mà đã đòi rồi, ra ngoài lấy đi.”
Trương Huyền mang Hoắc Ly đi ra ngoài lấy máy chơi game, Niếp Hành Phong trầm ngâm một chút, lại hỏi Tiểu Bạch, “Đông chí còn cần chú ý gì nữa không?”
Tiểu Bạch nhún người nhảy lên bàn làm việc, bước đi thong thả nói: “Cũng không có gì, chỉ là trong khoảng thời gian này âm khí rất thịnh, đừng về nhà quá muộn phòng ngừa bị quỷ bám, ngoài ra phải nhớ rõ dùng hương tốt nhất thắp cho tổ tiên, tế bái bọn họ một chút, sau đó. . . . . .” Nó duỗi chân gải gải lỗ tai, nói: “Thời tiết rất lạnh, chú ý bị cảm.”
Niếp Hành Phong chân lảo đảo, được rồi, anh sẽ chú ý, nhất là cái cuối cùng.
“Cái kia. . . . . .” Tiểu Bạch ở trên bàn qua lại vài vòng, ngẩng đầu nhìn Niếp Hành Phong, “Anh có cảm thấy là có chút khác thường không?”
“Cái gì?” Niếp Hành Phong nghe không có hiểu.
“Chính là anh có phát hiện. . . . . .”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân cắt ngang lời nói của Tiểu Bạch, cửa bị đẩy mạnh ra, đại đệ tử của Trương Huyền – Ngụy Chính Nghĩa vọt tiến vào, cậu ta hình như là một hơi chạy tới, mệt đến nổi sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, Hoắc Ly đi theo ở phía sau nói: “Ngụy đại ca, cho dù anh nghĩ muốn luyện sức hô hấp, cũng đâu cần phải đặc biệt chạy đến đây để luyện tập chứ?”
“Tôi tôi tôi, tôi có việc. . . . . .” Ngụy Chính Nghĩa cúi người thở hổn hển hơn nữa ngày mới đở hơn một chút, tiến lên giữ chặt tay Niếp Hành Phong, nói: “Chủ tịch, cái gì cũng đừng hỏi, đi theo tôi đi!”
“Có phải lại có đại án gì cần chủ tịch chúng ta hỗ trợ hay không, hỗ trợ đương nhiên có thể, bất quá giá. . . . . .”
Ngụy Chính Nghĩa giơ tay hướng Trương Huyền làm động tác ngừng lại, cười khổ: “Sư phụ, lúc này người cũng đừng thêm phiền phức, người cũng đi cùng đi, còn có Tiểu Ly, đừng quên con mèo của em nữa. . . . . .”
Thấy Ngụy Chính Nghĩa bối rối như vậy, Niếp Hành Phong biết nhất định là có nguyên nhân, muốn gọi điện thoại dặn dò thư kí an bài lại lịch trình ngày hôm nay, Ngụy Chính Nghĩa không để anh kịp nói, lôi kéo anh xông ra ngoài.
Xe Ngụy Chính Nghĩa đi chính là xe cảnh sát, ra khỏi building, không nói hai lời, đem Niếp Hành Phong đẩy vào trong xe, Trương Huyền đuổi theo sau, nói: “Đồ đệ, cậu làm như vậy thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm chủ tịch nhà chúng ta làm chuyện phi pháp nên bị cảnh sát bắt giữ.”
Thật không ngờ, Ngụy Chính Nghĩa – người luôn luôn coi Trương Huyền như thần thánh lại không có để ý đến cậu, mà chỉ im lặng lái xe. Không ai nói gì, trong xe áp khí rất thấp, đường phía trước càng lúc càng quen thuộc, bất an trong lòng Niếp Hành Phong cũng càng ngày càng mãnh liệt, đây là đường đến bệnh viện Thánh An, không có chuyện quan trọng, Ngụy Chính Nghĩa sẽ không tự mình lái xe cảnh sát chạy tới tìm anh vào lúc mới sáng sớm như vậy.
Đi vào bệnh viện Thánh An, Ngụy Chính Nghĩa dừng xe, mang Niếp Hành Phong vội vàng chạy vào trung tâm cấp cứu, khi nhìn thấy cuối phòng cấp cứu ánh đèn đỏ sáng lên, bên ngoài còn có hai cảnh sắt mặc đồng phục, tim Niếp Hành Phong nhảy dựng lên, chân dừng bước, nghi hoặc nhìn Ngụy Chính Nghĩa.
Anh rất quen thuộc với chỗ này, trong hơn hai mươi mấy năm qua, anh từng không chỉ một lần bước vào đây, cái loại cảm giác chờ đợi, lo lắng, tuyệt vọng anh đều biết rõ hơn bất kì ai, giờ phút này tim anh đập dữ dội nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
“Là ai đã xảy ra chuyện?” Nhìn thấy vẻ kinh hoảng khó có thể che dấu trên mặt Niếp Hành Phong, Trương Huyền thay anh hỏi.
“. . . . . . Niếp Duệ Đình.” Do dự một chút, Ngụy Chính Nghĩa nói.
“Duệ Đình? Duệ Đình đã xảy ra chuyện gì?” Chợt nghe được tên của em trai, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, xông lên túm lấy áo Ngụy Chính Nghĩa, dùng sức lắc lắc rống to.
“Chủ tịch anh bình tĩnh một chút, nghe đồ đệ nói tiếp.”
Ngay lúc Ngụy Chính Nghĩa nghĩ mình sẽ bị túm chặt đến bất tỉnh thì Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong ra, tay hai người nắm lấy nhau, cảm xúc trên tay làm cho tâm trạng không khống chế được của Niếp Hành Phong thoáng giảm bớt, anh lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tai nạn xe cộ.”
Buổi sáng, trên đường đi làm Niếp Duệ Đình ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sáng, khi đi vào lối đi bộ thì bị một chiếc xe đột nhiên lao tới thúc phải, người đi đường gọi điện thoại báo cảnh sát, đúng lúc ấy Ngụy Chính Nghĩa lại ở đồn cảnh sát gần đó giải quyết chút công việc, nghe nói việc này cũng chạy tới xem xét, phát hiện là Niếp Duệ Đình, cậu liền theo xe cứu thương cùng đến bệnh viện, lại gọi điện thoại cho Niếp Hành Phong, nhưng di động mãi không ai tiếp, vì thế liền lái xe trực tiếp đến công ty tìm anh.
“Không thể nào, khả năng phản ứng của Duệ Đình rất tốt. . . . . .” Niếp Hành Phong lắc đầu, thì thào phủ nhận.
Anh rất hiểu về em trai mình, Niếp Duệ Đình tuy rằng cá tính lười nhác, trông giống một hoa hoa công tử không học vấn không nghề nghiệp, nhưng từ nhỏ nó đã luyện võ, nếu nói về phản ứng cùng sự nhạy bén, tuyệt đối là cao hơn anh, cho dù là xe đột nhiên lao tới, anh tin tưởng Niếp Duệ Đình cũng có năng lực tránh thoát, hơn nữa Nhan Khai như hình với bóng đi theo bên cạnh nó, nếu có nguy hiểm, Nhan Khai nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. . . . . .
Tâm tư thật sự rối loạn, trong lúc nhất thời như sóng trào, không thể suy xét rõ ràng, chỉ cảm thấy rất nhiều điểm không bình thường, Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn xem ánh đèn đang phát sáng của phòng phẩu thuật, quyết định trước tiên không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ chuyên tâm cầu nguyện em trai bình an là tốt rồi.
Anh nhìn thoáng qua Trương Huyền, Trương Huyền hiểu được ý tứ của anh, cầm tay anh, vỗ vỗ lên mu bàn tay, an ủi nói: “Yên tâm, cho dù Niếp Duệ Đình thực sự xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ngăn cản vô thường câu hồn, đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ sự việc không tồi tệ như vậy đâu.”
Không, mọi việc tuyệt đối rất tồi tệ!
Nhìn xem vẻ mặt tối tăm của Niếp Hành Phong, lại nhìn xem Trương Huyền, còn có Hoắc Ly đứng ở bên cạnh không biết nên nói cái gì mới tốt, Ngụy Chính Nghĩa quay lưng lại, giơ tay dùng sức bóp bóp trán, không dám tưởng tượng nếu Niếp Hành Phong biết được chân tướng sự tình, sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Vài tiếng sau, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cục cũng tắt, bác sĩ mổ chính vừa mới bước ra là Niếp Hành Phong đã xông lên phía trước, bác sĩ vội khoát tay với anh, ý bảo anh bình tĩnh, “Đừng lo lắng, phẫu thuật coi như thành công, nhưng phải đem người bệnh chuyển sang phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) , tiếp tục quan sát.”
“Có phải bị thương rất nghiêm trọng không?”
“Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện.” Ba mươi phút sau, Niếp Hành Phong đờ đẫn từ trong văn phòng bác sĩ đi ra.
『 Xương sườn bị gãy đâm vào nội tạng, làm cho phần lớn nội tạng bị ứ máu, tỳ tạng rách tả tơi, lá lách bị dập xương, cột sống bị gãy, đại não cũng bị va chạm kịch liệt. Đầu bị xuất huyết trong, máu đè lên màng võng mạc, tổn thương nghiêm trọng đến trung khu thần kinh của cậu ấy, cậu ấy sẽ lâm vào trạng thái hoàn toàn vô ý thức một thời gian, cũng chính là sống đời sống thực vật, tương lai có lẽ sẽ tỉnh lại, cũng có lẽ. . . . . . Vĩnh viễn không thể. Bất quá Niếp tiên sinh, xin đừng quá lo lắng, với thương tích như thế bất kì là một ai khác cũng đều có thể chết ngay tại chỗ, nhưng em trai ngài còn chống đỡ được như vậy, chứng minh ý chí sống của cậu ấy rất kiên cường, cho nên, chúng ta có tin tưởng rằng cậu ấy có thể tỉnh lại. 』
『 như vậy, nếu như em trai tôi tỉnh lại, thì nó còn có thể đi lại được nữa không? 』
『Cái này. . . . . . Thật đáng tiếc, không thể. 』
Đây là đoạn đối thoại của anh và bác sĩ vào lúc nãy, kỳ thật so với bất cứ ai trong lòng anh càng hiểu rõ hậu quả của việc gãy xương sống, anh chỉ là không muốn đối mặt sự thật bi thảm này mà thôi.
Niếp Hành Phong đi vào phòng bệnh, yên lặng đi đến trước giường bệnh, trên trán Niếp Duệ Đình còn dính vài vết máu, mày nhăn lại, tựa hồ như đang đắm chìm ở trong thống khổ. Niếp Hành Phong vươn tay chạm vào hai má lạnh như băng, khuôn mặt nhợt nhạt làm cho anh thấy đau lòng, cho đến giờ phút này anh cũng rất khó chấp nhận được sự thật, người ngày hôm qua còn sinh khí dồi dào bây giờ đã nằm liệt ở trên giường, im lặng giống như một thể xác đã mất đi linh hồn.
“Chuyện này phải dấu kín, nhất định không thể để cho ông nội biết.” Anh nhẹ giọng nói. Từng trải qua nổi đau mất con một lần, anh không biết ông nội còn có thể tiếp nhận cảm giác đau đớn ‘người đầu bạc tiễn người đầu xanh’ một lần nữa hay không.
“Ông nội mỗi ngày đều đọc báo xem tin tức, chuyện lớn như vậy làm thế nào giấu nổi ông ấy?”
“Tận lực giải quyết, có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu!”
Lần đầu bị Niếp Hành Phong rống, Trương Huyền bất ngờ không dám nhiều lời, nói: “Tôi lập tức đi gọi điện thoại dặn dò mọi người.”
Hoắc Ly cũng bị dọa, lui ở trong góc không dám ra tiếng, sau khi Trương Huyền rời đi, Ngụy Chính Nghĩa do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, chủ tịch, lúc ấy chuyện quá bất ngờ, cho nên tôi lấy thân phận người nhà ký tên đồng ý mổ.”
“Cám ơn.”
Giọng điệu lạnh như băng, làm cho Ngụy Chính Nghĩa lo sợ bất an, quả nhiên, Niếp Hành Phong hỏi: Cậu là người thuộc tổ trọng án tổ, tại sao lại đến hiện trường tai nạn giao thông?”
“Ơ. . . . . .”
Niếp Hành Phong nhìn chằm chằm cậu ta, lại trầm giọng nói: “Trên người Duệ Đình có rất nhiều vết thương do bị đâm, đây không phải là một tai nạn giao thông bình thường đúng không? Cái tên lái xe gây chuyện kia ở đâu? Mang tôi đi thấy hắn!”
“Nhưng . . . . . . nhưng mà anh hãy giữ bình tĩnh nhé, Please!” Biết rõ lời dặn dò này là vô nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa vẫn nhấn mạnh nói.
Niếp Hành Phong nhìn xem Hoắc Ly, Hoắc Ly lập tức liên tục gật đầu, “Yên tâm đi, Niếp đại ca, em sẽ chăm sóc Niếp ca ca cẩn thận.”
Chờ bọn hắn rời đi, tiểu hồ ly ngồi xuống ở bên cạnh, hai tay nâng cằm chăm chú nhìn Niếp Duệ Đình đang nằm ở trên giường, sau một lúc lâu, thở dài, than thở với Tiểu Bạch đang ở trong ba lô: “Ngươi nói Niếp ca ca nếu thật sự xui xẻo bị vô thường bắt đi, chúng ta có phải đi địa phủ cứu người hay không?”
Tiểu Bạch hung hăng đá tiểu hồ ly một cái cách qua ba lô, ” Miệng quạ đen!”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà, cha nói cái này gọi là vị vũ chu mâu*.”
“Trù mâu!” Hung tợn sữa lại, Tiểu Bạch còn nói: “Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ta không nhìn thấy hồn phách của Niếp Duệ Đình. . . . . .” Vầng trán Niếp Duệ Đình đen tối, không có linh khí thuộc về người sống, lực lượng có thể khống chế tâm trí biến mất, cậu ta hiện tại gần như là một cơ thể người chỉ có xác rỗng, tử vong là chuyện không sớm thì muộn.
(Vị vũ trù mâu: Là một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là nhân lúc chưa mưa tranh thủ sửa nhà, nghĩa bóng là lo trước khỏi họa, hay có thể hiểu là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy; trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, ý tứ là làm bất cứ chuyện gì đều phải chuẩn bị trước, để tránh lâm thời luống cuống tay chân, thành ngữ này được lấy từ bài thơ “Chim cú mèo”thời nhà Thương diệt vong )
“A, không phải là đã bị bạch vô thường bắt đi rồi chứ, tử thần bọn họ làm việc bằng vận tốc siêu ánh sáng đấy. . . . . .”
“Hồ ly ngu ngốc, nếu thực sự bị câu mất hồn, thì Niếp Duệ Đình sẽ không còn ở đây mà thở nữa đâu !”
Tiểu Bạch ở trong ba lô trở mình một cái tỏ vẻ xem thường, phát hiện từ khi đạo hạnh Hoắc Ly giảm đi phân nửa, chỉ số thông minh cũng giảm phân nửa , bất quá chuyện này xét đến cùng đều là do mình tạo thành, cho nên không truy cứu nhiều, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Sau tai nạn xe cộ Nhan Khai cũng mất tích, ngươi không thấy là kỳ quái sao?”
“Có lẽ Nhan Khai đang đuổi theo hồn phách của Niếp ca ca.”
“Hy vọng như thế.” Tiểu Bạch nói, dù nó biết rằng khả năng này cực kỳ thấp. Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền theo Ngụy Chính Nghĩa đi vào văn phòng cảnh sát, qua máy giám sát, anh nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc quái dị cúi sập đầu ngồi ở trong phòng thẩm vấn.
Ngụy Chính Nghĩa nói: “Các anh có biết nghị sĩ Trần đang nổi lên gần đây không? Thằng nhóc này chính là con trai độc nhất của ông ta, tên là Trần Khải, vừa mới tròn mười bảy tuổi, tuổi còn nhỏ không lo học hành, cả ngày luôn đi theo lũ lưu manh, tối hôm qua lấy trộm xe ô tô của cha đi ra ngoài ăn chơi trác táng, sáng nay say rượu lái xe trên đường về nhà thì đâm người.”
Niếp Hành Phong đã nghe đến tiếng tăm của nghị sĩ Trần, vài ngày trước trên báo chí còn đăng buổi diễn thuyết về quý trọng sinh mệnh do ông ta phát biểu, buồn cười chính là con của ông ta lại tổn hại mạng người. Rượu sau lái xe là tội danh rất nghiêm trọng, nhưng nếu người gây ra tai nạn còn chưa tới tuổi chịu trách nhiệm hình sự, có lẽ chỉ bị đưa đi trại cải tại dành cho thiếu niên, khiển trách theo hình thức, vài năm sau là có thể được tự do, mà em trai mình lại bởi vì khuyết điểm của nó mà cả đời có thể sẽ không tỉnh lại.
Có người phạm sai lầm, lại làm người vô tội nhận lấy trừng phạt, rất không công bằng có phải không?
Lồng ngực không hiểu sao tràn ngập tức giận không kìm lại được, Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Tôi muốn vào đi gặp nó!”
“Từ từ.” Trương Huyền ngăn cản anh, quay đầu nhìn Ngụy Chính Nghĩa, hỏi: “Đoạn đường xảy ra tai nạn có lắp máy quay giám thị không? Có thể cho chúng ta xem một chút không?”
Sư phụ, Người tại sao cái gì không nói lại nói về cái này? Sẽ hại chết người đấy!
Ngụy Chính Nghĩa mặt dần dần trắng bệch, chuyện lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, cậu rất muốn phủ nhận, nhưng chống lại ánh mắt lạnh như băng của Niếp Hành Phong, đầu không tự chủ được gật xuống.
Trên đường rất nhiều góc đều có đặt máy quay giám thị, sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, Ngụy Chính Nghĩa trước tiên liền lấy băng ghi hình mang đi làm vật chứng, không thể nào giấu diếm được, cậu đành cam chịu số phận gật gật đầu, đem hai người sang phòng bên cạnh, sau đó đóng chặt cửa, làm như vậy có thể tương đối phòng ngừa. Nói thật, nếu chủ tịch nhìn thấy hình ảnh xong mà không phát điên thì cậu thề sau này liền cùng một họ với sư phụ.
Hình ảnh quay rõ là ở ngã tư đường, khi Niếp Duệ Đình đi đến giữa đường dành cho người đi bộ, một chiếc xe thể thao như lửa đỏ đột nhiên từ một bên đâm ngang tới, Niếp Duệ Đình phản ứng rất nhanh, ngay khi xe thể thao xông tới liền vọt sang bên cạnh, lăn hai vòng ngay tại chỗ, xoay người nghĩ muốn đứng lên, ai ngờ đầu chiếc xe thể thao kia xoay tròn, thế nhưng lại tăng mạnh chân ga lao về phía cậu, khoảng cách quá gần, lần này Niếp Duệ Đình không thể tránh thoát, bị đụng mạnh, người bị hất văng bay về phía một góc nhọn của tấm biển báo giao thông ở đằng sau.
Tim nảy lên đập kịch liệt, Niếp Hành Phong đứng phắt lên, gắt gao nhìn thẳng vào màn hình, càng quỷ dị chính là, ngay tại góc nhọn của biển báo giao thông sắp cắt lên cổ của Niếp Duệ Đình, thân mình cậu chợt dừng lại ở giữa không trung, sau hơn mười giây mới rớt xuống. Tiếng động cơ chói tai vang lên, xe thể thao lại lao tới, tàn nhẫn húc vào giữa lưng Niếp Duệ Đình ngay khi cậu vừa rơi xuống, cậu giống như con diều bị đứt dây trượt xuống, đầu đập vào lan can phòng hộ ở ven đường, máu nháy mắt tràn đầy mặt đất.
Xe thể thao lảo đảo lao về phía trước hơn mười mét, đâm phải giải phân cách ở giữa đường, hơn nữa ngày, Trần Khải mới từ trong xe đi ra, nó tựa hồ cũng bị cảnh tượng đầy máu trước mắt dọa cho ngây người, sửng sờ đứng ở đó, tùy ý mọi người bắt lấy mình.
Đây không phải tai nạn xe cộ, mà là có ý định mưu sát! Bất luận là ai đều có thể thấy được cho dù là say rượu, cũng không có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, thằng nhóc này căn bản là đem xe thể thao trở thành công cụ giết người, trắng trợn giữa ban ngày ban mặt!
Lửa giận hừng hực thiêu đốt ở trong lồng ngực, đã khống chế tất cả lý trí của Niếp Hành Phong, anh em bọn họ vốn không quen biết Trần Khải, anh nghĩ không ra được thiếu niên này tại sao phải làm như vậy, đến tột cùng là phải hận một người đến mức nào, mới có thể làm ra chuyện ác độc đến cực điểm như vậy?
“Mang tôi đi gặp thằng nhóc đó!” Anh nói.
Ngụy Chính Nghĩa không đáp lời, dưới loại tình huống này cho dù là ngu ngốc đều biết là phải cự tuyệt, Niếp Hành Phong rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh, lại càng làm cho người ta cảm thấy lãnh ý bức người, cậu biết Niếp Hành Phong tuyệt đối là loại người có thể bất động thanh sắc mà ép người vào chỗ chết, chỉ cần cho anh cơ hội.
“Tôi. . . . . . Có thể từ chối không?” Không hề có tinh thần cảnh sát, Ngụy Chính Nghĩa thật cẩn thận tìm từ hỏi.
“Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân.” Thản nhiên nhìn cậu một cái, Niếp Hành Phong nói: “Em trai tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi đi hỏi một chút nguyên nhân có gì quá đáng chứ?”
“Tôi sẽ đi vào cùng chủ tịch.”
Trương Huyền ở bên cạnh nói, thuận tiện nháy mắt liên tục với Ngụy Chính Nghĩa, bị hai mặt giáp công, Ngụy Chính Nghĩa không chống cự nổi, nói: “Đi theo tôi.”
Cậu mang hai người đi vào phòng thẩm vấn, mở cửa đi vào, nghe tiếng cửa phòng mở, thân mình co cụm của Trần Khải giật giật, lại không ngẩng đầu.
Niếp Hành Phong lạnh lùng đánh giá nó, thiếu niên dáng người gầy yếu, quần áo sau vụ tai nạn xe cộ có vẻ nhăn nhúm, có chỗ còn dính vết máu, trên trán trên tay cũng trầy da một chút, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy nhau, tuy rằng không có phản ứng gì với sự xuất hiện của bọn họ, nhưng thân hình run rẩy đã làm bại lộ nội tâm sợ hãi của nó.
“Cậu có quen Niếp Duệ Đình không?” Ngồi xuống đối diện thằng nhóc, Niếp Hành Phong hỏi.
Anh không có đi lên túm lấy Trần Khải đánh một trận, mà anh chỉ muốn biết chân tướng, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì làm cho người ta trở nên điên cuồng như thế.
“. . . . . . Là ai?” Qua thật lâu, Trần Khải hỏi lại.
Nó đang sợ hãi, trong giọng nói mang theo âm rung khó có thể che dấu, thậm chí còn có một tia mê mang, Niếp Hành Phong nói: “Chính là người bị cậu lái xe đâm phải, cậu căn bản không biết đó là ai, tại sao lại lái xe đâm người đó?”
“. . . . . . Anh ta đã chết rồi sao?”
Trần Khải đầu cúi xuống, Niếp Hành Phong không thể nhìn đến biểu tình trên mặt nó, chỉ cảm thấy khi nó nói lời này cơ mặt có biến hóa, thanh âm không run rẩy giống như lúc ban đầu, như là cân nhắc hỏi.
“Không có, nhưng xương sống bị gãy, cả đời đều phải ngồi xe lăn, hơn nữa, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.” Niếp Hành Phong cực lực ngăn chận cảm xúc bốc lên, chậm rãi nói: “Cậu có biết em trai tôi chỉ có hai mươi ba tuổi hay không, nó vốn đang có một cuộc đời rất dài ở phía trước, lại bởi vì sự điên cuồng của cậu mà mất đi tất cả, tại sao cậu lại làm như vậy! ?”
Nghe đến đó, Trần Khải rốt cục ngẩng đầu lên, Niếp Hành Phong phát hiện thằng nhóc này thật sự rất nhỏ, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, nhưng trên khuôn mặt non nớt là một loại biểu tình mình không thể lý giải, cặp mắt ẩn dưới mớ tóc hồng lộ ra màu đen quỷ dị, bả vai nó còn đang run rẩy, giống như là sợ hãi, nhưng tựa hồ cũng không phải.
“Anh ta không phải còn chưa có chết sao.” Sau một lúc lâu, Trần Khải nói.
“Cậu nói cái gì?”
Thiếu niên khóe môi cong lên, mỉm cười, thò người về phía trước, nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong trêu chọc nói: “Tôi nói — em trai anh không phải còn chưa có chết sao, anh kích động như vậy để làm gì?”
Những lời này của Trần Khải thành công phá hủy chút lý trí còn lại của Niếp Hành Phong, lúc biết được Niếp Duệ Đình gặp chuyện không may ‘quái thú’ thù hận cũng đã thức tỉnh, khi nhà giam lý trí không thể kiềm chế nổi nó thì quy tắc đạo đức gì cũng không còn trọng yếu.
Một đấm hung hăng đánh thẳng vào mũi Trần Khải, tiếp đó anh đá văng cái bàn ngăn cách ở giữa hai người, tiến lên kéo áo nó, nắm đấm như vũ bão đánh mạnh lên ngực lên bụng, Trần Khải bị đánh cho không ngừng kêu thảm thiết, nghĩ muốn gọi cứu mạng, tiếc là lực bất tòng tâm.
“Chủ tịch, anh bình tĩnh chút!”
Ngụy Chính Nghĩa cùng Trương Huyền muốn tiến lên cố giật Niếp Hành Phong ra, nhưng làm sao cũng không thể kéo nổi, Trần Khải bị đánh cho gục trên mặt đất, Niếp Hành Phong túm tóc nó kéo lên, lại đấm xuống một đấm, quát: “Ngươi có tư cách gì mà phá hủy cuộc đời người khác? Loại cặn bã chết tiệt!”
Quyền đấm cước đá, Trần Khải không chỉ không thể phản kháng, ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, rất nhanh đã bị đánh cho mặt đầy máu tươi, nhận thấy còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ có tai nạn chết người, Ngụy Chính Nghĩa xông lên cố hết sức ngăn Niếp Hành Phong lại, khuyên nhủ: “Chủ tịch, đánh người bị thương, anh cũng sẽ rước lấy phiền toái, không đáng vì loại cặn bã này mà hủy hoại mình!”
“Tôi tự biết đúng mực.”
Phẫn nộ tràn đầy tạm thời có thể phát tiết, Niếp Hành Phong thoáng tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua Trần Khải, bị đánh một trận, thằng nhóc sớm không có kiêu ngạo như vừa rồi, cuộn người lui ở góc tường, dáng vẻ đáng thương.
Anh sẽ không tội nghiệp nó, bởi vì này hết thảy đều là giả bộ đến tranh thủ sự thông cảm của mọi người, kẻ xem tính mạng người khác như một trò chơi, là không thể tha thứ!
Niếp Hành Phong đi đến trước mặt Trần Khải, bởi vì nhìn thấy anh tới gần kinh hoảng không ngừng lùi bước, lắp bắp nói: “Cha ta là nghị sĩ, ta sẽ bảo ông ấy mời luật sư tốt nhất, tố cáo ngươi đánh người. . . . . .”
“Ta như thế nào sẽ để cho ngươi bắt được nhược điểm? Vừa rồi khi đánh ngươi ta không dùng nhiều lực, có thể làm ngươi đau đớn không chịu nổi, nhưng sẽ không lưu lại dấu vết ở trên người.” Niếp Hành Phong chế nhạo, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Muốn làm người xấu, ta có thể so với ngươi tệ hơn! Đừng hòng chạy vào trại cải tạo để trốn tránh trừng phạt, ta sẽ không bỏ qua ngươi, trừ phi ngươi chết!”
Anh xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhóm cảnh sát đứng quan sát ở bên ngoài lúc này mới vọt vào thu thập hiện trường, Ngụy Chính Nghĩa đem chuyện an trí Trần Khải giao cho bọn họ, lại chạy đuổi theo Niếp Hành Phong.
“Chủ tịch, anh yên tâm, tôi sẽ theo sát vụ án này.”
“Cám ơn.” Niếp Hành Phong dừng một chút, còn nói: “Chuyện vừa rồi thật xin lỗi.”
“Sao lại nói khách khí như vậy.” Ngụy Chính Nghĩa vỗ vỗ vai anh, nói: “Cố ý đâm người, lại còn nói cái kiểu đó, nói thật ra, tôi cũng rất muốn đánh nó.”
Từ hành lang phía trước vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông trung niên mang kính mắt viền vàng bước nhanh đi tới, bên cạnh còn có một phụ nữ phục trang đẹp đẽ đi theo, là Nghĩ sĩ Trần và vợ ông ta, phía sau còn có hai người đàn ông cầm mấy túi tài liệu, xem ra là thư kí và luật sư.
Nghị sĩ Trần không có vẻ ung dung trầm tĩnh như trên báo chí TV, vẻ mặt nôn nóng kinh hoảng, nhìn thấy Niếp Hành Phong, ông ta vội vàng chạy tới, ánh mắt đằng sau mắt kính dài nhỏ chợt lóe tinh quang, trên mặt nổi lên nụ cười đầy khôn khéo, vươn tay đến trước mắt anh.
“Niếp tiên sinh, xin chào, tôi vừa nghe nói con trai tôi lái xe đâm phải người ta liền vội vàng chạy tới, không ngờ người bị đâm lại chính là em trai anh, Thằng nhóc chết tiệt này, đâm ai không đâm, sao lại. . . . . . Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận.”
Niếp Hành Phong không có bắt tay, chính là lạnh lùng nhìn ông ta, bị nhìn đến xấu hổ, nghị sĩ Trần ngượng ngùng rút tay về, vợ ông ta lại tiến lên hỏi: “Hiện trường tai nạn xe cộ có có phóng viên vây xem hay không? Nếu như bị chụp ảnh thì phiền phức. Niếp tiên sinh, xảy ra chuyện như vậy, là ai cũng không muốn, nhưng nếu như đã xảy ra rồi, có truy cứu trách nhiệm cũng không được tích sự gì, không bằng mọi người bình tĩnh ngồi xuống thương lượng một chút xem giải quyết như thế nào?”
Niếp Hành Phong chau mày, “Giải quyết như thế nào?”
“Anh xem có thể phong tỏa tin tức trước hay không, trong cuộc tuyển cử lần này chồng tôi rất được ủng hộ, nếu chuyện này tiết lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng lớn đến ông ấy.”
“Đúng vậy đúng vậy, con trai tôi có thể nộp tiền bảo lãnh không?” Nghị sĩ Trần nói tiếp, thấy sắc mặt Niếp Hành Phong lạnh lùng, ông ta vội xua tay phủ nhận: “Không bảo lãnh cũng không sao, chỉ cần đừng để mọi chuyện ầm ĩ lên là được, chúng ta có thể từ từ gặp riêng nói chuyện. ” Niếp Hành Phong không thể tin được nhìn vợ chồng bọn họ. Con trai lái xe đâm phải người, vậy mà thứ bọn họ quan tâm lại không phải là an nguy của người bị thương, mà là quyền lợi của bản thân, hôm nay nếu người bị nạn không phải thành viên ban giám đốc Niếp thị, mà là người dân bình thường, chỉ sợ vị nghị sĩ bận rộn tuyên truyền tuyển cử này ngay cả mặt mũi cũng không thèm lộ diện.
Không nghe thấy lời đáp lại, nghị sĩ Trần không biết tâm tư Niếp Hành Phong thế nào, nhìn đồng hồ, còn nói: “Buổi chiều tôi còn có buổi diễn thuyết, đột nhiên thay đổi thì không tốt cho lắm, như vậy đi, tôi đến chỗ diễn thuyết trước, phí nằm viện và các thủ tục cứ việc bảo thư ký của tôi xử lý, tiền không thành vấn đề, anh xem cần bao nhiêu, tôi sẽ gửi chi phiếu. . . . . .”
“Đừng có nói đến tiền với tôi!” Rốt cuộc nhịn không được , Niếp Hành Phong túm áo nghị sĩ Trần đẩy ông ta dính lên tường, quát: “Tiền tính cái gì? Với tôi mà nói, thứ không đáng giá nhất trên đời này chính là tiền! Ông tốt nhất nên cầu nguyện em trai tôi bình an, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho con trai ông, về sau ông cũng đừng nghĩ tiếp tục sống yên ổn trong giới chính trị!”
“Niếp tiên sinh, xin dừng tay, nếu không tôi sẽ tố cáo anh sử dụng bạo lực đối với đương sự của tôi. . . . . .”
Người có vẻ là luật sư do nghị sĩ Trần mời đến hách dịch lên tiếng, hắn tiến lên định kéo Niếp Hành Phong ra, lại bị đẩy cái té ngã, gáy không may đập lên tường.
Niếp Hành Phong buông nghị sĩ Trần ra. Bị đối đãi thô lỗ, nghị sĩ Trần có vẻ khá chật vật, ông ta cố đứng vững thân mình, đẩy đẩy kính mắt đã bị lệch, nghĩ muốn bảo trì nhất quán phong độ thân sĩ, đáng tiếc lại thất bại , vợ ông ta ở bên cạnh lớn giọng quát ầm lên: “Nơi này là cục cảnh sát, sao lại không có ai đến quản? Có tiền liền rất giỏi à, gây ra tai nạn cũng không chỉ là lỗi của chắc con trai tôi đi. . . . . .”
Không ai để ý đến bà ta, mấy cảnh sát trẻ đứng ở xa xa xem náo nhiệt, Ngụy Chính Nghĩa cũng làm bộ như nhìn không thấy, nghĩ thầm rằng nếu bà ta không phải phụ nữ, chỉ sợ nắm đấm của chủ tịch đã sớm vùng ra rồi.
Niếp Hành Phong mắt lạnh đảo qua, ánh mắt mang lệ khí quá nặng, bà ta bị dọa cho sợ hãi, âm thanh tự động giảm xuống, miệng mấp máy thốt ra những tiếng không rõ ràng, thấy anh xoay người đi ra ngoài, bà ta há mồm, lại muốn mở miệng chửi người, Ngụy Chính Nghĩa giữ bà ta lại, nói: “Vẫn là theo tôi đi xem đoạn băng ghi hình trước đi, tin tưởng các vị xem xong là sẽ biết đứa con bảo bối của các vị đã làm những gì.”
Trương Huyền ra khỏi cục cảnh sát, nhìn thấy Niếp Hành Phong yên lặng đi ở phía trước, trong đôi mắt màu lam nhạt của cậu toát ra thần sắc phức tạp.
“Anh bị nhập ma rồi.” Cậu nhỏ giọng nói.
Lời này gần như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là ở cho biết, báo cho người nào đó, nhưng càng nhiều chính là cảm thán ― khi tâm tư bị phẫn nộ cùng cừu hận chiếm cứ, anh sẽ không còn là vị thần bách chiến bách thắng, cậu tin tưởng đây là kết quả Đế Si muốn ― tiêu giảm linh lực của Niếp Hành Phong, dẫn anh nhập ma, đưa anh kéo vào địa ngục không gian thuộc về riêng hắn.
Thật có thể thành công sao g?
Trương Huyền cười cười, cậu không biết, ván bài mà con át chủ bài chưa lộ mới càng kích thích, thời gian trôi qua quá thái bình nhàm chán, ngẫu nhiên có chút kích thích cũng không sai, dù sao đến cuối cùng ai thắng ai bại đối với mình mà nói cũng không có gì khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.