Chương 13
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
' Xoảng...'
Tiếng đổ vỡ của những mảnh thủy tinh trên sàn nhà...
Đứng dưới lầu thím Từ dường như cũng nghe thấy âm thanh chát chúa kia.
Bà và cháu gái Tiểu Châu của bà liền chạy vội lên lầu hai nơi phòng ngủ của cô.
" Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện gì vậy ? Cô không sao chứ ?"
Tiếng bà hỏi to, hôm nay bà không dám ngủ sớm bởi vì tiểu thư còn chưa về nhà.
Lúc nãy khi thấy cô quay về, khuôn mặt thoáng vẻ buồn bã, bà có lên tiếng hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu nói là không sao.
Hiện tại lại nghe âm thanh kia, thật sự khiến bà vô cùng lo lắng.
Nhưng bà và cháu gái gọi mấy lần vẫn chỉ là im lặng, hơi hốt hoảng bà còn dùng tay đập cửa thật mạnh.
Qua khoảng mấy phút, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, cô đứng đó với ngón tay dính máu.
Thím Từ nhìn cô lo lắng, Tiểu Châu đứng phía sau cũng hiếu kỳ nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trên sàn nhà là những mảnh thủy tinh vỡ vụn, nước trong bình cũng chảy hết ra ngoài, còn có những cánh hoa lưu ly màu tím bị rơi rớt khắp nơi.
" Tiểu thư, cô có sao không ?", thím Từ nhìn cô lo lắng hỏi.
Gương mặt cô nhợt nhạt, còn cố ý tránh đi ánh nhìn của bà, khẽ nói : " Con không sao, chỉ là lúc nãy con đã lỡ tay làm bể bình hoa, con xin lỗi ".
Nghe cô nói vậy thím Từ liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, " Tiểu thư không sao là được rồi, để tôi giúp cô dọn dẹp rồi băng bó vết thương trên tay ".
Sau khi thím Từ và tiểu Châu rời đi, cô nằm trên giường, gương mặt vùi vào chăn, nức nỡ.
Không ngờ anh lại nghĩ cô và người khác có quan hệ, hơn nữa còn dùng những từ ngữ như vậy nói với cô.
Lòng cô khó chịu, tâm cô bức bối. Anh không nghe cô giải thích mà chỉ làm những gì anh muốn, còn nói những câu cô không muốn nghe.
Lúc nãy khi anh đưa cô về, suốt đoạn đường bọn họ không hề nói một câu nào, vậy mà mấy phút trước đó anh còn ôm cô, hôn cô.
Anh khiến cô cảm thấy như gần như xa, anh lạnh nhạt với người khác và với cả cô nhưng lúc nãy rõ ràng anh đã nói thích cô, thế mà một giây sau lại tỏ ra hờ hững như vậy.
Nhắm mắt lại, những giọt nước nóng hổi từ từ chảy xuống thấm ướt cả mảnh chăn bên dưới.
Cô cư nhiên lại rơi nước mắt vì anh, một người xa lạ.
...
Buổi sáng, ánh mặt trời trải dài lên những khóm hoa lưu ly ngoài vườn, trắng và xanh, tím và hồng đủ màu sắc.
Lúc còn sống mẹ cô rất yêu thích loài hoa này nên cha cô đã cho người trồng rất nhiều. Khắp sân vườn đều là hoa, trong nhà chưng rất nhiều, phòng cô cũng vậy.
Hôm nay cha hẹn cô bảy giờ tối sẽ quay về rước cô cùng đi dùng cơm với gia đình bạn ông. Cô đồng ý, bởi vì không có lý do nào để từ chối.
Cô yên lặng ngồi trên ban công nhìn ra ngoài, lúc nãy bọn Lý Hàm có gọi cho cô, còn nói là muốn cùng cô đi mua sắm một chút nhưng cô đã từ chối.
Cô biết chắc bọn họ chỉ muốn hỏi về chuyện tối qua, lúc anh nói đưa cô về, bọn họ đã rất bất ngờ, cho nên hiện tại mới muốn gặp cô như vậy.
Buổi trưa, không có chuyện gì làm, cô liền nhờ tài xế Ngô chở đi thăm dì.
Dì cô mở một cửa hàng bán hoa tươi, gần ngôi nhà nơi ngày xưa cô sống.
Ở đó có một con đường nhỏ trãi dài, từng hàng cây xinh đẹp rũ xuống vệ đường, tạo nên một khung cảnh thơ mộng như trong truyện tranh.
Cô nhẹ bước trên con đường ấy, không có nhiều quá khứ về mẹ cô ở đây, chỉ có hình ảnh cha dắt tay cô ở phía trước.
Còn mẹ cô, bà ấy bận lắm, bà phải suy nghĩ về rất nhiều chuyện, cho nên không có thời gian đưa cô ra ngoài dạo chơi như những đứa trẻ khác.
Bước vào tiệm hoa, chiếc chuông gió lập tức vang lên mấy tiếng ' lẻng kẻng'. Dì ngước mặt nhìn cô, trong ánh nhìn hiện lên sự vui vẻ, liền mỉm cười mở miệng, " Tiểu Tịnh đến thăm dì đấy à ? "
Cô gật đầu, lập tức bỏ chiếc túi nhỏ xuống chiếc bàn, bước lại nhẹ ôm lấy bà.
Nếu như không có người phụ nữ này, có lẽ cô đã chết từ rất lâu rồi.
" Để con phụ dì ", cô biết bó hoa, lại còn bó rất đẹp, bởi vì từ nhỏ cô đã ra đây phụ giúp dì làm những công việc này, nên hiện tại dù đã chuyển đến Bạch gia sống, cô vẫn thường xuyên về đây, giúp dì bó hoa, tưới nước, lại còn đi giao hoa cho khách.
Những công việc đó khiến cô không nghĩ về quá khứ, cũng giống như không nghĩ về mẹ cô.
" Hôm nay tiểu Tịnh sao vậy, nhìn con hình như là có tâm sự ", dì đứng cạnh cô, trên tay đang sắp xếp những nhánh hồng màu đỏ, vừa liếc qua cô vừa hỏi.
Cô cúi đầu, giấu đi ánh mắt buồn bã, khẽ mở miệng : " Dạ không có gì, tối qua chỉ là ngủ không được ngon ".
Tuy cô nói vậy nhưng với một người phụ nữ từng trãi như Từ Tố Như thì cũng thừa biết tâm sự của cháu gái.
Sau đó bà chỉ khẽ cúi đầu, từ tốn nói : " Nếu tiểu Tịnh không muốn nói thì ta cũng không ép nhưng nếu con có tâm sự gì thì cứ thổ lộ với ta ".
" Dạ, cảm ơn dì ", cô khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào những nhánh hồng đỏ thẳm trên tay, chúng rất đẹp nhưng lại mang đầy gai nhọn, cũng giống như một cô gái xinh đẹp, không được quá yếu mềm, cũng không được quá mạnh mẽ, như vậy mới có sức hút với người khác...
Sau khi hoàn tất công việc bó hoa, cô còn giúp dì dọn dẹp xung quanh, hôm nay cô không muốn về nhà sớm, thật ra là không muốn về căn nhà rộng lớn kia, bởi lúc nào ở nơi đó cô cũng cảm thấy cô đơn và trống trãi.
Buổi tối, chiếc xe dừng lại trước cửa chính của một nhà hàng sang trọng.
Bạch Chính Hạo mang phong thái của một thương nhân, lịch sự gật đầu cảm ơn người mở cửa.
Cô đi theo phía sau, hơi mỉm cười, cô biết ông là người như vậy, cho dù đối với bất cứ ai ông cũng tỏ ra vô cùng lịch thiệp.
Cô lại có chút hãnh diện về ông nữa rồi.
Đi theo người phục vụ tới một phòng ăn riêng, cánh cửa vừa mở ra, bên trong chỉ có một nam và một nữ độ tuổi trung niên. Hình như bọn họ là bạn cha cô.
Vừa thấy hai cha con cô bước vào bọn họ liền đứng dậy, vui vẻ chào hỏi.
Cô cũng lễ phép gật đầu chào lại, người phụ nữ có vẻ rất hài lòng, liền nở một nụ cười xinh đẹp.
Qua hồi lâu, cô mới biết thì ra người đàn ông kia tên là Cố Đông Lương, còn người phụ nữ là Thái Tuệ Trân , bọn họ là bạn của cha cô, lại còn là những người nắm quyền điều hành ở tập đoàn Cố thị và quan trọng hơn nữa bọn họ chính là cha và mẹ của Cố Diệc Phàm, người mà Bạch Tịnh Vân cô thích.
Quay sang nhìn vào chiếc ghế bị bỏ trống bên cạnh, hình như anh không định đến đây thì phải.
Mặc cho Cố Đông Lương có gọi đến cháy cả máy, Cố Diệc Phàm vẫn nằm yên trên giường lười biếng nhả ra từng làn khói trắng.
Chiếc gạc tàn bên cạnh đã đầy ấp mà hình như anh vẫn chưa có ý định dừng lại.
Hôm nay bọn họ muốn anh cùng đi dùng cơm rồi gặp mặt ai đó nhưng anh đã từ chối. Bởi vì anh không thích những cuộc gặp gỡ như vậy, nhàm chán và chẳng bao giờ có kết quả.
Đã hơn mười cuộc gọi nhỡ, cuối cùng chiếc điện thoại cũng dập nguồn, trả lại không gian yên tĩnh cho anh.
Cuộc sống anh là vậy, buồn chán và mệt mỏi.
Khẽ đưa hai ngón tay chạm vào thái dương, điếu thuốc trên môi bị anh rít vào một hơi thật dài, cảm giác dễ chịu giống như là được hôn lên làn da trắng nõn của cô lại ùa về.
Một lần nữa khiến anh bức bối đến ngẹt thở.
Anh lại nghĩ đến cô.
Tối qua khi đưa cô về, thật lòng anh chỉ muốn chiếc xe xảy ra tai nạn, để cô và anh sẽ mãi mãi được ở bên nhau, có như vậy con ác ma trong anh mới cảm thấy hài lòng.
Thế nhưng ngay lập tức cái ý nghĩ điên rồ đó đã bị anh dập tắt, bởi vì làm sao anh nỡ lòng nhìn thấy toàn thân cô dính đầy máu nằm bên cạnh anh chứ.
Anh thật sự không nỡ.
Ngồi trên xe, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cảnh đêm thành phố thật đẹp, đèn đường tỏa sáng khắp nơi, người người qua lại, họ vui cười với nhau, họ hạnh phúc, nhìn thôi cô cũng chạnh lòng.
" Tiểu Tịnh, con sao vậy, có phải vì chuyện lúc nãy khiến con không vui ?", Bạch Chính Hạo nghiêng mặt nhìn cô hỏi.
Đã mấy ngày không gặp con gái, hôm nay lại hẹn cô ăn cơm với gia đình bạn ông nhưng nhân chính bên kia lại không đến, hiện tại lại nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, hỏi sao ông không lo lắng cho được.
Nghe ông hỏi vậy, cô liền lắc đầu, " Dạ, con không sao ", ngưng một chút, cô hơi do dự nhưng rồi cũng lần nữa mở miệng, " Cha và bác Cố là bạn rất thân sao ?"
Ông hơi bất ngờ vì câu hỏi đó của cô nhưng vẫn vui vẻ trả lời, " Ừ, có thể nói là vậy, cha và bác ấy không chỉ là đối tác làm ăn mà còn có khoảng thời gian cùng nhau lập nghiệp nhưng bác ấy tốt số hơn cha, bởi vì cuộc sống hôn nhân của bác ấy khá hạnh phúc ".
" Thật chứ ", tại sao cô lại cảm thấy không giống như vậy nhưng chính xác là gì thì cô chưa thể xác định được.
Lời vừa dứt cha đã nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, thấy vậy cô liền cúi đầu giải thích, " Con chỉ tiện miệng nói vậy thôi ".
Ông gật gật đầu, sau đó lại mở miệng, " Chỉ tiếc là con trai bác ấy hôm nay lại không đến, hôm tang lễ ông nội con ta từng có dịp gặp qua, nhìn có vẻ là một nhân tài ".
Cái gì, tang lễ.
Cô vội quay sang nhìn ông, giọng gấp gáp, " Cha nói con trai bác Cố từng đến dự tang lễ ông nội ".
" Ừ, nhưng chỉ đến một lúc rồi về, hình như là bị ép buộc ", ngưng một chút, như là nhớ ra điều gì ông lại tiếp, " À, hình như con trai bác ấy cũng học ở Hàn Đức, chắc các con đã có dịp gặp qua rồi đúng không ?"
Những lời ông nói dường như là cô không nghe thấy nữa rồi, bởi vì lúc này cô đang nghĩ về một chuyện.
Tang lễ, bức tranh.
Cho đến bây giờ cô mới hiểu tại sao bức tranh khỏa thân mà anh vẽ về cô lại trong một tư thế trang nghiêm như vậy, thì ra ngay từ lúc đó anh đã để ý đến cô, lại còn phác họa cô trong một bộ dạng như thế.
Khẽ rùng mình một cái, chuyện này Bạch Tịnh Vân cô nên lo lắng hay là nên vui mừng đây.
Thấy con gái có vẻ thất thần, bên cạnh Bạch Chính Hạo liền lo lắng hỏi : " Tiểu Tịnh con sao vậy, hôm nay ta thấy con hình như là có gì đó khác lạ ".
Lúc này cô mới vội bừng tỉnh, nhanh miệng phủ nhận, " Dạ...dạ con không sao, cha đừng quá lo lắng ".
Thấy con gái tỏ ra bình thường trở lại, Bạch Chính Hạo liền gật đầu mấy cái, " Vậy thì tốt... ", ông hơi trầm ngâm sau đó lại nói tiếp, " À hôm kia là ngày mất của mẹ con, chúng ta sẽ đến thăm mộ bà ấy ".
Cô hơi giật mình, vậy là cái ngày định mệnh ấy lại đến, lòng cô chợt thấy bồn chồn không tả nỗi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai bàn tay lo lắng đan chặt với nhau, mồ hôi như sắp tuôn ra.
Không biết những cơn ác mộng kia cho đến khi nào thì mới kết thúc.
Tiếng đổ vỡ của những mảnh thủy tinh trên sàn nhà...
Đứng dưới lầu thím Từ dường như cũng nghe thấy âm thanh chát chúa kia.
Bà và cháu gái Tiểu Châu của bà liền chạy vội lên lầu hai nơi phòng ngủ của cô.
" Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện gì vậy ? Cô không sao chứ ?"
Tiếng bà hỏi to, hôm nay bà không dám ngủ sớm bởi vì tiểu thư còn chưa về nhà.
Lúc nãy khi thấy cô quay về, khuôn mặt thoáng vẻ buồn bã, bà có lên tiếng hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu nói là không sao.
Hiện tại lại nghe âm thanh kia, thật sự khiến bà vô cùng lo lắng.
Nhưng bà và cháu gái gọi mấy lần vẫn chỉ là im lặng, hơi hốt hoảng bà còn dùng tay đập cửa thật mạnh.
Qua khoảng mấy phút, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, cô đứng đó với ngón tay dính máu.
Thím Từ nhìn cô lo lắng, Tiểu Châu đứng phía sau cũng hiếu kỳ nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trên sàn nhà là những mảnh thủy tinh vỡ vụn, nước trong bình cũng chảy hết ra ngoài, còn có những cánh hoa lưu ly màu tím bị rơi rớt khắp nơi.
" Tiểu thư, cô có sao không ?", thím Từ nhìn cô lo lắng hỏi.
Gương mặt cô nhợt nhạt, còn cố ý tránh đi ánh nhìn của bà, khẽ nói : " Con không sao, chỉ là lúc nãy con đã lỡ tay làm bể bình hoa, con xin lỗi ".
Nghe cô nói vậy thím Từ liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, " Tiểu thư không sao là được rồi, để tôi giúp cô dọn dẹp rồi băng bó vết thương trên tay ".
Sau khi thím Từ và tiểu Châu rời đi, cô nằm trên giường, gương mặt vùi vào chăn, nức nỡ.
Không ngờ anh lại nghĩ cô và người khác có quan hệ, hơn nữa còn dùng những từ ngữ như vậy nói với cô.
Lòng cô khó chịu, tâm cô bức bối. Anh không nghe cô giải thích mà chỉ làm những gì anh muốn, còn nói những câu cô không muốn nghe.
Lúc nãy khi anh đưa cô về, suốt đoạn đường bọn họ không hề nói một câu nào, vậy mà mấy phút trước đó anh còn ôm cô, hôn cô.
Anh khiến cô cảm thấy như gần như xa, anh lạnh nhạt với người khác và với cả cô nhưng lúc nãy rõ ràng anh đã nói thích cô, thế mà một giây sau lại tỏ ra hờ hững như vậy.
Nhắm mắt lại, những giọt nước nóng hổi từ từ chảy xuống thấm ướt cả mảnh chăn bên dưới.
Cô cư nhiên lại rơi nước mắt vì anh, một người xa lạ.
...
Buổi sáng, ánh mặt trời trải dài lên những khóm hoa lưu ly ngoài vườn, trắng và xanh, tím và hồng đủ màu sắc.
Lúc còn sống mẹ cô rất yêu thích loài hoa này nên cha cô đã cho người trồng rất nhiều. Khắp sân vườn đều là hoa, trong nhà chưng rất nhiều, phòng cô cũng vậy.
Hôm nay cha hẹn cô bảy giờ tối sẽ quay về rước cô cùng đi dùng cơm với gia đình bạn ông. Cô đồng ý, bởi vì không có lý do nào để từ chối.
Cô yên lặng ngồi trên ban công nhìn ra ngoài, lúc nãy bọn Lý Hàm có gọi cho cô, còn nói là muốn cùng cô đi mua sắm một chút nhưng cô đã từ chối.
Cô biết chắc bọn họ chỉ muốn hỏi về chuyện tối qua, lúc anh nói đưa cô về, bọn họ đã rất bất ngờ, cho nên hiện tại mới muốn gặp cô như vậy.
Buổi trưa, không có chuyện gì làm, cô liền nhờ tài xế Ngô chở đi thăm dì.
Dì cô mở một cửa hàng bán hoa tươi, gần ngôi nhà nơi ngày xưa cô sống.
Ở đó có một con đường nhỏ trãi dài, từng hàng cây xinh đẹp rũ xuống vệ đường, tạo nên một khung cảnh thơ mộng như trong truyện tranh.
Cô nhẹ bước trên con đường ấy, không có nhiều quá khứ về mẹ cô ở đây, chỉ có hình ảnh cha dắt tay cô ở phía trước.
Còn mẹ cô, bà ấy bận lắm, bà phải suy nghĩ về rất nhiều chuyện, cho nên không có thời gian đưa cô ra ngoài dạo chơi như những đứa trẻ khác.
Bước vào tiệm hoa, chiếc chuông gió lập tức vang lên mấy tiếng ' lẻng kẻng'. Dì ngước mặt nhìn cô, trong ánh nhìn hiện lên sự vui vẻ, liền mỉm cười mở miệng, " Tiểu Tịnh đến thăm dì đấy à ? "
Cô gật đầu, lập tức bỏ chiếc túi nhỏ xuống chiếc bàn, bước lại nhẹ ôm lấy bà.
Nếu như không có người phụ nữ này, có lẽ cô đã chết từ rất lâu rồi.
" Để con phụ dì ", cô biết bó hoa, lại còn bó rất đẹp, bởi vì từ nhỏ cô đã ra đây phụ giúp dì làm những công việc này, nên hiện tại dù đã chuyển đến Bạch gia sống, cô vẫn thường xuyên về đây, giúp dì bó hoa, tưới nước, lại còn đi giao hoa cho khách.
Những công việc đó khiến cô không nghĩ về quá khứ, cũng giống như không nghĩ về mẹ cô.
" Hôm nay tiểu Tịnh sao vậy, nhìn con hình như là có tâm sự ", dì đứng cạnh cô, trên tay đang sắp xếp những nhánh hồng màu đỏ, vừa liếc qua cô vừa hỏi.
Cô cúi đầu, giấu đi ánh mắt buồn bã, khẽ mở miệng : " Dạ không có gì, tối qua chỉ là ngủ không được ngon ".
Tuy cô nói vậy nhưng với một người phụ nữ từng trãi như Từ Tố Như thì cũng thừa biết tâm sự của cháu gái.
Sau đó bà chỉ khẽ cúi đầu, từ tốn nói : " Nếu tiểu Tịnh không muốn nói thì ta cũng không ép nhưng nếu con có tâm sự gì thì cứ thổ lộ với ta ".
" Dạ, cảm ơn dì ", cô khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào những nhánh hồng đỏ thẳm trên tay, chúng rất đẹp nhưng lại mang đầy gai nhọn, cũng giống như một cô gái xinh đẹp, không được quá yếu mềm, cũng không được quá mạnh mẽ, như vậy mới có sức hút với người khác...
Sau khi hoàn tất công việc bó hoa, cô còn giúp dì dọn dẹp xung quanh, hôm nay cô không muốn về nhà sớm, thật ra là không muốn về căn nhà rộng lớn kia, bởi lúc nào ở nơi đó cô cũng cảm thấy cô đơn và trống trãi.
Buổi tối, chiếc xe dừng lại trước cửa chính của một nhà hàng sang trọng.
Bạch Chính Hạo mang phong thái của một thương nhân, lịch sự gật đầu cảm ơn người mở cửa.
Cô đi theo phía sau, hơi mỉm cười, cô biết ông là người như vậy, cho dù đối với bất cứ ai ông cũng tỏ ra vô cùng lịch thiệp.
Cô lại có chút hãnh diện về ông nữa rồi.
Đi theo người phục vụ tới một phòng ăn riêng, cánh cửa vừa mở ra, bên trong chỉ có một nam và một nữ độ tuổi trung niên. Hình như bọn họ là bạn cha cô.
Vừa thấy hai cha con cô bước vào bọn họ liền đứng dậy, vui vẻ chào hỏi.
Cô cũng lễ phép gật đầu chào lại, người phụ nữ có vẻ rất hài lòng, liền nở một nụ cười xinh đẹp.
Qua hồi lâu, cô mới biết thì ra người đàn ông kia tên là Cố Đông Lương, còn người phụ nữ là Thái Tuệ Trân , bọn họ là bạn của cha cô, lại còn là những người nắm quyền điều hành ở tập đoàn Cố thị và quan trọng hơn nữa bọn họ chính là cha và mẹ của Cố Diệc Phàm, người mà Bạch Tịnh Vân cô thích.
Quay sang nhìn vào chiếc ghế bị bỏ trống bên cạnh, hình như anh không định đến đây thì phải.
Mặc cho Cố Đông Lương có gọi đến cháy cả máy, Cố Diệc Phàm vẫn nằm yên trên giường lười biếng nhả ra từng làn khói trắng.
Chiếc gạc tàn bên cạnh đã đầy ấp mà hình như anh vẫn chưa có ý định dừng lại.
Hôm nay bọn họ muốn anh cùng đi dùng cơm rồi gặp mặt ai đó nhưng anh đã từ chối. Bởi vì anh không thích những cuộc gặp gỡ như vậy, nhàm chán và chẳng bao giờ có kết quả.
Đã hơn mười cuộc gọi nhỡ, cuối cùng chiếc điện thoại cũng dập nguồn, trả lại không gian yên tĩnh cho anh.
Cuộc sống anh là vậy, buồn chán và mệt mỏi.
Khẽ đưa hai ngón tay chạm vào thái dương, điếu thuốc trên môi bị anh rít vào một hơi thật dài, cảm giác dễ chịu giống như là được hôn lên làn da trắng nõn của cô lại ùa về.
Một lần nữa khiến anh bức bối đến ngẹt thở.
Anh lại nghĩ đến cô.
Tối qua khi đưa cô về, thật lòng anh chỉ muốn chiếc xe xảy ra tai nạn, để cô và anh sẽ mãi mãi được ở bên nhau, có như vậy con ác ma trong anh mới cảm thấy hài lòng.
Thế nhưng ngay lập tức cái ý nghĩ điên rồ đó đã bị anh dập tắt, bởi vì làm sao anh nỡ lòng nhìn thấy toàn thân cô dính đầy máu nằm bên cạnh anh chứ.
Anh thật sự không nỡ.
Ngồi trên xe, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cảnh đêm thành phố thật đẹp, đèn đường tỏa sáng khắp nơi, người người qua lại, họ vui cười với nhau, họ hạnh phúc, nhìn thôi cô cũng chạnh lòng.
" Tiểu Tịnh, con sao vậy, có phải vì chuyện lúc nãy khiến con không vui ?", Bạch Chính Hạo nghiêng mặt nhìn cô hỏi.
Đã mấy ngày không gặp con gái, hôm nay lại hẹn cô ăn cơm với gia đình bạn ông nhưng nhân chính bên kia lại không đến, hiện tại lại nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, hỏi sao ông không lo lắng cho được.
Nghe ông hỏi vậy, cô liền lắc đầu, " Dạ, con không sao ", ngưng một chút, cô hơi do dự nhưng rồi cũng lần nữa mở miệng, " Cha và bác Cố là bạn rất thân sao ?"
Ông hơi bất ngờ vì câu hỏi đó của cô nhưng vẫn vui vẻ trả lời, " Ừ, có thể nói là vậy, cha và bác ấy không chỉ là đối tác làm ăn mà còn có khoảng thời gian cùng nhau lập nghiệp nhưng bác ấy tốt số hơn cha, bởi vì cuộc sống hôn nhân của bác ấy khá hạnh phúc ".
" Thật chứ ", tại sao cô lại cảm thấy không giống như vậy nhưng chính xác là gì thì cô chưa thể xác định được.
Lời vừa dứt cha đã nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, thấy vậy cô liền cúi đầu giải thích, " Con chỉ tiện miệng nói vậy thôi ".
Ông gật gật đầu, sau đó lại mở miệng, " Chỉ tiếc là con trai bác ấy hôm nay lại không đến, hôm tang lễ ông nội con ta từng có dịp gặp qua, nhìn có vẻ là một nhân tài ".
Cái gì, tang lễ.
Cô vội quay sang nhìn ông, giọng gấp gáp, " Cha nói con trai bác Cố từng đến dự tang lễ ông nội ".
" Ừ, nhưng chỉ đến một lúc rồi về, hình như là bị ép buộc ", ngưng một chút, như là nhớ ra điều gì ông lại tiếp, " À, hình như con trai bác ấy cũng học ở Hàn Đức, chắc các con đã có dịp gặp qua rồi đúng không ?"
Những lời ông nói dường như là cô không nghe thấy nữa rồi, bởi vì lúc này cô đang nghĩ về một chuyện.
Tang lễ, bức tranh.
Cho đến bây giờ cô mới hiểu tại sao bức tranh khỏa thân mà anh vẽ về cô lại trong một tư thế trang nghiêm như vậy, thì ra ngay từ lúc đó anh đã để ý đến cô, lại còn phác họa cô trong một bộ dạng như thế.
Khẽ rùng mình một cái, chuyện này Bạch Tịnh Vân cô nên lo lắng hay là nên vui mừng đây.
Thấy con gái có vẻ thất thần, bên cạnh Bạch Chính Hạo liền lo lắng hỏi : " Tiểu Tịnh con sao vậy, hôm nay ta thấy con hình như là có gì đó khác lạ ".
Lúc này cô mới vội bừng tỉnh, nhanh miệng phủ nhận, " Dạ...dạ con không sao, cha đừng quá lo lắng ".
Thấy con gái tỏ ra bình thường trở lại, Bạch Chính Hạo liền gật đầu mấy cái, " Vậy thì tốt... ", ông hơi trầm ngâm sau đó lại nói tiếp, " À hôm kia là ngày mất của mẹ con, chúng ta sẽ đến thăm mộ bà ấy ".
Cô hơi giật mình, vậy là cái ngày định mệnh ấy lại đến, lòng cô chợt thấy bồn chồn không tả nỗi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai bàn tay lo lắng đan chặt với nhau, mồ hôi như sắp tuôn ra.
Không biết những cơn ác mộng kia cho đến khi nào thì mới kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.