Chương 24
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
Đối diện với Doãn Tư Thần trong phòng học trống trãi, Cố Diệc Phàm nửa đứng nửa ngồi, dựa lưng vào chiếc bàn phía sau.
Anh là không buồn quan tâm, rất muốn hút một điếu nhưng lại nghĩ về cô nên đành kìm chế.
Hồi lâu anh cũng mở miệng, lại lạnh nhạt khiến người ta không thể tìm ra được chút cảm xúc gì , " Có chuyện gì sao ?"
Anh thật sự cảm thấy rất mất hứng khi đứng ở đây, trong đầu chợt nghĩ hình như chỉ có khi đối diện với cô, mới khiến anh cảm thấy có hứng thú nói chuyện với người khác phái thì phải, kể cả mẹ mình, anh cũng thấy nhàm chán.
Doãn Tư Thần lúc nãy có vẻ khó chịu, thế nhưng hiện tại khi đứng trước mặt anh, cô ta lại trở nên điềm đạm, quay lại dáng vẻ xinh đẹp vốn có của mình, khẽ mở miệng, " Mình chỉ là muốn hỏi cậu, có thật là cậu và Bạch Tịnh Vân đang qua lại ?"
Anh nhíu mày, vẻ mặt hơi khó chịu, " Chuyện này không liên quan đến cậu ".
Thấy anh định đứng thẳng người, Doãn Tư Thần liền gấp đến độ sắp cắn vào lưỡi mình, vội nói : " Nhưng mình đã có thai với cậu thì phải làm sao đây ?"
Cái gì , có thai.
Nghe vậy Cố Diệc Phàm chỉ nhếch miệng một cái, tư thế đứng dậy cũng lười, giọng châm chọc , " Có thai bằng cách nào ?"
Doãn Tư Thần lập tức trợn mắt nhìn anh, cho rằng một người như Cố Diệc Phàm đáng lẽ phải ra dáng của một người đàn ông có trách nhiệm chứ, đằng này anh lại...
" Thì hôm đó chúng ta đã nảy sinh quan hệ, chẳng lẽ nhanh như vậy cậu liền không nhớ ?", cô ta vội nói, ánh mắt cũng nhìn anh thăm dò.
Anh lại nhếch môi thêm lần nữa, thật sự rất muốn hút một điếu để giải tỏa tâm trạng lúc này.
Anh nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần, miệng cười nhưng trong ánh mắt lại lạnh nhạt, " Tôi nể tình chúng ta là học chung lớp nên mới đến đây thêm một lần...không ngờ lại nghe toàn những lời nhàm chán..."
Nói xong anh liền đứng thẳng dậy, giọng lạnh lẽo vang lên lần nữa, " Tối hôm đó có xảy ra chuyện gì hay không, cậu là người biết rõ...sau này đừng tìm tới tôi nữa, tôi không có thời gian để chơi đùa với cậu đâu ".
Nói rồi bước chân anh cũng chậm rãi , đi về phía cửa, đằng sau Doãn Tư Thần đã tức giận đến phát run, lập tức lớn tiếng uy hiếp, " Vậy cậu cứ chờ mà xem, nếu chuyện này đến tai Bạch Tịnh Vân thì sẽ thế nào nhỉ...", lúc này bước chân anh đã dừng lại, Doãn Tư Thần thấy vậy liền tỏ vẻ đắc ý, lại nói tiếp, " Lần trước cô ta chỉ là nhìn thấy mấy tấm ảnh đó thì lập tức đã không chịu được mà cắt cổ tay tự tử, để xem lần này cô ta sẽ phải thế nào đây..."
Ái nữ của Bạch Chính Hạo nửa đêm cắt cổ tay tự tử, phải vào viện cấp cứu, chuyện này trong giới thượng lưu ai ai cũng biết, Doãn gia bọn họ đương nhiên là không ngoại lệ.
Nhưng lại tiếc rằng số cô ta lớn, đến cuối cùng vẫn không chết, còn lại quay về mà cướp mất Cố Diệc Phàm của Doãn Tư Thần cô, chuyện này đúng là không thể chấp nhận được.
Anh nhíu mày, lập tức xoay người nhìn cô ta, ánh mắt hình như đang chuẩn bị giết người thì phải, vậy là hôm đó chính vì chuyện này mà đã khiến cô trở nên như vậy.
Thấy anh bước tới gần, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, Doãn Tư Thần theo quán tính liền lùi về phía sau mấy bước, đến khi phần lưng đã chạm tới góc bàn thì cũng phải dừng lại.
Khi còn cách một cái nắm tay, anh liền dừng lại, đối với cô gái này anh thật sự vô cùng khinh bỉ.
Hôm đó cô ta đã cố tình sắp đặt mọi chuyện, lại còn chụp cả ảnh để làm bằng chứng, thật không ngờ cũng chính vì chuyện đó mà đã khiến cho anh sắp mất đi cô, hôm nay đã biết rõ nguyên nhân, anh thật sự khó mà giữ được bình tĩnh.
Bàn tay anh lập tức nắm lấy cổ tay Doãn Tư Thần, dùng sức bóp chặt, anh chưa bao giờ đối xử với phái yếu như vậy, chỉ mỗi lần này, anh thật sự phát tác cơn tức giận bên trong.
Anh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giết người nhìn Doãn Tư Thần nói : " Nếu cậu dám tìm đến cô ấy một lần nữa, thì đừng nói cái cổ tay này mà ngay cả cái cổ của cậu tôi cũng sẽ bóp nát đấy ".
Anh nói, vẻ mặt giận dữ này của anh thật sự đã khiến cho Doãn Tư Thần hoảng sợ, gương mặt cô ta lập tức trắng bệch, không còn chút máu, sự đau đớn trên cổ tay truyền đến cũng khiến cô tay nhăn mày khó chịu.
Vừa lúc đó cánh cửa bên ngoài chợt mở, Doãn Tư Thần đứng đó , ánh mắt liền nhìn thấy Bạch Tịnh Vân đứng ngay phía cửa, cô ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà nhào vào lòng của Cố Diệc Phàm một cái, giả vờ ấm ức lên tiếng, " Diệc Phàm, mình đã lỡ có thai với cậu, cậu bảo mình phải làm sao bây giờ ?"
Anh nhíu mày, xoay đầu nhìn lại đã thấy cô đứng đó, đôi môi mím chặt, ánh mắt khó tin nhìn về phía anh.
Thần kinh anh giật mạnh một cái, lập tức xô ra thân thể của Doãn Tư Thần đang dựa sát vào mình.
Cô ta là cố ý.
Anh tức giận nhưng không muốn quan tâm, điều anh lo nhất bây giờ đó là cảm giác của cô lúc này.
Anh bước nhanh về phía cô, vừa mở miệng định giải thích thì đã thấy cô xoay người chạy đi thật nhanh.
Anh lập tức đuổi theo, đôi chân thon dài cũng trở nên gấp gáp.
Lúc này bên trong phòng học trống trãi chỉ còn lại mỗi Doãn Tư Thần, cô ta liền đắc ý nhếch môi một cái, xem ra trò chơi này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Cô không biết mình chạy đi nơi nào, chỉ là không muốn chứng kiến cảnh ấy, cô đau lòng chết đi được.
Lúc nãy cô ta còn nói là đã có thai với anh, vậy là cơn ác mộng ấy vẫn chưa thể nào kết thúc.
Cô nghẹn ngào, vừa chạy vừa lấy bàn tay lau nước mắt.
Cứ ngỡ chuyện đó sẽ nhanh chóng qua đi nhưng hoàn toàn không phải, dù có cố gắng như thế nào thì những hình ảnh đó vẫn mãi hiện hữu trong tâm trí cô.
Cô không muốn trách vấn anh về chuyện đó nhưng trong lòng lại không thể quên được, hôm nay chứng kiến cảnh bọn họ ôm nhau, thật sự đã khiến cho cô không chịu nổi.
Hình như có người chạy theo phía sau, cô không muốn nhìn lại, lại càng không muốn quan tâm.
Bước chân kia càng ngày càng nhanh, trên hành lang vắng vẻ, anh đuổi theo cô.
Khi bọn họ chỉ còn cách nhau một khoảng cách nhất định, anh liền đưa tay kéo cô vào lòng, trong miệng không ngừng gọi tên cô.
Cô giãy giụa, cô chống cự, hai tay cũng đánh loạn xạ lên người anh, cô ghét bản thân mình như vậy nhưng lại không thể kìm chế được.
Anh im lặng, mặc kệ cô muốn đánh thế nào cũng được, chỉ ôm cô vào lòng, khóa chặt thân thể cô trong vòng tay.
Hai tay cô nắm lại thành đấm đánh mạnh lên ngực anh, không ngừng giãy giụa, giọng nói nghẹn ngào lập tức phát ra, " Buông em ra, anh buông em ra...anh đừng dùng cơ thể đã từng ôm ấp người khác rồi lại ôm em, thật là kinh tởm ".
Cô trách mắng anh, anh mặc kệ, cô đánh anh bao nhiêu lần, anh cũng không tâm nhưng có điều cô không được tránh đi vòng ôm của anh, bởi vì nó chỉ dành cho riêng cô.
Lúc này anh đã không còn muốn giải thích nhiều mà liền cúi đầu hôn cô.
Môi lưỡi của cô lập tức bị anh cướp đoạt, cô thở hỗn hển, mở mắt giận dữ trừng trừng nhìn anh.
" Anh...buông...ưm...", cô tức giận nhưng không thể làm gì, chỉ có thể thốt ra những lời như vậy, hơi thở anh mạnh mẽ phả vào cuống họng cô, cô ứa nước mắt, cảm giác ấm ức lại dâng lên lần nữa, liền dùng hàm răng cắn anh một cái.
Ngay lập tức cô liền ngửi thấy mùi vị tanh nồng trong miệng nhưng anh không có dừng lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn nữa.
Cô như vậy lại đi cắn anh, hơn nữa còn cắn mạnh như thế, anh có chút giận, lập tức dùng bàn tay kìm lấy sau đầu của cô, ghì lại, khiến môi lưỡi của bọn họ càng sâu hơn.
Anh tức giận bởi vì cô không tin tưởng anh, không chịu nghe anh giải thích, lại không thèm quan tâm đến anh.
Liếc sang phía bên cạnh, vừa hay là bọn họ đang đứng trước phòng tư liệu, anh than khẽ lập tức đẩy cửa vào trong.
Cánh cửa bị đóng lại, bên trong tối om đến đáng sợ.
Anh vẫn hôn cô, hình như muốn hôn chết cô thì phải.
Anh đè cô lên tường, một tay cởi bỏ mấy cúc sơ mi trên người cô, cô nín thở, định ngăn lại nhưng hai tay đã bị một tay anh giữ chặt trên đỉnh đầu, không thể làm gì được.
Anh kéo xuống áo lót của cô, bàn tay không lưu tình mạnh mẽ xoa nắn lên đó.
Cô thở gấp, mùi vị tanh nồng nơi cổ họng khiến cô muốn bật khóc.
Thân hình anh cao lớn kìm kẹp cô giữa bức tường, cô tức giận nghẹn ngào, " Buông...anh buông em ra, em...ghét anh ".
Hơi thở anh trở nên nặng nề, cô nói cô ghét anh, mới buổi sáng còn nắm tay anh, để anh hôn mấy cái, mới đó mà đã nói ghét anh, anh tức giận, đến da đầu cũng muốn bốc cháy.
Dời tay xuống váy ngắn của cô, anh mân mê bên ngoài chiếc quần lót, đã ướt đến như vậy còn nói ghét anh.
Một giây sau anh đã kéo quần lót của cô xuống, đưa bàn tay vào trong, ấm áp đến lạ thường.
Hơi thở anh dồn dập, nước mắt cô chảy dài, tiếng móc khóa bị cởi xuống, cô nín thở.
Ngay lập tức anh đã đưa vật to lớn ấy vào cơ thể cô, cô bật khóc nức nở.
Không phải vì vui sướng mà là cảm giác ấm ức không nói nên lời.
Anh cứ như vậy mà đi cưỡng bức cô.
Nơi đó của cô bị anh ra vào vừa nhanh vừa mạnh, mới đầu là cô đau đớn chịu đựng, sau lại cảm thấy từng cơn khoái cảm kéo về, cô muốn lắc đầu từ chối nhưng lại không tự chủ mà ôm lấy cổ anh, yêu kiều rên rỉ.
Lúc này anh mới nhả đôi môi cô ra, nhìn thấy chúng sưng mọng anh liền hài lòng.
Khẽ lè lưỡi liếm vào phần da thịt rách toạt của mình, anh mỉm cười khó hiểu.
Cô tức giận lập tức cúi đầu cắn mạnh lên vai anh một cái, máu tuơi liền tràn ra thấm ướt một mảng sơ mi trắng của anh.
Ngay lúc đó anh liền đưa cô lên cao trào, cả hai cùng thở hỗn hển.
Ánh mắt anh nhìn cô say đắm, cô giận dỗi quay mặt về hướng khác, ấm ức lên tiếng, " Em đã định quên đi chuyện đó nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi ", cô nói, giọng nghẹn ngào.
Anh nhíu mày, nơi đó của anh vẫn còn bên trong cô, cảm giác chặt hẹp khiến anh thở không ra hơi, chỉ có thể thốt lên vài chữ, " Nếu anh nói anh và Doãn Tư Thần hoàn toàn trong sạch thì liệu em có tin hay không ?"
Hôm đó sau khi suy nghĩ một chút anh liền bước lại quầy tiếp tân hỏi thử, đúng như anh suy đoán, người đứng ra ký tên nhận phòng chính là Doãn Tư Thần, vậy là ngay từ đầu anh đã bị cô ta tính kế.
Cô im lặng, những hình ảnh hôm đó lại hiện về, cô liền mím môi thật chặt, giọng khó chịu, " Nếu cô ta thật sự có thai với anh, thì anh tính thế nào ?"
Anh không lập tức trả lời, chỉ là im lặng, cô biết ngay mà, một cảm giác đau xót dâng lên, đến cả khi cha cô và mẹ anh đã kết thúc mà cô và anh vẫn không thể đến được với nhau.
Cô tức giận giãy giụa thật mạnh, anh lập tức kìm lại, liền lên tiếng, " Em thật sự là chưa bao giờ tin tưởng anh sao ?"
Lời nói đó của anh lập tức khiến cô rơi nước mắt, nếu không yêu anh, không tin tưởng anh thì cô đã không dễ dàng bị anh lừa gạt, giống như một con ngốc bị anh dắt đi như vậy.
Đến cuối cùng thì bọn họ vẫn không thể xóa đi những nghi kỵ trong lòng.
Khẽ nhắm mắt, cô thật sự muốn bọn họ hãy kết thúc ở đây.
Anh là không buồn quan tâm, rất muốn hút một điếu nhưng lại nghĩ về cô nên đành kìm chế.
Hồi lâu anh cũng mở miệng, lại lạnh nhạt khiến người ta không thể tìm ra được chút cảm xúc gì , " Có chuyện gì sao ?"
Anh thật sự cảm thấy rất mất hứng khi đứng ở đây, trong đầu chợt nghĩ hình như chỉ có khi đối diện với cô, mới khiến anh cảm thấy có hứng thú nói chuyện với người khác phái thì phải, kể cả mẹ mình, anh cũng thấy nhàm chán.
Doãn Tư Thần lúc nãy có vẻ khó chịu, thế nhưng hiện tại khi đứng trước mặt anh, cô ta lại trở nên điềm đạm, quay lại dáng vẻ xinh đẹp vốn có của mình, khẽ mở miệng, " Mình chỉ là muốn hỏi cậu, có thật là cậu và Bạch Tịnh Vân đang qua lại ?"
Anh nhíu mày, vẻ mặt hơi khó chịu, " Chuyện này không liên quan đến cậu ".
Thấy anh định đứng thẳng người, Doãn Tư Thần liền gấp đến độ sắp cắn vào lưỡi mình, vội nói : " Nhưng mình đã có thai với cậu thì phải làm sao đây ?"
Cái gì , có thai.
Nghe vậy Cố Diệc Phàm chỉ nhếch miệng một cái, tư thế đứng dậy cũng lười, giọng châm chọc , " Có thai bằng cách nào ?"
Doãn Tư Thần lập tức trợn mắt nhìn anh, cho rằng một người như Cố Diệc Phàm đáng lẽ phải ra dáng của một người đàn ông có trách nhiệm chứ, đằng này anh lại...
" Thì hôm đó chúng ta đã nảy sinh quan hệ, chẳng lẽ nhanh như vậy cậu liền không nhớ ?", cô ta vội nói, ánh mắt cũng nhìn anh thăm dò.
Anh lại nhếch môi thêm lần nữa, thật sự rất muốn hút một điếu để giải tỏa tâm trạng lúc này.
Anh nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần, miệng cười nhưng trong ánh mắt lại lạnh nhạt, " Tôi nể tình chúng ta là học chung lớp nên mới đến đây thêm một lần...không ngờ lại nghe toàn những lời nhàm chán..."
Nói xong anh liền đứng thẳng dậy, giọng lạnh lẽo vang lên lần nữa, " Tối hôm đó có xảy ra chuyện gì hay không, cậu là người biết rõ...sau này đừng tìm tới tôi nữa, tôi không có thời gian để chơi đùa với cậu đâu ".
Nói rồi bước chân anh cũng chậm rãi , đi về phía cửa, đằng sau Doãn Tư Thần đã tức giận đến phát run, lập tức lớn tiếng uy hiếp, " Vậy cậu cứ chờ mà xem, nếu chuyện này đến tai Bạch Tịnh Vân thì sẽ thế nào nhỉ...", lúc này bước chân anh đã dừng lại, Doãn Tư Thần thấy vậy liền tỏ vẻ đắc ý, lại nói tiếp, " Lần trước cô ta chỉ là nhìn thấy mấy tấm ảnh đó thì lập tức đã không chịu được mà cắt cổ tay tự tử, để xem lần này cô ta sẽ phải thế nào đây..."
Ái nữ của Bạch Chính Hạo nửa đêm cắt cổ tay tự tử, phải vào viện cấp cứu, chuyện này trong giới thượng lưu ai ai cũng biết, Doãn gia bọn họ đương nhiên là không ngoại lệ.
Nhưng lại tiếc rằng số cô ta lớn, đến cuối cùng vẫn không chết, còn lại quay về mà cướp mất Cố Diệc Phàm của Doãn Tư Thần cô, chuyện này đúng là không thể chấp nhận được.
Anh nhíu mày, lập tức xoay người nhìn cô ta, ánh mắt hình như đang chuẩn bị giết người thì phải, vậy là hôm đó chính vì chuyện này mà đã khiến cô trở nên như vậy.
Thấy anh bước tới gần, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, Doãn Tư Thần theo quán tính liền lùi về phía sau mấy bước, đến khi phần lưng đã chạm tới góc bàn thì cũng phải dừng lại.
Khi còn cách một cái nắm tay, anh liền dừng lại, đối với cô gái này anh thật sự vô cùng khinh bỉ.
Hôm đó cô ta đã cố tình sắp đặt mọi chuyện, lại còn chụp cả ảnh để làm bằng chứng, thật không ngờ cũng chính vì chuyện đó mà đã khiến cho anh sắp mất đi cô, hôm nay đã biết rõ nguyên nhân, anh thật sự khó mà giữ được bình tĩnh.
Bàn tay anh lập tức nắm lấy cổ tay Doãn Tư Thần, dùng sức bóp chặt, anh chưa bao giờ đối xử với phái yếu như vậy, chỉ mỗi lần này, anh thật sự phát tác cơn tức giận bên trong.
Anh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giết người nhìn Doãn Tư Thần nói : " Nếu cậu dám tìm đến cô ấy một lần nữa, thì đừng nói cái cổ tay này mà ngay cả cái cổ của cậu tôi cũng sẽ bóp nát đấy ".
Anh nói, vẻ mặt giận dữ này của anh thật sự đã khiến cho Doãn Tư Thần hoảng sợ, gương mặt cô ta lập tức trắng bệch, không còn chút máu, sự đau đớn trên cổ tay truyền đến cũng khiến cô tay nhăn mày khó chịu.
Vừa lúc đó cánh cửa bên ngoài chợt mở, Doãn Tư Thần đứng đó , ánh mắt liền nhìn thấy Bạch Tịnh Vân đứng ngay phía cửa, cô ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà nhào vào lòng của Cố Diệc Phàm một cái, giả vờ ấm ức lên tiếng, " Diệc Phàm, mình đã lỡ có thai với cậu, cậu bảo mình phải làm sao bây giờ ?"
Anh nhíu mày, xoay đầu nhìn lại đã thấy cô đứng đó, đôi môi mím chặt, ánh mắt khó tin nhìn về phía anh.
Thần kinh anh giật mạnh một cái, lập tức xô ra thân thể của Doãn Tư Thần đang dựa sát vào mình.
Cô ta là cố ý.
Anh tức giận nhưng không muốn quan tâm, điều anh lo nhất bây giờ đó là cảm giác của cô lúc này.
Anh bước nhanh về phía cô, vừa mở miệng định giải thích thì đã thấy cô xoay người chạy đi thật nhanh.
Anh lập tức đuổi theo, đôi chân thon dài cũng trở nên gấp gáp.
Lúc này bên trong phòng học trống trãi chỉ còn lại mỗi Doãn Tư Thần, cô ta liền đắc ý nhếch môi một cái, xem ra trò chơi này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Cô không biết mình chạy đi nơi nào, chỉ là không muốn chứng kiến cảnh ấy, cô đau lòng chết đi được.
Lúc nãy cô ta còn nói là đã có thai với anh, vậy là cơn ác mộng ấy vẫn chưa thể nào kết thúc.
Cô nghẹn ngào, vừa chạy vừa lấy bàn tay lau nước mắt.
Cứ ngỡ chuyện đó sẽ nhanh chóng qua đi nhưng hoàn toàn không phải, dù có cố gắng như thế nào thì những hình ảnh đó vẫn mãi hiện hữu trong tâm trí cô.
Cô không muốn trách vấn anh về chuyện đó nhưng trong lòng lại không thể quên được, hôm nay chứng kiến cảnh bọn họ ôm nhau, thật sự đã khiến cho cô không chịu nổi.
Hình như có người chạy theo phía sau, cô không muốn nhìn lại, lại càng không muốn quan tâm.
Bước chân kia càng ngày càng nhanh, trên hành lang vắng vẻ, anh đuổi theo cô.
Khi bọn họ chỉ còn cách nhau một khoảng cách nhất định, anh liền đưa tay kéo cô vào lòng, trong miệng không ngừng gọi tên cô.
Cô giãy giụa, cô chống cự, hai tay cũng đánh loạn xạ lên người anh, cô ghét bản thân mình như vậy nhưng lại không thể kìm chế được.
Anh im lặng, mặc kệ cô muốn đánh thế nào cũng được, chỉ ôm cô vào lòng, khóa chặt thân thể cô trong vòng tay.
Hai tay cô nắm lại thành đấm đánh mạnh lên ngực anh, không ngừng giãy giụa, giọng nói nghẹn ngào lập tức phát ra, " Buông em ra, anh buông em ra...anh đừng dùng cơ thể đã từng ôm ấp người khác rồi lại ôm em, thật là kinh tởm ".
Cô trách mắng anh, anh mặc kệ, cô đánh anh bao nhiêu lần, anh cũng không tâm nhưng có điều cô không được tránh đi vòng ôm của anh, bởi vì nó chỉ dành cho riêng cô.
Lúc này anh đã không còn muốn giải thích nhiều mà liền cúi đầu hôn cô.
Môi lưỡi của cô lập tức bị anh cướp đoạt, cô thở hỗn hển, mở mắt giận dữ trừng trừng nhìn anh.
" Anh...buông...ưm...", cô tức giận nhưng không thể làm gì, chỉ có thể thốt ra những lời như vậy, hơi thở anh mạnh mẽ phả vào cuống họng cô, cô ứa nước mắt, cảm giác ấm ức lại dâng lên lần nữa, liền dùng hàm răng cắn anh một cái.
Ngay lập tức cô liền ngửi thấy mùi vị tanh nồng trong miệng nhưng anh không có dừng lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn nữa.
Cô như vậy lại đi cắn anh, hơn nữa còn cắn mạnh như thế, anh có chút giận, lập tức dùng bàn tay kìm lấy sau đầu của cô, ghì lại, khiến môi lưỡi của bọn họ càng sâu hơn.
Anh tức giận bởi vì cô không tin tưởng anh, không chịu nghe anh giải thích, lại không thèm quan tâm đến anh.
Liếc sang phía bên cạnh, vừa hay là bọn họ đang đứng trước phòng tư liệu, anh than khẽ lập tức đẩy cửa vào trong.
Cánh cửa bị đóng lại, bên trong tối om đến đáng sợ.
Anh vẫn hôn cô, hình như muốn hôn chết cô thì phải.
Anh đè cô lên tường, một tay cởi bỏ mấy cúc sơ mi trên người cô, cô nín thở, định ngăn lại nhưng hai tay đã bị một tay anh giữ chặt trên đỉnh đầu, không thể làm gì được.
Anh kéo xuống áo lót của cô, bàn tay không lưu tình mạnh mẽ xoa nắn lên đó.
Cô thở gấp, mùi vị tanh nồng nơi cổ họng khiến cô muốn bật khóc.
Thân hình anh cao lớn kìm kẹp cô giữa bức tường, cô tức giận nghẹn ngào, " Buông...anh buông em ra, em...ghét anh ".
Hơi thở anh trở nên nặng nề, cô nói cô ghét anh, mới buổi sáng còn nắm tay anh, để anh hôn mấy cái, mới đó mà đã nói ghét anh, anh tức giận, đến da đầu cũng muốn bốc cháy.
Dời tay xuống váy ngắn của cô, anh mân mê bên ngoài chiếc quần lót, đã ướt đến như vậy còn nói ghét anh.
Một giây sau anh đã kéo quần lót của cô xuống, đưa bàn tay vào trong, ấm áp đến lạ thường.
Hơi thở anh dồn dập, nước mắt cô chảy dài, tiếng móc khóa bị cởi xuống, cô nín thở.
Ngay lập tức anh đã đưa vật to lớn ấy vào cơ thể cô, cô bật khóc nức nở.
Không phải vì vui sướng mà là cảm giác ấm ức không nói nên lời.
Anh cứ như vậy mà đi cưỡng bức cô.
Nơi đó của cô bị anh ra vào vừa nhanh vừa mạnh, mới đầu là cô đau đớn chịu đựng, sau lại cảm thấy từng cơn khoái cảm kéo về, cô muốn lắc đầu từ chối nhưng lại không tự chủ mà ôm lấy cổ anh, yêu kiều rên rỉ.
Lúc này anh mới nhả đôi môi cô ra, nhìn thấy chúng sưng mọng anh liền hài lòng.
Khẽ lè lưỡi liếm vào phần da thịt rách toạt của mình, anh mỉm cười khó hiểu.
Cô tức giận lập tức cúi đầu cắn mạnh lên vai anh một cái, máu tuơi liền tràn ra thấm ướt một mảng sơ mi trắng của anh.
Ngay lúc đó anh liền đưa cô lên cao trào, cả hai cùng thở hỗn hển.
Ánh mắt anh nhìn cô say đắm, cô giận dỗi quay mặt về hướng khác, ấm ức lên tiếng, " Em đã định quên đi chuyện đó nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi ", cô nói, giọng nghẹn ngào.
Anh nhíu mày, nơi đó của anh vẫn còn bên trong cô, cảm giác chặt hẹp khiến anh thở không ra hơi, chỉ có thể thốt lên vài chữ, " Nếu anh nói anh và Doãn Tư Thần hoàn toàn trong sạch thì liệu em có tin hay không ?"
Hôm đó sau khi suy nghĩ một chút anh liền bước lại quầy tiếp tân hỏi thử, đúng như anh suy đoán, người đứng ra ký tên nhận phòng chính là Doãn Tư Thần, vậy là ngay từ đầu anh đã bị cô ta tính kế.
Cô im lặng, những hình ảnh hôm đó lại hiện về, cô liền mím môi thật chặt, giọng khó chịu, " Nếu cô ta thật sự có thai với anh, thì anh tính thế nào ?"
Anh không lập tức trả lời, chỉ là im lặng, cô biết ngay mà, một cảm giác đau xót dâng lên, đến cả khi cha cô và mẹ anh đã kết thúc mà cô và anh vẫn không thể đến được với nhau.
Cô tức giận giãy giụa thật mạnh, anh lập tức kìm lại, liền lên tiếng, " Em thật sự là chưa bao giờ tin tưởng anh sao ?"
Lời nói đó của anh lập tức khiến cô rơi nước mắt, nếu không yêu anh, không tin tưởng anh thì cô đã không dễ dàng bị anh lừa gạt, giống như một con ngốc bị anh dắt đi như vậy.
Đến cuối cùng thì bọn họ vẫn không thể xóa đi những nghi kỵ trong lòng.
Khẽ nhắm mắt, cô thật sự muốn bọn họ hãy kết thúc ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.