Quyển 7 - Chương 6
Phàn Lạc
26/11/2015
“Nghĩa trang! Tiểu Bạch ngươi rõ ràng biết ta sợ nhất là quỷ, tại sao còn dẫn ta đến nơi này?” Nhìn cảnh vật âm âm u u xung quanh, Hoắc Ly mặt trắng bệch hỏi con mèo đen nho nhỏ đang ngồi xổm trên vai mình.
“Sao lại là ta dẫn ngươi đến? Rõ ràng là ngươi nói muốn giúp Niếp Duệ Đình tìm kiếm hồn phách, xung phong nhận việc đòi tới!” Tiểu Bạch nâng chân lên, vỗ lên mặt Hoắc Ly một cái.
“Niếp ca ca hôn mê, Niếp đại ca bị truy nã, ta muốn giúp đỡ một chút thôi, nhưng mà. . . . . .” Nhưng mà nhiệm vụ tìm kiếm hồn phách khó khăn này với nó mà nói tựa hồ có điểm hơi quá sức, sớm biết thế kêu đại ca đi cùng thì tốt rồi.
“Trương Huyền phải ở cùng ông nội! Chúng ta đều đi mất, ông nội làm sao bây giờ?” Tiểu Bạch tức giận nói.
“Nha!”
Hoắc Ly nhảy dựng lên, Tiểu Bạch bị nó làm giật mình, vội vàng quay đầu xem bốn phía, chung quanh tùng bách dày đặc, gió thổi xào xạc, xa xa mặt trời đang dần khuất bóng, ánh sáng nhợt nhạt hắt lên trên cành lá, làm cho nghĩa trang càng thêm vẻ âm trầm, tuyệt đối là nơi dễ gặp quỷ nhất, nhưng mà thật đáng tiếc, nó nhìn một hồi lâu mà nữa bóng quỷ cũng không thấy.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn Hoắc Ly, không rõ nếu không có quỷ thì nó hét làm cái khỉ gì.
“Tiểu Bạch ngươi học độc tâm thuật (thuật đọc tâm) khi nào vậy? Sao lại biết ta định kêu đại ca đi cùng?” Hoắc Ly cũng nhìn nó, vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này mới hiểu được nguyên nhân tiểu hồ ly hô to gọi nhỏ, Tiểu Bạch phản ứng đầu tiên chính là cho tiểu hồ ly cho chưởng, “Với ngươi thì cần gì độc tâm thuật, ngươi trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt đều viết rõ ràng!”
Kỳ thật Tiểu Bạch không tán thành ý kiến đi ra tìm Quỷ Hồn của Hoắc Ly, nhất là vào thời điểm rối loạn như bây giờ, nhớ tới Ma Ảnh xuất hiện ở quán ăn trong lòng nó liền có chút không yên. Bất quá tiểu hồ ly ngốc thì đúng là ngốc, có đôi khi lại đột xuất thông minh, nghe Trương Huyền nói tới nơi cực âm có thể có manh mối, liền trộm chạy đi, còn đặc biệt mò đến nơi đầy âm khí, làm hại mình đành phải đi cùng.
“Có lẽ, chúng ta không nên nghe lời Trương Huyền.”
“Tại sao? Đại ca nói rất có đạo lý.”
“Nhưng mà, ta luôn cảm thấy được có điểm gì đó rất khác thường.” Tiểu Bạch cào cào lổ tai, nói.
Từ sau chuyến đi biển trở về, nó liền cảm thấy khí tràng của Trương Huyền thay đổi, không thể nói rõ khác thường ở chỗ nào, nhưng luôn luôn có loại cảm giác quái dị, một lần hai lần nó còn cho là mình quá mẫn cảm, chính là rất nhiều lần có cảm giác như vậy, nó bắt đầu ngờ vực, nhất là sau khi hình ảnh trong đĩa ghi hình kia biến mất.
Có người làm phép xoá đi, tiểu hồ ly cùng Niếp Hành Phong đều không có khả năng làm việc đó, hơn nữa từ đầu đến cuối người động đến cái đĩa ghi hình đó chỉ có Trương Huyền, nếu là cậu ta ra tay, vậy kết luận chỉ có một — cậu ta cùng ma ảnh kia là đồng loã.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi, ngay cả chính nó cũng không dám khẳng định, nó vốn tính toán tìm Niếp Hành Phong xác nhận một chút, lại bị Ngụy Chính Nghĩa phá ngang .
“Hình như là không có gì đáng chú ý, một chuyến uổng công rồi, Tiểu Bạch, chúng ta lại đi nơi khác tìm xem.”
Chạng vạng, ở nghĩa địa không khí âm trầm đáng sợ, Hoắc Ly trong lòng hơi run, tùy tiện đi một vòng, liền chuẩn bị lên đường trở về, thì đột nhiên nghe được tiếng động quái dị vang lên phía sau, như là tiếng bước chân hoặc như là tiếng sột soạt gió lạnh thổi qua cành lá, trầm thấp âm u lạnh lẽo, chậm rãi tới gần, nó sợ tới mức dừng bước, thật cẩn thận xoay người nhìn về phía sau.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bên cạnh một bia mộ cách đó không xa, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười đầy toan tính.
Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười trên khuôn mặt không hề có sinh khí ngược lại càng âm hàn, không biết từ khi nào chung quanh đã tụ tập rất nhiều âm hồn tự do, khí tức tử vong theo sự di chuyển của hắn nhanh chóng áp sát, Tiểu Bạch xem dưới chân hắn, cây cỏ ở những chỗ hắn đi qua nháy mắt đều khô héo.
“Lần trước ta hình như đã quên tự giới thiệu, ta gọi là Đế Si, người đứng đầu hắc ám.”
“Chân gà?” Vừa nghe có liên quan đến gà, Hoắc Ly phản ứng quá độ, kinh ngạc hỏi lại.
~~~~~
Đế Si phát âm là dì chī còn chân gà phát âm là jī chì ^ ^
~~~~~
Đế Si không nổi giận, cười cười nói: “Ngươi hình như là rất có hứng thú với đồ ăn, nhưng cũng không sao, dù sao kẻ ta muốn cũng không phải là ngươi, phụ thân ngươi chắc là cũng sắp đến rồi đi? Nói thật, ta có điểm chờ không kịp .”
Kỳ thật Xích Viêm đã xuất hiện, có điều cương khí của Niếp Hành Phong ở bệnh viện quá nặng che lấp khí tức của hắn, sau đó hắn lại làm kết giới, cho nên Đế Si mới không tính ra được.
“Cha ta. . . . . . Không thích đàn ông.” Lời Đế Si nói làm cho Hoắc Ly hiểu lầm, nghĩ nghĩ, do dự nói: “Hơn nữa ông ấy cũng đã già rồi, không phù hợp với ngươi đâu, ngươi nên xem xét thử tìm người khác đi?”
“Ha ha!” Đế Si cười ha hả, đôi mắt đen tối chớp hiện lên sự vui vẻ, “Tiểu hồ ly, ta phát hiện ngươi rất là thú vị, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ ta sẽ không giết ngươi.”
Nhìn đến ánh nắng theo sự tới gần của Đế Si mà nhanh chóng biến mất, xung quanh nháy mắt liền tối sầm như đêm khuya, Hoắc Ly sợ tới mức xoay người bỏ chạy, ai ngờ âm phong xuất hiện, dễ dàng hất ngã nó sang một bên.
Ba lô bị văng ra thật xa, trước mắt choáng váng như có một đống sao xoay vòng vòng, Hoắc Ly giãy dụa muốn đứng lên, bỗng nhiên nghe Tiểu Bạch hỏi: “Di động của ngươi đâu?”
“Bây giờ gọi điện thoại cầu cứu đâu còn có kịp nữa chứ!” Hoắc Ly than thở, bất quá vẫn là mò lấy di động bị rơi ở một bên, đưa cho Tiểu Bạch, sau đó xoay người, thấy Đế Si đã cười hì hì đi tới gần.
“Tiểu hồ ly, chấp nhận số phận đi, ta là chúa tể bóng tối, màn đêm đã buông xuống, ở chỗ này không ai có thể chạy thoát khỏi sự khống chế của hắc ám!”
Cười xem Hoắc Ly ngồi trên mặt đất không ngừng lui về phía sau, Đế Si trên mặt lộ ra vẻ nhàn nhã như mèo vờn chuột, Hoắc Ly sợ hãi vô cùng, méo miệng, nhỏ giọng hỏi Tiểu Bạch, “Làm sao bây giờ? Ta đánh không lại hắn. . . . . .”
“Đánh không lại cũng phải đánh!” Tiểu Bạch đầu cũng không nâng, còn thuận miệng cổ vũ nó cố lên, chân mèo còn đang giữ lấy di động ấn bàn phím.
Hoắc Ly luôn luôn nghe lời Tiểu Bạch, thấy nó nói như vậy, liền khẽ cắn môi nhảy vùng dậy, tay vung ra, hỏa liên ẩn sau trong cơ thể nháy mắt hiện ra, bò lên giữa cổ tay, lửa đỏ hừng hực, phất hướng về phía Đế Si.
Không ngờ con tiểu hồ ly này còn có một chút lệ khí, Đế Si cười cười, thân mình cử động, thoải mái né tránh sự công kích của nó, Hoắc Ly sau đó lại dùng thêm vài bùa chú xích liên hỏa (dây xích lửa), đáng tiếc công lực rất kém, sử dụng mấy chiêu, kẻ địch vẫn không bị đánh bại còn mình thì mệt đến thở hổn hển, Đế Si trêu đùa chán, nâng tay lên, ngón tay phất một cái, hỏa liên liền tuột khỏi tay Hoắc Ly, còn nó thì bị âm phong cuốn lấy nâng lên, ở không trung quay quay mấy vòng rồi sau đó bị ném xuống mặt đất.
“Vốn đang nghĩ giữ ngươi lại làm sủng vật, không ngờ công phu của ngươi lại kém như vậy.” Đế Si trên mặt tươi cười biến lãnh, thản nhiên nói: “Đồ vô dụng căn bản không cần thiết phải giữ lại!”
Ngón tay vung lên, lửa trên hỏa liên trở nên dữ dội, lượn vòng một cái giữa không trung, hướng về phía đầu của Hoắc Ly nện xuống.
“Dừng tay!”
Hỏa liên bị người dùng tay ngăn chận lại giữa đường, lửa đỏ hừng hực thiêu đốt không có lấy nửa điểm ảnh hưởng đối với hắn, thoải mái đem hỏa liên quấn lên trên cánh tay. Tranh phục bằng thổ cẩm thêu hoa văn bằng kim tuyến (chỉ vàng) phất phơtheo gió, tóc mềm mại dài rủ xuống, che khuất dung nhan bình thản, lạnh lùng nói với Đế Si: “Tổn hại mạng người, thiên địa khó dung!”
“Ngự Bạch Phong, ngươi rốt cục đã xuất hiện .” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Đế Si mỉm cười nói.
“Tiểu Bạch ngươi lại biến thân, thật là oai nha! Đánh chết cái tên vô lại kia đi!” Tránh được một kiếp, Hoắc Ly đứng lên, nhìn đến thân thể con mèo đen nhỏ nằm ở trên cỏ, lại nhìn xem linh thể Ngự Bạch Phong lơ lững giữa không trung, vui vẻ kêu to.
Linh thể bình thường là không thể tự do tách rời khỏi thân hình, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ, giống như là hiện tại, khi sức mạnh tiềm ẩn phá tan ranh giới cực hạn, nhìn thấy Hoắc Ly nguy cấp, Ngự Bạch Phong tự nhiên cứ như vậy liền thoát ly khỏi sự rành buộc thân thể, hắn phải bảo vệ tiểu hồ ly, đây là trách nhiệm của hắn, cũng là sự vướng bận của hắn.
Linh thể mới vừa tách rời khỏi thân thể, thần trí Ngự Bạch Phong trong nháy mắt có chút trống rỗng, chỉ nghe tiểu hồ ly ở sau người líu ríu kêu: “Tiểu Bạch, lần này ngươi ngàn vạn lần đừng quên ta đấy, mà quên cũng không sao nhưng ngàn vạn lần đừng giết ta!”
Ngự Bạch Phong hừ một tiếng, hắn lần này linh thể tự động thoát ra, làm sao có thể mất trí nhớ được? Không chỉ là không có, tựa hồ còn rất nhiều chuyện trước đây đang nảy lên, trí nhớ từng đoạn ngắn nhanh chóng bay xẹt qua, thực vụn vặt, rồi lại sâu sắc như khắc cốt ghi tâm.
“Xem ra ngươi còn không có hoàn toàn nhớ tới thân phận của mình, để ta tới nói cho ngươi đi! Ngươi là bạn tốt của Hình, là thần linh dưới quyền tây đế Thiểu Hạo, nắm giữ luật lệ, chuyên cai quản hình ngục nhân gian.” Đế Si ung dung, từ từ nói: “Chỉ tiếc ngươi quá bảo thủ, kết quả là rơi vào kết cục chịu đủ nổi khổ luân hồi.”
Ngự Bạch Phong hơi nhíu mày, trí nhớ từng mảnh nhỏ theo sự kể lại của Đế Si chậm rãi nối liền lại, có mình, Niếp Hành Phong, Đế Si, còn có tiểu hồ tiên . . . . . .
Trước mắt giống như bị một làn sương mù che phủ, xuyên thấu qua sương mù là có thể nhìn đến cảnh trí trước mắt, nhưng vẫn không quá rõ ràng như cũ.
Bất quá hiện tại không phải thời điểm xem lại chuyện cũ, hắn phẩy tay áo một cái, đem nhóm âm hồn tới gần đánh bay, âm thanh lạnh lùng nói: “Đế Si, thân là Dạ Ma, ngươi nên trở về thế giới hắc ám của mình, còn không mau mau rời đi!”
“Ta chán ghét sự trói buộc của hắc ám, cảm thấy nhân gian thiên địa càng thích hợp ta.” Đế Si tùy ý nhìn bốn phía, lại quay lại ánh mắt, châm chọc Ngự Bạch Phong nói: “Hơn nữa, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta? Đừng quên, ngươi hiện tại chẳng qua là một cái hồn phách rơi vào luân hồi mà thôi, bằng chút linh lực của ngươi mà cũng dám lớn tiếng ra oai?”
Ngự Bạch Phong cười lạnh mỉa mai: “Ngươi còn không phải cũng chịu khổ luân hồi sao? Một tên Dạ Ma nho nhỏ, cư nhiên vọng tưởng nắm giữ nhân gian thiên địa, không biết tự lượng sức mình!”
Bị chạm đến chỗ đau, Đế Si mặt trầm xuống, vung tay lên, khói đen sắc bén như dao bay về phía Ngự Bạch Phong, Ngự Bạch Phong lui người nhảy lên, điều khiển hỏa liên đánh tan khói đen, cổ tay run lên, ngọn lửa trở nên hừng hực như ánh nắng mặt trời, vọt về phía Đế Si.
Cùng một pháp khí, ở trong tay Ngự Bạch Phong liền trở nên uy phong lẫm liệt, Hoắc Ly nhìn thấy không nói nên lời, nhân cơ hội đứng lên, nhặt mèo đen lên. Linh thể thoát ra, thân mèo tạm thời không có hô hấp, nhưng đây là thân thể của Tiểu Bạch, khi hồn phách hắn trở về vị trí cũ vẫn còn phải dùng.
Hoắc Ly đem thân thể mèo của Tiểu Bạch nhét vào trong ba lô, trong lúc vội vàng không phát hiện viên ngọc vẫn đeo trên cổ nó đã rơi xuống trên mặt đất, đeo ba lô lên lưng, quay đầu thấy Ngự Bạch Phong và Đế Si đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, khói đen xung quanh hai người càng ngày càng đậm, che khuất ánh lửa của hỏa liên, âm hồn tàn phá bừa bãi, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thôn tính tiêu diệt Ngự Bạch Phong.
“Tiểu Bạch, ta đến giúp ngươi, hai trong một!” Thấy Ngự Bạch Phong có nguy hiểm, Hoắc Ly miệng vội niệm thần chú, bay lên không phóng về phía hoả liên.
Hỏa liên là tinh hồn của Hoắc Ly (tinh hoa hồn phách), cùng nó hòa hợp nhất thể, pháp lực có thể tăng lên, nó xông lên muốn hỗ trợ, lại bị Ngự Bạch Phong túm áo thuận tay ném đi ra ngoài.
Trải qua vạn năm, mọi người đều phải luân hồi, không ngờ tới đến khi gặp lại sức mạnh của Đế Si thế nhưng đã trở nên cường thịnh như thế, chính mình không phải đối thủ của hắn, tiểu hồ ly còn chạy tới tăng thêm phiền phức, làm cái gì mà hai trong một, nó nghĩ đây là dầu gội đầu hay sao ! ? (=))))) hai trong một, haha)
Ngự Bạch Phong giúp Hoắc Ly ngăn chặn âm phong của Đế Si, chính hắn lại bị chấn bay, khói đen lập tức cuồn cuộn bay đến, hóa thành hàng vạn sợi dây làm thành lưới, bay lên bay xuống quấn quanh người hắn, Đế Si nâng tay lên, làm động tác gọi sấm sét, Hoắc Ly sợ tới mức nhào tới che ở trước mặt Ngự Bạch Phong, giơ hai tay lên cao, kêu to: “Chúng ta đầu hàng!”
Đế Si lạnh nhạt trào phúng nói: “Hắn từng truy giết tộc nhân của ngươi, lấy cái gọi là thiên đạo phép tắc chia rẽ một đôi tình nhân, người như vậy ngươi còn muốn giúp sao?”
Hoắc Ly quay đầu lại nghi hoặc nhìn Ngự Bạch Phong, bị âm khí trói buộc, sắc mặt Ngự Bạch Phong tái nhợt, ánh mắt có chút trống rỗng, lại gật gật đầu.
Trí nhớ như nước, nháy mắt toàn bộ nảy lên trong đầu, ngược dòng về từng hình ảnh ở mỗi một thế, cuối cùng dừng ở thời điểm thiên địa sơ khai, là đoạn thời gian hắn là thần hình ngục. . . . . .
Tiểu hồ tiên của hỏa hồ tộc và chú ngôn sư (là người tu đạo, sức mạnh của bọn họ chính là lời nói) của loài người yêu nhau, lợi dụng linh lực giúp y bói toán, nhân yêu mến nhau, đã là vi phạm thiên đạo, thêm nữa lại còn tiết lộ thiên cơ. Hắn lúc ấy còn trẻ bồng bột, lầm tin lời người khác, không tra xét kỹ đã truy tìm hai người bọn họ, muốn dẫn hồ tiên đi nhận thiên pháp trừng trị, giữa lúc giao đấu hắn lỡ tay giết chết hồ tiên, tên chú ngôn sư kia thì tự sát ở trước mặt hắn, dùng sinh mệnh để nguyền rủa hắn một câu vô cùng tàn nhẫn.
『 ta đem sinh mệnh trả giá, nguyền rủa ngươi vĩnh viễn rơi vào luân hồi, mỗi một thế đều mất đi thứ trân quý nhất, đây chính là trừng phạt đối với sự vô tình của ngươi, luân hồi không ngừng nguyền rủa cũng vĩnh viễn không kết thúc! 』
Là một câu nguyền rủa đầy tuyệt vọng, là bởi vì nó được trả giá rất nặng bằng sinh mệnh, vì thế số phận Ngự Bạch Phong giống như chú ngôn sư đã nguyền rủa, sinh mệnh ở mỗi một thế đều chấm dứt ở trong đau khổ, cuối cùng là đến đời này, lại ứng nghiệm ở trên người Hoắc Ly.
Ngự Bạch Phong trong đôi mắt xẹt qua sự đau đớn, oán hận nói: “Là ngươi bịa đặt lừa gạt ta, mục đích là để ta không thể trợ giúp Hình giết ngươi. . . . . .”
“Nhưng người tin lời ta chính là ngươi, giết người chính là ngươi, bị nguyền rủa cũng là ngươi, không phải sao?” Đế Si cười nhạo nói: “Kỳ thật thần cũng tốt, ma cũng tốt, bản chất không có gì khác nhau, khác nhau duy nhất chính là — các ngươi thích dùng ngôn ngữ chính đáng đường hoàng che dấu cho những việc làm ti tiện của mình.”
“Mới không phải!” Hoắc Ly tức giận bất bình nói: “Cho dù Tiểu Bạch làm sai, cũng đã bị trừng phạt, cố ý dẫn hắn làm sai mới là người xấu. . . . . . không, là ma xấu!”
Đế Si cười ha ha, hai tay vung lên, giơ lên cao hướng không trung, quát: “Ngũ Đế đã sớm ngủ say, kẻ duy nhất kế thừa sức mạnh của bọn họ – chiến thần cũng rất nhanh sẽ biến mất, chờ ta giết được Niếp Hành Phong, sẽ không còn ai có sức mạnh ngăn cản nổi ta, nơi này sẽ là thiên hạ của bóng tối. . . . . .”
“Ngươi sẽ không thắng được Niếp Hành Phong, bởi vì chỉ thần sát phạt mới có tư cách nắm giữ tê nhận!”
Ngự Bạch Phong lạnh giọng thét lớn, ra sức vùng vẫy khỏi sự trói buộc của khói đen, nhảy lên không trung, ai ngờ sấm sét hạ xuống, đánh vào giữa ngực hắn, khói lửa bốc lên, bao phủ quanh người hắn, Đế Si lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình, ngươi đã quên ngươi không còn là thần nữa.”
“Tiểu Bạch!”
Hoắc Ly vọt vào giữa ngọn hỏa, đã thấy linh thể của Ngự Bạch Phong bị thiên hỏa đốt cháy hầu như không còn, hắn tức giận đến đỏ mắt, túm lấy hỏa liên trên mặt đất muốn động thủ, lại bị mấy luồng khói đen cuốn lấy, Đế Si phất tay đánh nó quay về nguyên hình, lại giật một cái lôi về phía trước, Hoắc Ly giống như con diều bị giật dây bay đến trong tay Đế Si, Đế Si xách cái đuôi đỏ thẫm của nó xoay người rời đi.
“Buông, người xấu, ngươi giết Tiểu Bạch, ta sẽ bảo cha ta giết ngươi!” Giãy giụa thế nào cũng không thoát, Hoắc Ly tức giận kêu to. Quần áo ba lô đeo trên người một con hồ ly trông phi thường quỷ dị.
Đế Si thờ ơ, lãnh đạm nói: “Có bản lĩnh ngươi liền gọi cha ngươi tới đi, ta còn đang chờ đấy.”
Thân hình dần dần trở nên mờ nhạt, biến mất ở trong không gian đen tối của bóng đêm, chỉ để lại dấu vết đánh nhau kịch liệt trên mặt đất, cỏ dại bị sấm sét đánh trúng còn lóe lên ánh lửa nho nhỏ, gió lạnh thổi qua, bên cạnh đống tro tàn của cỏ dại đột nhiên có một luồng sáng xanh xuất hiện chiếu sáng rực rỡ, là viên ngọc xanh của Tiểu Bạch.
Trên đống cỏ tro tàn chậm rãi hiện lên một đám sương mù mơ hồ, bị luồng sáng xanh hấp dẫn, sương mù càng tụ càng dày đặc, cuối cùng hóa thành hình người mờ nhạt, tùy theo ánh sáng từ từ tụ lại nhập vào viên ngọc, luồng hào quang uốn lượn quanh viên ngọc một lát rồi dần dần biến mất ở trong bầu trời đêm. Khi Niếp Hành Phong và Xích Viêm đuổi tới nghĩa địa chỉ nhìn thấy một mảnh bừa bãi, trong không khí tản ra khí tức âm lệ dày đặc quen thuộc, ngực Niếp Hành Phong đột nhiên không hiểu sao nảy lên kịch liệt, đó là loại cảm giác bức bách không thể khống chế được cùng với hưng phấn, anh vội dùng sức nắm chặt bàn tay.
“Tiểu Ly bị bắt đi rồi.”
Cảm ứng được khí tức đứa con, Xích Viêm vận công mở thiên nhãn để xem, lại chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám khôn cùng, vô số âm hồn kêu gào trong đó, hình ảnh Đế Si rất mơ hồ lộ ra tử khí lạnh như băng, mang Hoắc Ly rời đi.
“Là ác ma hắc ám. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói.
Niếp Hành Phong đến gần đám cỏ tro tàn, nhìn thấy di động của Hoắc Ly, nhặt lên, bên cạnh di động còn có viên ngọc xanh kia, là ngọc Càn Khôn anh đưa cho Tiểu Bạch.
Viên ngọc mượt mà trong vắt, ánh sáng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, lộ ra khí tức thuộc về đạo gia, Xích Viêm tiếp nhận nhìn xem, nói: “Đây là thần khí thượng cổ, có tác dụng định hồn, bên trong có linh phách của người tu đạo, là con mèo kia, bị thiên lôi đánh trúng, nếu không có pháp châu định hồn thì linh thể của nó đã sớm tan tành rồi.”
Niếp Hành Phong nhớ rõ trước kia quỷ bà bà kêu cái này là ngọc Càn Khôn, có thể dùng nó xuyên qua âm dương càn khôn, không nghĩ tới nó còn có pháp lực định hồn, vội hỏi: “Tiểu Bạch có việc gì không?”
“Chết thì không chết được, bất quá nó đã bị trọng thương, hiện tại bão nguyên quy nhất, dựa vào linh khí của thần khí để độ kiếp, ngắn hạn là không thể khôi phục được.”
~~~~~
Bão nguyên quy nhất là một cụm từ của đoạ giáo chỉ trường hợp quay về tình trạng ban đầu, tức là trở về với thời điểm không có pháp thuật phải tu luyện lại.
~~~~~
Không gian tràn ngập hơi thở âm u mà Niếp Hành Phong cảm thấy rất quen thuộc, có hình ảnh mơ hồ như ẩn hiện ở trước mắt, anh tựa hồ như cảm giác được đó là ai, nhưng rồi lại không thể chân chính bắt lấy phần trực giác đó, ấn bàn phím điện thoại di động của Hoắc Ly, nhìn màn hình, trong mắt anh hiện lên thần sắc phức tạp.
Xích Viêm lo lắng cho sự an nguy của đứa con, chuẩn bị thuận theo khí tức của bọn họ để đuổi theo, Niếp Hành Phong nghĩ muốn đi cùng hắn, lại bị hắn ngăn cản.
“Ngài thần lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn là đừng đi để tránh nguy hiểm, hơn nữa, cũng sắp đến giờ hẹn của ngài với Trương Huyền rồi , nếu trì hoãn, chỉ sợ cậu ta sẽ lo lắng, nếu ta cứu được tiểu hồ thì sẽ lập tức liên hệ với ngài.”
Ngẫm lại mình không biết pháp thuật đi cũng không giúp được gì, Niếp Hành Phong đồng ý với đề nghị của Xích Viêm, từ biệt hắn xong thì đứng ở ven đường kêu một chiếc tắc xi, đi đến quán bar ‘Tâm’.
Quán bar không lớn, tấm biển làm bằng đèn ne-ong toả ra ánh sáng màu tím nhạt ở trong bóng đêm có vẻ có vài phần yêu dị, Niếp Hành Phong mới vừa đi vào, liền thình lình rùng mình một cái.
Trong không khí nồng đậm mùi âm khí, không khí vui mừng không che dấu nổi sự u ám ở bên trong, âm nhạc quỷ dị mà ám muội, rất nhiều yêu ma quỷ quái chen lấn trong đó, bề ngoài khó coi không nói, còn minh mục trương đảm đi xuyên qua đám người, bartender đẹp trai đứng ở trong quầy bar đang khéo léo điều chế đồ uống, trước đài có hai người phụ nữ ngưởng mộ ngồi quan sát, lại nhìn không thấy bàn tay đang chuyển động của bartender là xương cốt trắng tinh.
Niếp Hành Phong cảm thấy phía sau lưng dâng lên hàn khí, thấy bartender đem rượu đã pha chế đưa cho hai người phụ nữ, vội xông lên, đánh nghiêng chén rượu.
“Không thể uống!”
Người phụ nữ nhân quay đầu nhìn anh, còn tưởng rằng gặp phải con ma men, bartender cũng không hề biến sắc, hướng bên trong búng tay tách một cái, nói: “Có vị khách uống rượu say, các cậu ra chăm sóc vị này một chút.”
Hai người đàn ông cao to vạm vỡ chạy tới, túm lấy Niếp Hành Phong kéo ra bên ngoài, thấy bọn họ là người, Niếp Hành Phong không nói nhiều, theo bọn họ rời đi, lúc đi vào hành lang vắng lặng liền ra tay bất ngờ, một người một quyền, dễ dàng đánh ngã bọn họ, sau đó nhanh chóng lẻn vào căn phòng ở cuối hành lang.
Đó là gian phòng bình thường, muốn nói có gì quỷ dị thì đó chính là hai vách tường đều treo hai tấm gương lớn cao tới tận trần nhà làm cho trong phòng âm khí càng nặng. Khung gương chạm khắc hoa văn rất rườm rà, giống một thứ hoa văn cổ nào đó, trên chiếc bàn bên cạnh gương có đặt một bức tượng điêu khắc gỗ quét sơn màu đỏ, mặt quỷ đậm màu nhìn rất hung ác, ở giữa đỉnh đầu dựng thẳng một cái sừng nhọn như mũi khoan, tay trái giơ lên nâng một chiếc gương đồng màu đen, cưỡi ở trên người một con quái thú thân khuyển mặt hổ màu xanh đậm.
Bức tượng này trông thật quen mắt, Niếp Hành Phong vươn tay đi sờ sờ bức tượng điêu khắc gỗ, khi chạm vào thì ngón tay run lên, giống như là bị bỏng, đau đớn từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền ra khắp toàn thân, những hình ảnh vốn chập chờn trong đầu bổng trở nên rõ ràng hơn, sau đó dần dần thêm rõ nét kết nối thành trí nhớ đầy đủ.
Hắc ám như tấm màn che phủ xuống, nháy mắt bao phủ lấy anh, lập tức một luồng sáng cắt ngang qua bóng tối. Địch Sí, không, hắn không phải là Địch Sí, mà là một người khác, sự tồn tại của hắn rất quỷ dị, rất nhiều năm trước kia hắn đã xuất hiện trong trí nhớ của mình.
Điên cuồng, căm hận, còn có cả sát khí khôn cùng, là trong nháy mắt cha mẹ bị tai nạn xe. . . . . .
“Anh chàng đẹp trai, xem đủ chưa?”
Phía sau đột nhiên vang lên câu hỏi làm gián đoạn suy nghĩ của Niếp Hành Phong, anh vội vàng quay đầu lại, không kịp thấy rõ bộ dạng đối phương thì đã nghe tiếng gió lạnh xẹt tới, bình hoa sứ men xanh đặt ở bên cạnh bay vút đến trước mặt anh.
Niếp Hành Phong vội vàng lách người tránh, chiếc bàn uống trà ở phía đối diện lại giống như là cảm giác thông linh, lao mạnh về phía anh, ép anh vào góc tường, mấy quỷ ảnh lơ lửng giữa không trung, nhe răng cười xấu xa: “Người dường như rất là hiếu kỳ về nơi này nhỉ, không bằng gia nhập với chúng ta đi.”
Niếp Hành Phong bị bàn trà hung hăng ép chặt, nhóm quỷ ảnh dữ tợn nhào tới, lại bị kim quang bắn ra từ sau lưng anh đánh tan trong nháy mắt. Hào quang tỏa sáng chiếu rọi bốn phía, làm Niếp Hành Phong cũng bị chấn động, vội nhân cơ hội đẩy bàn trà ra, chạy ra khỏi phòng, ai ngờ mới vừa đẩy cửa liền nhìn thấy trên hành lang yêu quái tầng tầng lớp lớp, gào thét đồng loạt xông tới tấn công anh.
Một đám quỷ vây công một người, đám quỷ này thật đúng là không nói đạo nghĩa, bất quá lúc này Niếp Hành Phong cũng không có thì giờ nói chuyện phiếm với quỷ, vung nắm đấm, đánh bay mấy con quỷ xui xẻo đứng gần nhất, nhân cơ hội chạy vào đại sảnh của quán bar.
Trong đại sảnh vẫn đang hát nhảy tưng bừng, khách tựa hồ còn nhiều hơn lúc nãy, Niếp Hành Phong vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc ngay phía đối diện. Thật sự rất quen thuộc, với tần suất gây chuyện hay gặp chuyện không may của anh và Trương Huyền mà nói không biết đám cảnh sát thuộc tổ trọng án này thì mới gọi là kỳ quái, tuy rằng bọn họ hiện tại đều mặc y phục thường, còn ăn mặc theo phong cách trông rất là sành điệu.
Đối phương cũng trông thấy anh, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Quỷ Hồn kêu mình là anh chàng đẹp trai, Niếp Hành Phong trong lòng có dự cảm không ổn, quả nhiên, mấy tên cảnh sát ánh mắt đều chăm chú nhìn anh, có người hô to: “Đứng lại!”
Là Ngụy Chính Nghĩa cảnh báo, Niếp Hành Phong giật mình, sau đó liền nhìn thấy có hai người đàn ông gương mặt xa lạ chạy tới, trước có ‘lang’, sau có quỷ, anh vội vàng quẹo vào lối đi nhỏ ở bên cạnh, cũng may trong quán bar người rất nhiều, tạm thời ngăn chặn sự truy đuổi của cảnh sát.
Niếp Hành Phong xuôi theo lối nhỏ chạy đi, chợt nghe phía sau vang lên tiếng súng, sự ồn ào náo nhiệt nhất thời biến thành những tiếng kêu sợ hãi, Ngụy Chính Nghĩa kêu to: “Chết tiệt, ai cho các ngươi nổ súng hả? Dừng tay ngay!”
Không ai nghe lời chỉ huy của cậu ta, lại là vài tiếng súng liên tiếp vang lên, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, bị bắn trúng phần mềm, anh chịu đau chạy đến cuối hành lang, giật tung cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.
Con hẽm phía sau này khá yên tĩnh, đoạn đường phía trước chia làm mấy lối rẽ, Niếp Hành Phong tùy tiện chạy vào một trong số mấy lối rẽ đó, chạy được một đoạn xa, nghe thấy phía sau không ai đuổi theo, mới dựa vào tường đứng lại, buông bàn tay giữ chặt miệng vết thương ra, phát hiện cánh tay bị bắn xuyên, máu tươi ào ạt chảy ra nhiễm đỏ cả ống tay áo.
Đau đớn kéo tới, Niếp Hành Phong hít sâu một hơi, nghĩ đến những gì Xích Viêm nói, anh một lần nữa lấy tay che miệng vết thương, tự giễu nói: “Nếu ta thật sự là thần, hẳn là có thể tự chữa khỏi vết thương của mình đi?”
Không hy vọng gì lắm về việc mình có năng lực tự lành, bàn tay đặt tại miệng vết thương, trong đầu nghĩ đến việc cầm máu, chỉ thấy có ánh sáng nhàn nhạt hiện lên qua khe hở giữa những ngón táy, lúc ẩn lúc hiện, chờ đến khi ánh sáng biến mất, cánh tay đã không còn đau đớn nữa.
Niếp Hành Phong kinh ngạc dời bàn tay, phát hiện miệng vết thương cư nhiên thật sự là đã khép lại, nếu không phải trên ống tay áo còn có vết rách do đạn bắn, anh thật sự nghĩ là trí nhớ của mình bị rối loạn, lầm tưởng rằng mình bị thương.
Hoảng hốt nhớ tới vụ tai nạn xe cộ khi còn nhỏ, còn có mỗi lần mình điên cuồng bão xe, mỗi khi suýt nữa tử vong thì lại đều lành lặn thoát khỏi mà không có lấy nửa vết thương lưu lại, tất cả, có lẽ không phải là mình vận khí tốt, mà là căn bản không chết được. Anh cũng giống như Trương Huyền, có được thân thể bất tử, là vị thần sát phạt trong truyền thuyết. . . . . .
Phía sau có tiếng bước chân, Niếp Hành Phong vội trốn sau đám rác chất đống ở trong hẻm, rất nhanh, cảnh sát đã đuổi tới, có người vừa lúc đứng ở ngay phía trước chỗ Niếp Hành Phong ẩn nấp, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Là Sở Phong, anh ta cũng là người phụ trách tổ trọng án, anh ta cùng Ngụy Chính Nghĩa đồng thời hành động, Niếp Hành Phong cảm giác ra vụ án lần này rất nghiêm trọng.
“Sếp, có phát hiện thấy người hay không?” Thường Thanh chạy tới hỏi, khi nhìn thấy Niếp Hành Phong tránh ở trong bóng đêm, liền chần chờ dừng bước.
“Không thấy ai, hắn chạy trốn rất nhanh, Ngụy Chính Nghĩa dẫn người đi phía trước chặn đường, mấy cậu cũng đi theo xem sao, chú ý một chút, đừng để cho hai tổ ngu ngốc kia lại dùng súng bừa bãi!”
Sở phong cố ý giơ tay chỉ về phía bên phải, chỉ huy đám cảnh sát đi bắt người, sau đó kéo Thường Thanh rời đi, chờ bọn họ đi xa, Niếp Hành Phong mới đứng lên, chạy về ngỏ nhỏ ở phía bên trái.
Ngỏ nhỏ tối tăm rất nhiều quỷ ảnh lảo đảo trôi qua, bất quá chưa tới gần Niếp Hành Phong đã nhanh chóng bị chấn bay, cương khí trên người anh đang chậm rãi sống lại, tuy rằng không thể hoàn toàn vận dụng thành thạo nhưng cũng đủ để không cần e ngại âm hồn lệ khí bình thường.
Vừa rồi cảnh sát nhất định là bị yêu quái mê hoặc nên mới dám nổ súng ở chỗ đông người, có thể làm cho yêu quái âm hồn nghe lời chỉ có thể là ác ma hắc ám dùng âm lực điều khiển, tại sao sức mạnh của hắn lại đột nhiên trở nên lớn mạnh như vậy?
Niếp Hành Phong chạy ra khỏi ngỏ nhỏ, ra đường cái, xe cộ qua lại rất nhiều, anh vừa định phất tay kêu tắc xi, chợt thấy phía sau gió lạnh phất đến, có người đem họng súng đặt lên sau đầu anh, quát: “Không được nhúc nhích!”
Niếp Hành Phong không quay đầu lại, mà nghiêng đầu, tránh khỏi họng súng, tay giữ lấy súng của đối phương, làm ông ta không thể bóp cò súng, nghiêng người nhìn, là một cảnh sát trung niên gương mặt xa lạ, ánh mắt đen như mực, lóe lên sự căm thù cái ác gần như điên cuồng, hiển nhiên, ông ta cũng giống như Trần Khải, bị mê hoặc .
Cừu hận có thể gia tăng gấp trăm lần; chính nghĩa cũng có thể gia tăng gấp trăm lần, người không quen biết anh lại có tinh thần chính nghĩa cao, đó là đối tượng tốt nhất để mê hoặc.
“Ngươi dám đánh cảnh sát, ta nhất định sẽ bắt ngươi về chịu tội!” Trung niên cảnh sát oán hận nói.
Niếp Hành Phong nở nụ cười, nắm đấm không chút do dự vung ra, thoải mái nói: “Bắt ta? Nhìn xem ngươi có có bản lĩnh đó hay không đã!”
Những cảnh sát khác nghe tiếng đuổi tới, trong bóng tối vang lên tiếng bóp cò súng, Niếp Hành Phong vội lắc mình tránh né, tiếp đó một chiếc xe cảnh sát giống như nổi điên phóng tới, bức anh tiến vào đường cái, đèn xe thoảng qua, anh nhìn thấy trong mắt người cảnh sát đang lái xe con ngươi tối đen tàn nhẫn.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ chói tai, một chiếc xe thể thao màu bạc giống như viên đạn vùng thoát khỏi sự trói buộc của nòng súng, cắt qua bóng đêm, lướt nhanh tới gần, thúc vào xe cảnh sát rồi tiện đà xoay chuyển một vòng, vững vàng đứng ở bên cạnh người Niếp Hành Phong.
Cửa xe tự động mở ra, Trương Huyền hướng anh hất đầu, “Lên xe!”
Niếp Hành Phong lên xe, cửa chưa kịp đóng chặt, xe thể thao đã nhanh như chớp lao đi, bỏ chiếc xe cảnh sát xui xẻo bị đâm lõm kia ở lại đằng sau.
“Thế sự thật là không thể nào ngờ được, chỉ trong một đêm, đường đường là chủ tịch Niếp thị biến thành tội phạm quan trọng phải truy nã, làm trợ lý của anh đúng là nguy hiểm tăng theo cấp luỹ thừa mà, xem ra sau này tôi phải mua mấy phần bảo hiểm mới được.”
Trương Huyền trêu chọc nhưng dưới chân không hề nhàn nhã, đạp mạnh chân ga, kim đồng hồ chỉ tốc độ xoay thành hình nửa vòng cung, lao vun vút về phía trước.
Niếp Hành Phong tựa vào ghế ngồi thở dốc, vừa rồi bị cảnh sát cùng quỷ truy đuổi, nói không mệt mỏi là giả, lại còn không thể ra tay với mấy tên cảnh sát kia, nếu không phải Trương Huyền kịp thời đuổi tới anh cũng không biết nên làm thế nào để chạy thoát.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Trương Huyền liếc liếc mắt nhìn Niếp Hành Phong một cái, ánh mắt xẹt qua ống tay áo dính đầy vết máu, đôi mi thanh tú nhăn lại, hỏi: Anh bị thương? Vết thương do bị Trần Khải đâm có nặng lắm không?”
“Đều đã khép lại, không có việc gì.” Nhịp thở bình thường trở lại, Niếp Hành Phong nhìn quanh, “Cái này hình như là xe của tôi.”
“Đúng vậy, xe của tôi vừa mới mua không lâu, đâm móp thì xót lắm.” Trương Huyền chẳng hề để ý nói.
Thật đúng là kiểu nói của tiểu thần côn, Niếp Hành Phong bất đắc dĩ nói, “Hẹn với cậu lúc bảy giờ, sao bây giờ cậu mới đến? Nếu muộn thêm chút nữa là cậu trực tiếp đến cục cảnh sát thăm tù luôn đấy.”
“Tôi bị cảnh sát bám theo, mãi mới thoát được. Cả nhà nghị viện Trần đều bị giết, chuyện này rất ầm ĩ, cảnh sát đem tất cả những thành viên ưu tú của tổ trọng án đều điều tới, chuyên môn phụ trách vụ án này, ngay cả ông nội cũng đang bị theo dõi .”
“Ông nội khỏe không? Ông đã biết chuyện của Duệ Đình chưa, có nói gì không?”
Im lặng một lát, Trương Huyền nói: “Ông nội tốt lắm, nói là tin tưởng Duệ Đình nhất định có thể tỉnh lại, ngược lại ông rất lo lắng cho anh, sau nghe Khánh thúc bảo anh không sao, ông mới yên tâm.”
Trương Huyền khác Đế Si, cậu ở chung với Niếp Hành Phong lâu như vậy, cho dù không bói toán, chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể dễ dàng tìm được Niếp Hành Phong, bất quá điểm này cậu không nói với Đế Si, mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, thứ Đế Si muốn chính là thần lực Ngũ Đế trên người Niếp Hành Phong, mà thứ cậu muốn lại là mệnh của Niếp Hành Phong, nhưng là. . . . . .
Nghiêng đầu nhìn người có chút mệt mỏi kia, ánh mắt Trương Huyền có chút phức tạp, vừa rồi cậu căn bản có thể ở yên thêm một lát, theo dõi bộ dạng chật vật của Niếp Hành Phong trong bóng đêm, chính là, đến cuối cùng cậu vẫn là không tự chủ được.
“Sao lại là ta dẫn ngươi đến? Rõ ràng là ngươi nói muốn giúp Niếp Duệ Đình tìm kiếm hồn phách, xung phong nhận việc đòi tới!” Tiểu Bạch nâng chân lên, vỗ lên mặt Hoắc Ly một cái.
“Niếp ca ca hôn mê, Niếp đại ca bị truy nã, ta muốn giúp đỡ một chút thôi, nhưng mà. . . . . .” Nhưng mà nhiệm vụ tìm kiếm hồn phách khó khăn này với nó mà nói tựa hồ có điểm hơi quá sức, sớm biết thế kêu đại ca đi cùng thì tốt rồi.
“Trương Huyền phải ở cùng ông nội! Chúng ta đều đi mất, ông nội làm sao bây giờ?” Tiểu Bạch tức giận nói.
“Nha!”
Hoắc Ly nhảy dựng lên, Tiểu Bạch bị nó làm giật mình, vội vàng quay đầu xem bốn phía, chung quanh tùng bách dày đặc, gió thổi xào xạc, xa xa mặt trời đang dần khuất bóng, ánh sáng nhợt nhạt hắt lên trên cành lá, làm cho nghĩa trang càng thêm vẻ âm trầm, tuyệt đối là nơi dễ gặp quỷ nhất, nhưng mà thật đáng tiếc, nó nhìn một hồi lâu mà nữa bóng quỷ cũng không thấy.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn Hoắc Ly, không rõ nếu không có quỷ thì nó hét làm cái khỉ gì.
“Tiểu Bạch ngươi học độc tâm thuật (thuật đọc tâm) khi nào vậy? Sao lại biết ta định kêu đại ca đi cùng?” Hoắc Ly cũng nhìn nó, vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này mới hiểu được nguyên nhân tiểu hồ ly hô to gọi nhỏ, Tiểu Bạch phản ứng đầu tiên chính là cho tiểu hồ ly cho chưởng, “Với ngươi thì cần gì độc tâm thuật, ngươi trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt đều viết rõ ràng!”
Kỳ thật Tiểu Bạch không tán thành ý kiến đi ra tìm Quỷ Hồn của Hoắc Ly, nhất là vào thời điểm rối loạn như bây giờ, nhớ tới Ma Ảnh xuất hiện ở quán ăn trong lòng nó liền có chút không yên. Bất quá tiểu hồ ly ngốc thì đúng là ngốc, có đôi khi lại đột xuất thông minh, nghe Trương Huyền nói tới nơi cực âm có thể có manh mối, liền trộm chạy đi, còn đặc biệt mò đến nơi đầy âm khí, làm hại mình đành phải đi cùng.
“Có lẽ, chúng ta không nên nghe lời Trương Huyền.”
“Tại sao? Đại ca nói rất có đạo lý.”
“Nhưng mà, ta luôn cảm thấy được có điểm gì đó rất khác thường.” Tiểu Bạch cào cào lổ tai, nói.
Từ sau chuyến đi biển trở về, nó liền cảm thấy khí tràng của Trương Huyền thay đổi, không thể nói rõ khác thường ở chỗ nào, nhưng luôn luôn có loại cảm giác quái dị, một lần hai lần nó còn cho là mình quá mẫn cảm, chính là rất nhiều lần có cảm giác như vậy, nó bắt đầu ngờ vực, nhất là sau khi hình ảnh trong đĩa ghi hình kia biến mất.
Có người làm phép xoá đi, tiểu hồ ly cùng Niếp Hành Phong đều không có khả năng làm việc đó, hơn nữa từ đầu đến cuối người động đến cái đĩa ghi hình đó chỉ có Trương Huyền, nếu là cậu ta ra tay, vậy kết luận chỉ có một — cậu ta cùng ma ảnh kia là đồng loã.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi, ngay cả chính nó cũng không dám khẳng định, nó vốn tính toán tìm Niếp Hành Phong xác nhận một chút, lại bị Ngụy Chính Nghĩa phá ngang .
“Hình như là không có gì đáng chú ý, một chuyến uổng công rồi, Tiểu Bạch, chúng ta lại đi nơi khác tìm xem.”
Chạng vạng, ở nghĩa địa không khí âm trầm đáng sợ, Hoắc Ly trong lòng hơi run, tùy tiện đi một vòng, liền chuẩn bị lên đường trở về, thì đột nhiên nghe được tiếng động quái dị vang lên phía sau, như là tiếng bước chân hoặc như là tiếng sột soạt gió lạnh thổi qua cành lá, trầm thấp âm u lạnh lẽo, chậm rãi tới gần, nó sợ tới mức dừng bước, thật cẩn thận xoay người nhìn về phía sau.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bên cạnh một bia mộ cách đó không xa, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười đầy toan tính.
Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười trên khuôn mặt không hề có sinh khí ngược lại càng âm hàn, không biết từ khi nào chung quanh đã tụ tập rất nhiều âm hồn tự do, khí tức tử vong theo sự di chuyển của hắn nhanh chóng áp sát, Tiểu Bạch xem dưới chân hắn, cây cỏ ở những chỗ hắn đi qua nháy mắt đều khô héo.
“Lần trước ta hình như đã quên tự giới thiệu, ta gọi là Đế Si, người đứng đầu hắc ám.”
“Chân gà?” Vừa nghe có liên quan đến gà, Hoắc Ly phản ứng quá độ, kinh ngạc hỏi lại.
~~~~~
Đế Si phát âm là dì chī còn chân gà phát âm là jī chì ^ ^
~~~~~
Đế Si không nổi giận, cười cười nói: “Ngươi hình như là rất có hứng thú với đồ ăn, nhưng cũng không sao, dù sao kẻ ta muốn cũng không phải là ngươi, phụ thân ngươi chắc là cũng sắp đến rồi đi? Nói thật, ta có điểm chờ không kịp .”
Kỳ thật Xích Viêm đã xuất hiện, có điều cương khí của Niếp Hành Phong ở bệnh viện quá nặng che lấp khí tức của hắn, sau đó hắn lại làm kết giới, cho nên Đế Si mới không tính ra được.
“Cha ta. . . . . . Không thích đàn ông.” Lời Đế Si nói làm cho Hoắc Ly hiểu lầm, nghĩ nghĩ, do dự nói: “Hơn nữa ông ấy cũng đã già rồi, không phù hợp với ngươi đâu, ngươi nên xem xét thử tìm người khác đi?”
“Ha ha!” Đế Si cười ha hả, đôi mắt đen tối chớp hiện lên sự vui vẻ, “Tiểu hồ ly, ta phát hiện ngươi rất là thú vị, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ ta sẽ không giết ngươi.”
Nhìn đến ánh nắng theo sự tới gần của Đế Si mà nhanh chóng biến mất, xung quanh nháy mắt liền tối sầm như đêm khuya, Hoắc Ly sợ tới mức xoay người bỏ chạy, ai ngờ âm phong xuất hiện, dễ dàng hất ngã nó sang một bên.
Ba lô bị văng ra thật xa, trước mắt choáng váng như có một đống sao xoay vòng vòng, Hoắc Ly giãy dụa muốn đứng lên, bỗng nhiên nghe Tiểu Bạch hỏi: “Di động của ngươi đâu?”
“Bây giờ gọi điện thoại cầu cứu đâu còn có kịp nữa chứ!” Hoắc Ly than thở, bất quá vẫn là mò lấy di động bị rơi ở một bên, đưa cho Tiểu Bạch, sau đó xoay người, thấy Đế Si đã cười hì hì đi tới gần.
“Tiểu hồ ly, chấp nhận số phận đi, ta là chúa tể bóng tối, màn đêm đã buông xuống, ở chỗ này không ai có thể chạy thoát khỏi sự khống chế của hắc ám!”
Cười xem Hoắc Ly ngồi trên mặt đất không ngừng lui về phía sau, Đế Si trên mặt lộ ra vẻ nhàn nhã như mèo vờn chuột, Hoắc Ly sợ hãi vô cùng, méo miệng, nhỏ giọng hỏi Tiểu Bạch, “Làm sao bây giờ? Ta đánh không lại hắn. . . . . .”
“Đánh không lại cũng phải đánh!” Tiểu Bạch đầu cũng không nâng, còn thuận miệng cổ vũ nó cố lên, chân mèo còn đang giữ lấy di động ấn bàn phím.
Hoắc Ly luôn luôn nghe lời Tiểu Bạch, thấy nó nói như vậy, liền khẽ cắn môi nhảy vùng dậy, tay vung ra, hỏa liên ẩn sau trong cơ thể nháy mắt hiện ra, bò lên giữa cổ tay, lửa đỏ hừng hực, phất hướng về phía Đế Si.
Không ngờ con tiểu hồ ly này còn có một chút lệ khí, Đế Si cười cười, thân mình cử động, thoải mái né tránh sự công kích của nó, Hoắc Ly sau đó lại dùng thêm vài bùa chú xích liên hỏa (dây xích lửa), đáng tiếc công lực rất kém, sử dụng mấy chiêu, kẻ địch vẫn không bị đánh bại còn mình thì mệt đến thở hổn hển, Đế Si trêu đùa chán, nâng tay lên, ngón tay phất một cái, hỏa liên liền tuột khỏi tay Hoắc Ly, còn nó thì bị âm phong cuốn lấy nâng lên, ở không trung quay quay mấy vòng rồi sau đó bị ném xuống mặt đất.
“Vốn đang nghĩ giữ ngươi lại làm sủng vật, không ngờ công phu của ngươi lại kém như vậy.” Đế Si trên mặt tươi cười biến lãnh, thản nhiên nói: “Đồ vô dụng căn bản không cần thiết phải giữ lại!”
Ngón tay vung lên, lửa trên hỏa liên trở nên dữ dội, lượn vòng một cái giữa không trung, hướng về phía đầu của Hoắc Ly nện xuống.
“Dừng tay!”
Hỏa liên bị người dùng tay ngăn chận lại giữa đường, lửa đỏ hừng hực thiêu đốt không có lấy nửa điểm ảnh hưởng đối với hắn, thoải mái đem hỏa liên quấn lên trên cánh tay. Tranh phục bằng thổ cẩm thêu hoa văn bằng kim tuyến (chỉ vàng) phất phơtheo gió, tóc mềm mại dài rủ xuống, che khuất dung nhan bình thản, lạnh lùng nói với Đế Si: “Tổn hại mạng người, thiên địa khó dung!”
“Ngự Bạch Phong, ngươi rốt cục đã xuất hiện .” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Đế Si mỉm cười nói.
“Tiểu Bạch ngươi lại biến thân, thật là oai nha! Đánh chết cái tên vô lại kia đi!” Tránh được một kiếp, Hoắc Ly đứng lên, nhìn đến thân thể con mèo đen nhỏ nằm ở trên cỏ, lại nhìn xem linh thể Ngự Bạch Phong lơ lững giữa không trung, vui vẻ kêu to.
Linh thể bình thường là không thể tự do tách rời khỏi thân hình, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ, giống như là hiện tại, khi sức mạnh tiềm ẩn phá tan ranh giới cực hạn, nhìn thấy Hoắc Ly nguy cấp, Ngự Bạch Phong tự nhiên cứ như vậy liền thoát ly khỏi sự rành buộc thân thể, hắn phải bảo vệ tiểu hồ ly, đây là trách nhiệm của hắn, cũng là sự vướng bận của hắn.
Linh thể mới vừa tách rời khỏi thân thể, thần trí Ngự Bạch Phong trong nháy mắt có chút trống rỗng, chỉ nghe tiểu hồ ly ở sau người líu ríu kêu: “Tiểu Bạch, lần này ngươi ngàn vạn lần đừng quên ta đấy, mà quên cũng không sao nhưng ngàn vạn lần đừng giết ta!”
Ngự Bạch Phong hừ một tiếng, hắn lần này linh thể tự động thoát ra, làm sao có thể mất trí nhớ được? Không chỉ là không có, tựa hồ còn rất nhiều chuyện trước đây đang nảy lên, trí nhớ từng đoạn ngắn nhanh chóng bay xẹt qua, thực vụn vặt, rồi lại sâu sắc như khắc cốt ghi tâm.
“Xem ra ngươi còn không có hoàn toàn nhớ tới thân phận của mình, để ta tới nói cho ngươi đi! Ngươi là bạn tốt của Hình, là thần linh dưới quyền tây đế Thiểu Hạo, nắm giữ luật lệ, chuyên cai quản hình ngục nhân gian.” Đế Si ung dung, từ từ nói: “Chỉ tiếc ngươi quá bảo thủ, kết quả là rơi vào kết cục chịu đủ nổi khổ luân hồi.”
Ngự Bạch Phong hơi nhíu mày, trí nhớ từng mảnh nhỏ theo sự kể lại của Đế Si chậm rãi nối liền lại, có mình, Niếp Hành Phong, Đế Si, còn có tiểu hồ tiên . . . . . .
Trước mắt giống như bị một làn sương mù che phủ, xuyên thấu qua sương mù là có thể nhìn đến cảnh trí trước mắt, nhưng vẫn không quá rõ ràng như cũ.
Bất quá hiện tại không phải thời điểm xem lại chuyện cũ, hắn phẩy tay áo một cái, đem nhóm âm hồn tới gần đánh bay, âm thanh lạnh lùng nói: “Đế Si, thân là Dạ Ma, ngươi nên trở về thế giới hắc ám của mình, còn không mau mau rời đi!”
“Ta chán ghét sự trói buộc của hắc ám, cảm thấy nhân gian thiên địa càng thích hợp ta.” Đế Si tùy ý nhìn bốn phía, lại quay lại ánh mắt, châm chọc Ngự Bạch Phong nói: “Hơn nữa, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta? Đừng quên, ngươi hiện tại chẳng qua là một cái hồn phách rơi vào luân hồi mà thôi, bằng chút linh lực của ngươi mà cũng dám lớn tiếng ra oai?”
Ngự Bạch Phong cười lạnh mỉa mai: “Ngươi còn không phải cũng chịu khổ luân hồi sao? Một tên Dạ Ma nho nhỏ, cư nhiên vọng tưởng nắm giữ nhân gian thiên địa, không biết tự lượng sức mình!”
Bị chạm đến chỗ đau, Đế Si mặt trầm xuống, vung tay lên, khói đen sắc bén như dao bay về phía Ngự Bạch Phong, Ngự Bạch Phong lui người nhảy lên, điều khiển hỏa liên đánh tan khói đen, cổ tay run lên, ngọn lửa trở nên hừng hực như ánh nắng mặt trời, vọt về phía Đế Si.
Cùng một pháp khí, ở trong tay Ngự Bạch Phong liền trở nên uy phong lẫm liệt, Hoắc Ly nhìn thấy không nói nên lời, nhân cơ hội đứng lên, nhặt mèo đen lên. Linh thể thoát ra, thân mèo tạm thời không có hô hấp, nhưng đây là thân thể của Tiểu Bạch, khi hồn phách hắn trở về vị trí cũ vẫn còn phải dùng.
Hoắc Ly đem thân thể mèo của Tiểu Bạch nhét vào trong ba lô, trong lúc vội vàng không phát hiện viên ngọc vẫn đeo trên cổ nó đã rơi xuống trên mặt đất, đeo ba lô lên lưng, quay đầu thấy Ngự Bạch Phong và Đế Si đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, khói đen xung quanh hai người càng ngày càng đậm, che khuất ánh lửa của hỏa liên, âm hồn tàn phá bừa bãi, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thôn tính tiêu diệt Ngự Bạch Phong.
“Tiểu Bạch, ta đến giúp ngươi, hai trong một!” Thấy Ngự Bạch Phong có nguy hiểm, Hoắc Ly miệng vội niệm thần chú, bay lên không phóng về phía hoả liên.
Hỏa liên là tinh hồn của Hoắc Ly (tinh hoa hồn phách), cùng nó hòa hợp nhất thể, pháp lực có thể tăng lên, nó xông lên muốn hỗ trợ, lại bị Ngự Bạch Phong túm áo thuận tay ném đi ra ngoài.
Trải qua vạn năm, mọi người đều phải luân hồi, không ngờ tới đến khi gặp lại sức mạnh của Đế Si thế nhưng đã trở nên cường thịnh như thế, chính mình không phải đối thủ của hắn, tiểu hồ ly còn chạy tới tăng thêm phiền phức, làm cái gì mà hai trong một, nó nghĩ đây là dầu gội đầu hay sao ! ? (=))))) hai trong một, haha)
Ngự Bạch Phong giúp Hoắc Ly ngăn chặn âm phong của Đế Si, chính hắn lại bị chấn bay, khói đen lập tức cuồn cuộn bay đến, hóa thành hàng vạn sợi dây làm thành lưới, bay lên bay xuống quấn quanh người hắn, Đế Si nâng tay lên, làm động tác gọi sấm sét, Hoắc Ly sợ tới mức nhào tới che ở trước mặt Ngự Bạch Phong, giơ hai tay lên cao, kêu to: “Chúng ta đầu hàng!”
Đế Si lạnh nhạt trào phúng nói: “Hắn từng truy giết tộc nhân của ngươi, lấy cái gọi là thiên đạo phép tắc chia rẽ một đôi tình nhân, người như vậy ngươi còn muốn giúp sao?”
Hoắc Ly quay đầu lại nghi hoặc nhìn Ngự Bạch Phong, bị âm khí trói buộc, sắc mặt Ngự Bạch Phong tái nhợt, ánh mắt có chút trống rỗng, lại gật gật đầu.
Trí nhớ như nước, nháy mắt toàn bộ nảy lên trong đầu, ngược dòng về từng hình ảnh ở mỗi một thế, cuối cùng dừng ở thời điểm thiên địa sơ khai, là đoạn thời gian hắn là thần hình ngục. . . . . .
Tiểu hồ tiên của hỏa hồ tộc và chú ngôn sư (là người tu đạo, sức mạnh của bọn họ chính là lời nói) của loài người yêu nhau, lợi dụng linh lực giúp y bói toán, nhân yêu mến nhau, đã là vi phạm thiên đạo, thêm nữa lại còn tiết lộ thiên cơ. Hắn lúc ấy còn trẻ bồng bột, lầm tin lời người khác, không tra xét kỹ đã truy tìm hai người bọn họ, muốn dẫn hồ tiên đi nhận thiên pháp trừng trị, giữa lúc giao đấu hắn lỡ tay giết chết hồ tiên, tên chú ngôn sư kia thì tự sát ở trước mặt hắn, dùng sinh mệnh để nguyền rủa hắn một câu vô cùng tàn nhẫn.
『 ta đem sinh mệnh trả giá, nguyền rủa ngươi vĩnh viễn rơi vào luân hồi, mỗi một thế đều mất đi thứ trân quý nhất, đây chính là trừng phạt đối với sự vô tình của ngươi, luân hồi không ngừng nguyền rủa cũng vĩnh viễn không kết thúc! 』
Là một câu nguyền rủa đầy tuyệt vọng, là bởi vì nó được trả giá rất nặng bằng sinh mệnh, vì thế số phận Ngự Bạch Phong giống như chú ngôn sư đã nguyền rủa, sinh mệnh ở mỗi một thế đều chấm dứt ở trong đau khổ, cuối cùng là đến đời này, lại ứng nghiệm ở trên người Hoắc Ly.
Ngự Bạch Phong trong đôi mắt xẹt qua sự đau đớn, oán hận nói: “Là ngươi bịa đặt lừa gạt ta, mục đích là để ta không thể trợ giúp Hình giết ngươi. . . . . .”
“Nhưng người tin lời ta chính là ngươi, giết người chính là ngươi, bị nguyền rủa cũng là ngươi, không phải sao?” Đế Si cười nhạo nói: “Kỳ thật thần cũng tốt, ma cũng tốt, bản chất không có gì khác nhau, khác nhau duy nhất chính là — các ngươi thích dùng ngôn ngữ chính đáng đường hoàng che dấu cho những việc làm ti tiện của mình.”
“Mới không phải!” Hoắc Ly tức giận bất bình nói: “Cho dù Tiểu Bạch làm sai, cũng đã bị trừng phạt, cố ý dẫn hắn làm sai mới là người xấu. . . . . . không, là ma xấu!”
Đế Si cười ha ha, hai tay vung lên, giơ lên cao hướng không trung, quát: “Ngũ Đế đã sớm ngủ say, kẻ duy nhất kế thừa sức mạnh của bọn họ – chiến thần cũng rất nhanh sẽ biến mất, chờ ta giết được Niếp Hành Phong, sẽ không còn ai có sức mạnh ngăn cản nổi ta, nơi này sẽ là thiên hạ của bóng tối. . . . . .”
“Ngươi sẽ không thắng được Niếp Hành Phong, bởi vì chỉ thần sát phạt mới có tư cách nắm giữ tê nhận!”
Ngự Bạch Phong lạnh giọng thét lớn, ra sức vùng vẫy khỏi sự trói buộc của khói đen, nhảy lên không trung, ai ngờ sấm sét hạ xuống, đánh vào giữa ngực hắn, khói lửa bốc lên, bao phủ quanh người hắn, Đế Si lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình, ngươi đã quên ngươi không còn là thần nữa.”
“Tiểu Bạch!”
Hoắc Ly vọt vào giữa ngọn hỏa, đã thấy linh thể của Ngự Bạch Phong bị thiên hỏa đốt cháy hầu như không còn, hắn tức giận đến đỏ mắt, túm lấy hỏa liên trên mặt đất muốn động thủ, lại bị mấy luồng khói đen cuốn lấy, Đế Si phất tay đánh nó quay về nguyên hình, lại giật một cái lôi về phía trước, Hoắc Ly giống như con diều bị giật dây bay đến trong tay Đế Si, Đế Si xách cái đuôi đỏ thẫm của nó xoay người rời đi.
“Buông, người xấu, ngươi giết Tiểu Bạch, ta sẽ bảo cha ta giết ngươi!” Giãy giụa thế nào cũng không thoát, Hoắc Ly tức giận kêu to. Quần áo ba lô đeo trên người một con hồ ly trông phi thường quỷ dị.
Đế Si thờ ơ, lãnh đạm nói: “Có bản lĩnh ngươi liền gọi cha ngươi tới đi, ta còn đang chờ đấy.”
Thân hình dần dần trở nên mờ nhạt, biến mất ở trong không gian đen tối của bóng đêm, chỉ để lại dấu vết đánh nhau kịch liệt trên mặt đất, cỏ dại bị sấm sét đánh trúng còn lóe lên ánh lửa nho nhỏ, gió lạnh thổi qua, bên cạnh đống tro tàn của cỏ dại đột nhiên có một luồng sáng xanh xuất hiện chiếu sáng rực rỡ, là viên ngọc xanh của Tiểu Bạch.
Trên đống cỏ tro tàn chậm rãi hiện lên một đám sương mù mơ hồ, bị luồng sáng xanh hấp dẫn, sương mù càng tụ càng dày đặc, cuối cùng hóa thành hình người mờ nhạt, tùy theo ánh sáng từ từ tụ lại nhập vào viên ngọc, luồng hào quang uốn lượn quanh viên ngọc một lát rồi dần dần biến mất ở trong bầu trời đêm. Khi Niếp Hành Phong và Xích Viêm đuổi tới nghĩa địa chỉ nhìn thấy một mảnh bừa bãi, trong không khí tản ra khí tức âm lệ dày đặc quen thuộc, ngực Niếp Hành Phong đột nhiên không hiểu sao nảy lên kịch liệt, đó là loại cảm giác bức bách không thể khống chế được cùng với hưng phấn, anh vội dùng sức nắm chặt bàn tay.
“Tiểu Ly bị bắt đi rồi.”
Cảm ứng được khí tức đứa con, Xích Viêm vận công mở thiên nhãn để xem, lại chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám khôn cùng, vô số âm hồn kêu gào trong đó, hình ảnh Đế Si rất mơ hồ lộ ra tử khí lạnh như băng, mang Hoắc Ly rời đi.
“Là ác ma hắc ám. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói.
Niếp Hành Phong đến gần đám cỏ tro tàn, nhìn thấy di động của Hoắc Ly, nhặt lên, bên cạnh di động còn có viên ngọc xanh kia, là ngọc Càn Khôn anh đưa cho Tiểu Bạch.
Viên ngọc mượt mà trong vắt, ánh sáng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, lộ ra khí tức thuộc về đạo gia, Xích Viêm tiếp nhận nhìn xem, nói: “Đây là thần khí thượng cổ, có tác dụng định hồn, bên trong có linh phách của người tu đạo, là con mèo kia, bị thiên lôi đánh trúng, nếu không có pháp châu định hồn thì linh thể của nó đã sớm tan tành rồi.”
Niếp Hành Phong nhớ rõ trước kia quỷ bà bà kêu cái này là ngọc Càn Khôn, có thể dùng nó xuyên qua âm dương càn khôn, không nghĩ tới nó còn có pháp lực định hồn, vội hỏi: “Tiểu Bạch có việc gì không?”
“Chết thì không chết được, bất quá nó đã bị trọng thương, hiện tại bão nguyên quy nhất, dựa vào linh khí của thần khí để độ kiếp, ngắn hạn là không thể khôi phục được.”
~~~~~
Bão nguyên quy nhất là một cụm từ của đoạ giáo chỉ trường hợp quay về tình trạng ban đầu, tức là trở về với thời điểm không có pháp thuật phải tu luyện lại.
~~~~~
Không gian tràn ngập hơi thở âm u mà Niếp Hành Phong cảm thấy rất quen thuộc, có hình ảnh mơ hồ như ẩn hiện ở trước mắt, anh tựa hồ như cảm giác được đó là ai, nhưng rồi lại không thể chân chính bắt lấy phần trực giác đó, ấn bàn phím điện thoại di động của Hoắc Ly, nhìn màn hình, trong mắt anh hiện lên thần sắc phức tạp.
Xích Viêm lo lắng cho sự an nguy của đứa con, chuẩn bị thuận theo khí tức của bọn họ để đuổi theo, Niếp Hành Phong nghĩ muốn đi cùng hắn, lại bị hắn ngăn cản.
“Ngài thần lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn là đừng đi để tránh nguy hiểm, hơn nữa, cũng sắp đến giờ hẹn của ngài với Trương Huyền rồi , nếu trì hoãn, chỉ sợ cậu ta sẽ lo lắng, nếu ta cứu được tiểu hồ thì sẽ lập tức liên hệ với ngài.”
Ngẫm lại mình không biết pháp thuật đi cũng không giúp được gì, Niếp Hành Phong đồng ý với đề nghị của Xích Viêm, từ biệt hắn xong thì đứng ở ven đường kêu một chiếc tắc xi, đi đến quán bar ‘Tâm’.
Quán bar không lớn, tấm biển làm bằng đèn ne-ong toả ra ánh sáng màu tím nhạt ở trong bóng đêm có vẻ có vài phần yêu dị, Niếp Hành Phong mới vừa đi vào, liền thình lình rùng mình một cái.
Trong không khí nồng đậm mùi âm khí, không khí vui mừng không che dấu nổi sự u ám ở bên trong, âm nhạc quỷ dị mà ám muội, rất nhiều yêu ma quỷ quái chen lấn trong đó, bề ngoài khó coi không nói, còn minh mục trương đảm đi xuyên qua đám người, bartender đẹp trai đứng ở trong quầy bar đang khéo léo điều chế đồ uống, trước đài có hai người phụ nữ ngưởng mộ ngồi quan sát, lại nhìn không thấy bàn tay đang chuyển động của bartender là xương cốt trắng tinh.
Niếp Hành Phong cảm thấy phía sau lưng dâng lên hàn khí, thấy bartender đem rượu đã pha chế đưa cho hai người phụ nữ, vội xông lên, đánh nghiêng chén rượu.
“Không thể uống!”
Người phụ nữ nhân quay đầu nhìn anh, còn tưởng rằng gặp phải con ma men, bartender cũng không hề biến sắc, hướng bên trong búng tay tách một cái, nói: “Có vị khách uống rượu say, các cậu ra chăm sóc vị này một chút.”
Hai người đàn ông cao to vạm vỡ chạy tới, túm lấy Niếp Hành Phong kéo ra bên ngoài, thấy bọn họ là người, Niếp Hành Phong không nói nhiều, theo bọn họ rời đi, lúc đi vào hành lang vắng lặng liền ra tay bất ngờ, một người một quyền, dễ dàng đánh ngã bọn họ, sau đó nhanh chóng lẻn vào căn phòng ở cuối hành lang.
Đó là gian phòng bình thường, muốn nói có gì quỷ dị thì đó chính là hai vách tường đều treo hai tấm gương lớn cao tới tận trần nhà làm cho trong phòng âm khí càng nặng. Khung gương chạm khắc hoa văn rất rườm rà, giống một thứ hoa văn cổ nào đó, trên chiếc bàn bên cạnh gương có đặt một bức tượng điêu khắc gỗ quét sơn màu đỏ, mặt quỷ đậm màu nhìn rất hung ác, ở giữa đỉnh đầu dựng thẳng một cái sừng nhọn như mũi khoan, tay trái giơ lên nâng một chiếc gương đồng màu đen, cưỡi ở trên người một con quái thú thân khuyển mặt hổ màu xanh đậm.
Bức tượng này trông thật quen mắt, Niếp Hành Phong vươn tay đi sờ sờ bức tượng điêu khắc gỗ, khi chạm vào thì ngón tay run lên, giống như là bị bỏng, đau đớn từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền ra khắp toàn thân, những hình ảnh vốn chập chờn trong đầu bổng trở nên rõ ràng hơn, sau đó dần dần thêm rõ nét kết nối thành trí nhớ đầy đủ.
Hắc ám như tấm màn che phủ xuống, nháy mắt bao phủ lấy anh, lập tức một luồng sáng cắt ngang qua bóng tối. Địch Sí, không, hắn không phải là Địch Sí, mà là một người khác, sự tồn tại của hắn rất quỷ dị, rất nhiều năm trước kia hắn đã xuất hiện trong trí nhớ của mình.
Điên cuồng, căm hận, còn có cả sát khí khôn cùng, là trong nháy mắt cha mẹ bị tai nạn xe. . . . . .
“Anh chàng đẹp trai, xem đủ chưa?”
Phía sau đột nhiên vang lên câu hỏi làm gián đoạn suy nghĩ của Niếp Hành Phong, anh vội vàng quay đầu lại, không kịp thấy rõ bộ dạng đối phương thì đã nghe tiếng gió lạnh xẹt tới, bình hoa sứ men xanh đặt ở bên cạnh bay vút đến trước mặt anh.
Niếp Hành Phong vội vàng lách người tránh, chiếc bàn uống trà ở phía đối diện lại giống như là cảm giác thông linh, lao mạnh về phía anh, ép anh vào góc tường, mấy quỷ ảnh lơ lửng giữa không trung, nhe răng cười xấu xa: “Người dường như rất là hiếu kỳ về nơi này nhỉ, không bằng gia nhập với chúng ta đi.”
Niếp Hành Phong bị bàn trà hung hăng ép chặt, nhóm quỷ ảnh dữ tợn nhào tới, lại bị kim quang bắn ra từ sau lưng anh đánh tan trong nháy mắt. Hào quang tỏa sáng chiếu rọi bốn phía, làm Niếp Hành Phong cũng bị chấn động, vội nhân cơ hội đẩy bàn trà ra, chạy ra khỏi phòng, ai ngờ mới vừa đẩy cửa liền nhìn thấy trên hành lang yêu quái tầng tầng lớp lớp, gào thét đồng loạt xông tới tấn công anh.
Một đám quỷ vây công một người, đám quỷ này thật đúng là không nói đạo nghĩa, bất quá lúc này Niếp Hành Phong cũng không có thì giờ nói chuyện phiếm với quỷ, vung nắm đấm, đánh bay mấy con quỷ xui xẻo đứng gần nhất, nhân cơ hội chạy vào đại sảnh của quán bar.
Trong đại sảnh vẫn đang hát nhảy tưng bừng, khách tựa hồ còn nhiều hơn lúc nãy, Niếp Hành Phong vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc ngay phía đối diện. Thật sự rất quen thuộc, với tần suất gây chuyện hay gặp chuyện không may của anh và Trương Huyền mà nói không biết đám cảnh sát thuộc tổ trọng án này thì mới gọi là kỳ quái, tuy rằng bọn họ hiện tại đều mặc y phục thường, còn ăn mặc theo phong cách trông rất là sành điệu.
Đối phương cũng trông thấy anh, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Quỷ Hồn kêu mình là anh chàng đẹp trai, Niếp Hành Phong trong lòng có dự cảm không ổn, quả nhiên, mấy tên cảnh sát ánh mắt đều chăm chú nhìn anh, có người hô to: “Đứng lại!”
Là Ngụy Chính Nghĩa cảnh báo, Niếp Hành Phong giật mình, sau đó liền nhìn thấy có hai người đàn ông gương mặt xa lạ chạy tới, trước có ‘lang’, sau có quỷ, anh vội vàng quẹo vào lối đi nhỏ ở bên cạnh, cũng may trong quán bar người rất nhiều, tạm thời ngăn chặn sự truy đuổi của cảnh sát.
Niếp Hành Phong xuôi theo lối nhỏ chạy đi, chợt nghe phía sau vang lên tiếng súng, sự ồn ào náo nhiệt nhất thời biến thành những tiếng kêu sợ hãi, Ngụy Chính Nghĩa kêu to: “Chết tiệt, ai cho các ngươi nổ súng hả? Dừng tay ngay!”
Không ai nghe lời chỉ huy của cậu ta, lại là vài tiếng súng liên tiếp vang lên, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, bị bắn trúng phần mềm, anh chịu đau chạy đến cuối hành lang, giật tung cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.
Con hẽm phía sau này khá yên tĩnh, đoạn đường phía trước chia làm mấy lối rẽ, Niếp Hành Phong tùy tiện chạy vào một trong số mấy lối rẽ đó, chạy được một đoạn xa, nghe thấy phía sau không ai đuổi theo, mới dựa vào tường đứng lại, buông bàn tay giữ chặt miệng vết thương ra, phát hiện cánh tay bị bắn xuyên, máu tươi ào ạt chảy ra nhiễm đỏ cả ống tay áo.
Đau đớn kéo tới, Niếp Hành Phong hít sâu một hơi, nghĩ đến những gì Xích Viêm nói, anh một lần nữa lấy tay che miệng vết thương, tự giễu nói: “Nếu ta thật sự là thần, hẳn là có thể tự chữa khỏi vết thương của mình đi?”
Không hy vọng gì lắm về việc mình có năng lực tự lành, bàn tay đặt tại miệng vết thương, trong đầu nghĩ đến việc cầm máu, chỉ thấy có ánh sáng nhàn nhạt hiện lên qua khe hở giữa những ngón táy, lúc ẩn lúc hiện, chờ đến khi ánh sáng biến mất, cánh tay đã không còn đau đớn nữa.
Niếp Hành Phong kinh ngạc dời bàn tay, phát hiện miệng vết thương cư nhiên thật sự là đã khép lại, nếu không phải trên ống tay áo còn có vết rách do đạn bắn, anh thật sự nghĩ là trí nhớ của mình bị rối loạn, lầm tưởng rằng mình bị thương.
Hoảng hốt nhớ tới vụ tai nạn xe cộ khi còn nhỏ, còn có mỗi lần mình điên cuồng bão xe, mỗi khi suýt nữa tử vong thì lại đều lành lặn thoát khỏi mà không có lấy nửa vết thương lưu lại, tất cả, có lẽ không phải là mình vận khí tốt, mà là căn bản không chết được. Anh cũng giống như Trương Huyền, có được thân thể bất tử, là vị thần sát phạt trong truyền thuyết. . . . . .
Phía sau có tiếng bước chân, Niếp Hành Phong vội trốn sau đám rác chất đống ở trong hẻm, rất nhanh, cảnh sát đã đuổi tới, có người vừa lúc đứng ở ngay phía trước chỗ Niếp Hành Phong ẩn nấp, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Là Sở Phong, anh ta cũng là người phụ trách tổ trọng án, anh ta cùng Ngụy Chính Nghĩa đồng thời hành động, Niếp Hành Phong cảm giác ra vụ án lần này rất nghiêm trọng.
“Sếp, có phát hiện thấy người hay không?” Thường Thanh chạy tới hỏi, khi nhìn thấy Niếp Hành Phong tránh ở trong bóng đêm, liền chần chờ dừng bước.
“Không thấy ai, hắn chạy trốn rất nhanh, Ngụy Chính Nghĩa dẫn người đi phía trước chặn đường, mấy cậu cũng đi theo xem sao, chú ý một chút, đừng để cho hai tổ ngu ngốc kia lại dùng súng bừa bãi!”
Sở phong cố ý giơ tay chỉ về phía bên phải, chỉ huy đám cảnh sát đi bắt người, sau đó kéo Thường Thanh rời đi, chờ bọn họ đi xa, Niếp Hành Phong mới đứng lên, chạy về ngỏ nhỏ ở phía bên trái.
Ngỏ nhỏ tối tăm rất nhiều quỷ ảnh lảo đảo trôi qua, bất quá chưa tới gần Niếp Hành Phong đã nhanh chóng bị chấn bay, cương khí trên người anh đang chậm rãi sống lại, tuy rằng không thể hoàn toàn vận dụng thành thạo nhưng cũng đủ để không cần e ngại âm hồn lệ khí bình thường.
Vừa rồi cảnh sát nhất định là bị yêu quái mê hoặc nên mới dám nổ súng ở chỗ đông người, có thể làm cho yêu quái âm hồn nghe lời chỉ có thể là ác ma hắc ám dùng âm lực điều khiển, tại sao sức mạnh của hắn lại đột nhiên trở nên lớn mạnh như vậy?
Niếp Hành Phong chạy ra khỏi ngỏ nhỏ, ra đường cái, xe cộ qua lại rất nhiều, anh vừa định phất tay kêu tắc xi, chợt thấy phía sau gió lạnh phất đến, có người đem họng súng đặt lên sau đầu anh, quát: “Không được nhúc nhích!”
Niếp Hành Phong không quay đầu lại, mà nghiêng đầu, tránh khỏi họng súng, tay giữ lấy súng của đối phương, làm ông ta không thể bóp cò súng, nghiêng người nhìn, là một cảnh sát trung niên gương mặt xa lạ, ánh mắt đen như mực, lóe lên sự căm thù cái ác gần như điên cuồng, hiển nhiên, ông ta cũng giống như Trần Khải, bị mê hoặc .
Cừu hận có thể gia tăng gấp trăm lần; chính nghĩa cũng có thể gia tăng gấp trăm lần, người không quen biết anh lại có tinh thần chính nghĩa cao, đó là đối tượng tốt nhất để mê hoặc.
“Ngươi dám đánh cảnh sát, ta nhất định sẽ bắt ngươi về chịu tội!” Trung niên cảnh sát oán hận nói.
Niếp Hành Phong nở nụ cười, nắm đấm không chút do dự vung ra, thoải mái nói: “Bắt ta? Nhìn xem ngươi có có bản lĩnh đó hay không đã!”
Những cảnh sát khác nghe tiếng đuổi tới, trong bóng tối vang lên tiếng bóp cò súng, Niếp Hành Phong vội lắc mình tránh né, tiếp đó một chiếc xe cảnh sát giống như nổi điên phóng tới, bức anh tiến vào đường cái, đèn xe thoảng qua, anh nhìn thấy trong mắt người cảnh sát đang lái xe con ngươi tối đen tàn nhẫn.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ chói tai, một chiếc xe thể thao màu bạc giống như viên đạn vùng thoát khỏi sự trói buộc của nòng súng, cắt qua bóng đêm, lướt nhanh tới gần, thúc vào xe cảnh sát rồi tiện đà xoay chuyển một vòng, vững vàng đứng ở bên cạnh người Niếp Hành Phong.
Cửa xe tự động mở ra, Trương Huyền hướng anh hất đầu, “Lên xe!”
Niếp Hành Phong lên xe, cửa chưa kịp đóng chặt, xe thể thao đã nhanh như chớp lao đi, bỏ chiếc xe cảnh sát xui xẻo bị đâm lõm kia ở lại đằng sau.
“Thế sự thật là không thể nào ngờ được, chỉ trong một đêm, đường đường là chủ tịch Niếp thị biến thành tội phạm quan trọng phải truy nã, làm trợ lý của anh đúng là nguy hiểm tăng theo cấp luỹ thừa mà, xem ra sau này tôi phải mua mấy phần bảo hiểm mới được.”
Trương Huyền trêu chọc nhưng dưới chân không hề nhàn nhã, đạp mạnh chân ga, kim đồng hồ chỉ tốc độ xoay thành hình nửa vòng cung, lao vun vút về phía trước.
Niếp Hành Phong tựa vào ghế ngồi thở dốc, vừa rồi bị cảnh sát cùng quỷ truy đuổi, nói không mệt mỏi là giả, lại còn không thể ra tay với mấy tên cảnh sát kia, nếu không phải Trương Huyền kịp thời đuổi tới anh cũng không biết nên làm thế nào để chạy thoát.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Trương Huyền liếc liếc mắt nhìn Niếp Hành Phong một cái, ánh mắt xẹt qua ống tay áo dính đầy vết máu, đôi mi thanh tú nhăn lại, hỏi: Anh bị thương? Vết thương do bị Trần Khải đâm có nặng lắm không?”
“Đều đã khép lại, không có việc gì.” Nhịp thở bình thường trở lại, Niếp Hành Phong nhìn quanh, “Cái này hình như là xe của tôi.”
“Đúng vậy, xe của tôi vừa mới mua không lâu, đâm móp thì xót lắm.” Trương Huyền chẳng hề để ý nói.
Thật đúng là kiểu nói của tiểu thần côn, Niếp Hành Phong bất đắc dĩ nói, “Hẹn với cậu lúc bảy giờ, sao bây giờ cậu mới đến? Nếu muộn thêm chút nữa là cậu trực tiếp đến cục cảnh sát thăm tù luôn đấy.”
“Tôi bị cảnh sát bám theo, mãi mới thoát được. Cả nhà nghị viện Trần đều bị giết, chuyện này rất ầm ĩ, cảnh sát đem tất cả những thành viên ưu tú của tổ trọng án đều điều tới, chuyên môn phụ trách vụ án này, ngay cả ông nội cũng đang bị theo dõi .”
“Ông nội khỏe không? Ông đã biết chuyện của Duệ Đình chưa, có nói gì không?”
Im lặng một lát, Trương Huyền nói: “Ông nội tốt lắm, nói là tin tưởng Duệ Đình nhất định có thể tỉnh lại, ngược lại ông rất lo lắng cho anh, sau nghe Khánh thúc bảo anh không sao, ông mới yên tâm.”
Trương Huyền khác Đế Si, cậu ở chung với Niếp Hành Phong lâu như vậy, cho dù không bói toán, chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể dễ dàng tìm được Niếp Hành Phong, bất quá điểm này cậu không nói với Đế Si, mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, thứ Đế Si muốn chính là thần lực Ngũ Đế trên người Niếp Hành Phong, mà thứ cậu muốn lại là mệnh của Niếp Hành Phong, nhưng là. . . . . .
Nghiêng đầu nhìn người có chút mệt mỏi kia, ánh mắt Trương Huyền có chút phức tạp, vừa rồi cậu căn bản có thể ở yên thêm một lát, theo dõi bộ dạng chật vật của Niếp Hành Phong trong bóng đêm, chính là, đến cuối cùng cậu vẫn là không tự chủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.