Chương 18
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
Nằm trên chiếc giường rộng lớn, nước mắt cô chảy dài, đau lòng đến không tả nỗi.
Thì ra ngay từ đầu, tất cả chỉ là một cái bẫy, đã được anh sắp đặt từ trước, chỉ để cô nhảy vào.
Anh vẽ cô, anh nhìn cô, quan tâm đến cô...tất cả chỉ là giả dối.
Những câu từ ngọt ngào anh nói với cô, có lẽ chỉ xuất phát từ lòng thù hận, thực chất anh chưa bao giờ có tình cảm với cô.
Thế mà cô còn cho rằng bản thân mình may mắn, được anh nhìn trúng, được anh si mê, lại được anh ôm ấp, nhưng thật ra tất cả chỉ là sự lừa dối từ anh.
Anh cư nhiên lại làm thế với cô, thật sự quá tàn nhẫn.
Khẽ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tràn ra.
Cô đã làm gì sai, chẳng lẽ sinh ra là con của Bạch Chính Hạo là cái sai lớn nhất của cô hay sao.
Nghĩ đến cha, cô lại càng đau lòng, sao ông có thể qua lại với một người phụ nữ đã có gia đình như vậy chứ, hơn nữa người đó lại chính là vợ của bạn thân ông, là mẹ của người cô yêu say đắm.
Vậy mà từ trước đến giờ trong thâm tâm, cô luôn xem ông là một người cha hoàn hảo nhất, tốt nhất, đáng kính nhất và luôn xem bản thân là một người may mắn vì được sinh ra làm con của ông, thế mà bây giờ...
Tất cả đã kết thúc thật rồi, cô đau lòng nấc nghẹn.
...
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, xuyên qua những tấm màn màu trắng.
Đưa tay che đi ánh nắng chói chang, Cố Diệc Phàm mệt mỏi từ từ mở đôi mắt ra.
Hình ảnh đầu tiên là căn phòng màu trắng, có đầy đủ tiện nghi, hình như là một phòng khách sạn.
Chống tay ngồi dậy, đầu vẫn còn đau như búa bổ, lại không nhớ đêm qua anh đến đây bằng cách nào.
Chỉ nhớ lúc đó đã có người dìu anh đi, có lẽ là bọn Tần Dực.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, anh hơi nhíu mày, tại sao Doãn Tư Thần lại nằm ở đây cùng anh.
Trên người anh lúc này chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, lại nhìn đến tấm chăn che ngang ngực của cô ta, có lẽ ngay cả kẻ khờ cũng thừa biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Mày anh nhíu lại chặt hơn, hai ngón tay xoa xoa phần thái dương mấy cái, những lời nói của cô tối hôm qua lại hiện về.
Chuyện đó đã thật sự xảy ra, không phải là một giấc mơ nữa.
Anh mệt mỏi thở ra một hơi thật dài, định đứng dậy cầm lấy quần áo mặc vào thì bên cạnh Doãn Tư Thần đã tỉnh dậy.
Cô ta ngồi dậy, ánh mắt nhìn anh chăm chú, vẻ mặt ngại ngùng, hai bàn tay còn nắm chặt chiếc chăn trên người, giọng ngập ngừng, " Tối qua...tối qua chúng ta đã..."
Anh không trả lời, bởi vì anh không quan tâm.
Sau đó chỉ xoay người, cầm lấy chiếc quần dài bên cạnh chậm rãi mặc vào, lại định mặc xong áo rồi sẽ rời đi.
Doãn Tư Thần thấy biểu hiện của anh như vậy liền không tránh khỏi ngạc nhiên, không ngờ đến cả chuyện này mà anh cũng tỏ ra hờ hững như vậy.
Lúc này giọng cô ta trở nên gấp gáp, thật sự không muốn để anh đi như vậy, " Diệc Phàm, tối qua thật sự mình chỉ muốn giúp cậu gọi một chiếc tắc xi, lại không ngờ cậu liền một mạch đưa mình đến nơi này...cho nên xin cậu đừng hiểu lầm mình ".
Vừa nói cô ta vừa cúi đầu, hai tay níu chặt chiếc chăn, ánh mắt ủy khúc đến đáng thương.
Lúc này chiếc áo sơ mi đã được khoác lên người anh, hai bàn tay chậm rãi cài lại từng chiếc cúc, hồi lâu mới lạnh nhạt mở miệng, " Hiểu lầm chuyện gì ?", anh nhíu mày hỏi.
Bởi vì anh đang quay lưng về phía mình cho nên cô ta lúc này hoàn toàn không thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt anh, lại không biết anh đang nghĩ gì.
Chỉ là liền giả vờ đáng thương lần nữa, nhỏ giọng nói : " Thì hiểu lầm là mình đã dụ dỗ cậu đến đây, rồi lại còn xảy ra chuyện đó ".
Anh im lặng, không phải đang suy nghĩ mà là cảm thấy khó chịu.
Anh không quan tâm những chuyện đã xảy ra với Doãn Tư Thần tối qua và thực ra anh cũng không phải là một người thích thể hiện trách nhiệm nhưng nếu người đang ngồi cạnh anh hiện tại là Bạch Tịnh Vân thì có thể anh sẽ suy nghĩ lại.
Biết đâu sẽ có một đám cưới được tổ chức, sau đó còn sinh thêm mấy đứa trẻ đáng yêu nữa.
Suy nghĩ đó bất giác khiến anh nở một nụ cười mỉa mai, thì ra trong lòng anh chưa thể nào buông bỏ được cô.
Thấy anh im lặng Doãn Tư Thần lại nói tiếp nhưng lúc này giọng nói đã trở nên ngọt ngào, " Diệc Phàm à, mình thật sự rất thích cậu, hơn nữa hiện tại chúng ta đã nảy sinh quan hệ...hay là chúng ta..."
Vừa nói đến đó anh đã mở miệng cắt lời cô ta, " Chúng ta chỉ có thể ngồi chung trong một phòng học, đối với cậu tôi hoàn toàn không có hứng thú ", ngưng một chút, khẽ nhíu mày, có vẻ suy nghĩ, anh lại nói : " Còn chuyện đêm qua, dù có hay không cậu cũng đừng nhớ đến nữa ".
Nói rồi anh liền bước thẳng ra phía cửa, không hề quay đầu lại.
Anh lạnh nhạt rời đi, Doãn Tư Thần ngồi đó, ánh mắt hiện lên tia giận dữ, xem ra kế hoạch này đã hoàn toàn thất bại với anh, vậy thì để xem cô gái đó sau khi biết sẽ phản ứng thế nào.
Trong trò chơi này Doãn Tư Thần cô nhất định phải là người chiến thắng.
Vừa xoắn tay áo vừa bước xuống lầu, ở đại sảnh người tiếp tân nhìn thấy anh, liền mỉm cười gật đầu chào buổi sáng.
Bước chân anh chậm lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, lúc sau cũng dừng hẳn.
...
Mệt mỏi nằm trên giường, đêm qua, dường như cả đêm cô không hề chợp mắt được.
Buổi sáng thím Từ có lên phòng gọi cô xuống dùng bữa nhưng cô đã từ chối, cô sợ nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, lại càng sợ cái sự thật kia.
Cô muốn nằm ở trong này trốn tránh cả đời, bởi vì cô không có đủ dũng khí để đối mặt với nó.
Lúc này chiếc điện thoại bên cạnh liền đổ chuông nhưng không phải là số của anh mà là của cha cô.
Cô không có thất vọng, bởi vì hiện tại cô đang chờ đợi cuộc gọi này.
Ông nói với cô buổi chiều sẽ về dùng cơm cùng cô, cô gật đầu, gương mặt lạnh nhạt.
Cô biết đến cuối cùng thì cũng phải đối diện, chi bằng hiện tại hãy giải quyết một lần cho xong.
Biết đâu sau đó tâm hồn cô sẽ được thoải mái, không cần phải đau đớn như thế này nữa.
Nhắm mắt lại, hình ảnh cùng những lời nói của anh lại hiện về, cô đau lòng không tả nỗi.
Vậy là từ tối hôm qua cô và anh đã không còn là gì của nhau thật rồi, thế nhưng đến một lời chia tay mà bọn họ vẫn không thể nói được với nhau.
Xem ra ngay từ đầu tất cả chỉ là một trò chơi mà anh đã được định sẵn là người thắng cuộc.
Cô chấp nhận, cô thua rồi.
Buổi chiều, bầu trời âm u, chiếc xe sang trọng vừa vào cửa chính Bạch gia.
Tài xế Trương cẩn thận cho xe dừng lại, bước xuống mở cửa.
Bạch Chính Hạo chậm rãi đi vào nhà, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn thím Từ, " Tiểu Tịnh đâu rồi thím ?", ông hỏi.
Thím Từ gật đầu chào hỏi xong liền trả lời, " Lúc nãy tiểu thư có nói sẽ đợi ngài ở thư phòng ".
Bà thật sự không biết hôm nay tiểu thư có chuyện gì, mà từ lúc sáng cô đã rất kỳ lạ, đến hiện tại cũng chưa quay về vẻ bình thường, xem ra chỉ có mỗi cha cô mới có thể giải quyết được chuyện này.
Ông gật đầu, tỏ ý đã rõ nhưng cũng hơi bất ngờ, vì con gái chưa bao giờ chờ ông ở thư phòng chỉ để nói chuyện.
Hôm nay có chút khác lạ nhưng ông cũng mỉm cười, chậm rãi bước lên những bậc thang tráng lệ.
Cánh cửa thư phòng vừa mở ra, cô đứng ở đó, đang chờ đợi ông.
Cô mặc bộ váy màu hồng nhạt mà ông đã tặng cho cô vào sinh nhật năm trước, rất vừa vặn và xinh xắn.
Ông nở nụ cười bước lại gần cô, khác với những lần trước, lúc này gương mặt cô chỉ hiện lên vẻ lạnh nhạt, lại có chút xa cách với ông.
Lúc này ông có chút ngạc nhiên nhưng không trách vấn mà chỉ mở miệng quan tâm cô, " Tiểu Tịnh sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái ".
Cô chăm chú nhìn ông, không trả lời, chỉ là yên lặng quan sát, hồi lâu mới lên tiếng, " Con đoán có lẽ cha đã biết chuyện con và anh ta qua lại rồi đúng không ?"
Câu nói đó khiến ông ngay lập tức bất ngờ, hơi nhíu mày, điều ông lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra.
Ông không biết bằng cách nào cô lại biết chuyện đó nhưng ông sẽ không che giấu cô nữa.
Nhẹ gật đầu, ông nhìn cô, " Cha xin lỗi ".
Ba chữ đó thốt ra từ miệng ông, nghe nhẹ nhàng nhưng thực chất trong thâm tâm, ông không hề dễ chịu, nhất là khi đối mặt với cô.
Cô im lặng, khẽ nhắm mắt lại, giống như là không muốn đối diện với ông thì phải, cô chợt nói : " Tại sao lại là bà ấy ?"
Cô thật sự rất muốn biết câu trả lời, bởi vì trong suy nghĩ của cô ông không phải là một người như vậy.
Qua lại với vợ người khác, hơn nữa còn là bạn thân của ông, hỏi xem nếu nói ra, ai có thể tin được chứ.
Dường như ông biết cô có ý gì, ông không vội, từ từ tiến lại phía tủ chứa rượu, lấy ra một chai rượu màu tím nhạt, rót đầy cái ly bên cạnh, từ tốn nói : " Bà ấy có nhiều điểm rất giống mẹ con ".
Cô nín thở, thì ra là vậy.
Đó có lẽ là câu trả lời thuyết phục nhất trong trường hợp này, cô không nên nghi ngờ.
Cô bất động, lạnh nhạt mở miệng : " Bà ấy cũng thích hoa lưu ly sao ?"
Ông gật đầu, hình như khẽ mỉm cười, cô không nhìn rõ.
Chả trách ông lại xem trọng loài hoa này như thế, bây giờ cô đã rõ.
" Vậy còn buổi gặp mặt thì sao ?", cô lạnh giọng hỏi tiếp.
Cô cũng rất muốn biết về chuyện này, nếu bọn họ đã có quan hệ như vậy thì tại sao lại còn muốn kết đôi cho cô và anh, hay là vì cha anh có ý kết hợp nên ông không tiện từ chối.
Bạch Chính Hạo nhìn con gái, chưa bao giờ cô dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn ông, chợt cảm thấy đau lòng, đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, sau đó liền chậm rãi nói, " Chúng ta chỉ muốn tốt cho các con ".
Câu nói đó khiến cô chợt nghĩ về nụ cười ngày ấy khi Thái Tuệ Trân nhìn thấy cô ở nhà của anh, thì ra ngay từ đầu bọn họ đã có tính toán.
" Các người muốn chúng tôi được hưởng trọn tài sản của cả hai gia tộc đúng không ?" , giọng cô run run hỏi lại.
Ông gật đầu, cô rơi nước mắt.
Nhắm mắt lại, đến ruột gan cũng sắp bị nỗi đau thiêu rụi.
Lúc này giọng cô nghẹn lại, " Vậy từ nay xin cha cho con được rời khỏi nơi này, bởi vì con thật sự cảm thấy rất sợ...con sợ có một ngày người cha đang đứng trước mặt con sẽ biến thành một người khác ".
Dứt lời, ly rượu trong tay đã bị ông ném xuốn sàn nhà, vỡ vụn, những mảnh thủy tinh mơ hồ còn chạm đến chân cô.
Bạch Chính Hạo giận dữ nhìn con gái, đây là lần đầu tiên ông không kìm nỗi cảm xúc của mình trước cô.
Chỉ vì cô nói cô muốn rời khỏi căn nhà này, cũng như là rời khỏi ông.
Mày ông nhíu chặt nhìn cô, giọng ông nặng nề, " Con không được đi đâu cả, con là cốt nhục duy nhất của Bạch Chính Hạo này, khi nào ta cho phép thì con mới được rời khỏi đây ".
Nói rồi ông liền nhanh chân, giận dữ định bước ra ngoài nhưng vừa tới cửa cô đã nói vội theo, " Cha không thể làm vậy , con đã lớn rồi, con muốn đi đâu, ở đâu đó là quyền của con, cha không có quyền bắt ép con như vậy ".
Đây là lần đầu tiên cô nói lớn tiếng với ông như thế, ông dừng lại nhưng không quay đầu, giọng nói trở nên lạnh lẽo," Vậy thì con cứ thử xem là ta có làm được hay không ".
Nói rồi ông liền bước đi, cánh cửa thư phòng bị đóng thật mạnh, âm thanh chát tai vang vọng khắp căn nhà rộng lớn, khiến mọi người đều hoảng sợ, kể cả cô.
Trước khi rời đi ông còn cẩn thận căn dặn quản gia Lâm triệu tập tất cả người của Bạch gia canh giữ cô cho thật tốt, dù là ở nhà hay đến trường, cô nhất định luôn phải nằm trong sự kiểm soát của ông.
Cô nấc nghẹn, thật không ngờ có một ngày người cha này sẽ đối xử với cô như thế.
Cô có nên hận ông không, hay là nên hận chính mình vì đã sinh ra là con của ông.
Thì ra ngay từ đầu, tất cả chỉ là một cái bẫy, đã được anh sắp đặt từ trước, chỉ để cô nhảy vào.
Anh vẽ cô, anh nhìn cô, quan tâm đến cô...tất cả chỉ là giả dối.
Những câu từ ngọt ngào anh nói với cô, có lẽ chỉ xuất phát từ lòng thù hận, thực chất anh chưa bao giờ có tình cảm với cô.
Thế mà cô còn cho rằng bản thân mình may mắn, được anh nhìn trúng, được anh si mê, lại được anh ôm ấp, nhưng thật ra tất cả chỉ là sự lừa dối từ anh.
Anh cư nhiên lại làm thế với cô, thật sự quá tàn nhẫn.
Khẽ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tràn ra.
Cô đã làm gì sai, chẳng lẽ sinh ra là con của Bạch Chính Hạo là cái sai lớn nhất của cô hay sao.
Nghĩ đến cha, cô lại càng đau lòng, sao ông có thể qua lại với một người phụ nữ đã có gia đình như vậy chứ, hơn nữa người đó lại chính là vợ của bạn thân ông, là mẹ của người cô yêu say đắm.
Vậy mà từ trước đến giờ trong thâm tâm, cô luôn xem ông là một người cha hoàn hảo nhất, tốt nhất, đáng kính nhất và luôn xem bản thân là một người may mắn vì được sinh ra làm con của ông, thế mà bây giờ...
Tất cả đã kết thúc thật rồi, cô đau lòng nấc nghẹn.
...
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, xuyên qua những tấm màn màu trắng.
Đưa tay che đi ánh nắng chói chang, Cố Diệc Phàm mệt mỏi từ từ mở đôi mắt ra.
Hình ảnh đầu tiên là căn phòng màu trắng, có đầy đủ tiện nghi, hình như là một phòng khách sạn.
Chống tay ngồi dậy, đầu vẫn còn đau như búa bổ, lại không nhớ đêm qua anh đến đây bằng cách nào.
Chỉ nhớ lúc đó đã có người dìu anh đi, có lẽ là bọn Tần Dực.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, anh hơi nhíu mày, tại sao Doãn Tư Thần lại nằm ở đây cùng anh.
Trên người anh lúc này chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, lại nhìn đến tấm chăn che ngang ngực của cô ta, có lẽ ngay cả kẻ khờ cũng thừa biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Mày anh nhíu lại chặt hơn, hai ngón tay xoa xoa phần thái dương mấy cái, những lời nói của cô tối hôm qua lại hiện về.
Chuyện đó đã thật sự xảy ra, không phải là một giấc mơ nữa.
Anh mệt mỏi thở ra một hơi thật dài, định đứng dậy cầm lấy quần áo mặc vào thì bên cạnh Doãn Tư Thần đã tỉnh dậy.
Cô ta ngồi dậy, ánh mắt nhìn anh chăm chú, vẻ mặt ngại ngùng, hai bàn tay còn nắm chặt chiếc chăn trên người, giọng ngập ngừng, " Tối qua...tối qua chúng ta đã..."
Anh không trả lời, bởi vì anh không quan tâm.
Sau đó chỉ xoay người, cầm lấy chiếc quần dài bên cạnh chậm rãi mặc vào, lại định mặc xong áo rồi sẽ rời đi.
Doãn Tư Thần thấy biểu hiện của anh như vậy liền không tránh khỏi ngạc nhiên, không ngờ đến cả chuyện này mà anh cũng tỏ ra hờ hững như vậy.
Lúc này giọng cô ta trở nên gấp gáp, thật sự không muốn để anh đi như vậy, " Diệc Phàm, tối qua thật sự mình chỉ muốn giúp cậu gọi một chiếc tắc xi, lại không ngờ cậu liền một mạch đưa mình đến nơi này...cho nên xin cậu đừng hiểu lầm mình ".
Vừa nói cô ta vừa cúi đầu, hai tay níu chặt chiếc chăn, ánh mắt ủy khúc đến đáng thương.
Lúc này chiếc áo sơ mi đã được khoác lên người anh, hai bàn tay chậm rãi cài lại từng chiếc cúc, hồi lâu mới lạnh nhạt mở miệng, " Hiểu lầm chuyện gì ?", anh nhíu mày hỏi.
Bởi vì anh đang quay lưng về phía mình cho nên cô ta lúc này hoàn toàn không thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt anh, lại không biết anh đang nghĩ gì.
Chỉ là liền giả vờ đáng thương lần nữa, nhỏ giọng nói : " Thì hiểu lầm là mình đã dụ dỗ cậu đến đây, rồi lại còn xảy ra chuyện đó ".
Anh im lặng, không phải đang suy nghĩ mà là cảm thấy khó chịu.
Anh không quan tâm những chuyện đã xảy ra với Doãn Tư Thần tối qua và thực ra anh cũng không phải là một người thích thể hiện trách nhiệm nhưng nếu người đang ngồi cạnh anh hiện tại là Bạch Tịnh Vân thì có thể anh sẽ suy nghĩ lại.
Biết đâu sẽ có một đám cưới được tổ chức, sau đó còn sinh thêm mấy đứa trẻ đáng yêu nữa.
Suy nghĩ đó bất giác khiến anh nở một nụ cười mỉa mai, thì ra trong lòng anh chưa thể nào buông bỏ được cô.
Thấy anh im lặng Doãn Tư Thần lại nói tiếp nhưng lúc này giọng nói đã trở nên ngọt ngào, " Diệc Phàm à, mình thật sự rất thích cậu, hơn nữa hiện tại chúng ta đã nảy sinh quan hệ...hay là chúng ta..."
Vừa nói đến đó anh đã mở miệng cắt lời cô ta, " Chúng ta chỉ có thể ngồi chung trong một phòng học, đối với cậu tôi hoàn toàn không có hứng thú ", ngưng một chút, khẽ nhíu mày, có vẻ suy nghĩ, anh lại nói : " Còn chuyện đêm qua, dù có hay không cậu cũng đừng nhớ đến nữa ".
Nói rồi anh liền bước thẳng ra phía cửa, không hề quay đầu lại.
Anh lạnh nhạt rời đi, Doãn Tư Thần ngồi đó, ánh mắt hiện lên tia giận dữ, xem ra kế hoạch này đã hoàn toàn thất bại với anh, vậy thì để xem cô gái đó sau khi biết sẽ phản ứng thế nào.
Trong trò chơi này Doãn Tư Thần cô nhất định phải là người chiến thắng.
Vừa xoắn tay áo vừa bước xuống lầu, ở đại sảnh người tiếp tân nhìn thấy anh, liền mỉm cười gật đầu chào buổi sáng.
Bước chân anh chậm lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, lúc sau cũng dừng hẳn.
...
Mệt mỏi nằm trên giường, đêm qua, dường như cả đêm cô không hề chợp mắt được.
Buổi sáng thím Từ có lên phòng gọi cô xuống dùng bữa nhưng cô đã từ chối, cô sợ nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, lại càng sợ cái sự thật kia.
Cô muốn nằm ở trong này trốn tránh cả đời, bởi vì cô không có đủ dũng khí để đối mặt với nó.
Lúc này chiếc điện thoại bên cạnh liền đổ chuông nhưng không phải là số của anh mà là của cha cô.
Cô không có thất vọng, bởi vì hiện tại cô đang chờ đợi cuộc gọi này.
Ông nói với cô buổi chiều sẽ về dùng cơm cùng cô, cô gật đầu, gương mặt lạnh nhạt.
Cô biết đến cuối cùng thì cũng phải đối diện, chi bằng hiện tại hãy giải quyết một lần cho xong.
Biết đâu sau đó tâm hồn cô sẽ được thoải mái, không cần phải đau đớn như thế này nữa.
Nhắm mắt lại, hình ảnh cùng những lời nói của anh lại hiện về, cô đau lòng không tả nỗi.
Vậy là từ tối hôm qua cô và anh đã không còn là gì của nhau thật rồi, thế nhưng đến một lời chia tay mà bọn họ vẫn không thể nói được với nhau.
Xem ra ngay từ đầu tất cả chỉ là một trò chơi mà anh đã được định sẵn là người thắng cuộc.
Cô chấp nhận, cô thua rồi.
Buổi chiều, bầu trời âm u, chiếc xe sang trọng vừa vào cửa chính Bạch gia.
Tài xế Trương cẩn thận cho xe dừng lại, bước xuống mở cửa.
Bạch Chính Hạo chậm rãi đi vào nhà, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn thím Từ, " Tiểu Tịnh đâu rồi thím ?", ông hỏi.
Thím Từ gật đầu chào hỏi xong liền trả lời, " Lúc nãy tiểu thư có nói sẽ đợi ngài ở thư phòng ".
Bà thật sự không biết hôm nay tiểu thư có chuyện gì, mà từ lúc sáng cô đã rất kỳ lạ, đến hiện tại cũng chưa quay về vẻ bình thường, xem ra chỉ có mỗi cha cô mới có thể giải quyết được chuyện này.
Ông gật đầu, tỏ ý đã rõ nhưng cũng hơi bất ngờ, vì con gái chưa bao giờ chờ ông ở thư phòng chỉ để nói chuyện.
Hôm nay có chút khác lạ nhưng ông cũng mỉm cười, chậm rãi bước lên những bậc thang tráng lệ.
Cánh cửa thư phòng vừa mở ra, cô đứng ở đó, đang chờ đợi ông.
Cô mặc bộ váy màu hồng nhạt mà ông đã tặng cho cô vào sinh nhật năm trước, rất vừa vặn và xinh xắn.
Ông nở nụ cười bước lại gần cô, khác với những lần trước, lúc này gương mặt cô chỉ hiện lên vẻ lạnh nhạt, lại có chút xa cách với ông.
Lúc này ông có chút ngạc nhiên nhưng không trách vấn mà chỉ mở miệng quan tâm cô, " Tiểu Tịnh sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái ".
Cô chăm chú nhìn ông, không trả lời, chỉ là yên lặng quan sát, hồi lâu mới lên tiếng, " Con đoán có lẽ cha đã biết chuyện con và anh ta qua lại rồi đúng không ?"
Câu nói đó khiến ông ngay lập tức bất ngờ, hơi nhíu mày, điều ông lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra.
Ông không biết bằng cách nào cô lại biết chuyện đó nhưng ông sẽ không che giấu cô nữa.
Nhẹ gật đầu, ông nhìn cô, " Cha xin lỗi ".
Ba chữ đó thốt ra từ miệng ông, nghe nhẹ nhàng nhưng thực chất trong thâm tâm, ông không hề dễ chịu, nhất là khi đối mặt với cô.
Cô im lặng, khẽ nhắm mắt lại, giống như là không muốn đối diện với ông thì phải, cô chợt nói : " Tại sao lại là bà ấy ?"
Cô thật sự rất muốn biết câu trả lời, bởi vì trong suy nghĩ của cô ông không phải là một người như vậy.
Qua lại với vợ người khác, hơn nữa còn là bạn thân của ông, hỏi xem nếu nói ra, ai có thể tin được chứ.
Dường như ông biết cô có ý gì, ông không vội, từ từ tiến lại phía tủ chứa rượu, lấy ra một chai rượu màu tím nhạt, rót đầy cái ly bên cạnh, từ tốn nói : " Bà ấy có nhiều điểm rất giống mẹ con ".
Cô nín thở, thì ra là vậy.
Đó có lẽ là câu trả lời thuyết phục nhất trong trường hợp này, cô không nên nghi ngờ.
Cô bất động, lạnh nhạt mở miệng : " Bà ấy cũng thích hoa lưu ly sao ?"
Ông gật đầu, hình như khẽ mỉm cười, cô không nhìn rõ.
Chả trách ông lại xem trọng loài hoa này như thế, bây giờ cô đã rõ.
" Vậy còn buổi gặp mặt thì sao ?", cô lạnh giọng hỏi tiếp.
Cô cũng rất muốn biết về chuyện này, nếu bọn họ đã có quan hệ như vậy thì tại sao lại còn muốn kết đôi cho cô và anh, hay là vì cha anh có ý kết hợp nên ông không tiện từ chối.
Bạch Chính Hạo nhìn con gái, chưa bao giờ cô dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn ông, chợt cảm thấy đau lòng, đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, sau đó liền chậm rãi nói, " Chúng ta chỉ muốn tốt cho các con ".
Câu nói đó khiến cô chợt nghĩ về nụ cười ngày ấy khi Thái Tuệ Trân nhìn thấy cô ở nhà của anh, thì ra ngay từ đầu bọn họ đã có tính toán.
" Các người muốn chúng tôi được hưởng trọn tài sản của cả hai gia tộc đúng không ?" , giọng cô run run hỏi lại.
Ông gật đầu, cô rơi nước mắt.
Nhắm mắt lại, đến ruột gan cũng sắp bị nỗi đau thiêu rụi.
Lúc này giọng cô nghẹn lại, " Vậy từ nay xin cha cho con được rời khỏi nơi này, bởi vì con thật sự cảm thấy rất sợ...con sợ có một ngày người cha đang đứng trước mặt con sẽ biến thành một người khác ".
Dứt lời, ly rượu trong tay đã bị ông ném xuốn sàn nhà, vỡ vụn, những mảnh thủy tinh mơ hồ còn chạm đến chân cô.
Bạch Chính Hạo giận dữ nhìn con gái, đây là lần đầu tiên ông không kìm nỗi cảm xúc của mình trước cô.
Chỉ vì cô nói cô muốn rời khỏi căn nhà này, cũng như là rời khỏi ông.
Mày ông nhíu chặt nhìn cô, giọng ông nặng nề, " Con không được đi đâu cả, con là cốt nhục duy nhất của Bạch Chính Hạo này, khi nào ta cho phép thì con mới được rời khỏi đây ".
Nói rồi ông liền nhanh chân, giận dữ định bước ra ngoài nhưng vừa tới cửa cô đã nói vội theo, " Cha không thể làm vậy , con đã lớn rồi, con muốn đi đâu, ở đâu đó là quyền của con, cha không có quyền bắt ép con như vậy ".
Đây là lần đầu tiên cô nói lớn tiếng với ông như thế, ông dừng lại nhưng không quay đầu, giọng nói trở nên lạnh lẽo," Vậy thì con cứ thử xem là ta có làm được hay không ".
Nói rồi ông liền bước đi, cánh cửa thư phòng bị đóng thật mạnh, âm thanh chát tai vang vọng khắp căn nhà rộng lớn, khiến mọi người đều hoảng sợ, kể cả cô.
Trước khi rời đi ông còn cẩn thận căn dặn quản gia Lâm triệu tập tất cả người của Bạch gia canh giữ cô cho thật tốt, dù là ở nhà hay đến trường, cô nhất định luôn phải nằm trong sự kiểm soát của ông.
Cô nấc nghẹn, thật không ngờ có một ngày người cha này sẽ đối xử với cô như thế.
Cô có nên hận ông không, hay là nên hận chính mình vì đã sinh ra là con của ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.