Chương 5
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
Dưới cầu thang lên tầng thượng, Tống Tử Hạo buồn bã nhìn Bạch Tịnh Vân.
Chỉ thấy ánh mắt có phần lạnh nhạt của cô, lúc sau mới khẽ lên tiếng, "
Tịnh Vân à, thật sự mình rất thích cậu, xin cậu hãy cho mình một cơ hội
có được hay không ?"
Trong lòng Tống Tử Hạo thật sự rất hy vọng cô có thể suy nghĩ lại, xem xét về chuyện của bọn họ.
" Mình xin lỗi Tử Hạo, chúng ta chỉ nên là bạn, bạn tốt mà thôi ", hôm nay cô hẹn Tống Tử Hạo ra đây là để nói cho rõ, cô không muốn khiến anh buồn nhưng lại không làm khác được.
Thở dài một hơi, Tống Tử Hạo khẽ cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, lại suy nghĩ một chút, phần tình cảm này anh không muốn phải quên nhưng cô lại một mực chối từ, bảo anh phải làm sao đây.
" Ừm, mình hiểu rồi, xin lỗi đã khiến cậu khó xử ", nói ra những câu đó xong, chỉ thấy cô khẽ lắc đầu, đưa ánh mắt xinh đẹp nhìn anh, " Cậu đừng nói vậy, mình mới là người nói lời xin lỗi mới đúng..."
Còn định nói thêm gì nữa thì từ những bậc thang bên dưới đã vang lên tiếng bước chân nặng nề, lúc này cả Tống Tử Hạo và Bạch Tịnh Vân đều có chút giật mình nhìn lại.
Liền thấy bên dưới có vài người đi lên, thì ra là hội học sinh. Bọn họ áo quần chỉnh tề, sơ mi trắng cùng với quần tây đen, trong đó còn có cả Cố Diệc Phàm.
Anh ta nhìn có vẻ mệt mỏi, bước chân không nhanh không chậm đang cùng bọn người kia tiến về phía cô và Tống Tử Hạo đang đứng.
Tần Dực thấy nơi đây có một cặp tình nhân đang hẹn hò thì không lấy gì làm bất ngờ, bởi vì trong cái ngôi trường cấp ba này thì các cặp đôi yêu nhau nhiều đến nổi đếm không hết nhưng khi nhìn tới, lại chú ý một chút.
Bởi vì đó chẳng phải là Tống Tử mọt sách ở lớp D hay sao, bên cạnh còn có một bạn nữ rất xinh đẹp.
Chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Lăng bên cạnh đã thốt lên, " Haizzz, mọt sách mà cũng có thể đục khoát trái tim đại mỹ nhân thì bọn mình cũng không cần phải lo lắng nữa rồi ".
Vừa nói tay cậu vừa đưa qua vỗ vài cái lên vai của Tần Dực, Lục Nhất Hàn đi bên cạnh chỉ khẽ cười rồi lên tiếng, " Cậu đừng chọc người khác nữa, mau đi thôi ".
Bạch Tịnh Vân đứng bên cạnh Tống Tử Hạo, hơi nép người một chút cho bọn họ đi qua, lại liếc mắt lén nhìn về phía Cố Diệc Phàm, chỉ thấy anh vẻ mặt lạnh nhạt lách người bước qua bọn họ.
Trong lòng Bạch Tịnh Vân dường như có chút thất vọng, hơi mím môi lại, ánh mắt cũng không có nhìn Tống Tử Hạo mà nói : " Mình đi trước đây ".
Giọng nói của cô vang lên phía sau nhưng không phải là với anh, hôm nay giờ nghỉ trưa anh lại đi tìm cô nhưng kết quả thì sao, chẳng phải là nhìn thấy cô đứng ở đây đang tâm tình với người khác hay sao.
Đúng là quá mỉa mai cho Cố Diệc Phàm anh rồi.
...
" Sao hôm nay cậu hút nhiều thế, định thưởng thức món phổi hun khói sao ?" Đứng bên trái Cố Diệc Phàm, Tần Dực nửa thật nửa đùa hỏi.
Cố Diệc Phàm vẫn im lặng không nói lời nào, vẻ mặt dường như đang kìm nén điều gì đó. Thấy vậy Thẩm Lăng cũng tiếp lời , " Chắc không phải bị nữ sinh theo đuổi nhiều quá nên cảm thấy phiền phức rồi chứ ".
Bên cạnh Lục Nhất Hàn cũng lên tiếng, " Dạo gần đây mình nghe nói hình như Doãn Tư Thần cũng đang để ý đến cậu đó Diệc Phàm, cẩn thận một chút, cô ấy khá xinh đẹp đấy ".
Những lời đó Cố Diệc Phàm đều bỏ ngoài tai, bởi vì hiện tại trong đầu anh là những hình ảnh của cô cùng cái tên chướng mắt đó.
Tuy Cố Diệc Phàm tính tình kỳ quái nhưng không phải dạng lưu manh, anh không thích nói nhiều , cũng không thích động tay động chân, cho nên tuy rất khó chịu nhưng anh lại không muốn đánh người.
Với lại lỡ như làm hại đến người cô thích biết đâu cô sẽ hận anh suốt đời thì sao.
Cố Diệc Phàm chợt nở một nụ cười mỉa mai, không đánh được người thì anh sẽ hành hạ cơ thể mình vậy, lúc này đây chỉ có nicotine mới khiến tâm trí anh được vài phần nhẹ nhõm.
Mới có được một ít giây phút quên đi cô, quên đi sự tuơng tư đến nhức nhói này.
...
" Lý Hàm, cuối tuần này cậu có muốn đi xem trận bóng rổ của trường mình hay không, mình sẽ để cho cậu một chỗ ngồi thật tốt ".
Người vừa lên tiếng là Lục Tiểu Bối, em gái song sinh của Lục Nhất Hàn nhưng bọn họ chỉ học chung trường chứ không chung lớp.
Nghe vậy Lý Hàm liền gật đầu lia lịa, bởi vì đây là cơ hội vô cùng tốt để Lý Hàm cô được tiếp cận với hội học sinh mà nhất là với Cố Diệc Phàm đẹp trai ngất trời kia nữa, không đi thì uổng phí cả đời người rồi còn gì.
Từ Bội Linh đang ngồi phía trên nghe vậy cũng vội quay xuống , " Nghe nói cuối tuần này hội học sinh trường mình đấu với Cảnh Gia đúng không, Tiểu Bối mình cũng muốn đi xem ".
Lục Tiểu Bối liền liếc mắt một cái, nham hiểm nhìn Từ Bội Linh, " Cậu đừng tưởng mình không biết cậu đang để ý anh mình đấy nhé ".
Nghe Lục Tiểu Bối nói vậy, Từ Bội Linh hơi ngại ngùng, khuôn mặt đỏ như gấc, vội vàng phủ nhận, " Ai nói chứ, mình chỉ muốn đến ủng hộ hội học sinh của trường thôi mà, cậu đừng nói lung tung ".
" Phải không ? Tốt nhất là vậy nhe, mình không muốn gọi cậu là chị dâu đâu đó ". Thấy biểu hiện của Từ Bội Linh như không quan tâm, quay sang lại thấy Lý Hàm đang rất vui vẻ, Lục Tiểu Bối lại tiếp , " Nghe anh mình nói trận đấu lần này bọn họ sẽ tổ chức ở một nơi khá bí mật nên rất ít người được biết, cho nên các cậu là những người rất may mắn đó".
Chuyện này không phải vì bọn họ sợ cảnh tượng năm trước tái diễn hay sao, khi đó Cố Diệc Phàm mới chuyển đến Hàn Trí, trận đấu bóng đầu tiên của hội học sinh liền có anh tham gia, khi đó không biết là thi đấu bóng rổ hay là biểu diễn ca nhạc nữa kìa.
Bởi vì toàn là nữ sinh quây quanh khán đài, chưa kể đến vài vụ xô xác xảy ra nữa chứ. Cho nên năm nay bọn họ mới quyết định tổ chức trong bí mật như vậy đấy.
" Mình có thể đi xem được không ?"
Lời vừa dứt, cả Lý Hàm, Lục Tiểu Bối và Từ Bội Linh đều đưa mắt nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Bọn họ không nghe lầm chứ, Bạch Tịnh Vân vừa đề nghị đi xem đấu bóng cùng bọn họ. Chuyện này là thật sao.
Bởi vì từ ngày đặt chân tới Hàn Trí, Bạch Tịnh Vân chưa bao giờ có hứng thú với những thể loại này. Hôm nay lại đưa ra đề nghị như vậy, đúng là quá khó tin.
" Cậu nói là thật sao Tịnh Vân ?", Lý Hàm hỏi lại cô, vẻ mặt như vừa mới tỉnh ngủ.
Bạch Tịnh Vân liền khẽ gật đầu, " ừm, mình không đi được sao ?"
Lúc này Lục Tiểu Bối liền lên tiếng, như sợ Bạch Tịnh Vân đổi ý không bằng , " Được chứ, được chứ, cứ để mình sắp xếp cho, còn địa điểm sẽ báo với các cậu sau ".
Nói xong chỉ thấy cô khẽ gật đầu nói cảm ơn, cả ba người còn lại thì nhìn nhau, gương mặt liền tỏ ra khó hiểu. Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
...
Nằm trên giường, Bạch Tịnh Vân không tài nào chợp mắt.
Hôm nay không hiểu sao khi nhìn thấy Cố Diệc Phàm trái tim cô như lỡ mất một nhịp.
Chỉ đơn giản là sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao gầy, cộng thêm khuôn mặt nam tính nhưng nhìn anh lại đẹp trai đến ngừng thở như vậy.
Bạch Tịnh Vân là nghĩ bản thân chắc mắc bệnh rồi cho nên hôm nay mới mở miệng đề nghị đi xem trận đấu bóng rổ của bọn họ. Nhưng hiện tại cô lại không cảm thấy hối hận về chuyện đó chút nào, bởi vì cô muốn được nhìn thấy anh nhiều hơn nữa, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Trong lòng Tống Tử Hạo thật sự rất hy vọng cô có thể suy nghĩ lại, xem xét về chuyện của bọn họ.
" Mình xin lỗi Tử Hạo, chúng ta chỉ nên là bạn, bạn tốt mà thôi ", hôm nay cô hẹn Tống Tử Hạo ra đây là để nói cho rõ, cô không muốn khiến anh buồn nhưng lại không làm khác được.
Thở dài một hơi, Tống Tử Hạo khẽ cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, lại suy nghĩ một chút, phần tình cảm này anh không muốn phải quên nhưng cô lại một mực chối từ, bảo anh phải làm sao đây.
" Ừm, mình hiểu rồi, xin lỗi đã khiến cậu khó xử ", nói ra những câu đó xong, chỉ thấy cô khẽ lắc đầu, đưa ánh mắt xinh đẹp nhìn anh, " Cậu đừng nói vậy, mình mới là người nói lời xin lỗi mới đúng..."
Còn định nói thêm gì nữa thì từ những bậc thang bên dưới đã vang lên tiếng bước chân nặng nề, lúc này cả Tống Tử Hạo và Bạch Tịnh Vân đều có chút giật mình nhìn lại.
Liền thấy bên dưới có vài người đi lên, thì ra là hội học sinh. Bọn họ áo quần chỉnh tề, sơ mi trắng cùng với quần tây đen, trong đó còn có cả Cố Diệc Phàm.
Anh ta nhìn có vẻ mệt mỏi, bước chân không nhanh không chậm đang cùng bọn người kia tiến về phía cô và Tống Tử Hạo đang đứng.
Tần Dực thấy nơi đây có một cặp tình nhân đang hẹn hò thì không lấy gì làm bất ngờ, bởi vì trong cái ngôi trường cấp ba này thì các cặp đôi yêu nhau nhiều đến nổi đếm không hết nhưng khi nhìn tới, lại chú ý một chút.
Bởi vì đó chẳng phải là Tống Tử mọt sách ở lớp D hay sao, bên cạnh còn có một bạn nữ rất xinh đẹp.
Chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Lăng bên cạnh đã thốt lên, " Haizzz, mọt sách mà cũng có thể đục khoát trái tim đại mỹ nhân thì bọn mình cũng không cần phải lo lắng nữa rồi ".
Vừa nói tay cậu vừa đưa qua vỗ vài cái lên vai của Tần Dực, Lục Nhất Hàn đi bên cạnh chỉ khẽ cười rồi lên tiếng, " Cậu đừng chọc người khác nữa, mau đi thôi ".
Bạch Tịnh Vân đứng bên cạnh Tống Tử Hạo, hơi nép người một chút cho bọn họ đi qua, lại liếc mắt lén nhìn về phía Cố Diệc Phàm, chỉ thấy anh vẻ mặt lạnh nhạt lách người bước qua bọn họ.
Trong lòng Bạch Tịnh Vân dường như có chút thất vọng, hơi mím môi lại, ánh mắt cũng không có nhìn Tống Tử Hạo mà nói : " Mình đi trước đây ".
Giọng nói của cô vang lên phía sau nhưng không phải là với anh, hôm nay giờ nghỉ trưa anh lại đi tìm cô nhưng kết quả thì sao, chẳng phải là nhìn thấy cô đứng ở đây đang tâm tình với người khác hay sao.
Đúng là quá mỉa mai cho Cố Diệc Phàm anh rồi.
...
" Sao hôm nay cậu hút nhiều thế, định thưởng thức món phổi hun khói sao ?" Đứng bên trái Cố Diệc Phàm, Tần Dực nửa thật nửa đùa hỏi.
Cố Diệc Phàm vẫn im lặng không nói lời nào, vẻ mặt dường như đang kìm nén điều gì đó. Thấy vậy Thẩm Lăng cũng tiếp lời , " Chắc không phải bị nữ sinh theo đuổi nhiều quá nên cảm thấy phiền phức rồi chứ ".
Bên cạnh Lục Nhất Hàn cũng lên tiếng, " Dạo gần đây mình nghe nói hình như Doãn Tư Thần cũng đang để ý đến cậu đó Diệc Phàm, cẩn thận một chút, cô ấy khá xinh đẹp đấy ".
Những lời đó Cố Diệc Phàm đều bỏ ngoài tai, bởi vì hiện tại trong đầu anh là những hình ảnh của cô cùng cái tên chướng mắt đó.
Tuy Cố Diệc Phàm tính tình kỳ quái nhưng không phải dạng lưu manh, anh không thích nói nhiều , cũng không thích động tay động chân, cho nên tuy rất khó chịu nhưng anh lại không muốn đánh người.
Với lại lỡ như làm hại đến người cô thích biết đâu cô sẽ hận anh suốt đời thì sao.
Cố Diệc Phàm chợt nở một nụ cười mỉa mai, không đánh được người thì anh sẽ hành hạ cơ thể mình vậy, lúc này đây chỉ có nicotine mới khiến tâm trí anh được vài phần nhẹ nhõm.
Mới có được một ít giây phút quên đi cô, quên đi sự tuơng tư đến nhức nhói này.
...
" Lý Hàm, cuối tuần này cậu có muốn đi xem trận bóng rổ của trường mình hay không, mình sẽ để cho cậu một chỗ ngồi thật tốt ".
Người vừa lên tiếng là Lục Tiểu Bối, em gái song sinh của Lục Nhất Hàn nhưng bọn họ chỉ học chung trường chứ không chung lớp.
Nghe vậy Lý Hàm liền gật đầu lia lịa, bởi vì đây là cơ hội vô cùng tốt để Lý Hàm cô được tiếp cận với hội học sinh mà nhất là với Cố Diệc Phàm đẹp trai ngất trời kia nữa, không đi thì uổng phí cả đời người rồi còn gì.
Từ Bội Linh đang ngồi phía trên nghe vậy cũng vội quay xuống , " Nghe nói cuối tuần này hội học sinh trường mình đấu với Cảnh Gia đúng không, Tiểu Bối mình cũng muốn đi xem ".
Lục Tiểu Bối liền liếc mắt một cái, nham hiểm nhìn Từ Bội Linh, " Cậu đừng tưởng mình không biết cậu đang để ý anh mình đấy nhé ".
Nghe Lục Tiểu Bối nói vậy, Từ Bội Linh hơi ngại ngùng, khuôn mặt đỏ như gấc, vội vàng phủ nhận, " Ai nói chứ, mình chỉ muốn đến ủng hộ hội học sinh của trường thôi mà, cậu đừng nói lung tung ".
" Phải không ? Tốt nhất là vậy nhe, mình không muốn gọi cậu là chị dâu đâu đó ". Thấy biểu hiện của Từ Bội Linh như không quan tâm, quay sang lại thấy Lý Hàm đang rất vui vẻ, Lục Tiểu Bối lại tiếp , " Nghe anh mình nói trận đấu lần này bọn họ sẽ tổ chức ở một nơi khá bí mật nên rất ít người được biết, cho nên các cậu là những người rất may mắn đó".
Chuyện này không phải vì bọn họ sợ cảnh tượng năm trước tái diễn hay sao, khi đó Cố Diệc Phàm mới chuyển đến Hàn Trí, trận đấu bóng đầu tiên của hội học sinh liền có anh tham gia, khi đó không biết là thi đấu bóng rổ hay là biểu diễn ca nhạc nữa kìa.
Bởi vì toàn là nữ sinh quây quanh khán đài, chưa kể đến vài vụ xô xác xảy ra nữa chứ. Cho nên năm nay bọn họ mới quyết định tổ chức trong bí mật như vậy đấy.
" Mình có thể đi xem được không ?"
Lời vừa dứt, cả Lý Hàm, Lục Tiểu Bối và Từ Bội Linh đều đưa mắt nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Bọn họ không nghe lầm chứ, Bạch Tịnh Vân vừa đề nghị đi xem đấu bóng cùng bọn họ. Chuyện này là thật sao.
Bởi vì từ ngày đặt chân tới Hàn Trí, Bạch Tịnh Vân chưa bao giờ có hứng thú với những thể loại này. Hôm nay lại đưa ra đề nghị như vậy, đúng là quá khó tin.
" Cậu nói là thật sao Tịnh Vân ?", Lý Hàm hỏi lại cô, vẻ mặt như vừa mới tỉnh ngủ.
Bạch Tịnh Vân liền khẽ gật đầu, " ừm, mình không đi được sao ?"
Lúc này Lục Tiểu Bối liền lên tiếng, như sợ Bạch Tịnh Vân đổi ý không bằng , " Được chứ, được chứ, cứ để mình sắp xếp cho, còn địa điểm sẽ báo với các cậu sau ".
Nói xong chỉ thấy cô khẽ gật đầu nói cảm ơn, cả ba người còn lại thì nhìn nhau, gương mặt liền tỏ ra khó hiểu. Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
...
Nằm trên giường, Bạch Tịnh Vân không tài nào chợp mắt.
Hôm nay không hiểu sao khi nhìn thấy Cố Diệc Phàm trái tim cô như lỡ mất một nhịp.
Chỉ đơn giản là sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao gầy, cộng thêm khuôn mặt nam tính nhưng nhìn anh lại đẹp trai đến ngừng thở như vậy.
Bạch Tịnh Vân là nghĩ bản thân chắc mắc bệnh rồi cho nên hôm nay mới mở miệng đề nghị đi xem trận đấu bóng rổ của bọn họ. Nhưng hiện tại cô lại không cảm thấy hối hận về chuyện đó chút nào, bởi vì cô muốn được nhìn thấy anh nhiều hơn nữa, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.