Chương 20: Thanh Bình
Ice
04/06/2016
(Nếu các bạn đã đọc chap 19 trước 3/6 thì hãy đọc lại lần nữa trước
khi đọc chap này nhé, tại vì mình đã thêm gần như một chap vào cuối chap 19 này)
Đứng từ trên triền núi nhìn xuống, Quang bật hét to. Xuân đã qua từ lâu, giờ đang độ hè nắng chênh chao, tranh thủ những ngày cuối năm học rảnh rỗi, cả nhóm năm người rủ nhau đi leo núi, triền núi chẳng có mấy cây xanh, nắng phả cái nóng lên năm mái đầu, trong nhóm có lẽ Thiên Thanh là nhàn nhã nhất khi cô chỉ phải mang theo ba lô đựng khăn trải, còn lại đồ ăn, đồ chơi để giải trí,... đều do bốn người kia phụ trách.
Triền núi thấp, lại thoai thoải nên rất dễ đi, dù rằng cho đến khi lên đến nơi thì cả năm người đều mệt nhoài và có cảm tưởng đã bị nắng đầu hè hun cho bốc hơi thành làn sương mỏng. Gió thổi qua từng cơn, mái tóc dài đen nhánh của Thiên Thanh được vấn gọn lại trong chiếc mũ trắng viền ren dịu dàng bị gió mạnh làm xổ ra, cô cười khanh khách, đôi mắt cong lên nhưng một mảnh trăng bị hái khỏi bầu trời đêm, bốn người còn lại thấy thế nhìn đến ngẩn ngơ. Thiên Thanh không mang nét đẹp nồng nàn như một đóa hồng mà cô đẹp như một giọt sương thanh khiết mát lành, ở cô có cái gì đó rất bình yên, cũng có nét nghịch ngợm cố hữu của một đứa trẻ chưa lớn. Khẽ chớp chớp đôi mắt trong veo, cô nhìn theo hướng gió xô lá, bóng nắng xôn xao chảy dài trên vạt váy, trên làn da trắng hơi xanh. Đồng loạt nở nụ cười nhẹ, bốn người con trai nhìn theo hướng ánh mắt cô đưa theo, cảm nhận cái yên bình mà thiên nhiên đưa tới.
Chiếc chong chóng gió quay vù trên tay Thiên Thanh, cô ngồi vô tư trên cành của một cây cổ thụ, ngắm nhìn cánh chong chóng gió, thỉnh thoảng có những quả bong bóng xà phòng từ phía dưới bay lên trên cao, nắng soi qua khiến bong bóng như được phủ lên một lớp màu cầu vồng xinh đẹp, cái oi của ngày hè dường như dịu bớt trong tán cây xanh rì. Không như Thiên Thanh, bốn tên con trai hùa nhau đứng dưới thổi bong bóng, hàng trăm quả bong bóng nhỏ bay đầy trời, chạm nhẹ vào những cánh chong chóng đủ màu cắm khắp mặt đất, chạm nhẹ vào cành lá rồi vỡ tan, rồi lại có những quả được gió nâng đỡ, cứ bay, bay mãi về phía chân trời nắng xa xa.
Giờ ăn trưa, Thiên Thanh được Quang đỡ xuống khỏi cành cây, khẽ phủi nhẹ cho những mảnh vụn của lớp vỏ nâu trầm rơi khỏi váy, sau đó cô mới bước theo anh đến chỗ để đồ, những ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng xếp thức ăn lên khăn trải sẵn trong khi mấy người con trai cố gắng mở nắp mấy chai nước hoặc đùa bỡn với nhau. Bữa trưa trôi qua vui vẻ, thỉnh thoảng Quân lại lấy cho cô chai nước, hoặc lấy thêm thức ăn cho cô, thay vì tránh né, cô đã có thể ngập ngừng chấp nhận sự có mặt của anh trong cuộc sống, những ngày này anh không còn vội vã bắt cô nhìn nhận mình mà anh từ tốn hơn, chậm rãi hơn, để cho cô có thể từ từ thích ứng lại...Còn Minh, Quang, Huy, họ càng ngày càng thân thiết với nhau hơn, cũng như kéo gần lại khoảng cách với cô và Quân, dù cho mọi người vẫn chưa thể thực sự mở lòng và chia sẻ với nhau mọi chuyện nhưng tất cả đều đối đãi với nhau chân thành, bởi vì họ có cùng niềm quan tâm duy nhất, đó chính là Thiên Thanh...
Thoải mái ngả lưng xuống vạt cỏ xanh mang mùi âm ẩm, ngai ngái, Thiên Thanh đưa mắt nhìn bầu trời qua kẽ lá, mọi thứ xung quanh chợt trở nên như trong veo, đẹp lạ lùng, nắng rọi qua khe lá hở, chiếu xiên xiên xuống thảm cỏ dày, làm cho những đám cỏ được chiếu sáng như rực lên, mắt cô in đậm từng khoảng màu, cảnh vật như được hút hết vào đôi đồng tử nâu trong vắt ấy. Xung quanh cô, bốn người đã thiếp ngủ với nụ cười trên môi, mọi thứ thanh bình đến lạ, gió thốc lên trên cao, cuốn theo những lá cỏ và mùi hương rất riêng của cánh rừng xanh giữa cái nắng trưa hè...
Trên triền núi, cả năm người lại tiếp tục đùa nghịch, dù cho không thể nói nhưng mỗi khi cười Thiên Thanh lại làm cho câu chuyện thêm rôm rả, nắng nhạt phủ màu lên triền núi, chân trời phía xa xa dần chuyển đỏ, mặt trời gửi lời chào tạm biệt núi non bằng cách phủ lên cảnh vật những sắc màu đẹp đẽ, Thiên Thanh lặng ngắm cảnh hoàng hôn, mắt cô trong trẻo như cũng được phủ lên màu đỏ rực rỡ, Huy ngơ ngẩn đôi phút rồi ngay lập tức anh nâng chiếc máy ảnh vẫn đeo ở cổ lên chụp, tấm ảnh chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của Thiên Thanh trong cảnh hoàng hôn nhưng hoàn hảo vô cùng. Xuống dưới chân núi đã thấy ô tô đợi sẵn, cô Hoài mở cửa bước ra ngoài đi đến chỗ Thiên Thanh và chào cả năm người bằng một nụ cười tươi thật tươi, cả năm cùng cười đáp lại, trên trời cao kia bóng tối đã ùa về, kéo theo cả một tấm màn sao lấp lánh...
Đứng từ trên triền núi nhìn xuống, Quang bật hét to. Xuân đã qua từ lâu, giờ đang độ hè nắng chênh chao, tranh thủ những ngày cuối năm học rảnh rỗi, cả nhóm năm người rủ nhau đi leo núi, triền núi chẳng có mấy cây xanh, nắng phả cái nóng lên năm mái đầu, trong nhóm có lẽ Thiên Thanh là nhàn nhã nhất khi cô chỉ phải mang theo ba lô đựng khăn trải, còn lại đồ ăn, đồ chơi để giải trí,... đều do bốn người kia phụ trách.
Triền núi thấp, lại thoai thoải nên rất dễ đi, dù rằng cho đến khi lên đến nơi thì cả năm người đều mệt nhoài và có cảm tưởng đã bị nắng đầu hè hun cho bốc hơi thành làn sương mỏng. Gió thổi qua từng cơn, mái tóc dài đen nhánh của Thiên Thanh được vấn gọn lại trong chiếc mũ trắng viền ren dịu dàng bị gió mạnh làm xổ ra, cô cười khanh khách, đôi mắt cong lên nhưng một mảnh trăng bị hái khỏi bầu trời đêm, bốn người còn lại thấy thế nhìn đến ngẩn ngơ. Thiên Thanh không mang nét đẹp nồng nàn như một đóa hồng mà cô đẹp như một giọt sương thanh khiết mát lành, ở cô có cái gì đó rất bình yên, cũng có nét nghịch ngợm cố hữu của một đứa trẻ chưa lớn. Khẽ chớp chớp đôi mắt trong veo, cô nhìn theo hướng gió xô lá, bóng nắng xôn xao chảy dài trên vạt váy, trên làn da trắng hơi xanh. Đồng loạt nở nụ cười nhẹ, bốn người con trai nhìn theo hướng ánh mắt cô đưa theo, cảm nhận cái yên bình mà thiên nhiên đưa tới.
Chiếc chong chóng gió quay vù trên tay Thiên Thanh, cô ngồi vô tư trên cành của một cây cổ thụ, ngắm nhìn cánh chong chóng gió, thỉnh thoảng có những quả bong bóng xà phòng từ phía dưới bay lên trên cao, nắng soi qua khiến bong bóng như được phủ lên một lớp màu cầu vồng xinh đẹp, cái oi của ngày hè dường như dịu bớt trong tán cây xanh rì. Không như Thiên Thanh, bốn tên con trai hùa nhau đứng dưới thổi bong bóng, hàng trăm quả bong bóng nhỏ bay đầy trời, chạm nhẹ vào những cánh chong chóng đủ màu cắm khắp mặt đất, chạm nhẹ vào cành lá rồi vỡ tan, rồi lại có những quả được gió nâng đỡ, cứ bay, bay mãi về phía chân trời nắng xa xa.
Giờ ăn trưa, Thiên Thanh được Quang đỡ xuống khỏi cành cây, khẽ phủi nhẹ cho những mảnh vụn của lớp vỏ nâu trầm rơi khỏi váy, sau đó cô mới bước theo anh đến chỗ để đồ, những ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng xếp thức ăn lên khăn trải sẵn trong khi mấy người con trai cố gắng mở nắp mấy chai nước hoặc đùa bỡn với nhau. Bữa trưa trôi qua vui vẻ, thỉnh thoảng Quân lại lấy cho cô chai nước, hoặc lấy thêm thức ăn cho cô, thay vì tránh né, cô đã có thể ngập ngừng chấp nhận sự có mặt của anh trong cuộc sống, những ngày này anh không còn vội vã bắt cô nhìn nhận mình mà anh từ tốn hơn, chậm rãi hơn, để cho cô có thể từ từ thích ứng lại...Còn Minh, Quang, Huy, họ càng ngày càng thân thiết với nhau hơn, cũng như kéo gần lại khoảng cách với cô và Quân, dù cho mọi người vẫn chưa thể thực sự mở lòng và chia sẻ với nhau mọi chuyện nhưng tất cả đều đối đãi với nhau chân thành, bởi vì họ có cùng niềm quan tâm duy nhất, đó chính là Thiên Thanh...
Thoải mái ngả lưng xuống vạt cỏ xanh mang mùi âm ẩm, ngai ngái, Thiên Thanh đưa mắt nhìn bầu trời qua kẽ lá, mọi thứ xung quanh chợt trở nên như trong veo, đẹp lạ lùng, nắng rọi qua khe lá hở, chiếu xiên xiên xuống thảm cỏ dày, làm cho những đám cỏ được chiếu sáng như rực lên, mắt cô in đậm từng khoảng màu, cảnh vật như được hút hết vào đôi đồng tử nâu trong vắt ấy. Xung quanh cô, bốn người đã thiếp ngủ với nụ cười trên môi, mọi thứ thanh bình đến lạ, gió thốc lên trên cao, cuốn theo những lá cỏ và mùi hương rất riêng của cánh rừng xanh giữa cái nắng trưa hè...
Trên triền núi, cả năm người lại tiếp tục đùa nghịch, dù cho không thể nói nhưng mỗi khi cười Thiên Thanh lại làm cho câu chuyện thêm rôm rả, nắng nhạt phủ màu lên triền núi, chân trời phía xa xa dần chuyển đỏ, mặt trời gửi lời chào tạm biệt núi non bằng cách phủ lên cảnh vật những sắc màu đẹp đẽ, Thiên Thanh lặng ngắm cảnh hoàng hôn, mắt cô trong trẻo như cũng được phủ lên màu đỏ rực rỡ, Huy ngơ ngẩn đôi phút rồi ngay lập tức anh nâng chiếc máy ảnh vẫn đeo ở cổ lên chụp, tấm ảnh chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của Thiên Thanh trong cảnh hoàng hôn nhưng hoàn hảo vô cùng. Xuống dưới chân núi đã thấy ô tô đợi sẵn, cô Hoài mở cửa bước ra ngoài đi đến chỗ Thiên Thanh và chào cả năm người bằng một nụ cười tươi thật tươi, cả năm cùng cười đáp lại, trên trời cao kia bóng tối đã ùa về, kéo theo cả một tấm màn sao lấp lánh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.