Chương 8
Tiểu Sơ Vũ
15/10/2020
Buổi trưa, nhà ăn đông đúc, nhóm người của Bạch Tịnh Vân đang ngồi ở một chiếc bàn yên tĩnh. Hôm nay cô quyết định tránh đi người ấy, lại không
biết anh ta có đến nhìn lên cánh cửa sổ nơi cô ngồi nữa hay không.
" Tịnh Vân à, hôm đó sao cậu lại về sớm vậy ?", Lý Hàm tay cầm đôi đũa vừa gắp miếng thịt xào bỏ vô miệng vừa hỏi.
Hơi cụp đôi mắt , Bạch Tịnh Vân khẽ đáp, " Tại mình đã hứa với cha sẽ về nhà sớm một chút ".
" Ồ, đúng là con gái ngoan nhà người ta", Lục Tiểu Bối ngồi bên cạnh liền cảm thán, lát sau lại có vẻ hào hứng lên tiếng ," À, chút nữa thì mình quên mất, nghe nói lễ đón học sinh mới sắp đến, hội học sinh trường chúng ta sẽ tổ chức vài tiết mục, các cậu có hứng thú ghi danh tham gia hay không ?".
Nghe tới ba chữ 'hội học sinh' là hai mắt Lý Hàm lại mở thật to , ngay sau đó gương mặt không giấu nổi vẻ hào hứng, liền vui vẻ lên tiếng, " Dĩ nhiên là phải tham gia rồi, cơ hội được ngồi đối diện với Phàm ca lúc phỏng vấn làm sao mà bỏ qua được chứ ".
Nói xong Lý Hàm lại xoay qua nhìn những người còn lại, " Còn các cậu thì sao, có muốn tham gia cùng mình hay không ?"
Thấy ai cũng có vẻ suy nghĩ, Lý Hàm liền liếc mắt nhìn Bạch Tịnh Vân, " Tịnh Vân à, hay là cậu tham gia với mình nhe, có cậu bên cạnh mình sẽ cảm thấy tự tin hơn ".
Đây là những suy nghĩ thật sự của Lý Hàm, bởi vì trong suy nghĩ của Lý Hàm, Bạch Tịnh Vân không chỉ trầm tĩnh, trưởng thành mà ở cô còn có cái gì đó rất thu hút, giống như tất cả mọi chuyện chỉ cần có cô ở bên cạnh là Lý Hàm đều gặp may mắn.
Ví dụ như trong lĩnh vực học tập chẳng hạn, từ ngày ngồi kế Bạch Tịnh Vân, Lý Hàm học ngày càng tiến bộ, đến nỗi thầy chủ nhiệm còn thấy bất ngờ.
" Mình cảm thấy mình không thích hợp cho lắm ", trầm ngâm hồi lâu Bạch Tịnh Vân cuối cùng cũng thốt được một câu như vậy, liền khiến cho Lý Hàm tỏ vẻ thất vọng vô cùng.
Trong giọng cũng không giấu nỗi vẻ buồn bã, " Vậy cậu có thể cùng mình đi nộp bản lý lịch được không, chắc không phải ngay cả đến chuyện này cậu cũng từ chối chứ ".
Nhìn đến khuôn mặt chán nản của Lý Hàm, bất đắc dĩ Bạch Tịnh Vân khẽ gật đầu một cái xem như đồng ý.
Ngay lập tức nói là làm, bởi vì Lý Hàm muốn là những người đầu tiên được hội học sinh nhìn đến, cho nên ngay sau khi về lớp đã một mạch viết đầy cả tờ giấy, còn nói dối rằng bản thân biết diễn kịch, hát và nhảy múa nữa chứ, nói chung thể loại nào cho dù biết hay không Lý Hàm cũng liệt kê vào bản lý lịch kia.
Cầm tờ giấy trên tay, Lục Nhất Hàn có vẻ hơi trầm ngâm một chút, " Chỉ có một người tham gia thôi sao ?", nói xong lại đưa mắt nhìn về phía Bạch Tịnh Vân, trong lòng thầm nghĩ cô gái này không phải lần trước bị bọn người của cậu bắt gặp đang hẹn hò ở cầu thang lên tầng thượng đó hay sao, đúng là rất xinh đẹp.
Lý Hàm nghe vậy vội gật đầu mấy cái, ánh mắt chuyển sang cầu xin nhìn Lục Nhất Hàn đang ngồi phía sau chiếc bàn, " Nhất Hàn ca ca, cậu có thể nể tình mình và em gái cậu học chung lớp mà giúp đỡ một lần hay không, cho mình được tham gia nhe ".
Đó là loại xưng hô gì chứ, vừa gọi ca ca mà lại xưng mình với cậu, Lục Nhất Hàn chỉ khẽ lắc đầu, liền thành thật nói, " Có lẽ phải khiến cậu thất vọng rồi, người chọn lựa đối tượng tham gia lần này là Cố Diệc Phàm chứ không phải mình ".
Sắc mặt của Lý Hàm lúc này liền trở nên thất vọng, ánh mắt trùng xuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, " Tịnh Vân à, mình phải làm sao bây giờ, làm sao mới có thể lọt được vào mắt của Phàm ca bây giờ ".
Vừa bước đi Lý Hàm vừa than thở, bên cạnh Bạch Tịnh Vân chỉ im lặng không nói gì, trên thực tế cô hiểu người như Cố Diệc Phàm thì sẽ chẳng bao giờ nhìn đến những người như bọn họ.
Bởi vì trong trận bóng ngày hôm đó cô đã nhìn rõ một điều, là tuy gia cảnh của cô và anh đều giống nhau, đều là con cái của những gia đình thượng lưu nhưng ở họ có cái gì đó rất khác biệt, rất xa vời.
Rồi khi nhìn đến Doãn Tư Thần và anh đứng cạnh nhau, lúc đó cô lại càng khẳng định bọn họ mới là một đôi, còn cô chỉ là có cảm giác lầm tưởng mà thôi, thực chất anh chưa bao giờ dùng ánh mắt yêu thích nhìn đến cô.
Thấy Bạch Tịnh Vân còn lộ ra vẻ mặt trầm tư hơn cả mình, Lý Hàm đi bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc, " Tịnh Vân cậu sao vậy, có phải đang nghĩ cách giúp mình hay không ?"
" Hay là chúng mình hãy từ bỏ nhe...", Bạch Tịnh Vân có vẻ hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng.
Câu nói kia liền khiến Lý Hàm cảm thấy ngạc nhiên, Tịnh Vân vừa nói 'chúng mình' sao. Trong đầu Lý Hàm liền hiện lên suy nghĩ ' không lẽ Tịnh Vân cũng...'
Còn chưa suy nghĩ hết câu thì từ đằng xa Lý Hàm đã nghe một tiếng nói trong trẻo vang lên, âm thanh kia hình như là phát ra từ một phòng học bỏ trống.
Đây là dãy phòng của các lớp đầu khối mà giờ này là giờ nghỉ trưa, chẳng lẽ lại có người dám hẹn hò ngay cả trong lớp học như vậy.
Lý Hàm liền tỏ ra hiếu kỳ, kéo tay Bạch Tịnh Vân lại gần cánh cửa khép hờ, để xem ai có lá gan như vậy.
Tịnh Vân thấy Lý Hàm đột nhiên kéo cô đến núp sau cánh cửa thì trong lòng không khỏi thắc mắc, mở miệng hỏi, " Cậu làm gì vậy ?"
Lý Hàm liền lấy ngón trỏ để lên môi ý bảo cô nhỏ tiếng một chút, sau đó mới khẽ nói, " Vừa nãy cậu không nghe gì sao ? Hình như là ở trong này ".
Theo tầm mắt của Lý Hàm, Tịnh Vân liền nhìn thấy một nam và một nữ, người nam kia thì đang quay lưng về hướng họ còn người nữ hình như là ' Doãn Tư Thần '.
Có lẽ cả Bạch Tịnh Vân và Lý Hàm dường như đều biết nam sinh kia là ai, ngay lập tức Tịnh Vân liền cúi đầu, thì ra bọn họ đang ở trong này nói chuyện yêu đương.
" Diệc Phàm, mình thật sự muốn kết giao với cậu, sao cậu cứ tỏ ra lạnh nhạt với mình như vậy chứ ?"
Doãn Tư Thần thật không hiểu người như cô lại có ngày bị người khác từ chối như vậy, hơn nữa còn là người mà cô rất thích, nếu chuyện này truyền ra ngoài kêu cô làm sao nhìn mặt người khác đây.
Cho nên hôm nay Doãn Tư Thần liền cố ý nhờ Tần Dực hẹn anh ra đây, mục đích chỉ có một, đó là hỏi rõ lý do.
Chỉ thấy gương mặt Cố Diệc Phàm không thể lạnh hơn được nữa, qua mấy giây mới khẽ mở miệng , " Đối với ai mình cũng vậy, không phải chỉ riêng mình cậu, hơn nữa mình chỉ xem cậu là bạn chung lớp mà thôi ".
Những lời kia ngay lập tức liền truyền thẳng vào tai Lý Hàm và Bạch Tịnh Vân, Lý Hàm liền há miệng tỏ vẻ ngạc nhiên, còn Tịnh Vân thì chỉ im lặng suy nghĩ một chút, xem ra là do cô hiểu lầm về quan hệ của bọn họ rồi.
Không biết là do hít thở hơi mạnh hay do phản ứng của Lý Hàm quá mức mà ngay lập tức Doãn Tư Thần đã phát hiện ra bọn họ.
Sắc mặt Doãn Tư Thần liền trở nên căng thẳng lạ thường, hai mắt sắc bén nhìn đến cô và Lý Hàm, trong giọng nói không giấu nỗi vẻ tức giận, " Các cậu đứng đó làm gì ?"
Lý Hàm liền có chút sợ hãi, Bạch Tịnh Vân đưa tay mở cánh cửa ra, Cố Diệc Phàm cũng quay người lại, ánh mắt của anh và cô liền chạm vào nhau, lại không ngờ trong hoàn cảnh như vậy.
Miệng Lý Hàm lắp bắp lại không biết phải nói thế nào, giống như ăn trộm bị bắt quả tang, mồ hôi sắp đổ ra đến nơi.
Lý Hàm thì không nói được nhưng Bạch Tịnh Vân vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng Doãn Tư Thần, từ tốn nói : " Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi ".
Đó là giọng nói dễ nghe nhất mà Cố Diệc Phàm từng nghe thấy, hai mắt anh vẫn nhìn cô không rời, như thể chỉ một giây nữa là cô sẽ tan biến khỏi thế gian rộng lớn này vậy.
" Vậy sao, tôi thấy các cậu là đang cố tình nghe lén chuyện người khác thì đúng hơn ", giọng Doãn Tư Thần nghe vô cùng khó chịu, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ khó chịu không kém.
Lý Hàm đứng bên cạnh liền kéo kéo tay Bạch Tịnh Vân, bởi vì ở Hàn Đức ai cũng biết đến tiếng tăm của Doãn gia bọn họ, tuy nhà Lý Hàm cũng thuộc hàng khá giả nhưng so với Doãn thị thì nhà cô vẫn còn kém rất xa.
" Tịnh Vân à, hôm đó sao cậu lại về sớm vậy ?", Lý Hàm tay cầm đôi đũa vừa gắp miếng thịt xào bỏ vô miệng vừa hỏi.
Hơi cụp đôi mắt , Bạch Tịnh Vân khẽ đáp, " Tại mình đã hứa với cha sẽ về nhà sớm một chút ".
" Ồ, đúng là con gái ngoan nhà người ta", Lục Tiểu Bối ngồi bên cạnh liền cảm thán, lát sau lại có vẻ hào hứng lên tiếng ," À, chút nữa thì mình quên mất, nghe nói lễ đón học sinh mới sắp đến, hội học sinh trường chúng ta sẽ tổ chức vài tiết mục, các cậu có hứng thú ghi danh tham gia hay không ?".
Nghe tới ba chữ 'hội học sinh' là hai mắt Lý Hàm lại mở thật to , ngay sau đó gương mặt không giấu nổi vẻ hào hứng, liền vui vẻ lên tiếng, " Dĩ nhiên là phải tham gia rồi, cơ hội được ngồi đối diện với Phàm ca lúc phỏng vấn làm sao mà bỏ qua được chứ ".
Nói xong Lý Hàm lại xoay qua nhìn những người còn lại, " Còn các cậu thì sao, có muốn tham gia cùng mình hay không ?"
Thấy ai cũng có vẻ suy nghĩ, Lý Hàm liền liếc mắt nhìn Bạch Tịnh Vân, " Tịnh Vân à, hay là cậu tham gia với mình nhe, có cậu bên cạnh mình sẽ cảm thấy tự tin hơn ".
Đây là những suy nghĩ thật sự của Lý Hàm, bởi vì trong suy nghĩ của Lý Hàm, Bạch Tịnh Vân không chỉ trầm tĩnh, trưởng thành mà ở cô còn có cái gì đó rất thu hút, giống như tất cả mọi chuyện chỉ cần có cô ở bên cạnh là Lý Hàm đều gặp may mắn.
Ví dụ như trong lĩnh vực học tập chẳng hạn, từ ngày ngồi kế Bạch Tịnh Vân, Lý Hàm học ngày càng tiến bộ, đến nỗi thầy chủ nhiệm còn thấy bất ngờ.
" Mình cảm thấy mình không thích hợp cho lắm ", trầm ngâm hồi lâu Bạch Tịnh Vân cuối cùng cũng thốt được một câu như vậy, liền khiến cho Lý Hàm tỏ vẻ thất vọng vô cùng.
Trong giọng cũng không giấu nỗi vẻ buồn bã, " Vậy cậu có thể cùng mình đi nộp bản lý lịch được không, chắc không phải ngay cả đến chuyện này cậu cũng từ chối chứ ".
Nhìn đến khuôn mặt chán nản của Lý Hàm, bất đắc dĩ Bạch Tịnh Vân khẽ gật đầu một cái xem như đồng ý.
Ngay lập tức nói là làm, bởi vì Lý Hàm muốn là những người đầu tiên được hội học sinh nhìn đến, cho nên ngay sau khi về lớp đã một mạch viết đầy cả tờ giấy, còn nói dối rằng bản thân biết diễn kịch, hát và nhảy múa nữa chứ, nói chung thể loại nào cho dù biết hay không Lý Hàm cũng liệt kê vào bản lý lịch kia.
Cầm tờ giấy trên tay, Lục Nhất Hàn có vẻ hơi trầm ngâm một chút, " Chỉ có một người tham gia thôi sao ?", nói xong lại đưa mắt nhìn về phía Bạch Tịnh Vân, trong lòng thầm nghĩ cô gái này không phải lần trước bị bọn người của cậu bắt gặp đang hẹn hò ở cầu thang lên tầng thượng đó hay sao, đúng là rất xinh đẹp.
Lý Hàm nghe vậy vội gật đầu mấy cái, ánh mắt chuyển sang cầu xin nhìn Lục Nhất Hàn đang ngồi phía sau chiếc bàn, " Nhất Hàn ca ca, cậu có thể nể tình mình và em gái cậu học chung lớp mà giúp đỡ một lần hay không, cho mình được tham gia nhe ".
Đó là loại xưng hô gì chứ, vừa gọi ca ca mà lại xưng mình với cậu, Lục Nhất Hàn chỉ khẽ lắc đầu, liền thành thật nói, " Có lẽ phải khiến cậu thất vọng rồi, người chọn lựa đối tượng tham gia lần này là Cố Diệc Phàm chứ không phải mình ".
Sắc mặt của Lý Hàm lúc này liền trở nên thất vọng, ánh mắt trùng xuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, " Tịnh Vân à, mình phải làm sao bây giờ, làm sao mới có thể lọt được vào mắt của Phàm ca bây giờ ".
Vừa bước đi Lý Hàm vừa than thở, bên cạnh Bạch Tịnh Vân chỉ im lặng không nói gì, trên thực tế cô hiểu người như Cố Diệc Phàm thì sẽ chẳng bao giờ nhìn đến những người như bọn họ.
Bởi vì trong trận bóng ngày hôm đó cô đã nhìn rõ một điều, là tuy gia cảnh của cô và anh đều giống nhau, đều là con cái của những gia đình thượng lưu nhưng ở họ có cái gì đó rất khác biệt, rất xa vời.
Rồi khi nhìn đến Doãn Tư Thần và anh đứng cạnh nhau, lúc đó cô lại càng khẳng định bọn họ mới là một đôi, còn cô chỉ là có cảm giác lầm tưởng mà thôi, thực chất anh chưa bao giờ dùng ánh mắt yêu thích nhìn đến cô.
Thấy Bạch Tịnh Vân còn lộ ra vẻ mặt trầm tư hơn cả mình, Lý Hàm đi bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc, " Tịnh Vân cậu sao vậy, có phải đang nghĩ cách giúp mình hay không ?"
" Hay là chúng mình hãy từ bỏ nhe...", Bạch Tịnh Vân có vẻ hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng.
Câu nói kia liền khiến Lý Hàm cảm thấy ngạc nhiên, Tịnh Vân vừa nói 'chúng mình' sao. Trong đầu Lý Hàm liền hiện lên suy nghĩ ' không lẽ Tịnh Vân cũng...'
Còn chưa suy nghĩ hết câu thì từ đằng xa Lý Hàm đã nghe một tiếng nói trong trẻo vang lên, âm thanh kia hình như là phát ra từ một phòng học bỏ trống.
Đây là dãy phòng của các lớp đầu khối mà giờ này là giờ nghỉ trưa, chẳng lẽ lại có người dám hẹn hò ngay cả trong lớp học như vậy.
Lý Hàm liền tỏ ra hiếu kỳ, kéo tay Bạch Tịnh Vân lại gần cánh cửa khép hờ, để xem ai có lá gan như vậy.
Tịnh Vân thấy Lý Hàm đột nhiên kéo cô đến núp sau cánh cửa thì trong lòng không khỏi thắc mắc, mở miệng hỏi, " Cậu làm gì vậy ?"
Lý Hàm liền lấy ngón trỏ để lên môi ý bảo cô nhỏ tiếng một chút, sau đó mới khẽ nói, " Vừa nãy cậu không nghe gì sao ? Hình như là ở trong này ".
Theo tầm mắt của Lý Hàm, Tịnh Vân liền nhìn thấy một nam và một nữ, người nam kia thì đang quay lưng về hướng họ còn người nữ hình như là ' Doãn Tư Thần '.
Có lẽ cả Bạch Tịnh Vân và Lý Hàm dường như đều biết nam sinh kia là ai, ngay lập tức Tịnh Vân liền cúi đầu, thì ra bọn họ đang ở trong này nói chuyện yêu đương.
" Diệc Phàm, mình thật sự muốn kết giao với cậu, sao cậu cứ tỏ ra lạnh nhạt với mình như vậy chứ ?"
Doãn Tư Thần thật không hiểu người như cô lại có ngày bị người khác từ chối như vậy, hơn nữa còn là người mà cô rất thích, nếu chuyện này truyền ra ngoài kêu cô làm sao nhìn mặt người khác đây.
Cho nên hôm nay Doãn Tư Thần liền cố ý nhờ Tần Dực hẹn anh ra đây, mục đích chỉ có một, đó là hỏi rõ lý do.
Chỉ thấy gương mặt Cố Diệc Phàm không thể lạnh hơn được nữa, qua mấy giây mới khẽ mở miệng , " Đối với ai mình cũng vậy, không phải chỉ riêng mình cậu, hơn nữa mình chỉ xem cậu là bạn chung lớp mà thôi ".
Những lời kia ngay lập tức liền truyền thẳng vào tai Lý Hàm và Bạch Tịnh Vân, Lý Hàm liền há miệng tỏ vẻ ngạc nhiên, còn Tịnh Vân thì chỉ im lặng suy nghĩ một chút, xem ra là do cô hiểu lầm về quan hệ của bọn họ rồi.
Không biết là do hít thở hơi mạnh hay do phản ứng của Lý Hàm quá mức mà ngay lập tức Doãn Tư Thần đã phát hiện ra bọn họ.
Sắc mặt Doãn Tư Thần liền trở nên căng thẳng lạ thường, hai mắt sắc bén nhìn đến cô và Lý Hàm, trong giọng nói không giấu nỗi vẻ tức giận, " Các cậu đứng đó làm gì ?"
Lý Hàm liền có chút sợ hãi, Bạch Tịnh Vân đưa tay mở cánh cửa ra, Cố Diệc Phàm cũng quay người lại, ánh mắt của anh và cô liền chạm vào nhau, lại không ngờ trong hoàn cảnh như vậy.
Miệng Lý Hàm lắp bắp lại không biết phải nói thế nào, giống như ăn trộm bị bắt quả tang, mồ hôi sắp đổ ra đến nơi.
Lý Hàm thì không nói được nhưng Bạch Tịnh Vân vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng Doãn Tư Thần, từ tốn nói : " Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi ".
Đó là giọng nói dễ nghe nhất mà Cố Diệc Phàm từng nghe thấy, hai mắt anh vẫn nhìn cô không rời, như thể chỉ một giây nữa là cô sẽ tan biến khỏi thế gian rộng lớn này vậy.
" Vậy sao, tôi thấy các cậu là đang cố tình nghe lén chuyện người khác thì đúng hơn ", giọng Doãn Tư Thần nghe vô cùng khó chịu, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ khó chịu không kém.
Lý Hàm đứng bên cạnh liền kéo kéo tay Bạch Tịnh Vân, bởi vì ở Hàn Đức ai cũng biết đến tiếng tăm của Doãn gia bọn họ, tuy nhà Lý Hàm cũng thuộc hàng khá giả nhưng so với Doãn thị thì nhà cô vẫn còn kém rất xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.