Chương 72: . . . .
nanami_kutte
18/11/2017
au xin lỗi, au đã cố viết cảnh H, nhưng au đã thất bại T^T.
Dù sao thì chúc các bạn đọc vui
_________-----------________
- ách xì!!
Nó xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình.
Đã được một tuần kể từ khi nó nhập viện tới giờ, chỗ này thật chán. Bỗng một bàn tay đặt lên má nó, vuốt ve. Nó ngẩng mặt lên nhìn,
Khuôn mặt lo lắng của hắn đang nhìn nó, hắn sờ trán nó hỏi :
- em cảm à?
Nó lắc đầu, nó đâu yếu như thế. Nâng khoé miệng lên cười nhẹ một cái :
- em không sao.
Hắn rụt tay về, nâng muỗng cháo lên miệng nó, hắn cười :
- rồi, Ah~ nào
Nó hả miệng ra :
- ah~
- mẹ khiếp tụi bây, chàng chàng thiếp thiếp. Có coi bọn tao ra gì không?
Nhỏ cay đắng chọi quyển sách về phía nó, nó nhanh nhẹn chụp lại, phồng má :
- mày cũng có honey mà, giỏi thì thi rải thức ăn cho cẩu với tao.
Nhỏ tức tối thở phì phò, run run chỉ tay về nó :
- mày..mày...sắp Halloween rồi, mày còn ở đó có tâm trạng rải thức ăn. Tao phải gọi cho đội bảo vệ động vật!!! Điện thoại anh yêu!!
Nhỏ xoè tay ra, anh nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tay nhỏ :
- điện thoại.
Nhỏ hất hàm :
- haha, đợi đó.
Nó rưng rưng?, Nhào lên người hắn nũng nịu :
- tướng công, thiếp nào có tội tình chi. Tại sao tỷ tỷ cứ ăn hiếp thiếp vậy?
Hắn cũng hùa theo nó, hạ giọng :
- nương tử nàng đừng lo, nàng vẫn là đệ nhất nữ hoàng trong lòng ta. Còn con ả kia, ta sẽ tống nó vào nhà lao một ngày không xa.
Đột nhiên cô từ đâu ngoài cửa bước vào, nghe được vở kịch đang diễn thế là nhanh chóng nhập vai :
- nữ hoàng, người có cần nô tỳ trực tiếp bắt trói hai tên gian thần đó không?
Cậu thong thả đứng sau lưng cô, ra vẻ hiểu chuyện :
- Hoàng Thượng, người cứ để thần giết phắt họ cho xong.
Nhỏ tức đến sôi máu, bàn tay run liên tục
" Crốp "
Nhỏ bóp nát chiếc điện thoại mới nhất trong tay, anh hoảng hồn la lên :
- khônggg~ nương tử, nàng nỡ lòng...bóp nát báu vật của ta. Ta...ta không thể dung thứ cho nàng nữa. Người đâu, mang kiếm lại đây cho ta.
Nhỏ rống to lên, vang vọng khắp cả bệnh viện :
- AHHHH!!!!! TỤI BÂY NGƯNG COI. ĐÂY LÀ HIỆN ĐẠI, LÀ HIỆN ĐẠI ĐÓ MẤY CON CHÓ. KHÔNG PHẢI THỜI TRUNG CỔ!!!!!
Nó bật cười :
- pffs..
Rồi hắn, cô, cậu, anh cũng cười theo :
- Hahaha!!
Nó ôm bụng cười không ngớt, chara đảo mắt một vòng, bình luận trong đầu
"- haha, hài hước lắm "
- mày không thấy vui à?
Nó thầm trả lời, miệng vẫn còn giữ nụ cười tươi sáng, chara khinh bỉ
"- trẻ con "
- thôi mà, chỉ vui thôi. Có hại gì đâu.
Nó biện hộ bản thân, chara không phản bác, im lặng tiếp.
-_-_+_+_+__-_- đêm tối
Nó vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, hắn vẫn chưa đồng tình với đề nghị về, để mặc nó ở đây, hắn quay đầu lại, khuyên nhủ nó :
- hay anh ở lại với em? Được không?
Nó lắc nhẹ đầu, cười mỉm :
- anh còn phải đi học. Mau về đi em còn chara nữa mà. Em sẽ ổn. Tuần sau em sẽ xuất viện.
Hắn không bằng lòng, cuối cùng hắn tiến nhanh về phía nó, đặt lên môi nó một nụ hôn dài, ướt át, rồi thì thầm ngay tai nó :
- anh yêu em.
Nó cười khúc khích, gật đầu :
- em cũng vậy. Về đi
Hắn bước về phía cửa, nhìn nó lần cuối rồi xoay người ra về. Nó thở dài chán nản :
- haizz, chara, chán quá!!
"- thế...chút kích thích thì sao? "
Mắt nó sáng lên, hào hứng ngồi bật dậy khỏi giường :
- oh, chơi gì thế?
Đôi mắt nó dần chuyển thành màu đỏ tươi, nó nhìn xung quanh, trầm trồ :
- wow, có vẻ hai ta hoán đổi cũng nhanh nhỉ
Chara bẻ cổ, vươn người lên cao cho giãn gân cốt, trả lời :
- làm nhiều rồi sẽ quen.
Nó tò mò :
"- vậy ta làm gì?? "
Chara nhếch mép, hướng mắt ra cửa sổ :
- trò vui
"- ok? ai chả biết là trò vui "
Nó đảo mắt một vòng, chờ xem Chara sẽ làm gì tiếp.
Chara mở bản điều khiển không gian ba chiều lên, những ngón tay thon dài đánh liên hồi không ngớt.
"- mày làm gì vậy?? "
Nó khó hiểu, nhìn cô ta đánh một cách điên loạn.
Một vài phải sau, màn hình hiện lên một khuôn mặt, nó sửng sốt :
"- lyn ư?? khoan...ôi trời, mày hết giờ để mở hả? kiểu này hại mắt quá đi "
Những âm thanh phóng khoáng vang lên trong căn phòng bệnh, Chara vẫn giữ nguyên một biểu cảm, mở khung hình to lên, nó thở dài bó tay :
"- mày còn mở màn hình lớn nữa. Trời ạ!!! "
Chara vẫn nhìn chằm chằm vào ả ta, lâu lâu còn bình luận vài câu :
- cô ta dẻo đấy chứ
Nó gật đầu đồng ý :
"- mày nói đúng. Tư thế này khó lắm đấy "
- ahhh, ưmm, mạnh nữa đi anh.
Tiếng rên rỉ vang khắp phòng, không khí trong phòng giảm xuống mức âm, nó nhíu mắt lại nhìn :
"- đó chẳng phải là,... "
Chara gật đầu :
- ờ, Phó tổng Tống Văn Mạnh của công ty bất động sản SHOO. Hắn có đứa con tên Tống Văn Kiệt.
Nó sờ cằm suy nghĩ :
"- chẳng phải Tống Văn Kiệt là...."
- là bạn trai kiêm chồng chưa cưới của Lyn? phải, là hắn
Nó trợn con mắt lên, kinh ngạc :
"- đù, ả ta là con đỉ hay đi cạnh Tống Văn Kiệt mà?? sao bây giờ leo lên giường với lão già của hắn ta vậy?? "
- ahh....ư.ư..ư, Tống Phó, anh thật uy vũ, ưmm...ahhh, nữa đi ạ..cho em nữa
Nó bàn luật tiếp với Chara :
"- khoan, thế nghĩa là ả ta muốn phốt thằng con, rồi phốt luôn thằng cha?? "
Chara gật đầu :
- đúng là thế lực của dòng họ Trình vô cùng lớn, nhưng ả ta muốn nhiều hơn nữa. gia tộc của ả đấu chọi với gia tộc của mày và thằng Phong khá lâu rồi.
- umm...Tống Phó...ahh,ahh mạnh lên, ahh, thật sướng...
-)--₫-₫--₫/₫/-₫ ( end )
Dù sao thì chúc các bạn đọc vui
_________-----------________
- ách xì!!
Nó xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình.
Đã được một tuần kể từ khi nó nhập viện tới giờ, chỗ này thật chán. Bỗng một bàn tay đặt lên má nó, vuốt ve. Nó ngẩng mặt lên nhìn,
Khuôn mặt lo lắng của hắn đang nhìn nó, hắn sờ trán nó hỏi :
- em cảm à?
Nó lắc đầu, nó đâu yếu như thế. Nâng khoé miệng lên cười nhẹ một cái :
- em không sao.
Hắn rụt tay về, nâng muỗng cháo lên miệng nó, hắn cười :
- rồi, Ah~ nào
Nó hả miệng ra :
- ah~
- mẹ khiếp tụi bây, chàng chàng thiếp thiếp. Có coi bọn tao ra gì không?
Nhỏ cay đắng chọi quyển sách về phía nó, nó nhanh nhẹn chụp lại, phồng má :
- mày cũng có honey mà, giỏi thì thi rải thức ăn cho cẩu với tao.
Nhỏ tức tối thở phì phò, run run chỉ tay về nó :
- mày..mày...sắp Halloween rồi, mày còn ở đó có tâm trạng rải thức ăn. Tao phải gọi cho đội bảo vệ động vật!!! Điện thoại anh yêu!!
Nhỏ xoè tay ra, anh nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tay nhỏ :
- điện thoại.
Nhỏ hất hàm :
- haha, đợi đó.
Nó rưng rưng?, Nhào lên người hắn nũng nịu :
- tướng công, thiếp nào có tội tình chi. Tại sao tỷ tỷ cứ ăn hiếp thiếp vậy?
Hắn cũng hùa theo nó, hạ giọng :
- nương tử nàng đừng lo, nàng vẫn là đệ nhất nữ hoàng trong lòng ta. Còn con ả kia, ta sẽ tống nó vào nhà lao một ngày không xa.
Đột nhiên cô từ đâu ngoài cửa bước vào, nghe được vở kịch đang diễn thế là nhanh chóng nhập vai :
- nữ hoàng, người có cần nô tỳ trực tiếp bắt trói hai tên gian thần đó không?
Cậu thong thả đứng sau lưng cô, ra vẻ hiểu chuyện :
- Hoàng Thượng, người cứ để thần giết phắt họ cho xong.
Nhỏ tức đến sôi máu, bàn tay run liên tục
" Crốp "
Nhỏ bóp nát chiếc điện thoại mới nhất trong tay, anh hoảng hồn la lên :
- khônggg~ nương tử, nàng nỡ lòng...bóp nát báu vật của ta. Ta...ta không thể dung thứ cho nàng nữa. Người đâu, mang kiếm lại đây cho ta.
Nhỏ rống to lên, vang vọng khắp cả bệnh viện :
- AHHHH!!!!! TỤI BÂY NGƯNG COI. ĐÂY LÀ HIỆN ĐẠI, LÀ HIỆN ĐẠI ĐÓ MẤY CON CHÓ. KHÔNG PHẢI THỜI TRUNG CỔ!!!!!
Nó bật cười :
- pffs..
Rồi hắn, cô, cậu, anh cũng cười theo :
- Hahaha!!
Nó ôm bụng cười không ngớt, chara đảo mắt một vòng, bình luận trong đầu
"- haha, hài hước lắm "
- mày không thấy vui à?
Nó thầm trả lời, miệng vẫn còn giữ nụ cười tươi sáng, chara khinh bỉ
"- trẻ con "
- thôi mà, chỉ vui thôi. Có hại gì đâu.
Nó biện hộ bản thân, chara không phản bác, im lặng tiếp.
-_-_+_+_+__-_- đêm tối
Nó vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, hắn vẫn chưa đồng tình với đề nghị về, để mặc nó ở đây, hắn quay đầu lại, khuyên nhủ nó :
- hay anh ở lại với em? Được không?
Nó lắc nhẹ đầu, cười mỉm :
- anh còn phải đi học. Mau về đi em còn chara nữa mà. Em sẽ ổn. Tuần sau em sẽ xuất viện.
Hắn không bằng lòng, cuối cùng hắn tiến nhanh về phía nó, đặt lên môi nó một nụ hôn dài, ướt át, rồi thì thầm ngay tai nó :
- anh yêu em.
Nó cười khúc khích, gật đầu :
- em cũng vậy. Về đi
Hắn bước về phía cửa, nhìn nó lần cuối rồi xoay người ra về. Nó thở dài chán nản :
- haizz, chara, chán quá!!
"- thế...chút kích thích thì sao? "
Mắt nó sáng lên, hào hứng ngồi bật dậy khỏi giường :
- oh, chơi gì thế?
Đôi mắt nó dần chuyển thành màu đỏ tươi, nó nhìn xung quanh, trầm trồ :
- wow, có vẻ hai ta hoán đổi cũng nhanh nhỉ
Chara bẻ cổ, vươn người lên cao cho giãn gân cốt, trả lời :
- làm nhiều rồi sẽ quen.
Nó tò mò :
"- vậy ta làm gì?? "
Chara nhếch mép, hướng mắt ra cửa sổ :
- trò vui
"- ok? ai chả biết là trò vui "
Nó đảo mắt một vòng, chờ xem Chara sẽ làm gì tiếp.
Chara mở bản điều khiển không gian ba chiều lên, những ngón tay thon dài đánh liên hồi không ngớt.
"- mày làm gì vậy?? "
Nó khó hiểu, nhìn cô ta đánh một cách điên loạn.
Một vài phải sau, màn hình hiện lên một khuôn mặt, nó sửng sốt :
"- lyn ư?? khoan...ôi trời, mày hết giờ để mở hả? kiểu này hại mắt quá đi "
Những âm thanh phóng khoáng vang lên trong căn phòng bệnh, Chara vẫn giữ nguyên một biểu cảm, mở khung hình to lên, nó thở dài bó tay :
"- mày còn mở màn hình lớn nữa. Trời ạ!!! "
Chara vẫn nhìn chằm chằm vào ả ta, lâu lâu còn bình luận vài câu :
- cô ta dẻo đấy chứ
Nó gật đầu đồng ý :
"- mày nói đúng. Tư thế này khó lắm đấy "
- ahhh, ưmm, mạnh nữa đi anh.
Tiếng rên rỉ vang khắp phòng, không khí trong phòng giảm xuống mức âm, nó nhíu mắt lại nhìn :
"- đó chẳng phải là,... "
Chara gật đầu :
- ờ, Phó tổng Tống Văn Mạnh của công ty bất động sản SHOO. Hắn có đứa con tên Tống Văn Kiệt.
Nó sờ cằm suy nghĩ :
"- chẳng phải Tống Văn Kiệt là...."
- là bạn trai kiêm chồng chưa cưới của Lyn? phải, là hắn
Nó trợn con mắt lên, kinh ngạc :
"- đù, ả ta là con đỉ hay đi cạnh Tống Văn Kiệt mà?? sao bây giờ leo lên giường với lão già của hắn ta vậy?? "
- ahh....ư.ư..ư, Tống Phó, anh thật uy vũ, ưmm...ahhh, nữa đi ạ..cho em nữa
Nó bàn luật tiếp với Chara :
"- khoan, thế nghĩa là ả ta muốn phốt thằng con, rồi phốt luôn thằng cha?? "
Chara gật đầu :
- đúng là thế lực của dòng họ Trình vô cùng lớn, nhưng ả ta muốn nhiều hơn nữa. gia tộc của ả đấu chọi với gia tộc của mày và thằng Phong khá lâu rồi.
- umm...Tống Phó...ahh,ahh mạnh lên, ahh, thật sướng...
-)--₫-₫--₫/₫/-₫ ( end )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.