Chương 16
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
Anh đè cô dưới thân, ánh mắt trở nên say đắm.
Hơi thở anh nặng nề, chợt cúi đầu xuống, giây tiếp theo cô còn tưởng anh sẽ hôn cô nữa chứ nhưng sau đó môi anh chỉ tiến sát lại tai cô.
" Anh làm em sợ đúng không ", giọng anh khàn đặc hỏi cô.
Hơi bất ngờ nhưng không qua được mấy giây thì cô liền đáp lại, " Có một chút ".
Cô thừa nhận, bởi vì cô muốn anh biết cảm giác thật sự của cô.
Ánh mắt anh thẫm lại khi nghe cô nói vậy, khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc trên gương mặt cô, hơi thở anh phả vào mặt cô, " Anh xin lỗi...chỉ là cố gắng kìm chế nhưng không được ".
Cô gật đầu, bởi vì cô hiểu.
Lúc này môi anh đã tìm tới môi cô lần nữa, mút nhẹ, chiếc lưỡi cạy mỡ hàm răng đang khép kín của cô.
Người anh nóng rực, nụ hôn lại dịu dàng.
Thật khác với nụ hôn khi nãy.
Bàn tay anh làm càn, đã lần mò đến ngực cô, cách một lớp áo mà anh vẫn dư thừa cảm nhận được vẻ đầy đặn chết người kia.
Nụ hôn kéo dài tưởng chừng như bất tận, lúc đầu là dịu dàng nhưng càng về sau lại càng cuồng nhiệt.
Có lẽ chỉ sờ nắn qua lớp áo không khiến cho anh thật sự thõa mãn nhưng anh lại không tiếp tục làm càn hay tự ý cởi áo của cô.
Qua một lúc anh mới cố gắng dừng nụ hôn lại, ánh mắt say đắm nhìn cô, giọng nói như là cầu xin, " Cho anh nhìn một chút được không ?"
Dường như cô còn chưa hiểu rõ ý anh, ánh mắt mơ màng hỏi lại : " Nhìn cái gì ?"
" Thân thể của em ", anh nói rõ.
Cô nuốt nước bọt một cái, lúc này cô chẳng thể làm gì ngoài quay mặt qua hướng khác tránh đi ánh mắt của anh, khẽ gật đầu, " Chỉ là nhìn thôi nhe ".
Anh gật đầu, khẳng định.
...
Mùa đông thật sự đã đến, ánh mặt trời rọi qua cửa kính, chiếu thẳng xuống những khóm hoa lưu ly đủ màu sắc.
Trời vừa chuyển lạnh, cha đã cho người di dời tất cả những chậu hoa trong vườn vào nơi này.
Bởi vì mẹ cô mà ông đã đặc biệt cho xây nên nhà kính này, chỉ để bảo vệ những đóa lưu ly xinh đẹp kia. Như thế cũng đủ biết ông yêu thương mẹ cô đến nhường nào rồi.
Chợt nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng của buổi sáng sớm, thật ấm áp và dịu dàng.
Sáng nào cũng vậy, trước khi tới trường là cô sẽ vào trong này hứng ánh nắng của buổi bình minh. Cô còn ước rằng sau này sẽ được cùng anh mỗi ngày vào mùa đông đứng ở nơi này hưởng thụ như thế.
Mới đó mà anh và cô đã yêu nhau được hơn một tháng, cảm giác lại giống như là những ngày đầu lúc mới quen anh.
Bồi hồi và say đắm.
Bọn họ yêu nhau, bên nhau nhưng không công khai, trong trường anh vẫn là nam thần đứng đầu của hội học sinh, còn cô thì vẫn giữ thái độ tĩnh lặng, yên phận làm Bạch đại tiểu thư của cô.
Nhưng chỉ khi có cô và anh trong căn nhà ấy thì mọi thứ mới trở nên hòa hợp.
Anh ôm cô, hôn cô, có đôi lúc cả hai gần như không thể kìm chế, tưởng chừng trong gang tấc cô đã hoàn toàn thuộc về anh, thế nhưng mỗi lần như vậy anh đều dừng lại kịp lúc.
Cô biết anh kìm chế nhiều lắm, chính vì điều đó lại khiến cô yêu anh nhiều hơn.
Chiều nay anh lại muốn gặp cô, suy nghĩ đến đó gương mặt cô đã trở nên đỏ ửng.
...
Giờ tan trường, học sinh đã lần lượt ra về, cô đợi lâu lắm, bọn họ mới về hết, kể cả bọn Lý Hàm và Tiểu Bối.
Đứng dưới gốc cây, cách cổng trường khá xa, ôm cặp sách trước người để giữ chút hơi ấm cho cơ thể, ánh mắt cô ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng anh.
Chẳng bao lâu, tiếng động cơ mô tô giòn tan đã tiến lại gần , cô mỉm cười nhìn anh.
Không cần nói gì, tay anh đã đưa ra giữ lấy cặp sách giúp cô, ánh mắt yêu thương nhìn cô.
Khẽ mỉm cười, cô liền tiến lại hôn lên má anh một cái, lập tức cánh tay anh đã giữ chặt eo cô, nhếch môi cười, " Em định dụ dỗ anh đấy à ?"
Cô mắc cỡ nhưng không phủ nhận, " Anh không thích em dụ dỗ anh sao ?", vừa nói ngón chỏ của cô vừa khẽ chạm vào yết hầu anh, chiêu này cô là mới học được.
Anh lại nhếch môi cười, ánh mắt trở nên nóng bỏng nhìn cô, tay anh liền nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, hôn nhẹ một cái, " Muốn ăn gì trước không ?"
Cô lắc đầu, bởi vì hiện tại cô chỉ muốn nằm trong vòng tay của anh mà thôi.
Tựa đầu lên vai anh, chiếc xe lại lần nữa lao đi trên con đường lớn, gió nhẹ thổi, lại mang chút hơi lạnh của mùa đông nhưng đối với bọn họ, thế giới của những người đang yêu thì chỉ có ấm áp và hạnh phúc mà thôi.
Từ đằng xa, một bàn tay xinh đẹp, trắng trẻo, những ngón tay với màu sơn nhạt đang bấu chặt vào thân câu sần sùi bên cạnh.
Gương mặt Doãn Tư Thần trở nên tức giận, chân mày đã nhíu chặt lại.
Cách đây không lâu, ở Hàn Đức rộ lên tin đồn, bọn họ nói Cố Diệc Phàm, nam thần trong hội học sinh, hiện tại đã và đang qua lại với một nữ sinh trong trường nhưng chính xác là ai thì bọn họ không thể đoán ra được.
Mới đầu Doãn Tư Thần là xem nhẹ chuyện đó, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn lại là một trong những tin đồn nhảm nhỉ xung quanh anh.
Thế nhưng hôm nay cô ta đã được tận mắt nhìn thấy, mà người nữ sinh đó không ai khác lại chính là một trong hai cô gái lần trước đã bắt gặp cô ta và anh trong phòng học ngày hôm ấy.
Tay Doãn Tư Thần chợt đập mạnh vào gốc cây, anh cư nhiên lại có thể qua lại với một cô gái tầm thường như vậy.
Đối với Doãn Tư Thần cô đúng là một sự sĩ nhục quá lớn.
...
" Diệc Phàm...đừng mà...đừng sâu như vậy...em sợ ", giọng cô trở nên nhu nhược, ánh mắt mờ mịt nhìn anh.
Môi và lưỡi anh lúc này đang say mê ngậm lấy đỉnh ngực hồng nhạt của cô, một bàn tay đã đưa xuống chạm vào nơi ấy, ngón tay còn không khách khí ra vào nơi ấm áp đến chết người kia.
Hơi thở anh gấp gáp, cơ thể đã nóng đến độ gần như bốc cháy.
Trên người anh lại đang mặc chiếc quần dài, bởi vì cô sợ bọn họ lại một lần nữa không thể kìm chế nên muốn anh không cởi ra, anh cũng gật đầu nhưng hiện tại nhiệt độ trên dưới đã nóng không chịu nỗi.
Nơi đó của anh đã mạnh mẽ đứng dậy, cảm giác bức bối, căng tràn ở nơi đó khiến trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.
Thở ra một hơi nặng nhọc, hàm răng khẽ cắn mạnh lên ngực cô, cảm giác tê dại chợt truyền đến khiến Tịnh Vân mờ mịt nức nỡ.
Anh thừa nhận nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn có một ngày anh nhất định sẽ trút hơi thở cuối cùng trên người cô mất thôi.
Khẽ nhả phần da thịt mềm mại như nước trong miệng ra, đôi môi anh liền tiến lại tai cô thì thầm, " Đừng sợ, anh sẽ không phá hư nó đâu ".
Anh đang nói về tấm màng xử nữ của cô, anh biết cô muốn giữ lại cho giây phút cuối cùng, anh không phản đối.
Thấy cô gật đầu, ngón tay anh lập tức di chuyển nhanh hơn, muốn đưa thêm một ngón vào nhưng lại sợ làm đau cô.
Nơi đó của cô vô cùng xinh đẹp, vừa hồng hào vừa ướt át, bên trong lại ấm áp, chặt khít đến mất hồn, chỉ là ngón tay mà cũng đã khiến anh sung sướng như vậy, thầm nghĩ nếu là cái ấy của anh đang bên trong người cô thì sẽ thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đó thôi mà gương mặt anh cũng trở nên thõa mãn.
Ngón tay anh ngày một nhanh, cao trào sắp tới, cô tưởng rằng bản thân sẽ như những lần trước mà ngại ngùng chảy ướt cả bàn tay anh nhưng chưa kịp một thân mắc cỡ thì tiếng chuông cửa đã liên tục vang lên.
Cô có chút giật mình, nín thở, cảm giác kia cũng đột ngột bị cắt đứt, hơi thở cô dồn dập.
Mày anh nhíu chặt lại, lúc nào không đến lại đến ngay giờ khắc này, đúng là tức chết.
Anh không buông tha, đôi môi khẽ ngậm lấy vành tai cô dụ dỗ, " Tiểu Tịnh, ra đi em, đừng kìm chế...".
Giọng anh ngân dài, môi anh nóng bỏng, ngón tay cũng ra vào thật nhanh, khẽ rùng mình một cái, cảm giác có một dòng nước ngọt ngào tuôn ra, cô mắc cỡ vùi đầu vào bả vai anh nức nỡ.
Qua một lúc khi tiếng chuông dừng hẳn, cô ngập ngừng lo sợ nhìn anh hỏi : " Ai đến giờ này vậy anh ?"
Hơi thở anh vẫn còn chút gấp gáp cùng nặng nhọc, hồi lâu mới chậm rãi đáp lại, " Mẹ anh ".
Hơi thở anh nặng nề, chợt cúi đầu xuống, giây tiếp theo cô còn tưởng anh sẽ hôn cô nữa chứ nhưng sau đó môi anh chỉ tiến sát lại tai cô.
" Anh làm em sợ đúng không ", giọng anh khàn đặc hỏi cô.
Hơi bất ngờ nhưng không qua được mấy giây thì cô liền đáp lại, " Có một chút ".
Cô thừa nhận, bởi vì cô muốn anh biết cảm giác thật sự của cô.
Ánh mắt anh thẫm lại khi nghe cô nói vậy, khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc trên gương mặt cô, hơi thở anh phả vào mặt cô, " Anh xin lỗi...chỉ là cố gắng kìm chế nhưng không được ".
Cô gật đầu, bởi vì cô hiểu.
Lúc này môi anh đã tìm tới môi cô lần nữa, mút nhẹ, chiếc lưỡi cạy mỡ hàm răng đang khép kín của cô.
Người anh nóng rực, nụ hôn lại dịu dàng.
Thật khác với nụ hôn khi nãy.
Bàn tay anh làm càn, đã lần mò đến ngực cô, cách một lớp áo mà anh vẫn dư thừa cảm nhận được vẻ đầy đặn chết người kia.
Nụ hôn kéo dài tưởng chừng như bất tận, lúc đầu là dịu dàng nhưng càng về sau lại càng cuồng nhiệt.
Có lẽ chỉ sờ nắn qua lớp áo không khiến cho anh thật sự thõa mãn nhưng anh lại không tiếp tục làm càn hay tự ý cởi áo của cô.
Qua một lúc anh mới cố gắng dừng nụ hôn lại, ánh mắt say đắm nhìn cô, giọng nói như là cầu xin, " Cho anh nhìn một chút được không ?"
Dường như cô còn chưa hiểu rõ ý anh, ánh mắt mơ màng hỏi lại : " Nhìn cái gì ?"
" Thân thể của em ", anh nói rõ.
Cô nuốt nước bọt một cái, lúc này cô chẳng thể làm gì ngoài quay mặt qua hướng khác tránh đi ánh mắt của anh, khẽ gật đầu, " Chỉ là nhìn thôi nhe ".
Anh gật đầu, khẳng định.
...
Mùa đông thật sự đã đến, ánh mặt trời rọi qua cửa kính, chiếu thẳng xuống những khóm hoa lưu ly đủ màu sắc.
Trời vừa chuyển lạnh, cha đã cho người di dời tất cả những chậu hoa trong vườn vào nơi này.
Bởi vì mẹ cô mà ông đã đặc biệt cho xây nên nhà kính này, chỉ để bảo vệ những đóa lưu ly xinh đẹp kia. Như thế cũng đủ biết ông yêu thương mẹ cô đến nhường nào rồi.
Chợt nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh nắng của buổi sáng sớm, thật ấm áp và dịu dàng.
Sáng nào cũng vậy, trước khi tới trường là cô sẽ vào trong này hứng ánh nắng của buổi bình minh. Cô còn ước rằng sau này sẽ được cùng anh mỗi ngày vào mùa đông đứng ở nơi này hưởng thụ như thế.
Mới đó mà anh và cô đã yêu nhau được hơn một tháng, cảm giác lại giống như là những ngày đầu lúc mới quen anh.
Bồi hồi và say đắm.
Bọn họ yêu nhau, bên nhau nhưng không công khai, trong trường anh vẫn là nam thần đứng đầu của hội học sinh, còn cô thì vẫn giữ thái độ tĩnh lặng, yên phận làm Bạch đại tiểu thư của cô.
Nhưng chỉ khi có cô và anh trong căn nhà ấy thì mọi thứ mới trở nên hòa hợp.
Anh ôm cô, hôn cô, có đôi lúc cả hai gần như không thể kìm chế, tưởng chừng trong gang tấc cô đã hoàn toàn thuộc về anh, thế nhưng mỗi lần như vậy anh đều dừng lại kịp lúc.
Cô biết anh kìm chế nhiều lắm, chính vì điều đó lại khiến cô yêu anh nhiều hơn.
Chiều nay anh lại muốn gặp cô, suy nghĩ đến đó gương mặt cô đã trở nên đỏ ửng.
...
Giờ tan trường, học sinh đã lần lượt ra về, cô đợi lâu lắm, bọn họ mới về hết, kể cả bọn Lý Hàm và Tiểu Bối.
Đứng dưới gốc cây, cách cổng trường khá xa, ôm cặp sách trước người để giữ chút hơi ấm cho cơ thể, ánh mắt cô ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng anh.
Chẳng bao lâu, tiếng động cơ mô tô giòn tan đã tiến lại gần , cô mỉm cười nhìn anh.
Không cần nói gì, tay anh đã đưa ra giữ lấy cặp sách giúp cô, ánh mắt yêu thương nhìn cô.
Khẽ mỉm cười, cô liền tiến lại hôn lên má anh một cái, lập tức cánh tay anh đã giữ chặt eo cô, nhếch môi cười, " Em định dụ dỗ anh đấy à ?"
Cô mắc cỡ nhưng không phủ nhận, " Anh không thích em dụ dỗ anh sao ?", vừa nói ngón chỏ của cô vừa khẽ chạm vào yết hầu anh, chiêu này cô là mới học được.
Anh lại nhếch môi cười, ánh mắt trở nên nóng bỏng nhìn cô, tay anh liền nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, hôn nhẹ một cái, " Muốn ăn gì trước không ?"
Cô lắc đầu, bởi vì hiện tại cô chỉ muốn nằm trong vòng tay của anh mà thôi.
Tựa đầu lên vai anh, chiếc xe lại lần nữa lao đi trên con đường lớn, gió nhẹ thổi, lại mang chút hơi lạnh của mùa đông nhưng đối với bọn họ, thế giới của những người đang yêu thì chỉ có ấm áp và hạnh phúc mà thôi.
Từ đằng xa, một bàn tay xinh đẹp, trắng trẻo, những ngón tay với màu sơn nhạt đang bấu chặt vào thân câu sần sùi bên cạnh.
Gương mặt Doãn Tư Thần trở nên tức giận, chân mày đã nhíu chặt lại.
Cách đây không lâu, ở Hàn Đức rộ lên tin đồn, bọn họ nói Cố Diệc Phàm, nam thần trong hội học sinh, hiện tại đã và đang qua lại với một nữ sinh trong trường nhưng chính xác là ai thì bọn họ không thể đoán ra được.
Mới đầu Doãn Tư Thần là xem nhẹ chuyện đó, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn lại là một trong những tin đồn nhảm nhỉ xung quanh anh.
Thế nhưng hôm nay cô ta đã được tận mắt nhìn thấy, mà người nữ sinh đó không ai khác lại chính là một trong hai cô gái lần trước đã bắt gặp cô ta và anh trong phòng học ngày hôm ấy.
Tay Doãn Tư Thần chợt đập mạnh vào gốc cây, anh cư nhiên lại có thể qua lại với một cô gái tầm thường như vậy.
Đối với Doãn Tư Thần cô đúng là một sự sĩ nhục quá lớn.
...
" Diệc Phàm...đừng mà...đừng sâu như vậy...em sợ ", giọng cô trở nên nhu nhược, ánh mắt mờ mịt nhìn anh.
Môi và lưỡi anh lúc này đang say mê ngậm lấy đỉnh ngực hồng nhạt của cô, một bàn tay đã đưa xuống chạm vào nơi ấy, ngón tay còn không khách khí ra vào nơi ấm áp đến chết người kia.
Hơi thở anh gấp gáp, cơ thể đã nóng đến độ gần như bốc cháy.
Trên người anh lại đang mặc chiếc quần dài, bởi vì cô sợ bọn họ lại một lần nữa không thể kìm chế nên muốn anh không cởi ra, anh cũng gật đầu nhưng hiện tại nhiệt độ trên dưới đã nóng không chịu nỗi.
Nơi đó của anh đã mạnh mẽ đứng dậy, cảm giác bức bối, căng tràn ở nơi đó khiến trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.
Thở ra một hơi nặng nhọc, hàm răng khẽ cắn mạnh lên ngực cô, cảm giác tê dại chợt truyền đến khiến Tịnh Vân mờ mịt nức nỡ.
Anh thừa nhận nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn có một ngày anh nhất định sẽ trút hơi thở cuối cùng trên người cô mất thôi.
Khẽ nhả phần da thịt mềm mại như nước trong miệng ra, đôi môi anh liền tiến lại tai cô thì thầm, " Đừng sợ, anh sẽ không phá hư nó đâu ".
Anh đang nói về tấm màng xử nữ của cô, anh biết cô muốn giữ lại cho giây phút cuối cùng, anh không phản đối.
Thấy cô gật đầu, ngón tay anh lập tức di chuyển nhanh hơn, muốn đưa thêm một ngón vào nhưng lại sợ làm đau cô.
Nơi đó của cô vô cùng xinh đẹp, vừa hồng hào vừa ướt át, bên trong lại ấm áp, chặt khít đến mất hồn, chỉ là ngón tay mà cũng đã khiến anh sung sướng như vậy, thầm nghĩ nếu là cái ấy của anh đang bên trong người cô thì sẽ thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đó thôi mà gương mặt anh cũng trở nên thõa mãn.
Ngón tay anh ngày một nhanh, cao trào sắp tới, cô tưởng rằng bản thân sẽ như những lần trước mà ngại ngùng chảy ướt cả bàn tay anh nhưng chưa kịp một thân mắc cỡ thì tiếng chuông cửa đã liên tục vang lên.
Cô có chút giật mình, nín thở, cảm giác kia cũng đột ngột bị cắt đứt, hơi thở cô dồn dập.
Mày anh nhíu chặt lại, lúc nào không đến lại đến ngay giờ khắc này, đúng là tức chết.
Anh không buông tha, đôi môi khẽ ngậm lấy vành tai cô dụ dỗ, " Tiểu Tịnh, ra đi em, đừng kìm chế...".
Giọng anh ngân dài, môi anh nóng bỏng, ngón tay cũng ra vào thật nhanh, khẽ rùng mình một cái, cảm giác có một dòng nước ngọt ngào tuôn ra, cô mắc cỡ vùi đầu vào bả vai anh nức nỡ.
Qua một lúc khi tiếng chuông dừng hẳn, cô ngập ngừng lo sợ nhìn anh hỏi : " Ai đến giờ này vậy anh ?"
Hơi thở anh vẫn còn chút gấp gáp cùng nặng nhọc, hồi lâu mới chậm rãi đáp lại, " Mẹ anh ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.