Quyển 7 - Chương 104: Phiên ngoại: Về nhà 2
Phàn Lạc
04/07/2020
Vào mùa đông đỉnh tuyết sơn vô cùng rét mướt, nhưng cảnh tuyết mênh mông bát ngát thậm chí còn sạch sẽ đến mức tận cùng kia cũng là thứ nhân gian không nhìn thấy được. Phạm trù vượt qua cả cảnh đẹp, theo y thấy hẳn là cảnh tiên, ngâm mình trong suối nước nóng thưởng thức biển mây mênh mông trước mắt, y chỉ cảm thấy niềm hạnh phúc này đối với mình quá xa xỉ, vốn ngay cả nghĩ cũng không dám, giờ lại đều được làm rồi, mà tất thảy đều thuộc về công của hồ tiên.
Nhưng hồ tiên lại không cùng ngâm tắm với y, đó là một người rất kỳ quái, đôi khi đối xử với y vô cùng tốt, đôi khi lại hỉ nộ vô thường, chẳng hạn như hồ tiên lại đột nhiên rời đi, bảo là muốn luyện đan, không thích có người quấy rối, cũng cấm y đi lung tung, nên việc y có thể làm chỉ là ngâm suối nước nóng một mình.
Có điều, cảnh sắc tươi đẹp hơn nữa nhìn lâu cũng sẽ chán, y thấy thời gian luyện công của hồ tiên hôm nay lâu hơn lúc trước, sau khi ngâm đến buồn ngủ, y chọn ra khỏi chỗ tắm, mặc quần áo và giày vải hồ tiên lấy cho y, theo đường lúc tới quay về hang động, nhưng đi chưa bao lâu, đã bị tiếng rên rỉ rất nhỏ từ xa xa truyền tới kéo lại bước chân.
Thanh âm hơi run, giống như người không khỏe phát ra tiếng thở dốc, nhưng lại thêm mùi vị triền miên, hơi run rẩy lúc liền lúc ngắt, phảng phất như dây tơ trên cầm, theo kích thích vô ý khơi gợi suy nghĩ xa xôi, tim y không tự chủ được đập thình thịch, đã quên lời cảnh cáo của hồ tiên dành cho mình, nhấc chân lên đi đến nơi phát ra tiếng động kia.
Trời trong tuyết tạnh, trên đường còn có tuyết đọng, để không bị phát hiện, y chọn đường nhỏ khuất nẻo. Đỉnh tuyết sơn dốc đứng hiểm trở, mùa này sẽ không có ai lên núi, y lo hồ tiên bị bệnh, lại sợ bản thân không lịch sự bước vào ranh giới của hắn, sẽ bị mắng, sau khi đến gần cố ý thả nhẹ bước chân, nhưng không ngờ đẩy cành tùng rủ xuống ra, y lại thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tim đập dồn – trên mặt tuyết trắng ngần có một người toàn thân trần trụi đang nằm.
Thân thể người kia khẽ cong lên, nửa bên áo đỏ rơi trong tuyết, nửa bên phủ lên đôi chân thon dài của hắn, đai lưng màu bạc và ngọc bội kim tuyến trong khuy cài bên trên bị ném tùy tiện ở một bên, mái tóc trắng bạc xõa tung, lọn tóc đỏ thắm xen lẫn hiện lên quầng sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời rực rỡ, cằm hắn hơi ngửa, tiếng rên rỉ từ trong khuôn miệng khẽ nhếch đứt quãng truyền ra, theo động tác kịch liệt, ngọc bội bị kéo xuống va vào nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng đinh đang khe khẽ, quấn quýt cùng tiếng rên rỉ, vừa êm tai lại mang theo cám dỗ mị người.
Y đứng sau cành tùng, vừa vặn thấy bên hông người kia đối diện với mình, người nọ đang sung sướng đắm chìm trong hoan tình, không hề phát hiện ra sự xuất hiện của y, khuỷu tay nửa chống trên tuyết, tay kia đặt trong quần mình, hai chân hơi giang rộng, khiến vị trí bí ẩn theo động tác quen thuộc như ẩn như hiện, áo mỏng nửa khoác trên người cũng theo đó rơi xuống, lộ ra thân thể cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, đôi chân thon dài thay nhau chà xát trên mặt tuyết, ngón chân hơi cong lên, những động tác nhỏ này cho thấy hắn hưởng thụ tình dục vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuyết trắng, áo đỏ, còn có trang sức ngọc ngà vàng bạc rơi rớt trong tuyết, giữa khung cảnh trời đất thuần một màu trắng này phác họa ra sắc thái khiến người ta lóa mắt. Nhưng diễm lệ nhất chính là người tô điểm cho sắc thái kia, vẻ đẹp vượt khỏi phạm vi giới tính. Y chưa từng nhìn thấy tiên nhân, nhưng lúc này chỉ cảm thấy dù là tiên nhân cũng chỉ đến thế mà thôi, tiên nhân dù tao nhã, lại kém một phần quyến rũ, đó là vẻ yêu mị có thể kéo người ta xuống địa ngục. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y quả thực không thể tin được đó là người sớm chiều chung đụng với mình.
Dù chưa trải qua việc đời, y cũng hiểu hành động kia có nghĩa gì, nhưng lúc này mấy lời phi lễ chớ nhìn ngang với nói nhảm, ánh mắt y như bị làm phép, không thể dời khỏi người đối diện kia, tham lam nhìn chăm chú vào người đang hưởng thụ sung sướng, y khẩn trương đến mức gần như quên cả hô hấp, trái tim mất đi khống chế đập điên cuồng, đột nhiên lòng nóng lên, trong mũi hình như có gì chảy xuống, y đưa tay lau một cái, lại là máu.
Không ngờ phản ứng của mình tệ hại như thế, y luống cuống lau máu, lại không cẩn thận đụng phải cành tùng, đối diện đã phát giác ra, tiếng rên rỉ ngừng bặt, lớn tiếng quát hỏi: “Ai?”
Thân thể bị bản năng không chế, chưa kịp nghĩ đã xoay người vội vàng chạy đi. Cả một đường cũng không dám quay đầu. Mãi đến khi quay lại hang động y mới thở phào nhẹ nhõm tìm nước rửa máu mũi, đợi y chỉnh trang xong, chợt nghe ngoài cửa động truyền đến tiếng bước chân, hồ tiên đại nhân y tôn sùng trầm mặt đi đến.
Có lẽ vì bị phá hỏng cảnh xuân, quần áo chỉ tùy ý khoác quanh người, ngay cả đai lưng cũng không thắt lại, mái tóc trắng bạc buông xuống ngang hông, khẽ đung đưa theo bước chân vội đi vào của hắn, nghĩ đến cảnh xuân tình vừa rồi trong tuyết, mũi y hơi nóng, vội vàng dụi dụi, chỉ sợ lại chảy máu mũi.
“Ta bảo ngươi ở suối nước nóng chờ ta, sao ngươi lại ở đây?” Hồ tiên với gần y, giọng nói lạnh lùng, mang theo lệ khí thuộc về yêu loại, y chột dạ, quay đầu đi, thấp giọng nói: “Ngâm lâu quá, hơi váng đầu, nên quay về…”
“Có đi lung tung không?”
Gương mặt yêu mị kia tiếp tục đến gần y, dáng vẻ rõ ràng rất mê người, lúc này lại mang cho y cảm giác áp bức mãnh liệt, vội vàng ra sức lắc đầu, theo y thấy, vừa rồi nhìn trộm là khinh nhờn hồ tiên, y không dám thừa nhận, càng sợ nhịn xuống sẽ làm hồ tiên tức giận hơn.
“Thật?”
Giọng hỏi chuyển thành êm ái, khóe môi cong lên chứng tỏ hồ tiên không tức giận, nhưng con ngươi vẫn đang đảo quanh trên mặt y, như đang dò xét y có nói dối hay không, y đành phải nhắm mắt hỏi lại: “Đương nhiên là thật, sao ta phải lừa ngươi?”
Câu đáp lại hơi mạnh bạo, y vốn đang lo sẽ chọc giận hồ tiên, lại không ngờ nghe xong lời y, hồ tiên trái lại nở nụ cười, cách nhau gang tấc, y cảm thấy hồ tiên như thở phào nhẹ nhõm, khôi phục dáng vẻ ngày thường, nói: “Không có gì, chỉ hỏi thôi.”
“Ngươi…”
Thấy phản ứng của hồ tiên, y rất muốn hỏi có phải hồ tiên không muốn mình nhìn thấy thân thể hắn đúng không? Thực ra với y mà nói, thân thể hồ tiên thế nào không quan trọng, chỉ cần là người y thích là được rồi.
Nhưng những lời này cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, bởi vì hồ tiên không cho y cơ hội, thân thể đột nhiên nghiêng về phía y, lúc y theo bản năng ôm lấy đối phương, đôi môi ấm áp hôn lên bờ môi y, khiêu khích mạnh dạn quyến rũ, việc này từ khi quen hồ tiên cho tới nay chưa bao giờ có.
Trong lúc hoảng sợ y quên cả cách phản ứng lại, thậm chí không rõ nguyên nhân hồ tiên làm vậy, thấy khóe môi y cong lên, ý cười trong trẻo, dáng điệu hồn nhiên, không nhịn được lại nghĩ tới màn mị hoặc kia, ngơ ngẩn nhìn hắn, chỉ cảm thấy hai tai nổ đoàng, đầu óc trống rỗng…
Chỉ cần là người này, cho dù vì hắn mà chết, cũng cam tâm tình nguyện chứ?
Đôi mắt ngấn lệ, trước khi ký ức bay lên, trong lòng y vẫn chỉ quanh quẩn những lời này.
Tiêu Nhiên mở mắt, ánh mặt trời xuyên qua khe rèm cửa sổ, y nhìn đồng hồ, đồng hồ báo thức thân thể y rất đúng giờ, sáu giờ hàng ngày, nhất định sẽ tỉnh lại.
Thói quen này duy trì từ nhỏ đến lớn, mãi đến khi bị Tiêu Lan Thảo bám thân mới phá vỡ.
Nhớ ra hôm nay là cuối tuần, Tiêu Nhiên không rời giường ngay, trở mình tiếp tục nghỉ ngơi, nỗi lòng còn đắm chìm trong giấc mộng kia không dứt ra được, y siết chặt đùi, phát hiện mình cương rồi.
Tất cả cảnh tượng đều rõ ràng đến vậy, thay vì nói là mơ, chẳng bằng nói là đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức nào đó, nhưng lần nào ký ức cũng bị đứt từ giữa, khiến y không thể nhớ nổi những chuyện xảy ra sau đó, mơ hồ nghĩ đó là kiếp trước của mình, nhưng kiếp trước rốt cuộc có nảy sinh quan hệ với hồ tiên không, y lại không cách nào biết được.
Tiêu Lan Thảo theo y trở về đã được một thời gian, hai người sống chung không tệ, nhưng lại ngậm miệng không nhắc đến chuyện cũ, y không thể nhận biết được tâm tình của Tiêu Lan Thảo, cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, nhưng lúc này y lại vô cùng muốn biết đoạn chuyện cũ kia – y khá hiểu sở thích và cá tính của Tiêu Lan Thảo, nhưng chỉ giới hạn trong kiếp này, cũng không phải là người canh cánh trong lòng với quá khứ, y chỉ muốn chia sẻ mọi thứ với đối phương, nhất là sau khi nhìn thấy mộng kiếp trước, niềm mong đợi này càng mãnh liệt hơn.
Thân là tình nhân, hai bên hoàn toàn hiểu nhau vốn là chuyện đương nhiên không phải sao?
Phong cảnh kiều diễm trong mộng vẫn còn quanh quẩn trong đầu, khiến y tâm phiền ý loạn, sau khi thấy mình không thể ngủ tiếp, y dứt khoát ngồi dậy.
Thời gian còn sớm, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, theo thói quen làm biếng trên giường của Tiêu Lan Thảo, Tiêu Nhiên biết hắn nhất định còn đang trong mộng đẹp, nhẹ chân đi ra ngoài, nhưng lúc đi ngang qua phòng phách lại phát hiện Tiêu Lan Thảo đang nằm trên ghế salon, rèm cửa sổ bên cạnh kéo ra, nắng sớm vừa vặn chiếu vào người hắn, xem ra cũng là để sưởi ấm nên mới cố ý chạy đến phòng khách.
Trên người Tiêu Lan Thảo chỉ mặc quần ngủ, như động vật họ mèo cuộn chặt mình lại, một thứ gì đó giống da lông màu xám trắng vắt lên người hắn. Tiêu Nhiên không biết tư thế ngủ này của hắn có phải vì sợ lạnh hay không, từ sau nghi thức chuộc hồn Tiêu Lan Thảo liền trở nên rất sợ lạnh, cũng lười đi rất nhiều, hắn rất ít đi ra ngoài, hôm nào cũng vùi trong nhà ngủ cả ngày, hắn tự nói là dưỡng khí luyện công, nhưng Tiêu Nhiên cảm thấy hắn cũng chỉ là ngủ nướng mà thôi.
Tiêu Nhiên đi lấy chăn định đắp lên cho hắn, nhưng sau khi nhìn thấy thân trên trần trụi của hắn thì động tác ngừng lại. Cái đuôi hồ màu trắng bạc từng xinh đẹp kia hơi trụi, màu lông cũng mất đi vẻ sáng bóng vốn có, cũng may cảm giác mềm mại mượt mà vẫn như trước, dường như để sưởi ấm bị hắn ôm chặt vào ngực. Trên người trên mặt hắn vẫn còn để lại rất nhiều vết thương, tuy theo thời gian, vết thương không còn rõ như lúc ban đầu nữa, nhưng vẫn khiến Tiêu Nhiên không thể không chú ý, nhìn mái tóc màu đỏ rượu rũ xuống của hắn, che khuất hơn nửa gương mặt, cũng che đi những vết sẹo kia.
Tóc để rất dài, Tiêu Lan Thảo lại hoàn toàn không có ý cắt sửa, Tiêu Nhiên nghĩ trong tiềm thức hắn muốn che đi vết thương trên mặt, tuy rằng y thấy hoàn toàn không cần thiết, sự vật quá tốt đẹp đều sẽ không lâu dài, nên y thích dáng vẻ hiện tại của Tiêu Lan Thảo nhất, dù tầm thường hay hoàn mỹ, cũng không cần tân trang bất cứ thứ gì nữa.
Tiêu Nhiên đắp chăn lên người hắn, lại tiện tay gạt mái tóc ra, động tác nhỏ này kinh động người say ngủ, Tiêu Nhiên cảm giác được lãnh ý chợt ào ào truyền đến, đầu ngón tay cong lên, khiến y nhớ lại móng vuốt còn sắc bén hơn cả lưỡi dao kia.
Cũng may sau khi phát hiện là y, cỗ lệ khí kia biến mất, Tiêu Lan Thảo cấp tốc thu lại đuôi hồ, híp mắt nhìn y, lười biếng hỏi: “Dậy sớm vậy?”
Trước kia Tiêu Lan Thảo rời giường rất sớm, nhưng buổi sáng của hắn chỉ để chỉnh trang cá nhân, ngày nghỉ không ra khỏi cửa, hắn một mực nằm ỳ trên giường không động đậy. Tiêu Nhiên ban đầu còn tưởng rằng hắn làm vậy là để chăm sóc bản thân, giờ phát hiện ra hắn chỉ lười mà thôi.
Chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, dù Tiêu Lan Thảo và y có rất nhiều thói quen cùng chi tiết sinh hoạt hoàn toàn bất đồng, y vẫn cảm thấy Tiêu Lan Thảo như vậy rất đáng yêu, cũng gắng sức phối hợp, ngồi xuống cạnh Tiêu Lan Thảo, nói: “Vừa nằm mơ, nên tỉnh luôn.”
“Sáng sớm ngươi đã mộng xuân à?”
Tiêu Lan Thảo nhìn y thấp giọng cười, trong con ngươi màu ngọc lưu ly gợn lên ánh nước long lanh, trong veo như làn sóng biếc.
Sau khi thoát khỏi bám thân, ánh mắt Tiêu Lan Thảo không còn là trùng đồng nữa, nhưng đuôi mắt cười vẫn mang theo mị hoặc đặc hữu của yêu hồ, khiến dung nhan này cũng không còn thông thường nữa, Tiêu Nhiên bị y nhìn tim đập mạnh, nghiêm túc nói: “Không tính là mộng xuân, ta chỉ thấy được dáng vẻ trước kia của ngươi, ở trên tuyết sơn, chỉ có ngươi cùng ta.”
Sắc mặt Tiêu Lan Thảo thay đổi, thu lại nét cười, quay đầu sang một bên, Tiêu Nhiên biết hắn không muốn nói đến chuyện quá khứ, nhưng có một số việc nếu cứ mãi không nói, sẽ luôn nén trong lòng khiến bản thân phiền não, khi xác định Tiêu Lan Thảo là người yêu, y không muốn giữa họ có khoảng cách, bởi vậy cố ý nói: “Ngươi đoán xem ta thấy ngươi đang làm gì?”
“Ngươi chỉ là nằm mơ.”
Tiêu Lan Thảo xoay người ngồi dậy, nhảy xuống khỏi sô pha đi vào phòng ngủ, Tiêu Nhiên không đi theo, chỉ ở phía sau hắn nói: “Trước đây ta chưa từng hẹn hò với đàn ông, nhưng nếu là ngươi, thì giới tính cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất.”
Từ bám thân cho đến ở chung, Tiêu Lan Thảo đến bây giờ chưa từng nói chuyện giới tính với Tiêu Nhiên, không rõ vì sao y đột nhiên lại nói vậy, nhíu mày, sinh ra chút tò mò về giấc mơ của y.
Tiêu Nhiên khác kiếp trước của y, không để ý đến giới tính lắm, việc này từ lần đầu tiên lên giường hắn đã có thể nhìn ra. Lúc ở chung cũng có vài lần Tiêu Nhiên từng ám chỉ, nhưng đều bị hắn giả bộ không hiểu lảng tránh đi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là vì hắn còn để ý dáng vẻ hiện tại của mình hơn cả Tiêu Nhiên thì phải.
Kỳ thực nếu không để ý những điều kiêng kỵ này, thông qua phòng trung thuật bổ dưỡng đối với hắn tương đối có lợi, đối mặt với lời mời của Tiêu Nhiên, Tiêu Lan Thảo hơi động tâm, đôi mắt không khỏi đảo qua chiếc gương to bên cạnh.
Tiêu Nhiên còn đứng phía sau nhìn hắn, bám thân đã quá lâu, hắn gần như cho rằng gương mặt tuấn tú kia thuộc về mình, lại quay ánh mắt về phía bản thân thực sự, có lẽ gần đây ở nhà thời gian quá dài, làm cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới nồng nặc hơi nhà, lại thêm tướng mạo bình thường, đừng nói làm người yêu Tiêu Nhiên, dù là đồng nghiệp cũng sợ không xứng với y.
Chuyện này khiến Tiêu Lan Thảo nhịn không được uể oải, đưa tay vuốt mái tóc dài về phía sau, mái tóc vén lên, lộ ra vết thương được che lại. Được hắn cẩn thận bảo dưỡng, vết thương không còn sâu như ban đầu nữa, nghĩ vừa rồi y còn nhìn thấy đuôi hồ của mình, Tiêu Lan Thảo càng khó chịu, nhưng trên mặt lại đắp lên vẻ tươi cười, quay đầu dùng giọng điệu tản mạn hỏi: “Vậy nhất định trong mơ ngươi thấy ta rất đẹp?”
“Phải.” Người đàn ông trả lời khá trực tiếp: “Vẻ đẹp không thể dùng lời nói diễn tả được.”
“Cho nên ngươi động lòng, muốn cùng ta làm tình như thế, cho rằng theo thời gian, ta sẽ biến trở về diện mạo kia.”
Hắn không biết vì sao mình nổi giận, có lẽ tự thương hại tướng mạo kia. Bị gầm lên, Tiêu Nhiên cũng không để ý, vẫn bình tĩnh trả lời hắn như trước: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta hơn tướng mạo của mình.”
Câu trả lời rất bình thường, lại khiến hắn không lời nào phản bác, Tiêu Nhiên nói tiếp: “Ngươi trong mơ kia thực sự hoàn mỹ, nhưng đó chẳng qua chỉ là mơ, ta thích ngươi trong hiện thực hơn, quá đẹp sẽ bị trời ghen tỵ, ta hy vọng kiếp này chúng ta có thể chung sống lâu hơn chút.”
Trái tim nảy lên thình thịch, vì lời tỏ tình đơn giản mà lại trịnh trọng đến vậy, tiếp đó niềm vui sướng chiếm cứ tâm hồn, khóe môi Tiêu Lan Thảo hơi cong lên, lần này là nụ cười thực sự phát ra từ nội tâm, hắn xoay người, cố ý hỏi: “Thật sự muốn cả đời ở bên ta ư? Ngươi không lo lắng về ý nghĩ của cha mẹ và cấp trên ngươi? Còn có tiền đồ tốt đẹp của ngươi?”
“Ngươi cho rằng người đã từng chết một lần sẽ để ý những điều đó sao?”
Từng chữ như ngàn quân, vừa nặng trĩu lại tràn ngập chờ mong, Tiêu Lan Thảo không thể phớt lờ thêm nữa, hắn lảng tránh là bởi tự ti, nhưng lúc này lại cảm thấy kỳ thực cũng chẳng cần tự ti bất cứ điều gì, bởi vì thứ tốt đẹp nhất trên đời này hắn đã có.
“Đã như vậy, thì ngươi còn đứng đó làm gì?” Hắn cười hỏi Tiêu Nhiên: “Sáng ra đã cương chỗ đó chắc rất khó chịu phải không? Ngươi cứ thế mặc kệ nó à?”
Tiêu Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tiêu Lan Thảo lại đột nhiên nói lời trắng trợn như thế, bản năng theo ánh mắt hắn nhìn xuống bụng dưới mình, lập tức phát hiện mình bị lừa, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, Tiêu Lan Thảo đã đi đến trước mặt y, đôi mắt hẹp dài híp lại, lộ ra vẻ khôn khéo thuộc về hồ ly: “Nói nghe xem, trong mơ ngươi có ý dâm gì với ta?”
“Ta không làm loại chuyện đó?” Bị suy đoán bậy bạ, Tiêu Nhiên kiên quyết phủ định, nghiêm túc nói: “Ta chỉ thấy ngươi đang tự an ủi trên mặt tuyết, rất…”
Thủ dâm một cách mị hoặc xinh đẹp như thế ở nơi dã ngoại, nói là dâm đãng cũng hoàn toàn không quá đáng đâu nhỉ?
Để không chọc Tiêu Lan Thảo tức giận, Tiêu Nhiên không dám nói thẳng ra, mặc dù y không cho rằng dâm đãng là nghĩa xấu, y cũng thích biểu hiện phóng đãng tùy tâm tùy ý của Tiêu Lan Thảo, đương nhiên, chỉ có thể biểu hiện ra cho một mình y xem.
Y lại không ngờ rằng sau khi nghe xong lời này, Tiêu Lan Thảo sửng sốt, đứng đó cả buổi không lên tiếng, Tiêu Nhiên không biết câu nào của mình đã xúc phạm hắn, vì biết Tiêu Lan Thảo không phải là một người da mặt mỏng, nên y mới nói thẳng ra lời kia, nào ngờ hình như đã coi thường đối phương.
“Thực ra…”
Tiêu Lan Thảo cắt ngang lời giải thích của y, vội vàng hỏi: “Đó là nơi nào?”
Ngữ điệu vô cùng khẩn trương cho thấy hắn rất để ý chuyện này, Tiêu Nhiên do dự một chút, quyết định nói thật: “Tuyết sơn, trên đường ta ngâm suối nước nóng trở về nhà…”
Nhìn chân mày Tiêu Lan Thảo nhăn chặt, dường như cõi lòng đầy tâm sự, y đành hỏi: “Có vấn đề gì sao? Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng vướng mắc nữa, giờ chúng ta ở bên nhau không phải tốt rồi sao?”
“Không sao… Không có vấn đề gì cả…” Nhìn tình nhân, Tiêu Lan Thảo lầm bầm nói.
Tiêu Nhiên vô tình giải đáp nghi ngờ vẫn luôn nấn ná trong lòng hắn, thì ra kiếp trước Tiêu Nhiên đã sớm biết chân thân của hắn là gì, vậy thì những lời y nói bị mình lừa dối sau đó hẳn đều là giả.
Hắn có thể dùng trăm năm đạo hạnh để đổi lấy mười năm thọ mệnh của tình nhân, nhưng tuổi thọ của con người dù sao cũng có hạn, hắn lại có bao nhiêu đạo hạnh để giữ người mãi bên cạnh đây? Kiếp trước Tiêu Nhiên nhất định cũng hiểu đạo lý này, nên thà để hắn ghi hận, cũng muốn ép hắn rời đi.
Qua lâu như vậy, hắn cũng đã đoàn tụ với Tiêu Nhiên, đoạn quá khứ kia trở nên không quan trọng nữa. Hắn không ngờ khi mình đã buông xuống lại nghe được chân tướng, nghĩ đến chuyện bị rình coi, trong lòng không thể nói rõ là mùi vị gì, thấy mặt Tiêu Nhiên vẫn còn khẩn trương nhìn hắn chăm chú, không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọc, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy sau khi thấy ta tự an ủi, ngươi làm gì?”
Bị bám thân đã lâu, Tiêu Nhiên sớm quen thói hỉ nộ vô thường của Tiêu Lan Thảo, bèn bất động như núi, trả lời: “Chẳng làm gì cả, bởi vì mơ đến đó thì tỉnh.”
“Xem ra ngươi rất để ý chuyện xảy ra sau đó.”
Nhớ lại ánh mắt Tiêu Nhiên nhìn mình lúc tỉnh lại ban nãy, Tiêu Lan Thảo hiểu ra tất cả, cố ý áp sát về phía y, để không làm hắn ngã, Tiêu Nhiên đưa tay giữ lấy hông hắn, bình tĩnh nói: “Ta càng để ý giờ ngươi muốn làm gì hơn.”
Tiêu Lan Thảo phát ra tiếng cười, xem ra so với lúc trước, Tiêu Nhiên trực tiếp hơn rất nhiều, điều này làm cho trêu đùa của hắn ngược lại không còn thú vị nữa, cảm nhận được sức lực của đôi tay kia trên hông mình, hắn cũng nói thẳng: “Ta không thích phòng ngủ của mình, ta quen ngủ trên giường của ngươi rồi.”
Chẳng lẽ đề nghị ngủ phòng cho khách không phải là tự ngươi đưa ra hay sao?
Trong tình huống này, Tiêu Nhiên rất hiểu phong tình không cãi cọ với hắn, mà nói: “Đó là một thói quen tốt.”
Nhưng hồ tiên lại không cùng ngâm tắm với y, đó là một người rất kỳ quái, đôi khi đối xử với y vô cùng tốt, đôi khi lại hỉ nộ vô thường, chẳng hạn như hồ tiên lại đột nhiên rời đi, bảo là muốn luyện đan, không thích có người quấy rối, cũng cấm y đi lung tung, nên việc y có thể làm chỉ là ngâm suối nước nóng một mình.
Có điều, cảnh sắc tươi đẹp hơn nữa nhìn lâu cũng sẽ chán, y thấy thời gian luyện công của hồ tiên hôm nay lâu hơn lúc trước, sau khi ngâm đến buồn ngủ, y chọn ra khỏi chỗ tắm, mặc quần áo và giày vải hồ tiên lấy cho y, theo đường lúc tới quay về hang động, nhưng đi chưa bao lâu, đã bị tiếng rên rỉ rất nhỏ từ xa xa truyền tới kéo lại bước chân.
Thanh âm hơi run, giống như người không khỏe phát ra tiếng thở dốc, nhưng lại thêm mùi vị triền miên, hơi run rẩy lúc liền lúc ngắt, phảng phất như dây tơ trên cầm, theo kích thích vô ý khơi gợi suy nghĩ xa xôi, tim y không tự chủ được đập thình thịch, đã quên lời cảnh cáo của hồ tiên dành cho mình, nhấc chân lên đi đến nơi phát ra tiếng động kia.
Trời trong tuyết tạnh, trên đường còn có tuyết đọng, để không bị phát hiện, y chọn đường nhỏ khuất nẻo. Đỉnh tuyết sơn dốc đứng hiểm trở, mùa này sẽ không có ai lên núi, y lo hồ tiên bị bệnh, lại sợ bản thân không lịch sự bước vào ranh giới của hắn, sẽ bị mắng, sau khi đến gần cố ý thả nhẹ bước chân, nhưng không ngờ đẩy cành tùng rủ xuống ra, y lại thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tim đập dồn – trên mặt tuyết trắng ngần có một người toàn thân trần trụi đang nằm.
Thân thể người kia khẽ cong lên, nửa bên áo đỏ rơi trong tuyết, nửa bên phủ lên đôi chân thon dài của hắn, đai lưng màu bạc và ngọc bội kim tuyến trong khuy cài bên trên bị ném tùy tiện ở một bên, mái tóc trắng bạc xõa tung, lọn tóc đỏ thắm xen lẫn hiện lên quầng sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời rực rỡ, cằm hắn hơi ngửa, tiếng rên rỉ từ trong khuôn miệng khẽ nhếch đứt quãng truyền ra, theo động tác kịch liệt, ngọc bội bị kéo xuống va vào nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng đinh đang khe khẽ, quấn quýt cùng tiếng rên rỉ, vừa êm tai lại mang theo cám dỗ mị người.
Y đứng sau cành tùng, vừa vặn thấy bên hông người kia đối diện với mình, người nọ đang sung sướng đắm chìm trong hoan tình, không hề phát hiện ra sự xuất hiện của y, khuỷu tay nửa chống trên tuyết, tay kia đặt trong quần mình, hai chân hơi giang rộng, khiến vị trí bí ẩn theo động tác quen thuộc như ẩn như hiện, áo mỏng nửa khoác trên người cũng theo đó rơi xuống, lộ ra thân thể cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, đôi chân thon dài thay nhau chà xát trên mặt tuyết, ngón chân hơi cong lên, những động tác nhỏ này cho thấy hắn hưởng thụ tình dục vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuyết trắng, áo đỏ, còn có trang sức ngọc ngà vàng bạc rơi rớt trong tuyết, giữa khung cảnh trời đất thuần một màu trắng này phác họa ra sắc thái khiến người ta lóa mắt. Nhưng diễm lệ nhất chính là người tô điểm cho sắc thái kia, vẻ đẹp vượt khỏi phạm vi giới tính. Y chưa từng nhìn thấy tiên nhân, nhưng lúc này chỉ cảm thấy dù là tiên nhân cũng chỉ đến thế mà thôi, tiên nhân dù tao nhã, lại kém một phần quyến rũ, đó là vẻ yêu mị có thể kéo người ta xuống địa ngục. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y quả thực không thể tin được đó là người sớm chiều chung đụng với mình.
Dù chưa trải qua việc đời, y cũng hiểu hành động kia có nghĩa gì, nhưng lúc này mấy lời phi lễ chớ nhìn ngang với nói nhảm, ánh mắt y như bị làm phép, không thể dời khỏi người đối diện kia, tham lam nhìn chăm chú vào người đang hưởng thụ sung sướng, y khẩn trương đến mức gần như quên cả hô hấp, trái tim mất đi khống chế đập điên cuồng, đột nhiên lòng nóng lên, trong mũi hình như có gì chảy xuống, y đưa tay lau một cái, lại là máu.
Không ngờ phản ứng của mình tệ hại như thế, y luống cuống lau máu, lại không cẩn thận đụng phải cành tùng, đối diện đã phát giác ra, tiếng rên rỉ ngừng bặt, lớn tiếng quát hỏi: “Ai?”
Thân thể bị bản năng không chế, chưa kịp nghĩ đã xoay người vội vàng chạy đi. Cả một đường cũng không dám quay đầu. Mãi đến khi quay lại hang động y mới thở phào nhẹ nhõm tìm nước rửa máu mũi, đợi y chỉnh trang xong, chợt nghe ngoài cửa động truyền đến tiếng bước chân, hồ tiên đại nhân y tôn sùng trầm mặt đi đến.
Có lẽ vì bị phá hỏng cảnh xuân, quần áo chỉ tùy ý khoác quanh người, ngay cả đai lưng cũng không thắt lại, mái tóc trắng bạc buông xuống ngang hông, khẽ đung đưa theo bước chân vội đi vào của hắn, nghĩ đến cảnh xuân tình vừa rồi trong tuyết, mũi y hơi nóng, vội vàng dụi dụi, chỉ sợ lại chảy máu mũi.
“Ta bảo ngươi ở suối nước nóng chờ ta, sao ngươi lại ở đây?” Hồ tiên với gần y, giọng nói lạnh lùng, mang theo lệ khí thuộc về yêu loại, y chột dạ, quay đầu đi, thấp giọng nói: “Ngâm lâu quá, hơi váng đầu, nên quay về…”
“Có đi lung tung không?”
Gương mặt yêu mị kia tiếp tục đến gần y, dáng vẻ rõ ràng rất mê người, lúc này lại mang cho y cảm giác áp bức mãnh liệt, vội vàng ra sức lắc đầu, theo y thấy, vừa rồi nhìn trộm là khinh nhờn hồ tiên, y không dám thừa nhận, càng sợ nhịn xuống sẽ làm hồ tiên tức giận hơn.
“Thật?”
Giọng hỏi chuyển thành êm ái, khóe môi cong lên chứng tỏ hồ tiên không tức giận, nhưng con ngươi vẫn đang đảo quanh trên mặt y, như đang dò xét y có nói dối hay không, y đành phải nhắm mắt hỏi lại: “Đương nhiên là thật, sao ta phải lừa ngươi?”
Câu đáp lại hơi mạnh bạo, y vốn đang lo sẽ chọc giận hồ tiên, lại không ngờ nghe xong lời y, hồ tiên trái lại nở nụ cười, cách nhau gang tấc, y cảm thấy hồ tiên như thở phào nhẹ nhõm, khôi phục dáng vẻ ngày thường, nói: “Không có gì, chỉ hỏi thôi.”
“Ngươi…”
Thấy phản ứng của hồ tiên, y rất muốn hỏi có phải hồ tiên không muốn mình nhìn thấy thân thể hắn đúng không? Thực ra với y mà nói, thân thể hồ tiên thế nào không quan trọng, chỉ cần là người y thích là được rồi.
Nhưng những lời này cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, bởi vì hồ tiên không cho y cơ hội, thân thể đột nhiên nghiêng về phía y, lúc y theo bản năng ôm lấy đối phương, đôi môi ấm áp hôn lên bờ môi y, khiêu khích mạnh dạn quyến rũ, việc này từ khi quen hồ tiên cho tới nay chưa bao giờ có.
Trong lúc hoảng sợ y quên cả cách phản ứng lại, thậm chí không rõ nguyên nhân hồ tiên làm vậy, thấy khóe môi y cong lên, ý cười trong trẻo, dáng điệu hồn nhiên, không nhịn được lại nghĩ tới màn mị hoặc kia, ngơ ngẩn nhìn hắn, chỉ cảm thấy hai tai nổ đoàng, đầu óc trống rỗng…
Chỉ cần là người này, cho dù vì hắn mà chết, cũng cam tâm tình nguyện chứ?
Đôi mắt ngấn lệ, trước khi ký ức bay lên, trong lòng y vẫn chỉ quanh quẩn những lời này.
Tiêu Nhiên mở mắt, ánh mặt trời xuyên qua khe rèm cửa sổ, y nhìn đồng hồ, đồng hồ báo thức thân thể y rất đúng giờ, sáu giờ hàng ngày, nhất định sẽ tỉnh lại.
Thói quen này duy trì từ nhỏ đến lớn, mãi đến khi bị Tiêu Lan Thảo bám thân mới phá vỡ.
Nhớ ra hôm nay là cuối tuần, Tiêu Nhiên không rời giường ngay, trở mình tiếp tục nghỉ ngơi, nỗi lòng còn đắm chìm trong giấc mộng kia không dứt ra được, y siết chặt đùi, phát hiện mình cương rồi.
Tất cả cảnh tượng đều rõ ràng đến vậy, thay vì nói là mơ, chẳng bằng nói là đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức nào đó, nhưng lần nào ký ức cũng bị đứt từ giữa, khiến y không thể nhớ nổi những chuyện xảy ra sau đó, mơ hồ nghĩ đó là kiếp trước của mình, nhưng kiếp trước rốt cuộc có nảy sinh quan hệ với hồ tiên không, y lại không cách nào biết được.
Tiêu Lan Thảo theo y trở về đã được một thời gian, hai người sống chung không tệ, nhưng lại ngậm miệng không nhắc đến chuyện cũ, y không thể nhận biết được tâm tình của Tiêu Lan Thảo, cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, nhưng lúc này y lại vô cùng muốn biết đoạn chuyện cũ kia – y khá hiểu sở thích và cá tính của Tiêu Lan Thảo, nhưng chỉ giới hạn trong kiếp này, cũng không phải là người canh cánh trong lòng với quá khứ, y chỉ muốn chia sẻ mọi thứ với đối phương, nhất là sau khi nhìn thấy mộng kiếp trước, niềm mong đợi này càng mãnh liệt hơn.
Thân là tình nhân, hai bên hoàn toàn hiểu nhau vốn là chuyện đương nhiên không phải sao?
Phong cảnh kiều diễm trong mộng vẫn còn quanh quẩn trong đầu, khiến y tâm phiền ý loạn, sau khi thấy mình không thể ngủ tiếp, y dứt khoát ngồi dậy.
Thời gian còn sớm, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, theo thói quen làm biếng trên giường của Tiêu Lan Thảo, Tiêu Nhiên biết hắn nhất định còn đang trong mộng đẹp, nhẹ chân đi ra ngoài, nhưng lúc đi ngang qua phòng phách lại phát hiện Tiêu Lan Thảo đang nằm trên ghế salon, rèm cửa sổ bên cạnh kéo ra, nắng sớm vừa vặn chiếu vào người hắn, xem ra cũng là để sưởi ấm nên mới cố ý chạy đến phòng khách.
Trên người Tiêu Lan Thảo chỉ mặc quần ngủ, như động vật họ mèo cuộn chặt mình lại, một thứ gì đó giống da lông màu xám trắng vắt lên người hắn. Tiêu Nhiên không biết tư thế ngủ này của hắn có phải vì sợ lạnh hay không, từ sau nghi thức chuộc hồn Tiêu Lan Thảo liền trở nên rất sợ lạnh, cũng lười đi rất nhiều, hắn rất ít đi ra ngoài, hôm nào cũng vùi trong nhà ngủ cả ngày, hắn tự nói là dưỡng khí luyện công, nhưng Tiêu Nhiên cảm thấy hắn cũng chỉ là ngủ nướng mà thôi.
Tiêu Nhiên đi lấy chăn định đắp lên cho hắn, nhưng sau khi nhìn thấy thân trên trần trụi của hắn thì động tác ngừng lại. Cái đuôi hồ màu trắng bạc từng xinh đẹp kia hơi trụi, màu lông cũng mất đi vẻ sáng bóng vốn có, cũng may cảm giác mềm mại mượt mà vẫn như trước, dường như để sưởi ấm bị hắn ôm chặt vào ngực. Trên người trên mặt hắn vẫn còn để lại rất nhiều vết thương, tuy theo thời gian, vết thương không còn rõ như lúc ban đầu nữa, nhưng vẫn khiến Tiêu Nhiên không thể không chú ý, nhìn mái tóc màu đỏ rượu rũ xuống của hắn, che khuất hơn nửa gương mặt, cũng che đi những vết sẹo kia.
Tóc để rất dài, Tiêu Lan Thảo lại hoàn toàn không có ý cắt sửa, Tiêu Nhiên nghĩ trong tiềm thức hắn muốn che đi vết thương trên mặt, tuy rằng y thấy hoàn toàn không cần thiết, sự vật quá tốt đẹp đều sẽ không lâu dài, nên y thích dáng vẻ hiện tại của Tiêu Lan Thảo nhất, dù tầm thường hay hoàn mỹ, cũng không cần tân trang bất cứ thứ gì nữa.
Tiêu Nhiên đắp chăn lên người hắn, lại tiện tay gạt mái tóc ra, động tác nhỏ này kinh động người say ngủ, Tiêu Nhiên cảm giác được lãnh ý chợt ào ào truyền đến, đầu ngón tay cong lên, khiến y nhớ lại móng vuốt còn sắc bén hơn cả lưỡi dao kia.
Cũng may sau khi phát hiện là y, cỗ lệ khí kia biến mất, Tiêu Lan Thảo cấp tốc thu lại đuôi hồ, híp mắt nhìn y, lười biếng hỏi: “Dậy sớm vậy?”
Trước kia Tiêu Lan Thảo rời giường rất sớm, nhưng buổi sáng của hắn chỉ để chỉnh trang cá nhân, ngày nghỉ không ra khỏi cửa, hắn một mực nằm ỳ trên giường không động đậy. Tiêu Nhiên ban đầu còn tưởng rằng hắn làm vậy là để chăm sóc bản thân, giờ phát hiện ra hắn chỉ lười mà thôi.
Chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, dù Tiêu Lan Thảo và y có rất nhiều thói quen cùng chi tiết sinh hoạt hoàn toàn bất đồng, y vẫn cảm thấy Tiêu Lan Thảo như vậy rất đáng yêu, cũng gắng sức phối hợp, ngồi xuống cạnh Tiêu Lan Thảo, nói: “Vừa nằm mơ, nên tỉnh luôn.”
“Sáng sớm ngươi đã mộng xuân à?”
Tiêu Lan Thảo nhìn y thấp giọng cười, trong con ngươi màu ngọc lưu ly gợn lên ánh nước long lanh, trong veo như làn sóng biếc.
Sau khi thoát khỏi bám thân, ánh mắt Tiêu Lan Thảo không còn là trùng đồng nữa, nhưng đuôi mắt cười vẫn mang theo mị hoặc đặc hữu của yêu hồ, khiến dung nhan này cũng không còn thông thường nữa, Tiêu Nhiên bị y nhìn tim đập mạnh, nghiêm túc nói: “Không tính là mộng xuân, ta chỉ thấy được dáng vẻ trước kia của ngươi, ở trên tuyết sơn, chỉ có ngươi cùng ta.”
Sắc mặt Tiêu Lan Thảo thay đổi, thu lại nét cười, quay đầu sang một bên, Tiêu Nhiên biết hắn không muốn nói đến chuyện quá khứ, nhưng có một số việc nếu cứ mãi không nói, sẽ luôn nén trong lòng khiến bản thân phiền não, khi xác định Tiêu Lan Thảo là người yêu, y không muốn giữa họ có khoảng cách, bởi vậy cố ý nói: “Ngươi đoán xem ta thấy ngươi đang làm gì?”
“Ngươi chỉ là nằm mơ.”
Tiêu Lan Thảo xoay người ngồi dậy, nhảy xuống khỏi sô pha đi vào phòng ngủ, Tiêu Nhiên không đi theo, chỉ ở phía sau hắn nói: “Trước đây ta chưa từng hẹn hò với đàn ông, nhưng nếu là ngươi, thì giới tính cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất.”
Từ bám thân cho đến ở chung, Tiêu Lan Thảo đến bây giờ chưa từng nói chuyện giới tính với Tiêu Nhiên, không rõ vì sao y đột nhiên lại nói vậy, nhíu mày, sinh ra chút tò mò về giấc mơ của y.
Tiêu Nhiên khác kiếp trước của y, không để ý đến giới tính lắm, việc này từ lần đầu tiên lên giường hắn đã có thể nhìn ra. Lúc ở chung cũng có vài lần Tiêu Nhiên từng ám chỉ, nhưng đều bị hắn giả bộ không hiểu lảng tránh đi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là vì hắn còn để ý dáng vẻ hiện tại của mình hơn cả Tiêu Nhiên thì phải.
Kỳ thực nếu không để ý những điều kiêng kỵ này, thông qua phòng trung thuật bổ dưỡng đối với hắn tương đối có lợi, đối mặt với lời mời của Tiêu Nhiên, Tiêu Lan Thảo hơi động tâm, đôi mắt không khỏi đảo qua chiếc gương to bên cạnh.
Tiêu Nhiên còn đứng phía sau nhìn hắn, bám thân đã quá lâu, hắn gần như cho rằng gương mặt tuấn tú kia thuộc về mình, lại quay ánh mắt về phía bản thân thực sự, có lẽ gần đây ở nhà thời gian quá dài, làm cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới nồng nặc hơi nhà, lại thêm tướng mạo bình thường, đừng nói làm người yêu Tiêu Nhiên, dù là đồng nghiệp cũng sợ không xứng với y.
Chuyện này khiến Tiêu Lan Thảo nhịn không được uể oải, đưa tay vuốt mái tóc dài về phía sau, mái tóc vén lên, lộ ra vết thương được che lại. Được hắn cẩn thận bảo dưỡng, vết thương không còn sâu như ban đầu nữa, nghĩ vừa rồi y còn nhìn thấy đuôi hồ của mình, Tiêu Lan Thảo càng khó chịu, nhưng trên mặt lại đắp lên vẻ tươi cười, quay đầu dùng giọng điệu tản mạn hỏi: “Vậy nhất định trong mơ ngươi thấy ta rất đẹp?”
“Phải.” Người đàn ông trả lời khá trực tiếp: “Vẻ đẹp không thể dùng lời nói diễn tả được.”
“Cho nên ngươi động lòng, muốn cùng ta làm tình như thế, cho rằng theo thời gian, ta sẽ biến trở về diện mạo kia.”
Hắn không biết vì sao mình nổi giận, có lẽ tự thương hại tướng mạo kia. Bị gầm lên, Tiêu Nhiên cũng không để ý, vẫn bình tĩnh trả lời hắn như trước: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta hơn tướng mạo của mình.”
Câu trả lời rất bình thường, lại khiến hắn không lời nào phản bác, Tiêu Nhiên nói tiếp: “Ngươi trong mơ kia thực sự hoàn mỹ, nhưng đó chẳng qua chỉ là mơ, ta thích ngươi trong hiện thực hơn, quá đẹp sẽ bị trời ghen tỵ, ta hy vọng kiếp này chúng ta có thể chung sống lâu hơn chút.”
Trái tim nảy lên thình thịch, vì lời tỏ tình đơn giản mà lại trịnh trọng đến vậy, tiếp đó niềm vui sướng chiếm cứ tâm hồn, khóe môi Tiêu Lan Thảo hơi cong lên, lần này là nụ cười thực sự phát ra từ nội tâm, hắn xoay người, cố ý hỏi: “Thật sự muốn cả đời ở bên ta ư? Ngươi không lo lắng về ý nghĩ của cha mẹ và cấp trên ngươi? Còn có tiền đồ tốt đẹp của ngươi?”
“Ngươi cho rằng người đã từng chết một lần sẽ để ý những điều đó sao?”
Từng chữ như ngàn quân, vừa nặng trĩu lại tràn ngập chờ mong, Tiêu Lan Thảo không thể phớt lờ thêm nữa, hắn lảng tránh là bởi tự ti, nhưng lúc này lại cảm thấy kỳ thực cũng chẳng cần tự ti bất cứ điều gì, bởi vì thứ tốt đẹp nhất trên đời này hắn đã có.
“Đã như vậy, thì ngươi còn đứng đó làm gì?” Hắn cười hỏi Tiêu Nhiên: “Sáng ra đã cương chỗ đó chắc rất khó chịu phải không? Ngươi cứ thế mặc kệ nó à?”
Tiêu Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tiêu Lan Thảo lại đột nhiên nói lời trắng trợn như thế, bản năng theo ánh mắt hắn nhìn xuống bụng dưới mình, lập tức phát hiện mình bị lừa, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, Tiêu Lan Thảo đã đi đến trước mặt y, đôi mắt hẹp dài híp lại, lộ ra vẻ khôn khéo thuộc về hồ ly: “Nói nghe xem, trong mơ ngươi có ý dâm gì với ta?”
“Ta không làm loại chuyện đó?” Bị suy đoán bậy bạ, Tiêu Nhiên kiên quyết phủ định, nghiêm túc nói: “Ta chỉ thấy ngươi đang tự an ủi trên mặt tuyết, rất…”
Thủ dâm một cách mị hoặc xinh đẹp như thế ở nơi dã ngoại, nói là dâm đãng cũng hoàn toàn không quá đáng đâu nhỉ?
Để không chọc Tiêu Lan Thảo tức giận, Tiêu Nhiên không dám nói thẳng ra, mặc dù y không cho rằng dâm đãng là nghĩa xấu, y cũng thích biểu hiện phóng đãng tùy tâm tùy ý của Tiêu Lan Thảo, đương nhiên, chỉ có thể biểu hiện ra cho một mình y xem.
Y lại không ngờ rằng sau khi nghe xong lời này, Tiêu Lan Thảo sửng sốt, đứng đó cả buổi không lên tiếng, Tiêu Nhiên không biết câu nào của mình đã xúc phạm hắn, vì biết Tiêu Lan Thảo không phải là một người da mặt mỏng, nên y mới nói thẳng ra lời kia, nào ngờ hình như đã coi thường đối phương.
“Thực ra…”
Tiêu Lan Thảo cắt ngang lời giải thích của y, vội vàng hỏi: “Đó là nơi nào?”
Ngữ điệu vô cùng khẩn trương cho thấy hắn rất để ý chuyện này, Tiêu Nhiên do dự một chút, quyết định nói thật: “Tuyết sơn, trên đường ta ngâm suối nước nóng trở về nhà…”
Nhìn chân mày Tiêu Lan Thảo nhăn chặt, dường như cõi lòng đầy tâm sự, y đành hỏi: “Có vấn đề gì sao? Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng vướng mắc nữa, giờ chúng ta ở bên nhau không phải tốt rồi sao?”
“Không sao… Không có vấn đề gì cả…” Nhìn tình nhân, Tiêu Lan Thảo lầm bầm nói.
Tiêu Nhiên vô tình giải đáp nghi ngờ vẫn luôn nấn ná trong lòng hắn, thì ra kiếp trước Tiêu Nhiên đã sớm biết chân thân của hắn là gì, vậy thì những lời y nói bị mình lừa dối sau đó hẳn đều là giả.
Hắn có thể dùng trăm năm đạo hạnh để đổi lấy mười năm thọ mệnh của tình nhân, nhưng tuổi thọ của con người dù sao cũng có hạn, hắn lại có bao nhiêu đạo hạnh để giữ người mãi bên cạnh đây? Kiếp trước Tiêu Nhiên nhất định cũng hiểu đạo lý này, nên thà để hắn ghi hận, cũng muốn ép hắn rời đi.
Qua lâu như vậy, hắn cũng đã đoàn tụ với Tiêu Nhiên, đoạn quá khứ kia trở nên không quan trọng nữa. Hắn không ngờ khi mình đã buông xuống lại nghe được chân tướng, nghĩ đến chuyện bị rình coi, trong lòng không thể nói rõ là mùi vị gì, thấy mặt Tiêu Nhiên vẫn còn khẩn trương nhìn hắn chăm chú, không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọc, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy sau khi thấy ta tự an ủi, ngươi làm gì?”
Bị bám thân đã lâu, Tiêu Nhiên sớm quen thói hỉ nộ vô thường của Tiêu Lan Thảo, bèn bất động như núi, trả lời: “Chẳng làm gì cả, bởi vì mơ đến đó thì tỉnh.”
“Xem ra ngươi rất để ý chuyện xảy ra sau đó.”
Nhớ lại ánh mắt Tiêu Nhiên nhìn mình lúc tỉnh lại ban nãy, Tiêu Lan Thảo hiểu ra tất cả, cố ý áp sát về phía y, để không làm hắn ngã, Tiêu Nhiên đưa tay giữ lấy hông hắn, bình tĩnh nói: “Ta càng để ý giờ ngươi muốn làm gì hơn.”
Tiêu Lan Thảo phát ra tiếng cười, xem ra so với lúc trước, Tiêu Nhiên trực tiếp hơn rất nhiều, điều này làm cho trêu đùa của hắn ngược lại không còn thú vị nữa, cảm nhận được sức lực của đôi tay kia trên hông mình, hắn cũng nói thẳng: “Ta không thích phòng ngủ của mình, ta quen ngủ trên giường của ngươi rồi.”
Chẳng lẽ đề nghị ngủ phòng cho khách không phải là tự ngươi đưa ra hay sao?
Trong tình huống này, Tiêu Nhiên rất hiểu phong tình không cãi cọ với hắn, mà nói: “Đó là một thói quen tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.