Chương 83: không thể nào
nanami_kutte
18/01/2018
Dạo này áp lực quá, nên au không viết truyện được.
Nhưng au không có ý định drop truyện nên đừng lo lắng. Au sẽ cố gắng hơn.
Mong các bạn đọc vui và ủng hộ au
################
Well, shit!
Chara xoay người cố chạy nhanh hết sức có thể, không một lần quay đầu lại
Chara vẫn nghe thấy giọng cười điên cuồng của Jelly :
- Ahaha!! Hahahahah!! HAHAHA!!! Mày không thoát được đâu
" Bùm "
Shit!!
Một cỗ áp lực xông thẳng tới, sức nóng cùng tiếng nổ lớn đập thẳng vào lưng chara
Chara cắn răng chịu đựng, lao nhanh tới chỗ cửa sổ, trong khi các kíp nổ xung quanh căn nhà bắt đầu phát nổ theo
Cả một khu chìm ngập trong biển lửa, chara bị áp lực đánh bay ra xa.
-_-_--__-_-
Tất cả hình ảnh trước mặt nó bắt đầu nhoè đi, chara quay lại trong tâm trí, chửi rủa trong đấy
" mẹ nó!! Shit!! Con khốn, chơi đểu. Khốn khiếp khốn khiếp!!! Son of a- "
- urg...
Mọi thứ đều mờ mờ, không thứ gì rõ ràng cả, nó cử động một tí nhưng cơ bắp nó đều nhức nhói :
- đ-đau..quá..urg..
Nó cảm thấy mình sắp chìm vào cơn hôn mê
Đột nhiên một đôi giày bóng loáng xuất hiện, nó cố hết sức gượng người dậy
Một chàng trai trẻ với mái tóc bạch kim chói sáng trong nắng, nó nheo mắt nhìn trước khi lâm vào hôn mê
- nhìn em kìa...thật thảm hại. Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em
Nó cảm thấy cả người nhẹ bâng, đầu nó dựa vào một thứ gì đó cứng rắn, vững chắc
Đây là vòm ngực của ai đó ư?
-_-_-_-_-_-
- ơ...chara, đó là vòm ngực đúng không?
Nó xoay qua nhìn cô gái đang phát điên đi đi lại lại. Chara quay sang hét lên một cách điên tiết :
- tao đéo biết. Urrrggg!!!!!
Nó nhướng mày thầm nghĩ
Okayy??
Hừm...
Nó cố suy nghĩ và nhớ lại hình dáng của chàng trai ấy.
Đột nhiên mắt nó mở to ra kinh ngạc, hai tay bụm miệng lại :
- k-không...không thể nào
-_-_-_-__-_-
Lí trí nó chưa mất, sau khi chàng trai ấy nhặt nó lên, nó lầm bầm thì thào vài chữ trước khi hoàn toàn mất ý thức :
- Tư..Bạch...
Chàng trai ấy nở một nụ cười ấm áp, khoé mắt lộ vẻ hạnh phúc khi nghe cái tên được thốt ra từ miệng của nó :
- đúng vậy. Là anh!
Rồi chàng trai–Tư Bạch ấy hôn nhẹ lên trán nó, vuốt nhẹ vài cọng tóc mai, nhìn nó với ánh mắt say mê :
- em sẽ lại ở bên anh. Tiểu Băng bé nhỏ của anh, nàng công chúa của anh
Rồi hắn bế nó đi, bỏ lại sau lưng là một đống hoang tàn, chìm ngập trong biển lửa.
-_-_-_-_-_--"-"-"-"-"-'-"-'-'
Hắn tức tối quăng đồ đạc khắo phòng họp, chửi mắng :
- chara đâu!!??! Băng đâu?!!?! Vợ tôi đâu??! Các người làm ăn kiểu gì vậy!!!
Tất cả mọi người đều im lặng, một không ai dám lên tiếng hay thở mạnh.
Cô ngồi im, cúi đầu xuống. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh phủ xuống mặt che khuất một phần khuôn mặt cô, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, nhẹ giọng :
- mày nên bình tĩnh lại. Từ khi nào mày mất đi sự lạnh lùng thế?
Hắn bắn ánh mắt chết người về phía cô, rít từng chữ qua khẽ răng :
- mày.thì.biết.gì. Nếu như thằng Long cũng mất tích như thế, thì mày cũng sẽ cư xử như tao thôi
Cô đưa ánh mắt nhìn hắn, nửa khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tối, giọng cô trầm thấp lạnh lẽo :
- chưa qua hai mươi tư giờ, chưa gọi là mất tích. Mày bình tĩnh đi, con Băng đã là người lớn, nó có thể tự lo cho mình.
Hắn nghiến răng, nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.
Chẳng lẽ mình quá nóng tính. Từ khi nào mà mình mất đi sự bình tĩnh vốn có? Từ...khi..nào...
Hắn tức tối, nhưng cố gắng kiềm chế sự nóng giận của mình
Con Hân nói đúng, bình tĩnh lại. Nóng tính chỉ gây thêm sai lầm mà thôi.
Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt dần dần dãn, trả lại sự lãnh đạm trước đó, hắn hạ giọng ra lệnh :
- được! Nghe đây, sau hai mươi bốn tiếng, nếu như char- không, nữ hoàng chưa về thì tất cả mọi người chia ra, tìn cô ấy cho bằng được. Nghe rõ chưa??!!
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đồng thanh hét :
- rõ!
Hắn xoay người bỏ đi lên lầu, mọi người dần tản rã, ai về phòng người nấy.
Chỉ còn mỗi cô ngồi đó, ngón tay vẫn gõ xuống bàn tạo ra những âm tiết đều đặn
" Cạch
Cạch
Cạch "
- mày ổn chứ?
Nhỏ tiến lại gần cô, khẽ đặt tay lên bờ vai ấy thấp giọng hỏi. Thanh âm ngừng lại khi ngón tay cô dừng gõ, cô lắc nhẹ đầu :
- tao không biết. Tao có cảm giác bất an
Nhỏ thở dài, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống, thú nhận :
- mày nói đúng. Tao biết tính chara, cô ta Chưa từng thất bại. Nhưng....
Cô gật đầu hiểu được rõ ẩn ý sau câu nói ấy, cô ngẩng mặt lên nhìn chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ :
- đúng. Cô ta Chưa bao giờ thất bại. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tao thấy cô ta chơi đùa lâu như thế mà vẫn chưa về
Nhỏ dùng ngón trỏ của mình miết miết lên mặt bàn sáng bóng, bóng đến nỗi có thể phản xạ được chính mặt mình trong đấy
Và bây giờ nhỏ đang thấy một khuôn mặt lo lắng, buồn bã hiện hữu. Một khuôn mặt mất đi sự lạnh lùng và vô cảm nên có
Nhỏ đập một phát lên mặt bàn, ngay chính giữa hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của mình, nghiến răng tức giận :
- có gì đó sai sai
Cô gật đầu, rồi cả hai lại chìm vào im lặng
°°°°°°°°------------°°°°°°°°
Đêm nay, ánh trăng sáng vằng vặc, một cô gái tựa như thiên sứ nằm ngủ trên chiếc giường rộng lớn
Ánh trăng chiếu sáng cả căn phòng nơi nàng thiên sứ ấy nằm, chiếu xuyên qua trần nhà được làm bằng kính trong suốt
- ngủ ngon, thiên sứ của anh
Nhưng au không có ý định drop truyện nên đừng lo lắng. Au sẽ cố gắng hơn.
Mong các bạn đọc vui và ủng hộ au
################
Well, shit!
Chara xoay người cố chạy nhanh hết sức có thể, không một lần quay đầu lại
Chara vẫn nghe thấy giọng cười điên cuồng của Jelly :
- Ahaha!! Hahahahah!! HAHAHA!!! Mày không thoát được đâu
" Bùm "
Shit!!
Một cỗ áp lực xông thẳng tới, sức nóng cùng tiếng nổ lớn đập thẳng vào lưng chara
Chara cắn răng chịu đựng, lao nhanh tới chỗ cửa sổ, trong khi các kíp nổ xung quanh căn nhà bắt đầu phát nổ theo
Cả một khu chìm ngập trong biển lửa, chara bị áp lực đánh bay ra xa.
-_-_--__-_-
Tất cả hình ảnh trước mặt nó bắt đầu nhoè đi, chara quay lại trong tâm trí, chửi rủa trong đấy
" mẹ nó!! Shit!! Con khốn, chơi đểu. Khốn khiếp khốn khiếp!!! Son of a- "
- urg...
Mọi thứ đều mờ mờ, không thứ gì rõ ràng cả, nó cử động một tí nhưng cơ bắp nó đều nhức nhói :
- đ-đau..quá..urg..
Nó cảm thấy mình sắp chìm vào cơn hôn mê
Đột nhiên một đôi giày bóng loáng xuất hiện, nó cố hết sức gượng người dậy
Một chàng trai trẻ với mái tóc bạch kim chói sáng trong nắng, nó nheo mắt nhìn trước khi lâm vào hôn mê
- nhìn em kìa...thật thảm hại. Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em
Nó cảm thấy cả người nhẹ bâng, đầu nó dựa vào một thứ gì đó cứng rắn, vững chắc
Đây là vòm ngực của ai đó ư?
-_-_-_-_-_-
- ơ...chara, đó là vòm ngực đúng không?
Nó xoay qua nhìn cô gái đang phát điên đi đi lại lại. Chara quay sang hét lên một cách điên tiết :
- tao đéo biết. Urrrggg!!!!!
Nó nhướng mày thầm nghĩ
Okayy??
Hừm...
Nó cố suy nghĩ và nhớ lại hình dáng của chàng trai ấy.
Đột nhiên mắt nó mở to ra kinh ngạc, hai tay bụm miệng lại :
- k-không...không thể nào
-_-_-_-__-_-
Lí trí nó chưa mất, sau khi chàng trai ấy nhặt nó lên, nó lầm bầm thì thào vài chữ trước khi hoàn toàn mất ý thức :
- Tư..Bạch...
Chàng trai ấy nở một nụ cười ấm áp, khoé mắt lộ vẻ hạnh phúc khi nghe cái tên được thốt ra từ miệng của nó :
- đúng vậy. Là anh!
Rồi chàng trai–Tư Bạch ấy hôn nhẹ lên trán nó, vuốt nhẹ vài cọng tóc mai, nhìn nó với ánh mắt say mê :
- em sẽ lại ở bên anh. Tiểu Băng bé nhỏ của anh, nàng công chúa của anh
Rồi hắn bế nó đi, bỏ lại sau lưng là một đống hoang tàn, chìm ngập trong biển lửa.
-_-_-_-_-_--"-"-"-"-"-'-"-'-'
Hắn tức tối quăng đồ đạc khắo phòng họp, chửi mắng :
- chara đâu!!??! Băng đâu?!!?! Vợ tôi đâu??! Các người làm ăn kiểu gì vậy!!!
Tất cả mọi người đều im lặng, một không ai dám lên tiếng hay thở mạnh.
Cô ngồi im, cúi đầu xuống. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh phủ xuống mặt che khuất một phần khuôn mặt cô, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, nhẹ giọng :
- mày nên bình tĩnh lại. Từ khi nào mày mất đi sự lạnh lùng thế?
Hắn bắn ánh mắt chết người về phía cô, rít từng chữ qua khẽ răng :
- mày.thì.biết.gì. Nếu như thằng Long cũng mất tích như thế, thì mày cũng sẽ cư xử như tao thôi
Cô đưa ánh mắt nhìn hắn, nửa khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tối, giọng cô trầm thấp lạnh lẽo :
- chưa qua hai mươi tư giờ, chưa gọi là mất tích. Mày bình tĩnh đi, con Băng đã là người lớn, nó có thể tự lo cho mình.
Hắn nghiến răng, nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.
Chẳng lẽ mình quá nóng tính. Từ khi nào mà mình mất đi sự bình tĩnh vốn có? Từ...khi..nào...
Hắn tức tối, nhưng cố gắng kiềm chế sự nóng giận của mình
Con Hân nói đúng, bình tĩnh lại. Nóng tính chỉ gây thêm sai lầm mà thôi.
Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt dần dần dãn, trả lại sự lãnh đạm trước đó, hắn hạ giọng ra lệnh :
- được! Nghe đây, sau hai mươi bốn tiếng, nếu như char- không, nữ hoàng chưa về thì tất cả mọi người chia ra, tìn cô ấy cho bằng được. Nghe rõ chưa??!!
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đồng thanh hét :
- rõ!
Hắn xoay người bỏ đi lên lầu, mọi người dần tản rã, ai về phòng người nấy.
Chỉ còn mỗi cô ngồi đó, ngón tay vẫn gõ xuống bàn tạo ra những âm tiết đều đặn
" Cạch
Cạch
Cạch "
- mày ổn chứ?
Nhỏ tiến lại gần cô, khẽ đặt tay lên bờ vai ấy thấp giọng hỏi. Thanh âm ngừng lại khi ngón tay cô dừng gõ, cô lắc nhẹ đầu :
- tao không biết. Tao có cảm giác bất an
Nhỏ thở dài, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống, thú nhận :
- mày nói đúng. Tao biết tính chara, cô ta Chưa từng thất bại. Nhưng....
Cô gật đầu hiểu được rõ ẩn ý sau câu nói ấy, cô ngẩng mặt lên nhìn chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ :
- đúng. Cô ta Chưa bao giờ thất bại. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tao thấy cô ta chơi đùa lâu như thế mà vẫn chưa về
Nhỏ dùng ngón trỏ của mình miết miết lên mặt bàn sáng bóng, bóng đến nỗi có thể phản xạ được chính mặt mình trong đấy
Và bây giờ nhỏ đang thấy một khuôn mặt lo lắng, buồn bã hiện hữu. Một khuôn mặt mất đi sự lạnh lùng và vô cảm nên có
Nhỏ đập một phát lên mặt bàn, ngay chính giữa hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của mình, nghiến răng tức giận :
- có gì đó sai sai
Cô gật đầu, rồi cả hai lại chìm vào im lặng
°°°°°°°°------------°°°°°°°°
Đêm nay, ánh trăng sáng vằng vặc, một cô gái tựa như thiên sứ nằm ngủ trên chiếc giường rộng lớn
Ánh trăng chiếu sáng cả căn phòng nơi nàng thiên sứ ấy nằm, chiếu xuyên qua trần nhà được làm bằng kính trong suốt
- ngủ ngon, thiên sứ của anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.