Thiên Sứ Địa Ngục

Chương 9: LỚP 11A1 SIÊU QUẬY SIÊU THÔNG MINH VÀ SIÊU ĐOÀN KẾT

nanami_kutte

02/02/2017

Như thường ngày, nó luôn là người dậy sớm nhất. Sau khi chuẩn bị đồ ăn sáng, nhìn đồng hồ thì đã 7h, nó bước lên phòng nhỏ để gọi nhỏ dậy. Nó hét long trời lở đất, chim bay tán lạn, người già lên cơn đau tim khiến cho xe cấp cứu hét vang một góc trời :

– MIIIIII……MÀY DẬY CHO TAO…….

Đáp lại tiếng hét đó là một giọng ngáy ngủ :

– Ưm….cho tao….5′ nữa đi!!!!

Nó ( lại ) cười nham hiểm. Lấy miếng chanh vắt vào chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu đó, khi chanh chảy vào khe miệng thì nó đã yên vị bên phòng của cô. Nhỏ hét khiến thiên hạ lại một phen rung động, băng ở hai đầu bắt đầu sụp đổ, chim chóc bay loạn xạ, cá thì chết hàng loạt, thiệt hại tài sản vô cùng lớn :

– Trời ơi…..BĂNG…..mày hết thương tao rồi phải không???

Nó cười trong bụng, nhìn cô ngủ ngon lành trên chiếc giường ấm áp, vắt chất xám để bày trò……

” Ting….. ”

Một bóng đèn sáng trưng trên đầu nó. Nó vừa nhớ ra rằng cô rất thương nó, nó mỉm cười rồi bắt đầu giở tài năng diễn xuất ra :

– Hân….mày dậy đi!!!

Cô nhừa nhựa đáp :

– Hảaa….còn sớm mà….5′ nữa đi.

Bỗng…..

” Choang…. ”

Một tiếng rên thật khẽ nhưng lại tác động đến con người kia….

” Á….ai da ”

Cô bật người dậy thì thấy khắp sàn đầy mảnh thủy tinh, trên tay nó thì có một vết thương dài, máu đang tuôn. Cô thất thần bước lại nó :

– Mày có sao không???….sao máu không vậy???

Nó nhìn lên cô, trầm giọng :

– Tao định lấy ly nước cho mày uống để tỉnh ngủ….ai ngờ….tao vấp chân té xuống, mảnh thuỷ tinh đâm vào tay rạch một đường….

Nó chưa nói xong thì cô đã vscn xong xuôi :

– Đi thôi, tới bệnh viện. Lẹ lên!!

Nó cười hài lòng, đứng lên :

– Rồi xuống ăn sáng. Mày tỉnh ngủ rùi đó!!!

Với chỉ số IQ cao ngất ngưởng thì cô đã hiểu ra vấn đề, cô tức xì khói :

– Băng….mày đừng đùa với tao kiểu đó chứ!!!

Nhưng nó có nghe à, nó bây giờ đã yên vị thưởng thức bữa sáng, trong phòng cô vẫn lẩm bẩm như tự kỉ :

– Nó dám lợi dụng tình là cảm của mình để diễn trò, phải bày trò chọc nó thui. Nhưng nó thông minh như vậy thì bày trò gì???….haizzzz, bỏ vậy!!!

Ăn sáng xong xuôi tụi nó đi học.

Tại cổng trường :



Lại hai chiếc siêu xe, một chiếc moto…..nhưng lần này khác thêm hai chiếc siêu xe khác và một chiếc moto. Tụi nó bước xuống với khuôn mặt cũ, bất ngờ chạm trán bọn hắn.

Tụi nó bước xuống là tất cả ánh mắt dồn vào, nó với bộ đồng phục trường nhìn vô cùng đẹp, váy ngắn màu đen, áo sơ mi tay dài cà vạt đen, cà vạt được nó thả lỏng, mái tóc bạch kim buông xoã, băng đô đầu lâu. Nhỏ cũng với bộ đồng phục ấy nhưng tóc được tết theo kiểu, gắn nơ hồng. Cô với bộ đồng phục nhưng tóc được cột cao, đội mũ lưỡi trai. Tụi nó đều mang đôi boot đen, nhìn tụi nó như tỏa sáng. Còn tụi hắn thì áo sơ mi trắng, kèm theo áo khoát đen, quần tây, đứng cạnh nhau nhìn tụi nó, tụi hắn như một cặp nam thanh nữ tú vậy.

Bước vào lớp 11A1 :

Đám nhốn nháo như bị dẹp im, khi thấy tụi nó cả lớp như bất động thắc mắc vì cứ tưởng người lạ vào lớp, bất chợt nó phóng khí lạnh ra, rồi tự nhiên nở nụ cười tỏa nắng :

– Này, tụi bây!!! Là tụi tao đây. Một hồi tới tiếp bà la sát, hay tụi mình tặng quà bả đi!!!

Nó nhe răng cười răng mãnh, nụ cười ấy làm cho tim ai đó đập trật nhịp. Cả lớp nhốn nháo :

– Mày định tặng bả cái gì vậy Băng??? – Hs 1

– Tụi bây lại đây tao bàn kế cho.

Thế là nguyên lớp chụm mấy cái đầu lại to nhỏ với nhau….

Bla….bla…bla…

Xì xầm một hồi một đứa hét :

– Trời ơi, tao phục cái đầu mày quá đi.

Nó cười đắc ý :

– Tao mà lị!!! Vậy đi, tụi bây nhớ kế hoạch nha!!!!

Cả lớp hô to :

– Ừa…. Tụi tao nhớ rùi!!!!

—–/

Thật ra lớp 11A1 là lớp đứng đầu là quậy nhất nhưng lại có bộ óc thiên tài, vô cùng đoàn kết và không phân biệt giai cấp. Nên mới vô tụi nó không bị chê cười, vì có bộ óc thiên tài nên các thầy cô giáo không làm gì được tụi nó.

——/| Chuông vào lớp

Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, báo hiệu bà ta sắp tới. Tụi nó bất đầu thực hiện kế hoạch. Bà cô bước vào lớp, bà ta cũng khoảng 30, 40 gì đó, mặt thì trét một đống phấn, bộ đồ bả mặc thì….Ôi trời, nghèo đến nỗi thiếu vải tùm lum, chỗ cần che thì không che chỗ không cần thì lại che. Nhìn bả như đang múa cột vậy.

Kế hoạch bắt đầu.

Bà ta lên tiếng :

– Bắt đầu bài học…..

Bả chưa nói xong thì nó giơ tay, thấy vậy bả gọi :

– Sao vậy Băng???

Nó lễ phép hỏi :

– Thưa cô, em có quà tặng cô!!!

Bả nghe vậy hơi thắc mắc :

– Của ai vậy???

Nó đáp :



– Dạ, hồi nãy có một anh đẹp trai gửi em,….nói là đưa cô.

Nó nói dối không chớp mắt, còn tụi bạn trong lớp thì nhịn cười. Nghe tới trai đẹp thì mắt bả sáng lên, cầm món quà lên bả thấy một bức thư, bả cầm bức thư lên đọc. Nội dung bức thư như sau :

– ” Tặng cho em – tình yêu của anh. Món quà này là sự tượng trưng cho tình yêu lớn lao và trong sáng của anh, nỗi khao khát, mong muốn gặp em. Anh nhớ khuôn mặt khỉ mốc của em khi anh đang chơi ở sở thú lúc tham quan chuồng khỉ, nhớ tới hương thơm nồng nặc 10 năm không tắm của em,….mà viết vậy cũng nhiều rồi, hao mực quá nên anh kết đây. Món quà này xin tặng em, mong em nhận cho như một sự bố thí của anh!!!

Yêu em. ”

Bả đọc bức thư mà máu não dâng trào, bả lập tức mở hộp quà ra thì…..

” Áaaaaa…. ”

Bả ngất đi, một lát sau xe cứu thương khiêng bả đi thì cả lớp bật cười như lũ điên trốn trại. Tình hình là vầy, trong hộp quà có vô vàn gián, nhện, chuột…..thậm chí nhiều họ hàng khác của bọn gián, rắn cũng có lun. Quả là nó, thật cao siêu!!!!!

Thế là tụi nó được vắng tiết bả, cả bọn bu vào nó chúc mừng.

– Mày giỏi quá, Băng ơi. – Hs1

– Tụi tao phong cho mày làm nữ hoàng phá phách của lớp 11A1.

Nó cười thật tươi :

– He…he…quá khen. Cứ vậy đi. Sau này có phi vụ gì cứ kêu tao.

—-//// Giờ ra chơi

Nguyên lớp 11A1 kéo xuống căn tin ăn tiệc. Nó dõng dạc :

– Tụi bây cứ tự nhiên….tao bao, con Mi trả tiền.

Nó chỉ sang nhỏ, nhỏ nghe xong như sét đánh ngang tai, hét toáng lên :

– Áaaa….Mày định hại tao à!!! Băng. Trời ơi, tài sản của tôi.

Cả lớp nghe nói được ăn miễn phí thì :

– Ok!!! Ăn đi tụi bây. Phá thẻ con Mi nào.

Anh nghe vậy an ủi nhỏ :

– Thôi không sao đâu, vợ yêu!!! Em không trả thù nó nổi đâu!!!

Nhỏ đành cắn răng, khóc không ra nước mắt. Thế là nguyên lớp nó càn quét cái căn tin. Bất chợt nó quay sang nhỏ :

– Tao nhớ cục cưng tao quá, chiều nay tao đưa nó về nhà mình nha!!!

Nhỏ với cô nghe xong cuống cuồng năn nỉ :

– Thôi mà mày, tao bị yếu tim. Đừng đem nó về!!!

Nhỏ cũng ra sức năn nỉ :

– Đứng rồi!! Thấy cục cưng của mày chắc tao gặp ác mộng suốt quá!!!

Nó cười ranh mãnh :

– Muộn rùi. Tao đã đem nó về rùi.

Thế là hai hai cô nàng lại một lần nữa khóc không ra nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Sứ Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook